TRONG VÒNG VÀI NGÀY, Ô Cuồng đã sửa sang hoàn chỉnh tấm địa đồ. Đồng thời, Ngao Thịnh cũng đã cho tra ra cặn kẽ vị trí của các dòng sông ngầm, lại còn chú thích một cách chi tiết trên trên địa đồ cùng một vài chỉ định không được bước vào vùng cấm. Sau đó, mọi người bắt đầu bài binh bố trận, cẩn thận chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng này.
Mộc Lăng dĩ nhiên là đã sớm đi thông đường đến Man Quốc, kết hợp với tấm địa đồ mà Ô Cuồng đã vẽ, để lại dấu hiện ven đường, giúp Thịnh Thanh có thể dễ dàng lần theo mà tiến vào Man Quốc.
Ô Cuồng chọn vùng đất có địa thế thuận lợi trong sa mạc để quân của Ngao Thịnh có thể dễ dàng xây dựng quân doanh tạm thời. Nơi này không nằm quá sâu trong đại mạc, vì lẽ đại quân cũng không cần phải bao vây Man Quốc, chỉ cần có thể nhìn thấy được thành quách nơi đó và ngược lại, để người bên ấy cũng có thể trông thấy được doanh trại sừng sững này.
Địa điểm tuy đã được chọn xong nhưng muốn dựng trại lại phải giải quyết được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, chính là bão cát.
Bên trong sa mạc bão cát quá lớn, phần lớn quân doanh đều dựng lều trại, nếu như bị bão cuốn đi thì phải làm sao, hơn nữa, cứ chiếu theo độ mạnh cũng như chiều gió này thì chẳng lâu sau, cả đại quân Thịnh Thanh đều bị chôn sống hết.
Ân Tịch Ly phải nhiều lần tụ họp mọi người lại thương lượng mới đồng ý tiến vào sa mạc mà dựng trại.
Sa mạc đương nhiên chẳng thể mang ra so với sơn cốc. Bốn bề trống không, gió thổi xoáy cao tận trời, lại không nơi neo giữ. Một trận gió vừa bạt qua thì lều trại đã thi nhau bay tán loạn, dẫu có cố níu kéo thế nào cũng chỉ là công dã tràng.
Ngao Thịnh cũng vì chuyện này mà nhiều lần phát khùng lên.
Đang lúc mọi người chẳng còn biết phải làm thế nào cho phải thì cứu tinh Tước Vĩ lại xuất hiện.
“Lần này sư phụ có chiêu gì không?” Ngao Thịnh nôn nóng hỏi.
Tước Vĩ nhìn đệ tử nhà mình một lúc lại hỏi ngược lại, “Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
Ngao Thịnh ngẩn người ra một chốc mới đáp, “Thành Song Hồng.”
“Ngươi nói coi, thành Song Hồng và sa mạc cách nhau bởi cái gì?”
“Cầu Song Hồng.” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày như đã nảy ra ý tưởng.
“Vậy nếu hủy cầu Song Hồng đi vậy thì chẳng phải là tòa thành này sẽ trơ trơ giữa sa mạc sao?” Tước Vĩ hỏi, “Thế sao tòa thành này lại không bị gió cuốn đi hay là bị cát vùi lấp?”
Ngao Thịnh nhìn lão nhân một chốc, “Ý của sư phụ là…dời tòa thành vào trong sa mạc, chắn bên ngoài quân trướng vì kết cấu của nó có thể cản được bão cát?”
Tước Vĩ hì hì cười, “Thế Man Quốc sao lại có thể đứng vững ở trong sa mạc?”
Ngao Thịnh suy nghĩ một chốc, “Vì có thành trì cản được gió cát!”
“Nói hay lắm!” Tước Vĩ hài lòng nói, “Hủy thành này đi, dọn thẳng vào trong sa mạc luôn, hơn nữa còn phải dời cầu Song Hồng này đem chắn trước quân doanh ta. Chúng ta và Man Quốc sẽ cách nhau một cây cầu đứng đối lập giữa sa mạc. Để coi ai sợ ai nào!”
“Đúng vậy!” Ân Tịch Ly chẳng đợi Ngao Thịnh lên tiếng đã gật đầu tán thành, “Ý kiến này rất hay! Chúng ta có năm mươi vạn người xây một tòa thành chẳng phải vấn đề gì lớn!”
“Nhưng mà…” Ngao Thịnh phân vân, “sa mạc lại chẳng phải nơi kiên cố để xây thành đắp lũy…Nếu làm thế không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Ha hả.” Tước Vĩ cười nói, “Sao lại đần đột xuất thế này? Chỉ cần tìm nơi kiên cố là được. Còn nếu mà nó không kiên cố nữa thì làm cho nó kiên cố vậy. Trong sa mạc này, không có gì hết chỉ có cát là nhiều! Mặt khác, phải tìm cho ra nơi có sông ngầm, khoan đất lên lấy nước, chúng ta sẽ từ từ mà chơi mèo vờn chuột với đối phương!”
Mọi người gật gù, đều đồng ý là cách này rất tốt!
“Phải xây một tòa thành sao?” Mộc Lăng nhíu mày nhìn Ngao Thịnh, “Nhưng mà là vì Tương Thanh thì cũng đáng lắm, phải không?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Đừng nói là xây một tòa thành. Dù có phải đào hết cát trong sa mạc này lên thì ta cũng muốn đem đại doanh đến chắn trước cửa Man Quốc!”
Thịnh ta vừa ra lệnh, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đã dẫn mấy vạn nhân mã vào sa mạc. Ngao Thịnh cũng đi theo cùng, chân bước đi chẳng được bao lâu đã mơ hồ trông thấy một tòa thành màu đen sừng sững giữa mênh mông đại mạc.
Ngao Thịnh đứng sựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ẩn trong ánh mắt là sự phức tạp không diễn tả được thành lời.
Tần Vọng Thiên nhìn ra được là Ngao Thịnh đang nhẫn nại, cố ghìm chân không tiến lên. Cảm xúc đó y có thể hiểu được. Nếu Mộc Mộc của y cũng bị vây hãm trong bốn bề thánh quách cao ngất đó, y nhất định cũng sẽ không ngần ngại gì mà xông vào, giết chết hết những kẻ cản đường để giải cứu cho người trong lòng mình. Nhưng tiếc thay, trong tình cảnh này, Ngao Thịnh lại chỉ có thể chờ đợi.
Ô Cuồng chọn địa điểm. Mọi người bắt tay vào việc khoanh định ranh giới….Tiếp theo đó, vạn đại quân hủy đi thành Song Hồng, rồi dựa theo con đường mà Ô Cuồng đã vạch ra tiến sâu vào trong sa mạc, kiến tạo nên một tòa thành giúp chắn gió chắn bão giữa một biển cát vàng.
Nếu muốn gầy dựng một tòa thành vững chắc cao ngất giống như là Man Quốc thì quả đúng là chuyện không thể, nhưng Ngao Thịnh lại có thể dễ dàng đắp xây một bức tường thành giống hệt như thành Song Hồng, bên trong lại là những cụm quân trướng riêng biệt. Quân doanh vừa có tường thành vừa có lều trại như thế sẽ không sợ gì bão cát nữa.
Trăm ngàn năm qua sa mạc chưa một lần biến đổi, thế nhưng chủ nhân đã kiến tạo thành Song Hồng lại vô cùng tài giỏi khi có thể tạo dựng nên thành trì có thể ngăn cản được gió lốc, mặc cho ngoài kia có là bão cát cuồng nộ cỡ nào thì cũng chẳng mảy may quét được vào bên trong. Như thế không diệu kì sao? Tiếp theo sau nữa, Ô Cuồng lần tìm được nguồn nước, các tướng sĩ khoan đất dẫn nước lên bờ, đảm bảo nguồn thủy vận cho toàn quân. Mọi thứ coi như đều chuẩn bị xong.
Lúc này, trời chiều cũng đã buông.
......
Man Vương đang ngồi trong tiểu viện của Tương Thanh. Suốt mấy ngày trời, ông cứ canh giữ y suốt, không để y có cơ hội chạy đến báo tin cho Ngao Thịnh, nếu không kế hoạch lần này coi như đi tong.
Tương Thanh đương nhiên là muốn trốn đi nhưng sau lần đầu thất bại thì y lại chuyển sang bảo trụ sức lực. Y là người thông minh nên biết thời cơ hành động. Man Vương hiểu rằng, nhốt được y nhất thời nhưng lại chẳng thể giam chân y cả đời. Sớm muộn gì cũng tới lúc y chạy mất, nhưng trong lúc nhất thời vẫn cứ phải dùng tạm kế sách trông coi này.
Đúng lúc này lại có người chạy tới bẩm báo rằng Ngao Thịnh đã hủy thành Song Hồng, lại còn xây dựng một thành trì tạm thời cách Man Quốc chẳng xa.
Man Vương chợt ngẩn người ra nhưng vẫn không phản ứng gì, còn Tương Thanh thì lại nhanh chân chạy ùa đi.
Tương Thanh nhảy lên mái nhà, chạy ra khỏi sân đình, bay lên đỉnh thành…nơi cao nhất Man Quốc mà dõi mắt nhìn ra xa.
Tối qua sa mạc vẫn còn là một mảnh mênh mông cát vàng thế mà bây giờ lại sừng sững một thành trì rồi. Tòa thành kia so ra cũng chẳng kém Vân Thành là bao. Chính giữa thành là quân trướng chủ lực của Ngao Thịnh, bên cạnh là những lều trại to lớn khác. Phía trái là tả quân Tống Hiểu, phía phải là hữu quân Vương Trung Nghĩa. Đương nhiên, ở phía sau là nhân mã của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo.
Tuy rằng hai người vẫn cách một quãng rất xa nhưng ít ra cũng đã tiến vào trong tầm mắt của nhau. Tương Thanh đột nhiên cảm thấy kích động, nỗi tưởng niệm ngỡ đã lắng xuống lại cứ nảy nở lan tràn ra trong lòng, chỉ muốn được một lần nhìn thấy Ngao Thịnh.
Tương Thanh cố gắng trừng to hai mắt để có thể nhìn thấy được xa hơn. Mắt thấy đại doanh vẫn còn đương dở dang, nhưng nếu cứ theo chiều hướng này thì chỉ cần đến tối liền có thể hoàn thành mọi thứ. Đoạn, y lại thấy phía trước tòa thành là một chiếc cầu cao cao….
Ngay lúc này, Tương Thanh chợt nghe thấy tiếng meo meo của Miêu Ô. Cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy mèo nhỏ đã vờn quanh chân mình từ lúc nào rồi, mèo ta cũng đang rướn cổ lên nhìn ra phía xa xa giống y vậy.
Tương Thanh vội bế mèo lên, hấp tấp hỏi, “Có nhìn thấy không…Có nhìn thấy không hả? Thịnh Nhi và Ngao Ô đó?”
Miêu Ô meo meo đáp lại.
Trong một thoáng, Tương Thanh như nghe thấy trong gió còn có thanh âm nào đó khác hẳn tiếng vọng của không trung.
“MEOOOOOO!” Miêu Ô đột ngột phấn khích gào lên. Tương Thanh lại gồng người nhìn sang phía bên kia…bên tai thấp thoáng âm thanh lạ lùng, có thật là tiếng gió không? Hay là tiếng hổ đang gầm? Khó lòng mà phân định được.
Ngay khi Tương Thanh cố rướn cả người ra khỏi bờ thành thì bên trong đại doanh Thịnh Thanh, tất cả binh sĩ đều nhất tề giương cao chiến kì, cờ xanh viền những đường thẳng thanh mảnh màu vàng, ở giữa là hai chữ to Thịnh Thanh.
Tương Thanh nhìn về phía chiến kì, trên cầu Song Hồng như có một chiếc bóng màu vàng thấp thoáng.
Tầm nhìn quá xa, Tương Thanh thấy không rõ lắm…nhưng y biết đó là Ngao Thịnh. Bên chân còn có một khối bông trắng tròn, ắt hẳn là Ngao Ô. Vừa rồi âm thanh lẫn khuất trong gió chính là tiếng gầm của Ngao Ô. Y cũng chẳng biết có phải là mình đã quá kích động nên đã nghe lầm tiếng gió rít thành tiếng hổ gào không nữa.
Ngao Thịnh đứng trên cầu Song Hồng, nhìn lên đỉnh thành ở phía xa xa kia….Hắn chẳng thấy gì ngoài bão cát cả nhưng lại có thể cảm nhận được. Tương Thanh đang đứng trên tầng cao nhất nhìn về phía hắn. Ngao Ô đứng bên cạnh hắn cũng đã phấn kích rít gào.
Tần Vọng Thiên hạ lệnh cho toàn quân nổi trống lên, dựng thẳng quân kì nhằm hy vọng rằng Tương Thanh có thể trông thấy, dẫu chỉ là thoáng qua thôi…Dù y có không nhìn thấy được Ngao Thịnh nhưng cũng sẽ biết rằng là hắn đã đến rồi.
Mộc Lăng giậm chân mắng, “Lão rùa già Man Vương đó lại dám nhốt con của người mình yêu lại như thế. Đúng là nhớ người kia nhớ đến hóa điên rồi mà!”
Tần Vọng Thiên thở dài, “Có lẽ ông ta đã điên thật rồi.”
Ân Tịch Ly đứng ở ngoài tòa thành, Viên Liệt thì ở ngay cạnh y.
“Huynh thấy sao?” Ân Tịch Ly hỏi.
Viên Liệt lắc lắc đầu, “Ta có thể lấy nửa cái mạng này ra để chuộc tội với Man Vương. Tiếc là hắn lại chẳng nhận.”
“Nửa cái mạng còn lại thì sao?” Ân Tịch Ly nhíu mày.
Viên Liệt dứt khoát đáp, “Nửa còn lại giữ lại để bồi ngươi.”
Ân Tịch Ly nhợt nhạt cười, “Huynh có đền hắn nửa cái mạng thì cũng vô ích thôi. Tương Vân cũng không thể sống lại. Hắn chẳng hận ai hết…chỉ hận chính mình.”
“Nếu chỉ hận bản thân thế sao lại còn muốn người khác chết cùng?” Viên Liệt nhíu mày, “Đổi lại là ta, ta sẽ chết theo ngươi.”
“Có lẽ hắn không cam lòng.” Ân Tịch Ly ta thán, “Thế nhân chẳng qua chỉ sống vì những điều thoảng qua mà thôi. Cho nên mới nói hắn là Man Vương…một kẻ cuồng tín điên rồ!”
Viên Liệt vô lực nói, “Đúng rồi….Ngươi không cảm thấy mọi chuyện rất lạ sao?”
“Ý huynh là vì Tương Thanh đến giờ vẫn không trở về một lần?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ừ.” Viên Liệt nói, “Vô luận thế nào, ta cũng thấy Tương Thanh hẳn phải quay về một lần, ấy vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Khiến ta thấy rất kì quái. Xem chừng là vì Man Vương không để cho y đi.”
“Có lẽ vậy.” Ân Tịch Ly đăm chiêu đáp, “Man Vương tuyệt đối sẽ không làm gì tổn thương Tương Thanh cả. Hắn giữ chân không cho y quay về hẳn là bởi y đã biết được chuyện không nên biết….Huynh muốn đến đó xem thực hư thế nào ư?”
“Đúng vậy!” Viên Liệt gật đầu.
“Ta không yên lòng khi huynh đi một mình, phải có ai đó đi cùng huynh.” Ân Tịch Ly nói.
“Một người đi là được rồi.” Viên Liệt lắc lắc đầu.
“Huynh đi nói với Ngao Thịnh một tiếng, hẳn là có người rất muốn đồng hành với huynh đấy,” Ân Tịch Ly vội đẩy Viên Liệt đi về phía trước, “Nhớ cho kĩ, dù có là nửa cái mạng, huynh cũng không được tặng cho Man Vương, tất cả của huynh là của ta!”
......
Viên Liệt đi tới đại trướng thì tình cờ gặp được Tiểu Hoàng và Mộc Lăng. Tiểu Hoàng đang thương thảo với Ngao Thịnh về chuyện rất có thể Tương Thanh đã biết được chuyện gì đấy.
Ngao Thịnh cũng gật đầu.
“Ta sẽ đến đó xem thử.” Viên Liệt cùng Tư Đồ đồng thanh nói.
Mọi người cảm thấy hai người đi cùng nhau sẽ rất tốt, Tư Đồ võ công là cao nhất, còn Viên Liệt lại nhận quen đường đi nước bước!
“Đúng rồi!” Mộc Lăng căn dặn Tư Đồ, “Khi nào ngươi qua về nhớ đem mấy tên quan binh Man Quốc về đây nhé, à, còn thêm cả mấy viên gạch ở đó nữa.”
“Gạch?” Tư Đồ nhíu mày hỏi, “Mang gạch về làm gì?”
Mộc Lăng nheo mắt đáp đầy nguy hiểm, “Đập đầu ngươi chứ gì!”
Tần Vọng Thiên chỉ còn biết bó tay với cái tính khoái hơn thua Tư Đồ này của Mộc Lăng.
Tư Đồ nhìn trời mà thở dài rồi tự nhủ, dẫu sao thì bị tên lang băm kia chọc tức cũng quen rồi, đoạn lại lắc đầu cùng Viên Liệt rời khỏi đại trướng, đợi khi nào trời tối thì lẻn vào Man Quốc thám thính.
......
Tương Thanh đứng trên đỉnh thành rất lâu, đến khi quay đầu lại đã thấy Man Vương đứng ở phía sau.
“Ai bảo ngươi cứ khăng khăng đòi gặp Tô Mẫn làm gì. Nếu không thì giờ này ta đã cho ngươi trở về bên cạnh Ngao Thịnh rồi.” Man Vương thở dài.
Tương Thanh nhíu mày, “Cũng vì điều đó mà ông mới giam giữ Tô Mẫn…Nhưng giấy không gói được lửa. Nếu không may chuyện này bị tiết lộ ra, mười vạn nhân mã của ông cũng chỉ như nhóm bù nhìn.”
“Đương niên là ta biết.” Man Vương cười đáp, “Hơn nữa ta còn đoán được là Ngao Thịnh sẽ phái người đến dò la.”
Tương Thanh chau mày, Man Vương thở dài, “Kẻ đến nhất định chẳng phải hạng xoàng. Ta sẽ chẳng dễ dàng trừng trị được, lúc này mà trở mặt thì cũng phải cách hay. Vì vậy cách tốt nhất chính là nhốt ngươi lại.”
Tương Thanh lùi người lại, nhìn Man Vương đầy cảnh giác.
“Võ công của ngươi phải luyện tập thêm nữa mới bằng được với ta. Nhưng cứ yên tâm, ta có chết cũng không tổn thương ngươi. Lỡ như ngươi hao tổn dẫu chỉ là một sợi tóc, ta còn mặt mũi gì để gặp Vân.” Man Vương cười khổ, “Hơn nữa, để bắt giữ được ngươi cũng không cần đụng tới đao thương.”
Tương Thanh thoáng giật mình.
“Nếu ngươi không đưa tay chịu trói…ta sẽ giết Tô Mẫn!” Man Vương bình thản nói, “Ngươi cứ chọn đi. Ta sẽ không nói hai lời.”
......
Cuối cùng, Tương Thanh vẫn phải chọn cách đưa tay chịu trói. Nơi giam giữ y cũng chính là gian tiểu viện mà Tô Mẫn đang ở. Giữa hai phòng có một khung cửa sổ nhỏ, hai người có thể trò chuyện với nhau. Như vậy sẽ không buồn, Man Vương nói thế.
Tương Thanh buồn bực lầm bầm vài tiếng khi bị đẩy vào trong phòng giam, lúc này y thấy mình thật vô dụng.
Man Vương thấy y không vui, liền sai người chuẩn bị thức ăn ngon cho y, lại còn không quên dỗ dành.”Ngoan, chỉ ở đây một đêm thôi, sang mai ta sẽ thả ngươi ra.”
Tương Thanh thở dài, rồi lại âm thầm cầu mong…Người được phái đến tốt nhất là bang chủ và Viên Liệt. Y có cách để Tư Đồ có thể tìm ra y. Dẫu sao cũng là một tay Tư Đồ nuôi y lớn, Tư Đồ có tài năng gì y còn lạ lẫm gì nữa. Ít nhất thì Tư Đồ có thể ngang cơ với Man Vương.
Mộc Lăng dĩ nhiên là đã sớm đi thông đường đến Man Quốc, kết hợp với tấm địa đồ mà Ô Cuồng đã vẽ, để lại dấu hiện ven đường, giúp Thịnh Thanh có thể dễ dàng lần theo mà tiến vào Man Quốc.
Ô Cuồng chọn vùng đất có địa thế thuận lợi trong sa mạc để quân của Ngao Thịnh có thể dễ dàng xây dựng quân doanh tạm thời. Nơi này không nằm quá sâu trong đại mạc, vì lẽ đại quân cũng không cần phải bao vây Man Quốc, chỉ cần có thể nhìn thấy được thành quách nơi đó và ngược lại, để người bên ấy cũng có thể trông thấy được doanh trại sừng sững này.
Địa điểm tuy đã được chọn xong nhưng muốn dựng trại lại phải giải quyết được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, chính là bão cát.
Bên trong sa mạc bão cát quá lớn, phần lớn quân doanh đều dựng lều trại, nếu như bị bão cuốn đi thì phải làm sao, hơn nữa, cứ chiếu theo độ mạnh cũng như chiều gió này thì chẳng lâu sau, cả đại quân Thịnh Thanh đều bị chôn sống hết.
Ân Tịch Ly phải nhiều lần tụ họp mọi người lại thương lượng mới đồng ý tiến vào sa mạc mà dựng trại.
Sa mạc đương nhiên chẳng thể mang ra so với sơn cốc. Bốn bề trống không, gió thổi xoáy cao tận trời, lại không nơi neo giữ. Một trận gió vừa bạt qua thì lều trại đã thi nhau bay tán loạn, dẫu có cố níu kéo thế nào cũng chỉ là công dã tràng.
Ngao Thịnh cũng vì chuyện này mà nhiều lần phát khùng lên.
Đang lúc mọi người chẳng còn biết phải làm thế nào cho phải thì cứu tinh Tước Vĩ lại xuất hiện.
“Lần này sư phụ có chiêu gì không?” Ngao Thịnh nôn nóng hỏi.
Tước Vĩ nhìn đệ tử nhà mình một lúc lại hỏi ngược lại, “Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
Ngao Thịnh ngẩn người ra một chốc mới đáp, “Thành Song Hồng.”
“Ngươi nói coi, thành Song Hồng và sa mạc cách nhau bởi cái gì?”
“Cầu Song Hồng.” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày như đã nảy ra ý tưởng.
“Vậy nếu hủy cầu Song Hồng đi vậy thì chẳng phải là tòa thành này sẽ trơ trơ giữa sa mạc sao?” Tước Vĩ hỏi, “Thế sao tòa thành này lại không bị gió cuốn đi hay là bị cát vùi lấp?”
Ngao Thịnh nhìn lão nhân một chốc, “Ý của sư phụ là…dời tòa thành vào trong sa mạc, chắn bên ngoài quân trướng vì kết cấu của nó có thể cản được bão cát?”
Tước Vĩ hì hì cười, “Thế Man Quốc sao lại có thể đứng vững ở trong sa mạc?”
Ngao Thịnh suy nghĩ một chốc, “Vì có thành trì cản được gió cát!”
“Nói hay lắm!” Tước Vĩ hài lòng nói, “Hủy thành này đi, dọn thẳng vào trong sa mạc luôn, hơn nữa còn phải dời cầu Song Hồng này đem chắn trước quân doanh ta. Chúng ta và Man Quốc sẽ cách nhau một cây cầu đứng đối lập giữa sa mạc. Để coi ai sợ ai nào!”
“Đúng vậy!” Ân Tịch Ly chẳng đợi Ngao Thịnh lên tiếng đã gật đầu tán thành, “Ý kiến này rất hay! Chúng ta có năm mươi vạn người xây một tòa thành chẳng phải vấn đề gì lớn!”
“Nhưng mà…” Ngao Thịnh phân vân, “sa mạc lại chẳng phải nơi kiên cố để xây thành đắp lũy…Nếu làm thế không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Ha hả.” Tước Vĩ cười nói, “Sao lại đần đột xuất thế này? Chỉ cần tìm nơi kiên cố là được. Còn nếu mà nó không kiên cố nữa thì làm cho nó kiên cố vậy. Trong sa mạc này, không có gì hết chỉ có cát là nhiều! Mặt khác, phải tìm cho ra nơi có sông ngầm, khoan đất lên lấy nước, chúng ta sẽ từ từ mà chơi mèo vờn chuột với đối phương!”
Mọi người gật gù, đều đồng ý là cách này rất tốt!
“Phải xây một tòa thành sao?” Mộc Lăng nhíu mày nhìn Ngao Thịnh, “Nhưng mà là vì Tương Thanh thì cũng đáng lắm, phải không?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Đừng nói là xây một tòa thành. Dù có phải đào hết cát trong sa mạc này lên thì ta cũng muốn đem đại doanh đến chắn trước cửa Man Quốc!”
Thịnh ta vừa ra lệnh, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đã dẫn mấy vạn nhân mã vào sa mạc. Ngao Thịnh cũng đi theo cùng, chân bước đi chẳng được bao lâu đã mơ hồ trông thấy một tòa thành màu đen sừng sững giữa mênh mông đại mạc.
Ngao Thịnh đứng sựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ẩn trong ánh mắt là sự phức tạp không diễn tả được thành lời.
Tần Vọng Thiên nhìn ra được là Ngao Thịnh đang nhẫn nại, cố ghìm chân không tiến lên. Cảm xúc đó y có thể hiểu được. Nếu Mộc Mộc của y cũng bị vây hãm trong bốn bề thánh quách cao ngất đó, y nhất định cũng sẽ không ngần ngại gì mà xông vào, giết chết hết những kẻ cản đường để giải cứu cho người trong lòng mình. Nhưng tiếc thay, trong tình cảnh này, Ngao Thịnh lại chỉ có thể chờ đợi.
Ô Cuồng chọn địa điểm. Mọi người bắt tay vào việc khoanh định ranh giới….Tiếp theo đó, vạn đại quân hủy đi thành Song Hồng, rồi dựa theo con đường mà Ô Cuồng đã vạch ra tiến sâu vào trong sa mạc, kiến tạo nên một tòa thành giúp chắn gió chắn bão giữa một biển cát vàng.
Nếu muốn gầy dựng một tòa thành vững chắc cao ngất giống như là Man Quốc thì quả đúng là chuyện không thể, nhưng Ngao Thịnh lại có thể dễ dàng đắp xây một bức tường thành giống hệt như thành Song Hồng, bên trong lại là những cụm quân trướng riêng biệt. Quân doanh vừa có tường thành vừa có lều trại như thế sẽ không sợ gì bão cát nữa.
Trăm ngàn năm qua sa mạc chưa một lần biến đổi, thế nhưng chủ nhân đã kiến tạo thành Song Hồng lại vô cùng tài giỏi khi có thể tạo dựng nên thành trì có thể ngăn cản được gió lốc, mặc cho ngoài kia có là bão cát cuồng nộ cỡ nào thì cũng chẳng mảy may quét được vào bên trong. Như thế không diệu kì sao? Tiếp theo sau nữa, Ô Cuồng lần tìm được nguồn nước, các tướng sĩ khoan đất dẫn nước lên bờ, đảm bảo nguồn thủy vận cho toàn quân. Mọi thứ coi như đều chuẩn bị xong.
Lúc này, trời chiều cũng đã buông.
......
Man Vương đang ngồi trong tiểu viện của Tương Thanh. Suốt mấy ngày trời, ông cứ canh giữ y suốt, không để y có cơ hội chạy đến báo tin cho Ngao Thịnh, nếu không kế hoạch lần này coi như đi tong.
Tương Thanh đương nhiên là muốn trốn đi nhưng sau lần đầu thất bại thì y lại chuyển sang bảo trụ sức lực. Y là người thông minh nên biết thời cơ hành động. Man Vương hiểu rằng, nhốt được y nhất thời nhưng lại chẳng thể giam chân y cả đời. Sớm muộn gì cũng tới lúc y chạy mất, nhưng trong lúc nhất thời vẫn cứ phải dùng tạm kế sách trông coi này.
Đúng lúc này lại có người chạy tới bẩm báo rằng Ngao Thịnh đã hủy thành Song Hồng, lại còn xây dựng một thành trì tạm thời cách Man Quốc chẳng xa.
Man Vương chợt ngẩn người ra nhưng vẫn không phản ứng gì, còn Tương Thanh thì lại nhanh chân chạy ùa đi.
Tương Thanh nhảy lên mái nhà, chạy ra khỏi sân đình, bay lên đỉnh thành…nơi cao nhất Man Quốc mà dõi mắt nhìn ra xa.
Tối qua sa mạc vẫn còn là một mảnh mênh mông cát vàng thế mà bây giờ lại sừng sững một thành trì rồi. Tòa thành kia so ra cũng chẳng kém Vân Thành là bao. Chính giữa thành là quân trướng chủ lực của Ngao Thịnh, bên cạnh là những lều trại to lớn khác. Phía trái là tả quân Tống Hiểu, phía phải là hữu quân Vương Trung Nghĩa. Đương nhiên, ở phía sau là nhân mã của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo.
Tuy rằng hai người vẫn cách một quãng rất xa nhưng ít ra cũng đã tiến vào trong tầm mắt của nhau. Tương Thanh đột nhiên cảm thấy kích động, nỗi tưởng niệm ngỡ đã lắng xuống lại cứ nảy nở lan tràn ra trong lòng, chỉ muốn được một lần nhìn thấy Ngao Thịnh.
Tương Thanh cố gắng trừng to hai mắt để có thể nhìn thấy được xa hơn. Mắt thấy đại doanh vẫn còn đương dở dang, nhưng nếu cứ theo chiều hướng này thì chỉ cần đến tối liền có thể hoàn thành mọi thứ. Đoạn, y lại thấy phía trước tòa thành là một chiếc cầu cao cao….
Ngay lúc này, Tương Thanh chợt nghe thấy tiếng meo meo của Miêu Ô. Cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy mèo nhỏ đã vờn quanh chân mình từ lúc nào rồi, mèo ta cũng đang rướn cổ lên nhìn ra phía xa xa giống y vậy.
Tương Thanh vội bế mèo lên, hấp tấp hỏi, “Có nhìn thấy không…Có nhìn thấy không hả? Thịnh Nhi và Ngao Ô đó?”
Miêu Ô meo meo đáp lại.
Trong một thoáng, Tương Thanh như nghe thấy trong gió còn có thanh âm nào đó khác hẳn tiếng vọng của không trung.
“MEOOOOOO!” Miêu Ô đột ngột phấn khích gào lên. Tương Thanh lại gồng người nhìn sang phía bên kia…bên tai thấp thoáng âm thanh lạ lùng, có thật là tiếng gió không? Hay là tiếng hổ đang gầm? Khó lòng mà phân định được.
Ngay khi Tương Thanh cố rướn cả người ra khỏi bờ thành thì bên trong đại doanh Thịnh Thanh, tất cả binh sĩ đều nhất tề giương cao chiến kì, cờ xanh viền những đường thẳng thanh mảnh màu vàng, ở giữa là hai chữ to Thịnh Thanh.
Tương Thanh nhìn về phía chiến kì, trên cầu Song Hồng như có một chiếc bóng màu vàng thấp thoáng.
Tầm nhìn quá xa, Tương Thanh thấy không rõ lắm…nhưng y biết đó là Ngao Thịnh. Bên chân còn có một khối bông trắng tròn, ắt hẳn là Ngao Ô. Vừa rồi âm thanh lẫn khuất trong gió chính là tiếng gầm của Ngao Ô. Y cũng chẳng biết có phải là mình đã quá kích động nên đã nghe lầm tiếng gió rít thành tiếng hổ gào không nữa.
Ngao Thịnh đứng trên cầu Song Hồng, nhìn lên đỉnh thành ở phía xa xa kia….Hắn chẳng thấy gì ngoài bão cát cả nhưng lại có thể cảm nhận được. Tương Thanh đang đứng trên tầng cao nhất nhìn về phía hắn. Ngao Ô đứng bên cạnh hắn cũng đã phấn kích rít gào.
Tần Vọng Thiên hạ lệnh cho toàn quân nổi trống lên, dựng thẳng quân kì nhằm hy vọng rằng Tương Thanh có thể trông thấy, dẫu chỉ là thoáng qua thôi…Dù y có không nhìn thấy được Ngao Thịnh nhưng cũng sẽ biết rằng là hắn đã đến rồi.
Mộc Lăng giậm chân mắng, “Lão rùa già Man Vương đó lại dám nhốt con của người mình yêu lại như thế. Đúng là nhớ người kia nhớ đến hóa điên rồi mà!”
Tần Vọng Thiên thở dài, “Có lẽ ông ta đã điên thật rồi.”
Ân Tịch Ly đứng ở ngoài tòa thành, Viên Liệt thì ở ngay cạnh y.
“Huynh thấy sao?” Ân Tịch Ly hỏi.
Viên Liệt lắc lắc đầu, “Ta có thể lấy nửa cái mạng này ra để chuộc tội với Man Vương. Tiếc là hắn lại chẳng nhận.”
“Nửa cái mạng còn lại thì sao?” Ân Tịch Ly nhíu mày.
Viên Liệt dứt khoát đáp, “Nửa còn lại giữ lại để bồi ngươi.”
Ân Tịch Ly nhợt nhạt cười, “Huynh có đền hắn nửa cái mạng thì cũng vô ích thôi. Tương Vân cũng không thể sống lại. Hắn chẳng hận ai hết…chỉ hận chính mình.”
“Nếu chỉ hận bản thân thế sao lại còn muốn người khác chết cùng?” Viên Liệt nhíu mày, “Đổi lại là ta, ta sẽ chết theo ngươi.”
“Có lẽ hắn không cam lòng.” Ân Tịch Ly ta thán, “Thế nhân chẳng qua chỉ sống vì những điều thoảng qua mà thôi. Cho nên mới nói hắn là Man Vương…một kẻ cuồng tín điên rồ!”
Viên Liệt vô lực nói, “Đúng rồi….Ngươi không cảm thấy mọi chuyện rất lạ sao?”
“Ý huynh là vì Tương Thanh đến giờ vẫn không trở về một lần?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ừ.” Viên Liệt nói, “Vô luận thế nào, ta cũng thấy Tương Thanh hẳn phải quay về một lần, ấy vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Khiến ta thấy rất kì quái. Xem chừng là vì Man Vương không để cho y đi.”
“Có lẽ vậy.” Ân Tịch Ly đăm chiêu đáp, “Man Vương tuyệt đối sẽ không làm gì tổn thương Tương Thanh cả. Hắn giữ chân không cho y quay về hẳn là bởi y đã biết được chuyện không nên biết….Huynh muốn đến đó xem thực hư thế nào ư?”
“Đúng vậy!” Viên Liệt gật đầu.
“Ta không yên lòng khi huynh đi một mình, phải có ai đó đi cùng huynh.” Ân Tịch Ly nói.
“Một người đi là được rồi.” Viên Liệt lắc lắc đầu.
“Huynh đi nói với Ngao Thịnh một tiếng, hẳn là có người rất muốn đồng hành với huynh đấy,” Ân Tịch Ly vội đẩy Viên Liệt đi về phía trước, “Nhớ cho kĩ, dù có là nửa cái mạng, huynh cũng không được tặng cho Man Vương, tất cả của huynh là của ta!”
......
Viên Liệt đi tới đại trướng thì tình cờ gặp được Tiểu Hoàng và Mộc Lăng. Tiểu Hoàng đang thương thảo với Ngao Thịnh về chuyện rất có thể Tương Thanh đã biết được chuyện gì đấy.
Ngao Thịnh cũng gật đầu.
“Ta sẽ đến đó xem thử.” Viên Liệt cùng Tư Đồ đồng thanh nói.
Mọi người cảm thấy hai người đi cùng nhau sẽ rất tốt, Tư Đồ võ công là cao nhất, còn Viên Liệt lại nhận quen đường đi nước bước!
“Đúng rồi!” Mộc Lăng căn dặn Tư Đồ, “Khi nào ngươi qua về nhớ đem mấy tên quan binh Man Quốc về đây nhé, à, còn thêm cả mấy viên gạch ở đó nữa.”
“Gạch?” Tư Đồ nhíu mày hỏi, “Mang gạch về làm gì?”
Mộc Lăng nheo mắt đáp đầy nguy hiểm, “Đập đầu ngươi chứ gì!”
Tần Vọng Thiên chỉ còn biết bó tay với cái tính khoái hơn thua Tư Đồ này của Mộc Lăng.
Tư Đồ nhìn trời mà thở dài rồi tự nhủ, dẫu sao thì bị tên lang băm kia chọc tức cũng quen rồi, đoạn lại lắc đầu cùng Viên Liệt rời khỏi đại trướng, đợi khi nào trời tối thì lẻn vào Man Quốc thám thính.
......
Tương Thanh đứng trên đỉnh thành rất lâu, đến khi quay đầu lại đã thấy Man Vương đứng ở phía sau.
“Ai bảo ngươi cứ khăng khăng đòi gặp Tô Mẫn làm gì. Nếu không thì giờ này ta đã cho ngươi trở về bên cạnh Ngao Thịnh rồi.” Man Vương thở dài.
Tương Thanh nhíu mày, “Cũng vì điều đó mà ông mới giam giữ Tô Mẫn…Nhưng giấy không gói được lửa. Nếu không may chuyện này bị tiết lộ ra, mười vạn nhân mã của ông cũng chỉ như nhóm bù nhìn.”
“Đương niên là ta biết.” Man Vương cười đáp, “Hơn nữa ta còn đoán được là Ngao Thịnh sẽ phái người đến dò la.”
Tương Thanh chau mày, Man Vương thở dài, “Kẻ đến nhất định chẳng phải hạng xoàng. Ta sẽ chẳng dễ dàng trừng trị được, lúc này mà trở mặt thì cũng phải cách hay. Vì vậy cách tốt nhất chính là nhốt ngươi lại.”
Tương Thanh lùi người lại, nhìn Man Vương đầy cảnh giác.
“Võ công của ngươi phải luyện tập thêm nữa mới bằng được với ta. Nhưng cứ yên tâm, ta có chết cũng không tổn thương ngươi. Lỡ như ngươi hao tổn dẫu chỉ là một sợi tóc, ta còn mặt mũi gì để gặp Vân.” Man Vương cười khổ, “Hơn nữa, để bắt giữ được ngươi cũng không cần đụng tới đao thương.”
Tương Thanh thoáng giật mình.
“Nếu ngươi không đưa tay chịu trói…ta sẽ giết Tô Mẫn!” Man Vương bình thản nói, “Ngươi cứ chọn đi. Ta sẽ không nói hai lời.”
......
Cuối cùng, Tương Thanh vẫn phải chọn cách đưa tay chịu trói. Nơi giam giữ y cũng chính là gian tiểu viện mà Tô Mẫn đang ở. Giữa hai phòng có một khung cửa sổ nhỏ, hai người có thể trò chuyện với nhau. Như vậy sẽ không buồn, Man Vương nói thế.
Tương Thanh buồn bực lầm bầm vài tiếng khi bị đẩy vào trong phòng giam, lúc này y thấy mình thật vô dụng.
Man Vương thấy y không vui, liền sai người chuẩn bị thức ăn ngon cho y, lại còn không quên dỗ dành.”Ngoan, chỉ ở đây một đêm thôi, sang mai ta sẽ thả ngươi ra.”
Tương Thanh thở dài, rồi lại âm thầm cầu mong…Người được phái đến tốt nhất là bang chủ và Viên Liệt. Y có cách để Tư Đồ có thể tìm ra y. Dẫu sao cũng là một tay Tư Đồ nuôi y lớn, Tư Đồ có tài năng gì y còn lạ lẫm gì nữa. Ít nhất thì Tư Đồ có thể ngang cơ với Man Vương.
Danh sách chương