Sương mù tràn ngập toàn bộ thị trấn, ban đầu chỉ là một lớp mỏng manh, nhưng mà rất nhanh sau đó, xung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không thấy rõ. Sương mù giống như một chiếc lưới lớn, che khuất đi tầm mắt của tất cả mọi người.
Trần Diệu Huy đi đi lại lại trước nhà, liên tục mở cửa ra để dò xét tình huống bên ngoài, lo lắng vô cùng: “Sương mù càng lúc càng nhiều… Nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Vậy còn có thể làm gì chứ, “
Dịch Viện ngồi trên băng ghế, chậm rãi nói, “Trần đại ca có định ra ngoài xem sao không?”
Trần Diệu Huy nói: “Quên chuyện đó đi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu như gặp phải quái vật thì phải làm sao bây giờ.”
“Chuyện đó thì có gì phải sợ chứ, Lâm Kiều còn mạnh hơn so với quái vật.”
Dịch Viện nói, “À, quên mất, Lâm Kiều vẫn phải ở trên tầng, không thể ra ngoài được đây.”
Trong lời nói của cô mang theo ý cười, nghe qua cũng không biết là đang trào phúng hay là có ý gì khác. Trần Diệu Huy không để ý tới cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Sương mù càng ngày càng dày đặc, che khuất cả bầu trời, không có chút tia sáng nào. Trong trấn rõ ràng là ban ngày, nhưng lại tối đen như ban đêm, phải đốt đèn lên mới có thể nhìn rõ.
Trong phòng, Lâm Kiều nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, không yên lòng mà vuốt nhẹ chiếc nhẫn bạc.
Trong sương mù dày đặc không thấy rõ bóng người, cậu lại nghe thấy một tiếng bước chân hỗn độn—— là tiến về phía ngôi nhà của bọn họ.
Lâm Kiều đứng dậy, cùng lúc đó, mấy người ở tầng một cũng nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là ba tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
“Các người có ở bên trong không?”
Giọng nói dịu dàng của Angela từ bên ngoài cửa truyền đến, “Chúng tôi đã trở lại, an toàn.”
Trần Diệu Huy vui vẻ, lập tức muốn đi mở cửa. Tiếu Kha Ngải lại lớn tiếng hô “Dừng tay” rồi nói: “Nếu như là quái vật thì sao?”
Dịch Viện cũng nói: “Không xác nhận một chút mà đã muốn ra mở cửa sao?”
“Chuyện này…”
Trần Diệu Huy nói, “Vậy thì chờ một chút.”
Hắn quả nhiên không đi ra mở cửa, qua vài giây, Angela nghi ngờ nói: “Có ai không? Tôi phát hiện ở chỗ các người có hơi thở của Phù thủy nên mới lập tức tới đây.”
Ngữ điệu và giọng nói của cô đều không hề khác biệt gì so với Angela mà họ biết. Trần Diệu Huy quay đầu lại nhìn Dịch Viện, sau đó chậm rãi đi ra mở cửa.
Vùuu ——
Một cơn gió mạnh thổi qua, bên ngoài cửa chỉ có một mảnh sương mù dày đặc… Trừ nó ra, thì không có thứ gì khác.
Trần Diệu Huy: “…”
Dịch Viện: “Mau đóng cửa lại!”
Cô tiến lên một bước, đóng sầm cánh cửa lại, đồng thời kéo Trần Diệu Huy tránh xa cánh cửa.
Ánh đèn trong phòng lấp loé mấy lần, Thư Hiểu hét lên một tiếng. Tinh thần của mấy người dưới tầng một đều vô cùng căng thẳng… Thế nhưng mấy phút trôi qua, cũng không hề có chuyện gì xảy ra.
Trần Diệu Huy cẩn thận nói: “Có vẻ như không có chuyện gì nhỉ?”
Dịch Viện lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì mới là chuyện đáng lo ngại nhất.”
Tiếu Kha Ngải thở dài một hơi, nói: “Nếu như anh tôi ở đây, chắc chắn sẽ không cho chúng ta ra mở cửa đâu.” Cậu ta nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không đúng, anh của tôi đâu?!”
Cậu nghĩ tới sự quỷ dị xảy ra ở ngoài cửa, sau đó lập tức chạy lên tầng.
“Anh! Anh có khỏe không? Trả lời em đi!”
Lâm Kiều ở trong phòng nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu ta, khẽ nói: “Tôi không sao, chỗ tôi không có chuyện gì cả.”
Tiếu Kha Ngải kể chuyện vừa xảy ra ở ngoài cửa, sau đó nói: “Em sẽ bảo Trần Diệu Huy mở khóa, thả anh ra ngoài nhé.”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Cánh cửa này giữ không nổi tôi đâu.”
Tiếu Kha Ngải nghe xong thì sững sờ một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Ồ… Được, kia, vậy em đi xuống đây.”
Tiếu Kha Ngải chậm rãi đi xuống cầu thang, Lâm Kiều nghe tiếng bước chân của cậu ta từ từ xa dần, sau đó cúi đầu nhìn mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Một giây sau, sắc mặt cậu thay đổi, phun ra một ngụm máu.
Máu tươi bắn lên vách tường, Lâm Kiều đau đớn cúi người, kịch liệt ho khan.
“Khụ khụ khụ —— “
Bọt máu từ giữa những ngón tay lộ ra, sắc mặt Lâm Kiều tái nhợt, vô tình ngước mắt lên, hơi giật mình.
Vách tường bị máu bắn vào, mà trên chỗ tường bị dính máu…Vậy mà lại xuất hiện nửa bức vẽ.
Lâm Kiều bình tĩnh lại, cố gắng nuốt máu tươi ở cổ họng xuống, sau đó rút thanh đoản đao ra, cắt nhẹ lên lòng bàn tay.
Cậu đè ngón tay đầm đìa máu lên vách tường, những nét vẽ theo đó cũng dần dần xuất hiện… Cuối cùng, một bức vẽ hoàn chỉnh hiện ra trước mắt cậu.
Đó vẫn là những nét vẽ nguệch ngoạc giống như do một đứa trẻ vẽ bậy. Trong bức vẽ là một người phụ nữ đang cúi đầu khóc. Tóc vàng che đi khuôn mặt của người phụ nữ, chỉ thấy những giọt nước mắt lớn từ khóe mắt người phụ nữ nhỏ xuống.
Lâm Kiều nhìn chằm chằm bức vẽ kia một lúc, khẽ cau mày.
Gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, thổi đến mức cửa sổ vang vọng những âm thanh chói tai. Lâm Kiều cảm nhận được không khí đang dần trở nên lạnh lẽo, máu trong lồng ngực lại cuồn cuộn trào lên, sắc mặt cậu tái nhợt, cúi đầu ho dữ dội.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, Lâm Kiều miễn cưỡng chống người bên cửa sổ, đóng chặt cửa sổ lại, thở ra một hơi nặng nề.
“Ọe —— “
Ở tầng một, Thư Hiểu đang ngồi yên lặng đột nhiên nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như một người đã chết.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tiếu Kha Ngải kinh ngạc, nhanh chóng đưa giấy ăn cho cô, “Cô, cô sẽ không giống như Trình Tuấn —— “
“Không giống nhau, “
Dịch Viện nói, “Cô ấy không hề nôn ra mấy thứ bẩn thỉu kia, nên sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Tiếu Kha Ngải hơi nhẹ nhõm, nói: “Hay là do bị lây nhiễm cái gì sao? Tôi dường như không có cảm giác gì cả.”
Dịch Viện thờ ơ nói: “Đó là bởi vì chỉ có người chơi cấp bậc bạch ngân mới không có chuyện gì.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Trên hai ngón tay của Dịch Viện kẹp một tấm thẻ card, đặt ở bên miệng hôn một cái, nhìn cậu rồi nở nụ cười: “Cậu giống tôi, đều nói dối.”
Tiếu Kha Ngải bị ép phải ngã ngựa, chỉ có thể lấy ra thẻ card của mình, đàng hoàng nói: “Tôi đã mất một cái mạng, có hay không cũng chả có lợi ích gì.”
“Ưu thế của người chơi bạch ngân không chỉ có mỗi điều đó, “
Dịch Viện nói, “Nếu cậu chưa vào thành, tôi có thể làm ngươi dẫn đường, đưa cậu vào đó.”
Trong quá trình bọn họ nói chuyện, Thư Hiểu đã không còn nôn ra máu nữa, những tình huống vẫn như cũ không tốt hơn chút nào. Sắc mặt Trần Diệu Huy cũng hơi khó chịu, đè chặt ngực mình, không nói lời nào chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
“Chờ đã, tôi muốn đi tìm anh của tôi!”
Tiếu Kha Ngải nhìn thoáng qua tình trạng tồi tệ của Trần Diệu Huy, lập tức nhào tới cướp chìa khóa của hắn, nói, “Đưa chìa khóa phòng cho tôi!”
Trần Diệu Huy: “Cậu —— “
Hắn nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn cố chấp cướp lại chìa khóa không chịu đưa, Tiếu Kha Ngải cùng hắn cướp qua cướp lại, cuối cùng vẫn là Tiếu Kha Ngải sức lực mạnh hơn một chút, lấy được chìa khóa.
Ngay lúc cậu ta lấy được chìa khóa, Thư Hiểu bên cạnh bỗng nhiên đau đớn quỳ trên mặt đất, há rộng miệng ra.
Trần Diệu Huy: “Không ổn!”
Phốc! Máu tươi bắn tung tóe, cả đầu Thư Hiểu nổ tung, kèm theo là thân thể của cô cũng trở nên co giật kịch liệt, một bàn tay khổng lồ từ trong cổ họng chui ra, trong chớp mắt dài ra hai mét, lộ ra móng tay sắc nhọn như lưỡi đao.
Tiếu Kha Ngải: “Đờ mờ, biến thành hoa ăn thịt người rồi!”
Dịch Viện: “…”
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, bàn tay dài nhỏ của hoa ăn thịt người đã nhào tới trước mắt cô —— Vào thời khắc mấu chốt, Tiếu Kha Ngải nhào tới ôm lấy hông của Dịch Viên, hai người lăn qua một bên theo quán tính.
Tiếu Kha Ngải: “Hoa ăn thịt người, làm sao bây giờ!!”
Dịch Viện: “Chỉ có thể đánh lại thôi!!”
Eo của cô cực kỳ linh hoạt mà uốn cong thành một vòng cung, tránh né đòn tấn công của hoa ăn thịt người. Tiếu Kha Ngải ném chìa khóa cho cô, trong lúc hỗn loạn một mình tiến lên ngăn cản hoa ăn thịt người. Dịch Viện bắt lấy chìa khóa liền rồi chạy vội lên tầng, nhưng còn chưa kịp chạy tới đó, cửa phòng tầng hai đã bị Lâm Kiều đạp ra.
Dịch Viện nhìn thấy vết máu ở khóe miệng cậu, mặt biến sắc, nói: “Hóa ra cậu thật sự không phải người chơi cấp bậc bạch ngân?!”
Cô không bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân cũng sẽ có một ngày nhìn nhầm, thế nhưng Lâm Kiều cũng không rảnh quan tâm tới cô, chống tay vịn cầu thang rồi từ tầng hai nhảy xuống —— Đúng lúc đó, Tiếu Kha Ngải cũng vừa dẫn hoa ăn thịt người tới dưới cầu thang, hoa ăn thịt người nghển cổ gầm rú, bị Lâm Kiều một đao xuyên qua cổ.
Tất cả mọi chuyện đều kết thúc trong chớp mắt, Tiếu Kha Ngải lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã luôn trên mặt đất.
Lâm Kiều nâng cậu ta dậy, nhìn về phía cửa lớn, nhíu mày đi tới.
Tiếu Kha Ngải cũng muốn đi theo sau cậu, nhưng lại bị Lâm Kiều cản lại. Cậu một mình đi ra khỏi cửa, đi thẳng vào trong màn sương mù.
Sương mù dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh cậu, chiếc cúc vàng trên tay áo hơi phát sáng, xua tan sương mù, để lại một khoảng trống nho nhỏ.
Lâm Kiều chậm rãi đi về phía trước, mới đi được vài bước đã cảm thấy phía trước thổi tới một luồng gió lạnh. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc áo choàng xám xuất hiện trong sương mù dày đặc.
Lâm Kiều: “…”
Cậu và người phụ nữ mặc áo choàng xám đứng cách nhau một khoảng, khẽ nói vài lời.
“…”
Người phụ nữ lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, hai người đứng trong sương mù dày đặc không nói thêm gì với nhau nữa. Cuối cùng, với một trận gió nhẹ, Fu Linna biến mất trong sương mù, không còn nhìn thấy nữa.
Sau khi cô ta rời đi, Lâm Kiều cũng quay người trở về căn nhà. Cậu khẽ ho khan một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Anh ơi, anh không sao chứ…”
Tiếu Kha Ngải vừa muốn nói gì đó, đã bị Trần Diệu Huy ngắt lời: “Có phải là còn khó chịu hơn không? Để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi nhé.”
Tiếu Kha Ngải: “Đờ mờ, anh —— “
Lâm Kiều: “Được rồi, cám ơn.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta trơ mắt nhìn Trần Diệu Huy dìu Lâm Kiều đi lên tầng, với vẻ mặt sững sờ
Trong phòng, Trần Diệu Huy đỡ Lâm Kiều ngồi xuống bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra.
“Ồ, sương mù giống như đã tản đi một chút rồi.”
Trần Diệu Huy nói, “Lúc nãy, cậu ở bên ngoài đã gặp phải cái gì sao?”
Lâm Kiều không nói gì, cậu khó chịu mà cúi người, che miệng lại ho khan từng trận.
Trần Diệu Huy nói: “Rất khó chịu sao? Để tôi đi rót cho cậu cốc nước nhé.”
Vừa dứt lời, hắn chậm rãi xoay người, đi đến phía sau Lâm Kiều… Sau đó đột nhiên rút ra một sợi dây thừng dài nhỏ, muốn ghìm lên cổ Lâm Kiều!
Xoạt!
Đoản đao rút ra khỏi vỏ, ánh đao trắng như tuyết khẽ xẹt qua, cánh tay Trần Diệu Huy lóe ra máu tươi, đau đớn mà kêu thành tiếng.
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Trương Phỉ Nhiên!”
Đây chính là cướp đoạt giả mà cậu từng gặp qua ở thế giới thứ nhất —— Trần Diệu Huy, cũng chính là Trương Phỉ Nhiên bỗng nhiên cổ quái nở một nụ cười, nói: “Xem ra cậu đối với tôi rất ấn tượng nhỉ.”
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng về phía cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống ——
“A!!!”
Phát ra một tiếng hét thảm.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều từ từ đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy sương mù dày đặc trong trấn nhanh chóng tản đi. Trên mặt đất, Trương Phỉ Nhiên bị người ta cắt ngang cổ họng, cơ thể co giật mấy lần, sau đó bất động.
Lâm Kiều rũ mắt, nhìn thấy bên người Trương Phỉ Nhiên… Một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông hời hợt đá văng thi thể, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy người Lâm Kiều, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn dang rộng hai tay ra, tiếng nói trầm thấp lưu luyến, tràn ngập dịu dàng tình cảm: “Bảo bối, nhảy xuống đây để anh ôm một chút.”
Lâm Kiều: “Không.”
Sau đó quay đầu đi.
Phó Miễn: “…”
Trần Diệu Huy đi đi lại lại trước nhà, liên tục mở cửa ra để dò xét tình huống bên ngoài, lo lắng vô cùng: “Sương mù càng lúc càng nhiều… Nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Vậy còn có thể làm gì chứ, “
Dịch Viện ngồi trên băng ghế, chậm rãi nói, “Trần đại ca có định ra ngoài xem sao không?”
Trần Diệu Huy nói: “Quên chuyện đó đi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu như gặp phải quái vật thì phải làm sao bây giờ.”
“Chuyện đó thì có gì phải sợ chứ, Lâm Kiều còn mạnh hơn so với quái vật.”
Dịch Viện nói, “À, quên mất, Lâm Kiều vẫn phải ở trên tầng, không thể ra ngoài được đây.”
Trong lời nói của cô mang theo ý cười, nghe qua cũng không biết là đang trào phúng hay là có ý gì khác. Trần Diệu Huy không để ý tới cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Sương mù càng ngày càng dày đặc, che khuất cả bầu trời, không có chút tia sáng nào. Trong trấn rõ ràng là ban ngày, nhưng lại tối đen như ban đêm, phải đốt đèn lên mới có thể nhìn rõ.
Trong phòng, Lâm Kiều nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, không yên lòng mà vuốt nhẹ chiếc nhẫn bạc.
Trong sương mù dày đặc không thấy rõ bóng người, cậu lại nghe thấy một tiếng bước chân hỗn độn—— là tiến về phía ngôi nhà của bọn họ.
Lâm Kiều đứng dậy, cùng lúc đó, mấy người ở tầng một cũng nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là ba tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
“Các người có ở bên trong không?”
Giọng nói dịu dàng của Angela từ bên ngoài cửa truyền đến, “Chúng tôi đã trở lại, an toàn.”
Trần Diệu Huy vui vẻ, lập tức muốn đi mở cửa. Tiếu Kha Ngải lại lớn tiếng hô “Dừng tay” rồi nói: “Nếu như là quái vật thì sao?”
Dịch Viện cũng nói: “Không xác nhận một chút mà đã muốn ra mở cửa sao?”
“Chuyện này…”
Trần Diệu Huy nói, “Vậy thì chờ một chút.”
Hắn quả nhiên không đi ra mở cửa, qua vài giây, Angela nghi ngờ nói: “Có ai không? Tôi phát hiện ở chỗ các người có hơi thở của Phù thủy nên mới lập tức tới đây.”
Ngữ điệu và giọng nói của cô đều không hề khác biệt gì so với Angela mà họ biết. Trần Diệu Huy quay đầu lại nhìn Dịch Viện, sau đó chậm rãi đi ra mở cửa.
Vùuu ——
Một cơn gió mạnh thổi qua, bên ngoài cửa chỉ có một mảnh sương mù dày đặc… Trừ nó ra, thì không có thứ gì khác.
Trần Diệu Huy: “…”
Dịch Viện: “Mau đóng cửa lại!”
Cô tiến lên một bước, đóng sầm cánh cửa lại, đồng thời kéo Trần Diệu Huy tránh xa cánh cửa.
Ánh đèn trong phòng lấp loé mấy lần, Thư Hiểu hét lên một tiếng. Tinh thần của mấy người dưới tầng một đều vô cùng căng thẳng… Thế nhưng mấy phút trôi qua, cũng không hề có chuyện gì xảy ra.
Trần Diệu Huy cẩn thận nói: “Có vẻ như không có chuyện gì nhỉ?”
Dịch Viện lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì mới là chuyện đáng lo ngại nhất.”
Tiếu Kha Ngải thở dài một hơi, nói: “Nếu như anh tôi ở đây, chắc chắn sẽ không cho chúng ta ra mở cửa đâu.” Cậu ta nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không đúng, anh của tôi đâu?!”
Cậu nghĩ tới sự quỷ dị xảy ra ở ngoài cửa, sau đó lập tức chạy lên tầng.
“Anh! Anh có khỏe không? Trả lời em đi!”
Lâm Kiều ở trong phòng nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu ta, khẽ nói: “Tôi không sao, chỗ tôi không có chuyện gì cả.”
Tiếu Kha Ngải kể chuyện vừa xảy ra ở ngoài cửa, sau đó nói: “Em sẽ bảo Trần Diệu Huy mở khóa, thả anh ra ngoài nhé.”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Cánh cửa này giữ không nổi tôi đâu.”
Tiếu Kha Ngải nghe xong thì sững sờ một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Ồ… Được, kia, vậy em đi xuống đây.”
Tiếu Kha Ngải chậm rãi đi xuống cầu thang, Lâm Kiều nghe tiếng bước chân của cậu ta từ từ xa dần, sau đó cúi đầu nhìn mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Một giây sau, sắc mặt cậu thay đổi, phun ra một ngụm máu.
Máu tươi bắn lên vách tường, Lâm Kiều đau đớn cúi người, kịch liệt ho khan.
“Khụ khụ khụ —— “
Bọt máu từ giữa những ngón tay lộ ra, sắc mặt Lâm Kiều tái nhợt, vô tình ngước mắt lên, hơi giật mình.
Vách tường bị máu bắn vào, mà trên chỗ tường bị dính máu…Vậy mà lại xuất hiện nửa bức vẽ.
Lâm Kiều bình tĩnh lại, cố gắng nuốt máu tươi ở cổ họng xuống, sau đó rút thanh đoản đao ra, cắt nhẹ lên lòng bàn tay.
Cậu đè ngón tay đầm đìa máu lên vách tường, những nét vẽ theo đó cũng dần dần xuất hiện… Cuối cùng, một bức vẽ hoàn chỉnh hiện ra trước mắt cậu.
Đó vẫn là những nét vẽ nguệch ngoạc giống như do một đứa trẻ vẽ bậy. Trong bức vẽ là một người phụ nữ đang cúi đầu khóc. Tóc vàng che đi khuôn mặt của người phụ nữ, chỉ thấy những giọt nước mắt lớn từ khóe mắt người phụ nữ nhỏ xuống.
Lâm Kiều nhìn chằm chằm bức vẽ kia một lúc, khẽ cau mày.
Gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, thổi đến mức cửa sổ vang vọng những âm thanh chói tai. Lâm Kiều cảm nhận được không khí đang dần trở nên lạnh lẽo, máu trong lồng ngực lại cuồn cuộn trào lên, sắc mặt cậu tái nhợt, cúi đầu ho dữ dội.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, Lâm Kiều miễn cưỡng chống người bên cửa sổ, đóng chặt cửa sổ lại, thở ra một hơi nặng nề.
“Ọe —— “
Ở tầng một, Thư Hiểu đang ngồi yên lặng đột nhiên nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như một người đã chết.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tiếu Kha Ngải kinh ngạc, nhanh chóng đưa giấy ăn cho cô, “Cô, cô sẽ không giống như Trình Tuấn —— “
“Không giống nhau, “
Dịch Viện nói, “Cô ấy không hề nôn ra mấy thứ bẩn thỉu kia, nên sẽ không biến thành quái vật đâu.”
Tiếu Kha Ngải hơi nhẹ nhõm, nói: “Hay là do bị lây nhiễm cái gì sao? Tôi dường như không có cảm giác gì cả.”
Dịch Viện thờ ơ nói: “Đó là bởi vì chỉ có người chơi cấp bậc bạch ngân mới không có chuyện gì.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Trên hai ngón tay của Dịch Viện kẹp một tấm thẻ card, đặt ở bên miệng hôn một cái, nhìn cậu rồi nở nụ cười: “Cậu giống tôi, đều nói dối.”
Tiếu Kha Ngải bị ép phải ngã ngựa, chỉ có thể lấy ra thẻ card của mình, đàng hoàng nói: “Tôi đã mất một cái mạng, có hay không cũng chả có lợi ích gì.”
“Ưu thế của người chơi bạch ngân không chỉ có mỗi điều đó, “
Dịch Viện nói, “Nếu cậu chưa vào thành, tôi có thể làm ngươi dẫn đường, đưa cậu vào đó.”
Trong quá trình bọn họ nói chuyện, Thư Hiểu đã không còn nôn ra máu nữa, những tình huống vẫn như cũ không tốt hơn chút nào. Sắc mặt Trần Diệu Huy cũng hơi khó chịu, đè chặt ngực mình, không nói lời nào chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
“Chờ đã, tôi muốn đi tìm anh của tôi!”
Tiếu Kha Ngải nhìn thoáng qua tình trạng tồi tệ của Trần Diệu Huy, lập tức nhào tới cướp chìa khóa của hắn, nói, “Đưa chìa khóa phòng cho tôi!”
Trần Diệu Huy: “Cậu —— “
Hắn nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn cố chấp cướp lại chìa khóa không chịu đưa, Tiếu Kha Ngải cùng hắn cướp qua cướp lại, cuối cùng vẫn là Tiếu Kha Ngải sức lực mạnh hơn một chút, lấy được chìa khóa.
Ngay lúc cậu ta lấy được chìa khóa, Thư Hiểu bên cạnh bỗng nhiên đau đớn quỳ trên mặt đất, há rộng miệng ra.
Trần Diệu Huy: “Không ổn!”
Phốc! Máu tươi bắn tung tóe, cả đầu Thư Hiểu nổ tung, kèm theo là thân thể của cô cũng trở nên co giật kịch liệt, một bàn tay khổng lồ từ trong cổ họng chui ra, trong chớp mắt dài ra hai mét, lộ ra móng tay sắc nhọn như lưỡi đao.
Tiếu Kha Ngải: “Đờ mờ, biến thành hoa ăn thịt người rồi!”
Dịch Viện: “…”
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, bàn tay dài nhỏ của hoa ăn thịt người đã nhào tới trước mắt cô —— Vào thời khắc mấu chốt, Tiếu Kha Ngải nhào tới ôm lấy hông của Dịch Viên, hai người lăn qua một bên theo quán tính.
Tiếu Kha Ngải: “Hoa ăn thịt người, làm sao bây giờ!!”
Dịch Viện: “Chỉ có thể đánh lại thôi!!”
Eo của cô cực kỳ linh hoạt mà uốn cong thành một vòng cung, tránh né đòn tấn công của hoa ăn thịt người. Tiếu Kha Ngải ném chìa khóa cho cô, trong lúc hỗn loạn một mình tiến lên ngăn cản hoa ăn thịt người. Dịch Viện bắt lấy chìa khóa liền rồi chạy vội lên tầng, nhưng còn chưa kịp chạy tới đó, cửa phòng tầng hai đã bị Lâm Kiều đạp ra.
Dịch Viện nhìn thấy vết máu ở khóe miệng cậu, mặt biến sắc, nói: “Hóa ra cậu thật sự không phải người chơi cấp bậc bạch ngân?!”
Cô không bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân cũng sẽ có một ngày nhìn nhầm, thế nhưng Lâm Kiều cũng không rảnh quan tâm tới cô, chống tay vịn cầu thang rồi từ tầng hai nhảy xuống —— Đúng lúc đó, Tiếu Kha Ngải cũng vừa dẫn hoa ăn thịt người tới dưới cầu thang, hoa ăn thịt người nghển cổ gầm rú, bị Lâm Kiều một đao xuyên qua cổ.
Tất cả mọi chuyện đều kết thúc trong chớp mắt, Tiếu Kha Ngải lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã luôn trên mặt đất.
Lâm Kiều nâng cậu ta dậy, nhìn về phía cửa lớn, nhíu mày đi tới.
Tiếu Kha Ngải cũng muốn đi theo sau cậu, nhưng lại bị Lâm Kiều cản lại. Cậu một mình đi ra khỏi cửa, đi thẳng vào trong màn sương mù.
Sương mù dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh cậu, chiếc cúc vàng trên tay áo hơi phát sáng, xua tan sương mù, để lại một khoảng trống nho nhỏ.
Lâm Kiều chậm rãi đi về phía trước, mới đi được vài bước đã cảm thấy phía trước thổi tới một luồng gió lạnh. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc áo choàng xám xuất hiện trong sương mù dày đặc.
Lâm Kiều: “…”
Cậu và người phụ nữ mặc áo choàng xám đứng cách nhau một khoảng, khẽ nói vài lời.
“…”
Người phụ nữ lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, hai người đứng trong sương mù dày đặc không nói thêm gì với nhau nữa. Cuối cùng, với một trận gió nhẹ, Fu Linna biến mất trong sương mù, không còn nhìn thấy nữa.
Sau khi cô ta rời đi, Lâm Kiều cũng quay người trở về căn nhà. Cậu khẽ ho khan một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Anh ơi, anh không sao chứ…”
Tiếu Kha Ngải vừa muốn nói gì đó, đã bị Trần Diệu Huy ngắt lời: “Có phải là còn khó chịu hơn không? Để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi nhé.”
Tiếu Kha Ngải: “Đờ mờ, anh —— “
Lâm Kiều: “Được rồi, cám ơn.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta trơ mắt nhìn Trần Diệu Huy dìu Lâm Kiều đi lên tầng, với vẻ mặt sững sờ
Trong phòng, Trần Diệu Huy đỡ Lâm Kiều ngồi xuống bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra.
“Ồ, sương mù giống như đã tản đi một chút rồi.”
Trần Diệu Huy nói, “Lúc nãy, cậu ở bên ngoài đã gặp phải cái gì sao?”
Lâm Kiều không nói gì, cậu khó chịu mà cúi người, che miệng lại ho khan từng trận.
Trần Diệu Huy nói: “Rất khó chịu sao? Để tôi đi rót cho cậu cốc nước nhé.”
Vừa dứt lời, hắn chậm rãi xoay người, đi đến phía sau Lâm Kiều… Sau đó đột nhiên rút ra một sợi dây thừng dài nhỏ, muốn ghìm lên cổ Lâm Kiều!
Xoạt!
Đoản đao rút ra khỏi vỏ, ánh đao trắng như tuyết khẽ xẹt qua, cánh tay Trần Diệu Huy lóe ra máu tươi, đau đớn mà kêu thành tiếng.
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Trương Phỉ Nhiên!”
Đây chính là cướp đoạt giả mà cậu từng gặp qua ở thế giới thứ nhất —— Trần Diệu Huy, cũng chính là Trương Phỉ Nhiên bỗng nhiên cổ quái nở một nụ cười, nói: “Xem ra cậu đối với tôi rất ấn tượng nhỉ.”
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng về phía cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống ——
“A!!!”
Phát ra một tiếng hét thảm.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều từ từ đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy sương mù dày đặc trong trấn nhanh chóng tản đi. Trên mặt đất, Trương Phỉ Nhiên bị người ta cắt ngang cổ họng, cơ thể co giật mấy lần, sau đó bất động.
Lâm Kiều rũ mắt, nhìn thấy bên người Trương Phỉ Nhiên… Một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông hời hợt đá văng thi thể, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy người Lâm Kiều, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn dang rộng hai tay ra, tiếng nói trầm thấp lưu luyến, tràn ngập dịu dàng tình cảm: “Bảo bối, nhảy xuống đây để anh ôm một chút.”
Lâm Kiều: “Không.”
Sau đó quay đầu đi.
Phó Miễn: “…”
Danh sách chương