”AII…” NGAO THỊNH NẰM DÀI RA GHẾ, sau tiếng thở dài thứ một trăm lẻ một thì cuối cùng cũng bị Tước Vĩ giáng cho một cán quạt vào gáy.

“Ông già kia, sao lại đánh ta?” Ngao Thịnh xoa gáy bất mãn lườm Tước Vĩ.

“Ngươi mà aii aii thêm lần nào nữa thì đừng trách lão bóp chết ngươi!” Tước Vĩ liếc đầy xem thường, “Ngươi mắc chứng gì hả? Mới tí tuổi đầu mà đã than thở! Làm hoàng đế rồi còn bất mãn gì nữa? Muốn người người phải kêu gào đại loạn thì mới vừa lòng à?”

Ngao Thịnh chống cằm, trề môi đáp, “Đúng là ta làm hoàng đế rồi nhưng vẫn thấy bất mãn đó thì sao!”

Tước Vĩ nháy mắt mấy cái, hỏi, “Chiêu lần trước ta dạy ngươi áp dụng không thành công chứ gì?”

Ngao Thịnh lại thở dài thườn thượt, “Thành thì thành rồi cơ mà chỉ được mỗi khúc dạo đầu.”

“Thế thì cứ dùng tiếp là được.” Tước Vĩ phe phẩy quạt.

“Vết thương của Thanh cũng khỏi được chín phần rồi.” Ngao Thịnh buồn bã nói “Ta không còn dịp đánh bại được y nữa nên cơ hội cũng bốc hơi mất tiêu..... Hơn nữa, sau lần này, thể nào y cũng càng thêm cẩn trọng cho coi, một chút sơ hở cũng không cho ta tóm được. Ta có hỏi thăm Tần đại ca, huynh ấy nói ta cần phải luyện thêm hai năm nữa thì mới mong vượt qua được Thanh…Ông nói thử coi ta phải làm sao bây giờ? Ngồi chờ hai năm à?”

Tước Vĩ ngồi chống cằm nhìn Ngao Thịnh một lúc lâu, sau lại lắc lắc đầu cảm thông, “Nhìn ngươi thế này thì chẳng cần tới hai năm đâu, mới hai tháng thì đã lăn đùng ra bệnh rồi.”

“Dám lắm chứ.” Ngao Thịnh đổi tay chống cằm, ngáp một cái dài, vô lực nói, “Có ai đáng thương hơn ta không nào! Người ta làm vua, ta cũng làm vua. Vậy mà trong khi người ta trái ôm mỹ nhân, phải trêu đùa tiểu thiếp sau lưng còn có đến tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, mặc cho người người phỉ nhổ. Còn ta lại chuyên tâm bền lòng quyết chí yêu chỉ một người vậy mà người đó cũng chẳng cho ta ôm, ta nuông chiều. Ăn không được còn bị mắng là lưu manh…Ta ngay cả bọt sữa đậu nành cũng chưa được nếm nữa thì nói chi tới đậu hủ. Con bà nó, lão nói coi, thế này là thế nào?”

Tước Vĩ nhướn mày, nói nhẹ tênh, “Dễ thôi. Ngươi cứ chuốc xuân dược cho Tiểu Thanh sau đó áp y lên giường ba ngày ba đêm cho tận hứng.”

Ngao Thịnh xoa xoa miệng, “Thật ra thì mỗi đêm khi ngủ ta đều nằm mơ muốn làm như vậy, cơ mà lúc tỉnh dậy rồi thì lại không dám.”

Tước Vĩ khinh khi lườm, “Đồ thỏ đế!”

Ngao Thịnh bĩu môi, “Nếu ta mà làm vậy thì Thanh sẽ không bao giờ tha thứ cho ta hoặc là sẽ tự vẫn cũng không chừng…Nếu thật thế thì ta có khóc cũng không kịp hối nữa đấy.”

“Cho nên ta mới mắng ngươi là ngu ngốc. Bị Tiểu Thanh hành cho chết thì cũng đừng đi tìm người khác mà khóc mà than.” Tước Vĩ khinh thường quát.

“Sư phụ ơi, nghĩ cách gì giúp đệ tử ngoan của người đi! Cứ xem gương Mộc Lăng thì rõ. Đường đường là một đại ác ma vậy mà cũng bị Tần đại ca trừng trị đó thôi. Thanh là thỏ trong khi Mộc Lăng là hồ ly. Chả lý do gì hồ ly còn bị thịt mà thỏ thì lại bình an được. Với lại, so với Tần đại ca, mặt ta còn dày hơn nữa mà lại!”

Tước Vĩ khoát tay, “Tiểu Thanh của ngươi và Mộc Lăng là hai loài khác nhau, chẳng như ngươi và Tần Vọng Thiên đều thuộc họ nhà sói đâu. Sói và hồ ly thì có thể lai hợp  nhưng mà thỏ và sói thì sao mà được chớ!”

“Thế thì ta đi làm thái giám cho rảnh nợ!” Ngao Thịnh ghé đầu nằm lên bàn, thở dài ba bốn lượt.

“Thế ngươi hãy nghĩ cách gì để khích Tiểu Thanh thử xem sao!” Tước Vĩ góp ý, “Tỷ như tìm một a đầu nào đó để chọc cho y ghen.”

“Oa......” Ngao Thịnh giật mình ngồi thẳng lên trừng mắt liếc Tước Vĩ, “Lão đừng có hại ta chứ. Cái trò ngu hết chỗ nói này ta không có hứng thử. Nếu Thanh mà thấy ta thay lòng đổi dạ đi hái hoa nhà người khác thì thế nào cũng đau lòng mà xoay lưng bỏ đi mất biệt cho coi. Tới lúc đó ta chỉ còn biết khóc và khóc thôi. Chuyện đó mà xảy ra thì mồ mã tổ tiên tám đời nhà ông ta cũng đào lên cho bằng được! Hứ!”

Tước Vĩ lườm Ngao Thịnh một cái dài, “Đồ vô lương tâm.”

Ngao Thịnh thở dài không đáp trả sau đó thì nhanh tay đoạt lấy hồ lô của ông, “Quên đi, bây giờ ta sẽ uống rượu rồi giả điên về phòng cường bạo y.”

“Ngu à! Có mỗi bình hồ lô thì say kiểu gì?” Tước Vĩ lạnh lùng tạt cho hắn một gáo nước lạnh, “Với tính cách của Tiểu Thanh thì thể nào y cũng tẩn cho ngươi một trận để ngươi tỉnh ra”

“Hic......” Ngao Thịnh nằm mọp ra bàn, “Nhân sinh thật đúng là không thú vị, lão nói thử coi, ta liều mạng lết lên cái ngai vàng này để làm gì chứ? Một chút của hời cũng không chiếm được!”

“Hay là tại vì hai người các ngươi cứ quanh quẩn trong cung mãi nên mới chẳng làm ăn được gì?” Tước Vĩ vuốt râu hỏi.

“Hả?” Ngao Thịnh khó hiểu.

“Thế này, ta thấy là hình như khi ở trong cung Tiểu Thanh có vẻ hơi khẩn trương lo lắng. Ngươi thử nghĩ lại trận thủy chiến vừa rồi xem, lúc ấy y được tung hoành ở giữa biển trời thì thần thái vô cùng đĩnh đạc thoải mái nhưng khi vừa hồi cung thì cả ngươi cứ như bị bó buộc.” Tước Vĩ nói xong thì lại hê ha cười, “Hây dồ, cũng khó trách, dẫu sao ngươi cũng là hoàng đế nên những người bên cạnh ngươi lúc nào cũng phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói cho đến hành động để tránh bị người khác cười chê dèm pha.”

“Hừm.....” Ngao Thịnh vuốt cằm, nhíu mày trầm tư hẳn ra, “Gia gia này, nghe ông nói thì ta mới nghĩ đến, thật đúng là...”

“Còn nữa nha, không phải là Tiểu Thanh của ngươi lớn lên ở Hắc Vân Bảo sao?” Tước Vĩ xoa cằm.

“Đúng vậy.” Ngao Thịnh gật đầu.

“Những bang phái giang hồ thì sinh hoạt thường ngày ắt hẳn phải náo nhiệt lắm nhỉ.” Tước Vĩ nhún nhún vai, “Giang hồ thì khác xa hoàng cung. Ta có nghe Tiểu Mộc nói, trước khi đệ ấy đi theo Tần Vọng Thiên về Tu La Bảo, mỗi khi đến giờ cơm ở Hắc Vân Bảo có đến những mấy ngàn huynh đệ cùng nhau ngồi ăn. Bây giờ thì ở đấy cũng không có gì thay đổi hết, vẫn náo náo nhiệt nhiệt như thế. Cho nên ta nói, Tiểu Thanh của ngươi tuy rằng ít nói nhưng cũng không phải là người quen tịch mịch. Ngươi xem thử xem có cách nào khiến cho không khí náo nhiệt lên không, khiến y thả lỏng bản thân mình một chút. Chứ cứ mà hồi hộp lo lắng như vậy thì buồn chán chết được.”

“Náo nhiệt......” Ngao Thịnh khóe miệng giật giật, “Thật ra mà nói thì…ta cũng không phải là người hướng ngoại cho lắm nên phải làm gì để tạo không khí đây?”

“Ý ta không phải là muốn ngươi sôi nổi năng động mà là muốn cảnh vật chung quanh tưng bừng vui vẻ lên.” Tước Vĩ thông thái nói, “Ngươi nếu có rảnh thì hãy đưa Tiểu Thanh ra ngoài dạo chơi.”

“Dạo chơi?” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Xuất cung vi hành?”

“Nói tóm lại là ngươi nên tìm thời gian thích hợp dẫn y ra ngoài hoàng cung thăm thú đó đây. Như vậy sẽ không khiến y cả ngày lo lắng khẩn trương. Chỉ cần y thoải mái tinh thần thì không phải là ngươi sẽ có nhiều cơ hội để hành động sao?”

Ngao Thịnh sờ sờ mũi ta thán —— Nói vậy nghe cũng có lý nha! _____

Đêm đó, sau khi Tương Thanh dùng xong vãn thiện, đương lúc miên man suy tư buổi tối mình phải làm gì thì Ngao Thịnh thình lình chạy ùa vào.

Tương Thanh thấy hắn vận một thân thường phục, liền khó hiểu hỏi, “Sao ngươi lại vận y phục như thế?”

“Thanh, hai ta ra phố đi dạo đi.” Ngao Thịnh hồ hởi nói.

“Có việc gì à?” Tương Thanh nghĩ rằng Ngao Thịnh đã điều tra được manh mối gì nên tò mò mở to mắt nhìn song Ngao Thịnh lại vẩy tay bảo, “Đêm nay Lạc Đô có hội hoa đăng[1], hai ta cùng đi xem thử lễ hội nhân gian là thế nào, nhé?”

“Hoa đăng......” Tương Thanh nhíu mày, “Nhưng mà... nếu ngươi xuất cung thì liệu có chuyện gì phiền phức không?”

“Sao lại có chuyện gì được?” Ngao Thịnh tự tin cười, “Trên đời, có mấy ai là có thể đả thương được ta? Hơn nữa còn có ảnh vệ mà. Lạc Đô là địa bàn của ta, nếu như Lạc Đô không an toàn thì hoàng cung cũng nguy hiểm rình rập thôi.”

Tương Thanh nghe xong thì lại gật gù.

“Đi thôi.” Ngao Thịnh kéo lấy tay Tương Thanh, cùng y chuồn ra ngoài từ cửa sau mà ra phố thị dạo hoa đăng.

Lạc Đô tọa lạc trên con đường lưu thông huyết mạch của Thịnh Thanh nên vô cùng náo nhiệt tưng bừng. Do nằm cạnh dòng Lạc Xuyên rộng lớn nên có tàu thuyền tấp nập nối đuôi nhau tìm bến đỗ. Trên khắp đầu thôn cuối ngõ Lạc Đô có đến những chín chín tám mốt cây cầu đá. Chiếc cầu lớn nhất có thể để cho năm cỗ xe ngựa song song nhau mà qua. Phố chợ ven sông phồn hoa tấp nập như nêm, nhà cửa hai bên san sát phong tình, thuyền hoa ra ra vào vào như mắc cửi. Đêm nay tháng giêng trăng tròn, một dãy hoa đăng thẳng tắp dài đến bất tận giăng ngang giữa trời đêm yên bình. Trên mặt sông sáng rực đèn hoa, xinh đẹp và nên thơ đến không thốt được thành lời. Trên đường, người qua lại không dứt. Dân chúng kinh thành vốn có thói quen ngủ muộn nên dù trời đã khuya thì đường phố vẫn miên man người đi kẻ lại, nay lại đúng dịp Nguyên Tiêu, nơi nơi đều là những nam thanh nữ tú tay cầm tay nhau đi trẩy hội cầu duyên.

Tương Thanh và Ngao Thịnh lần đầu cùng nhau đi dạo phố đêm, nhìn thấy người qua kẻ lại nhiều như nước cũng thoáng có chụt giật mình. Ngao Thịnh vội nắm chặt lấy tay Tương Thanh cùng hòa vào biển người, Tương Thanh có chút khẩn trương, lo lắng rằng sẽ có người trông thấy. Ngao Thịnh sớm nhìn ra nên bèn nói, “Thanh, nhiều người như vậy, vạn nhất chúng ta bị lạc thì làm thế nào? Chắc rằng ta chẳng tìm thấy được ngươi đâu.”

Tương Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, hơn nữa trên đường đại đa số mọi người đều tay trong tay, cả nam lẫn nữ. Hai người họ nắm tay nhau như thế chắc cũng không khiến ai phải hoài nghi dị luận đâu nên tâm tình cũng thả lỏng đi đôi chút. Hai người một đường đi tới, ngó nghiêng bốn phía ngắm nhìn đèn hoa rực rỡ. Thi thoảng, Ngao Thịnh còn dừng lại bên đường, mua một ít điểm tâm cùng Tương Thanh vừa đi vừa ăn. Nhìn cả hai trông chẳng khác gì thiếu niên vừa lớn lần đầu dạo Nguyên Tiêu. Tương Thanh thấy Ngao Thịnh ăn điểm tâm dính đầy bụi bánh quanh khóe miệng thì liền vươn tay lau cho hắn. Ngao Thịnh tâm tình cũng hăng hái kích động hẳn lên. Tước Vĩ gia gia nói cấm có sai mà. Đúng là Tương Thanh lúc nào cũng thấy gò bó khi ở trong cung!

Đi dạo hết một vòng, hai người dừng chân trước một tiểu lâu, chợt nghe thấy bên trong có tiếng hát xướng vô cùng sinh động vọng ra, kèm theo là tiếng trầm trồ khen ngợi của người nghe. Ngao Thịnh tò mò, vội kéo tay Tương Thanh hỏi, “Thanh này, có muốn xem tuồng không?”

Tương Thanh gật gật đầu, hai người liền vén rèm đi vào, quả nhiên người ta đang hát tuồng trên đài, những người ngồi xem bên dưới thì lại không ngớt lời ca tụng.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cất bước vào thính phòng, tiểu nhị đang đứng ở cửa tiếp khách, thấy hai người vào thì liền vội vàng đến đón mời, “Hai vị công từ, tuồng này hiện giờ đã đủ người xem rồi, hay là hai vị hãy chờ đến tuồng kế rồi hẳn vào.”

Ngao Thịnh tò mò hỏi, “Bao lâu nữa thì mới hát tuồng tiếp theo?”

Đại khái có lẽ Ngao Thịnh là hoàng đế nên có khí chất hơn người, nên khi tiểu nhị nhìn vào thì liền cảm thấy người trước mặt mình là người có thân phận tôn quý, lại còn thêm cả y phục trên người, nên càng có thể chắc chắn xác định được cấp bậc nên liền kính cẩn đáp, “Vẫn còn đến nửa trường đoạn nữa thì mới hết tuồng, nên tuồng kế có lẽ phải đợi khoảng nửa canh giờ ạ.”

“Nửa canh giờ!” Ngao Thịnh quay sang nhìn Tương Thanh.

“Thế thì lâu lắm, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?” Tương Thanh nhíu mày, bỗng lúc này, đám người bên trong lại truyền ra trận cười giòn giã. Ngao Thịnh phóng mắt nhìn vào, cười bảo “Chúng ta đến kinh thành lâu như vậy rồi thế mà chẳng lần nào có dịp xem kịch cả.”

Tương Thanh nghe thế thì lại thấy đau xót khôn nguôi – Ngao Thịnh đường đường là một hoàng đế vậy mà còn không bằng thường dân. Ngươi ta làm vua thì ngày ngày sênh ca hoan nhạc trong khi Ngao Thịnh có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ cũng chưa một lần được nghe xướng ca... Nhưng nếu bây giờ phải chờ đến tận nửa canh giờ thì chẳng phải lúc hồi cùng trời đã khuya lắm rồi sao, sáng mai còn phải lâm triều sớm nữa, hay là đợi hôm khác rồi lại xem…Song, đâu phải lúc nào Ngao Thịnh cũng đều có thể tự do xuất cung. Thế thì loạn mất!

“Tiểu nhị.” Tương Thanh quay sang nói với người tiểu nhị, “Chẳng hay có thể kê thêm ghế cho chúng tôi được không? Xem một nửa trường đoạn cũng được. Chúng tôi sẽ trả thêm tiền.”

Tiểu nhị do dự. Ngao Thịnh xoay mặt sang, kinh ngạc nhìn ương Thanh – có phải Thanh vì hắn mà nài nỉ tiểu nhị không? – Nghĩ vậy, lòng vừa ngọt vừa đau. Ngọt là bởi Thanh cầu người khác vì hắn. Xót là tại hắn khiến cho Thanh phải đi cầu cậy người ta.   Ngao Thịnh ngoảnh lại, trừng mắt nhìn tiểu nhị, cỗ khí chất bá vương lại tăng thêm vài phần. Lòng hắn không ngừng oán niệm – Nếu ngươi mà không đồng ý thì ta sẽ đạp nát tòa hí lâu (nhà hát) này.

Tiểu nhị bị ánh mắt dữ dội thâm trầm của Ngao Thịnh dọa cho mất hồn mất vía, bản năng mách với hắn rằng, đây là người tuyệt không thể đắc tội nên vội gật lấy gật để, “Được chứ, được chứ. Nhưng mà chỗ ngồi sẽ hơi xa một chút.”

“Không sao cả. Đa tạ.” Tương Thanh cười nhẹ. Tiểu nhị vừa gặp Tương Thanh thì chỉ thấy y mặt lạnh như băng tựa hồ không bao giờ thân cận người khác nhưng không ngờ ngữ khí khi nói chuyện hòa nhã lễ độ, lúc cười lên thì lại khiến người khác cảm mến như thế, “Công tử khách khí rồi.” Nói xong, liền phân phó người kê thêm ghế.

Ngao Thịnh nhẹ siết lấy tay Tương Thanh, trầm giọng nói, “Sau này, ngươi không được vì ta mà cầu xin bất cứ ai, biết không hả?”

Tương Thanh sửng sốt nheo mắt nhìn, sau lại hé môi cười, “Đây sao có thể cho là cầu xin được chứ. Chẳng qua là thương lượng thôi. Không được nói lung tung như vậy nữa.”

Ngao Thịnh trong lòng cảm động không thôi, bỗng lúc này lại nghe thấy có người tức giận quát, “Đợi đã!”

Ngao Thịnh và Tương Thanh ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy hai nam tử trẻ tuổi vận áo lụa màu xám nhạt đi đến gần. Đối phương dáng người tuy không cao lớn nhưng lại rất khôi ngô.Taycầm chiết phiến, tóc buộc cao. Màu da thì có phần hơi sạm nắng. Người đi phía trước tựa hồ có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn tiểu nhị, “Tại sao hai người họ thì ngươi đồng ý cho vào trong khi bọn ta thì không?”

“Dạ......” Tiểu nhị khó xử chẳng biết đáp thế nào. Hai người này lúc nãy có vào đòi kê thêm ghế vào xem tuồng còn bảo trả thêm tiền nhưng hắn không đồng ý. Tiểu nhị thật ra vốn là chưởng quầy. Vì thấy hai người này tuy trẻ tuổi nhưng ăn nói ngông cuồng, thái độ lại kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì, vừa nhìn là thấy không hợp nhãn rồi cho nên ngay từ đầu hắn liền từ chối không nhận vào. Còn Tương Thanh và Ngao Thịnh thì hoàn toàn khác. Nhất là Tương Thanh. Nói năng nhẹ nhàng, cử chỉ từ tốn lễ độ, khiến người khác cảm thấy bản thân được tôn trọng. Bên cạnh đó, Ngao Thịnh lại một thân khí chất quần long, trên dưới Lạc Đô phỏng chừng ngoài thiên tử ra thì chẳng có mấy người quyền quý được hơn nên mới ưng thuận đáp ứng. Song, thật không ngờ nay lại khiến cho tình hình trở nên khó xử như thế.

“Thật ra là vì hai vị công từ này là khách quen của bổn tiệm nên tôi mới châm chước cho vào ấy mà.” Tiểu nhị cuống quít lấy vội một cái cớ mà đáp.

“Sao cơ?” Người nam tử kia thu hồi chiết phiến, lướt mắt đánh giá Tương Thanh và Ngao Thịnh rồi chợt nhếch mép cười lạnh, “Khách quen? Thế ta hỏi hai ngươi, trên đài đang hát tuồng gì?”

Ngao Thịnh và Tương Thanh xoay mặt vào nhìn nhau, hai người cũng không phải là kẻ ưa những chuyện phong hoa tuyết nguyệt nên làm sao biết được tuồng kia tên là chi nên chỉ còn biết cười gượng.

“Hừ.” Người kia liên tục cười lạnh, dùng quạt điểm mặt tiểu nhị mà rằng, “Mấy người Trung Nguyên các ngươi đều là mắt chó nên chỉ nhìn được dưới thấp! Hôm nay ta sẽ giáo huấn các ngươi để biết cách làm người!”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nghe thấy những lời này thì liền nhíu mày mà nghiêm mặt nhìn đối phương. Lúc đầu thì còn tò mò vì sao ngũ quan của y so với người Trung Nguyên lại có phần sắc sảo hơn, da thì lại rám nắng. Hóa ra là dị tộc.

“Ai nha......” Tiểu nhị chưa kịp cãi vặn lại thì đã bị  người kia đá cho một cước ngã lăn cù đèo. Đối phương ngoảnh lại nhìn người phía sau, ra lệnh, “Lột da hắn ra cho ta!”

“Dạ!” Tên phía sau quả nhiên là một tùy tùng, vừa nghe chỉ thị thì liền xông lên đánh người. Tiểu nhị sợ hãi vội ôm đầu kêu cứu mạng. Lúc này, những người xem tuồng bên trong cũng vì trận ẩu đả ngoài kia làm phân tâm mà ngoảnh lại xem náo nhiệt.

“Ai nha, công tử a, hãy lượng thứ cho hắn đi mà!” Một vài người trong điếm cũng vội chạy lên ngăn cản nhưng đều bị đánh bay.

“Khoan đã.” Tương Thanh vội ra tay ngăn lại người tùy tùng. Người kia sửng sốt, lùi bước mà kinh ngạc nhìn Tương Thanh. Tương Thanh chỉ xuất một chưởng trông đầy yếu nhược vậy mà đã có thể kiềm chế được một quyền của hắn.

“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Tương Thanh nâng tiểu nhị dậy, quan tâm hỏi, “Huynh đài không sao chứ?”

Tiểu nhị xoa xoa phần mặt bị đánh trúng, lắc lắc đầu, “Tiểu nhân không sao hết. Đa tạ công tử.”

Những người xem diễn lúc này cũng ùa lên chỉ trỏ, “Có chuyện gì thì cũng phải nói đạo lý chớ, tự dưng xông lên đánh người là sao?”

“Hừ.” Người vừa đả thương tiểu nhị kia khinh miệt cười, “Từ lâu đã nghe người Trung Nguyên luôn biết tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hôm nay ta thấy đó chỉ là những lời bịa đặt. Không chỉ là mắt chó thấy toàn thứ dưới đất mà còn cậy mạnh hiếp yếu.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, Ngao Thịnh giương mắt đánh giá đối phương, khẽ cười nhạt, “Man di đúng là man di, răng chó chẳng mọc nổi ngà voi.”

“Ngươi nói cái gì?” Người nọ lập tức liền phát hỏa. Hầu hết dị tộc ghét nhất là bị người Trung Nguyên mắng mình là man di nên khi vừa nghe thấy Ngao Thịnh nói thế thì liền giương tay chỉ thẳng mặt mà quát, “Ngươi mắng ai man di mọi rợ hả?”

Tương Thanh vội níu lấy tay áo Ngao Thịnh, trừng mắt nhìn, ý bảo —— ngươi đừng đổ thêm dầu vào lửa.

Ngao Thịnh lắc lắc đầu, cười bảo, “Ta từng nghe những người đến phương Nam kể lại rằng những tên man di các ngươi đều là tộc người mọi rợ chưa được khai hóa, chẳng biết nói tiếng người, gặp chuyện chỉ biết xông vào đánh người, lại còn ăn thịt sống uống nước sông, mùa đông thì dùng lá cây quấn quanh người, hè đến thì cởi trần như nhộng. Quả là không sai. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà.”

“Ngươi...... Ngươi dám thì nói lại lần nữa xem?” Người kia thẹn quá hóa giận.

Ngao Thịnh nghe thấy không thèm lặp lại, chỉ nhếch mép cười, “Ta dám hay không thì chẳng cần ngươi biết, nhưng ngươi ẻo lả hay không thì chỉ cần liếc mắt một cái là ta có thể nhìn ra được.”

Hai người kia nghe vậy thì giật mình lộ vẻ sửng sốt, ngoảnh sang nhìn nhau, tựa hồ là có chút xấu hổ.

Tương Thanh khẽ nhíu mày, nhìn kỹ lại hai người họ, chỉ thấy đối phương da mặt tuy đen nhưng phần cổ tay lại trắng, hơn nữa giọng nói hơi kì lạ, cũng không có hầu kết….Phần thân trên thì vạm vỡ nhưng nhìn tổng quan thì lại thấy mất cân đối, chắc hẳn đã độn một lớp vải dày dưới lớp áo, có lẽ vì họ muốn che giấu dáng người thật của mình…lại nhìn xuống dưới chân, đôi chân thon nhỏ…Quả nhiên là nữ cải nam trang.

“Ngươi..... nói lung tung gì đó?” Người nọ đè thấp giọng cảnh cáo Ngao Thịnh, “Còn ăn nói tùy tiện nữa thì đừng trách ta động thủ đánh người!”

Ngao Thịnh lạnh lùng cười, “Chỉ có vài món võ mèo quào mà cũng mạnh miệng đòi đánh người. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.... Còn nữa, mắt chó chỉ thấy được dưới chân không phải là người Trung Nguyên mà là hai người các ngươi. Ngươi bảo là ngươi kê thêm ghế trả thêm tiền giống bọn ta nhưng lại không được cho vào. Chẳng qua là vì bọn ta biết thương lượng cùng tiểu nhị trong khi ngươi lại ăn nói ngông cuồng chẳng xem ai ra gì.”

Hai người kia giận dữ trừng mắt nhìn, tuy rằng da mặt đen sạm nhưng vẫn có thể thấy được mảng đỏ đang lan ra dần.

Những người xem diễn thi nhau mà rằng, “Vị tiểu ca này nói rất đúng.”

“Có tiền thì hay lắm sao.”

“Chưởng quầy làm đúng rồi đấy!”

Trong lúc nhất thời, mọi người xôn xao cả lên, xua tay đuổi hai người lạ mặt kia ra ngoài.

“Coi như ngươi gặp may đi.” Người kia đi đến trước mặt Ngao Thịnh hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Ta có câu này muốn khuyên ngươi, lần sau đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không,  gặp một lần thì sẽ đánh một lần.”

Ngao Thịnh cười gằn, “Ta cũng cho ngươi một lời khuyên, Thịnh Thanh chúng ta coi da trắng là đẹp, ngươi ấy, nếu có lỡ sinh ra xấu xí thì cũng đừng tự bôi đen mặt mình.”

Hai người nữ cải nam trang kia cắn răng trừng mắt lườm Ngao Thịnh, vốn dĩ, chẳng có người nữ nhân nào muốn nghe người khác chê mình xấu, huống chi là từ miệng kẻ anh tuấn bất phàm như Ngao Thịnh chứ!

“Đi thôi!” Người dẫn đầu tức giận quát tùy tùng phía sau rồi cất bước rời khỏi.

Chưởng quầy vội cảm tạ Ngao Thịnh và Tương Thanh đã ra tay cứu mạng, đặc biệt chuẩn bị cho cả hai người vị trí tốt nhất trên lầu.

Ngao Thịnh vui vẻ ngồi vào bàn, Tương Thanh thở dài nhìn hắn, “Sao ngươi lại đi khi dễ một cô nương dị tộc?”

Ngao Thịnh nhún nhún vai, “Cái này gọi là dạy dỗ, ta đang giúp cô ta đó chớ!” Đoạn lại quay sang gọi người, “Tiểu nhị, mang một ấm trà ngon đến đây cho ta, phải là loại tốt nhất ấy.”

“Dạ, có ngay ạ!” Tiểu nhị vội lui xuống. Tương Thanh xoay sang nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh thường ngày lúc nào cũng tiết kiệm, sao hôm nay lại đột ngột trở nên lãng phí như thế.

Ngao Thịnh sớm nhìn ra suy nghĩ của Tương Thanh nên lười cười nói, “Dù sao cũng chả phải ta trả tiền.”

Tương Thanh lại càng khó hiểu nhíu mày, Ngao Thịnh lấy từ trong tay áo ra hai túi tiền màu đỏ đặt lên bàn mà rằng, “Hai nha đầu kia cũng thuộc dạng giàu có.”

Tương Thanh mở hai túi tiền kia ra, thấy bên trong có đến mấy vạn lượng ngân phiếu cùng một số vàng bạc, liền trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, “Sao ngươi lại lấy túi tiền của người ta?”

Ngao Thịnh ngưởng đầu cười ta, “Thanh à, ta không có lấy mà là trộm.”

“Ngươi.” Tương Thanh bị Ngao Thịnh chọc tức, hạ giọng nói, “Ngươi đường đường là hoàng đế vậy mà đi trộm tiền của tiểu cô nương?”

Ngao Thịnh lưu manh cười, “Hai nha đầu đó không phải vì ỷ mình có tiền mà lớn miệng sao? Ta chỉ muốn xem thử nếu không có tiền thì họ sẽ thế nào mà thôi!”

Tương Thanh khóe miệng không tự chủ được mà giật giật mấy cái, “Bỏ đi, trả lại tiền cho họ đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Đừng làm gì tổn hại đến người khác hết.”

Ngao Thịnh vội lấy hai túi tiền về, giấu vào trong áo, “Không trả là không trả.”

Tương Thanh đanh mặt nhìn hắn.

Ngao Thịnh nâng tách thiết Quan Âm lên, vô cùng sảng khoái mà đưa cho tiểu nhị tờ ngân phiếu một vạn lượng. Tiểu nhị hoan nhỉ chạy ùa đi.

“Đây là tiền ta trộm được. Nếu ngươi muốn thì đi mà trộm lấy.” Ngao Thịnh vô sĩ cười nói, “Nếu không thì cho ta hôn một cái đi, ta liền cho ngươi toàn bộ số tiền.”

Tương Thanh thở dài nhìn bản mặt đầy lưu manh của Ngao Thịnh. Đúng là bị hắn chọc cho tức đến không nói nên lời, nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, chuyện đó thì có liên quan gì đến y nào, nên cũng quyết định mặc kệ, bưng trà lên vừa nhâm nhi vừa xem hát, tùy tay cầm một khối long tu cao[2] lên ăn, “Uhm…ngon lắm.”

Tương Thanh chỉ thuận miệng nói một câu, Ngao Thịnh liền gọi tiểu nhị đến ném cho hắn một nén vàng rồi bảo, “Lấy toàn bộ long tu cao đến đây!”

“Dạ!” Tiểu nhị vội vàng chạy đi.

Tương Thanh chống cằm thở dài......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện