“HẮN TA ĐÃ NÓI NHỮNG GÌ?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi Tề Tán, “Yêu thuật đó được thực hiện thế nào?”
“Manh vương thì nói đó là pháp thuật, còn Lưu Bật Chi lại bảo là yêu thuật.” Tề Tán đáp, “Thần đã hỏi đi hỏi lại nhưng chúng vẫn cứ lặp lại giống như thế, có lẽ ngay cả chúng cũng không biết thực hư thế nào.”
“Yêu thuật…” Tương Thanh chợt nhớ đến có lần Dã Lũng Kì cùng Hổ Vương đã từng nhắc tới một bộ tộc thần bí ở sâu trong đại mạc, và cả những cỗ thi thể bị thao túng đã tập kích họ ở bãi săn, cùng loại độc vô cùng yêu dị Lam Diễm nọ.
“Vốn chẳng có thứ gọi là yêu thuật hay pháp thuật.” Ân Tịch Ly đều đều nói, “Nếu là dùng để khống chế tâm trí của người khác thì chỉ có nhiếp hồn thuật hoặc là dược vật hay cổ độc gì đó mà thôi.”
“Vẫn thường hay nghe người khác cứ luôn miệng nhắc tới nhiếp hồn thuật, vậy thật ra nó là gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi, “Ta vốn cứ nghĩ đó chỉ là chuyện lừa phỉnh người khác.”
“Cái gọi là nhiếp hồn thuật, thay vì bảo là huyễn thuật thì nên nói đó là một mánh khóe bịp người thì đúng hơn.” Ân Tịch Ly giải thích, “Nếu muốn dùng nhiếp hồn thuật lừa người hoặc là khống chế hành động của người khác thì người thi thuật phải có thiên phú dị bẩm, có bản lĩnh mà không phải ai cũng có được, nếu không sẽ rất khó thực hiện…Nhưng nếu là dùng dược vật thì rất dễ.” Chợt y quay đầu sang nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng ngồi co chân lên ghế, gãi gãi cằm mà rằng, “Có rất nhiều độc vật làm người ta nảy sinh ảo giác. Muốn người khác nghe lời thì có cổ trùng. Cứ để ta kiểm tra xem thử những tham báo kia có phải bị trúng độc hay không.”
Tư Đồ cho người chuẩn bị một căn phòng, đem những người đang điên cuồng gào thét vùng vẫy vì Ngao Thịnh kia cột chặt vào giường.
Mộc Lăng không có cách nào kiểm tra được, bèn quay đầu nói với Ngao Thịnh, “Hoàng đế bệ hạ ơi, hay là ngài ra ngoài đi, để coi họ có còn gào thét nữa không.”
Ngao Thịnh ngẩn người, lại lập tức gật đầu, cùng Tương Thanh bước ra khỏi phòng. Người vừa đi khỏi, những tham báo kia liền khôi phục dáng vẻ ngây dại lặng im lúc đầu.
“Quái gở thật.” Tư Đồ nhíu mày, “Sao lại tự nhiên không có gì nữa thế này?”
“Đúng là lạ thật…” Mộc Lăng vội bắt mạch giúp mọi người, chốc chốc lại nhíu mày, lấy chiếc hộp nhỏ nuôi cỗ vương ra.
Tư Đồ nhướng mi, “Sao ngươi lại bỏ cái thứ gớm ghiếc kia vào người vậy! Y phục của người có sạch sẽ không đó?” đoạn lại quay sang phân phó thủ hạ, “Hắn về rồi thì đốt sạch mấy thứ đã dùng qua cho ta.”
Mộc Lăng bỗng nheo mắt, sau một lúc lâu mới nói, “Hehé, ta sực nhớ có thứ này tốt lắm muốn đưa cho ngươi nè Tư Đồ…”
Không đợi Mộc Lăng nói hết câu, Tư Đồ liền sửa miệng bảo, “Lát nữa bảo đại trù nấu mấy món ngon ngon cho Mộc thầy y, còn những thứ mà thần y đây đã dùng thì đóng gói gửi về Tu La Bảo.”
Mộc Lăng bĩu môi, bõ nhỏ một câu, “Nhiêu đó chả ăn thua gì hết!”
Tiểu Hoàng giương mắt, vô lực liếc nhìn Tư Đồ.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đứng ngoài cửa, cũng đã biết việc các tham báo kia đột ngột trở nên ngoan ngoãn như lúc đầu. Cả hai đều cảm thấy khó hiểu. Tương Thanh sợ Ngao Thịnh phải đợi lâu, bèn nói, “Thịnh Nhi, ra ngoài đi dạo một lát nhé?”
Tương Thanh khi đã mở miệng yêu cầu rồi thì Thịnh ta chỉ còn biết gật đầu, nắm tay y đi vòng ra phía sau núi.
“Ở đây đều khác trước hết rồi!” Ngao Thịnh đảo mắt nhìn bốn phía, nhớ tới ngày trước khi còn ở đây thì vẫn chưa có nhiều phòng ốc đến thế.
“Hình như đều là mới xây.” Tương Thanh cũng thấy cảnh vật khác lạ, cười bảo, “Đã nhiều năm rồi không về nên cũng thấy hơi là lạ.”
Ngao Thịnh nhác thấy Tương Thanh tựa hồ không vui, liền xiết chặt tay y mà hỏi, “Thanh, ngươi có tâm sự?”
Tương Thanh ngước mắt lên nhìn Ngao Thịnh, gật gật đầu, “Ừ…bỗng cảm thấy có gì đó bất an.”
Ngao Thịnh cũng thở dài, “Ta biết ngươi lo lắng về chiến sự ở miền nam. Chúng ta ở ngoài sáng còn kẻ địch lại nấp trong tối. Điều phiền phức nhất lúc này chính là không biết kẻ mà chúng ta phải đối phó là ai.”
“Nhưng xem ra đối phương rất hận ngươi.” Tương Thanh lo lắng, “Năm đó chúng ta đã đắc tội với ai sao? Tại sao lại hận chúng ta đến như vậy? Nhưng thật là nghĩ không ra là đã mếch lòng người nào.”
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh mặt co mày cáu, liền giương tay xoa xoa đôi mày cho y, cười trấn an, “Có vậy thì cũng đừng lo lắng quá. Vẫn còn chưa biết đó là bằng hữu hay cả kẻ thù xưa mà. Tóm lại, đối phương là người có quan hệ với chúng ta.”
Đương lúc hàn huyên, cả hai đã đi đến phía sau núi. Cảnh sắc trước mặt chẳng khác nào tranh họa, đẹp đến động lòng người. Bỗng chốc, hai người cảm thấy tâm tình khuây khỏa được phần nào. Đằng trước mặt, là dải ruộng bậc thang xanh tăm tắp, một vài nông phụ đang tỉ mẫn hái trà, xa xa nữa là những nam tử đang miệt mài kéo cày.
“Hắc Vân Bảo thật sự rất đẹp.” Ngao Thịnh nói đầy cảm khái.
Tương Thanh lướt mắt nhìn mọi người, những người đang chăm chỉ canh tác dưới kia hầu hết đều là người y quen biết, nên bèn kéo tay Ngao Thịnh nói, “Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng quấy nhiễu họ.”
“Được.” Ngao Thịnh liền cùng Tương Thanh men theo con đường nhỏ bên cạnh mà đi tiếp, chưa được bao xa, liền trông thấy cảnh sắc dần trở nên hoang vu đi.
“Hình như phía trước không có đường đi.” Ngao Thịnh cất tiếng.
Tương Thanh bước lên trước nhìn thử. Đúng lúc này, một vài thủ vệ chợt đi đến trình báo, “Phó bang chủ, phía trước là phần mộ của Thụy Vương, thường ngày cũng chẳng có mấy ai tới.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều sửng sốt —— Mộ phần của Thụy Vương.
Hai người liếc nhìn nhau một cái. Lần bắt được Liêu Mân và Trần công công, chỉ có mỗi thi thể của Thụy Vương là không tìm thấy…Chuyện năm đó Thụy Vương có thật đã chết hay không đều chẳng xác nhận được. Thi cốt dưới đất lạnh là thật hay là giả, cũng chẳng ai tỏ tường.
“Đến đó xem thử đi.” Ngao Thịnh vội đề nghị.
Tương Thanh gật gật đầu, dù sao đây cũng là Hắc Vân Bảo, bốn bề mây núi đều có thủ vệ tuần tra, hơn nữa sau lưng luôn có ảnh vệ bảo hộ, hẳn là không có việc gì, nên y liền đồng ý để Ngao Thịnh cùng mình men theo đường mòn mà đến mộ phần Thụy Vương.
“Với tính cách của Tư Đồ vậy mà lại đi xây mồ cho Thụy Vương, thật là khiến người ta không tin nổi mà.” Ngao Thịnh lắc lắc đầu.
“Có lẽ đó là ý của Tiểu Hoàng tiên sinh.” Tương Thanh đáp, “Nếu là y thì bang chủ sẽ không ngăn cản…”
Tương Thanh lời còn chưa hết thì đột nhiên đã kéo giật Ngao Thịnh lại. Thịnh ta giật mình, xoay mặt nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y mặt mày đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngao Thịnh vội nhìn theo tầm mắt của y, chợt cũng sửng sốt không nhỏ. Mộ phần của Thụy Vương bị cây cối vây kín, xuyên qua những khe hở nho nhỏ còn mơ hồ thấy có bóng người đang đứng trước mộ.
Ngao Thịnh nói khẽ với Tương Thanh, “Tiểu Hoàng sẽ không từ bi đến độ cử người đến coi mộ chứ?”
Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh một cái, tỏ ý – Đương nhiên là không có chuyện tốt đẹp như thế rồi! Còn ngươi kia thật ra là ai? Ngao Thịnh định sẽ đi đến xem thử nhưng Tương Thanh lại sợ có nguy hiểm nên liền ngăn lại. Ảnh vệ lúc này cũng đã xuất hiện. Đương lúc hai người còn do dự, thì người phía trước đã mở lời, “Ta chờ hai người cũng lâu rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn kia, Tương Thanh liền giật mình, sắc mặt Ngao Thịnh cũng chợt thay đổi, ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, xem chừng là đang khó chịu lắm.
Tương Thanh thở dài, vỗ vỗ vai hắn. Ngao Thịnh gật đầu, nắm tay Tương Thanh đi về phía trước, đồng thời cũng cho lui ảnh vệ. Cả hai đi xuyên qua những bụi cây, đi đến trước mộ phần Thụy Vương. Quả nhiên liền nhìn thấy một hắc y nhân đang đứng thẳng tắp ở nơi đó – Đối phương chẳng phải ai xa lạ mà mà kẻ đã lâu không thấy mặt, Hạ Lỗ Minh.
Hạ Lỗ Minh xoay mặt lại, nhìn Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đi đến trước mặt, nhưng lại cố tình coi như Ngao Thịnh là không khí, chỉ dõi mắt nhìn chằm chằm vào mỗi mình Tương Thanh, “Đã lâu không gặp.”
Tương Thanh gật đầu chào. Ngao Thịnh lại bĩu môi nghĩ – Màu mè chi cho mệt, chẳng phải mới gặp lúc trước khai chiến sao.
Hạ Lỗ Minh liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của Tương Thanh và Ngao Thịnh, rồi lại ngẩng đầu quay lại đối mặt với mộ phần Thụy Vương.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngao Thịnh hỏi gã.
Hạ Lỗ Minh trầm mặc một lúc mới đáp, “Chờ hai người, ngoài ra có một số việc muốn nói cho hai người biết.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương, đồng lòng cảm thấy – Trên người Hạ Lỗ Minh có rất nhiều bí mật.
“Có quan hệ với chiến sự lần này?” Ngao Thịnh lại hỏi.
Hạ Lỗ Minh nheo mắt nhìn hắn, không thèm đáp. Tương Thanh thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền hỏi, “Ngươi có cần tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện không?”
“Không cần.” Hai tên kia hai miệng một lời đáp.
Tương Thanh bó tay.
Ngao Thịnh liếc nhìn Hạ Lỗ Minh một cái, Hạ Lỗ Minh bèn nói, “Quên đi, ta sẽ nói nhanh thôi…Hai người biết kẻ mình đang đối phó là ai không?”
Cả hai đều sững ra. Tương Thanh liền hỏi, “Ngươi biết ư?”
Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Ta và hắn là đồng hội đồng thuyền.”
Ngao Thịnh chau mày, Tương Thanh cũng có chút khó hiểu…Vốn, y cho rằng Hạ Lỗ Minh là bạn chứ không phải thù, nhưng hiện tại xem ra…Song, chuyện lại không hẳn là như thế, vì thái độ của Hạ Lỗ Minh không như là địch nhân.
“Ta không chủ động đầu quân dưới trướng hắn, nhưng lại tình cờ chung chiến tuyến. Hai người không cần tính cả ta vào trong vòng địch.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói, “Khi nào thời khắc mấu chốt đến, đôi bên xung đột, ta cũng không ngại giúp các ngươi giết hắn. Song chuyện cũng có chút khó khăn.”
“Người đó là ai?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Tại sao lại có thế lực bành trướng đến vậy?”
“Hắn tên là Viên Khả.” Hạ Lỗ Minh đáp.
“Viên Khả?” Tương Thanh quay sang nhìn Ngao Thịnh —— Họ hàng của ngươi?
Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Ta không có huynh đệ tỷ muội, đào đâu ra một họ hàng họ Viên?”
Hạ Lỗ Minh lại vươn tay chỉ thẳng vào mộ phần Thụy Vương, “Liên quan tới ông ta.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ ——Quả nhiên là có dây mơ rễ má với Thụy Vương.
“Quan hệ của hai người họ là thế nào?” Tương Thanh hỏi.
“Viên Khả là con của Thụy Vương.” Hạ Lỗ Minh nhẹ giọng nói, “Năm đó, Thụy Vương vì sợ Viên Lạc diệt cỏ tận gốc nên đã che giấu chuyện ông ta có con trai, cũng vì thế mà chẳng ai hay biết cả.”
Ngao Thịnh nghe xong liền lắc lắc đầu, “Ta vốn cứ thắc mắc Thụy Vương đã chừng này tuổi rồi còn tranh giành giang sơn để làm gì, hóa ra là vì lão ta còn có người thừa kề…Khó tránh là tại sao con lão hận ta và Thịnh Thanh đến thế.”
Tương Thanh hỏi Hạ Lỗ Minh, “Tại sao ngươi lại đứng về phía hắn ta?”
Hạ Lỗ Minh cười đáp, “Năm đó sau khi ngươi để ta đi, ta liền phiêu bạc khắp nơi. Tuy đã tới Mạc Bắc nhưng tâm thì chết từ lâu rồi…Sau đó ta để tất cả tùy tùng ra đi, còn mình thì đi vào bên trong đại mạc.”
Tương Thanh nhíu mày, năm đó Hạ Lỗ Minh quả nhiên đã trải qua một trận tai kiếp.
Ngao Thịnh cảm thấy không khí có chút quái lạ, bèn cất tiếng thở dài, nắm chặt tay Tương Thanh hơn, như thể là sợ y bị ai cướp đi không bằng. Tương Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn để trấn an, lúc này Ngao Thịnh mới thả lỏng bản thân, ngoan ngoãn đứng một bên nghe chuyện.
Hạ Lỗ Minh mặt lại không chút biến hóa gì nhưng trong lòng cũng đã ngổn ngang lắm rồi…Trước kia, không phải là gã chưa từng tiếp xúc với Tương Thanh. Gã biết Tương Thanh là người chẳng khi nào biểu lộ cảm tình gì, lúc nào cũng chỉ để ở trong lòng. Vậy mà hôm nay lại ngang nhiên tay trong tay với Ngao Thịnh như thế, hơn nữa còn không che giấu sự thân thiết trước mặt người khác…Như vậy có thể thấy, chẳng ai có thể chen ngang vào được tình cảm của hai người.
Nghĩ như thế, Hạ Lỗ Minh không khỏi cảm thấy lòng mình trống rỗng. Ngao Thịnh tuổi trẻ đã xưng đế, nắm chắc giang sơn trong tay, vạn người tung hô, lại còn có một người như Tương Thanh kề cận…Làm thế nào để không khiến kẻ khác ngưỡng mộ?
Ngao Thịnh đương nhiên không biết Hạ Lỗ Minh suy nghĩ như thế, nên chỉ im lặng chờ gã nói tiếp.
“Sau khi đi vào đại mạc, ta bị lạc đường, ngay lúc ngỡ mình cầm chắc cái chết thì được người cứu giúp.” Hạ Lỗ Minh ngắn gọn nói.
“Người cứu ngươi là Viên Khả?” Tương Thanh hỏi.
“Không, Viên Khả và ta đều giống nhau, là được một người khác cứu…Ngao Thịnh…ngươi còn nhớ người đã từng hạ cổ ngươi ngày trước chứ?” Hạ Lỗ Minh vừa hỏi thì Ngao Thịnh đã giật mình nhớ đến một hắc y nhân trong quá khứ của mình. Người đó vô cùng cổ quái, trên vai hắn ta có một con quái điểu hai đầu, vô cùng hung ác…Người năm xưa đã hạ não cổ lên người Ngao Phượng Linh, gây ra sóng gió giang hồ khiến võ lâm tàn sát lẫn nhau, hẳn cũng chính là tên hắc y quái dị đó. Sau khi Thụy Vương chết thì hắn ta cũng mất tích theo.
“Người đó là ai?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi.
“Lão ta là yêu tăng Tây Vực, mọi người đều gọi lão là quốc sư.” Hạ Lỗ Minh đáp.
“Quốc sư?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Là quốc sư của quốc gia nào?”
“Lão rất có bản lĩnh, vô cùng thông thạo huyễn thuật cùng cổ độc. Lão một lòng muốn trở thành quốc sư. Ban đầu, tựa hồ cũng đã đầu quân dưới trướng Viên Liệt, song lại bị ông ta ghét bỏ vì tâm thuật bất chính nên không hề trọng dụng lão. Vậy là lão đầu quân cho Viên Lạc, Viên Lạc cũng không mấy xem trọng lão. Vì thế lão liền quy phục Thụy Vương và chiếm được sự trọng vọng của ông ta. Song, Thụy Vương lại bị đánh bại, vì vậy mà lão đã đưa con trai Thụy Vương đến Tây Vực. Cuối cùng còn tình cờ cứu được ta. Lúc ấy ta bị thương rất nặng, lão đã giúp ta chữa thương lại còn hỏi ta có muốn báo thù hay không.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều vô cùng sửng sốt. Tương Thanh khẽ nhíu mày, Hạ Lỗ Minh lại nói tiếp, “Không gạt gì hai người, khi ấy ta đã nói là muốn.”
“Sau đó thì thế nào?” Sau một khoảng dài trầm mặc, Tương Thanh liền hỏi.
“Lão đã dùng phương pháp cổ quái của Xa Quỷ tộc giúp ta luyện thành độc nhân còn dạy ta rất nhiều những chiêu thuật cổ quái, cuối cùng ta biến thành giống thế này đây.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói.
“Vậy còn hiện tại?” Ngao Thịnh nhướng mày hỏi, “Trước đây thì muốn báo thù mà chịu nhiều đau khổ như thế, sau bây giờ lại từ bỏ?”
“Có thể vì ta đã không còn thích hợp để làm thế nữa rồi.” Hạ Lỗ Minh đắn đo một lúc mới chậm rãi nói, “Ta trời sinh đã là kẻ mù quáng. Đối với người đó, dù có không coi trọng ta hay tàn nhẫn với ta thì ta cũng không cách nào hận được…Huống gì chuyện ngày trước cũng chẳng phải lỗi tại y. Chuyện là do cha ta âm mưu tạo phản. Thắng làm vua thua làm giặc. Ngay từ đầu chẳng có cái gọi là thị phi đúng sai cần rạch ròi phân định.”
Nghe hết lời Hạ Lỗ Minh nói, Tương Thanh chợt cảm khái, Hạ Lỗ Minh quả thật là người tốt. Ngao Thịnh lại mình đầy ghen tức, thầm mắng – Nhìn hắn không khác gì kẻ cục mịch vậy mà lại biết ăn nói như thế, lại còn nói ra mấy lời mát lòng mát dạ như thế nữa chứ! Ý của hắn ta không phải là, đến giờ vẫn còn lưu luyến si mê Thanh của mình sao? – Dù biết là không nên ghen ghét gì, vì trong lòng của Tương Thanh không còn ai ngoài Thịnh hắn nữa nhưng Ngao Thịnh vẫn tức lắm, thấy không thoải mái chút nào.
“Mọi chuyện tiếp sau đó?” Tương Thanh vội xua tan bầu không khí xấu hổ đang có.
“Quốc sư đã chết.” Lời trần thuật của Hạ Lỗ Minh khiến hai người không khỏi sững người.
“Đã chết?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Thế thì hiện tại là kẻ nào làm chủ? Lại còn lấy cả Lam Diễm cùng cương thi ra tác loạn….”
“Tất cả đều là Viên Khả làm.” Hạ Lỗ Minh đáp, “Viên Khả còn lợi hại hơn cả quốc sư…Quốc sư đã đem tuyệt học cả đời ra để dạy hắn. Mối hận trong lòng Viên Khả quá lớn, hắn muốn báo thù thay Thụy Vương và đồng thời còn muốn làm cả hoàng đế.”
“Cho nên mới gây ra nhiều nạn kiếp thế ư?” Tương Thanh nhíu mày.
“Thế lực của hắn rất lớn mạnh, khi đối phó hắn, hai người phải cẩn thận một chút. Những gì có thể nói chỉ có như thế, ta đi trước đây!” Hạ Lỗ Minh vừa hết lời liền xoay người bước đi.
“Ngươi cứ vậy mà đi ư?” Ngao Thịnh nhíu mày nghĩ, lẽ nào gã đừng chờ ở đây chỉ để nói những chuyện này?
Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn, lại quay sang nhìn Tương Thanh, bỗng mỉm cười với Ngao Thịnh, “Ngươi không ngại ta ở lại? Ta cũng rất muốn ở lại.”
Ngao Thịnh sửng sốt, phất tay, “Thế thì biến nhanh đi!”
Tương Thanh vội giật giật tay áo hắn, Thịnh ta nhướng mày —— Nói thật cũng không được sao?!
Hạ Lỗ Minh lắc lắc đầu, nói với Tương Thanh, “Sau này sẽ còn gặp lại.” Rồi xoay lưng đi mất.
Đến khi đã không còn thấy bóng dáng gã đâu, Ngao Thịnh mới hỏi Tương Thanh, “Tại soa hắn lại bảo với ngươi là sau này sẽ còn gặp lại?”
Tương Thanh lắc đầu, nghĩ có lẽ đó chỉ là một lời từ biệt nên cũng không để bụng gì.
Ngao Thịnh một bụng hồ nghi, đột nhiên nhớ mà nói, “Đúng rồi Thanh!”
“Sao?” Tương Thanh giương mắt nhìn hắn.
“Ngươi nói….Nếu năm đó nếu ngươi không thả Hạ Lỗ Minh đi vậy thì hôm nay cũng sẽ không có người mật báo cho chúng ta?” Ngao Thịnh cà chớn nói, “Xem ra, có một số việc thật đúng là thiên ý.”
Tương Thanh biết Ngao Thịnh sẽ không bỏ qua cơ hội giúp y giảm bớt muộn phiền nên bèn vỗ vỗ vai hắn mà rằng, “Lòng ta sớm đã an ổn rồi, nếu không cũng đã chẳng đồng ý với ngươi.”
Ngao Thịnh nhếch miệng cười. Bỗng lúc này, một ảnh vệ đột ngột xuất hiện, “Hoàng Thượng, Mộc thần y đã cứu chữa được cho những thám báo kia, ngài ấy nói, họ bị trúng cổ độc.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh trong lòng đều thấy thư thái, liền vội trở về.
“Manh vương thì nói đó là pháp thuật, còn Lưu Bật Chi lại bảo là yêu thuật.” Tề Tán đáp, “Thần đã hỏi đi hỏi lại nhưng chúng vẫn cứ lặp lại giống như thế, có lẽ ngay cả chúng cũng không biết thực hư thế nào.”
“Yêu thuật…” Tương Thanh chợt nhớ đến có lần Dã Lũng Kì cùng Hổ Vương đã từng nhắc tới một bộ tộc thần bí ở sâu trong đại mạc, và cả những cỗ thi thể bị thao túng đã tập kích họ ở bãi săn, cùng loại độc vô cùng yêu dị Lam Diễm nọ.
“Vốn chẳng có thứ gọi là yêu thuật hay pháp thuật.” Ân Tịch Ly đều đều nói, “Nếu là dùng để khống chế tâm trí của người khác thì chỉ có nhiếp hồn thuật hoặc là dược vật hay cổ độc gì đó mà thôi.”
“Vẫn thường hay nghe người khác cứ luôn miệng nhắc tới nhiếp hồn thuật, vậy thật ra nó là gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi, “Ta vốn cứ nghĩ đó chỉ là chuyện lừa phỉnh người khác.”
“Cái gọi là nhiếp hồn thuật, thay vì bảo là huyễn thuật thì nên nói đó là một mánh khóe bịp người thì đúng hơn.” Ân Tịch Ly giải thích, “Nếu muốn dùng nhiếp hồn thuật lừa người hoặc là khống chế hành động của người khác thì người thi thuật phải có thiên phú dị bẩm, có bản lĩnh mà không phải ai cũng có được, nếu không sẽ rất khó thực hiện…Nhưng nếu là dùng dược vật thì rất dễ.” Chợt y quay đầu sang nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng ngồi co chân lên ghế, gãi gãi cằm mà rằng, “Có rất nhiều độc vật làm người ta nảy sinh ảo giác. Muốn người khác nghe lời thì có cổ trùng. Cứ để ta kiểm tra xem thử những tham báo kia có phải bị trúng độc hay không.”
Tư Đồ cho người chuẩn bị một căn phòng, đem những người đang điên cuồng gào thét vùng vẫy vì Ngao Thịnh kia cột chặt vào giường.
Mộc Lăng không có cách nào kiểm tra được, bèn quay đầu nói với Ngao Thịnh, “Hoàng đế bệ hạ ơi, hay là ngài ra ngoài đi, để coi họ có còn gào thét nữa không.”
Ngao Thịnh ngẩn người, lại lập tức gật đầu, cùng Tương Thanh bước ra khỏi phòng. Người vừa đi khỏi, những tham báo kia liền khôi phục dáng vẻ ngây dại lặng im lúc đầu.
“Quái gở thật.” Tư Đồ nhíu mày, “Sao lại tự nhiên không có gì nữa thế này?”
“Đúng là lạ thật…” Mộc Lăng vội bắt mạch giúp mọi người, chốc chốc lại nhíu mày, lấy chiếc hộp nhỏ nuôi cỗ vương ra.
Tư Đồ nhướng mi, “Sao ngươi lại bỏ cái thứ gớm ghiếc kia vào người vậy! Y phục của người có sạch sẽ không đó?” đoạn lại quay sang phân phó thủ hạ, “Hắn về rồi thì đốt sạch mấy thứ đã dùng qua cho ta.”
Mộc Lăng bỗng nheo mắt, sau một lúc lâu mới nói, “Hehé, ta sực nhớ có thứ này tốt lắm muốn đưa cho ngươi nè Tư Đồ…”
Không đợi Mộc Lăng nói hết câu, Tư Đồ liền sửa miệng bảo, “Lát nữa bảo đại trù nấu mấy món ngon ngon cho Mộc thầy y, còn những thứ mà thần y đây đã dùng thì đóng gói gửi về Tu La Bảo.”
Mộc Lăng bĩu môi, bõ nhỏ một câu, “Nhiêu đó chả ăn thua gì hết!”
Tiểu Hoàng giương mắt, vô lực liếc nhìn Tư Đồ.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đứng ngoài cửa, cũng đã biết việc các tham báo kia đột ngột trở nên ngoan ngoãn như lúc đầu. Cả hai đều cảm thấy khó hiểu. Tương Thanh sợ Ngao Thịnh phải đợi lâu, bèn nói, “Thịnh Nhi, ra ngoài đi dạo một lát nhé?”
Tương Thanh khi đã mở miệng yêu cầu rồi thì Thịnh ta chỉ còn biết gật đầu, nắm tay y đi vòng ra phía sau núi.
“Ở đây đều khác trước hết rồi!” Ngao Thịnh đảo mắt nhìn bốn phía, nhớ tới ngày trước khi còn ở đây thì vẫn chưa có nhiều phòng ốc đến thế.
“Hình như đều là mới xây.” Tương Thanh cũng thấy cảnh vật khác lạ, cười bảo, “Đã nhiều năm rồi không về nên cũng thấy hơi là lạ.”
Ngao Thịnh nhác thấy Tương Thanh tựa hồ không vui, liền xiết chặt tay y mà hỏi, “Thanh, ngươi có tâm sự?”
Tương Thanh ngước mắt lên nhìn Ngao Thịnh, gật gật đầu, “Ừ…bỗng cảm thấy có gì đó bất an.”
Ngao Thịnh cũng thở dài, “Ta biết ngươi lo lắng về chiến sự ở miền nam. Chúng ta ở ngoài sáng còn kẻ địch lại nấp trong tối. Điều phiền phức nhất lúc này chính là không biết kẻ mà chúng ta phải đối phó là ai.”
“Nhưng xem ra đối phương rất hận ngươi.” Tương Thanh lo lắng, “Năm đó chúng ta đã đắc tội với ai sao? Tại sao lại hận chúng ta đến như vậy? Nhưng thật là nghĩ không ra là đã mếch lòng người nào.”
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh mặt co mày cáu, liền giương tay xoa xoa đôi mày cho y, cười trấn an, “Có vậy thì cũng đừng lo lắng quá. Vẫn còn chưa biết đó là bằng hữu hay cả kẻ thù xưa mà. Tóm lại, đối phương là người có quan hệ với chúng ta.”
Đương lúc hàn huyên, cả hai đã đi đến phía sau núi. Cảnh sắc trước mặt chẳng khác nào tranh họa, đẹp đến động lòng người. Bỗng chốc, hai người cảm thấy tâm tình khuây khỏa được phần nào. Đằng trước mặt, là dải ruộng bậc thang xanh tăm tắp, một vài nông phụ đang tỉ mẫn hái trà, xa xa nữa là những nam tử đang miệt mài kéo cày.
“Hắc Vân Bảo thật sự rất đẹp.” Ngao Thịnh nói đầy cảm khái.
Tương Thanh lướt mắt nhìn mọi người, những người đang chăm chỉ canh tác dưới kia hầu hết đều là người y quen biết, nên bèn kéo tay Ngao Thịnh nói, “Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng quấy nhiễu họ.”
“Được.” Ngao Thịnh liền cùng Tương Thanh men theo con đường nhỏ bên cạnh mà đi tiếp, chưa được bao xa, liền trông thấy cảnh sắc dần trở nên hoang vu đi.
“Hình như phía trước không có đường đi.” Ngao Thịnh cất tiếng.
Tương Thanh bước lên trước nhìn thử. Đúng lúc này, một vài thủ vệ chợt đi đến trình báo, “Phó bang chủ, phía trước là phần mộ của Thụy Vương, thường ngày cũng chẳng có mấy ai tới.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều sửng sốt —— Mộ phần của Thụy Vương.
Hai người liếc nhìn nhau một cái. Lần bắt được Liêu Mân và Trần công công, chỉ có mỗi thi thể của Thụy Vương là không tìm thấy…Chuyện năm đó Thụy Vương có thật đã chết hay không đều chẳng xác nhận được. Thi cốt dưới đất lạnh là thật hay là giả, cũng chẳng ai tỏ tường.
“Đến đó xem thử đi.” Ngao Thịnh vội đề nghị.
Tương Thanh gật gật đầu, dù sao đây cũng là Hắc Vân Bảo, bốn bề mây núi đều có thủ vệ tuần tra, hơn nữa sau lưng luôn có ảnh vệ bảo hộ, hẳn là không có việc gì, nên y liền đồng ý để Ngao Thịnh cùng mình men theo đường mòn mà đến mộ phần Thụy Vương.
“Với tính cách của Tư Đồ vậy mà lại đi xây mồ cho Thụy Vương, thật là khiến người ta không tin nổi mà.” Ngao Thịnh lắc lắc đầu.
“Có lẽ đó là ý của Tiểu Hoàng tiên sinh.” Tương Thanh đáp, “Nếu là y thì bang chủ sẽ không ngăn cản…”
Tương Thanh lời còn chưa hết thì đột nhiên đã kéo giật Ngao Thịnh lại. Thịnh ta giật mình, xoay mặt nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y mặt mày đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngao Thịnh vội nhìn theo tầm mắt của y, chợt cũng sửng sốt không nhỏ. Mộ phần của Thụy Vương bị cây cối vây kín, xuyên qua những khe hở nho nhỏ còn mơ hồ thấy có bóng người đang đứng trước mộ.
Ngao Thịnh nói khẽ với Tương Thanh, “Tiểu Hoàng sẽ không từ bi đến độ cử người đến coi mộ chứ?”
Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh một cái, tỏ ý – Đương nhiên là không có chuyện tốt đẹp như thế rồi! Còn ngươi kia thật ra là ai? Ngao Thịnh định sẽ đi đến xem thử nhưng Tương Thanh lại sợ có nguy hiểm nên liền ngăn lại. Ảnh vệ lúc này cũng đã xuất hiện. Đương lúc hai người còn do dự, thì người phía trước đã mở lời, “Ta chờ hai người cũng lâu rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn kia, Tương Thanh liền giật mình, sắc mặt Ngao Thịnh cũng chợt thay đổi, ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, xem chừng là đang khó chịu lắm.
Tương Thanh thở dài, vỗ vỗ vai hắn. Ngao Thịnh gật đầu, nắm tay Tương Thanh đi về phía trước, đồng thời cũng cho lui ảnh vệ. Cả hai đi xuyên qua những bụi cây, đi đến trước mộ phần Thụy Vương. Quả nhiên liền nhìn thấy một hắc y nhân đang đứng thẳng tắp ở nơi đó – Đối phương chẳng phải ai xa lạ mà mà kẻ đã lâu không thấy mặt, Hạ Lỗ Minh.
Hạ Lỗ Minh xoay mặt lại, nhìn Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đi đến trước mặt, nhưng lại cố tình coi như Ngao Thịnh là không khí, chỉ dõi mắt nhìn chằm chằm vào mỗi mình Tương Thanh, “Đã lâu không gặp.”
Tương Thanh gật đầu chào. Ngao Thịnh lại bĩu môi nghĩ – Màu mè chi cho mệt, chẳng phải mới gặp lúc trước khai chiến sao.
Hạ Lỗ Minh liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của Tương Thanh và Ngao Thịnh, rồi lại ngẩng đầu quay lại đối mặt với mộ phần Thụy Vương.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngao Thịnh hỏi gã.
Hạ Lỗ Minh trầm mặc một lúc mới đáp, “Chờ hai người, ngoài ra có một số việc muốn nói cho hai người biết.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương, đồng lòng cảm thấy – Trên người Hạ Lỗ Minh có rất nhiều bí mật.
“Có quan hệ với chiến sự lần này?” Ngao Thịnh lại hỏi.
Hạ Lỗ Minh nheo mắt nhìn hắn, không thèm đáp. Tương Thanh thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền hỏi, “Ngươi có cần tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện không?”
“Không cần.” Hai tên kia hai miệng một lời đáp.
Tương Thanh bó tay.
Ngao Thịnh liếc nhìn Hạ Lỗ Minh một cái, Hạ Lỗ Minh bèn nói, “Quên đi, ta sẽ nói nhanh thôi…Hai người biết kẻ mình đang đối phó là ai không?”
Cả hai đều sững ra. Tương Thanh liền hỏi, “Ngươi biết ư?”
Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Ta và hắn là đồng hội đồng thuyền.”
Ngao Thịnh chau mày, Tương Thanh cũng có chút khó hiểu…Vốn, y cho rằng Hạ Lỗ Minh là bạn chứ không phải thù, nhưng hiện tại xem ra…Song, chuyện lại không hẳn là như thế, vì thái độ của Hạ Lỗ Minh không như là địch nhân.
“Ta không chủ động đầu quân dưới trướng hắn, nhưng lại tình cờ chung chiến tuyến. Hai người không cần tính cả ta vào trong vòng địch.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói, “Khi nào thời khắc mấu chốt đến, đôi bên xung đột, ta cũng không ngại giúp các ngươi giết hắn. Song chuyện cũng có chút khó khăn.”
“Người đó là ai?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Tại sao lại có thế lực bành trướng đến vậy?”
“Hắn tên là Viên Khả.” Hạ Lỗ Minh đáp.
“Viên Khả?” Tương Thanh quay sang nhìn Ngao Thịnh —— Họ hàng của ngươi?
Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Ta không có huynh đệ tỷ muội, đào đâu ra một họ hàng họ Viên?”
Hạ Lỗ Minh lại vươn tay chỉ thẳng vào mộ phần Thụy Vương, “Liên quan tới ông ta.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ ——Quả nhiên là có dây mơ rễ má với Thụy Vương.
“Quan hệ của hai người họ là thế nào?” Tương Thanh hỏi.
“Viên Khả là con của Thụy Vương.” Hạ Lỗ Minh nhẹ giọng nói, “Năm đó, Thụy Vương vì sợ Viên Lạc diệt cỏ tận gốc nên đã che giấu chuyện ông ta có con trai, cũng vì thế mà chẳng ai hay biết cả.”
Ngao Thịnh nghe xong liền lắc lắc đầu, “Ta vốn cứ thắc mắc Thụy Vương đã chừng này tuổi rồi còn tranh giành giang sơn để làm gì, hóa ra là vì lão ta còn có người thừa kề…Khó tránh là tại sao con lão hận ta và Thịnh Thanh đến thế.”
Tương Thanh hỏi Hạ Lỗ Minh, “Tại sao ngươi lại đứng về phía hắn ta?”
Hạ Lỗ Minh cười đáp, “Năm đó sau khi ngươi để ta đi, ta liền phiêu bạc khắp nơi. Tuy đã tới Mạc Bắc nhưng tâm thì chết từ lâu rồi…Sau đó ta để tất cả tùy tùng ra đi, còn mình thì đi vào bên trong đại mạc.”
Tương Thanh nhíu mày, năm đó Hạ Lỗ Minh quả nhiên đã trải qua một trận tai kiếp.
Ngao Thịnh cảm thấy không khí có chút quái lạ, bèn cất tiếng thở dài, nắm chặt tay Tương Thanh hơn, như thể là sợ y bị ai cướp đi không bằng. Tương Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn để trấn an, lúc này Ngao Thịnh mới thả lỏng bản thân, ngoan ngoãn đứng một bên nghe chuyện.
Hạ Lỗ Minh mặt lại không chút biến hóa gì nhưng trong lòng cũng đã ngổn ngang lắm rồi…Trước kia, không phải là gã chưa từng tiếp xúc với Tương Thanh. Gã biết Tương Thanh là người chẳng khi nào biểu lộ cảm tình gì, lúc nào cũng chỉ để ở trong lòng. Vậy mà hôm nay lại ngang nhiên tay trong tay với Ngao Thịnh như thế, hơn nữa còn không che giấu sự thân thiết trước mặt người khác…Như vậy có thể thấy, chẳng ai có thể chen ngang vào được tình cảm của hai người.
Nghĩ như thế, Hạ Lỗ Minh không khỏi cảm thấy lòng mình trống rỗng. Ngao Thịnh tuổi trẻ đã xưng đế, nắm chắc giang sơn trong tay, vạn người tung hô, lại còn có một người như Tương Thanh kề cận…Làm thế nào để không khiến kẻ khác ngưỡng mộ?
Ngao Thịnh đương nhiên không biết Hạ Lỗ Minh suy nghĩ như thế, nên chỉ im lặng chờ gã nói tiếp.
“Sau khi đi vào đại mạc, ta bị lạc đường, ngay lúc ngỡ mình cầm chắc cái chết thì được người cứu giúp.” Hạ Lỗ Minh ngắn gọn nói.
“Người cứu ngươi là Viên Khả?” Tương Thanh hỏi.
“Không, Viên Khả và ta đều giống nhau, là được một người khác cứu…Ngao Thịnh…ngươi còn nhớ người đã từng hạ cổ ngươi ngày trước chứ?” Hạ Lỗ Minh vừa hỏi thì Ngao Thịnh đã giật mình nhớ đến một hắc y nhân trong quá khứ của mình. Người đó vô cùng cổ quái, trên vai hắn ta có một con quái điểu hai đầu, vô cùng hung ác…Người năm xưa đã hạ não cổ lên người Ngao Phượng Linh, gây ra sóng gió giang hồ khiến võ lâm tàn sát lẫn nhau, hẳn cũng chính là tên hắc y quái dị đó. Sau khi Thụy Vương chết thì hắn ta cũng mất tích theo.
“Người đó là ai?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi.
“Lão ta là yêu tăng Tây Vực, mọi người đều gọi lão là quốc sư.” Hạ Lỗ Minh đáp.
“Quốc sư?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Là quốc sư của quốc gia nào?”
“Lão rất có bản lĩnh, vô cùng thông thạo huyễn thuật cùng cổ độc. Lão một lòng muốn trở thành quốc sư. Ban đầu, tựa hồ cũng đã đầu quân dưới trướng Viên Liệt, song lại bị ông ta ghét bỏ vì tâm thuật bất chính nên không hề trọng dụng lão. Vậy là lão đầu quân cho Viên Lạc, Viên Lạc cũng không mấy xem trọng lão. Vì thế lão liền quy phục Thụy Vương và chiếm được sự trọng vọng của ông ta. Song, Thụy Vương lại bị đánh bại, vì vậy mà lão đã đưa con trai Thụy Vương đến Tây Vực. Cuối cùng còn tình cờ cứu được ta. Lúc ấy ta bị thương rất nặng, lão đã giúp ta chữa thương lại còn hỏi ta có muốn báo thù hay không.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều vô cùng sửng sốt. Tương Thanh khẽ nhíu mày, Hạ Lỗ Minh lại nói tiếp, “Không gạt gì hai người, khi ấy ta đã nói là muốn.”
“Sau đó thì thế nào?” Sau một khoảng dài trầm mặc, Tương Thanh liền hỏi.
“Lão đã dùng phương pháp cổ quái của Xa Quỷ tộc giúp ta luyện thành độc nhân còn dạy ta rất nhiều những chiêu thuật cổ quái, cuối cùng ta biến thành giống thế này đây.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói.
“Vậy còn hiện tại?” Ngao Thịnh nhướng mày hỏi, “Trước đây thì muốn báo thù mà chịu nhiều đau khổ như thế, sau bây giờ lại từ bỏ?”
“Có thể vì ta đã không còn thích hợp để làm thế nữa rồi.” Hạ Lỗ Minh đắn đo một lúc mới chậm rãi nói, “Ta trời sinh đã là kẻ mù quáng. Đối với người đó, dù có không coi trọng ta hay tàn nhẫn với ta thì ta cũng không cách nào hận được…Huống gì chuyện ngày trước cũng chẳng phải lỗi tại y. Chuyện là do cha ta âm mưu tạo phản. Thắng làm vua thua làm giặc. Ngay từ đầu chẳng có cái gọi là thị phi đúng sai cần rạch ròi phân định.”
Nghe hết lời Hạ Lỗ Minh nói, Tương Thanh chợt cảm khái, Hạ Lỗ Minh quả thật là người tốt. Ngao Thịnh lại mình đầy ghen tức, thầm mắng – Nhìn hắn không khác gì kẻ cục mịch vậy mà lại biết ăn nói như thế, lại còn nói ra mấy lời mát lòng mát dạ như thế nữa chứ! Ý của hắn ta không phải là, đến giờ vẫn còn lưu luyến si mê Thanh của mình sao? – Dù biết là không nên ghen ghét gì, vì trong lòng của Tương Thanh không còn ai ngoài Thịnh hắn nữa nhưng Ngao Thịnh vẫn tức lắm, thấy không thoải mái chút nào.
“Mọi chuyện tiếp sau đó?” Tương Thanh vội xua tan bầu không khí xấu hổ đang có.
“Quốc sư đã chết.” Lời trần thuật của Hạ Lỗ Minh khiến hai người không khỏi sững người.
“Đã chết?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Thế thì hiện tại là kẻ nào làm chủ? Lại còn lấy cả Lam Diễm cùng cương thi ra tác loạn….”
“Tất cả đều là Viên Khả làm.” Hạ Lỗ Minh đáp, “Viên Khả còn lợi hại hơn cả quốc sư…Quốc sư đã đem tuyệt học cả đời ra để dạy hắn. Mối hận trong lòng Viên Khả quá lớn, hắn muốn báo thù thay Thụy Vương và đồng thời còn muốn làm cả hoàng đế.”
“Cho nên mới gây ra nhiều nạn kiếp thế ư?” Tương Thanh nhíu mày.
“Thế lực của hắn rất lớn mạnh, khi đối phó hắn, hai người phải cẩn thận một chút. Những gì có thể nói chỉ có như thế, ta đi trước đây!” Hạ Lỗ Minh vừa hết lời liền xoay người bước đi.
“Ngươi cứ vậy mà đi ư?” Ngao Thịnh nhíu mày nghĩ, lẽ nào gã đừng chờ ở đây chỉ để nói những chuyện này?
Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn, lại quay sang nhìn Tương Thanh, bỗng mỉm cười với Ngao Thịnh, “Ngươi không ngại ta ở lại? Ta cũng rất muốn ở lại.”
Ngao Thịnh sửng sốt, phất tay, “Thế thì biến nhanh đi!”
Tương Thanh vội giật giật tay áo hắn, Thịnh ta nhướng mày —— Nói thật cũng không được sao?!
Hạ Lỗ Minh lắc lắc đầu, nói với Tương Thanh, “Sau này sẽ còn gặp lại.” Rồi xoay lưng đi mất.
Đến khi đã không còn thấy bóng dáng gã đâu, Ngao Thịnh mới hỏi Tương Thanh, “Tại soa hắn lại bảo với ngươi là sau này sẽ còn gặp lại?”
Tương Thanh lắc đầu, nghĩ có lẽ đó chỉ là một lời từ biệt nên cũng không để bụng gì.
Ngao Thịnh một bụng hồ nghi, đột nhiên nhớ mà nói, “Đúng rồi Thanh!”
“Sao?” Tương Thanh giương mắt nhìn hắn.
“Ngươi nói….Nếu năm đó nếu ngươi không thả Hạ Lỗ Minh đi vậy thì hôm nay cũng sẽ không có người mật báo cho chúng ta?” Ngao Thịnh cà chớn nói, “Xem ra, có một số việc thật đúng là thiên ý.”
Tương Thanh biết Ngao Thịnh sẽ không bỏ qua cơ hội giúp y giảm bớt muộn phiền nên bèn vỗ vỗ vai hắn mà rằng, “Lòng ta sớm đã an ổn rồi, nếu không cũng đã chẳng đồng ý với ngươi.”
Ngao Thịnh nhếch miệng cười. Bỗng lúc này, một ảnh vệ đột ngột xuất hiện, “Hoàng Thượng, Mộc thần y đã cứu chữa được cho những thám báo kia, ngài ấy nói, họ bị trúng cổ độc.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh trong lòng đều thấy thư thái, liền vội trở về.
Danh sách chương