Vào thứ bảy, do không có lịch phỏng vấn cũng chẳng có gì làm nên Dương Phàm thưởng cho bản thân ngủ nướng nhiều hơn ngày thường một chút ai ngờ mở mắt ra đã là buổi trưa.

Anh ta dậy trễ, không kìm lòng mà chạy đến gõ cửa phòng Dư Tiểu Noãn, sợ cô đã sớm rời đi, quên lời hứa mời cơm lúc trước.

Trần Tinh hai ngày này không bận phỏng vấn, nghe được có thể ăn cơm "chùa" như vậy, liền không khách khí đồng ý, Dư Tiểu Noãn đã tìm được việc, thật có lỗi với bản thân vì mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo đi phỏng vấn nhiều như vậy khiến cả người mệt đừ ra.

Dư Tiểu Noãn không muốn ăn cơm cùng Dương Phàm, dù gì cũng là con gái nhưng hiện tại có thêm Trần Tinh nên cảm thấy phấn chấn hơn. Chính là đau muốn rỉ máu cho túi tiền của mình.

Dựa trên sự biểu biết về độ ăn uống, thì hai người Dương Phàm cùng Trần Tinh bọn họ sẽ gọi món đắt nhất, hơn nữa Dương Phàm anh ta cà lơ phất phơ trước giờ nếu để ý kĩ thì cô cảm thấy nhân sinh phía trước của mình còn bi đát hơn thế.

Có diều cô không hiểu, Dương Phàm không chịu giúp ba anh quản lý tốt công ty, tự nhiên chạy đi học IT. Cô cũng không thấy anh có quá nhiều hứng thú với việc lập trình trang web.

Tuy năng khiếu về công nghệ của cô hơi cùn, nhưng so với Dương Phàm chắc đỡ hơn.

Nói đi cũng phải nói lại, đời này đúng là không công bằng. Tiền học ở trung tâm không rẻ, lại có người không tiếc tiền vung tay không ngớt.

Dư Tiểu Noãn than thở mắng người, cô đã nghèo mà người kia còn muốn lấn tới khiến cô oán càng thêm giận.

Qủa nhiên Dương Phàm chọn đúng nhà hàng ở trung tâm sầm uất, nhìn giá cả cũng đủ lấy mạng người. Anh ta trưng ra bộ dáng đại gia cầm lấy menu gọi món, lát sau thức ăn được bưng lên, nhiều món cô còn chưa từng nghe qua.

Máu Dư Tiểu Noãn rỉ từng giọt một...

Gọi xong, anh đưa thực đơn về phía cô cùng Trấn Tinh ngồi phía đối diện: "Tôi chọn xong rồi, hai người đã chọn gì chưa?"

Dư Tiểu Noãn nghiến răng ken két nhưng cố gắng cười: "Tôi nghĩ thức ăn nhiều thế này cũng đã đủ ăn rồi, gọi nữa ăn cũng không hết, anh có thấy đúng không?"

Cô nói xong quay đầu nhìn về phía Trần Tinh, trên mặt mười phần đều mang ý cảnh cáo. Dưới bàn, cô đã sớm đoạt lấy menu của Trần Tinh, lực cũng đủ mạnh.

Trần Tinh cố nặn ra một nụ cười: "Phải... Tôi cũng cảm thấy gọi nhiêu đó đủ rồi." Nói xong, cô yên lặng cúi đầu uống nước.

Dư Tiểu Noãn thả lỏng, nói với người phục vụ: "Đủ rồi, cứ như vậy đi."

Người phục vụ lấy hóa đơn, đưa cho cô: "Xin chào, tổng công là ba nghìn chín trăm tám mươi bảy tệ, xin hỏi ai sẽ trả ạ?"

Cái gì!!!

Dư Tiểu Noãn suýt kêu lên, cô cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, nếu không thì đã có một tiếng thét chói tai dọa người phát ra rồi.

Đôi mắt hạnh của cô lườm hết cỡ về phía Dương Phàm, hận không thể ăn sống nuốt tươi anh ta. Ba nghìn chín trăm tám mươi bảy, thực sự cô không dám nhìn.

Cô cũng chỉ vừa mới đi làm, tiền lương còn chưa được nhận, tiền chi tiêu hằng ngày của cô đều tích góp được từ viết tiểu thuyết, học phí, tiền sinh hoạt, cộng thêm tiền tiêu vặt của em trai, cơ bản cũng không còn dư nhiều lắm.

Dương Phàm nhàn nhã huýt sáo, Dư Tiểu Noãn đá chân anh: "Này, còn ngốc ở đó, mau tính tiền đi chứ."

Mặt mày sáng lạn, anh ta cười với người phục vụ: "Cô gái này trả."

Dương Phàm trắng trẻo sạch sẽ, vô số ánh nắng tỏa ra từ người anh, cái nháy mắt vừa rồi đủ khiến cô phục vụ đỏ mặt.

Dư Tiểu Noãn khó chịu, liền không ngừng đá anh thêm một cái, lúc này đứng dậy đi tính tiền.

Dương Phàm đang cười, chỉ vì một cước của cô liền đứng lên nhe răng trợn mắt lấy tay ôm chân, mở miệng mắng người: "Dư Tiểu Noãn, đồ đàn bà nhỏ nhen!"

Trần Tinh không chút chán nản: "Anh cũng đủ tài, ba nghìn chín trăm tám mươi bảy, Tiểu Noãn đá anh mấy cái thế này cũng đủ thánh mẫu rồi."

Dương Phàm không nghĩ vậy: "Cô không hiểu đúng hơn, giờ khiến cô ấy đau khổ một chút, sau này tạo bất ngờ cũng hiệu quả sẽ càng cao. Về sau tôi trả cho ấy gấp bội là được."

Trần Tinh tấm tắc hai tiếng: "Anh không nghĩ gì lại chọn nơi sa hoa như vậy, cô ấy cũng đã đủ hận anh, để tôi xem sau này việc của anh đi tới đâu."

Dương Phàm đưa tay vuốt tóc mình, thích thú nhìn Trần Tinh: "Thế nào, cảm thấy anh trai đây không đủ hấp dẫn?"

Dư Tiểu Noãn đen mặt đi tới, trùng hợp nghe câu này của anh ta, nhất thời không muốn về chỗ ngồi.

Cô vịn cái bàn ngồi xuống: "Dương Phàm anh thấy bản thân tuấn tú lắm à? Tôi nói thật so với những người khác, thì anh cùng lắm nhìn thuận mắt hơn, nhưng cũng nên soi gương, đừng biến bản thân tự kỷ như vậy?"

Khóe miệng Dương Phàm co rút, cảm thấy không phục: "Cô nói dài như vậy, thật không có liêm sỉ. Trên đời này cô còn thấy ai xuất sắc như tôi? Tôi đây đẹp trai vạn người mê, cô khen tôi một tiếng, có lẽ tôi sẽ niệm tình mà... "

Dư Tiểu Noãn ôm bụng cười to: "Anh thôi đi, tự đi khen bản thân. Không nói đâu xa, giám đốc công ty kĩ thuật tôi đang làm, cũng đã vượt xa anh mấy con phố. Người ta là nhân vật làm mưa làm gió, thật đáng nể, anh thì chẳng có điểm nào đứng đắn, cũng chả có nghề ngỗng gì."

Dương Phàm đanh mặt: "Giám đốc kỹ thuật à, lợi hại quá nhỉ, tên gì, hôm nào mời anh ta đến đây nhìn xem."

"Anh ấy.. " Dư Tiểu Noãn ngẩn ra, sao lại rảnh rỗi nhắc đến Cố Thanh Thời? Dương Phàm này quá phiền phức, Cố Thanh Thời đúng là giống chim quý.

Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn đến, cô mượn cớ nói sang chuyện khác: "Đồ ăn tới rồi, mau ăn thôi."

Dương Phàm ngoài ý muốn nhìn cô: "Tôi còn tưởng cô tiếc tiền nên không còn khẩu vị nhỉ."

Dư Tiểu Noãn lườm anh ta: "Tôi là người có nguyên tắc, nếu đã lỡ tiêu nhiều tiền đến thế thì phải cố mà ăn."

Nói xong, cô ăn trước.

Dương Phàm cùng Trần Tinh thấy cảnh đó liền cười, sau đó yên lặng ăn cơm.

Ăn được một nửa, người phục vụ lại bưng đến một đĩa bánh ngọt cùng bó hoa tươi: "Xin chào cô Dư, có một vị tiên sinh nhờ tôi đưa cô cái này."

Dư Tiểu Noãn nhìn đĩa thủy tinh đựng bánh ngọt và bó hoa kia, hai mắt mở to.

"Ách... Cái này, cô có nhầm lẫn gì không, tôi không có gọi những thứ này."

Người phục vụ vui vẻ nhìn cô: "Đúng là của cô, bánh ngọt và hoa là tặng cho cô."

"Chính là.... "

Trần Tinh nhìn về phía Dương Phàm rồi kéo tay Dư Tiểu Noãn: "À, tớ nhớ ra rồi, hôm nay không phải là sinh nhật cậu sao, ai lại tốt như vậy, lại tặng một đĩa bánh lớn như vây, rồi có cả hoa hồng cậu thích nhất, xem ra người này cũng hiểu rõ cậu, không có nhầm lẫn đâu."

Dư Tiểu Noãn bối rối nhận hoa, ai lại biết cô đang ở đâu, còn tặng những thứ này cho cô, người này có khả năng đang ở đây? Dựa theo phân tích, cô nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy người đàn ông một thân tây trang giày da cach đó không xa, ý cười lan ra trên mặt.

Cố Thanh Thời, đúng là anh!

Không nghĩ tói đã lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ rõ sinh nhật của cô, ngay cả hoa hồng cô thích nhất anh vẫn nhớ.

Hết thảy chỗ này đều không phải do anh cố ý sắp xếp?

"Tớ biết là ai rồi." Cô cầm hoa tươi đứng lên, đi về phía Cố Thanh Thời.

Dương Phàm cùng Trần Tinh há miệng thở gấp kinh ngạc, nhìn về hướng cô, trơ mắt nhìn nhau.

"Cậu ấy bảo biết người đó là ai, có ý gì thế? Bánh ngọt và hoa tươi đều là anh sắp đặt sẵn đúng không?" Trần Tinh đột nhiên không rõ tình huống này lắm.

Dương Phàm dự định hôm nay sẽ thổ lộ với Dư Tiểu Noãn nên mới tỉ mỉ thiết kế như vậy, Nhưng cô lại bị hấp dẫn chỉ vì bánh và hoa kia, tình huống này sao lại khác xa tưởng tượng của anh ta thê này?

Khóe miệng Dương Phàm run rẩy, đột nhiên sự việc lại phát triển theo một hướng khác. Bối rối lắc đầu, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Ở bên kia, Cố Thanh Thời đang bàn kế hoạch dự án với khách hàng.

"Lâm tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng hoàn thành yêu cầu của ngài. Vấn đề thời gian bởi vì có chút rắc rối, có thể cần đến một tuần, ngài có ý kiến gì không?"

Người đàn ông được gọi là Lâm tổng gật đầu: "Một tuần có thể hoàn thành đã là rất nhanh, Cố tổng quả nhiên là người chuyên nghiệp. Xem ra lần hợp tác này tôi đã không nhìn nhầm. Cậu yên tâm, chỉ cần hạng mục hoàn thành đúng hạn, thù lao sẽ khiến cậu vừa lòng."

Cố Thanh Thời nâng ly: "Vậy mong hợp tác của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp"

Lâm tổng cụng ly cười: "Thành công tốt đẹp."

"Cố Thanh Thời" Dư Tiểu Noãn tay cầm bó hoa hồng, vẻ mặt vui sướng đi tới, mười vừa gọi một tiếng mới phát hiện ở đó còn có người khác, lúng túng quên những gì muốn nói, chỉ có thể đứng tại chỗ.

Ngoài dự đoán, Cố Thanh Thời không nghĩ giờ phút này có thể gặp được cô, mày nhíu lại nhưng không nói chuyện.

Lâm tổng thấy cô gái ôm bó hoa đi tới, hơn nữa với thái độ của Cố Thanh Thời, nghĩ cô gái này muốn tỏ tình với anh nên đứng lên: "Thỏa thuận đã xong, tôi còn có việc nên đi trước, tạm biệt!"

Cố Thanh Thời đứng dậy bắt tay ông ấy: "Được, nếu có vấn đề gì thì có thể gọi cho tôi, ngài đi thong thả."

Lâm tổng rời đi, Cố Thanh Thời lần nữa ngồi xuống, thấy Dư Tiểu Noãn ngơ ngác chỗ kia, không sai với tình cảnh này đã hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, anh vội kéo cô lại, nhìn hoa trong tay cô, trong lòng một trận vui sướng nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái "mặt đơ" như cũ: "Sao cô lại ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện