Tan triều, quần thần đều rời đi, chỉ riêng Tống Hiểu ngây ngốc đứng tại chỗ.

Ngao Thịnh cũng không vội ly khai, chốc nữa hắn còn phải đến gặp những quan viên từ kì thi Hương, nhìn vẻ mặt mờ mịt không hờn giận của Tống Hiểu, hắn thấy thú vị vô cùng, liền hỏi: “Tống tướng quân? Sao còn chưa đi?”

Tống Hiểu nén cơn giận: “Hoàng thượng sao lại phải làm khó thần?!”

Ngao Thịnh nhướn mày: “Sao cơ?”

Tống Hiểu cau mi: “Thần chưa bao giờ nghe nói trước khi xuất chinh, được phong tước vị mà lại phải tự gom góp quân lương! Nếu Hoàng thượng không cố tình gây khó khăn thì thật sự thần không nghĩ ra là vì nguyên do gì.”

Ngao Thịnh hỏi: “Tống tướng quân, khanh có biết vì sao trẫm lại phong tướng quân làm thống soái ba quân không?”

“Thần…” Tống Hiểu do dự: “Không phải thần khoe khoang, thần và Vương Nhiếp đóng quân ở đông bắc đã lâu, có thể nói thần khá hiểu hắn. Hơn nữa thần có võ công, đi theo Tề Diệc nam chinh bắc chiến, dũng mãnh thiện chiến, giỏi hành quân, thần có thể tự tin nói rằng cả triều không ai có thể bắt được Vương Nhiếp trừ thần!”

Ngao Thịnh nghe xong lại gật gật đầu: “Trẫm tin…Song ngươi đoán quần thần tin hay không? Sáu mươi vạn binh mã Thịnh Thanh tin hay không? Dân chúng tin hay không?”

Tống Hiểu chau mày, chợt nghe Ngao Thịnh cười lạnh: “Ngươi là tướng của loạn thần, lại là kẻ bại trận, trẫm dựa vào đâu đem mười vạn binh mã ra cho ngươi chỉ huy? Các tướng sĩ dựa vào gì phục ngươi?”

“Ơ…” Tống Hiểu nghẹn lời.

Ngao Thịnh chỉnh trang y phục: “Trẫm cho ngươi thời gian một tháng, ngươi trưng binh cũng tốt, bắt lính cũng được…Chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, khiến trẫm hãnh diện, thay đổi cách nhìn của người khác về ngươi. Sau đó mới mang binh mã của ngươi đến đông bắc, đánh một trận sống mái, khi đi mang theo mười vạn, lúc về phải mở rộng thành ba mươi vạn…Cứ xem như đây là lễ gặp mặt ngươi dành cho trẫm. Trẫm có ân cứu mạng và tri ngộ với ngươi, việc quan trọng mà đại trượng phu cần làm là có ân tất báo. Ngươi nếu ngay cả việc nhỏ này mà cũng không làm được thì đừng ngữa mặt đứng ở Thịnh Thanh này nữa, mang theo huynh đệ của mình về quê trồng rau đi, Thịnh Thanh ta chỉ dung nạp những người tài!”

“Thần…” Tống Hiểu bị những lời của Ngao Thịnh làm cho thần tình đỏ bừng, huyết khí dâng cao, nói không được lời nào, cúi người hành lễ trước Ngao Thịnh rồi nhanh quay lưng rời đi.

Ngao Thịnh cười lắc đầu, thu hồi tầm mắt, thấy Tương Thanh đang tựa vào thành giường nhìn mình.

“Thấy người này thế nào?” Ngao Thịnh bước xuống long ỷ, đi đến bên cạnh Tương Thanh.

Tương Thanh gật gật đầu: “Cần phải bồi dưỡng thêm nhiều.”

“Đúng vậy…” Ngao Thịnh đến gần, nhẹ nhàng nắm tay Tương Thanh, thấp giọng nói: “Thanh, đứng có mệt không? Cái giường này nằm cũng được mà!”

Tương Thanh vô lực nhìn hắn, rút tay về: “Có phải lát nữa đến gặp tân quan?”

Ngao Thịnh xoay mặt hỏi Văn Đạt: “Đã hẹn khi nào?”

Văn Đạt đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, còn nửa canh giờ.”

Ngao Thịnh gật đầu, chợt nghe Tương Thanh nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ về.” Nói xong, liền xoay người bước đi.

Ngao Thịnh nhìn bóng dáng Tương Thanh xa dần, mỉm cười, ngồi trở lại  long ỷ, một tay nâng cằm.

Văn Đạt mang trà sâm dâng lên Ngao Thịnh, thấy hắn rầu rĩ không vui, liền thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Thanh phu tử chắc chắn đi làm thuyết khách cho người.”

Ngao Thịnh bất đắc dĩ cười: “Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?”

Văn Đạt nhanh đáp: “Tống tướng quân được Hoàng thượng mời đến, Thanh phu tử tất nhiên đã nhìn ra khuyết điểm của tướng quân, cho tướng quân một ít chỉ dẫn, như vậy mới có thể khiến tướng quân không làm Hoàng thượng mất mặt.”

Ngao Thịnh gật gật đầu: “Ngươi muốn nói, Thanh đứng về phía trẫm, ngầm hỗ trợ trẫm phải không?”

“Vâng ạ.” Văn Đạt gật đầu.

Ngao Thịnh lắc đầu, thở dài, lâu sau mới sâu kín nói: “Trẫm chẳng thà y ngồi đây, bồi trẫm nửa canh giờ.”

Tương Thanh đi ra khỏi chính điện, băng qua hành lang gấp khúc, quả nhiên liền thấy Tống Hiểu thần tình ưu sầu cúi đầu bước đi, tựa hồ đang rất phiền não.

“Tống tướng quân.” Tương Thanh nhanh tiến lên.

“Thanh phu tử!” Tống Hiểu quay đầu lại, ôm quyền chào Tương Thanh.

Tương Thanh nhẹ nhàng khoát tay, cười hỏi: “Vẫn còn để tâm lời Hoàng thượng nói sao?”

Tống Hiểu vội vàng lắc đầu: “Không phải…Hoàng thượng nói đúng, ta bây giờ không còn là đại tướng quân như trước nữa. Kỳ thật ta chỉ là tướng bại trận mà thôi, muốn làm lại từ đầu ở Thịnh Thanh này, đương nhiên cần phải làm chuyện có thể khiến người khác tâm phục.”

Tương Thanh gật gật đầu: “Huynh có thể thông suốt như thế là chuyện đáng mừng.”

“Nhưng…” Tống Hiểu buồn rầu nói: “Cho dù hiện tại lập tức chiêu binh mải mã, cũng không thể trong nửa tháng ngắn ngủi tìm được mười vạn người! Mặt khác, rèn binh khí, may quân y…. Tất cả đều cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa, thứ đáng trách nhất là ta tài không bằng người.”

Tương Thanh nhìn Tống một lúc mới nói: “Tống tướng quân, binh mã vừa chiêu mộ cũng không phải lập tức có thể đánh trận.”

“Đúng vậy!” Tống Hiểu nhíu mày sâu: “Cho dù hiện tại ra sức huấn luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể dạy họ học cách dàn đội hình cùng hiểu được một ít hiệu lệnh mà thôi, cho nên ta thật rất lo lắng.”

Tương Thanh thấu tường, nghĩ nghĩ, tinh tế gợi ý: “Có một nhóm nhân mã chỉ cần biết dàn đội hình cùng hiệu lệnh là có thể đánh giặc, hơn nữa bọn họ cũng tự có vũ khí.”

Tống Hiểu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, tựa hồ hiểu ra chút manh mối.

“Huynh không nghe thấy Hoàng thượng nói sao, châu thành phủ nha các nơi có thể giúp được huynh.” Tương Thanh cười nói.

Tống Hiểu suy nghĩ nửa ngày, vỗ đùi: “Có lý a! Thanh phu tử, đa tạ chỉ giáo!” Nói xong, hứng khởi vội vàng chạy đi, nhưng chưa được bao xa, lại nhớ đến chuyện gì, quay lại hỏi Tương Thanh: “Phu tử, vậy còn bạc? Phải tìm ở đâu?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ, hỏi: “Huynh đi theo Tề Diệc nhiều năm như vậy, ông ấy không đề cập qua với huynh những tham quan trong triều sao?”

“Có chứ.” Tống Hiểu bật cười gật đầu: “Ta cũng biết được khá nhiều người.”

Tương Thanh nghiêm mặt nói: “Tiền tài của bọn chúng vốn vơ vét từ phú thuế của triều đình, bóc lột sức lao động muôn dân trăm họ… Đây là lúc chúng ta nên thay dân chúng lấy lại công đạo.”

Tống Hiểu sửng sốt, dở khóc dở cười đáp: “Phu tử, huynh muốn ta đi lừa bọn tham quan đó sao?”

Tương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải lừa, mà là mượn sức. Lũ tham quan này từ lúc Hoàng thượng đăng cơ tới nay, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ. Huynh đến gặp chúng, chúng nhất định sẽ muốn lợi dụng tầm thế của đại tướng quân huynh mà xuất tiền nhằm mục đích muốn làm Hoàng thượng vui lòng, đây là thuận lòng trợ giúp, huynh cứu mạng chúng chứ không phải lừa tiền chúng.”

Tống Hiểu hít sâu một hơi, hai tay ôm quyền vái chào, thi lễ thật sâu: “Đa tạ Thanh phu tử.” rồi xoay người bước đi.

Tương Thanh thấy Tống Hiểu đi xa, liền thấp giọng ra lệnh: “Xuất hiện đi.”

Dứt lời, một người một thân quan phục bước ra từ cổng bán nguyệt, Tương Thanh không biết người này, nhưng nhìn bộ dáng đơn thuần của hắn, trông không khác gì thư sinh thủ lễ nho nhã… Quan văn? “Ách… Phu tử.” Người nọ thi lễ trước Tương Thanh, tuy không biết chính xác chức vị của Tương Thanh là gì nhưng vừa nghe xong đoạn đối thoại giữa Tương Thanh và Tống Hiểu, tổng cảm thấy địa vị của người này không nhỏ. Hơn nữa gần đây còn nghe người ta kháo nhau đệ nhất công thần có công phò Hoàng thượng bước lên ngôi vị là Thanh phu tử gì đấy vừa trở về, nên hắn đoán, người đang đứng trước mặt mình chính là Tương Thanh đỉnh đỉnh đại danh.

Tương Thanh tuy chưa thấy qua diện mạo của hắn, nhưng y vẫn nhớ rõ giọng nói này, hắn chính là Trâu Viễn, ngũ phẩm đại triều, từng ở giữa đại điện nêu ra mưu sách về chuyện của Dã Lũng Kì, sau được Ngao Thịnh thăng làm uyên các đại học sĩ.

“Trâu đại nhân.” Tương Thanh đáp lễ.

“Không dám…” Trâu Viễn nhanh xua tay: “Phu tử cứ gọi thẳng tên hạ quan…Đúng rồi, không phải hạ quan cố ý nghe lén, chẳng qua…”

“Huynh đang đứng chờ Tống tướng quân ở đây, muốn nêu chủ ý giúp tướng quân, phải không?” Tương Thanh hỏi.

Trâu Viễn sửng sốt, khẽ thở dài: “Phu tử liệu sự như thần, hạ quan biết mình vượt quyền, nhưng thấy Tống tướng quân gặp khó khăn như thế, nên muốn có thể hỗ trợ đôi phần.”

Tương Thanh gật gật đầu: “Trâu đại nhân thích tham dự chính sự, có thật chỉ đơn giản muốn làm một đại học sĩ nho nhỏ?”

Trâu Viễn hít sâu một hơi, gật đầu: “Hạ quan tuy tuổi còn trẻ, nhưng dám tự nhận kể từ ngày mình đọc sách, biết nhận thức, đã nghĩ phải làm một gián thần mưu sĩ. Kẻ đọc sách thánh hiền chỉ mong tìm thấy nơi có thể dụng tài. Hạ quan thật không cam lòng cả đời đều khăng khăng nghiên cứu học vấn.”

Tương Thanh đồng ý gật đầu, cười nói: “Trong quân doanh của Tống tướng quân đều là võ tướng, nhất định không có giáo úy, mưu sĩ lại càng khan hiếm… Huynh là người biết nhìn xa trông rộng, không bằng trước hãy đến trợ giúp Tống tướng quân, xem có thể giúp tướng quân thành công tích góp quân bị được không… Chuyện lớn muốn thành, không phải đều nhờ vào hai chữ năng lực sao!”

“Đa tạ Thanh phu tử đề cử!” Trâu Viễn cảm tạ Tương Thanh, đoạn xoay người chạy theo Tống Hiểu.

Tương Thanh nhìn theo bóng dáng hắn, cân nhắc một chút, quay đầu lại, thấy Văn Đạt xa xa chạy tới: “Phu tử, Hoàng thượng tìm ngài về, bảo là đã đến lúc rồi.”

Tương Thanh gật gật đầu, cùng Văn Đạt trở về.

Văn Đạt cẩn thận theo sát bên cạnh Tương Thanh, đột nhiên chợt nghe Tương Thanh nói: “Văn Đạt, cậu rất thông minh.”

Bước chân Văn Đạt khẽ dừng, giương mắt nhìn Tương Thanh, thầm cảm thấy bất ổn, không biết vì lẽ gì từ lúc Tương Thanh trở về, cậu cảm giác như vị Thanh phu tử vẻ mặt lạnh lùng này không thích mình, nhìn đôi mắt sáng trong không chút tạp chất kia cậu chợt thấy khẩn trương.

Tương Thanh thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của cậu, thuận miệng nói: “Cậu khiến ta nghĩ đến một người… Người ấy cũng họ Văn.”

Văn Đạt khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh.

“Cậu biết Hoàng Bán Tiên không?” Tương Thanh đột nhiên thay đổi đề tài.

Văn Đạt gật gật đầu: “Tiểu nhân biết, Hoàng tiên sinh là thần tiên sống.”

Tương Thanh xoáy mắt nhìn cậu: “Thế còn nội thị bên cạnh hoàng đế tiền triều Văn Xương Minh?”

Văn Đạt cũng gật đầu: “Chính Văn đại nhân là người mang tiểu nhân vào cung.”

“Văn Xương Minh từng hại không ít người.” Tương Thanh thản nhiên nói: “Chỉ riêng đối với Hoàng Bán Tiên, hắn lại liều chết che chở, cậu có biết vì sao không?”

Văn Đạt mờ mịt lắc đầu.

“Không ai biết vì sao cả.” Tương Thanh ảm đạm cười, nhìn Văn Đạt: “Đại khái có thể đây chỉ là cảm nhận của ta thôi, một kẻ dù tội ác tày trời, cũng muốn giữ lại cho mình một phần lương thiện, liều chết bảo vệ người mình thích nhất, nhìn người đó khỏe mạnh, thì bản thân có chết cũng đáng.”

Văn Đạt lẳng lặng lắng nghe, thật lâu sau mới gật đầu: “Phu tử, cảm giác này, tiểu nhân hiểu, như vậy ít ra có thể sống vui vẻ thêm một chút.”

Tương Thanh dừng cước bộ, thật tâm nói với cậu “Ta hy vọng cậu cũng có thể như thế đối với Thịnh nhi.”

Văn Đạt sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Tương Thanh, lần đầu cậu nghe Tương Thanh gọi Hoàng thượng như vậy, cảm giác rất thân thiết.

Tương Thanh vươn tay, dùng ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên ngực Văn Đạt: “Ta hy vọng cậu đặt Thịnh nhi vào nơi đẹp nhất trong lòng cậu. Vô luận trong tương lai cậu có tàn nhẫn với bao người thì cũng vẫn đặt hắn ở đây, thành tâm hướng về hắn, từ nay về sau, hắn chính là ý nghĩa sống sót duy nhất của cậu.”

Văn Đạt đăm đăm nhìn đôi con ngươi đen tuyền trong vắt nhưng sâu hun hút của Tương Thanh, một khoảng lặng sau mới gật đầu: “Tiểu nhân đã hiểu.”

Tương Thanh vừa lòng gật đầu, xoay người bước trở về.

“Phu tử.” Văn Đạt đột nhiên chạy vượt qua y hai bước chân, có chút vội vàng hỏi: “Thế còn phu tử và Hoàng thượng? Hoàng thượng có phải cũng đặt phu tử ở vị trí đó và phu tử cũng vậy?”

Tương Thanh hơi sửng sốt, đứng trầm người thật lâu, quay đầu lại, khẽ cười với Văn Đạt, nhưng y không trả lời, đơn giản hướng người đi đến kim loan điện.

Văn Đạt ngơ ngác đứng lại phía sau, Tương Thanh vừa cười. Cậu không biết phải nên hình dung thế nào, nhưng bản thân lại nhớ rất rõ, kể từ giờ khắc này, cậu đã biết, nụ cười thảng hoặc hiếm khi ấy cậu sẽ in sâu vào đầu, ghi tạc vào tâm, suốt đời không quên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện