“Còn vài tuần nữa là thi học kỳ rồi, đừng tưởng các em bây giờ có thể thả lỏng. Sau khi điểm thi học kỳ đưa ra, trường học sẽ tổ chức họp phụ huynh lần đầu tiên.”
Tôn Lệ Như nói xong câu này, nhàn nhạt quét mắt nhìn xuống dưới bục giảng.
Quả nhiên học sinh vốn không có bao nhiêu phản ứng, lúc này vẻ mặt đều khác nhau.
Một vài học sinh có thành tích ổn định trong top đầu của khối, bình tĩnh cúi đầu, hoàn toàn không lo lắng chuyện họp phụ huynh.
Còn những học sinh có thành tích nằm ở giữa đến cuối, thì không được nhẹ nhõm như vậy.
Tôn Lệ Như là giáo viên dẫn dắt lớp trọng điểm, yêu cầu với họ, đương nhiên không giống, cô nói: “Trường chúng ta có khoa học xã hội. Lớp bên cạnh kỳ thi giữa kỳ lần trước suýt nữa đuổi kịp chúng ta không nói, học sinh lớp trọng điểm khoa học xã hội tầng dưới, mọi người cũng ra sức học tập. Cho nên các em đừng tưởng thành tích của mình đã ổn.”
Có lẽ là vì cô tận tâm chỉ bảo, nên lúc hết tiết, lớp học cũng yên lặng hơn bình thường.
Trước khi Tôn Lệ Như đi, bèn gọi Quý Quân Hành tới.
Sắc mặt cô không tính là dễ nhìn, làm cho Giang Ức Miên tò mò không ngớt. Họ vừa đi, cô liền xoay đầu hỏi Tạ Ngang: “Quý thiếu gia gần đây mắc lỗi sao? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cô chủ nhiệm có vẻ mặt này với cậu ấy đấy.”
Trước đây thành tích Quý Quân Hành tốt, bất cứ khi nào Tôn Lệ Như nhìn thấy cậu, cũng là dáng vẻ như tắm gió xuân.
“Đừng nói bậy, sao A Hành có thể mắc lỗi được.” Tạ Ngang phản bác.
Cậu gãi gãi mái tóc ngắn ngủn của mình, nhỏ giọng nói: “Có thể là vì A Hành đồng ý thầy Từ, quay lại đội tuyển máy tính của trường, nên cô có hơi không vui.”
“Cậu ấy muốn quay lại đội tuyển máy tính? Tham gia thi đấu lần nữa?”
Đây thế nhưng là tin tức lớn, giống như lúc đó Quý Quân Hành rời khỏi đội tuyển, cũng là một tin lớn như thế.
Lớp mười vừa vào trường, lúc đó mọi người đều lạ lẫm, nhưng khai giảng chưa được bao lâu, tin tức Quý Quân Hành đoạt được chức vô địch trong cuộc thi máy tính nào đó được dán trên bảng danh dự của trường. Ảnh chứng minh lớn của cậu được dán trong cửa sổ kính, nói thực, lần đó chắc là lần cửa sổ danh dự được mọi người quan tâm nhất.
Bởi vì gương mặt đẹp trai, mày kiếm dày rậm, đặc biệt là đôi mắt kia rất sáng, có loại thần thái hút người của thiếu niên kia.
Quý Quân Hành ở trường không phách lối, bình thường ngoại trừ ở trong lớp, thì nhiều lắm là đi sân thể dục đánh bóng.
Chính là vì bảng thông báo lần này, mà bỗng chốc nổi tiếng khắp trường.
Đến khi có không ít nữ sinh ‘Không để ý’ đi đến cửa lớp một, phát hiện, người này vậy mà còn đẹp trai hơn cả trong ảnh.
Thế là, Quý thiếu gia nổi tiếng tức thì, hoàn toàn trở thành người có tiếng trong trường.
Đến nỗi sau này cậu rời khỏi đội tuyển máy tính, có không ít người đến thăm dò nguyên nhân, ngay cả các giáo viên cũng từng hỏi Tôn Lệ Như.
Lúc này Tôn Lệ Như gọi Quý Quân Hành đến văn phòng, kéo ghế của mình ngồi xuống, nhìn học sinh mà mình hài lòng trước mặt, “Cô nghe thầy Từ nói em định quay lại đội tuyển máy tính, tham gia thi đấu lần nữa?”
Thầy Từ là giáo viên dẫn dắt đội của đội tuyển trường.
Quý Quân Hành gật đầu.
Khóe miệng Tôn Lệ Như co rút, không nhịn được nói: “Em bây giờ đã là học sinh lớp mười một rồi, lúc trước rời khỏi đội tuyển hơn nửa năm, lâu như vậy cũng không luyện tập, trình độ của em chưa chắc vẫn đuổi kịp các bạn học khác. Hơn nữa đội máy tính trường chúng ta không tính là mạnh, cho nên cô cảm thấy nếu em thật sự muốn đậu Thanh Hoa, thì tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường càng chắc chắn hơn một chút.”
Vẻ dửng dưng trên mặt Quý Quân Hành, cuối cùng hơi thay đổi.
Cậu nhướng mày, “Cô à, trình độ của em cô không cần lo lắng. Nếu thật sự không đuổi kịp người khác trong đội tuyển, thì thầy Từ cũng sẽ không đồng ý cho em quay lại.”
Giọng điệu cậu nhàn nhạt, nhưng không giấu được sự kiêu ngạo trong dáng vẻ.
“Huống hồ, em thi đấu không phải để tuyển thẳng vào Thanh Hoa.”
Tôn Lệ Như thoáng sững sờ, tuyển thẳng mà người khác mơ ước, lại bị cậu nói hời hợt như vậy. Nhưng Tôn Lệ Như biết, cậu nói rất đúng, với thành tích và bối cảnh của cậu, thì Thanh Hoa chưa chắc đã là lựa chọn đầu tiên.
Cho đến khi cậu đã quyết định, Tôn Lệ Như không nói gì thêm nữa.
Bởi vì học sinh của đội tuyển máy tính, giờ tự học tối thường phải đến phòng máy của trường để huẩn luyện, cho nên cần chủ nhiệm lớp ký tên đồng ý.
Tôn Lệ Như ký tên lên bảng biểu của cậu, bảng biểu này là bên thầy Từ đội tuyển đưa đến.
Theo lý mà nói, thì bảng biểu nên là học sinh tự xin, tự nộp. Nhưng thầy Từ vừa thấy Quý Quân Hành đồng ý quay lại, sợ cậu hối hận, nên lo lắng không yên liền tự mình viết bảng biểu đem đến cho Tôn Lệ Như ký tên.
Sau khi Quý Quân Hành trở lại lớp, Tạ Ngang nhìn thấy, nhường chỗ cho cậu đi vào, lập tức hỏi: “A Hành, cô chủ nhiệm đồng ý rồi?”
“Có gì không đồng ý chứ?” Cậu dựa vào ghế, sau đó lật tài liệu trước mặt ra, là ngày hôm qua thầy Từ đưa cho cậu.
“Cậu thế nhưng là hạt giống của top ba, không có cậu, cậu nói xem cô Tôn không phải đau lòng chết à.”
Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cậu, xùy cười một tiếng, “Tớ chỉ tham gia thi đấu máy tính, chứ không phải đi chết.”
Lâm Tích: “……”
Biết cậu có đôi lúc nói chuyện rất độc miệng, chỉ là không ngờ cậu cũng sẽ độc miệng với chính mình như vậy.
*
Không biết có phải lời nói của Tôn Lệ Như có tác dụng hay không, mà một tuần sau lớp một hiển nhiên nghiêm túc rất nhiều, không còn vẻ không tập trung như sau kì nghỉ Quốc Khánh nữa.
Thi đấu tiếng Anh toàn thành phố, Thất Trung có ba suất, nhưng học sinh báo danh rất nhiều.
Để cho công bằng, trường học định tổ chức một trận thi đấu nội bộ trước, hơn nữa cũng cho ba học sinh tham gia thi đấu cuối cùng tập luyện.
Mấy ngày này, Lâm Tích đến chỗ nào cũng cầm bài hùng biện của mình.
Bài là tự cô viết, sau đó Quý Quân Hành và Giang Ức Miên chỉnh sửa lại cho cô một lần.
Buổi trưa đi nhà ăn ăn cơm, trong tay Lâm Tích cầm đũa, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm bản thảo bên cạnh, Giang Ức Miên ở đối diện thực sự phục trạng thái này của cô.
Nhà ăn ồn ào như vậy, mà cô cũng có thể xem đến nghiêm túc.
Cho đến khi có hai nữ sinh ngồi xuống bàn bên cạnh họ. Vì bàn ăn của nhà ăn là liền kề nhau, nên tiếng nói chuyện của hai nữ sinh đó, vừa vặn truyền đến bên họ.
“Không thể nào?” Một nữ sinh vừa ngồi xuống, vừa cầm đũa lên, nghe thấy lời của người bạn ngồi đối diện, liền ngạc nhiên nói.
Nữ sinh đối diện nói: “Sao không thể, tớ nghe nói là chính miệng Quý Quân Hành thừa nhận đó.”
“Chính miệng Quý Quân Hành thừa nhận cậu ấy đã có vị hôn thê, tớ còn không dám tin, Quý Quân Hành sao có thể nói lời này với một nữ sinh ngoài trường chứ? Tớ có một bạn học ở lớp một, nghe cậu ấy nói, bình thường Quý Quân Hành ở trong lớp rất khiêm tốn, nữ sinh lớp họ rất ít có cơ hội nói chuyện với cậu ấy.”
Đối với sự không tin của bạn, nữ sinh tung tin đắc ý nói: “Nữ sinh tỏ tình với Quý Quân Hành, đúng lúc biết bạn tớ. Nghe nói nữ sinh đó đã nghe ngóng trước là Quý Quân Hành không có bạn gái, nên trực tiếp chặn xe cậu ấy lại ngay cổng trường……”
“Chặn xe?” Cô gái nghe bát quái, mặt đầy kinh ngạc.
Con gái, đặc biệt là con gái ở độ tuổi dậy thì, phần lớn đều thẹn thùng, bình thường cũng không sao nói chuyện với con trai trong lớp, vậy mà trực tiếp chặn xe của một nam sinh trường khác ở ngay cổng trường, thật khiến cô ấy khó mà tưởng tượng.
Nữ sinh tung tin gật đầu: “Lợi hại chứ, lúc đó tớ nghe thấy cảm thấy rất cẩu huyết, như phim thần tượng ý.”
“Phải, nữ sinh này gan to thật, sao cô ấy dám nhỉ?”
“Mộng tưởng hão huyền thôi, một nữ sinh kém cỏi theo đuổi nam sinh trường chúng ta không nói, hơn nữa người đó còn là Quý Quân Hành, thành tích người ta tốt như vậy, trong nhà lại có tiền, cậu ấy sao có thể vừa ý cô gái kia được.”
Cô gái nghe bát quái vội hỏi: “Chuyện vị hôn thê là sao? Chuyện này còn cẩu huyết hơn cả chuyện cô gái kia theo đuổi Quý Quân Hành đó. Cậu ấy thật sự có bạn gái rồi?”
“Cụ thể là ai, tạm thời chưa nghe được tin tức, nhưng nghe nói vị hôn thê này chắc chắn tồn tại.”
Cô gái tung tin gật đầu chắc chắn.
Lâm Tích vốn đang nhìn bản thảo, nhưng lúc hai cô gái này nhắc đến Quý Quân Hành, cô đã bị câu chuyện bát quái này thu hút.
Còn vị hôn thê chắc chắn tồn tại trong miệng các cô ấy kia……
Chắc là cô đi.
Cô đang xuất thần, Giang Ức Miên đối diện bỗng dùng đũa chọc mạnh vào khay cơm.
Lâm Tích nhìn sang, thấy cô nổi giận đùng đùng, có chút không hiểu hỏi: “Không ngon à?”
Giang Ức Miên vừa rồi còn bình thường, lúc này chợt nổi giận, cô chỉ có thể đoán được là đồ ăn nhà ăn đã chọc đến cậu ấy. Dù sao cậu ấy phàn nàn cơm nhà ăn khó ăn cũng không chỉ một lần.
Giang Ức Miên nhìn cô, muốn nói lại thôi, hồi lâu, buồn bực nói: “Không sao.”
Bảy giờ tối thi đấu tiếng Anh bắt đầu, buổi chiều lúc tan học, Lâm Tích không đi đâu cả, mà yên lặng ngồi trong lớp.
Vốn đám người Quý Quân Hành đã đi ra ngoài, không ngờ nửa tiếng đã quay về.
Mấy nam sinh ngồi vào chỗ, lớp học vốn yên tĩnh, chợt ầm ĩ hẳn lên.
Tạ Ngang gào to: “F*ck, trường học từ lúc nào bắt đầu có loại tin đồn này, nếu không phải có người đến hỏi tớ, thì căn bản tớ cũng không biết.”
Trần Mặc lắc đầu, “Nghe nói đã truyền rất lâu rồi.”
Tạ Ngang vừa nghe, chợt tò mò xoay đầu, hứng thú hỏi: “A Hành, cậu lúc nào ở sau lưng bọn tớ, lén lút giấu vị hôn thê thế?”
Thiếu niên dựa lên lưng ghế, hai chân để lên thanh ngang bên dưới bàn, nhấc ghế lên, cùng lúc lười biếng lắc lư, mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong tay.
Cuối cùng cậu bị câu nói này của Tạ Ngang, hỏi đến ngẩng đầu lên.
Lâm Tích trước mặt còn đang nhẩm đọc bản thảo, sống lưng mảnh mai rất thẳng.
Cậu hơi nheo mắt, hồi lâu, bình tĩnh khạc ra bốn chữ: “Liên quan rắm gì đến cậu.”
Tạ Ngang nghe thấy lời này, lại đùa bỡn thêm lợi hại, nói: “Không phủ nhận, vậy chính là có rồi.”
Lúc này phần lớn học sinh trong lớp đều nghe thấy đối thoại của họ, thực ra tin đồn bát quái này, học sinh lớp một hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói. Dù sao họ mặc dù chỉ biết có học, nhưng có đôi khi ký túc xá nữ bát quái đôi câu, hoặc không để ý nghe thấy ở chỗ khác, cũng sẽ có.
Rất nhiều người dựng lỗ tai nghe ngóng hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng phủ nhận của Quý Quân Hành.
Cho đến khi thiếu niên đột nhiên thả ghế xuống, thu hai chân về, không mặn không nhạt cho Tạ Ngang một ánh mắt.
“Uhm.”
Tạ Ngang tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, lần này cậu biết đè thấp giọng, hỏi: “A Hành, cậu đừng dọa tớ chứ, cậu thật sự có vị hôn thê hả?”
Lần này, Quý Quân Hành không trả lời, bởi vì mắt cậu hơi ngước lên, nhìn tới trước.
Cuối cùng, bóng lưng trước mặt trước sau luôn bình tĩnh kia, đã có phản ứng.
Ơ, tai cô ấy đỏ rồi nha.
Lâm Tích ngồi ở phía trước, lời của họ đều nghe thấy, bao gồm cả câu uhm không phủ nhận của Quý Quân Hành kia nữa.
Cô cúi đầu nhìn bản thảo trước mặt, ngay cả chính cô cũng không biết, khóe miệng cô lúc này cũng đã giương lên, bất giác mỉm cười.
“Hôm nay ai trực nhật? Sao ngay cả bảng cũng không biết lau vậy?”
Bỗng nhiên, một giọng nói cất cao trên bục giảng kéo cô trở về, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ngân đứng trên đó, vẻ mặt bực bội.
Lâm Tích sững sờ, nhớ ra hôm nay là cô trực nhật.
Vốn hết tiết cô sẽ đi lau bảng, nhưng tiết cuối cùng của buổi chiều vừa hết, lại không có giáo viên lên lớp, nên cô cũng không vội lau.
“Xin lỗi, là tớ.” Cô đứng dậy.
Lưu Ngân trợn mắt với cô, “Tôi phải viết bài tập giáo viên ngữ văn chỉ định lên bảng, cậu làm gì thế hả, trực nhật không phải nên chủ động làm à? Còn phải đợi người khác nhắc là sao.”
Lưu Ngân là đại diện môn ngữ văn trong lớp.
“Buổi tối tớ phải đi thi, đang xem bài hùng biện.” Lâm Tích đi qua, giải thích.
Cô cầm giẻ lau lên, Lưu Ngân đứng bên cạnh, vẫn trào phúng nhìn cô, nói tiếp: “Cuộc thi quan trọng thật, nhưng với trình độ khẩu ngữ của cậu, thì giải nhất trong cuộc thi tiếng Anh thuộc về cậu chắc.”
Ai cũng biết Lâm Tích đã từng bị giáo viên tiếng Anh công khai nói qua vấn đề về khẩu ngữ.
Lời này của Lưu Ngân, giọng điệu chế nhạo quá nặng, bên dưới không ít bạn học đều nhìn về phía họ, không biết hai người đã có mâu thuẫn từ khi nào.
Lâm Tích tốt tính, nhưng lời nói ngầm mỉa mai này của Lưu Ngân, lại khiến cô chán ghét.
Cô nhìn sang đối phương, lúc cô định mở miệng, đột nhiên, một bàn tay trực tiếp lấy giẻ lau bảng ra khỏi tay cô.
Quý Quân Hành cầm giẻ lau, lau sạch bút tích giáo viên để lại trên bảng.
Cậu lau rất nhanh, bụi phấn rơi xuống.
Đến khi cậu lau xong, thì để giẻ lau lại lên bục giảng. Ngón tay cậu để trên giẻ lau, nhìn về phía Lưu Ngân.
“Được chưa.”
Giọng Quý Quân Hành cực lạnh, bình thường lúc nói chuyện thì dễ nghe, lúc này giọng nói đè nén, mang theo mấy phần sợ hãi.
Người còn ở trong lớp, đều bị kinh ngạc bởi một màn này.
Dù sao Quý Quân Hành cũng là kiểu nam sinh rất ga lăng, nước ở máy nước nóng lạnh phía sau lớp học hết, đều là cậu chủ động đi xách về. Nữ sinh có câu hỏi hỏi cậu, vẻ mặt cậu dù nhạt, nhưng thái độ không kém, nên chỉ chắc chắn sẽ chỉ.
Đây là lần đầu tiên cậu quét sạch mặt mũi của một người đi một cách không che dấu như vậy.
Mà còn là nữ sinh trong lớp.
Sắc mặt Lưu Ngân chợt trắng bệch.
Cậu nói xong, hai tay đút túi, chuẩn bị về lại chỗ ngồi của mình.
Đến khi cậu xoay người, nhìn Lâm Tích, giọng nói bỗng mềm mại hẳn đi.
“Lâm Tích, thi đấu cố lên.”
Tôn Lệ Như nói xong câu này, nhàn nhạt quét mắt nhìn xuống dưới bục giảng.
Quả nhiên học sinh vốn không có bao nhiêu phản ứng, lúc này vẻ mặt đều khác nhau.
Một vài học sinh có thành tích ổn định trong top đầu của khối, bình tĩnh cúi đầu, hoàn toàn không lo lắng chuyện họp phụ huynh.
Còn những học sinh có thành tích nằm ở giữa đến cuối, thì không được nhẹ nhõm như vậy.
Tôn Lệ Như là giáo viên dẫn dắt lớp trọng điểm, yêu cầu với họ, đương nhiên không giống, cô nói: “Trường chúng ta có khoa học xã hội. Lớp bên cạnh kỳ thi giữa kỳ lần trước suýt nữa đuổi kịp chúng ta không nói, học sinh lớp trọng điểm khoa học xã hội tầng dưới, mọi người cũng ra sức học tập. Cho nên các em đừng tưởng thành tích của mình đã ổn.”
Có lẽ là vì cô tận tâm chỉ bảo, nên lúc hết tiết, lớp học cũng yên lặng hơn bình thường.
Trước khi Tôn Lệ Như đi, bèn gọi Quý Quân Hành tới.
Sắc mặt cô không tính là dễ nhìn, làm cho Giang Ức Miên tò mò không ngớt. Họ vừa đi, cô liền xoay đầu hỏi Tạ Ngang: “Quý thiếu gia gần đây mắc lỗi sao? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cô chủ nhiệm có vẻ mặt này với cậu ấy đấy.”
Trước đây thành tích Quý Quân Hành tốt, bất cứ khi nào Tôn Lệ Như nhìn thấy cậu, cũng là dáng vẻ như tắm gió xuân.
“Đừng nói bậy, sao A Hành có thể mắc lỗi được.” Tạ Ngang phản bác.
Cậu gãi gãi mái tóc ngắn ngủn của mình, nhỏ giọng nói: “Có thể là vì A Hành đồng ý thầy Từ, quay lại đội tuyển máy tính của trường, nên cô có hơi không vui.”
“Cậu ấy muốn quay lại đội tuyển máy tính? Tham gia thi đấu lần nữa?”
Đây thế nhưng là tin tức lớn, giống như lúc đó Quý Quân Hành rời khỏi đội tuyển, cũng là một tin lớn như thế.
Lớp mười vừa vào trường, lúc đó mọi người đều lạ lẫm, nhưng khai giảng chưa được bao lâu, tin tức Quý Quân Hành đoạt được chức vô địch trong cuộc thi máy tính nào đó được dán trên bảng danh dự của trường. Ảnh chứng minh lớn của cậu được dán trong cửa sổ kính, nói thực, lần đó chắc là lần cửa sổ danh dự được mọi người quan tâm nhất.
Bởi vì gương mặt đẹp trai, mày kiếm dày rậm, đặc biệt là đôi mắt kia rất sáng, có loại thần thái hút người của thiếu niên kia.
Quý Quân Hành ở trường không phách lối, bình thường ngoại trừ ở trong lớp, thì nhiều lắm là đi sân thể dục đánh bóng.
Chính là vì bảng thông báo lần này, mà bỗng chốc nổi tiếng khắp trường.
Đến khi có không ít nữ sinh ‘Không để ý’ đi đến cửa lớp một, phát hiện, người này vậy mà còn đẹp trai hơn cả trong ảnh.
Thế là, Quý thiếu gia nổi tiếng tức thì, hoàn toàn trở thành người có tiếng trong trường.
Đến nỗi sau này cậu rời khỏi đội tuyển máy tính, có không ít người đến thăm dò nguyên nhân, ngay cả các giáo viên cũng từng hỏi Tôn Lệ Như.
Lúc này Tôn Lệ Như gọi Quý Quân Hành đến văn phòng, kéo ghế của mình ngồi xuống, nhìn học sinh mà mình hài lòng trước mặt, “Cô nghe thầy Từ nói em định quay lại đội tuyển máy tính, tham gia thi đấu lần nữa?”
Thầy Từ là giáo viên dẫn dắt đội của đội tuyển trường.
Quý Quân Hành gật đầu.
Khóe miệng Tôn Lệ Như co rút, không nhịn được nói: “Em bây giờ đã là học sinh lớp mười một rồi, lúc trước rời khỏi đội tuyển hơn nửa năm, lâu như vậy cũng không luyện tập, trình độ của em chưa chắc vẫn đuổi kịp các bạn học khác. Hơn nữa đội máy tính trường chúng ta không tính là mạnh, cho nên cô cảm thấy nếu em thật sự muốn đậu Thanh Hoa, thì tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường càng chắc chắn hơn một chút.”
Vẻ dửng dưng trên mặt Quý Quân Hành, cuối cùng hơi thay đổi.
Cậu nhướng mày, “Cô à, trình độ của em cô không cần lo lắng. Nếu thật sự không đuổi kịp người khác trong đội tuyển, thì thầy Từ cũng sẽ không đồng ý cho em quay lại.”
Giọng điệu cậu nhàn nhạt, nhưng không giấu được sự kiêu ngạo trong dáng vẻ.
“Huống hồ, em thi đấu không phải để tuyển thẳng vào Thanh Hoa.”
Tôn Lệ Như thoáng sững sờ, tuyển thẳng mà người khác mơ ước, lại bị cậu nói hời hợt như vậy. Nhưng Tôn Lệ Như biết, cậu nói rất đúng, với thành tích và bối cảnh của cậu, thì Thanh Hoa chưa chắc đã là lựa chọn đầu tiên.
Cho đến khi cậu đã quyết định, Tôn Lệ Như không nói gì thêm nữa.
Bởi vì học sinh của đội tuyển máy tính, giờ tự học tối thường phải đến phòng máy của trường để huẩn luyện, cho nên cần chủ nhiệm lớp ký tên đồng ý.
Tôn Lệ Như ký tên lên bảng biểu của cậu, bảng biểu này là bên thầy Từ đội tuyển đưa đến.
Theo lý mà nói, thì bảng biểu nên là học sinh tự xin, tự nộp. Nhưng thầy Từ vừa thấy Quý Quân Hành đồng ý quay lại, sợ cậu hối hận, nên lo lắng không yên liền tự mình viết bảng biểu đem đến cho Tôn Lệ Như ký tên.
Sau khi Quý Quân Hành trở lại lớp, Tạ Ngang nhìn thấy, nhường chỗ cho cậu đi vào, lập tức hỏi: “A Hành, cô chủ nhiệm đồng ý rồi?”
“Có gì không đồng ý chứ?” Cậu dựa vào ghế, sau đó lật tài liệu trước mặt ra, là ngày hôm qua thầy Từ đưa cho cậu.
“Cậu thế nhưng là hạt giống của top ba, không có cậu, cậu nói xem cô Tôn không phải đau lòng chết à.”
Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cậu, xùy cười một tiếng, “Tớ chỉ tham gia thi đấu máy tính, chứ không phải đi chết.”
Lâm Tích: “……”
Biết cậu có đôi lúc nói chuyện rất độc miệng, chỉ là không ngờ cậu cũng sẽ độc miệng với chính mình như vậy.
*
Không biết có phải lời nói của Tôn Lệ Như có tác dụng hay không, mà một tuần sau lớp một hiển nhiên nghiêm túc rất nhiều, không còn vẻ không tập trung như sau kì nghỉ Quốc Khánh nữa.
Thi đấu tiếng Anh toàn thành phố, Thất Trung có ba suất, nhưng học sinh báo danh rất nhiều.
Để cho công bằng, trường học định tổ chức một trận thi đấu nội bộ trước, hơn nữa cũng cho ba học sinh tham gia thi đấu cuối cùng tập luyện.
Mấy ngày này, Lâm Tích đến chỗ nào cũng cầm bài hùng biện của mình.
Bài là tự cô viết, sau đó Quý Quân Hành và Giang Ức Miên chỉnh sửa lại cho cô một lần.
Buổi trưa đi nhà ăn ăn cơm, trong tay Lâm Tích cầm đũa, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm bản thảo bên cạnh, Giang Ức Miên ở đối diện thực sự phục trạng thái này của cô.
Nhà ăn ồn ào như vậy, mà cô cũng có thể xem đến nghiêm túc.
Cho đến khi có hai nữ sinh ngồi xuống bàn bên cạnh họ. Vì bàn ăn của nhà ăn là liền kề nhau, nên tiếng nói chuyện của hai nữ sinh đó, vừa vặn truyền đến bên họ.
“Không thể nào?” Một nữ sinh vừa ngồi xuống, vừa cầm đũa lên, nghe thấy lời của người bạn ngồi đối diện, liền ngạc nhiên nói.
Nữ sinh đối diện nói: “Sao không thể, tớ nghe nói là chính miệng Quý Quân Hành thừa nhận đó.”
“Chính miệng Quý Quân Hành thừa nhận cậu ấy đã có vị hôn thê, tớ còn không dám tin, Quý Quân Hành sao có thể nói lời này với một nữ sinh ngoài trường chứ? Tớ có một bạn học ở lớp một, nghe cậu ấy nói, bình thường Quý Quân Hành ở trong lớp rất khiêm tốn, nữ sinh lớp họ rất ít có cơ hội nói chuyện với cậu ấy.”
Đối với sự không tin của bạn, nữ sinh tung tin đắc ý nói: “Nữ sinh tỏ tình với Quý Quân Hành, đúng lúc biết bạn tớ. Nghe nói nữ sinh đó đã nghe ngóng trước là Quý Quân Hành không có bạn gái, nên trực tiếp chặn xe cậu ấy lại ngay cổng trường……”
“Chặn xe?” Cô gái nghe bát quái, mặt đầy kinh ngạc.
Con gái, đặc biệt là con gái ở độ tuổi dậy thì, phần lớn đều thẹn thùng, bình thường cũng không sao nói chuyện với con trai trong lớp, vậy mà trực tiếp chặn xe của một nam sinh trường khác ở ngay cổng trường, thật khiến cô ấy khó mà tưởng tượng.
Nữ sinh tung tin gật đầu: “Lợi hại chứ, lúc đó tớ nghe thấy cảm thấy rất cẩu huyết, như phim thần tượng ý.”
“Phải, nữ sinh này gan to thật, sao cô ấy dám nhỉ?”
“Mộng tưởng hão huyền thôi, một nữ sinh kém cỏi theo đuổi nam sinh trường chúng ta không nói, hơn nữa người đó còn là Quý Quân Hành, thành tích người ta tốt như vậy, trong nhà lại có tiền, cậu ấy sao có thể vừa ý cô gái kia được.”
Cô gái nghe bát quái vội hỏi: “Chuyện vị hôn thê là sao? Chuyện này còn cẩu huyết hơn cả chuyện cô gái kia theo đuổi Quý Quân Hành đó. Cậu ấy thật sự có bạn gái rồi?”
“Cụ thể là ai, tạm thời chưa nghe được tin tức, nhưng nghe nói vị hôn thê này chắc chắn tồn tại.”
Cô gái tung tin gật đầu chắc chắn.
Lâm Tích vốn đang nhìn bản thảo, nhưng lúc hai cô gái này nhắc đến Quý Quân Hành, cô đã bị câu chuyện bát quái này thu hút.
Còn vị hôn thê chắc chắn tồn tại trong miệng các cô ấy kia……
Chắc là cô đi.
Cô đang xuất thần, Giang Ức Miên đối diện bỗng dùng đũa chọc mạnh vào khay cơm.
Lâm Tích nhìn sang, thấy cô nổi giận đùng đùng, có chút không hiểu hỏi: “Không ngon à?”
Giang Ức Miên vừa rồi còn bình thường, lúc này chợt nổi giận, cô chỉ có thể đoán được là đồ ăn nhà ăn đã chọc đến cậu ấy. Dù sao cậu ấy phàn nàn cơm nhà ăn khó ăn cũng không chỉ một lần.
Giang Ức Miên nhìn cô, muốn nói lại thôi, hồi lâu, buồn bực nói: “Không sao.”
Bảy giờ tối thi đấu tiếng Anh bắt đầu, buổi chiều lúc tan học, Lâm Tích không đi đâu cả, mà yên lặng ngồi trong lớp.
Vốn đám người Quý Quân Hành đã đi ra ngoài, không ngờ nửa tiếng đã quay về.
Mấy nam sinh ngồi vào chỗ, lớp học vốn yên tĩnh, chợt ầm ĩ hẳn lên.
Tạ Ngang gào to: “F*ck, trường học từ lúc nào bắt đầu có loại tin đồn này, nếu không phải có người đến hỏi tớ, thì căn bản tớ cũng không biết.”
Trần Mặc lắc đầu, “Nghe nói đã truyền rất lâu rồi.”
Tạ Ngang vừa nghe, chợt tò mò xoay đầu, hứng thú hỏi: “A Hành, cậu lúc nào ở sau lưng bọn tớ, lén lút giấu vị hôn thê thế?”
Thiếu niên dựa lên lưng ghế, hai chân để lên thanh ngang bên dưới bàn, nhấc ghế lên, cùng lúc lười biếng lắc lư, mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong tay.
Cuối cùng cậu bị câu nói này của Tạ Ngang, hỏi đến ngẩng đầu lên.
Lâm Tích trước mặt còn đang nhẩm đọc bản thảo, sống lưng mảnh mai rất thẳng.
Cậu hơi nheo mắt, hồi lâu, bình tĩnh khạc ra bốn chữ: “Liên quan rắm gì đến cậu.”
Tạ Ngang nghe thấy lời này, lại đùa bỡn thêm lợi hại, nói: “Không phủ nhận, vậy chính là có rồi.”
Lúc này phần lớn học sinh trong lớp đều nghe thấy đối thoại của họ, thực ra tin đồn bát quái này, học sinh lớp một hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói. Dù sao họ mặc dù chỉ biết có học, nhưng có đôi khi ký túc xá nữ bát quái đôi câu, hoặc không để ý nghe thấy ở chỗ khác, cũng sẽ có.
Rất nhiều người dựng lỗ tai nghe ngóng hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng phủ nhận của Quý Quân Hành.
Cho đến khi thiếu niên đột nhiên thả ghế xuống, thu hai chân về, không mặn không nhạt cho Tạ Ngang một ánh mắt.
“Uhm.”
Tạ Ngang tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, lần này cậu biết đè thấp giọng, hỏi: “A Hành, cậu đừng dọa tớ chứ, cậu thật sự có vị hôn thê hả?”
Lần này, Quý Quân Hành không trả lời, bởi vì mắt cậu hơi ngước lên, nhìn tới trước.
Cuối cùng, bóng lưng trước mặt trước sau luôn bình tĩnh kia, đã có phản ứng.
Ơ, tai cô ấy đỏ rồi nha.
Lâm Tích ngồi ở phía trước, lời của họ đều nghe thấy, bao gồm cả câu uhm không phủ nhận của Quý Quân Hành kia nữa.
Cô cúi đầu nhìn bản thảo trước mặt, ngay cả chính cô cũng không biết, khóe miệng cô lúc này cũng đã giương lên, bất giác mỉm cười.
“Hôm nay ai trực nhật? Sao ngay cả bảng cũng không biết lau vậy?”
Bỗng nhiên, một giọng nói cất cao trên bục giảng kéo cô trở về, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ngân đứng trên đó, vẻ mặt bực bội.
Lâm Tích sững sờ, nhớ ra hôm nay là cô trực nhật.
Vốn hết tiết cô sẽ đi lau bảng, nhưng tiết cuối cùng của buổi chiều vừa hết, lại không có giáo viên lên lớp, nên cô cũng không vội lau.
“Xin lỗi, là tớ.” Cô đứng dậy.
Lưu Ngân trợn mắt với cô, “Tôi phải viết bài tập giáo viên ngữ văn chỉ định lên bảng, cậu làm gì thế hả, trực nhật không phải nên chủ động làm à? Còn phải đợi người khác nhắc là sao.”
Lưu Ngân là đại diện môn ngữ văn trong lớp.
“Buổi tối tớ phải đi thi, đang xem bài hùng biện.” Lâm Tích đi qua, giải thích.
Cô cầm giẻ lau lên, Lưu Ngân đứng bên cạnh, vẫn trào phúng nhìn cô, nói tiếp: “Cuộc thi quan trọng thật, nhưng với trình độ khẩu ngữ của cậu, thì giải nhất trong cuộc thi tiếng Anh thuộc về cậu chắc.”
Ai cũng biết Lâm Tích đã từng bị giáo viên tiếng Anh công khai nói qua vấn đề về khẩu ngữ.
Lời này của Lưu Ngân, giọng điệu chế nhạo quá nặng, bên dưới không ít bạn học đều nhìn về phía họ, không biết hai người đã có mâu thuẫn từ khi nào.
Lâm Tích tốt tính, nhưng lời nói ngầm mỉa mai này của Lưu Ngân, lại khiến cô chán ghét.
Cô nhìn sang đối phương, lúc cô định mở miệng, đột nhiên, một bàn tay trực tiếp lấy giẻ lau bảng ra khỏi tay cô.
Quý Quân Hành cầm giẻ lau, lau sạch bút tích giáo viên để lại trên bảng.
Cậu lau rất nhanh, bụi phấn rơi xuống.
Đến khi cậu lau xong, thì để giẻ lau lại lên bục giảng. Ngón tay cậu để trên giẻ lau, nhìn về phía Lưu Ngân.
“Được chưa.”
Giọng Quý Quân Hành cực lạnh, bình thường lúc nói chuyện thì dễ nghe, lúc này giọng nói đè nén, mang theo mấy phần sợ hãi.
Người còn ở trong lớp, đều bị kinh ngạc bởi một màn này.
Dù sao Quý Quân Hành cũng là kiểu nam sinh rất ga lăng, nước ở máy nước nóng lạnh phía sau lớp học hết, đều là cậu chủ động đi xách về. Nữ sinh có câu hỏi hỏi cậu, vẻ mặt cậu dù nhạt, nhưng thái độ không kém, nên chỉ chắc chắn sẽ chỉ.
Đây là lần đầu tiên cậu quét sạch mặt mũi của một người đi một cách không che dấu như vậy.
Mà còn là nữ sinh trong lớp.
Sắc mặt Lưu Ngân chợt trắng bệch.
Cậu nói xong, hai tay đút túi, chuẩn bị về lại chỗ ngồi của mình.
Đến khi cậu xoay người, nhìn Lâm Tích, giọng nói bỗng mềm mại hẳn đi.
“Lâm Tích, thi đấu cố lên.”
Danh sách chương