“THANH, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Ngao Thịnh thấy Tương Thanh có vẻ nhíu mày trầm tư, bèn dựa sát vào hỏi han.
Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấp giọng nói, “Những người này rất kỳ quặc. Họ xuất hiện đúng lúc chúng ta chuẩn bị giao chiến với Tề Soán Thiên, cho nên......”
“Cho nên ngươi nghĩ, bọn họ có quan hệ với Tề Soán Thiên?” Ngao Thịnh cười nhạt, “Đừng nóng vội. Chẳng bao lâu nữa sẽ biết ngay thôi.”
“Sao?” Tương Thanh khó hiểu giương mắt nhìn Ngao Thịnh.
“Nếu bọn họ có mưu kế, tất nhiên sẽ tìm chúng ta mà thực thi, đúng không? Như thế chẳng cần tốn công cũng khiến lão tặc kia tự mình dâng lên tận cửa.” Ngao Thịnh cười khan vài tiếng, mỉa mai nói “Cũng như năm đó Tương Kiền trộm thư[1], chẳng ngờ lại trúng kế đối phương. Chúng cứ đến đây. Còn ta thì tương kế tựu kế.”
Tương Thanh gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an, không tài nào xua đi nổi...... Chuyện ở Bạch Mã hà đã trôi qua rất lâu, nếu bây giờ có ai còn nhớ thì chỉ có thể là đương sự......hoặc là đã chuẩn bị chu toàn từ trước. Ít nhất, có thể kết luận rằng, đối phương rất am hiểu về y.
Khi hai người trở lại hoàng cung thì trông thấy Diệp Vô Quy cùng Uông Càn Khôn đang đứng đợi ngoài thư phòng. Ngao Thịnh và Tương Thanh trong lòng đều vốn đang có nhiều mối bận tâm lo tính, nhưng khi thấy dáng vẻ của hai người kia thì chợt vui vẻ hẳn lên—— bởi, hai người này thật sự rất buồn cười. Uông Càn Khôn tay cầm ô che khuất nửa mái đầu, bên vai thì ướt hết một mảng lớn. Diệp Vô Quy đứng chỉ qua thắt lưng Uông Càn Khôn một chút. Uông Càn Khôn nghiêng ô qua hẳn một bên như thế vốn là để che cho Diệp Vô Quy, nhưng vì chiều cao của hai người quá chênh lệch nên mỗi khi mưa gió thổi qua thì Diệp Vô Quy đều hứng chịu hết. Lúc này, cả người Diệp Vô Quy ướt còn hơn cả chuột rơi xuống ao......
Nhìn bộ dáng hai người, xem chừng đã đợi rất lâu rồi.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, trách cứ Văn Đạt, “Sao ngươi không mời nhị vị học sĩ vào trong phòng mà chờ?”
Văn Đạt nhanh cúi đầu nhận sai, “Nô tài đáng chết.”
Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn liên tục xua tay, phân trần, “Hoàng thượng bớt giận. Văn công công quả thật có mời chúng thần vào trong nhưng chúng thần đã từ chối.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn hai người nói, “Vào thôi.”
Tương Thanh quay sang phân phó Văn Đạt, “Văn Đạt, mau mang hai tách trà gừng đến đây.”
“Vâng ạ” Văn Đạt vội vàng lui xuống chuẩn bị.
“Sao thế?” Ngao Thịnh thấy cả hai như đang có chuyện gấp cần khởi tấu, liền cười mà đi vào thư phòng, ngồi lên long ỷ, “Có chuyện gì?”
“Dạ......” Hai người thoáng nhìn nhau một cái, rồi rành mạch bẩm trình, “Hoàng thượng, Quý tướng bảo chúng thần nhanh đến báo tin cho người, mong hoàng thượng sớm có chuẩn bị.”
“Sao?” Ngao Thịnh ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với Tương Thanh, hỏi lại, “Chuẩn bị cái gì?”
“Hoàng thượng, vừa rồi có một người thỉnh cầu được gặp hoàng thượng.” Diệp Vô Quy nói, “Người đó tự xưng là Tề Tán, con trai Tề Soán Thiên, đến để quy hàng. Hắn nói hắn biết phải làm thế nào để thắng cha mình. Hắn còn nói có thể mang binh đánh giặc. Điều kiện chính là, muốn hoàng thượng tha cho cha hắn một con đường sống.”
“A......” Ngao Thịnh khẽ cười, “Tề Soán Thiên là một kẻ yếu hèn nhưng lại có một nhi tử không hèn yếu chút nào.”
“Hoàng thượng, chỉ sợ bên trong có trá.” Uông Càn Khôn lo lắng nói, “Nói không chừng đây chính là khổ nhục kế của cha con họ.”
“A….” Ngao Thịnh mặt đầy hứng khởi, quay đầu bảo với Tương Thanh – “Thanh, ngươi xem có náo nhiệt không, ấy là còn chưa khai chiến mà đã lúc thì tương kế tựu kế, lúc lại dùng kế phản gián. Nghĩ xem, nếu khai chiến rồi thì còn đến mức nào?”
Tương Thanh gật gật đầu, lo lắng nói, “Đề phòng vẫn tốt hơn. Ta nghe nói, Tề Soán Thiên là kẻ đa mưu túc trí, bề ngoài thì luôn tỏ ra mình yếu hèn nhưng kỳ thật lại vô cùng độc ác, tàn nhẫn, chuyên dùng thủ đoạn hại người.”
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hỏi, “Hắn đang ở chỗ Quý Tư à?”
“Dạ phải.” Diệp Vô Quy đáp, “Quý tướng muốn chúng thần đến thông báo cho hoàng thượng rồi tìm đối sách trước. Phải xem thử tên tiểu tử này đến tột cùng đang muốn âm mưu gì.”
Ngao Thịnh gật đầu một cái. Lúc này, Văn Đạt bê một khay trà tiến vào. Trước tiên, y dâng trà cho Ngao Thịnh, sau đó lại đưa cho Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn mỗi người một tách trà gừng. Cuối cùng, là đến bên cạnh Tương Thanh, y cũng dâng cho Tương Thanh một tách trà gừng đượm hương.
Tương Thanh bưng tách trà gừng lên mà ngạc nhiên một lát rồi giương mắt khó hiểu nhìn Văn Đạt.
Văn Đạt ngại ngùng, cúi đầu không nói một lời. Ngao Thịnh lại vui vẻ, cười nói, “Sao thế Văn Đạt, Thanh mới đến vài ngày mà ngươi đã bất công như vậy? Sao trẫm lại không có trà gừng?”
Văn Đạt xấu hổ cúi đầu đáp, “Hoàng thượng...... Nô tài sẽ đi lấy ngay.”
“Không cần, không cần.” Ngao Thịnh xua tay, cười nói, “Trẫm không cần phải uống thứ ấy đâu.” Nói xong, lại quay sang nhìn Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn, “Sau khi hai uống trà xong thì hãy nhanh đi thay y phục rồi gọi cái tên Tề…..Tề gì?”
“Là Tề Tán ạ.” Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy đồng thanh đáp lời.
“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu, “Gọi Tề Tán đến..... Umm, khoan đã, đừng trực tiếp gọi hắn đến, mà hãy bảo người chuẩn bị một dạ yến ở ngự hoa viên.”
Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn mờ mịt khó hiểu, giương mắt nhìn Ngao Thịnh.
“Chủ ý này rất hay.” Tương Thanh như hiểu được dụng ý của Ngao Thịnh, vội nói, “Muốn thử xem tên Tề Tán kia là thật tâm quy hàng hay còn mưu đồ gì khác thì cứ để cho hắn nhìn thấy bộ dáng của một hôn quân trầm mê trong thanh sắc!”
“A......” Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn liên tục gật đầu, “Thì ra là thế.”
Ngao Thịnh vừa lòng gật gật đầu, ngoảnh sang nhìn Tương Thanh, “Người hiểu ta nhất chỉ có thể là Thanh a......”
Tương Thanh đỏ mặt, bưng tách lên nhấp trà, suốt quá trình đều tận lực cúi đầu. Văn Đạt vẫn luôn đứng ở một bên, trộm ngắm một bên mặt của Tương Thanh. Ngay khi Tương Thanh vừa dùng xong liền nhanh nhạy tiến lên đón lấy tách trà rỗng, cho vào khay.
Sau đó, mọi người lui xuống y theo lệnh được giao mà đi chuẩn bị. Ngao Thịnh suy nghĩ một lát, đứng lên, giữ chặt tay Tương Thanh lại. Chợt cảm giác thấy sự ấm áp lan tỏa từ ban tay ấy, hắn liền tham lam áp sát bàn tay lạnh lẽo của mình sâu vào, nói, “Thanh, đêm nay, hãy giúp ta diễn màn kịch này nhé?”
Tương Thanh thoáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Ngao Thịnh, “Phải diễn thế nào?”
Ngao Thịnh mỉm cười, sáp lại gần, buông giọng hỏi, “Ngươi tin ta không?”
Tương Thanh gật đầu không chút chần chừ, “Ta tin.”
Chỉ với hai chữ đơn giản ta tin đã khiến Ngao Thịnh như càng chìm sâu vào trong những xúc cảm dành cho y. Trong nháy mắt, hắn không thể kiềm chế được mình, vươn tay kéo y vào trong lòng.
Tương Thanh không kịp phòng, bị hắn ôm, liền vội vội vàng vàng đẩy hắn ra, xấu hổ nói “Sao lại cứ hay ôm ôm ấp ấp như thế chứ.”
Ngao Thịnh bật cười, “Ngươi đã đồng ý để ta ôm thì ở đâu và bất cứ lúc nào ta ôm mà lại chẳng được?”
Tương Thanh xoay người định chạy nhưng Ngao Thịnh đã nhanh tay giữ lại, “Đừng nháo nữa, thay y phục nhanh thôi.”
“Thay y phục gì?” Tương Thanh khó hiểu nhíu mày suy nghĩ trong khi Ngao Thịnh kéo y một đường về tẩm cung.
“Ba năm ngươi không ở đây, ta đã sai người may rất nhiều y phục cho ngươi. Định khi nào chúng ta thành thân thì sẽ bắt ngươi mặc.” Ngao Thịnh vừa lựa tìm quần áo vừa nói.
Tương Thanh mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi lại nói linh tinh gì đó. Ai thèm thành thân với ngươi chứ!”
Ngao Thịnh cũng không phản bác, lấy từ trong tủ ra một bộ y phục màu trắng hoa mỹ. Sau đó giương tay kéo Tương Thanh lại gần.
Tương Thanh nhìn tấm xiêm y viền chỉ bạc, thêu tùng bách xanh ánh bạc, tay áo và cổ áo viền lông ngân hồ mà nhíu mày, “Ta không mặc nó đâu.”
Ngao Thịnh bật cười, nói khẽ, “Ngươi vừa rồi còn nói tin ta, đồng ý phối hợp diễn kịch với ta kia mà..... Thanh, sao ngươi nói mà lại không giữ lời?”
Tương Thanh khó xử, hạ tầm mắt, buông lời, “Sao lại phải ăn vận như thế?”
Ngao Thịnh một tay cầm xiêm y ướm lên người Tương Thanh, một tay nhẹ nâng cằm y lên, cười nói, “Ngươi phải mặc y phục sặc sỡ diễm lệ thì ta mới có thể sắm vai một hôn quân háo sắc..... phải không nào?”
Tương Thanh cả kinh, hỏi lại “Ngươi...... muốn ta làm như thế ư?”
Ngao Thịnh gật đầu, đáp, “Ngươi nghĩ mà xem, vừa rồi nếu những ngư phu mà chúng ta gặp thật sự là tay sai của Tề Soán Thiên thì họ chắc chắn đã biết chuyện giữa ta và ngươi.... Hơn nữa, chúng ta tuy chưa nói ra nhưng cũng có không ít đại thần trong triều biết mối quan hệ của hai ta.”
Tương Thanh mở to hai mắt nhìn hắn, lớn giọng đáp, “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Hai ta có thể là quan hệ gì? Không phải chỉ là thái phó và hoàng đế sao? Ngươi...... Có phải ngươi đã nói linh tinh gì rồi không?”
Ngao Thịnh đưa tay lên gãi gãi mũi, liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Tương Thanh vừa nhìn bộ dáng hắn như thế liền biết mình đoán cấm có sai, liền sấn lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, gặng hỏi, “Ngươi đã nói cái gì?”
Ngao Thịnh sờ sờ đầu, bình tĩnh đáp, “Umm, cũng không có gì...... Hai năm trước, có rất nhiều đại thần thường xuyên đề nghị ta phải tuyển tú nữ mà sinh con nối dõi. Lúc ấy ta đã thẳng thẳn mà nói, ngoại trừ ngươi ra thì ai ta cũng không lấy, nhìn người khác lòng ta không nổi hứng thú lên được.”
“Ngươi......” Tương Thanh mặt đỏ bừng, cả giận nói, “Ngươi điên rồi. Thế mà ngươi cũng nói được sao? Ngao Thịnh nhướng một bên mày, “Khi đó ta vì nhớ ngươi mà thật đã điên mất rồi. Nói cái gì mà lại không được chứ?”
Tương Thanh cố nén cơn giận trong lòng xuống, hỏi, “Các đại thần đâu hết rồi? Họ không mắng ngươi là hôn quân sao?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng. Ta là hoàng đế, lời ta nói đương nhiên chẳng ai dám phản bác cả.” Ngao Thịnh nhỏ giọng nói thầm, tên nào dám bêu xấu ta thì ta sẽ chém hắn, nhưng chuyện này không thể nói cho Thanh nghe, bằng không lại tức giận thì nguy.
Tương Thanh da mặt vốn rất mỏng, ngẫm lại trước đây bản thân từng cùng các vị đại thần giao thiệp bình thường tự nhiên, thật không ngờ Ngao Thịnh đã sớm biến quan hệ của họ thành mờ ám đến như thế a.
Ngao Thịnh thừa dịp Tương Thanh đang lòng dạ rối bời mà tóm lấy y, cởi áo ngoài của y ra mà thay bộ xiêm y diễm lệ hoa mỹ kia vào.
Sau khi thay xong y phục chỉnh chu, Ngao Thịnh bỗng ngây người ra, nhìn Tương Thanh từ trên xuống dưới, hai mắt mở to hết cỡ...... Thì ra, người lúc nào bình bình đạm đạm khi điểm trang lên thì lại xinh đẹp đến không thốt nên lời.
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh nhìn mình chằm chằm, liền mất tự nhiên, trừng mắt liếc hắn, quát “Ngươi mau thay y phục đi! Nhìn cái gì?”
Ngao Thịnh tâm không cam, lòng không nguyện mặc long bào hoàng sắc rực rỡ kia vào, rồi lại đi đến trước gương đồng, miệng khẽ nhếch lại một đường, vươn tay kéo Tương Thanh đến gần, nói, “Thanh, thiên hạ chỉ có ta mới xứng với ngươi mà thôi.”
Tương Thanh dở khóc dở cười, xoay người bước ra ngoài, Ngao Thịnh liền tức tốc đuổi theo.
......
Bên trong hoa viên, bên cạnh dãy hành lang gấp khúc là dạ tiệc xa hoa, cung đăng thắp đỏ rực, màn trướng phấp phới bay. Cung nga thì xướng ca những khúc nhạc uyển chuyển động lòng người. Đâu đâu cũng diễm lệ ươm hương khiến ai ai cũng đều ngất ngây như lạc vào cõi tiên bồng mê ảo. Ngao Thịnh tọa trên một chiếc ghế nhung đặt ở giữa hoa viên. Tương Thanh vừa định ngồi vào chiếc ghế bên cạnh thì Ngao Thịnh liền đạp đổ.
Tương Thanh suýt ngã, cả giận xoay mặt nhìn Ngao Thịnh nhưng hắn chỉ cười gian đáp lại. Y nhíu mày, nhắc nhở “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa dai thế hả? Lát nữa còn phải đối phó với người kia!”
Ngao Thịnh cười xấu xa, “Sao lại phải cách nhau xa thế? Phu tử!” vừa nói hắn vừa chỉ tay vào đùi mình, “Đã diễn thì phải diễn cho giống chứ. Lên đây mà ngồi!”
Tương Thanh cũng lười tranh luận với hắn, chỉ dựng lại ghế, nhưng kê nó sát vào Ngao Thịnh một chút sau đó mới ngồi xuống. Ngao Thịnh tựa hồ bất mãn, vươn tay qua, ôm lấy thắt lưng Tương Thanh.
Tương Thanh quay đầu lại trừng hắn. Ngao Thịnh mặt đầy hạ lưu đặt cằm lên vai y, cười nói, “Được rồi. Ngươi đừng có trừng mắt liếc ta nữa. Nhỡ mặt ta thủng một lỗ thì ta sẽ phạt ngươi đấy.” Nói xong, luồn tay xuống dưới, vỗ mông Tương Thanh một cái.
Tương Thanh nhấc chân giẫm lên bàn chân hắn thật mạnh. Ngao Thịnh đau đến phải nhe răng ra cười trừ, lúc vừa xoay người xoa chân thì Văn Đạt đã thấp giọng thông báo, “Hoàng Thượng, người đã đến rồi.”
Lời vừa buông thì một nam tử vận thanh sam đã băng qua khỏi đoạn hành lang gấp khúc. Bên cạnh y là Quý Tư. Khóe môi Ngao Thịnh khẽ nhếch, liền xoay người hôn lên má Tương Thanh một cái......
Tương Thanh vừa phối hợp với Ngao Thịnh lại vừa âm thầm quan sát đối phương...... Người này tướng mạo tuấn lãng, thân cao thể rộng, thoạt nhìn rất chính trực. Nhưng đôi mắt sâu đen cùng thần tình khác thường kia lại khiến Tương Thanh phải nhíu mày.
Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấp giọng nói, “Những người này rất kỳ quặc. Họ xuất hiện đúng lúc chúng ta chuẩn bị giao chiến với Tề Soán Thiên, cho nên......”
“Cho nên ngươi nghĩ, bọn họ có quan hệ với Tề Soán Thiên?” Ngao Thịnh cười nhạt, “Đừng nóng vội. Chẳng bao lâu nữa sẽ biết ngay thôi.”
“Sao?” Tương Thanh khó hiểu giương mắt nhìn Ngao Thịnh.
“Nếu bọn họ có mưu kế, tất nhiên sẽ tìm chúng ta mà thực thi, đúng không? Như thế chẳng cần tốn công cũng khiến lão tặc kia tự mình dâng lên tận cửa.” Ngao Thịnh cười khan vài tiếng, mỉa mai nói “Cũng như năm đó Tương Kiền trộm thư[1], chẳng ngờ lại trúng kế đối phương. Chúng cứ đến đây. Còn ta thì tương kế tựu kế.”
Tương Thanh gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an, không tài nào xua đi nổi...... Chuyện ở Bạch Mã hà đã trôi qua rất lâu, nếu bây giờ có ai còn nhớ thì chỉ có thể là đương sự......hoặc là đã chuẩn bị chu toàn từ trước. Ít nhất, có thể kết luận rằng, đối phương rất am hiểu về y.
Khi hai người trở lại hoàng cung thì trông thấy Diệp Vô Quy cùng Uông Càn Khôn đang đứng đợi ngoài thư phòng. Ngao Thịnh và Tương Thanh trong lòng đều vốn đang có nhiều mối bận tâm lo tính, nhưng khi thấy dáng vẻ của hai người kia thì chợt vui vẻ hẳn lên—— bởi, hai người này thật sự rất buồn cười. Uông Càn Khôn tay cầm ô che khuất nửa mái đầu, bên vai thì ướt hết một mảng lớn. Diệp Vô Quy đứng chỉ qua thắt lưng Uông Càn Khôn một chút. Uông Càn Khôn nghiêng ô qua hẳn một bên như thế vốn là để che cho Diệp Vô Quy, nhưng vì chiều cao của hai người quá chênh lệch nên mỗi khi mưa gió thổi qua thì Diệp Vô Quy đều hứng chịu hết. Lúc này, cả người Diệp Vô Quy ướt còn hơn cả chuột rơi xuống ao......
Nhìn bộ dáng hai người, xem chừng đã đợi rất lâu rồi.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, trách cứ Văn Đạt, “Sao ngươi không mời nhị vị học sĩ vào trong phòng mà chờ?”
Văn Đạt nhanh cúi đầu nhận sai, “Nô tài đáng chết.”
Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn liên tục xua tay, phân trần, “Hoàng thượng bớt giận. Văn công công quả thật có mời chúng thần vào trong nhưng chúng thần đã từ chối.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn hai người nói, “Vào thôi.”
Tương Thanh quay sang phân phó Văn Đạt, “Văn Đạt, mau mang hai tách trà gừng đến đây.”
“Vâng ạ” Văn Đạt vội vàng lui xuống chuẩn bị.
“Sao thế?” Ngao Thịnh thấy cả hai như đang có chuyện gấp cần khởi tấu, liền cười mà đi vào thư phòng, ngồi lên long ỷ, “Có chuyện gì?”
“Dạ......” Hai người thoáng nhìn nhau một cái, rồi rành mạch bẩm trình, “Hoàng thượng, Quý tướng bảo chúng thần nhanh đến báo tin cho người, mong hoàng thượng sớm có chuẩn bị.”
“Sao?” Ngao Thịnh ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với Tương Thanh, hỏi lại, “Chuẩn bị cái gì?”
“Hoàng thượng, vừa rồi có một người thỉnh cầu được gặp hoàng thượng.” Diệp Vô Quy nói, “Người đó tự xưng là Tề Tán, con trai Tề Soán Thiên, đến để quy hàng. Hắn nói hắn biết phải làm thế nào để thắng cha mình. Hắn còn nói có thể mang binh đánh giặc. Điều kiện chính là, muốn hoàng thượng tha cho cha hắn một con đường sống.”
“A......” Ngao Thịnh khẽ cười, “Tề Soán Thiên là một kẻ yếu hèn nhưng lại có một nhi tử không hèn yếu chút nào.”
“Hoàng thượng, chỉ sợ bên trong có trá.” Uông Càn Khôn lo lắng nói, “Nói không chừng đây chính là khổ nhục kế của cha con họ.”
“A….” Ngao Thịnh mặt đầy hứng khởi, quay đầu bảo với Tương Thanh – “Thanh, ngươi xem có náo nhiệt không, ấy là còn chưa khai chiến mà đã lúc thì tương kế tựu kế, lúc lại dùng kế phản gián. Nghĩ xem, nếu khai chiến rồi thì còn đến mức nào?”
Tương Thanh gật gật đầu, lo lắng nói, “Đề phòng vẫn tốt hơn. Ta nghe nói, Tề Soán Thiên là kẻ đa mưu túc trí, bề ngoài thì luôn tỏ ra mình yếu hèn nhưng kỳ thật lại vô cùng độc ác, tàn nhẫn, chuyên dùng thủ đoạn hại người.”
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hỏi, “Hắn đang ở chỗ Quý Tư à?”
“Dạ phải.” Diệp Vô Quy đáp, “Quý tướng muốn chúng thần đến thông báo cho hoàng thượng rồi tìm đối sách trước. Phải xem thử tên tiểu tử này đến tột cùng đang muốn âm mưu gì.”
Ngao Thịnh gật đầu một cái. Lúc này, Văn Đạt bê một khay trà tiến vào. Trước tiên, y dâng trà cho Ngao Thịnh, sau đó lại đưa cho Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn mỗi người một tách trà gừng. Cuối cùng, là đến bên cạnh Tương Thanh, y cũng dâng cho Tương Thanh một tách trà gừng đượm hương.
Tương Thanh bưng tách trà gừng lên mà ngạc nhiên một lát rồi giương mắt khó hiểu nhìn Văn Đạt.
Văn Đạt ngại ngùng, cúi đầu không nói một lời. Ngao Thịnh lại vui vẻ, cười nói, “Sao thế Văn Đạt, Thanh mới đến vài ngày mà ngươi đã bất công như vậy? Sao trẫm lại không có trà gừng?”
Văn Đạt xấu hổ cúi đầu đáp, “Hoàng thượng...... Nô tài sẽ đi lấy ngay.”
“Không cần, không cần.” Ngao Thịnh xua tay, cười nói, “Trẫm không cần phải uống thứ ấy đâu.” Nói xong, lại quay sang nhìn Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn, “Sau khi hai uống trà xong thì hãy nhanh đi thay y phục rồi gọi cái tên Tề…..Tề gì?”
“Là Tề Tán ạ.” Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy đồng thanh đáp lời.
“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu, “Gọi Tề Tán đến..... Umm, khoan đã, đừng trực tiếp gọi hắn đến, mà hãy bảo người chuẩn bị một dạ yến ở ngự hoa viên.”
Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn mờ mịt khó hiểu, giương mắt nhìn Ngao Thịnh.
“Chủ ý này rất hay.” Tương Thanh như hiểu được dụng ý của Ngao Thịnh, vội nói, “Muốn thử xem tên Tề Tán kia là thật tâm quy hàng hay còn mưu đồ gì khác thì cứ để cho hắn nhìn thấy bộ dáng của một hôn quân trầm mê trong thanh sắc!”
“A......” Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn liên tục gật đầu, “Thì ra là thế.”
Ngao Thịnh vừa lòng gật gật đầu, ngoảnh sang nhìn Tương Thanh, “Người hiểu ta nhất chỉ có thể là Thanh a......”
Tương Thanh đỏ mặt, bưng tách lên nhấp trà, suốt quá trình đều tận lực cúi đầu. Văn Đạt vẫn luôn đứng ở một bên, trộm ngắm một bên mặt của Tương Thanh. Ngay khi Tương Thanh vừa dùng xong liền nhanh nhạy tiến lên đón lấy tách trà rỗng, cho vào khay.
Sau đó, mọi người lui xuống y theo lệnh được giao mà đi chuẩn bị. Ngao Thịnh suy nghĩ một lát, đứng lên, giữ chặt tay Tương Thanh lại. Chợt cảm giác thấy sự ấm áp lan tỏa từ ban tay ấy, hắn liền tham lam áp sát bàn tay lạnh lẽo của mình sâu vào, nói, “Thanh, đêm nay, hãy giúp ta diễn màn kịch này nhé?”
Tương Thanh thoáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Ngao Thịnh, “Phải diễn thế nào?”
Ngao Thịnh mỉm cười, sáp lại gần, buông giọng hỏi, “Ngươi tin ta không?”
Tương Thanh gật đầu không chút chần chừ, “Ta tin.”
Chỉ với hai chữ đơn giản ta tin đã khiến Ngao Thịnh như càng chìm sâu vào trong những xúc cảm dành cho y. Trong nháy mắt, hắn không thể kiềm chế được mình, vươn tay kéo y vào trong lòng.
Tương Thanh không kịp phòng, bị hắn ôm, liền vội vội vàng vàng đẩy hắn ra, xấu hổ nói “Sao lại cứ hay ôm ôm ấp ấp như thế chứ.”
Ngao Thịnh bật cười, “Ngươi đã đồng ý để ta ôm thì ở đâu và bất cứ lúc nào ta ôm mà lại chẳng được?”
Tương Thanh xoay người định chạy nhưng Ngao Thịnh đã nhanh tay giữ lại, “Đừng nháo nữa, thay y phục nhanh thôi.”
“Thay y phục gì?” Tương Thanh khó hiểu nhíu mày suy nghĩ trong khi Ngao Thịnh kéo y một đường về tẩm cung.
“Ba năm ngươi không ở đây, ta đã sai người may rất nhiều y phục cho ngươi. Định khi nào chúng ta thành thân thì sẽ bắt ngươi mặc.” Ngao Thịnh vừa lựa tìm quần áo vừa nói.
Tương Thanh mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi lại nói linh tinh gì đó. Ai thèm thành thân với ngươi chứ!”
Ngao Thịnh cũng không phản bác, lấy từ trong tủ ra một bộ y phục màu trắng hoa mỹ. Sau đó giương tay kéo Tương Thanh lại gần.
Tương Thanh nhìn tấm xiêm y viền chỉ bạc, thêu tùng bách xanh ánh bạc, tay áo và cổ áo viền lông ngân hồ mà nhíu mày, “Ta không mặc nó đâu.”
Ngao Thịnh bật cười, nói khẽ, “Ngươi vừa rồi còn nói tin ta, đồng ý phối hợp diễn kịch với ta kia mà..... Thanh, sao ngươi nói mà lại không giữ lời?”
Tương Thanh khó xử, hạ tầm mắt, buông lời, “Sao lại phải ăn vận như thế?”
Ngao Thịnh một tay cầm xiêm y ướm lên người Tương Thanh, một tay nhẹ nâng cằm y lên, cười nói, “Ngươi phải mặc y phục sặc sỡ diễm lệ thì ta mới có thể sắm vai một hôn quân háo sắc..... phải không nào?”
Tương Thanh cả kinh, hỏi lại “Ngươi...... muốn ta làm như thế ư?”
Ngao Thịnh gật đầu, đáp, “Ngươi nghĩ mà xem, vừa rồi nếu những ngư phu mà chúng ta gặp thật sự là tay sai của Tề Soán Thiên thì họ chắc chắn đã biết chuyện giữa ta và ngươi.... Hơn nữa, chúng ta tuy chưa nói ra nhưng cũng có không ít đại thần trong triều biết mối quan hệ của hai ta.”
Tương Thanh mở to hai mắt nhìn hắn, lớn giọng đáp, “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Hai ta có thể là quan hệ gì? Không phải chỉ là thái phó và hoàng đế sao? Ngươi...... Có phải ngươi đã nói linh tinh gì rồi không?”
Ngao Thịnh đưa tay lên gãi gãi mũi, liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Tương Thanh vừa nhìn bộ dáng hắn như thế liền biết mình đoán cấm có sai, liền sấn lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, gặng hỏi, “Ngươi đã nói cái gì?”
Ngao Thịnh sờ sờ đầu, bình tĩnh đáp, “Umm, cũng không có gì...... Hai năm trước, có rất nhiều đại thần thường xuyên đề nghị ta phải tuyển tú nữ mà sinh con nối dõi. Lúc ấy ta đã thẳng thẳn mà nói, ngoại trừ ngươi ra thì ai ta cũng không lấy, nhìn người khác lòng ta không nổi hứng thú lên được.”
“Ngươi......” Tương Thanh mặt đỏ bừng, cả giận nói, “Ngươi điên rồi. Thế mà ngươi cũng nói được sao? Ngao Thịnh nhướng một bên mày, “Khi đó ta vì nhớ ngươi mà thật đã điên mất rồi. Nói cái gì mà lại không được chứ?”
Tương Thanh cố nén cơn giận trong lòng xuống, hỏi, “Các đại thần đâu hết rồi? Họ không mắng ngươi là hôn quân sao?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng. Ta là hoàng đế, lời ta nói đương nhiên chẳng ai dám phản bác cả.” Ngao Thịnh nhỏ giọng nói thầm, tên nào dám bêu xấu ta thì ta sẽ chém hắn, nhưng chuyện này không thể nói cho Thanh nghe, bằng không lại tức giận thì nguy.
Tương Thanh da mặt vốn rất mỏng, ngẫm lại trước đây bản thân từng cùng các vị đại thần giao thiệp bình thường tự nhiên, thật không ngờ Ngao Thịnh đã sớm biến quan hệ của họ thành mờ ám đến như thế a.
Ngao Thịnh thừa dịp Tương Thanh đang lòng dạ rối bời mà tóm lấy y, cởi áo ngoài của y ra mà thay bộ xiêm y diễm lệ hoa mỹ kia vào.
Sau khi thay xong y phục chỉnh chu, Ngao Thịnh bỗng ngây người ra, nhìn Tương Thanh từ trên xuống dưới, hai mắt mở to hết cỡ...... Thì ra, người lúc nào bình bình đạm đạm khi điểm trang lên thì lại xinh đẹp đến không thốt nên lời.
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh nhìn mình chằm chằm, liền mất tự nhiên, trừng mắt liếc hắn, quát “Ngươi mau thay y phục đi! Nhìn cái gì?”
Ngao Thịnh tâm không cam, lòng không nguyện mặc long bào hoàng sắc rực rỡ kia vào, rồi lại đi đến trước gương đồng, miệng khẽ nhếch lại một đường, vươn tay kéo Tương Thanh đến gần, nói, “Thanh, thiên hạ chỉ có ta mới xứng với ngươi mà thôi.”
Tương Thanh dở khóc dở cười, xoay người bước ra ngoài, Ngao Thịnh liền tức tốc đuổi theo.
......
Bên trong hoa viên, bên cạnh dãy hành lang gấp khúc là dạ tiệc xa hoa, cung đăng thắp đỏ rực, màn trướng phấp phới bay. Cung nga thì xướng ca những khúc nhạc uyển chuyển động lòng người. Đâu đâu cũng diễm lệ ươm hương khiến ai ai cũng đều ngất ngây như lạc vào cõi tiên bồng mê ảo. Ngao Thịnh tọa trên một chiếc ghế nhung đặt ở giữa hoa viên. Tương Thanh vừa định ngồi vào chiếc ghế bên cạnh thì Ngao Thịnh liền đạp đổ.
Tương Thanh suýt ngã, cả giận xoay mặt nhìn Ngao Thịnh nhưng hắn chỉ cười gian đáp lại. Y nhíu mày, nhắc nhở “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa dai thế hả? Lát nữa còn phải đối phó với người kia!”
Ngao Thịnh cười xấu xa, “Sao lại phải cách nhau xa thế? Phu tử!” vừa nói hắn vừa chỉ tay vào đùi mình, “Đã diễn thì phải diễn cho giống chứ. Lên đây mà ngồi!”
Tương Thanh cũng lười tranh luận với hắn, chỉ dựng lại ghế, nhưng kê nó sát vào Ngao Thịnh một chút sau đó mới ngồi xuống. Ngao Thịnh tựa hồ bất mãn, vươn tay qua, ôm lấy thắt lưng Tương Thanh.
Tương Thanh quay đầu lại trừng hắn. Ngao Thịnh mặt đầy hạ lưu đặt cằm lên vai y, cười nói, “Được rồi. Ngươi đừng có trừng mắt liếc ta nữa. Nhỡ mặt ta thủng một lỗ thì ta sẽ phạt ngươi đấy.” Nói xong, luồn tay xuống dưới, vỗ mông Tương Thanh một cái.
Tương Thanh nhấc chân giẫm lên bàn chân hắn thật mạnh. Ngao Thịnh đau đến phải nhe răng ra cười trừ, lúc vừa xoay người xoa chân thì Văn Đạt đã thấp giọng thông báo, “Hoàng Thượng, người đã đến rồi.”
Lời vừa buông thì một nam tử vận thanh sam đã băng qua khỏi đoạn hành lang gấp khúc. Bên cạnh y là Quý Tư. Khóe môi Ngao Thịnh khẽ nhếch, liền xoay người hôn lên má Tương Thanh một cái......
Tương Thanh vừa phối hợp với Ngao Thịnh lại vừa âm thầm quan sát đối phương...... Người này tướng mạo tuấn lãng, thân cao thể rộng, thoạt nhìn rất chính trực. Nhưng đôi mắt sâu đen cùng thần tình khác thường kia lại khiến Tương Thanh phải nhíu mày.
Danh sách chương