Editor: LaOngDao142

Trong vườn hoa Trì Vương phủ, một mảnh ồn ào huyên náo. Nghe được tin mới hai phu thê Trì Vương vội vã chạy tới thần sắc trên mặt đã không thể lấy khó coi để hình dung. Đặc biệt là nhìn đến Chu Minh Yên ngây ngô đứng ở bên cạnh núi giả không biết làm sao, nếu không phải còn có một chút tự chủ nhờ xuất thân danh môn, chỉ sợ Trì vương phi sẽ phải bộc phát tại chỗ. Chu Minh Yên này, trong ngày thường nhìn không vừa mắt thì cũng thôi đi, dù sao hiện tại Chu Minh Yên gặp xui xẻo nàng cũng coi như phúc hậu không có chút nào đứng nhìn hả hê. Nhưng Chu Minh Yên đang làm cái gì? Cũng không thể trách Trì vương phi không kiềm được cắn răng nghiến lợi. Nàng cùng Trì Vương kết hôn nhiều năm, thật vất vả có được một thằng con trai trưởng. Hôm nay trong sinh nhật một tuổi của con trai duy nhất, Trì vương phi cũng không có đòi hỏi gì khác chỉ cầu tất cả đều bình thường thuận thuận hoà hoà vui vẻ cũng không sao. Nhưng chính Chu Minh Yên, nàng ta còn có thể kiếm chuyện gây ra phiền toái!

"Ngươi làm cái gì?!" Lập tức Trì vương phi cũng không khách khí lớn tiếng hỏi.

"Vương phi." Mộ Dung Hiệp nhíu mày một cái, nhắc nhở vương phi có chút luống cuống lúc này không phải thời điểm tùy ý trút cơn giận dữ. Sắc mặt vợ chồng Trì Vương khó coi, còn có một người sắc mặt còn khó coi hơn so với bọn họ. Mộ Dung Dục đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt thấp thỏm lo âu của Chu Minh Yên mà cau mày. Lý Tri Nghi đã được người dìu đi xem đại phu, mặc dù Mộ Dung Dục biết Chu Minh Yên cùng Lý Tri Nghi nổi lên xung đột, nhưng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Tiểu nha đầu phát hiện mọi chuyện sớm nhất cũng không có rời đi, có chút chưa tỉnh hồn nói: "Nô tỳ... Nô tỳ nghe bên này có người đang nói chuyện, liền đi tới xem một chút. Đầu tiên thấy... trắc phi Cung Vương và Lý tiểu thư cãi vả. Sau đó có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý tiểu thư, đánh Lý tiểu thư ngất xỉu... Nô tỳ, nô tỳ sợ hết hồn, sau đó nghe được trắc phi cùng người kia nói rằng, muốn mang Lý tiểu thư... Lý tiểu thư... Nô tỳ sợ, nên thất thanh kêu to lên."

Tiểu nha đầu còn chưa có nói xong, sắc mặt tất cả mọi người nhìn Chu Minh Yên cũng thay đổi. Tức giận đến vô cùng tàn nhẫn không có ai ngoài Trì vương phi, nàng luôn luôn xem thường Chu Minh Yên mặc dù nàng ta thân phận tôn quý nhưng nửa điểm phong phạm vương phi cũng không có. Trì vương phi tự xưng luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp Trì Vương phủ. Hôm nay nếu Lý Tri Nghi thật sự ở Trì Vương phủ xảy ra chuyện gì, Lý Tri Nghi dĩ nhiên đáng thương, nhưng mặt mũi Trì Vương phủ cũng không cần nghĩ đến, người ngoài không biết chuyện chỉ sợ còn tưởng rằng trong Trì Vương phủ nàng có chỗ giấu diếm nơi bẩn thỉu.

Trì vương phi giận đến cả người phát run, chỉ vào Mộ Dung Dục rung giọng nói: "Lục đệ! Ngươi... Trắc phi của ngươi tốt lắm! Những chuyện ám muội như vậy còn dám mang tới Trì Vương phủ bọn ta, ngươi có còn để Tứ ca và Tứ tẩu như ta nhìn ở trong mắt không chứ!"

Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục cũng đen nhánh, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Minh Yên cơ hồ muốn bắn ra nộc độc. Khiến cho Chu Minh Yên vốn còn hoang mang lo sợ cũng không khỏi phải rùng mình: "Vương... Vương gia... Không phải lỗi của ta, chuyện không liên quan đến ta!"

Mộ Dung Dục nhắm hai mắt lại, biết chuyện ngày hôm nay khẳng định không dối gạt được. Nhưng vô luận như thế nào cũng không thể ở trước nhiều người mà thừa nhận như vậy, chỉ đành phải nói: "Tứ ca, Tứ tẩu. Đệ tra rõ xong chắc chắn sẽ cho hai người một cái công đạo."

Trì vương phi lại không chịu từ bỏ ý đồ, cười lạnh nói: "Tra rõ? Còn tra rõ cái gì nữa? Chẳng lẽ nha đầu trong phủ ta còn có thể oan uổng cho nàng ta hay sao chứ? Cũng được, nha đầu kia nói người nam nhân kia cũng đã bị bắt, chúng ta bắt đầu thẩm tra đi. Làm rõ ràng minh bạch cũng để cho những người biết chuyện bát nháo này cùng ta và Trì Vương phủ không có liên quan gì với nahu!"

Mộ Dung Dục cau mày nói: "Tứ tẩu, hôm nay là sinh thần của Tiêu nhi."

Trì vương phi lạnh lùng nói: "Thì ra Lục đệ còn nhớ rõ hôm nay sinh thần của chất nhi ngươi." Trì vương phi không nể mặt như thế, cho dù là Mộ Dung Dục cũng không thể nói gì hơn, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Minh Yên không còn một tia nhiệt độ.

"Khởi bẩm vương gia vương phi, Lý tiểu thư đã tỉnh." Sau lưng, một nha đầu Trì Vương phủ vội vã tới bẩm báo.

Mộ Dung Hiệp nhíu mày một cái, đối với Trì vương phi nói: "Vương phi, nàng trước đi xem Lý tiểu thư một chút đi." Lý Tri Nghi ở Trì Vương phủ bị thương, đối với Lý gia cũng không tiện giao phó. Mặc dù hiện tại Mộ Dung Hiệp đã không thể trông cậy vào có thể được Lý gia ủng hộ, nhưng nếu không kết thù cũng là tốt. Bất quá bây giờ kết thù tựa hồ cũng không tới phiên Trì Vương phủ.

Mộ Dung Dục thở dài, nói: "Lục ca, ta cũng trước đi xem Lý tiểu thư một chút."

"Cũng được. Trước hết mời trắc Cung Vương phi đến Đông viện, sau đó đi qua thăm Lý tiểu thư rồi hãy nói."

Một đám người lôi lôi kéo kéo đi tới, lại nhanh chóng rời đi. Chu Minh Yên cũng bị mấy mama trong Trì Vương phủ nghiêm túc lễ độ "Mời" đi Đông viện.

Sau núi giả hậu viện, mọi người đều đi hết sạch ba người Mộc Thanh Y mới từ bên trong đi ra. Gương mặt Vĩnh Gia quận chúa vẫn còn hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ đến mới vừa rồi Lý tiểu thư rõ ràng còn lâm vào nguy hiểm, như thế nào mới trong chốc lát tình thế liền nghịch chuyển, biến thành Chu Minh Yên gặp xui xẻo.

Lắc đầu một cái, Vĩnh Gia quận chúa quyết định đi tìm Thập Nhất Ca không gì không làm được.

Cười híp mắt nhìn bóng lưng Vĩnh Gia công chúa vội vã rời đi, Dung Cẩn vừa thưởng thức vừa bắt tay vào làm ngọc bội vừa nói: "Tên tiểu nha đầu kia nói láo." Tiểu nha đầu kia tuyệt đối không thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, với chỗ của nàng ta cùng với vị trí xuất hiện, nàng ta chỉ có thể thấy được Lý Tri Nghi té ngã xuống đất, nếu không sớm đã bị hai người Chu Minh Yên phát hiện. Nhưng tất cả lời của nàng ta nói cũng đều là thật, cũng không có bất kỳ lời nói dối nào cả, nếu như không phải từ đầu tới cuối Dung Cẩn cũng ở chỗ này, ngay cả hắn cũng không nhất định sẽ chú ý tới lời nói của tiểu nha đầu kia có vấn đề.

"Xem ra chuyện này là do Lý gia Tam tiểu thư, nàng ấy cũng không phải là nhân vật đơn giản sao." Vừa thấy mặt liền giết chết nhân vật như Chu Minh Yên, như thế nào lại là tiểu thư khuê tú bình thường.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Vị Lý tiểu thư này có thể có được khen ngợi của Thái hậu, đương nhiên có chút bản lãnh không giống người bình thường. Chu Minh Yên từ nhỏ bị Bình Nam Quận Vương cưng chiều làm hư, bàn về tâm kế mười nàng ta cũng không đấu lại Lý Tri Nghi." Mà mình đã từng bị Chu Minh Yên làm cho cửa nát nhà tan như vậy, rõ ràng phải ngu xuẩn số một đi.

"Thanh Thanh dường như rất ghét Chu Minh Yên." Dung Cẩn vừa nói, vừa bất động thanh sắc quan sát đi thiếu nữ ở bên cạnh.

Từ lúc vừa mới bắt đầu thủ đoạn của Thanh Thanh đối phó với Chu Minh Yên hắn đã nhìn ra, Thanh Thanh rất ghét nữ nhân này, không phải nói Thanh Thanh có chút hận nữ nhân này. Bất quá loại này hận ý này thuần túy so ra lại kém hơn so với chán ghét và cừu hận đối với Mộ Dung Dục và Mộ Dung An, hơn nữa cảm giác còn có một chút gì khác ở bên trong. Bất quá từ nhỏ đến lớn không cảm thụ qua quá nhiều tình cảm, Dung Cửu công tử cũng không thể chính xác hiểu ra đây rốt cuộc là một loại tình cảm gì. Bất quá, có thể khẳng định một chút, Thanh Thanh không muốn giết Chu Minh Yên, mà chỉ muốn nàng ta thống khổ. Như vậy so ra, Dung Cẩn cảm thấy Thanh Thanh đặt tình cảm trên người Chu Minh Yên có chút quá nhiều rồi. Rõ ràng nghe nói Chu Minh Yên cùng Thanh Thanh từ trước chưa từng có nhiều giao tiếp với nhau a, tại sao Thanh Thanh phải đối với nàng có tình cảm phức tạp hơn so với Mộ Dung Dục cùng Mộ Dung An?

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Quả thật có chút chán ghét."

"Công tử ta giúp Thanh Thanh giết nàng có được hay không?" Dung Cẩn dịu dàng hỏi.

Mộc Thanh Y ngẩn ra, lạnh nhạt nói: "Không cần, ta thích nhìn nàng từng chút từng chút mất đi hết tất cả. Chúng ta cũng đi xem một chút đi." Dung Cửu công tử ở phía sau nhìn bóng lưng bạch y thiếu niên trước mặt như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói: "Là bởi vì... Cố Vân Ca sao?"

Chu Minh Yên đã từng là bằng hữu tốt nhất với Cố gia Đại tiểu thư Cố Vân Ca, không tới nửa tháng Cố gia bị tạm giam trong ngục nhập chủ Cung Vương phủ. Chuyện của Cố gia không thoát được quan hệ với Bình Nam vương phủ cùng Chu Minh Yên, Thanh Thanh làm những thứ này là bởi vì Chu Minh Yên phản bội Cố Vân Ca sao?

Đi ở phía trước Mộc Thanh Y chân dừng một chút, cũng không có trả lời, trực tiếp hướng Đông viện đi tới.

Trong đại sảnh Đông viện cũng không có nhiều người, tân khách tham gia náo nhiệt cũng nhanh chóng bị Trì Vương cùng Trì vương phi đuổi đi tiền viện. Trong đại sảnh đang ngồi chỉ có vợ chồng Trì Vương, Cung Vương Mộ Dung Dục cùng Phúc Vương phi mà các hoàng tử đều phải xưng một tiếng đại tẩu, còn có Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu muốn đi theo tham gia náo nhiệt mạnh mẽ lôi kéo Ca Thư Hàn cùng Ca Thư Băng lưu lại. Ngoài ra còn có hai người trong cuộc, Chu Minh Yên và Lý Tri Nghi đã được băng bó kỹ vết thương được người đở ra ngoài ngồi.

Thời điểm Dung Cẩn và Mộc Thanh Y cùng nhau đi vào thì Lý Tri Nghi mới vừa được nha đầu đở ngồi xuống, có lẽ là do bị thương cũng có thể là mới vừa bị kinh sợ, trên dung nhan thanh tú của Lý Tri Nghi có vẻ tái nhợt hơn so với bình thường, càng cảm giác nhiều thêm mấy phần suy nhược. Thấy Dung Cẩn cùng Mộc Thanh Y đi vào, sắc mặt Mộ Dung Dục khẽ biến thành màu đen, nhưng nhìn lướt qua vợ chồng Trì Vương không nhúc nhích cùng Ca Thư Băng và Mộ Dung Chiêu hăng hái bừng bừng phía sau, rốt cuộc Mộ Dung Dục cũng không nói thêm gì.

Trì vương phi mặt áy náy nhìn Lý Tri Nghi dịu dàng nói: "Thương thế Lý tiểu thư như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lý Tri Nghi lắc đầu một cái, nhìn Chu Minh Yên đang mơ mơ hồ hồ đứng một bên, cắn cắn môi nói: "Đa tạ vương phi quan tâm, Tri Nghi cũng không có gì đáng ngại." Trì vương phi bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đều là bổn phi chiếu cố không chu toàn, mới để cho Lý tiểu thư gặp phải nguy hiểm như vậy, ngày mai bổn phi nhất định tự mình tới cửa đến Lý gia tạ tội. Kính xin Lý tiểu thư tha thứ."

Lý Tri Nghi liền nói không dám, chỉ nói đều là ngoài ý muốn tại sao có thể trách đến trên người Trì Vương phủ.

Đối với Lý Tri Nghi biết tiến lùi Trì vương phi cũng hết sức hài lòng, quay đầu nhìn Mộ Dung Hiệp một chút. Mộ Dung Hiệp trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: "Lý tiểu thư, ngươi và Trắc Cung Vương phi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương ngã xuống đất?"

Lý Tri Nghi liếc mắt nhìn Mộ Dung Dục ngồi ở một bên mặt vẫn bình tĩnh, lại nhìn Chu Minh Yên một chút nói: "Trắc phi cho người ta mời Tri Nghi qua trò chuyện, Tri Nghi suy nghĩ... Trắc phi phải... Nói vậy cũng không quan trọng, nên đã đi qua. Chúng ta nói được một lát, lúc ta muốn rời đi không biết tại sao sau ót đau xót rồi cái gì cũng không biết." Lý Tri Nghi nói không tỉ mỉ, thoạt nhìn dường như cũng không có nói gì, nhưng cảnh tượng lúc đó đối với Chu Minh Yên thật sự là quá bất lợi. Vô luận Lý Tri Nghi nói thế nào, tất cả mọi người vẫn sẽ liên tưởng đến trên người Chu Minh Yên.

Mộ Dung Chiêu bĩu môi nói: "Mới vừa rồi tiểu nha đầu kia rõ ràng nói nàng ta nghe có tiếng người đang cãi vả với nhau, thế nào đến ngươi lại biến thành đang nói chuyện?"

Lý Tri Nghi rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Thời điểm ta cùng với trắc phi nói chuyện có lẽ là có chút kích động, cho nên mới khiến cho nha đầu đó hiểu lầm cũng không chừng."

Trì vương phi nhìn chăm chú vào nàng nói: "Nói như vậy, ngươi cũng không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Tri Nghi nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi Trì vương phi nở nụ cười lạnh nhạt nói: "Thật may là nha đầu phát hiện kịp thời kêu người đến, thị vệ trong phủ tại chỗ bắt được một người đàn ông đây."

Sắc mặt Lý Tri Nghi khẽ biến, ngón tay ngọc đặt ở trên đầu gối nắm lại thật chặc, trong giọng nói mang theo chút run rẩy: "Tri Nghi. Tri Nghi đúng là không biết chuyện gì xảy ra."

Người ở chỗ này cũng không khỏi ở trong lòng âm thầm vì Lý Tri Nghi thở dài, bọn họ tự nhiên sẽ không tin tưởng Lý Tri Nghi thật sự cái gì cũng không biết, duy nhất có thể chính là sợ đắc tội Mộ Dung Dục nên mới không dám nói ra chân tướng. Mặc dù Chu Minh Yên chẳng qua chỉ là Trắc Cung Vương phi, nhưng thân phận quận chúa Bình Nam Quận Vương của nàng ta, còn có phụ thân ta trong tay nắm giữ binh quyền cũng không dễ đắc tội như vậy. Mộ Dung Dục coi như muốn trợ lực của Lý gia, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Bình Nam vương phủ.

Trì vương phi thương tiếc đưa tay vỗ vỗ tay Lý Tri Nghi nói: "Đừng sợ, chuyện gì cũng không phát sinh."

"Đa tạ vương phi." Lý Tri Nghi gật đầu một cái dần dần rơi lệ.

Ca Thư Băng ngồi ở bên cạnh Ca Thư Hàn nhíu mày một cái nói: "Rõ ràng chính là nữ nhân kia cho người ta đánh ngất Lý tiểu thư."

Lời này vừa nói ra, mọi ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung vào trên người Ca Thư Băng. Ca Thư Hàn bất đắc dĩ nhìn đường muội tinh thần trọng nghĩa dồi dào mà thở dài. Ca Thư Băng cũng phát hiện mình xúc động, đây là chuyện nhà của hoàng thất Hoa Quốc, vốn người ngoài không nên chen miệng, nhưng lời đã nói ra tự nhiên không thể nuốt trở về, hơn nữa Ca Thư Băng nhìn Lý Tri Nghi quả thật rất đáng thương, dứt khoát liền nói: "Ta không có nói láo, lúc ấy cũng không chỉ có một mình ta nghe được a."

Chu Minh Yên vốn cho rằng chuyện này còn có đường cứu vãn mà thở phào nhẹ nhỏm sắc mặt cũng cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Ca Thư Băng. Nàng ta không trợn mắt nhìn còn tốt, nàng ta vừa trợn mắt Ca Thư Băng càng thêm không vui, cắn răng nói: "Lúc ấy Tây Việt Cửu hoàng tử và Thanh đệ đệ cũng ở chỗ đó a, bọn họ cũng nghe được."

Dung Cẩn ném ánh mắt bất đắc dĩ cho Mộc Thanh Y, vừa chống lại ánh mắt của mọi người vừa có tư thái ngạo nghễ: "Đúng nha, bổn hoàng tử quả thật nghe được. Cho nên mới tới xem một chút có phải cần bổn hoàng tử làm chứng nhân hay không." Vốn hành động vô sỉ chỉ đến tham gia náo nhiệt, lập tức được hắn phác hoạ thành cử chỉ quang minh chính đại bênh vực lẽ phải chánh nghĩa.

Mộc Thanh Y cũng chỉ đành gật đầu nghiêm túc nói: "Lúc ấy tại hạ cùng Cửu hoàng tử còn có Vĩnh Gia quận chúa đang du ngoạn trong núi giả, nghe được tiếng cãi vả mới đi qua. Bất quá bởi vì ở trước núi giả, bọn ta cũng không thấy Lý tiểu thư bị tập kích, do nghe được tiểu nha đầu kia kêu cứu nên mới biết được." Lời của Mộc Thanh Y cũng giải thích hợp tình hợp lý, tất cả mọi người đều gật đầu một cái.

Trong lòng Trì vương phi căm hận Mộ Dung Dục cùng Chu Minh Yên, dĩ nhiên là ước gì bọn họ bị mất thể diện. Lập tức mỉm cười nhìn Ca Thư Băng hỏi: "Như vậy, Vĩnh Gia quận chúa cũng nghe được các nàng nói chút gì, đúng không?"

Trí nhớ Ca Thư Băng không kém, một chữ không lọt kể lại đoạn Chu Minh Yên cùng Lý Tri Nghi cãi nhau, còn có tất cả lời nói mà Chu Minh Yên cùng nam tử kia thương nghị hãm hại Lý Tri Nghi. Cùng với lời tiểu nha đầu kia nói hai bên đối chiếu, tội danh của Chu Minh Yên căn bản không cách nào rửa sạch. Sắc mặt Lý Tri Nghi vốn dĩ tái nhợt lúc này cũng biến thành trắng bệch, run rẩy chỉ vào Chu Minh Yên, khóc không ra tiếng: "Tri Nghi có chỗ nào đắc tội trắc phi, mà trắc phi lại dùng thủ đoạn như thế? Tại sao muốn dùng thủ đoạn hủy hoại cả đời ta như thế? Không... Trắc phi là muốn mạng của Lý Tri Nghi đi? Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Lý Tri Nghi còn có mặt mũi sống tạm qua ngày sao? Không bằng đâm đầu vào cột chết đi cho rồi. Trắc phi làm như thế... Nếu trắc phi thật sự hận bệ hạ hạ chỉ tứ hôn... Kính xin Cung Vương điện hạ hướng bệ hạ nói rõ, Tri Nghi nguyện giải trừ hôn ước cùng với Cung Vương điện hạ, từ đó thanh đèn cổ Phật chung thân không lấy chồng!"

Lý Tri Nghi cương liệt như thế cũng làm cho tất cả mọi người chấn động, thần sắc nhìn về phía Chu Minh Yên càng thêm bất thiện. Trì vương phi vội vàng lôi kéo Lý Tri Nghi cười nói: "Lý tiểu thư nói gì vậy, hôn sự giữa ngươi cùng Lục đệ là phụ hoàng tự mình tứ hôn, nơi nào có thể nói giải trừ liền giải trừ?" Lý Tri Nghi che mặt thống khổ nói: "Tri Nghi tự biết cửa Lý gia không so được Bình Nam Quận Vương phủ địa vị cao quý, nhưng Lý gia cũng là thư hương môn đệ nhiều thế hệ trong sạch. Lý Tri Nghi cũng chỉ là tiện mệnh chết rồi thì cũng thôi, nhưng nếu chết đi trên lưng còn mang ô danh, như thế nào không làm trưởng bối Lý gia cùng phụ mẫu khổ cực dưỡng dục thất vọng ta một đời hay sao?"

Nhìn bộ dáng Lý Tri Nghi thất thanh khóc rống, Trì vương phi cùng Phúc Vương phi cũng cảm động lây, vội vàng cùng nhau khuyên lơn Lý Tri Nghi.

Lúc này Mộ Dung Hiệp cũng không phải khẩn cấp như vậy, dù bận vẫn ung dung nhìn Mộ Dung Dục nói: "Lục đệ, chuyện như vậy... Đệ xem làm sao bây giờ?" Mộ Dung Hiệp và Trì vương phi không giống nhau, Trì vương phi tức giận chuyện trong yến hội hôm nay sẽ khiến cho Trì Vương phủ mất mặt, để cho yến tiệc mừng nhi tử tròn một tuổi không hoàn mỹ. Nhưng còn Mộ Dung Hiệp cũng không sao. Yến tiệc nhi tử trong một tuổi ý nghĩa lớn nhất cũng chỉ là chiêu kỳ phụ hoàng đối với Trì Vương phủ sủng ái và coi trọng thôi. Bất kể trong yến hội có chuyện gì xảy ra, mục đích này cũng đã đạt đến. Mà bây giờ điểm ngoài ý muốn nho nhỏ này, sai lầm cũng không ở Trì Vương phủ, mặc dù phụ hoàng biết cũng chỉ sẽ trấn an hắn, hơn nữa còn có thể thấy Mộ Dung Dục bị chê cười, cớ sao mà không làm?

Mộ Dung Dục trầm giọng nói: "Đa tạ Tứ ca. Chu thị thần đệ trước mang về xử trí. Lý tiểu thư, chuyện này bổn vương nhất định sẽ cho Lý gia một giao phó hài lòng." Lý Tri Nghi cắn cắn môi, có chút ủy khuất nhìn Mộ Dung Dục một cái, cũng không có làm khó, nhàn nhạt nói: "Vương gia xin cứ tự nhiên, Tri Nghi tin tưởng vương gia sẽ cho Lý gia một cái công đạo."

Thật ra thì ai ở chỗ này cũng đều rất rõ ràng, Chu Minh Yên phạm vào chuyện như vậy thế nào cũng bị trừng phạt không quá đáng. Mộ Dung Dục còn nghĩ muốn mang người trở về rồi mới tính, nói trắng ra là vẫn còn muốn bảo vệ Chu Minh Yên. Hoặc là nói Mộ Dung Dục cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ Chu gia. Chẳng qua là người luôn luôn thông minh hơn người như Cung Vương hiển nhiên cũng không giỏi về xử lý cân bằng giữa hai gia tộc. Chu gia cùng Lý gia chỉ sợ không có dễ dàng giải quyết như vậy.

Chu Minh Yên thất hồn lạc phách bị Mộ Dung Dục dẫn đi, Lý Tri Nghi cũng lấy lý do thân thể khó chịu rất nhanh rời đi. Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, không khí của yến tiệc tròn một tuổi cũng có chút kỳ quái. Thật may điều quan trọng nhất trong yến hội tròn một tuổi là chọn nghi thức đồ vật đoán tương lai từ lúc trưa đã hoàn thành, tiểu thế tử bắt một quyển sách cùng một thanh kiếm khiến cho vợ chồng Mộ Dung Hiệp rất có mặt mũi, buổi tối yến hội hơi có chút không tốt đẹp nhưng có thể cũng không đáng kể.

Buổi tối sau khi dạ tiệc chấm dứt, các tân khách rối rít cáo từ, Mộc Thanh Y lại bị Mộ Dung Hiệp cho người âm thầm giữ lại. Mộc Thanh Y đã sớm biết Mộ Dung Hiệp mời nàng tới tuyệt đối không chỉ đơn thuần vì yến tiệc mừng tiểu thế tử tròn một tuổi, nên cũng không thèm để ý. Vốn dĩ nàng chỉ là một người mới tới, ở kinh thành nhân sĩ cũng không nhiều. Ngoại trừ Dung Cẩn thật không có ai chú ý tới nàng căn bản không có rời khỏi Trì Vương phủ.

Trong thư phòng Trì Vương phủ

"Ra mắt vương gia, vương phi." Mộc Thanh Y đi tới liếc mắt nhìn mọi người trong thư phòng, nhàn nhạt cúi người hành lễ.

Mộ Dung Hiệp gật đầu nói: "Trương công tử không cần đa lễ, mời ngồi đi." Mộc Thanh Y cũng không khách khí, đi qua một vị trí thứ hai bên tay trái Mộ Dung Hiệp ngồi xuống, dường như không thèm để ý chút nào ánh mắt quan sát của mọi người.

Trong thư phòng, trừ Trì Vương và Trì vương phi, còn có phụ tá họ Trịnh của Trì Vương phủ. Lúc này đang nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y chính là vị Trịnh tiên sinh cùng với Trì vương phi, Trì vương phi đơn thuần thật ra chỉ là hiếu kỳ, không hiểu tại sao vương gia phải coi trọng thiếu niên mới mười mấy tuổi như thế này. Mà Trịnh tiên sinh lại không giống vậy, ánh mắt hắn quan sát Mộc Thanh Y giống như kim châm, mang theo chút ý thăm dò bén nhọn.

Mộc Thanh Y cười nhạt, câu môi cười nói: "Túc Khanh tiên sinh, vãn bối có chỗ nào không ổn sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Hiệp cùng vị Trịnh tiên sinh kia cũng biến đổi, hai mắt Mộ Dung Hiệp nhíu lại, nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?!" Thần sắc Mộc Thanh Y thong dong, cười nhạt nói: "Doanh Châu Trương thị, Trương Thanh."

Mộ Dung Hiệp cười lạnh một tiếng nói: "Doanh Châu Trương thị? Ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, từ nhỏ sống ở Doanh Châu làm sao có thể biết đến Trịnh tiên sinh." Mộc Thanh Y giống như không chút nào nhận ra sát khí của Mộ Dung Hiệp, nàng mỉm cười nhìn Trịnh tiên sinh nói: "Trịnh Duy, chữ Túc Khanh. Tĩnh An mười năm khoa cử thi hội đệ nhất danh. Nhưng bởi vì đắc tội Bình Nam Quận Vương Chu Biến mà bị phái người bắt cóc, vô duyên thi đình. Tìm được đường sống trong chỗ chết sau đó đi lên nha môn kinh thành trạng cáo Chu Biến không được, tới cửa lý luận thất thủ giết chết thứ nữ Chu Biến. Ách... Thật ra thì chỉ là một nha đầu trong Bình Nam Quận Vương phủ, nhưng cũng bị phản sung đày đi biên cương."

Sắc mặt Mộ Dung Hiệp cùng Trịnh Duy càng lúc càng khó coi, có thể biết tường tận tin tức ngọn nguồn cuộc sống của một người không thể không khiến cho hai người kiêng kỵ thiếu niên trước mắt này. Mộc Thanh Y nhìn dáng vẻ cảnh giác của bọn họ, nàng nhoẻn miệng cười nói: "Vương gia cùng Trịnh tiên sinh không cần khẩn trương, tại hạ nếu chuẩn bị vì vương gia dốc sức, tự nhiên không thể không điều tra một chút chuyện nhỏ trong vương phủ. Vạn nhất... Vương gia có chỗ nào không ổn, chẳng phải là làm liên lụy tới tại hạ hay sao? Tại hạ thế nhưng rất luyến tiếc cái mạng này."

Mộ Dung Hiệp hiểu, thiếu niên này là đang cảnh cáo nếu như hắn khinh cử vọng động, thì hắn ta (ý chỉ MTY) cũng có lưu lại hậu thủ. Mộc Thanh Y nhìn hắn, trên mặt nhiều hơn mấy phần chân thành nói: "Vương gia, tại hạ không muốn nói cái gì mà vì vương gia như thế nào cúc cung tận tụy đến chết, chỉ có một điều... Lúc trước tại hạ đã từng nói với vương gia, chỉ cần hoàn thành chuyện này, tại hạ lập tức rời khỏi kinh thành trọn đời không quay lại. Tuyệt đối sẽ không để cho vương gia làm khó."

Mộ Dung Hiệp trầm ngâm nói: "Lục đệ của bổn vương xưa nay là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, bổn vương cũng không biết đệ ấy lúc nào thì đắc tội một cừu nhân như công tử vậy?" Mộc Thanh Y hắng giọng cười một tiếng nói: "Nếu như hắn biết, tại hạ còn cơ hội sống trên đời sao?" Mộc Thanh Y biết Mộ Dung Hiệp không tin mình, nhưng nàng quả thật không có biện pháp để cho những hoàng tử đã sớm thành tinh tin tưởng một người bỗng nhiên xuất hiện. Cho nên, nàng chỉ thích hợp thản nhiên nói: "Tại hạ không nghĩ đại sảnh Trì Vương phủ có bất cứ chuyện gì, mấy ngày nay tại hạ cũng sẽ lưu lại kinh thành, nếu như vương gia có gì cần tại hạ ra sức, có thể trực tiếp phái người đến Trương gia tìm ta. Vương gia không muốn tại hạ nhúng tay, tại hạ tuyệt đối không hỏi tới. Hơn nữa cái này coi như là lễ ra mắt cho vương gia."

Mộc Thanh Y lấy ra một phong thư dán kín, Trịnh Duy đứng dậy nhận lấy. Cẩn thận quan sát một phen xác định phong thư không có vấn đề mới trình cho Mộ Dung Hiệp, Mộ Dung Hiệp lướt qua  Mộc Thanh Y một cái, cúi đầu mở phong thư ra. Trên lá thư thật mỏng cũng không có bao nhiêu chữ viết, nhưng nội dung lại làm cho thần sắc trên mặt Mộ Dung Hiệp càng thêm ngưng trọng, nhìn Mộc Thanh Y nói: "Mộ Dung Dục và Bình Nam Quận vương phủ liên thủ hãm hại Cố gia?" Lời này vừa nói ra, Trì vương phi và Trịnh duy cũng không khỏi phải biến sắc. Năm đó chuyện Cố gia rốt cuộc đã là chuyện gì xảy ra chuyện gì, cho dù là Mộ Dung Hiệp một hoàng tử có quyền thế như vậy cũng không biết. Dường như chỉ trong một đêm, chứng cứ căn cứ chính xác Cố Mục Ngôn phản quốc bỗng nhiên đến trong tay Hoa Hoàng, sau đó cơ hồ ngay cả điều tra cũng không có, cả nhà Cố gia đều bị bắt giam vào ngục. Mộ Dung Hiệp thậm chí còn chưa kịp suy tư lập trường của mình, thái tử đã phế, Cố gia cũng đã diệt. Cho dù đã qua mấy năm, cho dù quay đầu lại nghĩ đến Mộ Dung Hiệp vẫn như cũ cảm thấy chuyện đã xảy ra đột ngột như một giấc mộng. Trong nháy mắt, chỉ vọn vẹn một buổi sáng một thái tử một gia tộc khổng lổ đã bị diệt gọn. Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Dung Hiệp chân chính cảm nhận được hoàng quyền đáng sợ cùng quan trọng đến cỡ nào.

Quả thật Cố gia sụp đổ thì Mộ Dung Dục là người cuối cùng được lợi. Thậm chí bởi vì có lời đồn đãi lúc này hăn ta cùng Bình Nam Quận Vương phủ có liên quan, mà Cung Vương phủ và Bình Nam Quận vương phủ nhanh chóng se duyên cũng làm cho không ít người ở trong lòng âm thầm suy đoán có phải Mộ Dung Dục ở trong đó trợ giúp bỏ đá xuống giếng hay không. Dù sao, rốt cuộc là Cố Mục Ngôn oan uổng hay là thật sự phản quốc, thật ra thì cũng không có người chân chính hiểu rõ. Nhưng nếu như chuyện này từ lúc mới bắt đầu chính là âm mưu của đệ đệ tốt kia của hắn mà nói, như vậy dường như bọn họ từ đầu tới cuối thật sự đã xem thường Lục đệ này sao?

Ngoan tuyệt, ẩn nhẫn như vậy thật sự là làm cho người ta không thể không cảm thấy kinh hồn táng đảm.

"Ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi cùng Cố gia là quan hệ như thế nào?" Mộ Dung Hiệp trầm giọng hỏi.

Mộc Thanh Y mỉm cười nói: "Tại hạ cùng Cố gia... Không có quan hệ gì. Bất quá tại hạ hết sức ngưỡng mộ phong thái của Cố tướng quân, vừa lúc lại nhìn những người không vừa mắt, hơn nữa ngẫu nhiên biết chuyện này từ đầu đến cuối mà thôi."

Mộ Dung Hiệp cau mày: "Ta tại sao phải tin tưởng ngươi?"

Mộc Thanh Y cười nói: "Những thứ này đều là Cung Vương phi tự mình khai nhận, thủ đoạn như thế... Chậc chậc, tại hạ thấy như thế là đủ rồi. Người như vậy, hiện tại mặc dù nhất thời bị đánh ứng phó không kịp, nhưng nếu để cho hắn chậm rãi hít thở thông qua, Trì Vương điện hạ có lòng tin nhất định thắng hắn sao?"

Mộ Dung Hiệp trầm mặc, nếu như trước kia hắn còn cảm thấy mình cùng Mộ Dung Dục ít nhất thế lực ngang nhau cũng nên liều chết, nhưng hiện tại hắn cũng không dám khẳng định như vậy. Nếu như chuyện này là thật, Cố gia thật hoàn toàn bởi vì Mộ Dung Dục mà hủy diệt, hắn tuyệt đối cần đánh giá Lục đệ một lần nữa.

Trịnh Duy nhìn Mộ Dung Hiệp để xuống tín thư, sắc mặt cũng giống nhau đều hết sức khó coi. Một hồi lâu tài năng danh vọng Mộc Thanh Y nói: "Trương công tử là muốn lợi dụng chuyện này lật đổ Cung Vương? Vì Cố gia sửa lại án xử sai?"

Mộc Thanh Y Du Nhiên(tự nhiên) lắc đầu nói: "Không, nếu có thể vì Cố gia sửa lại án xử sai tự nhiên là một chuyện tốt. Nhưng Trì Vương tốt nhất không nên dùng chuyện này đi công kích Cung Vương." Hai người đều sửng sốt hỏi: "Tại sao?" Mặc dù người Cố gia đãchết, nhưng danh vọng của Cố gia đến nay luôn luôn ở trong dân chúng không thấp. Nếu như một khi chứng minh được Cố gia oan uổng, hơn nữa còn bị Mộ Dung Dục hãm hại, như vậy ngôn luận và phản kháng của dân chúng cho dù là Hoa Hoàng chỉ sợ cũng không khỏi không khuất phục. Mộ Dung Hiệp cho rằng không chết cũng phải phế toàn bộ.

Mộc Thanh Y lắc đầu cười nói: "Chẳng lẽ Trì Vương điện hạ thật sự cho rằng Mộ Dung Dục có thể dễ dàng hại chết Cố gia như vậy?"

Mộ Dung Hiệp hơi biến sắc, Mộc Thanh Y mỉm cười nhìn hắn gật đầu nói: "Không sai muốn Cố gia cùng thái tử chết không chỉ có Mộ Dung Dục, mà là bệ hạ. Tại hạ hoài nghi Cung Vương nhìn thấu được điểm này, cho nên mới dám dùng biện pháp vụng như vậy hãm hại Cố gia."

"Nếu đã như vậy Cung Vương không khỏi quá mức mạo hiểm rồi." Vu hãm tội phản quốc, nếu như thành công thì không sao, nếu không thành ngược lại bị phát hiện, đó chính là thời điểm Mộ Dung Dục xui xẻo, một lần khinh suất, chỉ sợ cả đời cũng đừng mơ tưởng có thể bò dậy.

Mộc Thanh Y cười nói: "Trịnh tiên sinh sao không nói hắn nắm chặc và chính xác tâm ý của bệ hạ đây?" Hoa Hoàng tại vị đã hơn hai mươi năm, những năm đầu đối với Cố Mục Ngôn - thần tử có công lao vất vả càng lớn coi như là kính trọng. Nhưng thời gian tại vị càng lâu, thường xuyên nghe lời ra tiếng vào. Nếu như còn có người hết lần này tới lần khác thỉnh thoảng khuyên này khuyên kia, một lần hai lần hoặc giả không có gì, nhưng thời gian lâu dài trong lòng hoàng đế khó tránh khỏi sẽ sinh ra mấy phần chán ghét đối với thần tử. Hôm nay thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, Hoa Hoàng cảm thấy hoàn toàn không cần người quơ tay múa chân trước mặt một hoàng đế chân chính như hắn, nếu như lúc này đúng lúc có cơ hội, kết quả của Cố gia có thể nghĩ.

Trịnh Duy im lặng.

Mộ Dung Hiệp hỏi: "Nếu đã như vậy, Trương công tử muốn đối phó với hắn như thế nào?"

Mộc Thanh Y cười nói: "Thật ra thì vương gia cũng không nhất định quá mức ưu tâm. Cung Vương làm việc này Trì Vương cảm thấy bệ hạ có biết hay không?" Mộ Dung Hiệp do dự một chút, cau mày nói: "Phụ hoàng đương nhiên phải biết?"

Mộc Thanh Y gật đầu cười nói: "Nếu biết Cung Vương có thủ đoạn như thế, Trì Vương cảm thấy bệ hạ có thể đề phòng Cung Vương hay không? Nếu như Cung Vương dùng thủ đoạn trên người thái tử và Cố gia hoặc là trên người các vị vương gia thì cũng thôi đi, nếu như có một ngày những thủ đoạn này dùng ở trên người bệ hạ thì sao?"

Mộ Dung Hiệp cau mày nói: "Nhìn dáng vẻ của phụ hoàng cũng không giống như đề phòng Lục đệ." Mới vừa cách chức Chu Vân tần, phế Chu Minh Yên, nhưng ngay lập tức tứ hôn Lý gia, làm gì có một chút ý tứ muốn đề phòng Mộ Dung Dục chứ.

"Lời ấy sai rồi." Mộc Thanh Y cười nói: "Bệ hạ tự nhiên sẽ đề phòng Cung Vương điện hạ. Nhưng sẽ không để cho Cung Vương điện hạ lập tức ngã xuống."

"Vì sao?" Mộ Dung Hiệp hỏi.

"Nếu như Cung Vương ngã... mẫu thân Phúc Vương xuất thân vi hàn, bản thân cũng không có tài cán gì, Tam vương gia giỏi võ, bất thiện tranh đấu, tính tình Ngũ vương gia tán mạn, năng lực tầm thường. Thất điện hạ và Cung Vương ruột thịt đồng lòng hơn nữa hiện tại sinh tử chưa biết. Bát điện hạ tuổi còn quá nhỏ, muốn ra hồn chỉ sợ còn qua mấy năm ma luyện. Như thế thứ nhất, nếu như Cung Vương ngã chẳng phải là biến thành Trì Vương một nhà độc lớn?"

Mộ Dung Hiệp nhất thời cảm thấy trong miệng có chút phát khổ: "Phụ hoàng không chỉ có đề phòng Lục đệ, mà còn... Đề phòng bổn vương."

Mộc Thanh Y nhướng mày cười nói: "Chuyện này có gì mà kỳ quái? Bệ hạ đã là thiên mệnh chi năm, mà các vị vương gia chính là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh. Nếu như bệ hạ lúc này còn là lúc tráng niên, tuyệt đối sẽ không đa nghi nhiều như vậy." Người đã già luôn đặc biệt sợ lão, đặc biệt là người đang ở địa vị cao, đã sớm nhìn thấy hết tất cả những điều xấu xa ghê tởm trên thế gian, cũng càng thêm lo lắng các con trẻ tuổi hơn so với mình sẽ từ trong tay của mình đoạt quyền. Tam cương ngũ thường, thiên địa quân hôn sư, những giáo điều chỉ dùng để ước thúc người bình thường, cho tới bây giờ cũng không quản được trên đầu hoàng thất. Từ cổ chí kim, trong hoàng triều sát tử giết cha, giết huynh đồ đệ đếm không xuể, tại sao có thể không sợ?

"Công tử có biện pháp nào tốt không?" Vẻ mặt Mộ Dung Hiệp cứng ngắc hờ hững hỏi. Mộc Thanh Y nghiêng đầu lộ ra một nụ cười Du Nhiên(tự nhiên), dưới ánh nến nhàn nhạt nhưng lại hiện ra mấy phần ngây thơ ứng với ở tuổi thiếu niên, chẳng qua lời nàng nói ra cũng không có nửa điểm quan hệ với bạn đồng trang lứa. Kinh ngạc như vậy càng làm cho ba người trước mắt cảm thấy thiếu niên này không giống như một người còn sống, mà ngược lại giống như u hồn từ U Minh bò ra.

"Biện pháp sao... Nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản."

"Xin công tử chỉ giáo." Mộ Dung Hiệp nói, rốt cuộc vẫn là một trong các hoàng tử siêu quần bạt tụy (nổi bật) nhất của Hoa Quốc, trải qua kinh hãi lúc ban đầu Mộ Dung Hiệp rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh cùng thong dong. Mộc Thanh Y cười nói: "Hạ sách, lấy lực rách chi." Chống lại ánh mắt nghi hoặc của ba người, Mộc Thanh Y hướng về phía Trịnh Duy, cười mắt cong cong nói: "Chính là có câu nói —— soán vị bức vua."

Trịnh Duy khóe miệng vừa kéo, miễn cưỡng cười nói: "Công tử nói đùa."

Mộc Thanh Y nhún nhún vai, không thèm để ý nói: "Như vậy trung sách chính là nhẫn. Từ xưa người có thể thành đại sự, đều không phải là cường giả có thể nhịn người những chuyện không thể nhẫn hay sao. Dĩ nhiên đơn thuần nhẫn nhịn còn chưa đủ, Trì Vương điện hạ còn phải làm nhi tử trung hiếu lễ nghĩa thật là tốt, để cho Hoa Hoàng tin tưởng trừ ngươi ra, các nhi tử khác đều là hạng người lòng muông dạ thú. Dĩ nhiên đối với bệ hạ bệnh đa nghi rất nặng, tại hạ cảm thấy biện pháp này có thể còn cơ hội thành công không lớn bằng so bức vua thoái vị."

Mộ Dung Hiệp nhàn nhạt nhìn nàng, còn chưa nói tốt đã cảm thấy không tốt rồi, Mộc Thanh Y nhíu mày cười nói: "Như vậy chính là biện pháp cuối cùng. Tranh đi."

Trì vương phi ngồi ở một bên cau mày nói: "Chẳng lẽ trước kia chúng ta không có tranh sao?" Các hoàng tử từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu tranh cãi, mà bọn họ những thê tử hoàng thất từ ngày hạ chỉ tứ hôn cũng bắt đầu tranh đấu cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng lại.

Trường hợp như hôm nay Trì vương phi có thể tham gia, đã chứng minh nàng không chỉ có đủ thông minh, hơn nữa còn rất được Trì Vương tín nhiệm. Từ điểm này Mộc Thanh Y đã cảm thấy Mộ Dung Hiệp thật ra so với Mộ Dung Dục tỷ lệ thành công hơn rất nhiều. Ít nhất Mộ Dung Hiệp có một thê tử thông minh, hơn nữa rất cũng rõ ràng lấy thái độ đối đãi thê tử của mình. Nếu cưới vương phi, bất kể có tình cảm hay không cũng phải biến cửa hôn sự này thành đồng minh cùng trợ lực kiên cố nhất của mình mà không phải tùy thời sẽ bộc phát nguy hiểm.

Mộc Thanh Y lại cười nói: "Tại hạ nói tranh không nhất thiết là người, mà có thể không cần tồn tại đi. Nếu như cuối cùng bệ hạ có thể lựa chọn chỉ còn lại một người, như vậy cho dù hắn có làm chuyện gì cũng có thể được tha thứ đi? Dĩ nhiên, nếu như Trì Vương điện hạ đang thi hành điều này thời điểm có thể kết hợp điều thứ hai, tin tưởng hiệu quả sẽ càng thêm hoàn mỹ."

"Càn rỡ!" Mộ Dung Hiệp đột nhiên giận tím mặt, sẳng giọng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y nói: "Ngươi đang khích bác quan hệ giữa bổn vương cùng chúng huynh đệ! Ngươi không phải chỉ muốn sửa trị Lục đệ, ngươi muốn mạng tất cả hoàng tử sao? Hay là... Ngươi quả nhiên cũng là dư nghiệt Cố gia?"

Mộc Thanh Y bình tĩnh nói: "Tại hạ không nói gì là vương gia suy nghĩ quá nhiều." Quan hệ huynh đệ hoàng gia phải dùng tới khích bác sao? Nàng bất quá tùy ý nói một câu, Mộ Dung Hiệp lập tức có thể nghĩ đến giết các hoàng tử, có thể thấy được trong lòng hắn cũng đã từng nghĩ tới như vậy. Nếu muốn những hoàng tử này không cách nào tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì có rất nhiều biện pháp, tại sao phản ứng đầu tiên của vương gia là một chữ giết?

Mộc Thanh Y nhìn bộ dáng Mộ Dung Hiệp trợn mắt, nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng lên nói: "Nếu vương gia không muốn nghe, vừa lúc tại hạ cũng nói xong rồi, như vậy liền cáo từ."

"Ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao?" Mộ Dung Hiệp cười lạnh nói.

Mộc Thanh Y quay đầu lại cười nói: "Cái này sao... Nếu như chưa tới nửa canh giờ nữa tại hạ còn chưa trở lại trong phủ, Tây Việt Cửu hoàng tử chỉ sợ sẽ tới phủ tìm người. Mới vừa rồi trước yến hội, tại hạ có nói với Cửu hoàng tử trong phủ tại hạ có cất một vò rượu cực phẩm mang từ Bồng Lai Tiên Cảnh của Doanh Châu. Tính toán tối nay giờ Tý lên nóc phòng ngắm trăng thuận tiện uống cạn nó. Nếu như Cửu hoàng tử đến lúc đó không tìm được người, nói không chừng sẽ cho rằng tại hạ lừa gạt hắn..."

"Dung Cẩn biết ngươi ở lại Trì Vương phủ?" Mộ Dung Hiệp hỏi.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Vốn cũng không biết, đợi đến khi hắn tới không tìm được rượu sẽ biết được thôi. Nếu như tại hạ vào lúc này cáo từ, cũng có thể trở về trước giờ Tý."

"Ngươi đi đi." Hồi lâu, Mộ Dung Hiệp rốt cục mở miệng nói.

Mộc Thanh Y cũng không kinh ngạc, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu, hướng ba người chắp tay cười nói: "Vương gia, vương phi, Trịnh tiên sinh, cáo từ."

Chờ tiếng bước chân của Mộc Thanh Y đi xa, trong thư phòng trầm mặc hồi lâu, mới nghe được Trì vương phi trầm giọng nói: "Vương gia, Trương Thanh này rốt cuộc là ai? Hắn thật sự là..." Trì vương phi muốn hỏi, hắn thật mới mười bốn tuổi sao? Ở chỗ này ba người bọn họ cũng được coi là người vô cùng thông minh, nhưng vô luận là ai cũng không khỏi không thừa nhận chính mình vô luận là tài trí khí độ hay can đảm cũng không mạnh bằng thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này.

Hồi lâu, Trịnh Duy mới than nhẹ một tiếng nói: "Thật là người trẻ tuổi lợi hại, thật sự giang sơn lớn có tài người ra, tại hạ cho dù không chịu thừa nhận cũng không khỏi không nói một câu già rồi." Mộ Dung Hiệp trầm giọng nói: "Tiên sinh nói quá lời, thiếu niên này nói ra có chút nghe rợn cả người, nhưng chúng ta cũng chưa chắc không đẩy ra được."

Trịnh duy bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vương gia nói không sai, chính là nghe rợn cả người. Tài trí của hắn đương nhiên làm cho người ta kinh ngạc, nhưng nếu như chúng ta có được nói truyền ra tin tức này, cũng chưa chắc không đoán ra được chút manh mối. Nhưng quan trọng nhất là hắn dám nói. Vương gia cũng không tín nhiệm hắn, nếu như người bình thường gặp phải tình huống như thế nhất định liên tục tự định giá thận trọng từ lời nói đến việc làm, bởi vì không cẩn thận có thể đi đời nhà ma. Nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, nếu không phải hắn không sợ chết, chính là bởi vì hắn chắc chắc vương gia người sẽ không giết hắn, hoặc là giết không được hắn. Như thế can đảm tri thức cùng tài trí này, hắn nếu thật có lòng muốn giúp vương gia một tay, Trì Vương phủ nhất định như hổ thêm cánh."

"Người này lai lịch thần bí, có thể tin sao?" Mộ Dung Hiệp cau mày nói. Trương Thanh thông minh như vậy hắn dĩ nhiên muốn dùng. Nhưng rất nhiều thiên tài đều là một thanh kiếm hai lưỡi, một vô ý hại người hại mình.

Trịnh Duy cau mày nói: "Hắn thật ra cho chúng ta không ít nhược điểm. Tỷ như chuyện Cung Vương phi, còn có chuyện của Ninh Vương. Ít nhất hắn tuyệt đối không phải người Cung Vương phủ, điểm này có thể khẳng định."

Mộ Dung Hiệp gật đầu: "Đã như vậy, không sao dùng hắn nếu có thể."

Trịnh Duy đồng ý, đồng thời không quên dặn dò: "Trương Thanh người này, dùng có thể dùng, nhưng cũng ngàn vạn lần đừng quên đề phòng hắn một chút. Mặc khác, Doanh Châu bên kia cũng phái người đi điều tra một chút đi, nắm giữa nhiều một chút vẫn luôn tốt. Nhưng thuộc hạ cho rằng Doanh Châu chỉ sợ cũng không tra được chuyện gì." Thân phận Trương Thanh này, thật ra thì ai cũng không tin là thật. Nếu như Trương gia Doanh Châu có nhân tài như vậy, sớm nên danh chấn thiên hạ. Phải biết, Trương Thanh mấy ngày nay sở tác sở vi, đại biểu dù sao cũng là hắn tài trí mưu lược, hơn nữa hắn còn cho người tin tức kinh người và thế lực bí ẩn như vậy. Nếu như Mộ Dung Hiệp là một hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người như vậy. Nhưng hắn không phải. Hắn hiện tại cũng chỉ có năng lực vương gia.

"Vương gia, vương phi, Trương công tử ra phủ, trước vẫn không tìm được thị vệ của hắn xuất hiện, phải là ám vệ nghiêm chỉnh huấn luyện." Ngoài cửa, thị vệ trầm giọng bẩm báo.

Trong thư phòng, Trịnh Duy và Mộ Dung Hiệp nhìn nhau, trong mắt càng nhiều thêm mấy phần như có điều suy nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện