Ba người bọn họ ở cùng một ký túc xá, và bởi vì tâm tình của [111111] không tốt cho nên hai người kia mới trật tự hơn rất nhiều sao? Lúc Thời Dao thất thần, bọn họ đã vào ván mới.

Máy bay đi được nửa đường, có điện thoại gọi tới.

Là Lâm gia gọi tới.

Chẳng lẽ ông nội Lâm đã biết được chuyện cô muốn hủy hôn với Lâm Gia Ca cho nên mới gọi điện thoại hỏi cô sao?

Thời Dao chần chừ một chút, cầm điện thoại đến ban công của ký túc xá, bấm nút nhận cuộc gọi.

- Thời tiểu thư, thật ngại quá, trễ như vậy rồi mà còn gọi cho cô.

Trong điện thoại không phải là giọng của ông nội Lâm mà là quản gia của nhà họ Lâm, má Tôn.

Thời Dao thật sự rất yêu quý má Tôn, tuy rằng số lần cô đến nhà họ Lâm không nhiều, nhưng mỗi lần như vậy mẹ Lâm đều nấu rất nhiều món cho cô ăn.

Thời Dao ngoan ngoãn trả lời:

- Không có gì, má Tôn, có chuyện gì mà má lại gọi cho con trễ như vậy?

- Hôm nay ông Lâm ăn cơm xong, lúc chuẩn bị lau người đi ngủ thì bỗng nhiên ngất xỉu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, đang ở trong phòng cấp cứu.

- Ngất xỉu? Tình hình có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào? Con đến ngay!

- Không cần đâu, Thời tiểu thư! Bây giờ đã trễ như vậy rồi, bệnh viện lại cánh trường của cô rất xa, không có tài xế, cô một mình đến đây không an toàn đâu. Nếu cô thật sự muốn đến đây thì ngày mai hẵn đến thăm ông. Ngày mai tôi sẽ cho tài xế đến đón cô.

Cô qua cũng không giúp được gì, nếu như nhất định qua lúc này, sẽ phiền họ tốn thêm một người qua rước cô.

Thời Dao phân tích tình hình một hồi, nói:

- Vậy cũng được, ngày mai con không có tiết học, có thể đến thăm ông!

Má Tôn: "Vậy sáng sớm ngày mai tôi sẽ nói tài xế lái xe đến đón cô."

- Cám ơn má Tôn.

- Không có gì

Má Tôn dừng một chút, sau đó như còn muốn nói gì nữa nhưng không dám nói, sau một lát mới mở miệng:

- Thời tiểu thư, cô và thiếu gia có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi không?

Thời Dao nhớ tới những gì Lâm Gia Ca đã nói với cô lúc ở trong rừng cây nhỏ,...

Bây giờ má Tôn hỏi như vậy, có phải liên quan đến chuyện cô và anh muốn hủy hôn không?

Má Tôn thấy cô trả lời chậm như vậy, lại nói thêm:

- Chiều nay, Lâm lão gia còn rất vui vẻ đi tản bộ, không biết tại sao đi về lại tức giận đùng đùng gọi điện thoại bắt thiếu gia phải về nhà. Cô cũng biết đó, tính của Lâm lão gia đã nóng lên là không ai khuyên can được, vì vậy sau khi tiểu thiếu gia về nhà đã cãi nhau với ông, cuối cùng đuổi thiếu gia ra khỏi nhà. Có một số việc, má Tôn vẫn chưa nói cho cô biết, mấy năm nay sức khỏe của Lâm lão gia yếu hơn lúc trước rất nhiều, bác sĩ nói không thể để cho ông tức giận, vì hôm nay lão gia tức giận chuyện của cô và thiếu gia cho nên mới ngất xỉu, cô là một cô gái tốt, sao thiếu gia lại không thích cô chứ?

Thời Dao nghe đến đó, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ lẳng lặng mà nghe.

Má Tôn nói một lúc lâu, kể rất nhiều chuyện, sau đó mới cúp máy.

Chẳng trách Lâm Gia Ca lại tức giận với cô như vậy, thì ra chuyện là như thế.

Ngay cả cơm cũng không ăn, đã bị đuổi đi, xem ra tối nay ông nội Lâm thật sự rất tức giận rồi.

Nhưng mà... cô thật sự không có đi tìm ông nội Lâm, sao ông lại biết chuyện anh và cô muốn hủy hôn?

Thời Dao buồn bực một lúc lâu, mới nhớ mình còn đang chơi game, vội vào game.

Kết quả là game đã kết thúc.

Cô chết rất bình thường, chỉ cần cô nghe điện thoại là nhân vật trong game của cô sẽ đứng yên một chỗ, ai đi ngang qua cũng có thể bắn chết.

Nhưng mà... sao ba người kia lại chết rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện