Con đường từ Trần Gia thôn đi đến Phượng Hoàng trấn phải đi qua một nơi gọi là Phượng Hoàng lĩnh, nơi này đường núi gập ghềnh, quanh năm khô nóng, cây cối không thể ở đây sinh trưởng được, cho nên nơi này rất hoang vắng, không có bất kỳ thôn trấn nào ở xung quanh.

Nghe nói nơi này thường xuyên xảy ra trộm cướp, nhưng những thứ này cũng không ly kỳ bằng truyền thuyết hình thành của Phượng Hoàng lĩnh.

Chuyện xưa kể lại rằng, nơi này vốn dĩ đã từng là nơi tồn tại của một vương triều vô cùng phồn thịnh, dân cư đông đúc, võ sĩ đi lại khắp nơi. Nhưng vào một ngày nọ, bỗng dưng trên trời hạ xuống một con chim lạ, toàn thân phủ lên một lớp lông màu đỏ rực, cái đuôi của nó dài đến độ quét ngang cả một vùng trời. Con chim này, ban đầu cũng không có tên, sau đó có một vị thi nhân nhìn hình dáng kỳ lạ của nó, mới thốt ra một câu: “Dáng trông như Phượng, tiếng vang như Hoàng!”

Cũng kể từ đó, cái tên Phượng Hoàng đã được dùng để đặt tên cho loài chim lạ này. Mà từ ngày con chim lạ đó đến đây, nó liền chọn một đỉnh núi để làm tổ. Cứ mỗi sáng thức dậy, tiếng hót thánh thót của nó đều vang vọng ra khắp vương triều.

Chuyện lạ đồn xa, đã có rất nhiều người từ khắp các nơi đi đến để xem con chim lạ này, nhờ vậy, vương triều này cũng bắt đầu trở nên hưng thịnh hơn, việc buôn bán của vương triều cũng càng ngày càng thêm phát đạt.

Thế nhưng, chuyện tốt ngắn chẳng tày gan, chuyện xấu thì không ngừng dồn dập xảy ra. Bởi vì sự xuất hiện của con chim lạ này đã đem đến một thời kỳ thịnh vượng chưa bao giờ có cho cả một vương triều. Chính vì vậy, các vương triều ở xung quanh cũng đã bắt đầu đỏ mắt, muốn đem con chim lạ này về vương triều của mình để mà cung phụng. Và chẳng mấy chốc, cuộc chiến tranh giữa các vương triều bắt đầu nổ ra.

Chiến tranh vô cùng tàn khốc, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Cả một vương triều vô cùng hưng thịnh đã bắt đầu rơi vào nguy cơ sụp đổ, cảnh người mất, nhà tan đau thương, thống khổ không ngừng diễn ra hàng ngày. Đã có người bắt đầu đổ lỗi cho sự xuất hiện của con chim lạ chính là nguyên nhân của tất cả mọi thứ. Từ một vài người, tiếng oán than dần dần lan truyền ra cả toàn bộ vương triều. Và đã có người bắt đầu tụ tập lại, muốn đi lên trên đỉnh núi kia đem con chim lạ đó giết chết.

Nhìn dòng người lũ lượt đi lên đỉnh núi tìm chim Phượng, người thi nhân kia chỉ có thể đứng ở trên tường thành buông một tiếng thở dài: “Thành cũng là Phượng Hoàng, bại cũng là Phượng Hoàng!”

Chẳng mấy chốc, tiếng người reo hò đuổi giết vang khắp cả đỉnh núi. Con chim Phượng bị người dân vây giết đánh đến trọng thương, cả người nó đều là máu tươi, nhiễm đỏ cả một vùng trời. Nhìn vết thương trên người nó, người thi sĩ chỉ có thể đau xót lắc đầu, ngậm ngùi rời khỏi vương triều.

Con chim Phượng thoát khỏi vòng vây của mọi người, đau đớn ngưởng cổ lên trời cất lên tiếng hót vang vọng tới tận hư không, trong tiếng hót của nó còn mang theo cả sự câm phẫn, đau khổ và không cam lòng. Nó không biết, vì cái gì người ta lại muốn giết nó? Nó cả một đời chưa làm hại tới một ai, tại sao họ lại muốn giết nó? Đây có lẽ là tiếng hót hay nhất trong cuộc đời nó, và cùng là tiếng hót cuối cùng của nó!

Tiếng hót bi phẫn của nó dần dần hóa thành thù hận, từ chỗ vết thương của nó máu hóa thành lửa, mỗi một giọt rơi xuống đất đều đem mặt đất đốt thành dung nham, vạn vật cũng hóa thành tro tàn. Cứ như thế, cả vương triều bị máu của nó nhuộm đỏ, hóa thành một biển lửa không bao giờ tan. Tiếng khóc than ai oán không ngừng vang lên. Có người cầu xin, có kẻ trách móc, chửi rủa. Nhưng lúc này, chính con chim Phượng cũng đã tự thiêu đốt lấy chính mình, hóa thành một ngọn đuốc sống, soi sáng cả bầu trời.

Từ một vương triều vô cùng thịnh vương, chẳng mấy chốc mà hóa thành địa ngục, vạn vật lại trở về với hư không.

Người đời sau có người nói, con chim Phượng đó là loài chim không đem đến điềm lành, là mối họa đem đến hỏa tai. Nhưng có người lại nói, tất cả đều là do người của vương triều đó tự không biết đủ, lại còn có thể trách được ai. Thế mới có câu: “Được phúc chẳng lời oán than, gặp họa lại trách bởi chim Phượng Hoàng!”

Chỉ có điều lạ là, tuy cả vương triều đó đều bị hủy diệt, nhưng ngọn núi mà nơi con chim phượng đó từng làm tổ, lại vẫn hiên ngang tồn tại, đứng sừng sững giữa đất trời cho đến ngày nay. Và nơi đó, được người ta gọi là Phượng Hoàng lĩnh!

“Phượng Hoàng lĩnh? Cái tên này cũng không tệ lắm!” Trần Vũ nghe xong câu chuyện của hai tỷ muội Hồ tộc kể, hơi cảm khái gật đầu một chút.

“Hừ, đám người của vương triều đó thật là không biết lý lẽ! Ta thấy con chim đó thật đáng thương!” Tiểu Phương ngồi ở một bên, hai mắt đỏ hoe nói.

“Có cái gì mà đáng thương chứ? Đây chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện trong truyền thuyết mà thôi! Mà những câu chuyện như thế thường rất huyễn hoặc!” Trần Vũ cũng không cho là đúng, lên tiếng phản bác, nói.

“Hừ, ngươi thì biết gì chứ? Mỗi một câu chuyện đều có nguồn gốc của nó!” Tiểu Phương cũng không chịu yếu thế, liền hung hăng ngước đầu lên trừng mắt nhìn hắn.

Trần Vũ đang ngồi ở trong xe ngựa, cho nên khoảng cách của hắn và nàng rất gần nhau, nhìn khuôn mặt hung hăng vẫn còn ngân ngấn nước mắt của nàng, hắn có chút nhịn không được, muốn đưa tay lên lau mặt cho nàng. Nhưng hắn chỉ đưa ra được một nửa liền rụt tay trở lại, lơ đãng nói: “Chuyện này có gì mà cảm động chứ? Các ngươi đã bao giờ nghe qua chuyện Trọng Thủy Mị Châu hay chưa? Các người đã từng nghe nói đến sự tích Sơn Tinh, Thủy Tinh chưa? Nghe người ta kể đến chuyện Tấm Cảm bao giờ không?”

“Chúng ta chưa nghe qua những chuyện này bao giờ?” Cả ba nàng đều nhìn hắn lắc đầu.

“Các ngươi nghe quá, ta mới thật sự là gặp quỷ rồi đó!” Trần Vũ cười thầm trong bụng, rồi vểnh mặt lên, nói: “Tất cả những chuyện này đều là những câu chuyện kể hàng ngày ở quê hương của ta! Chúng mới thật sự là cảm động nha!”

“Hừ, chỉ có quỷ mới tin được lời của ngươi! Ngươi đừng có giả bộ huyền hư nữa!” Tiểu Phương khó chịu ném cho hắn cái hừ lạnh.

Hương nhi và Bạch Ngạn chỉ khe khẽ che miệng cười. Mấy ngày nay, hai nàng đã quen với cách nói chuyện của Trần Vũ và Tiểu Phương rồi, cho nên lúc này không muốn chen ngang vào.

“Ta giả bộ làm gì chứ? Nếu như ngươi không tin thì lại gần đây, ta kể cho mà nghe!” Trần Vũ giả bộ đưa tay đập đập xuống vị trí gần ngay chỗ ngồi của mình.

“Hứ, ai mà thèm!” Tiểu Phương nói xong liền xoay mặt đi.

Mà lúc này, Trần Minh cưỡi Đại Thỏ Ngọc ở phía trước dò đường cũng đã quay trở lại. Ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần và Mạc Tiểu Tà đang đánh xe ngựa cũng hô lên: “Trâu Điên đại ca trở về rồi!”

Mấy ngày trước, lúc nhóm người Trần Vũ chuẩn bị rời khỏi Trần Gia thôn, không biết hai tên thiếu niên này từ đâu nghe được tin tức, cứ nhất quyết đòi đi theo cho bằng được. Đương nhiên, bọn hắn không thân quen gì với Trần Vũ, nên chỉ có thể nài nỉ hai huynh muội Trần Minh, Tiểu Phương để đi theo. Trần Minh thì không nói làm gì rồi, vì hắn là người rất dễ nói chuyện. Còn Tiểu Phương lại là người ưa thích náo nhiệt, càng đông người thì nàng càng vui, cho nên về căn bản chỉ có một mình Trần Vũ là người không vui.

Nhưng nghĩ lại, hắn cũng chẳng nói thêm lời nào, mà nhờ vậy hắn cũng có dịp hoang phí một phen. Nếu như bình thường, mấy người bọn họ có thể cưỡi Đại Thỏ Ngọc để đi đến Phượng Hoàng trấn, mà không cần phải mua xe ngựa chi cho phung phí. Nhưng vì sự có mặt của hai tên thiếu niên này, với lại Trần Vũ cũng không biết cưỡi ngựa, nên hắn nhất quyết sử dụng số tiền vừa mới kiếm được từ đợt đi săn, mua lấy một cỗ xe ngựa do một nhóm thương buôn để lại. Cỗ xe ngựa này đương nhiên là không rẻ, mà thú cưỡi cũng là hai con Hắc Câu Sơ Cấp đỉnh phong, cho nên đã tiêu tốn của hắn hết một ngàn hai trăm đồng tiền vàng. Vì chuyện này, suốt mấy ngày liền hắn đã nghe Tiểu Phương liên tục càm ràm. Tuy hơi nhức đầu một chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy thú vị.

Nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, Trần Vũ hơi ló đầu ra ngoài, hỏi thăm Trần Minh: “Đại ca, phía trước có vấn đề gì không?”

Trần Minh nhảy khỏi lưng Đại Thỏ Ngọc, hơi đưa tay lau lấy mấy giọt mồ hôi trên trán, rồi chỉ chỉ về phía trước, nói: “Còn mấy chục dặm nữa là đến Phượng Hoàng lĩnh rồi! Ở nơi đó thời tiết rất oai bức, khó chịu! Hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, mà phía trước nghe nói thường hay xuất hiện giặc cướp. Ta thấy hay là chúng ta dựng trại ngủ ở chỗ này một đêm, đợi đến trời sáng rồi hãy tiếp tục lên đường, đi qua Phượng Hoàng lĩnh này!”

Trần Vũ thấy lời đề nghị này của Trần Minh cũng rất hợp lý, nên hắn gật đầu, nói: “Vậy thì cứ quyết định theo lời của đại ca đi!”

Trần Vũ vừa nói xong câu này, đột nhiên từ phía đằng xa vang đến tiếng thú chạy, kèm theo đó là bụi mù cuốn lên cuồn cuộn.

“Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng! Tất cả các ngươi nhanh nhanh giao nộp lộ phía ra đây!”

Một giọng nói văng vẳng từ ngoài xa truyền lại, làm cho bọn người Trần Vũ sững sờ nhìn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện