Hôm nay Hạ Băng đi học nghe mọi người bàn tán xôn xao về một giáo sư mới, ai cũng tò mò muốn gặp nhất là các bạn nữ sinh.

Bởi vì mọi người đồn thổi về vị giáo sư mới vừa đẹp trai, phong độ lại còn rất lạnh lùng, chỉ có Hạ Băng và bạn thân của mình là Thiên An vẫn chưa biết gì hết.

Đến giờ vào lớp học tất cả mọi người đang im lặng bổng nhiên xôn xao hết cả lên, Hạ Băng và Thiên An đang xem bài cũng phải ngước mắt lên nhìn, nhưng người đứng hình lại là Hạ Băng.

Chuyện gì đang xảy ra nữa đây? Tại sao anh cả của cô lại ở đây? Thiên An kéo kéo tay áo cô hỏi:

-Hạ Băng vì sao anh trai của cậu lại vào lớp của chúng ta? Khuôn mặt của cô đang khó hiểu lắc đầu nói:

-Tớ cũng không biết nữa.

Đúng lúc này ở dưới bục giảng Minh Khôi lên tiếng:

-Xin lỗi các em có thể im lặng để cho tôi nói vài câu có được không?

Nghe anh nói cả lớp liền lặng yên không một tiếng động, Minh Khôi mới tiếp tục nói:

-Tôi xin tự giới thiệu tôi là Dương Minh Khôi, bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp của các em có việc công tác ở nước ngoài vài tháng, vậy nên học kỳ này tôi sẽ là người thay thầy ấy chủ nhiệm các em.

Ồh....

Lúc này cả lớp mới hiểu ra vấn đề và "Ồh" lên một tiếng, mà không ai biết là giáo sư của họ bị ép đi công tác, bởi vì anh là một trong những cổ đông lớn nhất của trường, mà rất ít người biết được đều đó ở dưới chỗ ngồi Thiên An hỏi nhỏ Hạ Băng:

-Bộ tập đoàn Dương thị nhà cậu đang thất nghiệp à? Nên phó chủ tịch của họ mới rảnh đến mức chạy vào đây dạy học.

-Mình không biết, mình cũng đang thắc mắc giống cậu đây nè!

Lúc này trên bục giảng Minh Khôi bắt đầu điểm danh và khi đến tên cô anh liền nói:

-Em tên là Dương Hạ Băng à? Họ Dương giống tôi mà tên của em thật đẹp.

-Em cảm ơn ạ.

Mặc dù bực bội nhưng bây giờ anh là thầy giáo của cô, nên cô không thể không trả lời được.

Mọi người trong lớp học ai cũng nhìn sang cô, còn có một số ánh mắt ganh tị đang hướng đến cô, Hạ Băng thì khó chịu không biết anh trai của cô lại muốn làm trò gì nữa đây?

Suốt buổi học hôm đó Minh Khôi giảng bài rất nghiêm túc, thật lòng mà nói anh dạy rất dễ hiểu và dễ tiếp thu bài.

Cả buổi học anh có vài lần gọi Hạ Băng lên trả lời câu hỏi rất nghiêm túc, giống như anh hoàn toàn không biết cô là ai hết vậy.

Đến tối sau hai lần Minh Khôi tìm cách ngủ lại nhà Hạ Băng, thì bây giờ anh đường đường chính chính đến ở nhà cô luôn, không cần phải bịa đặt lý do gì nữa hết.

Trong khi cô đang nấu ăn thì anh trở về mở cửa vào nhà, thấy cô gái nhỏ đang nghiêm túc nấu ăn anh vui vẻ đi đến ôm cô từ phía sau, Hạ Băng giật mình hỏi:

-Làm sao anh vào được vậy?

-Em quên nhà này là của ai rồi à?

-Anh....

Minh Khôi mỉm cười hôn lên môi cô một cái nói:

-Em nấu ăn đi anh tắm rửa xong ra ăn cơm cùng em.

-Ai nói với anh là em nấu cho anh ăn chứ?

Anh cười nói nhỏ vào tai cô:

-Vậy không lẽ em ăn một mình bỏ đói anh à? Anh đói quá không có gì ăn thì anh sẽ ăn em đó cô bé.

-Anh dám?

-Vậy em có muốn thử không?

Nghe anh nói như vậy cô cũng không dám thách, bởi vì thật ra cô biết anh đã kìm chế vì mình rất nhiều rồi cô nói:

-Được rồi em không cãi nhau với anh, đi tắm rửa xong ra là có cơm cho anh ăn được chưa?

Anh mỉm cười siết chặt cô một cái và nói:

-Vợ của anh thật dễ thương mà.

Hôn cô một cái anh quay người rời đi nhưng chưa được hai bước, Hạ Băng nhớ ra gì đó nên hỏi anh:

-Nhưng mà anh hôm nay anh đến lớp em dạy là vì sao?

Minh Khôi nhìn cô trả lời:

-Anh muốn đến kiểm tra học lực của em thôi, với lại anh muốn xem có ai đang để ý đến cô gái của anh không để mà "trừ khử" sớm.

-Em làm gì mà có ai? Anh cũng rảnh quá há?

Anh mỉm cười vừa rời đi vừa nói:

-Vì em thì anh bận thế nào cũng có thể rảnh được hết.

Cô cũng bó tay với anh luôn rồi thôi thì mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô tập trung vào nấu ăn còn chuẩn bị bài học cho ngày mai nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện