Trong mắt cô ngoại trừ quả táo trong tay cô cũng không còn thứ gì khác.
Cô ăn mỗi miếng táo, mặt mày sẽ tỏ ra rất vui vẻ một hồi, giống như là có được cả thế giới vậy, tỏa ra một cảm giác rất hạnh phúc.
Anh nhìn thấy nhiều người ăn thức ăn thơm ngon rồi, nhưng lại chưa từng thấy người vừa ăn vừa tỏa ra năng lượng hạnh phúc như cô...
Cũng có thể thấy cô bé này là một người rất dễ hài lòng với mọi thứ.
Lâm Gia Ca không nhịn được nhìn chăm chú, nhìn đến lúc chính anh cũng không phát hiện được, khi cô đang ăn một miếng táo mới, môi cong cong lên, anh cũng đang vô tình mỉm cười.
Nhìn không biết bao lâu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh, đúng lúc chiếu rọi lên người cô, khiến da thịt mềm mại trắng nõn càng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt, nhu hòa.
Hình ảnh trước mắt đẹp như vậy, Lâm Gia Ca lại có chút tham vọng và kích động muốn giữ lại hình ảnh này mãi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy xong, tay anh như bị quỷ thần sai khiến, từ từ lấy điện thoại di động đã không còn bao nhiêu pin ra, mở camera, lẳng lặng nhắm về phía Thời Dao.
Đúng lúc này Thời Dao lại cắn một miếng táo, miếng táo hơi lớn, khiến gò má cô phồng lên.
Khuôn mặt trái xoan của cô lúc này lại tròn tròn thêm một chút, rất đáng yêu.
Lâm Gia Ca nhanh chóng bấm chụp một cái, chớp lấy được khoảnh khắc này.
- Gia Ca, lát nữa anh về trường hay là về nhà? Lâm Gia Ca nhìn Lương Mộ Mộ một chút, thờ ơ không trả lời, khóa màn hình rồi cất điện thoại vào túi.
- Nếu như anh về nhà, có thể cho em quá giang không?
Lương Mộ Mộ lại nói, nhưng Lâm Gia Ca vẫn không lên tiếng.
Ngược lại, điện thoại di động của Thời Dao ở trong túi cô lại vang lên.
Thời Dao vừa nhai táo vừa lấy điện thoại di động ra.
- Dao Dao, còn cậu thì sao? Lát nữa có phải về trường không? Nếu như không có chuyện gì gấp thì đến nhà mình ăn cơm tối đi, đúng lúc sáng sớm hôm nay anh mình gửi cua từ Hokkaido về, có thể nhờ dì giúp việc nhà mình nấu vài món ngon!
Lương Mộ Mộ vừa nói vừa bước đến trước mặt Thời Dao, giả vờ như ngồi lâu mệt, ôm Thời Dao từ phía sau, dồn hết sức nặng lên người cô.
- Không được, tối nay mình đã có hên bạn cùng phòng rồi, ăn liên hoan với bọn họ.
Thời Dao vừa trả lời Mộ Mộ, vừa mở tin nhắn ra.
Là Hàn Cảnh gửi tin nhắn tới:
- Thời Dao, mẹ của anh vừa gửi một chút đặc sản ở quê lên, em có ở trong ký túc xá không? Anh đưa tới cho em.
- Hàn Cảnh?
Lương Mộ Mộ nháy mắt một cái, nhìn Thời Dao đang gõ mấy chữ:
- Em đang ra ngoài không có ở trong ký túc xá.
Lương Mộ Mộ lại mở miệng hỏi:
- Là bạn học nam của cậu ở trường sao?
Cô ăn mỗi miếng táo, mặt mày sẽ tỏ ra rất vui vẻ một hồi, giống như là có được cả thế giới vậy, tỏa ra một cảm giác rất hạnh phúc.
Anh nhìn thấy nhiều người ăn thức ăn thơm ngon rồi, nhưng lại chưa từng thấy người vừa ăn vừa tỏa ra năng lượng hạnh phúc như cô...
Cũng có thể thấy cô bé này là một người rất dễ hài lòng với mọi thứ.
Lâm Gia Ca không nhịn được nhìn chăm chú, nhìn đến lúc chính anh cũng không phát hiện được, khi cô đang ăn một miếng táo mới, môi cong cong lên, anh cũng đang vô tình mỉm cười.
Nhìn không biết bao lâu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh, đúng lúc chiếu rọi lên người cô, khiến da thịt mềm mại trắng nõn càng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt, nhu hòa.
Hình ảnh trước mắt đẹp như vậy, Lâm Gia Ca lại có chút tham vọng và kích động muốn giữ lại hình ảnh này mãi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy xong, tay anh như bị quỷ thần sai khiến, từ từ lấy điện thoại di động đã không còn bao nhiêu pin ra, mở camera, lẳng lặng nhắm về phía Thời Dao.
Đúng lúc này Thời Dao lại cắn một miếng táo, miếng táo hơi lớn, khiến gò má cô phồng lên.
Khuôn mặt trái xoan của cô lúc này lại tròn tròn thêm một chút, rất đáng yêu.
Lâm Gia Ca nhanh chóng bấm chụp một cái, chớp lấy được khoảnh khắc này.
- Gia Ca, lát nữa anh về trường hay là về nhà? Lâm Gia Ca nhìn Lương Mộ Mộ một chút, thờ ơ không trả lời, khóa màn hình rồi cất điện thoại vào túi.
- Nếu như anh về nhà, có thể cho em quá giang không?
Lương Mộ Mộ lại nói, nhưng Lâm Gia Ca vẫn không lên tiếng.
Ngược lại, điện thoại di động của Thời Dao ở trong túi cô lại vang lên.
Thời Dao vừa nhai táo vừa lấy điện thoại di động ra.
- Dao Dao, còn cậu thì sao? Lát nữa có phải về trường không? Nếu như không có chuyện gì gấp thì đến nhà mình ăn cơm tối đi, đúng lúc sáng sớm hôm nay anh mình gửi cua từ Hokkaido về, có thể nhờ dì giúp việc nhà mình nấu vài món ngon!
Lương Mộ Mộ vừa nói vừa bước đến trước mặt Thời Dao, giả vờ như ngồi lâu mệt, ôm Thời Dao từ phía sau, dồn hết sức nặng lên người cô.
- Không được, tối nay mình đã có hên bạn cùng phòng rồi, ăn liên hoan với bọn họ.
Thời Dao vừa trả lời Mộ Mộ, vừa mở tin nhắn ra.
Là Hàn Cảnh gửi tin nhắn tới:
- Thời Dao, mẹ của anh vừa gửi một chút đặc sản ở quê lên, em có ở trong ký túc xá không? Anh đưa tới cho em.
- Hàn Cảnh?
Lương Mộ Mộ nháy mắt một cái, nhìn Thời Dao đang gõ mấy chữ:
- Em đang ra ngoài không có ở trong ký túc xá.
Lương Mộ Mộ lại mở miệng hỏi:
- Là bạn học nam của cậu ở trường sao?
Danh sách chương