Dịch: Duẩn Duẩn

Có lẽ cuộc họp báo của Mông Qua đã bắn rơi hàng loạt trái tim của các thiếu nữ! Kết thúc buổi họp, Hạ Nhật nghe thấy mấy cô gái trong nhà hàng ôm tay thở dài thườn thượt.

Cuộc họp báo ấy chỉ kéo dài vẻn vẹn mười phút, tuyên bố rất đơn giản mà rõ ràng, anh nói, "Tôi cũng không hiểu tại sao lại tổ chức cuộc họp báo này chỉ để giải thích về đời sống riêng tư của mình, nhưng vì người mình yêu, hôm nay tôi muốn thú nhận với mọi người rằng, tôi đã kết hôn rồi. Tôi rất yêu vợ mình nên hy vọng mọi người hãy giơ cao đánh khẽ, không làm phiền đến cuộc sống yên bình của cô ấy. Vì đã nói đến nước này rồi nên mong mọi người sẽ hợp tác. Tôi thật sự không muốn mất hòa khí hay phiền hà gì tới các bạn, thậm chí là đưa nhau ra tòa và chịu thẩm vấn."

Sau khi dùng bữa ở nhà hàng xong, cả hai trên đường về chỗ trọ dành cho thanh niên của Hạ Thiên. Hạ Nhật lặng thinh không nói, chỉ ra sức vân vê chiếc cúc áo của mình. Hạ Thiên kéo tay cô xuống rồi bao lại trong bàn tay mình. Trình Như Thánh nói với cậu rằng sau khi mẹ mất, mỗi lúc rơi vào trạng thái hốt hoảng, chị thường hay có thói quen vân vê cúc áo.

"Chị, chả phải em nói với chị rồi ư? Chuyện này cứ để em nghĩ cách. Em đã lớn rồi, chị lại quên đấy à?"

Đúng vậy, Hạ Thiên của cô đã trưởng thành rồi mà không phải sao? Hạ Nhật ngước đầu nhìn đôi mắt tràn đầy hy vọng của cậu em, kiềm lòng không đặng nở nụ cười. Em trai cô nói thằng bé đã trưởng thành rồi, thế mà trông thằng bé lúc này chẳng khác gì một cậu nhóc tha thiết nhận được sự công nhận của mọi người.

Vào lúc điện thoại Hạ Nhật vang lên lần thứ n, cô buộc phải rề rà móc ra, nhìn thấy dãy số trên màn hình bèn trực tiếp từ chối.

Chưa đầy năm phút sau, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, từng tiếng dồn dập như muốn thúc giục linh hồn kẻ khác.

Hạ Nhật kéo Hạ Thiên lại, lầm bầm trong miệng, phải quyết tâm đánh với Mông Qua một trận lớn: "Bây giờ chị sẽ theo anh ta về nhà. Còn em cứ ở đây tìm cách tốt nhất nhé, OK?"

Ngồi trên xe Mông Qua, Hạ Nhật ngoảnh đầu ra cửa kính, nhắm mắt lại.

"Hôm nay anh có mở buổi họp báo nói hết mọi chuyện của mình rồi."

"..."

"Có muốn anh thuê một vệ sĩ theo em không?"

"..."

"A Nhật, mình đón Hạ Thiên về nhé. Ở chỗ rồng rắn lẫn lộn ấy không an toàn chút nào."

Hạ Nhật thầm nghĩ, Mông Qua của giây phút này thực sự rất hợp với mấy từ não tàn hay mất não mà A Thụ hay nói.

Một lát sau...

"Hắn ôm em." Mông Qua thô lỗ hỏi gằn: "Hay là hắn hôn em."

Mông Qua vốn dĩ không hề muốn siết chặt cô như thế, nhưng mới rồi anh thực sự chẳng khác nào một ông chồng ghen tuông, đa nghi, bị ma xui quỷ khiến lục tung hết cả hành lý Hạ Nhật đem về từ Mỹ, nào là quần áo, nào là đồ dùng sinh hoạt. Anh vừa kiểm tra vừa tự tự nói với bản thân sao có thể làm một chuyện chán ngắt điên khùng như vậy.

Thế nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc lá và nước hoa nhàn nhạt trên một bộ quần áo của Hạ Nhật, anh như muốn phát điên lên, chẳng kìm được phóng xe tới đây muốn chém cả đôi.

Anh hận không thể tóm lấy cô hỏi cho rõ ràng từ đầu đến đuôi.

"Hắn hôn em chưa?" Mông Qua cục cằn hỏi lại, giọng đầy căm hận.

Hạ Nhật mở mắt nhìn Mông Qua. Tên này đang làm gì vậy? Nghiện diễn đến cỡ đó ư? Bây giờ anh lại sắm vai một ông chồng ghen tuông mù quáng đấy à? Đúng là nực cười.

Mông Qua nhấn mạnh chân ga, tức thì chiếc xe lao vút đi như gió, lạng lách đánh võng giống hệt một con rắn. Hạ Nhật nghe thấy tiếng la hét và chửi bới suốt dọc đường, nhưng Mông Qua lờ đi, thậm chí còn giơ hẳn ngón giữa với camera bắn tốc độ. Ngay lúc xe sắp vượt luôn cả đèn đỏ, Hạ Nhật sợ khiếp vía, gào toáng lên.

"Không có, không có, anh ấy không có hôn tôi."

Chiếc xe ma sát cực lớn với mặt đường, thắng kít lại.

"Vậy là ôm rồi?" Mông Qua vẫn không chịu buông tha. Cô chỉ nói không hôn chứ không hề nói không ôm.

Hạ Nhật mở cửa xe, lao ra ngoài. Cô hết chịu nổi rồi! Hạ Nhật đứng bên vệ đường hô ầm lên, thu hút hàng loạt ánh mắt của người đi lại.

Mông Qua vội vàng ôm cô từ phía sau: "A Nhật, anh xin lỗi, anh xin lỗi. A Nhật, anh sai rồi. Sau này, anh sẽ không làm em sợ như thế nữa, anh xin lỗi. Anh biết vừa rồi bản thân thật điên rồ. Chỉ cần nghĩ tới hắn đã hôn em hoặc ôm em, anh lại không cách nào kiềm chế được."

Hạ Nhật đẩy anh ra, hung dữ quay đầu lại.

"Đúng đấy! Mông Qua, anh là một thằng điên, thế nên anh cũng muốn tôi điên luôn môt thể với anh chứ gì. Chỉ cần nghĩ tới anh ấy hôn hay ôm tôi thôi anh đã không kiềm chế được, vậy còn anh với Tô Hồng Liên thì sao, tặng hẳn tôi một đứa bé!"

"Mông Qua, tôi cầu xin anh đừng hành hạ tôi nữa. Mấy năm nay tôi thực sự sống dở chết dở lắm rồi, không còn sức để chơi trò yêu đương với anh đâu. Coi như là tôi cầu xin anh, làm ơn làm phước buông tha chúng tôi giùm với! Kể cũng lạ, rõ ràng là lỗi của các người, tại sao tôi phải là đứa chịu giày vò, đày đọa?"

"Buông tha cho chúng tôi không được ư? Chẳng phải anh luôn miệng nói anh yêu tôi sao? Trong suy nghĩ của tôi, yêu một người là muốn người ấy được vui vẻ và hạnh phúc mãi mãi. Vậy mà anh nhìn lại mình xem, tôi đã nhận được gì khi ở bên anh? Đau khổ bất tận và nước mắt cạn khô. Mông Qua, anh hẳn biết tôi của trước đây không hề thích khóc, nhưng từ khi ở bên cạnh canh, nước mắt tôi xem như đã chảy hết cả một đời rồi. Anh biến tôi thành một đứa mà ngay cả bản thân tôi cũng ghét cay ghét đắng. Thật ra, ở bên anh không phải là không có những lúc hạnh phúc, song hạnh phúc ấy lại làm tôi thấy đau khổ ngay trong chính hiện tại, bởi lẽ tôi chẳng biết tình cảm ấy có từng tồn tại hay không. Có chăng chỉ là trò bịp bợm tinh tế mà một tay anh và Tô Hồng Liên tạo ra."

"Hạ Nhật, lẽ nào từng ấy thời gian ở bên nhau, em còn chưa tin rằng anh yêu em sao?" Giọng Mông Qua phiêu giạt giữa không trung, như tiếng than khóc của con đại bàng đơn độc mất đi người bạn đời của mình: "Em có muốn anh móc tim ra cho em xem không. Nếu như có thể chứng minh được, anh thực sự muốn móc nó ra."

Hạ Nhật bịt chặt hai tai. Cô sợ nghe thấy giọng nói chứa đầy tình ý, sâu nặng như biển cả của Mông Qua.

Cô lắc đầu liên hồi: "Mông Qua, làm ơn hãy buông tha cho tôi? Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi? Tôi và Hạ Thiên sẽ đi thật xa, trọn đời sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Các người không cần cảm thấy tội lỗi, như vậy đã đủ chưa?"

Tâm trạng Hạ Nhật bây giờ giống hệt một đứa bé bất an và nóng nảy. Dường như Mông Qua nhìn thấy được một làn sóng tuyệt vọng đang chồm lên những con sóng khác.

"Hạ Nhật, không có các người, chỉ có chúng ta, anh và em, Mông Qua và Hạ Nhật."

Mông Qua ôm Hạ Nhật, khe khẽ trấn an cô trong vòng tay của mình, dịu dàng vuốt tóc cô.

"Hạ Nhật, mình rời khỏi đây nhé! Nếu ở đây em không cảm thấy hạnh phúc, vậy mình cùng đến Nhật Bản được không em! Hạ Thiên thích Nhật Bản lắm không phải sao? Chúng ta quên những điều không vui ở nơi này đi, bắt đầu lại có được không em? A Nhật, đến lúc đó, anh sẽ làm giáo viên dạy piano, em thích anh chơi piano lắm không phải ư? Hạ Thiên sẽ học đại học ở đó. Còn em, nếu em thích làm việc, có thể tìm một công việc mà em hứng thú, chờ đến khi chúng ta ổn định, mình sẽ sinh một đàn con, có được không nào?"

Tên này lại diễn trò nữa ư? Vậy mà trong đầu cô còn tưởng tượng theo những gì anh nói. Hạ Nhật, mày đúng thật là đứa hết thuốc chữa!

Hạ Thiên quơ quơ tay trước mặt Hạ Nhật, không biết chị của cậu đã lạc vào cõi tiên lần thứ mấy rồi: "Chị, mau hồi hồn."

Hạ Nhật lúng túng nhăn mũi, hiện tại cô và Hạ Thiên đang chờ báo cáo kết quả sức khỏe lần thứ hai của thằng bé. Trong lúc chờ đợi, cô lại không khỏi nghĩ miên man đến những lời mà Mông Qua nói với mình ban sáng. Anh bảo, mình rời khỏi đây nhé, đến nơi mà em muốn sống, bắt đầu lại ở môi trường mới. A Nhật, mình nhất định sẽ làm được. A Nhật, em nghĩ thử xem có được không, coi như cho chúng ta một cơ hội, được không em?

"Vừa rồi chị nghĩ gì thế?"

"Hả? Ừ, để chị nhớ xem lúc nãy chị mới nghĩ gì ấy nhỉ..."

Tình trạng sức khỏe của Hạ Thiên rất ổn, các chỉ số của cơ thể đều bình thường. Một tháng sau có thể bỏ dứt điểm việc điều trị bằng thuốc, nói cách khác chính là cơ thể đã hồi phục hoàn toàn.

Đây là tin tức tốt nhất Hạ Nhật nghe suốt mấy ngày nay. Cô bảo Hạ Thiên đến phòng bệnh của ông nội đợi mình vì cô có chuyện muốn nói với bác sĩ.

Vừa ra khỏi cửa đại sảnh của bệnh viện, đột nhiên xuất hiện một vài người vây quanh cô.

Hạ Nhật muốn mắng cả phố phường, đến khi nào mấy người mới chịu thôi đây hả? Cô dừng lại, lạnh lùng bắn ánh mắt về phía họ. Những người này rốt cuộc tò mò chuyện gì đây? Vẫn là lời dạo đầu rất kiểu cách, chẳng hạn như hỏi cô cảm thấy thế nào khi được nữ thần may mắn phù trợ.

Có vẻ như trở thành vợ Mông Qua chính là được nữ thần may mắn phù trợ.

"Anh phóng viên này, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của mấy người. Hiện tại không và sau này cũng không, thế nên mong mọi người đừng làm phí thời gian của tôi ở đây."

Bỏ lại câu ấy, Hạ Nhật toan quay người rời bước.

"Cô Hạ, à không, hiện tại nên gọi là bà Mông mới phải. Có một bài đăng trên mạng nói rằng cô là bên thứ ba chen vào quan hệ giữa Tô Hồng Liên và Mông tiên sinh, lợi dụng mối quan hệ công việc và những thủ đoạn cực đoan để ngăn trở tình yêu của họ. Không biết điều này có phải là đang ám chỉ hai người cưới chạy bầu hay không? Người đăng bài còn nói Mông tiên sinh đã trả rất nhiều chi phí y tế cho em trai cô, còn mời cả chuyên gia nổi tiếng đến làm phẫu thuật cho cậu ta."

"Cô Hạ, theo thông tin đáng tin cậy thì cô có một em trai đã sống thực vật được 5 năm, và hiện nay cậu ta vẫn đang điều trị hồi phục chức năng ở đây. Bệnh viện này là của một người bạn thân mấy đời với nhà họ Mông, chẳng hay tiền thuốc men lần này có phải Mông tiên sinh cũng chia sẻ với cô hay không?"

Sống thực vật? Ba chữ này như mũi dao xẻ da cắt thịt cô. Hạ Nhật quay ngoắt đầu.

"Anh kia, đúng rồi, anh mặc áo màu xanh lá cây đó." Hạ Nhật nói với gã phóng viên 'mồm mép tép nhảy': "Anh qua đây, đưa micro cho tôi, tôi trả lời câu hỏi của anh. Chả phải anh tò mò lắm ư?"

Gã phóng viên nửa tin nửa ngờ đưa micro cho cô.

"Anh họ Chu đúng không?" Hạ Nhật nhìn thẻ công tác của gã phóng viên, cầm micro: "Trong mắt tôi, mấy người và đặc biệt là tên họ Chu này đều là một đám biếи ŧɦái không hơn không kém. Dùng nghề nghiệp của mình để làm ngụy trang rình mò và theo dõi chuyện người khác, bịa đặt sự thật để thỏa mãn thứ suy nghĩ méo mó vặn vẹo trong đầu. Đúng thật là một đám người thấp kém."

Hạ Nhật chỉnh mức âm lượng của micro lên cao nhất rồi hung tợn quăng mạnh xuống đất. Tiếng va chạm phát ra vô cùng chói tai.

Cả đám người chết đứng.

"Anh họ Chu kia, tôi muốn anh đăng báo xin lỗi tôi ngay. Chẳng phải anh nói tôi rất biết dùng thủ đoạn ư? Anh có tin không, nếu anh không đăng báo xin lỗi tôi, tôi sẽ cho anh tán gia bạn sản." Hạ Nhật chỉ một vài người vừa rồi còn ăn nói sắc bén: "Nếu mấy người còn dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ cho mấy người đi đời nhà ma."

Mới quay đầu đi được vài bước thì nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng đấy, sắc mặt trắng bệt nhợt nhạt.

Chị à, kệ họ đi, em không quan tâm. Thằng bé nói bên tai cô.

Nhưng cô quan tâm!

Em trai cô chưa bao giờ được sống như một cậu bé bình thường từ năm mười chín tuổi. Không có cuộc sống đại học đầy nhiệt huyết, không có thời gian thực hiện những giấc mơ đầy hoài bão, và cũng không có khoảnh khắc dắt tay cô gái nào đó đi hò hẹn xem phim như bao cậu chàng khác, cứ như vậy thức dậy và trở thành một người đàn ông hai mươi sáu tuổi chững chạc. Cậu đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành đẹp nhất của đời người, và nay lại bị cuốn vào một vòng xoáy khác.

Do đó, cô sẽ không bao giờ ngồi chờ khoanh tay chịu chết một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện