Edit: V.O
Cố Thanh điên cuồng gầm thét.
Thật ra thì đáy lòng cô ta đã sớm biết người Bạc Lương yêu là Cố Vãn, cho tới bây giờ vẫn không phải là mình, nhưng cô ta không cam lòng, cho nên lần lượt quyến rũ Bạc Lương, cũng gián tiếp nói tình cảm của cô ta và Bạc Lương tốt thế nào ở trước mặt Cố Vãn, cho tới khi Cố Vãn không có bất kỳ hứng thú gì với Bạc Lương nữa.
Nhưng cô ta vẫn không ngăn được!
"Cô ưu tú hơn cô ấy? Ha ha, là tâm cơ của cô ưu tú hơn sao? Tai nạn tám năm trước, là chính cô tạo ra, thật ra người cô muốn đâm chết là Cố Vãn, nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn, người bị thương biến thành cô."
Bạc Lương khinh thường nhìn cô ta.
Mà lúc này, Cố Vãn nghe nói như thế cũng ngẩn người nguyên tại chỗ nói không nên lời.
Trận tai nạn kia, cô vẫn cho là vì mình, Cố Thanh vì cứu mình nên mới nhào ra, thì ra chỉ là muốn nhào ra đẩy cô vào chỗ chết sao? Cũng đúng, bây giờ nhìn lại, khi đó Cố Thanh muốn đẩy mình ra hoàn toàn không phải là vì cứu mình, mà là muốn đẩy mình ra giữa đường!
Trong lúc nhất thời, tâm tình Cố Vãn có chút không yên, Trợ lý vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, ý bảo cô nhịn.
Mà cuộc đối thoại cách vách vẫn còn tiếp tục.
Trình Phi thấy Cố Thanh có chút mất khống chế nên giữ cô ta lại.
Không nhịn được nói: "Được rồi, đừng giận quá hóa rồ, mục đích của chúng ta bây giờ không phải là chuyện này."
Nói xong, lấy một phần văn kiện ném ở trên bàn trước mặt Bạc Lương.
"Ký nó."
"Đây là cái gì?"
Bạc Lương nhíu mày, dieendaanleequuydoon – V.O, hai tay bị còng cầm phần tài liệu kia lên nhìn, cười: "Giấy chuyển nhượng, Trình Phi anh vẫn lộ ra cái đuôi hồ ly? Một cái Phi Tượng Khoa Kỹ nho nhỏ của anh còn muốn cướp lấy Tập đoàn Bạc Thị của tôi?"
Trình Phi không hề sợ hãi vì bị lộ: "Đúng, mặc dù Phi Tượng Khoa Kỹ của tôi mới phát triển năm năm, nhưng bây giờ tốt hơn Bạc Thị đang xảy ra vấn đề tiền bạc rất nhiều. Nói thật cho anh biết, phần tài liệu chứng minh này của anh ở trong tay tôi! Do tự tay người anh ngày đêm thương nhớ đưa đến cho tôi!"
Anh ta cười lạnh, lấy một phần tài liệu khác ra, chính là văn kiện chứng minh.
"Anh vẫn không biết đúng không, thật ra thì Phi Vãn đó chính là Cố Vãn, nhưng năm năm trước chính cô ấy đã chọn tôi, bây giờ vẫn chọn tôi, vì Phi Tượng Khoa Kỹ của tôi, cô ấy có thể phản bội anh, trộm tài liệu. Thế nào, Bạc Lương, anh thua đến rối tinh rối mù. Năm năm trước, tôi theo đuổi được Cố Vãn, đưa cô ấy rời đi, năm năm sau, anh vẫn không có cơ hội!"
"Bộp bộp bộp —— "
Bạc Lương không nhịn được vỗ tay.
Nhìn hai chân khỏe mạnh kia, cố ý nói: "Vậy sao? Vậy Cố Vãn có biết năm năm trước anh và Cố Thanh liên hợp diễn một vở kịch ở trước mặt cô ấy hay không? Thật ra thì chuyện lần đó bị bắt cóc ở sân bay lúc rời đi, chính là anh bày mưu đặt kế cho Cố Thanh. Anh làm bộ hy sinh một chân, đưa Cố Vãn đi, khiến cho cô ấy áy náy, khuyến khích cô ấy bỏ đi với anh, sau đó tạo cái xác giả để cho tôi chết tâm. Anh lại giấu giếm chuyện anh tạo dựng Phi Tượng Khoa Kỹ, để cho cô ấy vẫn cho là bởi vì anh mất đi một chân mà bị người kỳ thị, sống trong áy náy?"
"..."
Bạc Lương càng nói, sắc mặt Trình Phi càng ngày càng khó coi.
"Anh biết rồi sao?"
"Biết không sớm, mấy ngày trước mới vừa biết."
"Ha ha, vậy sao? Vậy xem ra không sắp đặt uổng công, cho dù anh biết, ở trước mặt Cố Vãn, tôi vẫn là dáng vẻ cuồng dại có thể vì cô ấy mà từ bỏ tất cả, mà anh chỉ là một ma quỷ lợi dụng một đứa trẻ vô tội ép cô ấy đi vào khuôn khổ! À, anh vẫn chưa biết đúng không, thật ra đứa bé kia là con của anh."
Trình Phi cười đắc ý.
Cho dù Bạc Lương biết tất cả vậy thì thế nào!
Chỉ cần Cố Vãn không biết là được!
Nhưng anh ta không biết là, Cố Vãn nhìn Trình Phi bây giờ đã chấn kinh, sợ đến không nói ra lời.