Sáng sớm, Mộc Thanh Y dần dần mở mắt ra, nhìn thấy màn giường có chút cũ thì hơi mờ mịt, rồi nhanh chóng biến thành vẻ yên tĩnh. Sau khi được Châu Nhi hầu hạ rửa mặt xong, mới đi đến Viện An Đức thỉnh an lão phu nhân của phủ Túc Thành Hầu. Mộc lão phu nhân chính là mẹ ruột của Túc Thành Hầu Mộc Trường Minh, được triều đình tứ phong (*) là siêu nhất phẩm Đức An phu nhân. Đồng thời cũng là lão tổ tông tôn quý nhất của phủ Túc Thành Hầu, kể từ ba năm trước, sau khi mẹ ruột của Mộc Thanh Y qua đời, phủ Túc Thành Hầu vẫn nằm trong tay lão phu nhân. Cho nên phu nhân hiện tại của Túc Thành Hầu cũng chỉ có thể đi theo làm trợ thủ cho lão phu nhân.
(*) tứ phong: ban thưởng, ban tặng - Nuy
Lúc đến Viện An Đức, lại có chút trễ, trong Phúc Thọ Đường đã ngồi đầy người.
"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an." Đứng trong đường, Mộc Thanh Y lạy một cái.
"Đứng lên đi, thân thể tốt không?" Mộc lão phu nhân quan sát bộ quần áo của người cháu gái này trước mắt, ánh mắt khôn khéo nheo lại.
Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, cung kính nói: "Cám ơn tổ mẫu quan tâm, cháu gái tốt lắm."
"Không có sao là tốt rồi." Mộc lão phu nhân gật đầu, đột chuyển chuyển câu chuyện: "Cháu bệnh nặng mới khỏi, thế nào còn mặc quần áo màu trắng? Tôn thị, một lát nữa cho người đem mấy bộ áo có màu sắc tươi một chút cho Tứ nha đầu đi. Nữ nhi khuê nữ trong nhà, ăn mặc như thế, còn ra thể thống gì."
Phu nhân Túc Thành Hầu ngồi bên cạnh Mộc lão phu nhân siết chặt khăn tay, cười làm lành: "Bẩm lão phu nhân, vật liệu may mặc tháng này đã sớm đưa qua cho Thanh Y, đều là màu sắc và hoa văn đang lưu hành đâu. Thanh Y như vậy.....Chỉ sợ cũng là đối với biểu.....Là một phen tâm ý với biểu tỷ của nàng đi."
Lời Tôn thị vừa nói ra, Tam tiểu thư Mộc Vân Dung ngồi bên cạnh Tôn thị liền thấp giọng cười: "Tứ muội thật là tấm lòng vàng, thậm chí ngay cả một nữ tử thanh lâu chết đi cũng....Biết là Tứ muội nhớ tình bạn cũ, nếu không biết rõ, còn nghĩ rằng Tứ muội có ý bất mãn gì đó với Ninh Vương nha. Dù sao....Ả tiện nhân Vãn Ca kia là đả thương Ninh Vương điện hạ!" Nói đến chỗ này, gương mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dung xẹt qua một tia tức giận dữ tợn. Hiển nhiên là vô cùng tức giận đối với việc Cố Vân Ca đả thương Ninh Vương.
"Im miệng!" Mộc lão phu nhân lạnh lùng nói. Hung hăng quét mắt Tôn thị và Mộc Vân Dung, nói: "Biểu tỷ cái gì? Các người nhớ kỹ cho ta, Tứ nha đầu không có biểu tỷ!"
Mộc Vân Dung bĩu môi, dịu dàng nói: "Tổ mẫu, Dung nhi biết sai rồi. Chẳng qua là....Ninh Vương bị ả tiện nhân kia đả thương nặng như vậy, Dung nhi....Dung nhi....."
Thấy nàng nước mắt lã chã ướt át, Mộc lão phu nhân khẽ thở dài: "Cháu đã sắp là Ninh vương phi, thế nào còn không hiểu chuyện như vậy? Nên nói cái gì hay không nên nói cái gì, cháu còn không biết sao?"
Mộc Vân Dung rũ mắt xuống, không hiểu nói: "Ả tiện nhân kia đều đã chết, có cái gì không thể nói chứ?"
"Tóm lại cháu nhớ kỹ cho ta, những chuyện liên quan tới Cố gia, từ nay về sau một chữ cũng không được nhắc tới. Các người cũng giống như vậy, hiểu không?" Âm thanh của Mộc lão phu nhân trầm xuống, quét mắt một lượt mọi người ở đây.
"Nhi tức / Cháu gái ghi nhớ." Mọi người đồng thanh đáp.
Mộc Thanh Y đứng im trong Phúc Thọ Đường, không nói gì, lông mi dày khẽ rũ xuống che lại con ngươi đầy hận ý. Mộc lão phu nhân cho là nàng mặc quần áo tơ trắng là vì Cố Vân Ca, mà thật tế nàng là vì linh hồn của biểu muội Thanh Y giờ không biết ở nơi nào. Mặc dù chỉ trải qua một đêm, nhưng Mộc Thanh Y cũng đã rất nhanh chấp nhận hiện trạng trước mắt. Mà tình hình này, hơn phân nửa chính là tá thi hoàn hồn (*), hay là đoạt "nhà" mà trong sách từng nói qua. Chẳng qua là mình chưa bao giờ chủ động đi đoạt, nếu là tá thi hoàn hồn....Vậy biểu muội thật sự đã chết như vậy sao? Bị chính phụ thân ruột của mình đẩy ngã đến mất mạng? (*) tá thi hoàn hồn: mượn xác hoàn hồn, giống như những tư tưởng, hành vi, thế lực lạc hậu mượn danh khác để xuất hiện trở lại - Nuy
Trừ thương tâm và áy náy đối với biểu muội, sống lại ở phủ Túc Thành Hầu cũng vô cùng có lợi đối với nàng. Phủ Túc Thành Hầu nhìn sơ qua là có chút dính dáng tới việc tham gia hãm hại cả nhà Cố gia, nhưng nàng vì Cố gia, vì dì, vì biểu muội mà báo thù thì cần phải hành động. Bất quá....Ngay cả chết đi mà sống lại cũng đã trải qua, bị lửa thiêu sống cũng đã chịu qua, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn?!
"Tứ nha đầu?"
"Cháu gái biết sai rồi, xin tổ mẫu tha thứ." Mộc Thanh Y nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói.
Mộc lão phu nhân không dấu vết nhíu mày, gật đầu nói: "Biết sai là tốt, cuối cùng thì cháu cũng là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, làm sao mà tổ mẫu và phụ thân cháu không thương cháu được?"
"Cháu gái hiểu."
Thấy nàng như thế, lúc này Mộc lão phu nhân mới hài lòng gật đầu một cái. Mặc dù cảm thấy đứa cháu gái có chút nhu nhược không đúng chỗ nào đó, nhưng trải qua chuyện lần này cũng nên hiểu chuyện một chút.
Mộc Thanh Y lạnh lùng cười trong lòng: Thương? Kết quả thương này chính là biểu muội của nàng thân là đích nữ, lại sống trong một tiểu viện vắng vẻ còn không bằng con thiếp thất. Thương chính là lúc bị thương nặng nhưng cũng không thấy một người đến thăm? Thương chính là Y nhi cứ chết không rõ ràng như vậy? Thật sự là rất thương, rất đau, rất chăm sóc....
Bồi tiếp Mộc lão phu nhân nói chuyện một lát, Mộc lão phu nhân nói mệt, nên cho mọi người rời đi.
Ra khỏi Viện An Đức, Mộc Thanh Y chuẩn bị mang theo Châu Nhi trở lại Viện Tử Đằng của mình. Còn chưa đi được mấy bước đã bị Mộc Vân Dung đuổi theo, gọi lại: "Mộc Thanh Y, ngươi đứng lại!"
Mộc Thanh Y xoay người, nhìn vẻ mặt không có ý tốt Mộc Vân Dung chạy tới, nói: "Tam tỷ, có chuyện gì?"
Mộc Vân Dung hung hăn nổi giận mắng: "Mộc Thanh Y, như thế nào mà tiện nhân ngươi lại không có đi chết giống như con tiện nhân Vãn Ca?!"
Mộc Thanh Y nhíu mày, mắt lạnh nhìn Mộc Vân Dung trước mắt: "Tam tỷ gọi ta lại là vì muốn mắng ta một trận sao?"
Mộc Vân Dung bị bộ dáng khác hẳn vẻ lạnh nhạt bình thường của nàng làm cho sửng sốt, nhưng rất nhanh phẫn nộ lại: "Đều là con tiện nhân kia! Con tiện nhân kia lại dám đâm Ninh vương! Ngươi lại còn dám thương xót con tiện nhân kia!"
Thiếu nữ áo vàng đi bên cạnh Mộc Vân Dung cũng là mặt khiển trách nhìn Mộc Thanh Y, nói: "Đúng vậy nha, Tứ muội, coi như Cố Vân Ca là biểu tỷ của muội, nhưng Tam tỷ lại là thân tỷ tỷ của muội đấy. Bây giờ lại làm hại hôn lễ của Tam tỷ và Ninh vương...."
Giờ Mộc Thanh Y đã hiểu tức giận của Mộc Vân Dung là đến từ đâu, chắc là hôn kỳ (*ngày thành thân - Nuy) của Mộc Vân Dung và Mộ Dung An bị chuyện ám sát đả thương mà trì hoãn một chút ngày. Cũng khó trách Mộc Vân Dung tức giận như vậy.
"Không phải là Ninh Vương trị không hết, Tam tỷ không chờ kịp muốn gả sao? Tam tỷ mới vừa mười bảy tuổi, cũng không cần phải gấp gả như vậy." Mộc Thanh Y cười nhạt, nói.
"Tiện nhân!" Mộc Vân Dung tức giận đỏ bừng mặt, giơ tay lên muốn tát Mộc Thanh Y một cái bạt tay.
Năm đó Cố Vân Ca ở thanh lâu, dạng người nào mà chưa từng gặp qua? Làm sao sẽ để cho nàng ta dễ dàng đánh tới, mạnh mẽ bắt lấy tay của Mộc Vân Dung, cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ bị ta đoán đúng sao? Nếu như không phải nóng lòng gấp gả qua, Tam tỷ cần gì phải giận chó đánh mèo với ta? Còn nữa....." Cúi đầu tới gần tai Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ....An Vương bị thương ảnh hưởng tới chỗ nào mà lại không thể cưới vợ được?"
"Mộc Thanh Y, tiện nhân ngươi, đều giống như bà mẹ đã chết kia của ngươi...."
"Chát!"
Một bạt tay vừa chuẩn vừa độc rơi vào mặt Mộc Vân Dung. Vốn là một gò má xinh đẹp nhất thời sưng đỏ một mảnh. Mộc Thanh Y xem như không có chuyện gì xảy ra, thu lại bàn tay có chút đau, thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung.
"Mộc Thanh Y.....Ngươi dám đánh ta!"
"Thế nào? Ta không đánh tỷ được sao?" Mộc Thanh Y lại cười nói, tròng mắt xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng, cho dù là nàng cũng không dám nghĩ tới, biểu muội của mình lại có cuộc sống như thế nào ở trong phủ. Mà Mộc Vân Dung này, đường đường là thiên kim Hầu phủ, lại mở miệng là tiện nhân, ngậm miệng cũng là tiện nhân, không có chút cấp bậc lễ nghĩa gì, thật sự là thiếu dạy bảo.
"Ngươi dám đánh ta....Ta đánh chết tiện nhân ngươi!" Từ nhỏ tới lên, coi như Mộc Vân Dung là thứ nữ cũng chưa từng bị ủy khuất như thế, hét một tiếng liền nhào tới Mộc Thanh Y.
"Vân Dung, các con đang làm cái gì vậy?" Một âm thanh uy nghiêm cách đây không xa truyền tới, ẩn ẩn mang theo chút tức giận mơ hồ.”
[!!!] ”Vãn Ca” là danh Mộc Thanh Y (Cố Vân Ca) ở thanh lâu – Nuy
(*) tứ phong: ban thưởng, ban tặng - Nuy
Lúc đến Viện An Đức, lại có chút trễ, trong Phúc Thọ Đường đã ngồi đầy người.
"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an." Đứng trong đường, Mộc Thanh Y lạy một cái.
"Đứng lên đi, thân thể tốt không?" Mộc lão phu nhân quan sát bộ quần áo của người cháu gái này trước mắt, ánh mắt khôn khéo nheo lại.
Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, cung kính nói: "Cám ơn tổ mẫu quan tâm, cháu gái tốt lắm."
"Không có sao là tốt rồi." Mộc lão phu nhân gật đầu, đột chuyển chuyển câu chuyện: "Cháu bệnh nặng mới khỏi, thế nào còn mặc quần áo màu trắng? Tôn thị, một lát nữa cho người đem mấy bộ áo có màu sắc tươi một chút cho Tứ nha đầu đi. Nữ nhi khuê nữ trong nhà, ăn mặc như thế, còn ra thể thống gì."
Phu nhân Túc Thành Hầu ngồi bên cạnh Mộc lão phu nhân siết chặt khăn tay, cười làm lành: "Bẩm lão phu nhân, vật liệu may mặc tháng này đã sớm đưa qua cho Thanh Y, đều là màu sắc và hoa văn đang lưu hành đâu. Thanh Y như vậy.....Chỉ sợ cũng là đối với biểu.....Là một phen tâm ý với biểu tỷ của nàng đi."
Lời Tôn thị vừa nói ra, Tam tiểu thư Mộc Vân Dung ngồi bên cạnh Tôn thị liền thấp giọng cười: "Tứ muội thật là tấm lòng vàng, thậm chí ngay cả một nữ tử thanh lâu chết đi cũng....Biết là Tứ muội nhớ tình bạn cũ, nếu không biết rõ, còn nghĩ rằng Tứ muội có ý bất mãn gì đó với Ninh Vương nha. Dù sao....Ả tiện nhân Vãn Ca kia là đả thương Ninh Vương điện hạ!" Nói đến chỗ này, gương mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dung xẹt qua một tia tức giận dữ tợn. Hiển nhiên là vô cùng tức giận đối với việc Cố Vân Ca đả thương Ninh Vương.
"Im miệng!" Mộc lão phu nhân lạnh lùng nói. Hung hăng quét mắt Tôn thị và Mộc Vân Dung, nói: "Biểu tỷ cái gì? Các người nhớ kỹ cho ta, Tứ nha đầu không có biểu tỷ!"
Mộc Vân Dung bĩu môi, dịu dàng nói: "Tổ mẫu, Dung nhi biết sai rồi. Chẳng qua là....Ninh Vương bị ả tiện nhân kia đả thương nặng như vậy, Dung nhi....Dung nhi....."
Thấy nàng nước mắt lã chã ướt át, Mộc lão phu nhân khẽ thở dài: "Cháu đã sắp là Ninh vương phi, thế nào còn không hiểu chuyện như vậy? Nên nói cái gì hay không nên nói cái gì, cháu còn không biết sao?"
Mộc Vân Dung rũ mắt xuống, không hiểu nói: "Ả tiện nhân kia đều đã chết, có cái gì không thể nói chứ?"
"Tóm lại cháu nhớ kỹ cho ta, những chuyện liên quan tới Cố gia, từ nay về sau một chữ cũng không được nhắc tới. Các người cũng giống như vậy, hiểu không?" Âm thanh của Mộc lão phu nhân trầm xuống, quét mắt một lượt mọi người ở đây.
"Nhi tức / Cháu gái ghi nhớ." Mọi người đồng thanh đáp.
Mộc Thanh Y đứng im trong Phúc Thọ Đường, không nói gì, lông mi dày khẽ rũ xuống che lại con ngươi đầy hận ý. Mộc lão phu nhân cho là nàng mặc quần áo tơ trắng là vì Cố Vân Ca, mà thật tế nàng là vì linh hồn của biểu muội Thanh Y giờ không biết ở nơi nào. Mặc dù chỉ trải qua một đêm, nhưng Mộc Thanh Y cũng đã rất nhanh chấp nhận hiện trạng trước mắt. Mà tình hình này, hơn phân nửa chính là tá thi hoàn hồn (*), hay là đoạt "nhà" mà trong sách từng nói qua. Chẳng qua là mình chưa bao giờ chủ động đi đoạt, nếu là tá thi hoàn hồn....Vậy biểu muội thật sự đã chết như vậy sao? Bị chính phụ thân ruột của mình đẩy ngã đến mất mạng? (*) tá thi hoàn hồn: mượn xác hoàn hồn, giống như những tư tưởng, hành vi, thế lực lạc hậu mượn danh khác để xuất hiện trở lại - Nuy
Trừ thương tâm và áy náy đối với biểu muội, sống lại ở phủ Túc Thành Hầu cũng vô cùng có lợi đối với nàng. Phủ Túc Thành Hầu nhìn sơ qua là có chút dính dáng tới việc tham gia hãm hại cả nhà Cố gia, nhưng nàng vì Cố gia, vì dì, vì biểu muội mà báo thù thì cần phải hành động. Bất quá....Ngay cả chết đi mà sống lại cũng đã trải qua, bị lửa thiêu sống cũng đã chịu qua, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn?!
"Tứ nha đầu?"
"Cháu gái biết sai rồi, xin tổ mẫu tha thứ." Mộc Thanh Y nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói.
Mộc lão phu nhân không dấu vết nhíu mày, gật đầu nói: "Biết sai là tốt, cuối cùng thì cháu cũng là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, làm sao mà tổ mẫu và phụ thân cháu không thương cháu được?"
"Cháu gái hiểu."
Thấy nàng như thế, lúc này Mộc lão phu nhân mới hài lòng gật đầu một cái. Mặc dù cảm thấy đứa cháu gái có chút nhu nhược không đúng chỗ nào đó, nhưng trải qua chuyện lần này cũng nên hiểu chuyện một chút.
Mộc Thanh Y lạnh lùng cười trong lòng: Thương? Kết quả thương này chính là biểu muội của nàng thân là đích nữ, lại sống trong một tiểu viện vắng vẻ còn không bằng con thiếp thất. Thương chính là lúc bị thương nặng nhưng cũng không thấy một người đến thăm? Thương chính là Y nhi cứ chết không rõ ràng như vậy? Thật sự là rất thương, rất đau, rất chăm sóc....
Bồi tiếp Mộc lão phu nhân nói chuyện một lát, Mộc lão phu nhân nói mệt, nên cho mọi người rời đi.
Ra khỏi Viện An Đức, Mộc Thanh Y chuẩn bị mang theo Châu Nhi trở lại Viện Tử Đằng của mình. Còn chưa đi được mấy bước đã bị Mộc Vân Dung đuổi theo, gọi lại: "Mộc Thanh Y, ngươi đứng lại!"
Mộc Thanh Y xoay người, nhìn vẻ mặt không có ý tốt Mộc Vân Dung chạy tới, nói: "Tam tỷ, có chuyện gì?"
Mộc Vân Dung hung hăn nổi giận mắng: "Mộc Thanh Y, như thế nào mà tiện nhân ngươi lại không có đi chết giống như con tiện nhân Vãn Ca?!"
Mộc Thanh Y nhíu mày, mắt lạnh nhìn Mộc Vân Dung trước mắt: "Tam tỷ gọi ta lại là vì muốn mắng ta một trận sao?"
Mộc Vân Dung bị bộ dáng khác hẳn vẻ lạnh nhạt bình thường của nàng làm cho sửng sốt, nhưng rất nhanh phẫn nộ lại: "Đều là con tiện nhân kia! Con tiện nhân kia lại dám đâm Ninh vương! Ngươi lại còn dám thương xót con tiện nhân kia!"
Thiếu nữ áo vàng đi bên cạnh Mộc Vân Dung cũng là mặt khiển trách nhìn Mộc Thanh Y, nói: "Đúng vậy nha, Tứ muội, coi như Cố Vân Ca là biểu tỷ của muội, nhưng Tam tỷ lại là thân tỷ tỷ của muội đấy. Bây giờ lại làm hại hôn lễ của Tam tỷ và Ninh vương...."
Giờ Mộc Thanh Y đã hiểu tức giận của Mộc Vân Dung là đến từ đâu, chắc là hôn kỳ (*ngày thành thân - Nuy) của Mộc Vân Dung và Mộ Dung An bị chuyện ám sát đả thương mà trì hoãn một chút ngày. Cũng khó trách Mộc Vân Dung tức giận như vậy.
"Không phải là Ninh Vương trị không hết, Tam tỷ không chờ kịp muốn gả sao? Tam tỷ mới vừa mười bảy tuổi, cũng không cần phải gấp gả như vậy." Mộc Thanh Y cười nhạt, nói.
"Tiện nhân!" Mộc Vân Dung tức giận đỏ bừng mặt, giơ tay lên muốn tát Mộc Thanh Y một cái bạt tay.
Năm đó Cố Vân Ca ở thanh lâu, dạng người nào mà chưa từng gặp qua? Làm sao sẽ để cho nàng ta dễ dàng đánh tới, mạnh mẽ bắt lấy tay của Mộc Vân Dung, cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ bị ta đoán đúng sao? Nếu như không phải nóng lòng gấp gả qua, Tam tỷ cần gì phải giận chó đánh mèo với ta? Còn nữa....." Cúi đầu tới gần tai Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ....An Vương bị thương ảnh hưởng tới chỗ nào mà lại không thể cưới vợ được?"
"Mộc Thanh Y, tiện nhân ngươi, đều giống như bà mẹ đã chết kia của ngươi...."
"Chát!"
Một bạt tay vừa chuẩn vừa độc rơi vào mặt Mộc Vân Dung. Vốn là một gò má xinh đẹp nhất thời sưng đỏ một mảnh. Mộc Thanh Y xem như không có chuyện gì xảy ra, thu lại bàn tay có chút đau, thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung.
"Mộc Thanh Y.....Ngươi dám đánh ta!"
"Thế nào? Ta không đánh tỷ được sao?" Mộc Thanh Y lại cười nói, tròng mắt xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng, cho dù là nàng cũng không dám nghĩ tới, biểu muội của mình lại có cuộc sống như thế nào ở trong phủ. Mà Mộc Vân Dung này, đường đường là thiên kim Hầu phủ, lại mở miệng là tiện nhân, ngậm miệng cũng là tiện nhân, không có chút cấp bậc lễ nghĩa gì, thật sự là thiếu dạy bảo.
"Ngươi dám đánh ta....Ta đánh chết tiện nhân ngươi!" Từ nhỏ tới lên, coi như Mộc Vân Dung là thứ nữ cũng chưa từng bị ủy khuất như thế, hét một tiếng liền nhào tới Mộc Thanh Y.
"Vân Dung, các con đang làm cái gì vậy?" Một âm thanh uy nghiêm cách đây không xa truyền tới, ẩn ẩn mang theo chút tức giận mơ hồ.”
[!!!] ”Vãn Ca” là danh Mộc Thanh Y (Cố Vân Ca) ở thanh lâu – Nuy
Danh sách chương