"Mộc Thanh Y, tiện nhân ngươi! Ngươi đi ra cho ta!"

Viện Lan Chỉ yên tĩnh, đột nhiên truyền tới một âm thanh bén nhọn chói tai. Mộc Vân Dung như một cơn gió thổi qua, nha đầu bên ngoài không dám cản nàng, trơ mắt nhìn nàng một đường như không có người, xông thẳng vào thư phòng của Mộc Thanh Y.

Trong thư phòng, Mộc Thanh Y cầm bút viết một chữ, rồi nhíu mày nhìn. Mặc dù trước kia mình và biểu muội cùng nhau tập viết, cho nên chữ viết của hai người cũng có sáu, bảy phần giống nhau. Nhưng là muốn lừa một nha đầu không biết chữ như Châu Nhi thì có thể được, nhưng nếu muốn lừa gạt ánh mắt của Mộc Trường Minh thì cần phải cố gắng nhiều hơn. So với biểu muội, cuối cùng nàng ít đi mấy phần nho nhã, nhiều đi mấy phần sắc bén.

"Ngươi đi ra?" Liếc nhìn Mộc Vân Dung chạy tới trước mặt mình, Mộc Thanh Y lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi còn không biết hai chữ quy củ viết như thế nào, thì nên trở về Từ Đường quỳ tiếp đi. Ta biết ngươi sắp gả vào phủ Ninh Vương, nhưng tốt nhất ngươi nên nhớ, trước lúc xuất giá, ngươi.....vẫn còn là thứ nữ phủ Túc Thành Hầu."

"Mộc Thanh Y, quả nhiên là ngươi không sợ chết!" Mộc Vân Dung cắn răng, biết rõ tương lai nàng là Ninh vương phi, còn dám vô lễ như vậy, Mộc Vân Dung không khỏi có chút hoài nghi, có phải lần này Mộc Thanh Y không cẩn thận đụng hư đầu không.

Tâm tình Mộc Thanh Y tốt, thổi cho khô chữ vừa viết xong, hỏi: "Ngay cả thông báo, Tam tỷ cũng không có liền xông vào thư phòng của ta, là có chuyện quan trọng gì sao?" Không phải là nàng không sợ chết, mà là, nàng sẽ không để cho phủ Túc Thành Hầu chèo chống đến ngày Mộc Vân Dung trở thành Ninh vương phi thôi.

Vừa nhắc tới cái này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dung nhất thời vặn vèo. Lần này, Mộc Trường Minh thật sự phạt nàng quỳ ở Từ Đường ba ngày, mặc dù nương có âm thầm sai người chiếu cố, nàng cũng không có mệt mỏi hay đói bụng, nhưng mà vì sợ nàng biết tin tức mà hồ nháo, nên căn bản không có ai nói sự tình trong phủ cho nàng biết. Đợi đến khi nàng vừa ra khỏi Từ Đường, liền nghe được viện Lan Chỉ vốn là chuẩn bị cho mình đợi xuất giá, đã bị Mộc Thanh Y chiếm, điều này làm sao không làm cho Mộc Vân Dung tức giận? "Viện Lan Chỉ là của ta, ngươi lập tức mang theo đồ của ngươi cút ra ngoài cho ta!" Từ nhỏ được sủng ái, Mộc Vân Dung kiêu ngạo hất càm lên, ra lệnh.

Mộc Thanh Y ngay cả nhìn cũng lười nhìn, liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: "Ngươi? Viện Lan Chỉ là của ngươi? Những món đồ cổ trang trí bày biện ở đây là của hồi môn của Tôn di nương và phụ thân chuẩn bị tự mình chuẩn bị cho ngươi? Nếu ngươi có chứng cứ chứng minh những thứ đó là của ngươi, thì mang đi đi."

Sắc mặt của Mộc Vân Dung lúc trắng lúc xanh. Viện Lan Chỉ là viện tốt nhất trong phủ Túc Thành Hầu, từ lúc Mộc Thanh Y vừa mới sinh ra, phu nhân Túc Thành Hầu đã lập tức bắt đầu sắp xếp, trong đó đa số là đồ cưới của phu nhân Túc Thành Hầu, mà ngay cả tất cả đồ dùng trong viện, lúc Mộc Thanh Y vừa tròn sáu tuổi, cũng đều là nhà mẹ đẻ của phu nhân Túc Thành Hầu - Trương lão gia tử, tự mình sai người chọn gỗ hoàng lê thượng đẳng chế tạo. Ngay lúc đó, Mộc Vân Dung chỉ có thể nhìn mấy thứ này mà âm thầm ghen tỵ hâm mộ. Cho dù Mộc Trường Minh có thương yên nàng, nhưng nhà mẹ đẻ của Tôn thị cũng không thể lấy ra đồ cưới hay lễ vật nào để sánh ngang với Trương gia, mà Mộc Trường Minh cũng không thể đặc biệt vì một thứ nữ mà làm ra một sân viện quý giá như vậy.

Nhìn sắc mặt khó coi của Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y bật cười: "Là mệnh gì, nên tự biết rõ, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về ngươi, viện Lan Chỉ là của ta, coi như ta không muốn, nó cũng sẽ không thuộc về ngươi."

Mộc Vân Dung nhìn nàng một lúc lâu, mới cười lạnh một tiếng, bén nhọn nói: "Ninh vương cũng là của ngươi, vậy thì thế nào? Hiện lại Ninh vương phi chính là ta!"

"Vậy thì chúc mừng ngươi." Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: "Ta không muốn cái gì đó, có thể là của ngươi." 

Rốt cuộc Mộ Dung An là hạng người gì, Mộc Thanh Y rõ ràng hơn ai hết, nếu như nói Mộ Dung Dục là một ngụy quân tử dã tâm bừng bừng, lòng dạ độc ác, thì Mộ Dung An chỉ có thể xem là một cặn bã. Nàng thật sự rất khó hiểu, gả cho một người như vậy, rốt cuộc Mộc Vân Dung có cái gì để đắc ý chứ? Chẳng lẽ là vì đó là nam tử tuấn tú có tác phong không đúng đắn, còn có danh Ninh vương? Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng có chút bắt đầu mong đợi Mộc Vân Dung gả vào phủ Ninh Vương thì như thế nào.

Mộc Vân Dung tức giận tới mức phát run, mơ hồ từ lúc Mộc Thanh Y tỉnh lại đã biết làm thế nào để chọc tức nàng, nhưng nàng lại đè nén cơn tức xuống, mấy năm nay, có tỷ tỷ trong cung và phụ thân, mẫu thân, ca ca ruột làm chỗ dựa, trong phủ này không có ai dám làm trái ý nàng. Cư nhiên tiện nhân này hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng!

"Mộc Thanh Y!! Tiện nhân ngươi....Chờ cho sau khi ta trở thành Ninh vương phi, nhất định sẽ gả ngươi cho một nam nhân hèn mọn vô dụng, xem ngươi còn đắc ý thế nào!" Mộc Vân Dung giận dữ hét ầm lên.

Nhưng Mộc Thanh Y cũng không có tức giận, lạnh nhạt nói: "Trên đời này còn có ai có thể hèn mọn thấp kém hơn các ngươi?"

"Ngươi....Ngươi! Ngươi đi chết đi!" Rốt cuộc Mộc Vân Dung không nhịn được nữa, bước lên cầm lấy bình hoa cách không xem ném tới Mộc Thanh Y.

"Vân Dung! Con làm cái gì hả?" Âm thanh Mộc Trường Minh có chút hổn hển, môi Mộc Thanh Y hơi nhếch lên nụ cười nhạt, nghiêng người tránh bình hoa đang bay tới, bất quá những mảnh sứ từ bình hoa vỡ bay ra trúng lưng Mộc Thanh Y tạo thành vết máu tươi.

"Ba!!"

Một bạt tay đánh vào mặt Mộc Vân Dung, Mộc Vân Dung bị đánh đến choáng váng đầu, một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Phụ...Phụ thân, ngài vì con tiện nhân này đánh con?!"

"Còn không câm miệng!" Sắc mặt Mộc Trường Minh lúc xanh lúc đỏ: "Cung vương điện hạ giá lâm, còn không hành lễ!" Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Mộc Trường Minh cảm thấy nữ nhi này nên cần dạy dỗ tốt hơn, vốn là ông ta đang đón tiếp Cung Vương, lại nghe hạ nhân nói Tam tiểu thư tức giận xông vào viện Lan Chỉ, chỉ đành vội vàng chạy tới, ai biết được mới vừa đi đến cửa đã nghe Mộc Vân Dung cao giọng tức giận mắng Mộc Thanh Y, những lời đó căn bản là rất khó nghe, đại gia khuê tú bình thường đừng nói là nghe đều không nên nghe, càng không nghĩ tới, vừa bước vào lại thấy Mộc Vân Dung đang giơ bình hoa lên ném tới Mộc Thanh Y, coi như là Mộc Trường Minh không muốn thấy Mộc Thanh Y, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ý định giết chết nàng, càng không muốn nàng chết trong tay tỷ tỷ mình. Rốt cuộc Mộc Trường Minh cũng hiểu được mẫu thân luôn nói cần phải nghiêm khắc dạy, lần này thể diện vứt xuống trước mặt Cung vương điện hạ, thật sự là mất hết mặt mũi phủ Túc Thành Hầu!

Mộc Thanh Y sửng sốt, mới nhìn nam tử bạch y (*áo trắng - Nuy) đi ra từ phía sau Mộc Trường Minh, đây là một thân bạch y trắng như tuyết, không nhiễm chút hạt bụi nhỏ nào, dung mạo tuấn tú lịch sự tao nhã, cho dù gặp phải tình huống gì, thần sắc trên mặt cũng không thay đổi, vẫn lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn thấu. 

Nhưng Mộc Thanh Y lại biết bề ngoài cao cao tại thượng như vậy, thật chất bên trong lại là tàn nhẫn và âm độc. Người này....Đã từng là hôn phu của nàng,  thuở nhỏ ngây thơ, cũng là tình yêu đầu tiên, lang quân như ý trong lòng thiếu nữ. Nhưng cũng chính người này, lại tự tay đem nàng và Cố gia đẩy mạnh xuống vực sâu vạn trượng.

Nàng vĩnh viễn nhớ, ngày đó tổ phụ bị giam, nàng chạy tới phủ Cung Vương cầu xin hắn cứu giúp, lại thấy hắn ôm người bạn khuê phòng tốt nhất của nàng nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm. Nàng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn, lại đổi lấy câu nói cay nghiệt của hắn: "Cố thị thông đồng với địch phản quốc, nên cả nhà bị giết, bị tịch thu tài sản là đúng tội!" Thấy vẻ mặt cười đắc ý của Chu Minh Yên, nàng hận không được lúc trước mắt mình bị mù, có mắt không tròng, như vậy còn cần con mắt làm gì chứ?!

Lại một lần nữa gặp lại hắn, Mộc Thanh Y cho là mình có thể bình tĩnh mà đối mặt, thống khổ hơn nữa nàng cũng đã trải qua, ông trời còn có thể cho nàng một lần nữa đối mặt với kẻ thù, nàng còn có cái gì không thể? Nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn nhã hờ hững kia....Mộc Thanh Y cụp mắt xuống, nàng sợ ý hận trong mắt sẽ bị người phát hiện!

"Gặp qua Cung vương."

Mộ Dung Dục! Cố Vân Ca ta đã trở lại, ngươi đã chuẩn bị trả giá lớn vì hành động trước kia của ngươi chưa?

Thật sự đã nói trước về cách xưng hô, nhưng Nuy vẫn xin nói lại một chút: Hoa Quốc là một quốc gia lấy “lễ” làm đầu (cái này ở chương giới thiệu về Hoa Quốc đã nói rõ), nên bình thường xưng hô với nhau vẫn rất luôn nhã nhặn, có lễ giáo đầy đủ, dù trong lòng ra sao thì ai biết, nhưng lấy tính cách kiêu ngạo và ghen ghét của Mộc Vân Dung trước giờ đối với Mộc Thanh Y thì không cần chữ “lễ” này, ít nhất là lúc không có người ngoài, nên Nuy sẽ dùng “ta – ngươi” (ở hiện đại gần giống như “mày – tao” vậy), còn Mộc Thanh Y cũng dùng “ta – ngươi”, một phần nàng không phải là ‘Mộc Thanh Y’ thật sự, một phần khác chính là nàng thân là đích nữ Tướng môn, không cần phải sợ một thứ nữ như Mộc Vân Dung, bản thân nàng từ nhỏ đã sống trên cao, từ xương cốt đã cao quý rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện