Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Lâm Vãn cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo, trứng gà đường đỏ còn chưa ăn xong thì đã lăn lên giường tiếp.

Một lần nữa bị bác sĩ Đường giày vò một trận, gần như khiến cô tiến tới ranh giới nhìn thấu cuộc đời.

Mãi cho đến khi yên tĩnh lại, Đường Nghị ôm cô từ phía sau, không ngừng thuận khí giúp cô, thấy dáng vẻ hai mắt cô mở to, một câu cũng không nói, không khỏi xích lại gần cắn tai cô.

Lỗ tai là nơi khá nhạy cảm của Lâm Vãn, sau khi cô cảm nhận được lập tức rụt cổ lại, không cho anh có động tác gì khác nữa.

"Sống lại rồi?" Đường Nghị hỏi.

Lâm Vãn bĩu môi: "Bác sĩ Đường, trên đầu chữ sắc có một cây đao, anh đừng có không tin, lúc còn trẻ mà cứ túng dục quá độ như thế, chờ đến khi tuổi già mới biết hối hận, chỉ tiếc thời gian đã trễ."

Lời cô nói đều là kinh nghiệm, dù sao cũng đã đi qua ba thế giới, mỗi lần như vậy hệ thống đều nhắc nhở cô trên đầu chữ sắc có một cây đao, đáng tiếc cô luôn luôn không tin, bây giờ lại đến phiên cô khuyên người khác.

Có điều Đường Nghị cũng chỉ tự tin cười cười: "Ở trên giường của tôi, em hoàn toàn có thể háo sắc thỏa thích. Bởi vì tôi không có đao, chỉ có cây kẹo que chờ em."

Lâm Vãn: "..." Không thể không nói, Đường Nghị mà đùa giỡn lưu manh lên thì hoàn toàn là không theo lẽ thường, không thể chống đỡ nổi.

Hai người trải qua một đoạn thời gian cực kỳ xa xỉ, mấy ngày nay không biết cô đã ăn trứng gà đường đỏ bao nhiêu lần, ăn vào là muốn ói, đương nhiên cái Đường Nghị gọi là kẹo que cũng hoàn toàn không có lúc nào yên tĩnh.

Chờ đến khi hai người không dính nhau như vậy nữa, dường như bác sĩ Đường cũng đã thích ứng với loại trạng thái nhão nhoẹt kia, không còn giống như trước đó hận không thể dùng hết tất cả vốn liếng dụ cô lên giường như thế nữa, hiện tại cũng coi như có thể sinh sống bình thường.

"Bác sĩ Đường, mấy ngày nay ngài xin phép nghỉ sao, sức khỏe sao rồi?"

"Bác sĩ Đường, ngài hết ho chưa?"

Lâm Vãn nhìn thấy những người này chào hỏi anh thì đều muốn đỏ mặt thay Đường Nghị, bởi vì thằng cha này không biết xấu hổ, ở nhà xa hoa dâm đãng cùng cô mà còn láo toét nói mình ngã bệnh.

Có điều chưa chờ cô trợn mắt xong, chợt nghe Đường Nghị cười híp mắt giải thích với người chung quanh: "Không phải tôi bệnh, là bé con nhà tôi quá dính người, cô ấy cứ luôn quấn lấy không cho tôi đi làm, phải cho ăn kẹo que mới ngoan được."

"Lần sau mà có kẹo que nữa, đều tặng cho cậu."

"Được, tôi muốn vị xoài." Đường Nghị còn yêu cầu mùi vị với người ta.

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của bác sĩ Đường, quả thực là siêu cấp đệ nhất.

Câu nói này làm Lâm Vãn thẹn đến sắc mặt đỏ bừng, huých cù chỏ đánh anh, kết quả bác sĩ Đường tay mắt lanh lẹ ôm cô, cười bất đắc dĩ với những người đang xem trò hay bên cạnh, giống như thật sự đều là do Lâm Vãn cố tình gây sự.

Đối với loại hãm hại như này, Lâm Vãn quả thật mất mặt đến muốn tìm kẽ đất chui vào, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì, chỉ có tùy ý anh nói bừa.

Ai bảo tất cả mọi người trong căn cứ này đều tôn kính Bác sĩ Đường chứ, còn Lâm Vãn cô chính là một cô gái nhỏ quấn lấy không buông, tính tình chua ngoa còn bị chiều hư.

Cho nên, căn bản không ai tin tưởng cô.

Khó khăn lắm mới đến bệnh viện, trên đường đi cứ bị lôi kéo như vậy, đã có vô số người biết bác sĩ Đường vì chiều Lâm Vãn mà làm trễ nãi mấy ngày làm việc.

Tóm lại trên đầu Lâm Vãn đã gánh danh hiệu "Cô vợ phá gia", từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi, cái mũ này ngược lại còn càng mang càng vững chắc.

Cuối cùng bác sĩ Đường cũng vào bệnh viện, nhưng anh còn đặc biệt không yên lòng về Lâm Vãn, luôn nhờ người săn sóc cô.

Nhưng gần đây trong căn cứ không yên ổn, Zombie bên ngoài tiến hóa càng ngày càng lợi hại, cấp bậc cũng càng ngày càng cao, ở nơi cách căn cứ không xa có nhiều Zombie đến nỗi suýt nữa thành sóng Zombie, cho nên trong bệnh viện đặc biệt bận rộn.

Những cô y tá vốn đang cùng với cô nói chuyện phiếm, thuận tiện coi chừng cô, nhưng bởi vì lại có một nhóm thương binh được đưa đến cho nên toàn bộ đều ra ngoài đón người.

Một mình cô ngồi trong bệnh viện, nhìn đám người tới lui bên ngoài, có chút nhàm chán ngẩn người.

"Cộc cộc." Cửa sổ bị gõ vang, Lâm Vãn nghiêng đầu thì thấy một con bồ câu đang dùng miệng mổ cửa kính.

Nhưng sau khi cô nhìn rõ ràng, chợt bị giật nảy mình, bởi vì con bồ câu kia đã chết.

Có một tròng mắt rơi ra, cứ như vậy treo một bên, cạnh mỏ nhọn cũng chảy chất lỏng màu vàng sẫm, nhìn hết sức khả nghi.

Thậm chí trên người của nó toàn là vết bẩn, nó tựa như một con bồ câu Zombie vậy.

Tay của cô run lên, bởi vì ở trong hoàn cảnh này lâu như vậy, cô chỉ từng gặp nhân loại biến thành Zombie, chưa từng nhìn thấy động vật biến thành dáng vẻ như thế, bình thường đều chỉ nhìn thấy thi thể của bọn nó.

Thế nhưng bây giờ con bồ câu đang không ngừng mổ cửa sổ kia đang biểu hiện ra một khía cạnh khác của thế giới này trước mặt Lâm Vãn.

"Mở cửa sổ đi." Hệ thống phát giác được sự do dự của cô, lập tức giật giây nói.

"Ta không, có ngu mới đi, rõ ràng là muốn kiếm chuyện." Lâm Vãn vẫn luôn là người thông minh.

"Không kiếm chuyện thì lật được xe chắc? Hay là cô đã thật sự yêu Xảo Trá, muốn cùng hắn dây dưa triền miên đến chân trời, bạch đầu giai lão đến vĩnh viễn?" Lật Xe biểu thị hết sức bất mãn với tiến độ mục tiêu trước mắt, bởi vì Xảo Trá đã ăn Lâm Vãn sạch sẽ, nhưng giá trị Xảo Trá vẫn có thể dừng lại ở mức năm mươi như cũ.

Không phải không có thay đổi, mà là Xảo Trá thực sự quá xảo trá.

Dường như anh biết chỉ cần giá trị mục tiêu không đến đỉnh điểm, anh sẽ có thể luôn luôn giữ Lâm Vãn lại.

Mỗi lần thụ phấn với Lâm Vãn, anh đều kích động dị thường, cả người đều muốn phát run, hoàn toàn không khống chế nổi.

Thậm chí nếu Lâm Vãn chú ý, sẽ phát hiện mỗi khi người đàn ông động tình, cặp mắt kia đều hiện ra màu đỏ máu, tựa như lần không thể kiểm soát mà uống máu của cô vậy.

Chỉ có điều mỗi lần thụ phấn, hai bên đều nằm ngay ranh giới mất khống chế, cả người Lâm Vãn đều mơ mơ màng màng, vốn không để ý đến điểm này.

Huống hồ bác sĩ Đường có vô số tâm tư, anh đã muốn giấu diếm Lâm Vãn, thì cô sẽ không phát hiện được.

Bởi vì bác sĩ Đường kích động, giá trị xảo trá tăng lên như hỏa tiễn, nhưng từ đầu đến cuối anh đều có thể khống chế trong khoảng gần đầy. Sau đó chờ Lâm Vãn ngủ, Đường Nghị cứ như vậy ôm cô, mở mắt nhìn cô suốt cả đêm không ngủ được.

Nhưng từ khi Lâm Vãn bắt đầu cùng anh luyện yoga thì đã bị Đường Nghị khiến cô có thói quen làm việc và nghỉ ngơi bình thường của con người.

Có điều lúc Lâm Vãn ăn trứng gà đường đỏ, giá trị xảo trá vốn đã tăng lên mạnh mẽ lại trực tiếp khôi phục thành năm mươi điểm.

Lật Xe vẫn luôn không dám nói với Lâm Vãn những chuyện này, bởi vì sợ cô không chịu nổi.

Nó là một hệ thống được tạo thành từ số liệu, đối mặt với loại thay đổi nhanh chóng này còn suýt chút nữa mắc bệnh tim, huống chi là người coi trọng điểm số như Lâm Vãn.

"Được thôi, vậy thì làm." Cuối cùng Lâm Vãn cũng thỏa hiệp, gần đây không có chút tiến triển nào quả thực làm cô vô kế khả thi, cực kỳ nôn nóng.

Lúc cô đẩy cửa sổ ra, con bồ câu Zombie kia lập tức xông đến trực tiếp hé miệng, nhắm ngay cổ tay Lâm Vãn cắn một cái.

"A --" Lâm Vãn hét lên một tiếng, bởi vì ngay chỗ cổ tay cô đã thiếu đi một miếng thịt, lập tức máu me đầm đìa.

Con bồ câu Zombie kia lập tức nuốt chửng miếng thịt, hai mắt đỏ ngầu, lập tức muốn đuổi theo Lâm Vãn.

Lâm Vãn tay mắt lanh lẹ đóng cửa sổ lại, cô vừa định để hệ thống buff thêm cho cô, miệng vết thương trên cổ tay chợt chậm rãi ngọ nguậy, bắt đầu khép lại, đồng thời có thịt mới mọc ra.

"Rầm rầm rầm --" Con bồ câu Zombie ở ngoài càng ngày càng kích động, liên tiếp đụng cửa kính, sức lực kia nhìn mà phát sợ, sắp va chạm vỡ cả kính.

"Lật Xe, ta ** ông nội mi!" Lâm Vãn lập tức mắng, mặc dù vết thương của cô có thể tự động khép lại, nhưng bị kéo xuống một miếng thịt vẫn rất đau.

Mà con bồ câu Zombie này ngoại trừ ăn thịt của cô ra thì không còn bất kỳ ý định nào khác.

"Cô cứ tự nhiên ** ông nội ta, tám đời tổ tông nhà ta đều cảm tạ cô. Ông ấy đã bỏ trốn với tên đàn ông khác." Lật Xe liếc mắt với cô.

Lâm Vãn: "..." Lời này làm cô thật sự không có cách nào nói tiếp.

Ngay lúc cô bị cắn một miếng, Đường Nghị đang phẫu thuật chợt hơi cau mày, lúc hạ dao phẫu thuật hơi không ổn định.

Trong lòng của anh ẩn ẩn có dự cảm không tốt, vốn dĩ lịch phẫu thuật hôm nay của anh đã được sắp xếp xong xuôi cả, nhưng khi ca phẫu thuật thứ hai còn chưa bắt đầu, anh đã giao cho những bác sĩ khác, còn mình thì đi tìm Lâm Vãn.

Ở trạm y tá cũng không có bóng dáng Lâm Vãn, cả căn phòng không có một ai, hôm nay thương binh rất nhiều, anh cũng biết, tất cả mọi người đều đã đi làm việc.

Nhưng Lâm Vãn không phải y tá, chí ít hẳn là cô nên ở đây mới phải, thế nhưng lại không thấy cô đâu.

Anh hít sâu một mơi, mặc dù đã trôi qua rất lâu, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không có, nhưng anh lại ngửi được một mùi máu tươi, còn vô cùng tanh ngọt, là hương vị anh cực kỳ thích.

Là hương vị độc nhất vô nhị trên thế gian này, chỉ có người mà anh một tay bồi dưỡng ra mới có thể có.

Lúc này ngược lại là Đường Nghị không sốt ruột, anh đưa tay chỉ một cái lên bảng đen bên cạnh, bảng đen kia chợt biến thành một màn hình lớn, phía trên hiện ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong phòng trước đó, bao gồm cả cảnh tượng Lâm Vãn bị bồ câu cắn mất một miếng thịt.

Cuối cùng cảnh tượng dừng lại ngay lúc Lâm Vãn mở cửa rời khỏi căn phòng này, tất cả liền kết thúc.

Anh híp mắt, bỗng nhiên sờ lên túi áo khoác trắng của mình, ngay sau đó kéo ra một cái áo lót viền ren màu đen từ trong chiếc túi rỗng tuếch, hệt như làm ảo thuật.

Cảm giác cực kỳ quen thuộc, đương nhiên anh càng thích sau khi cởi thứ này ra vào buổi tối hơn, lúc sờ lên thứ càng có nội hàm đó, loại cảm giác mềm mại tinh tế kia có sờ cả đời cũng không chán.

Anh mở nhãn hiệu ra, trên đó viết 75B.

Đường Nghị lại cười lạnh một tiếng, sờ đường viền hoa trong tay, ngón tay lại hướng về phía bảng đen vỗ tay lần nữa, trên bảng đen lần nữa cho thấy bóng dáng Lâm Vãn, chẳng qua lần này cô đang ở cùng một người khác.

Anh lẳng lặng nhìn cô cười với người ta, cuối cùng xác định cô không có nguy hiểm, trước khi cô chạy về chỗ trạm y tá thì đã rời khỏi nơi đó. Đồng thời kịp trở lại bàn phẫu thuật, mọi chuyện đều như chưa từng xảy ra.

Lâm Vãn mặt ủ mày chau cả đoạn đường, cô vừa mới gặp một người phụ nữ, chính là người làm Đường Nghị mất khống chế lần trước.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Cô ta nói cô ta tên là Tiểu Nhu, là người được bồi dưỡng ra giống Lâm Vãn, chỉ có điều cách bồi dưỡng của hai người không giống nhau, Lâm Vãn theo hướng đồ ăn ăn không hết, còn Tiểu Nhu là búp bê người thật bơm hơi cao cấp ngủ không ngán.

"Ký chủ, cô đang do dự cái gì? Muốn lật xe nhất định phải dựa vào cô ta."

"Có dựa vào cô ta thì cũng không làm, cô ta dám nói với ta nước của cô ta đặc biệt nhiều. Cô ta cho là cô ta nhiều thịt thì nước cũng nhiều à? Không biết xấu hổ, vậy mà dùng loại tiểu phẩm đồi trụy này sỉ nhục ta! Ta chính là thiếu nữ vị thành niên, chắc chắn nước nhiều hơn cô ta!" Lâm Vãn tức hổn hển quát nó, nếu không phải hệ thống là số liệu, chắc hẳn hiện tại đã bị cô phun cho mặt mũi đầy nước bọt.

"Bớt giận đê, cô nổi lửa gì nữa không biết, không phải cô đã diss lại cô ta rồi à. Cũng dùng loại tiểu phẩm mặn mà này sỉ nhục cô ta còn gì, còn nói bác sĩ Đường nhà mấy cô chỉ ăn tiêu một người là cô. Nữ tử hán đại trượng phu, co được dãn được, cô cứ tổ chức mở cửa cho bọn hắn, để bọn hắn vào tiêu diệt Xảo Trá, chúng ta sẽ có thể đến thế giới tiếp theo rồi!" Lật Xe tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.

(Dương: dành cho ai không hiểu đoạn này, nghĩa là Tiểu Nhu dụ dỗ Vãn Vãn mở cửa cho đồng bọn của cô ta vào tiêu diệt Đường Nghị.)

Kết quả Lâm Vãn càng thêm tức giận: "Mi đánh rắm, bác sĩ Đường lợi hại như vậy, có thể chết sao? Huống hồ coi như hắn chết, hiện tại ta mới có năm mươi điểm, mi cảm thấy hắn vừa chết thì lập tức có thể biến thành một trăm điểm à?"

Lật Xe suy nghĩ một chút, đúng là hơi sai sai, không khỏi thấp giọng nói thầm: "Cô bị làm sao vậy hả, ở thế giới này hoàn toàn không giống mọi khi, hiệu quả quá kém coi chừng bị sét đánh..."

"Lật Xe, mi muốn chết đúng không?"

Lật xe lập tức không dám thầm nói cô nữa, ngược lại còn dụ dỗ nói: "Hay là cô cứ lén thả những người kia vào, sau đó chờ đến khi Đường Nghị sắp không xong, thay hắn cản một đao, sau đó cô liền treo. Cô nên biết cô ả nhiều nước kia đã thề son sắt nói đồng bọn của mình rất lợi hại, dùng hung khí nhất định không bình thường, đâm cô một đao tuyệt đối cô không sống được. Lúc đó cô sắp chết rồi, sau đó lại nói vài lời cảm động lòng người, chắc hẳn hắn sẽ luyến tiếc cô chăng?"

Lâm Vãn nhíu mày: "Chiêu này cũ rích rồi, mà sao nghe quen quen thế nhỉ?"

"Ai cần biết có cũ hay không, hữu dụng là được. Lúc ở chỗ Bạo Ngược cô chính là làm như vậy còn gì."

Cuối cùng Lâm Vãn cũng nhớ lại, lúc trước tên nhóc quỷ xui xẻo Lâm Trí kia chính là bị cô gài bẫy như vậy mà đầy điểm.

"Tên Xảo Trá này toàn thân đều là mưu mô, cũng không ngốc bạch ngọt như Bạo Ngược, có thể làm à?"

"Được mà, tiểu tỷ tỷ, cô phải tin tưởng chính mình, dù sao một con hát giống như cô, không diễn kịch thì phí lắm."

Lâm Vãn hừ lạnh một tiếng: "Ta không thích biệt hiệu con hát này, còn nữa, không được kêu con mụ kia là cô ả nhiều nước, sao mà bằng ta được!"

Hệ thống: "..." Tiểu tỷ tỷ này hiện giờ càng ngày càng thô bạo, lại vô cùng quan tâm đến những phương diện này.

Đường Nghị phẫu thuật xong, thay quần áo bị máu tươi làm bẩn ra, lại nghiêm túc rửa tay, sau đó mới đi tìm Lâm Vãn.

"Đường Đường, anh xong rồi sao? Tối nay chúng ta ăn gì đây?" Lâm Vãn trông thấy anh, lập tức bày ra khuôn mặt cười tươi rói.

Đường Nghị nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch, thậm chí vào thời khắc ấy con ngươi như sắp phát xanh đến nơi, giống như xuyên thấu qua thân thể của cô thấy được linh hồn vậy.

"Ăn kẹo que, ăn thật ngon miệng, ăn nhiều thêm vài lần." Anh đưa thay sờ cổ của cô, giống như đang trêu chọc một con mèo.

Lâm Vãn không khỏi sợ run cả người, có tật giật mình hỏi thăm hệ thống xem có phải mình bại lộ hay không, tên Lật Xe kia đương nhiên là cật lực cổ vũ cô, rõ ràng là dáng vẻ đứng đấy nói chuyện không đau eo.

"Không ăn!" Lâm Vãn cố gắng trấn định, còn trừng mắt nhìn anh, đến cô cũng bị kỹ xảo của mình thuyết phục.

"Xem biểu hiện của em đã." Ngược lại Đường Nghị cũng không nói rõ ra, anh thuận theo cổ cô chậm rãi hướng xuống, giống như đang vuốt lông cho mèo.

"Hôm nay có ngoan không? Tôi nghe nói cả ngày hôm nay không có y tá nào ở cùng em, có phải em làm chuyện xấu gì rồi không?"

Lâm Vãn lắc đầu như trống bỏi, chém đinh chặt sắt nói: "Không có. Em rất ngoan!"

"Ngoan lắm, vậy tối nay sẽ không ăn kẹo que." Đường Nghị cúi đầu hôn trán cô một cái, nụ cười trên mặt dịu dàng, nói khẽ: "Đêm nay uống canh bồ câu, chưng trứng bồ câu, ăn bồ câu nướng, chúng ta sẽ làm một bàn tiệc bồ câu!"

Lâm Vãn nghe được nửa câu đầu, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng đến nửa câu sau thì gần như bị dọa cho run lẩy bẩy.

"Lật Xe, ta cảm nhận được uy lực của Xảo Trá ba ba, ta muốn ngất đi cho rồi. Yếu đuối như ta, không phải cùng một đẳng cấp với Xảo Trá ba ba đâu, xin mi buông tha cho ta đi!" Lâm Vãn gần như muốn quỳ tới nơi.

Hệ thống quỳ xuống trước cả cô: "Cầu xin cô buông tha cho ta đi, ký chủ. Khó khăn lắm mới nhặt được một người kế tục ngốc như cô, còn hoàn thành nhiệm vụ lật xe tốt như vậy, thật sự ta đã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng cô đó!"

Đêm đó, quả thật như lời Đường Nghị nói, anh mua được hết toàn bộ bồ câu trong căn cứ.

Tổng cộng mười con, mấy người bán đều nuôi chúng ú na ú nần, cho ăn không ít đồ ăn, chuẩn bị bán giá tốt, kết quả xem xét là Bác sĩ Đường đến mua nên đã tự nguyện hạ một nửa giá, quả thực là thâm hụt tiền bán ra.

Tâm trạng bác sĩ Đường rất tốt, một tay cầm mười con bồ câu, một tay khác nắm tay Lâm Vãn, đi về nhà của bọn họ.

"Lại đây, bé yêu, tôi sẽ dạy cho em giết bồ câu lấy máu như thế nào, tối nay chúng ta sẽ làm hết." Đường Nghị mặc tạp dề xong liền ngoắc cô.

"Bồ câu đáng yêu như thế, sao anh có thể ăn bồ câu được chứ?" Lâm Vãn ấm ức nói.

"Tôi đói rồi, ăn em hay là ăn bồ câu, em chọn đi."

"A, em tới liền, giết thế nào?" Lâm Vãn hấp tấp chạy qua.

Đường Nghị không hổ là bác sĩ, kỹ năng dùng dao thượng thừa.

Đường Nghị cầm tay cô, trong tay cô cầm dao, Lâm Vãn cảm thấy chỉ cần tay mình hơi nhúc nhích một chút thì một con bồ câu hoạt bát sẽ tắt thở ngay, không có bất cứ đau đớn nào.

Cứ như vậy trái phải mười nhát, mấy con bồ câu kia đã ngủm sạch.

Lâm Vãn từ run lẩy bẩy, đến sau cùng lạnh lùng chết lặng.

"Lật Xe, tối nay ta, ta đã lấy đi mười sinh mạng!"

"Bớt đau buồn đi, thí chủ, ta sẽ siêu độ thay bọn chúng. Cô cũng không cần để ý làm gì, dù sao năm đó cô cũng trổ hết tài năng từ ngàn vạn con t*ng trùng của ba ba cơ mà, lúc ấy cũng đã giết chết hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh. Mỗi một con người ngay từ khi ra đời thì chắn chắn đã là hung thủ giết người.:-D "

"Mi có thể cút."

Tối nay Đường Nghị tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc bồ câu cho cô, cũng đúng như anh nói, đêm nay không có ăn kẹo que.

Lâm Vãn đang ngủ một giấc ngon lành trong lòng anh, vẫn là hệ thống kêu vô số lần trong đầu cô mới gọi được thần trí của cô tỉnh táo.

"Ký chủ, cô đừng nói nữa, nhanh đi mở cửa cho người ta đi. Tiểu Nhu mang pháp bảo tới cho cô kìa."

Lâm Vãn mơ mơ màng màng nói: "Đêm mai đi, đêm nay ta buồn ngủ quá, trời sập xuống cũng không được."

Cô nói xong câu đó, thật sự rụt người vào lòng Đường Nghị, không thèm để ý đến chuyện bên ngoài nữa.

Lật Xe sắp bị tức đến ngất đi, ký chủ bày ra sự chống cự tiêu cực như này, nó thật sự là gặp vận xui tám đời.

Ngược lại Đường Nghị phát giác được động tác gần sát của cô, khóe môi cong cong, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Anh hôn một cái lên khóe môi Lâm Vãn, ánh mắt dần dần trở nên tĩnh mịch, đôi mắt kia từ màu đen biến thành màu đỏ sậm, tựa như là tràn đầy máu vậy.

Lật Xe kinh ngạc phát hiện giá trị xảo trá bắt đầu điên cuồng tăng lên, mắt thấy sắp đến chín mươi, tim của nó bắt đầu gia tốc.

Có điều không để nó chờ mong quá lâu, giá trị xảo trá lại bắt đầu cấp tốc hạ xuống, nó không khỏi nhíu mày, rõ ràng ký chủ ngủ say như chó, cũng không có ai kích thích Đường Nghị, tại sao giá trị xảo trá lại không ngừng biến hóa, đồng thời tần suất càng lúc càng nhanh.

"Ký chủ, cô cmn mau tỉnh lại đi, ta sắp không xong rồi. Nhanh lên -- tỉnh..."

Tiếng máy móc ồn ào truyền đến, giống như cuốn băng bị kẹt vậy, âm thanh rè rè làm cho người ta rất không thoải mái.

Lâm Vãn nhíu mày, dường như sắp tỉnh lại, Đường Nghị đưa tay vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành cô tiếp tục ngủ.

Đêm nay cô ngủ rất ngon, chỉ là đôi mắt của người đàn ông bên cạnh lại càng ngày càng đỏ, thân thể cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, thậm chí ngay cả móng tay cũng bắt đầu dài ra, có biểu hiện hóa Zombie.

Nhưng thời khắc này Đường Nghị lại vô cùng lý trí, anh giữ trạng thái hóa Zombie nhưng lý trí vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế, kích phát năng lực của mình.

"Không phải Tiểu Nhu nói sẽ có một người phụ nữ đến tiếp ứng sao? Chúng ta cmn đã đợi một đêm rồi, sắp chết cóng đến nơi, sao vẫn còn chưa tới nữa?"

"Đừng nóng nảy, cô cho rằng tên quái vật Đường Nghị kia dễ đối phó như vậy sao, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không có tin tức gì, hắn căn bản là không có nhược điểm, Tiểu Nhu cũng không thể cạy mở được phòng ngự của hắn, chỉ có bé yêu kia là thịt trong lòng hắn, mới có thể giết chết hắn!" Một giọng nam khàn khàn vang lên, cực kỳ khó nghe.

Tác giả có lời muốn nói: Chương kế tiếp mời xem Vãn Vãn tìm đường chết như thế nào, Bác sĩ Đường làm sao thể hiện mình một mặt xảo trá của mình, hoan nghênh các ngươi đến gần với quá trình mưu trí của Vãn thiểu năng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện