Đợi Vương Hi đi rồi, Tương Thanh ngẫm nghĩ một lát mới ôm hộp gỗ rời khỏi khách điếm. Y quyết định phải thăm dò các vị tướng lĩnh của ba tập doanh trại, còn về phần phải làm thế nào, sự xuất hiện của Vương Hi chính là cơ hội không tồi mang đến cho y.

Tương Thanh cưỡi ngựa đi tới phụ cận đại doanh Vương Hi, tìm một vòm cây to cao, ngồi nấp mình theo dõi. Quả nhiên đến chiều, các tướng lĩnh phụ trách ba phân đội, Lạc Phường, Tề Mật và Khổng Di Phi đều mang theo phó tướng cùng những thành viên trọng yếu đến lều của Vương Hi.

Tương Thanh gật đầu, thầm nói, người càng nhiều càng tốt, nếu kẻ đó không ở bên trong, sẽ không có gì phải lo lắng. Vạn nhất thật sự trà trộn vào doanh ngũ, thử một lần liền có thể tóm được! Nghĩ vậy, y liền nhảy khỏi chạc cây, đi đến trước cửa trại.

“Đứng lại!” Hai thủ vệ vội chắn đường Tương Thanh: “Ngươi là ai?”

Tương Thanh cũng không nói nhiều, lấy ngọc bội ra cho cả hai nhìn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh mở cửa cho Tương Thanh tiến vào.

Vào đại doanh, Tương Thanh trước hết liền đi xem xét khắp nơi, cảm thấy vài năm nay Vương Hi đã học được không ít thứ. Đại doanh an bài nhiều lớp công thủ, vô cùng chặt chẽ, thỏa đáng, hắn thật xứng với hai từ nhân tài. Lần này Ngao Thịnh phái hắn đến, quả đã chọn rất đúng người.

Bên trong quân trướng, Vương Hi cùng ba vị tướng lĩnh và những người thân cận hàn huyên vài câu coi như chào hỏi, lúc sau bắt đầu truyền đạt ý chỉ của Ngao Thịnh.

Nói được một nửa bỗng có một người tiến vào thì thầm vài lời với Vương Hi. Vương Hi chợt kinh hãi, tạm thời dừng hội nghị lại: “Các vị, xin ngồi chờ ta giây lát, ta có chút việc phải đi trước.” Nói xong liền chạy xộc ra khỏi lều.

Những người có mặt đều há hốc mồm ra, thầm nghĩ phải chăng là chuyện quân cơ đại sự nên mới khiến Vương Hi ngay cả thánh chỉ của hoàng thượng cũng không tuyên đọc đã vội chạy đi? Tất cả tò mò, chuyển mắt nhìn ngoài phía cửa lều. Bên ngoài kia là Tương Thanh với một thân tiêu sái, Vương Hi vừa bước ra liền trông thấy người, ngay cả những vị khách bên trong cũng nhìn thấy y rõ mồn một.

“Thanh phu tử, nghe nói huynh có việc tìm ta?” Vương Hi đến trước mặt Tương Thanh, vội hỏi.

“Giúp ta một việc.” Tương Thanh đáp.

Vương Hi gật đầu: “Là việc gì?”

Tương Thanh nhìn vào bên trong lều, lại nhỏ giọng phân phó Vương Hi: “Bảo các vị tướng lĩnh kia quay về điều tra xem trong quân doanh của họ, những ai mang cấp bậc cao hơn bậc úy[1], trong nhà có bao nhiêu huynh đệ mà ca ca có quân hàm cao hơn so với đệ đệ và đều là dị tộc. Sau đó viết lại đầy đủ tên tuổi cùng gia thế của những người đó cho ta.”

“Sao…” Vương Hi có chút sửng sốt, đoạn lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Được, nhưng ta có thể hỏi huynh vì sao không?”

Tương Thanh không đáp, lại hỏi: “Khi Ngao Thịnh điều cậu dẫn binh đến đây, có nghiêm túc nói với cậu về quân tình tây bắc?”

Vương Hi thở dài: “Thanh phu tử, sao huynh có thể gọi thẳng tên họ của hoàng thượng?”

Tương Thanh xấu hổ, lại hỏi tiếp: “Hắn có khỏe không?”

“Hoàng Thượng rất tốt, đã cao hơn ta rồi, công phu cũng giỏi hơn ta.” Vương Hi nhanh đáp: “Khi ta sắp đi, Hoàng Thượng từng nói tây bắc quân đóng quân đã một thời gian dài, đặc biệt là nhân mã của Tề Mật, nên cẩn thận điều tra rõ ràng, mặt khác…”

“Sao?” Tương Thanh thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vương Hi, liền truy vấn.

“Mặt khác, Hoàng Thượng rất mong nhớ huynh.” Vương Hi thành thật trả lời: “Nói huynh nếu có thời gian thì hãy quay về gặp người.”

Tương Thanh gật gật đầu: “Để sau đi, đừng quên làm giúp ta.” Nói xong liền phi thân bay đi.

Vương Hi vẫn đứng lặng nhìn, thở dài lắc đầu rồi lẩm bẩm: “Huynh chỉ biết hỏi Hoàng Thượng có tốt không, cũng không thèm hỏi thăm ta sống có vất vả không, ta tốt xấu gì cũng coi như là một nửa đồ đệ của huynh mà…Không công bằng!” Đoạn lại quay lưng đẩy lều trướng mà vào.

Vào trong trướng, Vương Hi cảm thấy có điều không thích hợp. Nói thế nào thì ba vị tướng quân kia đều biết thân phận của Tương Thanh, nhưng lại xem như không để tâm đến, rồi lại nghĩ đến nhờ cậy kỳ quái vừa rồi của Tương Thanh, Vương Hi tự nhủ chuyện này ắt có huyền cơ nên cũng không tỏ vẻ gì, tiếp tục tuyên đọc thánh chỉ.

“Đúng rồi.” Chờ thánh chỉ đọc xong, Vương Hi ngồi vào sau quân án, quét mắt xuống mọi người: “Còn phiền toái ba vị tướng quân trở về điều tra giúp ta một việc.”

Lạc Phường, Khổng Di Phi cùng Tề Mật đều ngầm trao đổi ánh nhìn, đoạn quay sang hỏi Vương Hi: “Vương tướng quân muốn điều tra chuyện gì?”

“Ta muốn biết trong quân doanh của các vị, những ai mang cấp bậc cao hơn bậc úy, trong nhàcó bao nhiêu huynh đệ mà ca ca có quân hàm cao hơn so với đệ đệ và đều là dị tộc…Các vị trở về điều tra rồi viết lại danh sánh cùng gia thế một cách chi tiết, sau đó trình lên.” Vương Hi lặp lại hệt những gì Tương Thanh đã nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều bày ra vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao Vương Hi lại đột nhiên muốn họ làm một việc như thế.

“Vương tướng quân.” Tề Mật hỏi: “Không biết sao lại phải điều tra chuyện này?”

Vương Hi cười cười: “Tề tướng quân không cần hỏi nhiều, chỉ cần y theo mà làm là được.”

Sau khi rời khỏi đại doanh, đương lúc đi trên đường, Tương Thanh bỗng phát hiện có người theo dõi, nhưng lại vờ như không hay biết gì, quay lại khách điếm, về phòng nghỉ ngơi…

Đêm xuống, Tương Thanh căn dặn chủ quán chuẩn bị thức ăn, sau đó tiểu nhị mang những món đã đặt trước đó vào phòng cho y. Đợi đám người đó đi khỏi, Tương Thanh mới lấy ngân châm ra thử độc…Không có vấn đề. Nghĩ nghĩ, y lại lấy một vòng tay bạc Mộc Lăng đã tặng ra mà kiểm tra lần nữa. Vòng tay này là Mộc Lăng cố tình làm cho y, nói y hành tẩu bên ngoài dễ gặp phải bọn hắc điếm này nọ, món đồ bạc đó từng tẩm trong một dung dịch đặc biệt, bất cứ bùa thuốc nào đều cũng có thể nghiệm ra.

Tương Thanh đem vòng tay để vào trong bát canh, nháy mắt, chiếc vòng liền biến thành màu tím nhạt.

Đoạn, y mới thu lại vòng tay rồi nhẹ nhàng thở ra, Mộc Lăng từng nói màu tím là mê dược, màu đen là độc dược, còn màu đỏ là…xuân dược. Tương Thanh buồn rầu nhìn mâm thức ăn, cảm thấy bụng có chút đói, lại ngụy tạo ra dáng vẻ mình đang ăn rất ngon.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, y ngồi trở lại giường, ngẫm nghĩ hồi lại mở hộp gỗ Ngao Thịnh đã nhờ Vương Hi chuyển đến, lấy ra một miếng bánh lão bà, tâm không cam lòng không nguyện cắn xuống – may là hương vị cũng không tệ lắm.

Ăn hai miếng, cảm giác như miệng cắn phải thứ gì khác lạ, Tương Thanh vội nhổ ra… là một cuộn giấy nhỏ. Y khó hiểu mở ra nhìn, chỉ thấy trên mặt giấy viết một câu hàm xúc: “Thanh, ta rất nhớ ngươi.”

Tương Thanh đỏ mặt, ném tờ giấy sang một bên, thầm mắng tên ranh này lắm trò nhiều kế. Sau đó, chẳng biết bị ma nào xui, quỷ nào khiến, y lại nhặt mảnh giấy kia lên, nhét vào dưới gối, lắc đầu, tiếp tục ăn bánh, uống rượu trong túi da.

Màn đêm buông xuống một mảng thâm sâu mù mịt. Tầm giờ tý[2], Tương Thanh nghe thấy một vài tiếng bước chân rất khẽ ngoài cửa, trong lòng khẽ động – đến rồi! Không bao lâu sau cửa liền bị đẩy ra, một hắc y nhân linh hoạt tiến vào. Hắn nhìn mâm thức ăn trên bàn cùng ngân châm bên cạnh, hừ một tiếng rồi đi đến bên giường Tương Thanh.

Tương Thanh nằm im, khống chế hơi thở, chờ hành động tiếp theo của kẻ lạ mặt.

Hắc y nhân kia bước đến đứng cạnh giường, đưa tay tham mạch y, thấy y thật sự đã hôn mê, vừa lòng gật đầu rồi đắc ý nói: “Để ta xem bộ dạng ngươi trông thế nào.”

Tương Thanh nghe thấy giọng người đến, thầm mừng, khẳng định đây chính là hắc y nhân tối hôm trước.

Hắn vừa dứt lời đã kéo khăn lụa trên cổ Tương Thanh xuống.

Tương Thanh vẫn vờ hôn mê, còn hắn thì lại ngây ra nhìn. Hắn cúi đầu sát vào mặt Tương Thanh, cẩn thận đánh giá, giật mình hít một hơi: “Nguyên lai là ngươi, người thật xem ra còn đẹp hơn nhiều.”

Tương Thanh trong lòng thầm hiểu tên này đương nhiên là một đại quan, nên đã từng thấy qua bức họa của y.

“Xem ra đây đúng là đại lễ trời ban cho ta.” Hắn trở tay ôm lấy Tương Thanh, nhưng vừa chạm tay vào, thì Tương Thanh đã ra tay nhanh như chớp. Đến khi hắn kịp hiểu ra thì đã bị y điểm huyệt. Hắn trừng mắt, nghi ngờ nhìn Tương Thanh, cắn răng mà nói: “Ngươi không trúng mê dược?”

Tương Thanh khẽ chau mày, đưa tay kéo mặt nạ của hắn xuống, chỉ thấy phía dưới mặt nạ là một gương mặt hết sức bình thường, không mang nét đặc biệt của vùng miền nào.

Tương Thanh bước xuống giường, đi vòng quanh hắn, cao thấp đánh giá, lại vuốt cằm: “Ngươi là ai?”

Hắn vừa định mở miệng, Tương Thanh đã lấy chủy thủ đặt dưới cổ hắn, hạ giọng nhắc nhở: “Tốt nhất nhỏ tiếng một chút, ta biết ngươi còn đồng bọn ở bên ngoài.”

Hắn đưa mắt nhìn Tương Thanh, lạnh lùng gằn lại: “Nếu ta không bước ra, những người mai phục bên ngoài sẽ tiến vào.”

Tương Thanh gật gù: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở!” Đoạn, y liền cầm lấy mặt nạ mà tên hắc y vừa đội, đeo vào mặt mình, cởi bỏ áo khoác, bên trong cũng vận áo dạ hành, mở cửa sổ, phi thân ra ngoài… Không bao lâu, chợt nghe thấy vài tiếng kêu rên bên ngoài.

Hắc y nhân chau mày, biết những người khác đều bị giải quyết, thầm nghĩ cách giải huyệt đạo, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Tương Thanh phi thường cao minh, nội lực của hắn hoàn toàn không thể lưu chuyển.

Chốc sau, Tương Thanh đã trở lại, đóng cửa sổ, gật đầu ra ý với hắn: “Hiện tại ngươi có thể lớn tiếng nói chuyện.”

Hắc y nhân vẫn câm như hến.

Tương Thanh dò xét hắn, nghi hoặc hỏi: “Vết thương trên mặt của ngươi đâu?”

Người nọ chấn kinh nhìn Tương Thanh đưa tay sờ mảng da dưới cổ mình, phát hiện ra một đường nối rất nhạt. Tên kia cảm nhận thấy tay Tương Thanh đang chà xát cần cổ hắn, làm đường nối đó rộng ra, rồi mạnh mẽ kéo chiếc mặt da người xuống, vạch trần gương mặt thật của hắn.

Bên dưới lớp mặt nạ tinh xảo kia là ra gương mặt sắc bén tựa ưng. Tối qua, Tương Thanh làm rách da hắn, sau lại ngầm đoán hắn là người dị tộc. Y nhìn chiếc mặt nạ trên tay mà thầm khen chế tác rất hoàn mỹ.

“Thật ra ngươi là ai?” Tương Thanh hỏi: “Không nói thì đừng trách ta dụng hình.”

Người nọ cười khinh, Tương Thanh liền lắc đầu, chém một đao vào vai hắn.

“Umm…” Hắn không hề phòng bị, vì đau mà kêu ra một tiếng, nhíu mày nhìn Tương Thanh như không thể tin nổi. Máu tươi từ đầu vai chảy ra.

“Như vậy ngươi sẽ không thể phản kháng.” Tương Thanh lấy dược cùng băng gạc ra băng bó lại cho hắn, sau đó lại tìm một sợi dây thừng lớn trói hắn lại: “Một là giao ngươi cho Vương Hi, hai là bỏ vào quan tài vận chuyển đến kinh thành, ngươi chọn một cái đi?”

Người nọ lạnh lùng nhìn Tương Thanh chốc lát, đột nhiên cười nhạo: “Ở bộ tộc chúng ta, tân nương khi được tân lang cầu hôn cũng chém một đao vào vai người đó.”

Tương Thanh sửng sốt, trên mặt có chút xấu hổ. Người nọ nheo lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tương Thanh thật lâu: “Ta sẽ nhớ một đao này.”

“Vậy cứ quyết định đem ngươi giao cho Vương Hi đi.” Tương Thanh không thèm để ý tới hắn, túm lấy người kéo ra khỏi phòng. Y đến chuồng dắt ngựa ra, ném hắn vắt ngang qua lưng ngựa, giục cương chạy thẳng đến quân doanh của Vương Hi.

Tới quân doanh, Tương Thanh lôi kẻ còn say ngủ trên giường là Vương Hi xuống đất.

“Thanh phu tử….Người này là….” Vương Hi nhắm một mắt ngủ, mở một mắt tỉnh nhìn Tương Thanh.

“Ngươi biết người này?” Tương Thanh chỉ tay về phía kẻ khốn khổ bên cạnh.

Vương Hi nhìn chằm chằm người nọ thật lâu, đột nhiên há to miệng, xoay người lấy một bức họa từ bọc tay nải, mở ra so sánh nhân diện trước mắt: “Thanh….Thanh….”

“Thanh gì?” Tương Thanh thấy Vương Hi kích động đến nói không nên lời, liền ngắt lời hắn: “Tên này là ai?”

“Là Dã Lũng Kì!” Vương Hi bày bộ mặt kinh hỉ ra: “Thanh phu tử, là Dã Lũng Kì đó, chúng ta đã bắt được hắn, chúng ta đã không đánh mà thắng!”

Tương Thanh cũng có chút giật mình quay đầu lại nhìn kẻ bị trói kia, thật không nghĩ tới cơ may lớn như vậy lại đến. Sau đó, y lấy chiếc mặt nạ kia ra cho Vương Hi xem: “Thế còn người có gương mặt này?”

Vương Hi tiếp nhận mặt nạ: “Huynh lấy đâu ra vậy?”

“Dã Lũng Kì luôn cải trang thành người này.” Tương Thanh nhẹ nhàng thuyết bày.

“Là huynh đệ của Tề Mật.” Vương Hi nheo mắt nhìn, lớn tiếng gọi thuộc hạ: “Đi gọi Tề Mật đến đây, nói có chuyện cơ mật cần thương lượng. Chờ hắn vừa đến đại doanh, cái gì cũng không cần nói, bắt giam hắn lại, sau đó mang mười vạn đại quân đến bao vây đại doanh của hắn, tước hết tất cả binh khí!”

Thuộc hạ nhận mệnh, xoay người thực thi.

“Thanh phu tử, lần này may là nhờ có huynh!” Vương Hi hớn hở tán thưởng Tương Thanh: “Có người này trong tay, binh mã Dã Lũng quốc đương nhiên không dám tái phạm biên giới quốc gia của ta.”

Tương Thanh nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không bình luận gì thêm: “Vậy ngươi hãy cẩn trọng canh giữ hắn, ta đi đây.”

“Phu tử!” Vương Hi giữ chặt Tương Thanh lại: “Phu tử, huynh đã bắt được người, không bằng theo chúng ta trở lại kinh thành đi? Hoàng Thượng thật sự rất nhớ huynh.”

Tương Thanh nhìn Vương Hi, lắc đầu “Cậu cứ nói với Ngao Thịnh, người là do cậu bắt, để hắn thăng chức cho cậu.” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện