Bầu không khí vốn đã ngột ngạt Khang vương phi còn khóc lóc kể lể càng thêm uể oải chán chường, giống như có áp lực vô hình, đè tất cả mọi người không thở nổi.
Vốn Thái hậu đã tâm phiền ý loạn, lúc này lại thấy Khang vương phi khóc lóc bi thảm cỗ tức giận không tên bỗng dưng xông lên đầu, lớn tiếng quát, “Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc, lúc đầu nhất định mắt ta bị mù mới đồng ý hôn sự hai đứa, ngay cả Đức phi cũng mạnh hơn cô rất nhiều!”
Khang vương phi đang vùi trong ngực Khang vương, Khang vương không muốn nàng khóc, cẩn thận dụ dỗ, thế mà trong lúc bất chợt lại nghe được lời nói Thái hậu, lời nói bén nhọn như một con dao đâm sâu vào tim nàng.
“Mẫu hậu...” mặt Khang vương phi trắng bệch, đôi mắt tràn ngập vẻ bi thương.
Khang vương đau lòng không thôi, vội lấy khăn lau nước mắt cho Khang vương phi, Thái hậu thấy vào thời khắc nguy cấp này nhi tử không nghĩ đến kế sách đối ứng thế nào, lại còn ở chỗ này vùi trong nhu tình hương lý, chỉ lo an ủi Khang vương phi, tức giận trong lòng càng bộc phát dữ dội, “Khang vương, bây giờ là lúc nào rồi hả? Con còn có lòng ở đây tình chàng ý thiếp? Trong mắt con còn có mẫu hậu ta đây nữa không?”
Từ trước đến giờ Khang vương luôn rất hiếu thuận, tay đang muốn chạm vào Khang vương phi bỗng dừng lại, ánh mắt mang theo vài phần cầu xin nhìn Khang vương phi..., nếu là thường ngày, Khang vương phi tự nhiên sẽ khéo hiểu lòng người, thế nhưng lần này không biết nàng bị ma ám hay gì, càng khóc hoa lê đẫm mưa, trận khóc vang vọng khắp trong phòng, giống như kháng nghị không tiếng động.
Rốt cuộc Thái hậu không nhịn được nữa, đứng dậy đạp một cước lên người Khang vương phi, Khang vương phi không kịp đề phòng té lăn trên đất.
“Tiện nhân, chỉ biết mê hoặc con ta, người đâu, kéo Khang vương phi ra ngoài.” Mắt Thái hậu hiện rõ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói, “Không có ý chỉ của ta, không được để nàng ra ngoài.”
Khang vương phi lảo đảo té xuống đất, cảm thấy nơi bị Thái hậu đạp trúng đau đớn co rút từng cơn, lại nghe thấy Thái hậu xử trí vô tình, trong lòng bỗng dâng lên cỗ tà hỏa (cơn giận dữ ám muội), những oán hận đè nén trong lòng giống như rắn độc chui ra, nàng nắm quả đấm, cứng cổ nói, “Rốt cuộc là ai hại Vương gia? Là con hay là Người?”
Thái hậu không nghĩ Khang vương phi luôn mềm mại thanh khiết lại đầy móng vuốt như thế, khá mới mẻ, có điều nhớ tới hàm nghĩa trong lời nói của nàng thì giận tím mặt, “Lớn mật!”
Khang vương phi cũng không bị hù sợ, nàng cười âm trầm nói, “Thế nào, con nói đúng lời trong lòng người rồi hả?”
“Rốt cuộc cô đang nói gì?”
Từ trước đến giờ Khang vương chính là người gió chiều nào theo chiều đó, y vừa hiếu thuận lại thương yêu Khang vương phi, lúc này hai người đối chọi gay gắt thậm chí hơi quá đáng, cuối cùng ý định hiếu thuận vẫn chiếm thượng phong, dù sao từ nhỏ y nhận giáo dục chính là lấy hiếu trị quốc.
“Đừng nói nữa.” Khang vương kéo Khang vương phi dậy, giọng nói nóng nảy, “Sao nàng nói chuyện với mẫu hậu như vậy? Mau theo ta đi về.”
Kết quả Khang vương phi trước giờ luôn dịu ngoan nghe lời cũng tránh thoát tay Khang vương, bất chợt cất tiếng khóc vang trời, chỉ vào y nói, “Chàng thật là đồ ngốc, cái gì cũng không biết.”
Thái hậu rốt cuộc phát giác Khang vương phi hôm nay khá khác thường, lòng mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng đúng là không còn kịp nữa, Khang vương phi nói, “Vương gia, chàng có biết hay không,, lần này đi theo Hoàng đế xuất chinh chính là đi tìm chết? Hắn sợ giết chết chàng trong kinh thành sẽ làm lòng người bất mãn, lúc này mới cố ý kéo chàng ra ngoài..., đợi đến Vân Quý xa xôi vắng vẻ, chỉ cần nói chàng bị bệnh chết, ai còn cần để ý gì nữa?”
Lúc này Khang vương mới nhớ tới tình cảnh của mình, đôi mắt dần lộ ra vẻ khủng hoảng lo lắng.
Khang vương phi cắn răng tiếp tục nói, “Muốn trách thì trách lòng tốt của mẫu hậu chàng, Thái hậu nương nương đây, lúc đầu Hoàng đế cũng nói sẽ không đối phó chàng, chỉ cần Thái hậu nương nương chịu buông tha mình..., kết quả bà ấy khăng khăng giữ danh dự, giờ thì hay rồi, hôm nay hắn chính là muốn chém tận giết tuyệt! Chúng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng còn Thược nhi thì sao?”
Thược nhi là con trai duy nhất của Khang vương, là thị nữ của y sinh ra, sau đó được nuôi dưới danh nghĩa Khang vương phi.
“Một mình nó cô đơn một mình, ai sẽ chiếu cố đến nó?”
“Nếu có thể dùng mệnh ta đổi tính mạng Vương gia, ta tất nhiên sẽ không bận tâm, chỉ cần Vương gia chàng có thể sống khỏe mạnh, ta cần để ý gì nữa? Nhưng bây giờ cái gì cũng không kịp!” Khang vương phi quỳ khóc trên đất, “Ta có thể vì Vương gia liều cả tính mạng, vì sao Thái hậu nương nương chỉ lo bản thân mình? Rốt cuộc bà ấy có phải là mẫu thân thân sinh của chàng không?”
Từng câu nói của Khang vương phi như thanh đao sắc bén đào ra từng vết thương trong lòng Khang vương, y đau khổ ngã nhào xuống đất, ánh mắt không nhịn được mang theo kinh ngạc nhìn Thái hậu, lòng lo lắng đang chôn sâu bỗng chốc trỗi dậy, chẳng lẽ mẫu hậu thật sự chỉ sống cho bản thân mình? Thật ra hiện nay tất cả những gì mẫu hậu làm chẳng lẽ không phải vì mình?
Lúc đầu khi mẫu hậu nói muốn để y ngồi trên vị trí kia y đã nói gì..., thật ra y rất thích thân phận lúc ấy, Hoàng đế dung túng sủng ái, lúc ấy Hoàng đế khi còn là Thái tử cũng đối y rất thân thiết, có thể nói tương lai rất tiêu dao tự tại, mỗi ngày không thổi sáo, cũng là làm vài bài thơ, trôi qua rất phong hoa tuyết nguyệt, duy chỉ có một chuyện, lúc ấy Khang vương phi còn là khuê nữ người nàng nhìn trúng chính là Thái tử.
Nhưng sau khi mẫu hậu thuyết phục y đã dao động, mẫu hậu nói dù sao Thái tử cũng không phải ca ca thân sinh của y, lúc Hoàng đế còn tại vị còn dễ nói, nhưng nếu tạ thế rồi thì sao?
Cứ như vậy làm y sợ sệt chú ý nhiều hơn, cuối cùng giúp mẫu hậu lừa Hoàng đế đến chỗ ở Lệ phi.
Thật ra nói cho cùng đây đều là chủ ý của Thái hậu không đúng sao?
Nếu không cho đến giờ y là một Vương gia nhàn tản rồi.
Thái hậu phẫn nộ tức giận công tâm, cảm thấy Khang vương phi trước mặt từ con dê ôn nhuận dễ bảo bất chợt biến thành con rắn độc, gặp người liền cắn, thiếu chút không nhịn được ngất xỉu ngã xuống.
Nếu không có cung nữ đứng bên cạnh đỡ bà, chắc bà đã ngã trên đất rồi.
Sau đó trái tim Thái hậu như băng giá tận xương, bởi vì bà nhìn thấy ánh mắt Khang vương, bắt đầu từ mê mang sau đó lại chất vấn, y là người trong sáng thiện lương, nhu thuận nghe lời, khi nào chất vấn bà như vậy?
Nghĩ như thế, ngực Thái hậu cảm thấy thật khó chịu, sau đó cảm thấy trước mặt tối sầm lại.
Sau đó chính là tiếng la kinh hoảng, “Người đâu, Thái hậu nương nương ngất xỉu!”
Khi Thái hậu tỉnh lại đã là nửa đêm, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Khang vương đang trông coi trước giường, nhưng không thấy Khang vương phi, Thái hậu nhớ tới chuyện té xỉu trước đó, giọng hơi căm hận nói, “Sao không thấy thê tử con đâu?”
Khang vương không dám nhìn vào mắt Thái hậu, cúi đầu nói, “Thân thể nàng không thoải mái.”
Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ hèn yếu này của Khang vương đã cảm thấy giận sôi, đang muốn nói lại nhìn thấy một nam tử vóc người thon dài được Khang vương phi vây quanh đi vào.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng lại mặc long bào chín móng vuốt vàng óng sáng chói ngoài Hoàng đế còn có ai.
Thái hậu quét mắt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hoàng đế, cuối cùng dừng lại trên người Khang vương phi như một con mèo con nhu thuận đi theo Hoàng đế, cảm thấy một bụng tức giận muốn phát tác ra.
Tiện nhân này!
Trước kia ly gián tình cảm giữa bà và Khang vương còn không đủ, còn muốn liên lụy tới trên người Hoàng đế tình nhân cũ nữa sao?
Lúc đầu tại sao bà không ban nàng ta chết tại chỗ cho rồi?
Khang vương tất nhiên cũng phát hiện thần thái Khang vương phi khác thường, không để ý Thái hậu có tức giận hay không trực tiếp đi tới kéo Khang vương phi nói, “Không phải nàng không thoải mái sao? Sao ra đây làm gì?” Sau đó dừng lại, y nhìn thấy Khang vương phi mặt không biến sắc rút tay nàng khỏi bàn tay y, nhích lại gần Hoàng đế bên cạnh, một động tác nhỏ này, lòng ghen tỵ không nói nên lời đột nhiên nảy lên đầu y!
Không khí bên trong nhà bỗng trở nên quỷ dị, ánh mắt Hoàng đế tối tăm,., lại như không nhìn thấy gì cả đi tới trước mặt Thái hậu nói, “Thái hậu, bệnh này của người thật đúng lúc nha!”
Thái hậu cho rằng ít nhất Hoàng đế cũng sẽ duy trì thăng bằng mặt ngoài, ai ngờ y lại sảng khoái nói chọc ngoáy như vậy, trên mặt cảm thấy nóng rát khó chịu, giọng nói của bà cũng không tốt, “Lời này của Hoàng đế là có ý gì?”
Hoàng đế ngồi vào chiếc ghế người hầu vừa đưa qua, cả người gần sát cạnh giường, ánh mắt mang theo chút thần bí nói, “Mặc dù Thái hậu nương nương bệnh nặng, có điều chờ đến lúc Trẫm xuất chinh tự nhiên sẽ chữa khỏi.”
“Ngươi cho rằng ta đang giả bộ bệnh?” Thái hậu nộ hỏa công tâm, suýt ngất đi, tay nắm thật chặt mới cố gắng nhịn được.
“Có phải hay không đối với Trẫm mà nói cũng chẳng là gì, ngươi, còn ngươi nữa, còn có Khang vương phi tôn quý của chúng ta đều phải xuất chinh cùng Trẫm, lúc đầu cho ngươi cơ hội, cho ngươi ra mặt thừa nhận Trẫm vô tội..., ngươi lại khư khư cố chấp, bây giờ ta chỉ có thể ném nhi tử của ngươi vào thôi!” Hoàng đế lạnh lùng nói, lông mày sắc bén, ánh mắt bén nhọn như đao, người nào nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi không thôi.
Thái hậu biết rõ Hoàng đế đang châm ngòi ly gián nhưng cũng không thể nói gì, bà trừng to mắt như đang nhìn dãy núi hiên ngang sừng sững, dường như bà vĩnh viễn không thể vượt qua..., bất chợt cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.
Hắn trưởng thành lúc nào mà trở thành một nhân vật như vậy?
Trong lúc bất chợt Thái hậu trở nên luống cuống, giống như sinh mệnh bị rút sạch sinh khí, bất lực nằm lỳ trên giường, chờ sau khi Hoàng đế đi thật lâu thần trí cũng chưa trở lại.
Khang vương kinh hoảng lôi kéo tay Thái hậu hỏi han, “Mẫu hậu, làm sao bây giờ?”
Thái hậu nhìn đứa con trai lại nhớ tới bộ dạng vừa rồi của y không để ý mình mà tự đi đỡ Khang vương phi, tim như nghẹn lại, giọng căm hận nói, “Con thật đúng là không có tiền đồ! Chuyện gì cũng hỏi ta sao?”
Khang vương như bị thương tâm, “Mẫu hậu?”
“Cút, tới tìm vương phi của con đi! Tâm tính chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, còn ngu hơn heo!” Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Khang vương càng nghẹn uất, cầm gối đầu đập Khang vương nói, “Sao ta lại sinh một đứa con trai như con vậy? Ngay cả một chút của đại ca con cũng không bằng nổi?” Lúc này Thái hậu không thể không thừa nhận, Hoàng đế quả thật là Hoàng tử xuất sắc khó có được, cũng không trách lúc trước Tiên đế lại thích y như vậy.
Vốn Thái hậu đã tâm phiền ý loạn, lúc này lại thấy Khang vương phi khóc lóc bi thảm cỗ tức giận không tên bỗng dưng xông lên đầu, lớn tiếng quát, “Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc, lúc đầu nhất định mắt ta bị mù mới đồng ý hôn sự hai đứa, ngay cả Đức phi cũng mạnh hơn cô rất nhiều!”
Khang vương phi đang vùi trong ngực Khang vương, Khang vương không muốn nàng khóc, cẩn thận dụ dỗ, thế mà trong lúc bất chợt lại nghe được lời nói Thái hậu, lời nói bén nhọn như một con dao đâm sâu vào tim nàng.
“Mẫu hậu...” mặt Khang vương phi trắng bệch, đôi mắt tràn ngập vẻ bi thương.
Khang vương đau lòng không thôi, vội lấy khăn lau nước mắt cho Khang vương phi, Thái hậu thấy vào thời khắc nguy cấp này nhi tử không nghĩ đến kế sách đối ứng thế nào, lại còn ở chỗ này vùi trong nhu tình hương lý, chỉ lo an ủi Khang vương phi, tức giận trong lòng càng bộc phát dữ dội, “Khang vương, bây giờ là lúc nào rồi hả? Con còn có lòng ở đây tình chàng ý thiếp? Trong mắt con còn có mẫu hậu ta đây nữa không?”
Từ trước đến giờ Khang vương luôn rất hiếu thuận, tay đang muốn chạm vào Khang vương phi bỗng dừng lại, ánh mắt mang theo vài phần cầu xin nhìn Khang vương phi..., nếu là thường ngày, Khang vương phi tự nhiên sẽ khéo hiểu lòng người, thế nhưng lần này không biết nàng bị ma ám hay gì, càng khóc hoa lê đẫm mưa, trận khóc vang vọng khắp trong phòng, giống như kháng nghị không tiếng động.
Rốt cuộc Thái hậu không nhịn được nữa, đứng dậy đạp một cước lên người Khang vương phi, Khang vương phi không kịp đề phòng té lăn trên đất.
“Tiện nhân, chỉ biết mê hoặc con ta, người đâu, kéo Khang vương phi ra ngoài.” Mắt Thái hậu hiện rõ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói, “Không có ý chỉ của ta, không được để nàng ra ngoài.”
Khang vương phi lảo đảo té xuống đất, cảm thấy nơi bị Thái hậu đạp trúng đau đớn co rút từng cơn, lại nghe thấy Thái hậu xử trí vô tình, trong lòng bỗng dâng lên cỗ tà hỏa (cơn giận dữ ám muội), những oán hận đè nén trong lòng giống như rắn độc chui ra, nàng nắm quả đấm, cứng cổ nói, “Rốt cuộc là ai hại Vương gia? Là con hay là Người?”
Thái hậu không nghĩ Khang vương phi luôn mềm mại thanh khiết lại đầy móng vuốt như thế, khá mới mẻ, có điều nhớ tới hàm nghĩa trong lời nói của nàng thì giận tím mặt, “Lớn mật!”
Khang vương phi cũng không bị hù sợ, nàng cười âm trầm nói, “Thế nào, con nói đúng lời trong lòng người rồi hả?”
“Rốt cuộc cô đang nói gì?”
Từ trước đến giờ Khang vương chính là người gió chiều nào theo chiều đó, y vừa hiếu thuận lại thương yêu Khang vương phi, lúc này hai người đối chọi gay gắt thậm chí hơi quá đáng, cuối cùng ý định hiếu thuận vẫn chiếm thượng phong, dù sao từ nhỏ y nhận giáo dục chính là lấy hiếu trị quốc.
“Đừng nói nữa.” Khang vương kéo Khang vương phi dậy, giọng nói nóng nảy, “Sao nàng nói chuyện với mẫu hậu như vậy? Mau theo ta đi về.”
Kết quả Khang vương phi trước giờ luôn dịu ngoan nghe lời cũng tránh thoát tay Khang vương, bất chợt cất tiếng khóc vang trời, chỉ vào y nói, “Chàng thật là đồ ngốc, cái gì cũng không biết.”
Thái hậu rốt cuộc phát giác Khang vương phi hôm nay khá khác thường, lòng mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng đúng là không còn kịp nữa, Khang vương phi nói, “Vương gia, chàng có biết hay không,, lần này đi theo Hoàng đế xuất chinh chính là đi tìm chết? Hắn sợ giết chết chàng trong kinh thành sẽ làm lòng người bất mãn, lúc này mới cố ý kéo chàng ra ngoài..., đợi đến Vân Quý xa xôi vắng vẻ, chỉ cần nói chàng bị bệnh chết, ai còn cần để ý gì nữa?”
Lúc này Khang vương mới nhớ tới tình cảnh của mình, đôi mắt dần lộ ra vẻ khủng hoảng lo lắng.
Khang vương phi cắn răng tiếp tục nói, “Muốn trách thì trách lòng tốt của mẫu hậu chàng, Thái hậu nương nương đây, lúc đầu Hoàng đế cũng nói sẽ không đối phó chàng, chỉ cần Thái hậu nương nương chịu buông tha mình..., kết quả bà ấy khăng khăng giữ danh dự, giờ thì hay rồi, hôm nay hắn chính là muốn chém tận giết tuyệt! Chúng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng còn Thược nhi thì sao?”
Thược nhi là con trai duy nhất của Khang vương, là thị nữ của y sinh ra, sau đó được nuôi dưới danh nghĩa Khang vương phi.
“Một mình nó cô đơn một mình, ai sẽ chiếu cố đến nó?”
“Nếu có thể dùng mệnh ta đổi tính mạng Vương gia, ta tất nhiên sẽ không bận tâm, chỉ cần Vương gia chàng có thể sống khỏe mạnh, ta cần để ý gì nữa? Nhưng bây giờ cái gì cũng không kịp!” Khang vương phi quỳ khóc trên đất, “Ta có thể vì Vương gia liều cả tính mạng, vì sao Thái hậu nương nương chỉ lo bản thân mình? Rốt cuộc bà ấy có phải là mẫu thân thân sinh của chàng không?”
Từng câu nói của Khang vương phi như thanh đao sắc bén đào ra từng vết thương trong lòng Khang vương, y đau khổ ngã nhào xuống đất, ánh mắt không nhịn được mang theo kinh ngạc nhìn Thái hậu, lòng lo lắng đang chôn sâu bỗng chốc trỗi dậy, chẳng lẽ mẫu hậu thật sự chỉ sống cho bản thân mình? Thật ra hiện nay tất cả những gì mẫu hậu làm chẳng lẽ không phải vì mình?
Lúc đầu khi mẫu hậu nói muốn để y ngồi trên vị trí kia y đã nói gì..., thật ra y rất thích thân phận lúc ấy, Hoàng đế dung túng sủng ái, lúc ấy Hoàng đế khi còn là Thái tử cũng đối y rất thân thiết, có thể nói tương lai rất tiêu dao tự tại, mỗi ngày không thổi sáo, cũng là làm vài bài thơ, trôi qua rất phong hoa tuyết nguyệt, duy chỉ có một chuyện, lúc ấy Khang vương phi còn là khuê nữ người nàng nhìn trúng chính là Thái tử.
Nhưng sau khi mẫu hậu thuyết phục y đã dao động, mẫu hậu nói dù sao Thái tử cũng không phải ca ca thân sinh của y, lúc Hoàng đế còn tại vị còn dễ nói, nhưng nếu tạ thế rồi thì sao?
Cứ như vậy làm y sợ sệt chú ý nhiều hơn, cuối cùng giúp mẫu hậu lừa Hoàng đế đến chỗ ở Lệ phi.
Thật ra nói cho cùng đây đều là chủ ý của Thái hậu không đúng sao?
Nếu không cho đến giờ y là một Vương gia nhàn tản rồi.
Thái hậu phẫn nộ tức giận công tâm, cảm thấy Khang vương phi trước mặt từ con dê ôn nhuận dễ bảo bất chợt biến thành con rắn độc, gặp người liền cắn, thiếu chút không nhịn được ngất xỉu ngã xuống.
Nếu không có cung nữ đứng bên cạnh đỡ bà, chắc bà đã ngã trên đất rồi.
Sau đó trái tim Thái hậu như băng giá tận xương, bởi vì bà nhìn thấy ánh mắt Khang vương, bắt đầu từ mê mang sau đó lại chất vấn, y là người trong sáng thiện lương, nhu thuận nghe lời, khi nào chất vấn bà như vậy?
Nghĩ như thế, ngực Thái hậu cảm thấy thật khó chịu, sau đó cảm thấy trước mặt tối sầm lại.
Sau đó chính là tiếng la kinh hoảng, “Người đâu, Thái hậu nương nương ngất xỉu!”
Khi Thái hậu tỉnh lại đã là nửa đêm, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Khang vương đang trông coi trước giường, nhưng không thấy Khang vương phi, Thái hậu nhớ tới chuyện té xỉu trước đó, giọng hơi căm hận nói, “Sao không thấy thê tử con đâu?”
Khang vương không dám nhìn vào mắt Thái hậu, cúi đầu nói, “Thân thể nàng không thoải mái.”
Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ hèn yếu này của Khang vương đã cảm thấy giận sôi, đang muốn nói lại nhìn thấy một nam tử vóc người thon dài được Khang vương phi vây quanh đi vào.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng lại mặc long bào chín móng vuốt vàng óng sáng chói ngoài Hoàng đế còn có ai.
Thái hậu quét mắt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hoàng đế, cuối cùng dừng lại trên người Khang vương phi như một con mèo con nhu thuận đi theo Hoàng đế, cảm thấy một bụng tức giận muốn phát tác ra.
Tiện nhân này!
Trước kia ly gián tình cảm giữa bà và Khang vương còn không đủ, còn muốn liên lụy tới trên người Hoàng đế tình nhân cũ nữa sao?
Lúc đầu tại sao bà không ban nàng ta chết tại chỗ cho rồi?
Khang vương tất nhiên cũng phát hiện thần thái Khang vương phi khác thường, không để ý Thái hậu có tức giận hay không trực tiếp đi tới kéo Khang vương phi nói, “Không phải nàng không thoải mái sao? Sao ra đây làm gì?” Sau đó dừng lại, y nhìn thấy Khang vương phi mặt không biến sắc rút tay nàng khỏi bàn tay y, nhích lại gần Hoàng đế bên cạnh, một động tác nhỏ này, lòng ghen tỵ không nói nên lời đột nhiên nảy lên đầu y!
Không khí bên trong nhà bỗng trở nên quỷ dị, ánh mắt Hoàng đế tối tăm,., lại như không nhìn thấy gì cả đi tới trước mặt Thái hậu nói, “Thái hậu, bệnh này của người thật đúng lúc nha!”
Thái hậu cho rằng ít nhất Hoàng đế cũng sẽ duy trì thăng bằng mặt ngoài, ai ngờ y lại sảng khoái nói chọc ngoáy như vậy, trên mặt cảm thấy nóng rát khó chịu, giọng nói của bà cũng không tốt, “Lời này của Hoàng đế là có ý gì?”
Hoàng đế ngồi vào chiếc ghế người hầu vừa đưa qua, cả người gần sát cạnh giường, ánh mắt mang theo chút thần bí nói, “Mặc dù Thái hậu nương nương bệnh nặng, có điều chờ đến lúc Trẫm xuất chinh tự nhiên sẽ chữa khỏi.”
“Ngươi cho rằng ta đang giả bộ bệnh?” Thái hậu nộ hỏa công tâm, suýt ngất đi, tay nắm thật chặt mới cố gắng nhịn được.
“Có phải hay không đối với Trẫm mà nói cũng chẳng là gì, ngươi, còn ngươi nữa, còn có Khang vương phi tôn quý của chúng ta đều phải xuất chinh cùng Trẫm, lúc đầu cho ngươi cơ hội, cho ngươi ra mặt thừa nhận Trẫm vô tội..., ngươi lại khư khư cố chấp, bây giờ ta chỉ có thể ném nhi tử của ngươi vào thôi!” Hoàng đế lạnh lùng nói, lông mày sắc bén, ánh mắt bén nhọn như đao, người nào nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi không thôi.
Thái hậu biết rõ Hoàng đế đang châm ngòi ly gián nhưng cũng không thể nói gì, bà trừng to mắt như đang nhìn dãy núi hiên ngang sừng sững, dường như bà vĩnh viễn không thể vượt qua..., bất chợt cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.
Hắn trưởng thành lúc nào mà trở thành một nhân vật như vậy?
Trong lúc bất chợt Thái hậu trở nên luống cuống, giống như sinh mệnh bị rút sạch sinh khí, bất lực nằm lỳ trên giường, chờ sau khi Hoàng đế đi thật lâu thần trí cũng chưa trở lại.
Khang vương kinh hoảng lôi kéo tay Thái hậu hỏi han, “Mẫu hậu, làm sao bây giờ?”
Thái hậu nhìn đứa con trai lại nhớ tới bộ dạng vừa rồi của y không để ý mình mà tự đi đỡ Khang vương phi, tim như nghẹn lại, giọng căm hận nói, “Con thật đúng là không có tiền đồ! Chuyện gì cũng hỏi ta sao?”
Khang vương như bị thương tâm, “Mẫu hậu?”
“Cút, tới tìm vương phi của con đi! Tâm tính chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, còn ngu hơn heo!” Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Khang vương càng nghẹn uất, cầm gối đầu đập Khang vương nói, “Sao ta lại sinh một đứa con trai như con vậy? Ngay cả một chút của đại ca con cũng không bằng nổi?” Lúc này Thái hậu không thể không thừa nhận, Hoàng đế quả thật là Hoàng tử xuất sắc khó có được, cũng không trách lúc trước Tiên đế lại thích y như vậy.
Danh sách chương