Trong phòng tối như mực, đột nhiên phát ra âm thanh như vậy, khiến Khang vương phi vốn đang chột dạ thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất, nàng sợ hãi mặt mày tái nhợt, sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần, có điều giọng nói vẫn mang chút run rẩy, “Mẫu hậu? Sao ngài ở nơi này?” Nơi này chính là trong phòng Khang vương, tại sao bà lại ở chỗ này? Một nỗi sợ hãi không tên bỗng trào dâng.
Cô nhớ từng nghe lời đồn đãi, người này cũng không phải một nhân vật đơn giản, đừng nhìn thấy ngài rất hòa thuận, kỳ thực trong lòng lại cất giấu nhẫn tâm cùng tàn nhẫn, trước khi tiến cung mẫu thân nói với nàng.
Nhớ lại chút đồn đãi này, chân nàng đã thấy run lẩy bẩy.
Đúng rồi, chắc bà ta đã biết mình đi tìm Hoàng đế..., thế này mới tìm mình giải hận, nhưng bà ta dựa vào gì chứ? Bà ta bất quá cũng chỉ là một vị Thái hậu bị vứt bỏ mà thôi!
Khang vương phi cố gắng tạo can đảm cho mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như đao của Thái hậu, thần thái không giận mà uy, càng cảm thấy sợ hãi hơn, một chút an ủi cũng không có.
Đầu óc nàng chỉ có một dấu chấm hỏi, rốt cuộc Thái hậu muốn làm gì?
Thái hậu thấy Khang vương phi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay lắt lư, trong lòng càng tức giận thêm, thật là một con chó vong ân phụ nghĩa, lúc trước quỳ gối trước mặt mình cầu mình thành toàn cho tình yêu nàng ta và Khang vương giống như chỉ mới hôm qua thôi, ai biết chỉ chớp mắt nàng cứ như vậy vứt bỏ nhi tử bảo bối của mình!
Lúc đó đến cùng là vì sao bà lại có thể đồng ý lấy một nữ tử như vậy cho nhi tử mình chứ?
“Mẫu hậu, Vương gia đâu ạ?” Khang vương phi cũng không ngốc, nhìn thấy Thái hậu lai giả bất thiện như vậy (người tới không tốt), sợ bản thân chống đỡ không nổi, vội vàng hỏi tới Khang vương, nàng biết... xưa nay Khang vương luôn yêu thương nàng, cho dù Thái hậu muốn làm gì cũng sẽ không đồng ý!
Không đề cập tới Khang vương còn tốt, nhắc tới Khang vương tức giận của Thái hậu càng không thể ức chế, bà trợn mắt nhìn, hung hăng vỗ bàn, biến căn phòng vốn có vẻ yên tĩnh đột nhiên có tiếng động cực lớn, nói, “Kẻ tiện nhân ngươi, tiểu thư khuê các gì chứ, vào lúc này lại muốn vứt bỏ phu quân mình muốn trèo cành cao, đi rồi còn có mặt mũi về nữa sao? Sao hả..., có phải Hoàng đế ghét bỏ, chướng mắt dâm nữ ngươi không? Không có biện pháp nào nữa thế này mới trở về?”
Thái hậu nói chuyện một chút cố kỵ cũng không có, từng chữ từng chữ như chuôi đao cắm vào ngực Khang vương phi.
Khang vương phi thật sự không ngờ Thái hậu lại có thể nói ra cái từ dâm nữ này, sau đó cũng cảm thấy ngực như bị đè nén không thể hô hấp nổi! Lời nói này quả thật rất khó nghe!
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khang vương phi, Thái hậu càng tức giận hơn, còn muốn mắng thêm mấy câu, cung nữ đứng bên bỗng nhỏ giọng nói, “Thái hậu nương nương, kéo thêm nữa Vương gia sẽ biết.”
Lòng Thái hậu bỗng chấn động, lúc này tinh thần mới phục hồi trở lại, mình suýt chút đã bỏ lỡ đại sự, vẫn nên thu cái tiểu tiện nhân này trước rồi lại nói, chẳng lẽ Khang vương phát hiện ra rồi.
Nghĩ đến đây, Thái hậu nháy nháy mắt với cung nữ này, cung nữ này ngầm hiểu, hướng cửa vỗ vỗ tay, rất nhanh hai ma ma bà tử dáng người khỏe mạnh đi vào kéo Khang vương phi lên.
Khang vương phi bị dọa hồn bay phách tán, la, “Bà muốn làm gì?”
Ánh mắt Thái hậu nhìn Khang vương phi giống như nhìn con rắn độc, nói, “Ngươi đã làm ra sự tình làm nhục Vương gia như vậy, cũng nên biết kết cục bản thân, ta không thể dung thứ kẻ đứng núi này trông núi nọ như ngươi, nữ tử không có phụ đức.”
“Bà muốn giết ta?”
Thái hậu đã lười nói với nàng, gật gật đầu với cung nữ, cung nữ này hiểu ý lấy một gói dược từ trong lồng ngực ra.
Viên thuốc này trong sắc trời tối đen tỏa ra ánh sáng xanh biếc quỷ dị, ai nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ, Khang vương phi thấy cung nữ này không chút do dự thảnh thơi đi tới, dọa nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống.
“Bà không thể giết ta, vương gia sẽ không đồng ý! Hoàng đế cũng không đồng ý!”
Thái hậu lại cười châm chọc, nói, “Cái kẻ tiểu tiện nhân như ngươi, nếu quả thực đã cấu kết với Hoàng đế, sao hắn có thể cho ngươi về chứ? Về phần Khang vương..., ngươi không xứng kêu tên nó! Hôm nay ta cũng thay nó giết chết nữ nhân mê hoặc lòng người như ngươi!”
Cảnh ngộ của Thái hậu bây giờ thật sự không thể xử lý Khang vương phi, nhưng bà cũng biết không thể để Khang vương phi tiếp tục tùy ý như vậy, Khang vương sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay nàng ta, một kẻ điên không biết xấu hổ đi đầu nhập Hoàng đế khiến Khang vương cũng bị bệnh!
Đây còn gì nói nữa chứ?
Cho nên ngay cả tình huống không lạc quan, bà cũng muốn xuất lực nhanh chóng giải quyết xong Khang vương phi.
Sao Khang vương phi có thể dễ dàng ngoan ngoãn đồng ý, trong mắt bỗng lộ ra lệ khí, mở miệng kêu cứu mạng, nàng hiểu minh bạch rồi, Thái hậu đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên lúc này có thể cứu bản thân ngoại trừ Khang vương cũng không có ai khác.
“Bà giết ta, bà giao đãi với vương gia thế nào đây?”
Thái hậu thấy Khang vương phi sắp chết còn giãy dụa, cười tàn nhẫn, trong bóng đêm càng tăng vẻ dữ tợn rợn người, “Ta sẽ nói ngươi không trở lại Minh Hòa cung, về phần đi đâu, ta cũng không rõ lắm.”
Khang vương phi sợ run, trong lòng cũng biết ý tứ của Thái hậu, bên này xử trí nàng, bên kia lại nói với Khang vương không biết chỗ ở của mình, Khang vương sẽ cho là nàng đã nương tựa vào Hoàng đế rồi.
Đây thật sự là tự mình làm bậy thì không thể sống, lần đầu tiên Khang vương phi phát hiện mình thông minh như vậy nhưng đứng trước người cường thế thế này một chút hữu dụng cũng không có.
Chẳng lẽ cứ chết như vậy sao?
Không..., một cỗ không cam lòng xông vào trái tim, nàng hung dữ tránh khỏi mấy ma ma đang giữ lấy mình, điên cuồng chạy ra cửa, đầu óc nàng chỉ có một ý nghĩ, tìm được Khang vương..., hoặc là chạy ra khỏi cung Minh Hòa, nàng sẽ tự do!
Hoàng đế còn muốn dùng nàng, cho nên chắc chắn sẽ không muốn nàng chết đi như thế!
Những ma ma kia không nghĩ tới Khang vương phi nhìn ôn nhu mềm mại không ngờ lại có sức lực như vậy, nhất thời sẩy tay để nàng chạy thoát, lúc này có chút mờ mịt, Thái hậu rất tức giận, quát, “Còn không mau bắt lấy nàng ta! Các ngươi ngơ ngẩn gì vậy!”
Mới chợt hiểu ra đi đuổi theo.
Dù sao cũng là người từng học qua công phu quyền cước, hai ma ma này rất nhanh đã bắt được Khang vương phi ngay cửa ra vào, Khang vương phi còn tưởng rằng mình có thể chạy đi, kết quả chỉ trong nháy mắt đã để đối phương bắt lại..., nàng như rơi vào hầm băng, tay chân như không muốn nghe theo sai sử.
Thái hậu nhìn thấy Khang vương phi bị bắt về vẻ mặt xám như tro tàn, nói, “Tiện nhân, còn muốn chạy trốn? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Thân mình Khang vương phi run rẩy, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nhìn cung nữ kia cầm viên thuốc nhét vào miệng nàng, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
***
Vốn Chu Thanh Nhược cũng không biết cung Minh Hòa bên này đang xảy ra chuyện gì, lúc này nàng mang vẻ mặt hưng phấn đang cùng Hoàng đế thảo luận về chuyện khoa cử.
Nàng chưa từng nghĩ đến, mình cũng có một ngày có thể tham dự vào chuyện quan trọng như vậy, không phải nói nữ nhân không có dã tâm, cũng không phải là nữ nhân không có trách nhiệm, chính là nàng không có cơ hội thích hợp mà thôi.
Ngồi trong hậu cung, nàng chỉ sắm vai một nhân vật ái thiếp, như vậy nàng sẽ an phận làm nhân vật này, vốn cũng không muốn vượt qua lôi trì một bước, nhưng bây giờ lại có cơ hội có thể tham dự vào một chuyện như vậy, tại sao nàng không làm chứ?
Đương nhiên Hoàng đế cũng rất hưng phấn, hai người thảo luận tỉ mỉ..., kỳ thực Chu Thanh Nhược đối với chuyện thi cử này cũng không hiểu rõ hết, nếu ngươi hỏi nàng hệ thống khoa cử đại khái là cái gì, chắc chắn nàng sẽ nói được, nhưng nếu ngươi hỏi, cần khảo cái gì, học sinh cần chọn lựa thế nào? Hoặc là làm thế nào thống nhất mang chuyện này thi hành xuống thì không được.
Nói cho chính xác thì nàng có thể sơ lược rất tốt, nhưng khi vào đến chi tiết lại không biết.
Có điều Chu Thanh Nhược không biết cũng không sao, Hoàng đế khi còn là Thái tử đã luôn được tham gia chấp chính, rất lão luyện, y biết là được, dựa theo chủ ý của Chu Thanh Nhược bắt đầu viết ra kế hoạch.
“Tuyển người phải mở rộng một chút.” Hoàng đế gác tay đứng lên đi thong dong trong phòng, có lúc nhíu mày có lúc ánh mắt bỗng chớp động, có vẻ rất nghiêm túc, “Xuất thân lương thiện đều có thể, nhưng người xuất thân ti tiện thì không được.”
Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nói như vậy liền cầm bút viết lên trang giấy, nói, “Còn có người làm chuyện phi pháp, có phẩm hạnh không đoan chính, cũng không thể tham gia.”
Hoàng đế gật đầu, trở về nhìn thấy chữ viết xinh đẹp của Chu Thanh Nhược, rất thích, đi tới dịu dàng vuốt tóc mai của nàng nói, “Trẫm thật coi thường nàng rồi, chữ là học của ai vậy?
Thật ra chữ viết của Chu Thanh Nhược cũng bình thường thôi, nàng xuất sắc nhất chính là đàn tranh, nhưng vẫn không thể ngăn cản Hoàng đế yêu thích, lúc một người thích người nào đó chính là ngay cả khuyết điểm của đối phương cũng sẽ biến thành sở trường, nhìn thấy đôi mắt Hoàng đế dịu dàng như nước mùa xuân, Chu Thanh Nhược nhịn không được che miệng cười nói, “Bệ hạ không nên khích lệ thiếp như vậy, biến thiếp thành người không biết trời cao đất rộng, tiếp đó bị người ta nhạo báng, lại nói tiếp chữ Bệ hạ vẫn là đẹp mắt nhất.”
Chữ Hoàng đế quả thật là viết rất đẹp, rất nhiều người nói có vài phần giống với Tiên đế, có sự quả quyết như rồng bay phượng múa, giống như thiên quân vạn mã đang bừng bừng trên giấy, làm người nhìn thấy rất tôn kính.
Khi lần đầu tiên Chu Thanh Nhược nhìn thấy đã cực kỳ yêu thích lưu luyến không rời, cảm thấy thể chữ này cùng tính cách Hoàng đế quả thực rất giống nhau, còn nhờ Hoàng đế viết thể chữ nhỏ làm thành bản chương riêng, bây giờ nàng đi đâu cũng mang theo bản chương này, hiển nhiên là rất thích.
Hoàng đế nắm tay Chu Thanh Nhược nói, “Ai dám nói nàng? Trẫm nói nàng viết tốt chính là viết tốt.”
Điều này hiển nhiên chính là bao che khuyết điểm, nhưng Chu Thanh Nhược lại cảm thấy đây là loại bao che khuyết điểm rất ngọt ngào..., bỗng dưng nàng đi tới gần, hôn xuống cằm Hoàng đế, nói, “Bệ hạ làm vậy quả thực chính là không nói lý lẽ.”
Hoàng đế phụng phịu có chút mất hứng, Chu Thanh Nhược nhìn thấy lại phì cười nói, “Nhưng mà thiếp lại cảm thấy thật cao hứng, nghĩ tới có thể để Bệ hạ luôn che chở cho thiếp qua cả đời như vậy, thật là chuyện cao hứng nhường nào.”
Dưới ánh mặt trời Hoàng đế nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Chu Thanh Nhược, đôi mắt dịu dàng ôn nhu như nước hồ này, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của y, trong lòng chưa từng có cảm giác... an tâm vừa ngọt ngào như thế, y cầm tay nàng hơi vội vàng, ôm vào trong lòng, cũng bồng người lên trên án trác tùy ý hôn tới.
Vương Thịnh nhìn thấy tâm phúc Hoàng đế đều đến, chuẩn bị đi vào thông báo, kết quả vừa đến cửa lại vội đi ra..., hai mang tai còn có chút đỏ.
Cô nhớ từng nghe lời đồn đãi, người này cũng không phải một nhân vật đơn giản, đừng nhìn thấy ngài rất hòa thuận, kỳ thực trong lòng lại cất giấu nhẫn tâm cùng tàn nhẫn, trước khi tiến cung mẫu thân nói với nàng.
Nhớ lại chút đồn đãi này, chân nàng đã thấy run lẩy bẩy.
Đúng rồi, chắc bà ta đã biết mình đi tìm Hoàng đế..., thế này mới tìm mình giải hận, nhưng bà ta dựa vào gì chứ? Bà ta bất quá cũng chỉ là một vị Thái hậu bị vứt bỏ mà thôi!
Khang vương phi cố gắng tạo can đảm cho mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như đao của Thái hậu, thần thái không giận mà uy, càng cảm thấy sợ hãi hơn, một chút an ủi cũng không có.
Đầu óc nàng chỉ có một dấu chấm hỏi, rốt cuộc Thái hậu muốn làm gì?
Thái hậu thấy Khang vương phi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay lắt lư, trong lòng càng tức giận thêm, thật là một con chó vong ân phụ nghĩa, lúc trước quỳ gối trước mặt mình cầu mình thành toàn cho tình yêu nàng ta và Khang vương giống như chỉ mới hôm qua thôi, ai biết chỉ chớp mắt nàng cứ như vậy vứt bỏ nhi tử bảo bối của mình!
Lúc đó đến cùng là vì sao bà lại có thể đồng ý lấy một nữ tử như vậy cho nhi tử mình chứ?
“Mẫu hậu, Vương gia đâu ạ?” Khang vương phi cũng không ngốc, nhìn thấy Thái hậu lai giả bất thiện như vậy (người tới không tốt), sợ bản thân chống đỡ không nổi, vội vàng hỏi tới Khang vương, nàng biết... xưa nay Khang vương luôn yêu thương nàng, cho dù Thái hậu muốn làm gì cũng sẽ không đồng ý!
Không đề cập tới Khang vương còn tốt, nhắc tới Khang vương tức giận của Thái hậu càng không thể ức chế, bà trợn mắt nhìn, hung hăng vỗ bàn, biến căn phòng vốn có vẻ yên tĩnh đột nhiên có tiếng động cực lớn, nói, “Kẻ tiện nhân ngươi, tiểu thư khuê các gì chứ, vào lúc này lại muốn vứt bỏ phu quân mình muốn trèo cành cao, đi rồi còn có mặt mũi về nữa sao? Sao hả..., có phải Hoàng đế ghét bỏ, chướng mắt dâm nữ ngươi không? Không có biện pháp nào nữa thế này mới trở về?”
Thái hậu nói chuyện một chút cố kỵ cũng không có, từng chữ từng chữ như chuôi đao cắm vào ngực Khang vương phi.
Khang vương phi thật sự không ngờ Thái hậu lại có thể nói ra cái từ dâm nữ này, sau đó cũng cảm thấy ngực như bị đè nén không thể hô hấp nổi! Lời nói này quả thật rất khó nghe!
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khang vương phi, Thái hậu càng tức giận hơn, còn muốn mắng thêm mấy câu, cung nữ đứng bên bỗng nhỏ giọng nói, “Thái hậu nương nương, kéo thêm nữa Vương gia sẽ biết.”
Lòng Thái hậu bỗng chấn động, lúc này tinh thần mới phục hồi trở lại, mình suýt chút đã bỏ lỡ đại sự, vẫn nên thu cái tiểu tiện nhân này trước rồi lại nói, chẳng lẽ Khang vương phát hiện ra rồi.
Nghĩ đến đây, Thái hậu nháy nháy mắt với cung nữ này, cung nữ này ngầm hiểu, hướng cửa vỗ vỗ tay, rất nhanh hai ma ma bà tử dáng người khỏe mạnh đi vào kéo Khang vương phi lên.
Khang vương phi bị dọa hồn bay phách tán, la, “Bà muốn làm gì?”
Ánh mắt Thái hậu nhìn Khang vương phi giống như nhìn con rắn độc, nói, “Ngươi đã làm ra sự tình làm nhục Vương gia như vậy, cũng nên biết kết cục bản thân, ta không thể dung thứ kẻ đứng núi này trông núi nọ như ngươi, nữ tử không có phụ đức.”
“Bà muốn giết ta?”
Thái hậu đã lười nói với nàng, gật gật đầu với cung nữ, cung nữ này hiểu ý lấy một gói dược từ trong lồng ngực ra.
Viên thuốc này trong sắc trời tối đen tỏa ra ánh sáng xanh biếc quỷ dị, ai nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ, Khang vương phi thấy cung nữ này không chút do dự thảnh thơi đi tới, dọa nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống.
“Bà không thể giết ta, vương gia sẽ không đồng ý! Hoàng đế cũng không đồng ý!”
Thái hậu lại cười châm chọc, nói, “Cái kẻ tiểu tiện nhân như ngươi, nếu quả thực đã cấu kết với Hoàng đế, sao hắn có thể cho ngươi về chứ? Về phần Khang vương..., ngươi không xứng kêu tên nó! Hôm nay ta cũng thay nó giết chết nữ nhân mê hoặc lòng người như ngươi!”
Cảnh ngộ của Thái hậu bây giờ thật sự không thể xử lý Khang vương phi, nhưng bà cũng biết không thể để Khang vương phi tiếp tục tùy ý như vậy, Khang vương sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay nàng ta, một kẻ điên không biết xấu hổ đi đầu nhập Hoàng đế khiến Khang vương cũng bị bệnh!
Đây còn gì nói nữa chứ?
Cho nên ngay cả tình huống không lạc quan, bà cũng muốn xuất lực nhanh chóng giải quyết xong Khang vương phi.
Sao Khang vương phi có thể dễ dàng ngoan ngoãn đồng ý, trong mắt bỗng lộ ra lệ khí, mở miệng kêu cứu mạng, nàng hiểu minh bạch rồi, Thái hậu đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên lúc này có thể cứu bản thân ngoại trừ Khang vương cũng không có ai khác.
“Bà giết ta, bà giao đãi với vương gia thế nào đây?”
Thái hậu thấy Khang vương phi sắp chết còn giãy dụa, cười tàn nhẫn, trong bóng đêm càng tăng vẻ dữ tợn rợn người, “Ta sẽ nói ngươi không trở lại Minh Hòa cung, về phần đi đâu, ta cũng không rõ lắm.”
Khang vương phi sợ run, trong lòng cũng biết ý tứ của Thái hậu, bên này xử trí nàng, bên kia lại nói với Khang vương không biết chỗ ở của mình, Khang vương sẽ cho là nàng đã nương tựa vào Hoàng đế rồi.
Đây thật sự là tự mình làm bậy thì không thể sống, lần đầu tiên Khang vương phi phát hiện mình thông minh như vậy nhưng đứng trước người cường thế thế này một chút hữu dụng cũng không có.
Chẳng lẽ cứ chết như vậy sao?
Không..., một cỗ không cam lòng xông vào trái tim, nàng hung dữ tránh khỏi mấy ma ma đang giữ lấy mình, điên cuồng chạy ra cửa, đầu óc nàng chỉ có một ý nghĩ, tìm được Khang vương..., hoặc là chạy ra khỏi cung Minh Hòa, nàng sẽ tự do!
Hoàng đế còn muốn dùng nàng, cho nên chắc chắn sẽ không muốn nàng chết đi như thế!
Những ma ma kia không nghĩ tới Khang vương phi nhìn ôn nhu mềm mại không ngờ lại có sức lực như vậy, nhất thời sẩy tay để nàng chạy thoát, lúc này có chút mờ mịt, Thái hậu rất tức giận, quát, “Còn không mau bắt lấy nàng ta! Các ngươi ngơ ngẩn gì vậy!”
Mới chợt hiểu ra đi đuổi theo.
Dù sao cũng là người từng học qua công phu quyền cước, hai ma ma này rất nhanh đã bắt được Khang vương phi ngay cửa ra vào, Khang vương phi còn tưởng rằng mình có thể chạy đi, kết quả chỉ trong nháy mắt đã để đối phương bắt lại..., nàng như rơi vào hầm băng, tay chân như không muốn nghe theo sai sử.
Thái hậu nhìn thấy Khang vương phi bị bắt về vẻ mặt xám như tro tàn, nói, “Tiện nhân, còn muốn chạy trốn? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Thân mình Khang vương phi run rẩy, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nhìn cung nữ kia cầm viên thuốc nhét vào miệng nàng, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
***
Vốn Chu Thanh Nhược cũng không biết cung Minh Hòa bên này đang xảy ra chuyện gì, lúc này nàng mang vẻ mặt hưng phấn đang cùng Hoàng đế thảo luận về chuyện khoa cử.
Nàng chưa từng nghĩ đến, mình cũng có một ngày có thể tham dự vào chuyện quan trọng như vậy, không phải nói nữ nhân không có dã tâm, cũng không phải là nữ nhân không có trách nhiệm, chính là nàng không có cơ hội thích hợp mà thôi.
Ngồi trong hậu cung, nàng chỉ sắm vai một nhân vật ái thiếp, như vậy nàng sẽ an phận làm nhân vật này, vốn cũng không muốn vượt qua lôi trì một bước, nhưng bây giờ lại có cơ hội có thể tham dự vào một chuyện như vậy, tại sao nàng không làm chứ?
Đương nhiên Hoàng đế cũng rất hưng phấn, hai người thảo luận tỉ mỉ..., kỳ thực Chu Thanh Nhược đối với chuyện thi cử này cũng không hiểu rõ hết, nếu ngươi hỏi nàng hệ thống khoa cử đại khái là cái gì, chắc chắn nàng sẽ nói được, nhưng nếu ngươi hỏi, cần khảo cái gì, học sinh cần chọn lựa thế nào? Hoặc là làm thế nào thống nhất mang chuyện này thi hành xuống thì không được.
Nói cho chính xác thì nàng có thể sơ lược rất tốt, nhưng khi vào đến chi tiết lại không biết.
Có điều Chu Thanh Nhược không biết cũng không sao, Hoàng đế khi còn là Thái tử đã luôn được tham gia chấp chính, rất lão luyện, y biết là được, dựa theo chủ ý của Chu Thanh Nhược bắt đầu viết ra kế hoạch.
“Tuyển người phải mở rộng một chút.” Hoàng đế gác tay đứng lên đi thong dong trong phòng, có lúc nhíu mày có lúc ánh mắt bỗng chớp động, có vẻ rất nghiêm túc, “Xuất thân lương thiện đều có thể, nhưng người xuất thân ti tiện thì không được.”
Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nói như vậy liền cầm bút viết lên trang giấy, nói, “Còn có người làm chuyện phi pháp, có phẩm hạnh không đoan chính, cũng không thể tham gia.”
Hoàng đế gật đầu, trở về nhìn thấy chữ viết xinh đẹp của Chu Thanh Nhược, rất thích, đi tới dịu dàng vuốt tóc mai của nàng nói, “Trẫm thật coi thường nàng rồi, chữ là học của ai vậy?
Thật ra chữ viết của Chu Thanh Nhược cũng bình thường thôi, nàng xuất sắc nhất chính là đàn tranh, nhưng vẫn không thể ngăn cản Hoàng đế yêu thích, lúc một người thích người nào đó chính là ngay cả khuyết điểm của đối phương cũng sẽ biến thành sở trường, nhìn thấy đôi mắt Hoàng đế dịu dàng như nước mùa xuân, Chu Thanh Nhược nhịn không được che miệng cười nói, “Bệ hạ không nên khích lệ thiếp như vậy, biến thiếp thành người không biết trời cao đất rộng, tiếp đó bị người ta nhạo báng, lại nói tiếp chữ Bệ hạ vẫn là đẹp mắt nhất.”
Chữ Hoàng đế quả thật là viết rất đẹp, rất nhiều người nói có vài phần giống với Tiên đế, có sự quả quyết như rồng bay phượng múa, giống như thiên quân vạn mã đang bừng bừng trên giấy, làm người nhìn thấy rất tôn kính.
Khi lần đầu tiên Chu Thanh Nhược nhìn thấy đã cực kỳ yêu thích lưu luyến không rời, cảm thấy thể chữ này cùng tính cách Hoàng đế quả thực rất giống nhau, còn nhờ Hoàng đế viết thể chữ nhỏ làm thành bản chương riêng, bây giờ nàng đi đâu cũng mang theo bản chương này, hiển nhiên là rất thích.
Hoàng đế nắm tay Chu Thanh Nhược nói, “Ai dám nói nàng? Trẫm nói nàng viết tốt chính là viết tốt.”
Điều này hiển nhiên chính là bao che khuyết điểm, nhưng Chu Thanh Nhược lại cảm thấy đây là loại bao che khuyết điểm rất ngọt ngào..., bỗng dưng nàng đi tới gần, hôn xuống cằm Hoàng đế, nói, “Bệ hạ làm vậy quả thực chính là không nói lý lẽ.”
Hoàng đế phụng phịu có chút mất hứng, Chu Thanh Nhược nhìn thấy lại phì cười nói, “Nhưng mà thiếp lại cảm thấy thật cao hứng, nghĩ tới có thể để Bệ hạ luôn che chở cho thiếp qua cả đời như vậy, thật là chuyện cao hứng nhường nào.”
Dưới ánh mặt trời Hoàng đế nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Chu Thanh Nhược, đôi mắt dịu dàng ôn nhu như nước hồ này, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của y, trong lòng chưa từng có cảm giác... an tâm vừa ngọt ngào như thế, y cầm tay nàng hơi vội vàng, ôm vào trong lòng, cũng bồng người lên trên án trác tùy ý hôn tới.
Vương Thịnh nhìn thấy tâm phúc Hoàng đế đều đến, chuẩn bị đi vào thông báo, kết quả vừa đến cửa lại vội đi ra..., hai mang tai còn có chút đỏ.
Danh sách chương