Mãi đến khi game bắt đầu, [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] mới ngừng lại, sau đó [Hầu Tử mời cao thủ] mới quay lại nói với Thời Dao: "Ba người bọn anh ở cùng ký túc xá, 111111 là lão đại của bọn anh."

Thời Dao tò mò hỏi lại:

- Lão đại? [Nước trái cây]: Lão đại là lão đại bởi vì trong số tụi anh, anh ấy là người có nhiều tiền nhất trong ký túc xá.

[Hầu Tử mời cao thủ]: Hơn nữa, lão đại luôn là người chơi game cao điểm nhất, thứ hai là anh, cuối cùng là cháu của anh.

[Nước trái cây]: Cháu nội, cháu lại sai rồi, ông nội của cháu phải là nhất chứ?

[Hầu Tử mời cao thủ]: Ông nội nói không sai, chỉ có làm sai, là tôi không biết dạy dỗ đứa cháu như con.

Cứ như vậy, [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] cứ cãi nhau không ngừng, ba người họ đi theo [111111] cùng điên cuồng chém chém giết giết, lúc Thời Dao chơi game với bọn họ, được nhận thưởng ba lần, cuối cùng mới nghỉ thoát ra.

Có lẽ vì buổi tối chơi game quá vui vẻ cho nên sau khi Thời Dao tắm xong cũng chưa buồn ngủ, cô nằm trên giường, lại vào game lần nữa.

Có lời mời kết bạn, Thời Dao bấm vào, là [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] mời cô kết bạn.

Thời Dao chọn đồng ý.

[Hầu Tử mời cao thủ] còn đang online, liền nhắn cho cô một tin:

- Dao muội, tối mai bọn anh tiếp tục đi theo bảo vệ em nha!

Thời Dao trả lời:

- Được, cảm ơn anh!

Chúc [Hầu Tử mời cao thủ] ngủ ngon xong, Thời Dao vẫn không ngủ được, nghĩ đến việc [Hầu Tử mời cao thủ] nói ba người bọn họ ở cùng ký túc xá, dựa theo bảng điểm mà phân cao thấp, cô liền nhấp vào bảng xếp hạng trong game.

Không nhìn thì không biết, nhìn rồi Thời Dao liền trợn mắt há mồm.

Người hạng nhất là Legend, là tên tài khoản thực của nam thần.

Còn có... người chỉ kém nam thần 0,01 điểm, hạng nhì chính là [111111].

Người hạng năm là [Hầu Tử mời cao thủ], hạng chín là [Nước trái cây].

Vì vậy... cô hôm nay... đúng là gặp phải đại thần trong truyền thuyết rồi.

Nhưng mà... đây chẳng phải là đại thần bên trong đại thần sao?

✿◕‿◕✿ ❀◕‿◕❀ ❁◕‿◕❁  (◡‿◡✿)   (✿◠‿◠)

Vào giờ phút này, tại phòng 501 ký túc xá nam dãy G.

Lâm Gia Ca tắm xong, mặc đồ ngủ, mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, cửa phòng có người đến gõ.

Anh cầm khăn mặt vừa lau tóc vừa mở cửa.

- Lâm Gia Ca, Tần Y Nhiên của ban chúng ta nói tôi đưa cái này cho cậu.

Người này là người ở phòng bên cạnh, tên là Lâm Nhất Mộc, trong tay cậu còn có một cái túi màu hồng nhạt.

Lúc này Lâm Gia Ca mới nhíu mày nhìn túi đồ Lâm Nhất Mộc đưa, không có chút động lòng nào.

- Tần Y Nhiên là hoa khôi của trường đó nha, lão đại, cậu không lo lắng sao?

Lục Bản Lai nhảy qua, thay Lâm Gia Ca nhận túi đồ từ tay Lâm Nhất Mộc.

Lâm Gia Ca nhíu mày dữ hơn, như không thích cách làm của Lục Bản Lai.

Lâm Nhất Mộc chỉ đến đưa đồ, hoàn toàn không có ý chờ Lâm Gia Ca trả lại, chỉ nói một câu "Ngủ ngon", sau đó liền trở về phòng của mình.

Lục Bản Lai đóng cửa, vừa cất hộp quà qua một bên vừa nói:

- Tần Hoa khôi được nam sinh cả trường theo đuổi, không có 100 người cũng có 80 người, không ngờ lại quỳ bò dưới chân của lão đại nhà chúng ta.

- Ha ha... Tần hoa khôi tính là gì!! Tiệm chụp ảnh sát gần lúc trước còn có một đội kịch, có một tiểu hoa đán xinh đẹp đưa quà cho lão đại nhà chúng ta!

Hạ Thương Chu liếc nhìn Lục Bản Lai một cái, chê cậu tôi không biết gì hết.

- Tần hoa khôi của trường đưa cho lão đại một bình hạc giấy rất lớn nhà, chắc cũng phải đến 1000 con?

Lục Bản Lai liếc mắt nhìn món quà mà hôm nay Tần Y Nhiên đưa đến, sau đó nhìn về phía Lâm Gia Ca đang lau lau tóc, như chuyện gì cũng không liên quan đến anh.

Khuôn mặt chữ điền, tinh xảo như một bức họa, đặc biệt là lông mi, vừa cong vừa dài, như có dán lông mi giả vậy.

Khíchất vừa sạch sẽ lại có chút tự phụ, mặc dù người ở trong ký túc xá nhưng lại có một khí chất khiến người ta cảm thấy sang trọng. C

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện