Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Lâm Vãn đứng trên đại điện, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, mỗi chân nhân đều mang theo một đệ tử của riêng mình. Cô phóng mắt xem xét, quả nhiên cảnh giới của cô là thấp nhất, may mắn là Thanh Việt không quan tâm đến những điều này, nếu là một sư phụ chú trọng mặt mũi, chỉ sợ cũng phải cảm thấy mất mặt vì có một đồ đệ không biết tranh giành.

Lâm Vãn lén lút quan sát Thanh Việt một chút, chỉ thấy hình như hắn đã phát giác, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn cô một cái, cho cô một ánh mắt an tâm.

Hắn căn bản cũng không nghĩ tới những điều này, cũng quét qua đệ tử của mấy chân nhân khác một lần, bất quá nhìn tới nhìn lui vẫn là tiểu đồ đệ nhà mình xinh đẹp nhất, không chỉ có đẹp mà còn sờ rất đã.

Đương nhiên Lâm Vãn cũng không biết trog lòng sư tôn cấm dục nhà mình lại đang đùa giỡn lưu manh với cô, hệ thống vốn muốn nhắc nhở cô, nhưng nghĩ đến kí chủ mấy ngày gần đây sắp không chịu đựng nổi sự nhiệt tình của Lạnh Nhạt, liền coi như thôi.

Chưởng môn nói mấy câu liền dẫn đầu mang mấy đệ tử tuổi xấp xỉ nhau dẫn vào cửa.

Nội ngoại môn đều có, có lẽ là lần trước Thanh Việt chân nhân thu nhận một đệ tử ngoại môn đã kích thích những người này, thậm chí còn có không ít đệ tử có tư chất rất tốt cố ý ở lại ngoại môn.

Thanh Việt vẫn luôn mang bộ dáng không hứng thú lắm, chưởng môn để từng trưởng lão chọn lựa, còn hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn.

Mãi cho đến lúc kết thúc, Lâm Vãn cũng không có nhiều thêm sư đệ hoặc sư muội. Mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao sư đồ còn phải xem duyên phận, chân nhân không nhìn trúng cũng không thể cứng rắn ép người ta.

Thanh Việt trực tiếp ôm eo cô muốn rời khỏi nơi này, chợt gặp một phụ nhân mỹ mạo cản đường bọn họ.

Lâm Vãn nhận ra người này, chính là sư phụ của Tần Khuynh, trước đó cô chỉ là xa xa nhìn thấy qua.

Một nữ tu cảnh giới cao tư chất lại tốt, tài năng xuất chúng, quanh thân họ đều cảm giác như có một loại tiên khí bồng bềnh, thật giống như tiên nữ.

Nữ tử thích chưng diện, dù là hình dạng vốn không đẹp đi nữa, nhưng sau khi có điều kiện thay đổi tốt hơn đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế làm bề ngoài của mình đẹp hơn.

Dáng vóc của Vị Minh chân nhân vốn dĩ không tệ, chỉ là gần đây hình như trở nên càng thêm dễ nhìn.

Lâm Vãn vẫn mang dáng vẻ cúi đầu, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Nhưng cô lại đoán sai rồi, Vị Minh chân nhân đúng là vì cô mà đến, dù đang nói chuyện với Thanh Việt như gần như xa thì cũng không thể rời khỏi cô.

"Trước đó bởi vì Tần Khuynh có đắc tội nhiều điều, giữa mấy người đệ tử của ta đều có tình cảm tương đối sâu nặng, cho nên trong lúc nhất thời không biết nặng nhẹ, vẫn mong Thanh Việt chân nhân và Lâm Vãn không cần để trong lòng. Những người kia đều đã bị phạt, vì thế chỗ này ta có lễ vật bồi lỗi đưa cho Lâm Vãn, nghe nói ngươi vẫn chưa Trúc Cơ, gốc Tuyết Liên này chính là vật đại bổ, có thể giúp ngươi một phần sức lực."

Bà ta vừa nói vừa trực tiếp phất tay đưa hộp gỗ tới, có điều hộp gỗ còn chưa kịp truyền đến bên này, Thanh Việt đã vươn tay phất về phía vật kia.

Hộp gỗ theo đường cũ trở về, sắc mặt Vị Minh chân nhân cứng đờ.

"Thanh Việt, đây là ta đưa cho vãn bối, ngươi —— "

Bà ta còn muốn nói điều gì đó, Thanh Việt đã ném một ánh mắt cho bà ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Đồ đệ của ta không cần dùng đồ của người ngoài. Nếu con bé muốn Trúc Cơ, có ta là được rồi. Vị Minh chân nhân vẫn nên quan tâm đồ đệ của mình nhiều hơn đi."

Sau khi hắn nói xong liền ôm eo Lâm Vãn biến mất, không hề có chút ý định dừng lại nào.

Mọi chuyện vừa rồi đều xảy ra ngay tại đại điện, rõ ràng có không ít người thấy được, xem ra thể diện của Vị Minh chân nhân đều mất hết.

Lâm Vãn có chút tiếc nuối quay đầu, bởi vì lúc cô đứng gần Vị Minh chân nhân bỗng nhiên có một loại khí tức băng hàn truyền đến, dẫn tới khí tức trong cơ thể cô cũng rục rịch ngóc đầu theo.

Phát giác được động tác quay đầu của Lâm Vãn, Thanh Việt bất mãn nhíu mày, hắn đưa tay trực tiếp che kín mắt Lâm Vãn, không để cô có cơ hội tiếp tục quay đầu.

Đến khi trở lại tẩm điện của họ, bàn tay trên mắt Lâm Vãn mới dời đi.

"Vị Minh vẫn luôn thích thu thập đệ tử có thể chất băng hàn, nhưng những đệ tử này đều lần lượt chết đi, không có một ai tấn giai đến kỳ Kim Đan." Thanh Việt mới bá đạo không cho cô nhìn, bây giờ sợ tiểu đồ đệ cảm thấy hắn quá hà khắc nên hiếm khi muốn giải thích hai câu.

Phải biết rằng trong tông môn này, Thanh Việt chân nhân làm theo ý mình đã quen, ngoại trừ chưởng môn có thể để cho hắn thỏa hiệp một chút, còn lại đối với tất cả mọi người đều là hờ hững lạnh lẽo, dù là những lúc tụ hội cũng vẫn như thế, giống như người bên cạnh đều yếu ớt như con sâu cái kiến.

"Đệ tử chỉ ngửi thấy mùi sườn kho thôi mà." Lâm Vãn nhẹ giọng giải thích.

Người anh em à, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, ta chẳng qua là cảm thấy Vị Minh chân nhân có vẻ ăn rất ngon, cũng không phải thèm thuồng gì đóa Tuyết Liên của bà ta.

Thanh Việt: "..." Có đôi khi hắn thật sự không thể hiểu được lời tiểu đồ đệ nói.

***

Mỗi ngày Lâm Vãn đều tu luyện cùng Thanh Việt, gần như như hình với bóng, mà khoảng cách của hai người cũng càng ngày càng gần, đến cuối cùng gần như là tình trạng vành tai chạm tóc mai.

Độ tác của sư phụ cũng càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, đến cuối cùng ngay cả nốt ruồi trên người cô to hay nhỏ hắn cũng biết rất rõ ràng.

Nhưng cảnh giới của Lâm Vãn cũng không có tinh tiến, từ đầu đến cuối đều không có thời cơ thích hợp, cô đã từng thử đột phá nhưng cũng không có tác dụng gì.

Lâm Vãn cảm thấy mình sắp thành lão bà mài sắt luôn rồi, mỗi ngày đều phải mài hai thanh, đương nhiên dùng lời của hệ thống để nói, phương diện kia của Lạnh Nhạt chính là thiên phú dị bẩm, cho nên căn bản không có ngày sắt mài thành kim đó.

Về phần giá trị Lạnh Nhạt thì không dao động tẹo nào, dường như mỗi ngày chạm vào cô đã thành thói quen của Thanh Việt, dù có là kích thích ra sao cũng không thể khiến hắn lên một điểm.

Người tu tiên đều có tuổi thọ rất dài, Thanh Việt tìm đến cho cô vô số thiên tài địa bảo, mỗi ngày đều phải cho cô ăn rất nhiều. Lâm Vãn cũng đã chuẩn bị số lượng cho trăm năm, chỉ có điều Lật Xe cuối cùng không chịu nổi.

"Kí chủ, ta không muốn xem mosaic số lượng trăm năm, cho nên đặc biệt điều chỉnh tuyến thời gian một chút, hi vọngcô có thể nắm bắt cơ hội, xoát xong giá trị Lạnh Nhạt chúng ta cút nhanh lên được không? Ta đã nhìn phát chán cái mặt cấm dục kia của Lạnh Nhạt rồi." Hệ thống gần như là dùng một loại ngữ điệu không cảm xúc nói những lời này, kỳ thật Lật Xe vẫn luôn là một tài xế lão làng.

Nhưng khi nó nhìn mosaic đã lâu thì biết thằng cha Lạnh Nhạt này hầu như mỗi ngày đều lái xe, tuy thân thể hai người không giao hợp, nhưng lấy tư thế hôn hôn sờ sờ cũng đủ để nó nhìn đến phát chán.

Hệ thống cảm thấy nhiều năm như vậy nó đã biến thành giám hoàng sư*, nhìn vô số cảnh tượng kích tình nhưng lại bởi vì bảo vệ số liệu mà toàn bộ đều hóa thành gạch men, nội tâm của nó không hề dao động.

*Giám hoàng sư (鉴黄师): là một bộ phận cảnh sát chuyên phụ trách mảng văn hóa phẩm đồi trụy, xem xét các loại AV rồi ghi kết luận giám định, thường là nữ, đã kết hôn. (theo Baike)

Được hệ thống nhắc nhở, Lâm Vãn liền biết có chuyện lớn xảy ra.

Mấy ngày ngay Thanh Việt chân nhân đều vội vàng ra ngoài, còn là chưởng môn triệu tập, rất hiển nhiên Tu Tiên Giới đã xảy ra chuyện lớn.

Ngày hôm đó sau khi Thanh Việt trở về vẫn mặt ủ mày chau.

Lâm Vãn khéo léo ngồi xếp bằng trong Lãnh Tuyền tu luyện, nhưng Thanh Việt bình thường thấy cô như chó thấy xương thì lần này vẫn không có động tĩnh gì, từ đầu đến cuối đều ngồi trên bồ đoàn, trong tay biến hóa ra một tấm gương rồi nhìn.

Đợi cô tu luyện xong, Thanh Việt vẫn ngồi trên bồ đoàn như cũ, hắn ngoắc tay về phía Lâm Vãn.

Trong gương hiện ra một hình ảnh, có vẻ như là bên ngoài Tiên thành, từng luồn khí đen lượn lờ, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.

Nơi nào khí đen bay qua, mọi hoa cỏ cây cối đều khô héo, không chừa một ngọn cỏ, còn những động vật nhỏ hoạt bát, chỉ cần nhiễm phải một chút sẽ lập tức bị cắn nuốt.

Sau đó từng luồn khí đen kia bắt đầu bành trướng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thẳng đến cuối cùng dường như đã ăn uống no say lại mơ hồ lộ ra mấy vẻ mặt, hiển nhiên là dựa vào việc cắn nuốt sinh linh xung quang mà chậm rãi tu luyện ra thân thể.

Không cần Thanh Việt nói rõ thì Lâm Vãn cũng có thể đoán ra những thứ này chỉ sợ là ma vật.

"Sư phụ." Cô nửa quỳ trên bồ đoàn, thấp giọng gọi một câu, còn không đợi cô nói xong, Thanh Việt đã đưa cánh tay qua, theo thói quen tính ôm vòng eo của cô.

Lâm Vãn liền nói không nổi nữa, cô vẫn luôn là người nối nghiệp chủ nghĩa Cộng sản, chưa từng chơi cái trò sư đồ cổ đại này, nhưng là một thanh niên chính trực đã từng tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, cô thật sự chưa thấy qua thầy trò bình thường ở cùng nhau vừa gọi một tiếng xưng hô đã muốn kề vai sát cánh, giống như không dựa vào cô thì Thanh Việt lập tức sẽ không chịu được, cái này khiến Lâm Vãn cảm thấy rất buồn rầu lại không thể làm gì.

"Tiên Ma vốn dĩ là một thể, nhưng Ma Giới hung tàn, giết người trong vô hình. Mấy trăm năm trước hai bên chia cắt đã không liên quan gì tới nhau nữa, nhưng cách đây vài ngày, phong ấn bỗng nhiên bị giải trừ, e rằng thiên hạ sắp đại loạn."

Thanh Việt vừa nói vừa đưa tay vuốt ve tóc trên trán cô, kể từ khi Lâm Vãn ở cùng hắn thì chưa từng buộc tóc lên, bởi vì sư phụ thích sờ tóc của cô, không vấn lên sẽ dễ sờ hơn, vì để có thể lừa gạt được giá trị lạnh nhạt, chi tiết nhỏ ấy cô đều nhớ rất rõ ràng.

Nhớ tới chuyện cô đã bị lạnh lùng chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi, giá trị lạnh nhạt lại không hề có động tĩnh gì, Lâm Vãn đã cảm thấy mệt tim vô cùng. Nhịn không được chửi bậy cùng hệ thống: "Lạnh Nhạt cũng không còn là cục cưng quý giá năm đó của ta nữa rồi, hắn thay đổi, keo kiệt với ta như thế."

Hệ thống hừ lạnh: "Ha!"

"Tông môn ngoại trừ để lại hai vị trưởng lão tọa trấn, còn lại hơn phân nửa đệ tử đều phải ra ngoài tru sát ma vật. Bằng không đến lúc ma khí xâm nhiễm toàn bộ Tu Tiên Giới sẽ không thể xoay chuyển được nữa."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Những lời Thanh Việt nói cô đều hiểu, có điều Lâm Vãn cũng không để trong lòng, loại phế vật ngay cả Trúc Cơ cũng chưa đến như cô đoán chừng sẽ phải ở lại tông môn, nếu ra ngoài chính là chịu chết.

"Vi sư tất nhiên phải đi ra ngoài, nhưng để lại một mình ngươi ở tông môn lại không yên lòng, cho nên nhất định phải mang ngươi cùng đi. Chỉ là cảnh giới của ngươi quá thấp, vi sư quyết định giúp ngươi Trúc Cơ."

Thanh Việt vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Vãn liền sáng lên.

Mặc dù cô bị hệ thống phỉ nhổ ngồi ăn rồi chờ chết không có lòng cầu tiến, nhưng nếu như cảnh giới có thể nâng cao một bước, cơ hội giữ mạng ở thời khắc mấu chốt cũng lớn hơn một chút. Cô cũng không muốn vô cớ lật xe, người Tu Chân giới động sát tâm đoạt bảo cũng không phải số ít, cô là đệ tử của Thanh Việt chân nhân, chỉ sợ sau khi ra ngoài sẽ càng bị nhiều người chú ý.

"Sư phụ nói thật ạ?" Cô hiếm khi có được chút biểu lộ.

Thanh Việt chăm chú nhìn cô, gật đầu: "Là thật. Chỉ có điều linh căn của ngươi thấp kém, muốn Trúc Cơ tất nhiên rất khổ, ngươi có thể chịu khổ không?"

Lâm Vãn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, cô có bàn tay vàng hệ thống cơ mà, bất luận là đau đớn gì cũng đều có hệ thống giúp cô ngăn lại. Giống như chơi đùa thôi ý mà, cho nên cô chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.

Thanh Việt dường như vẫn chưa yên tâm,dò hỏi lần nữa hỏi: "Không hối hận?."

Lâm Vãn dứt khoát trả lời: "Không hối hận."

Cô cũng đã trao đổi với hệ thống, đồng thời hệ thống cũng đã đáp ứng, vô luận là dạng cực khổ gì nó đều sẽ mở bàn tay vàng cho cô, để cô chơi đùa trở thành tu sĩ Trúc Cơ.

"Tốt, ngươi đến Lãnh Tuyền chờ ta, không cần luyện công." Thanh Việt nhìn cô, ánh mắt lấp lóe, sau lưng vỗ vỗ đầu của cô, giống như dỗ dành một đứa bé.

Lâm Vãn vừa rời đi, ánh mắt Thanh Việt chợt thay đổi, chất chứa trong đó mấy phần thâm trầm, đáng tiếc tiểu đồ đệ nóng lòng muốn thử quá mức nên hoàn toàn không để ý đến vì sao sư phụ vẫn luôn không giúp cô Trúc Cơ, cho đến lúc này mới nghĩ đến chuyện giúp cô.

Cô cực kỳ thông minh cởi bỏ áo ngoài rồi ngồi xếp bằng trong nước.

Thường ngày Lâm Vãn luôn rất nhanh chìm vào tu luyện, nhưng giờ phút này lại có tâm tư thưởng thức hoàn cảnh quanh mình.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vốc nước suối, lúc này không có sư phụ ở đây, nhiệt độ nước suối vẫn rất lạnh, bởi vì thể chất của cô là thích lạnh trời sinh nên giờ phút này ngược lại vẫn cực kỳ thoải mái.

Nước suối bao trùm cả người cô, thậm chí còn nhẹ nhàng dâng lên, loại cảm giác trôi nổi kia khiến cô nhất thời muốn đùa nghịch, khẽ lấy hai chân vẩy nước.

Lúc Thanh Việt tiến vào liền thấy một bức tranh như thế, hắn kéo kéo khóe môi, xem ra tiểu đồ đệ vẫn chưa biết mình cần trải qua cái gì.

Đang lúc Lâm Vãn cao hứng, bỗng nhiên phát giác được một thân thể ấm áp dán sát sau lưng cô, trong lòng của cô căng thẳng, vậy mà cô hoàn toàn không hề phát giác được khí tức của sư phụ, có điều thân thể của cô lại phản ứng nhanh hơn não, quen thuộc nhẹ nhàng khẽ nghiêng ra phía sau, tấm lưng bóng loáng dán lên lồng ngực rắn chắc hữu lực của người nam nhân.

Thanh Việt giống như một ngọn lửa, sau khi chạm phải gần như đốt cháy cả cơ thể.

"Uống cái này vào, đợi một lát nhiệt độ sẽ cao hơn so với bình thường, chỉ sợ ngươi sẽ chịu không nổi."

Lâm Vãn ngậm lấy viên thuốc hắn đưa tới, sau khi nuốt vào đã cảm thấy trong đan điền của mình dâng lên một đám lửa, lập tức khiến cô rùng mình.

Cô vốn dĩ giống như là một khối băng cứng đang bốc khí lạnh, bỗng nhiên tại nơi lạnh nhất trong cơ thể cô lại dâng lên một ngọn lửa lớn, đủ để thấy cô không thể chịu nổi đến cỡ nào.

Thanh Việt lập tức ôm lấy cô càng chặt hơn chút nữa, bàn tay vỗ nhè nhẹ bờ vai cô, hiển nhiên là đang trấn an cô.

Hai người rất gần nhau, Lâm Vãn vốn dĩ còn đắm chìm trong thống khổ lửa thiêu, nhưng dưới sự trợ giúp của Thanh Việt, đoàn lửa kia dần dần không nóng nữa, thân thể băng hàn của cô cũng đã hơi quen thuộc sự tồn tại của ngọn lửa, chắc là Thanh Việt vì để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt nên đã đưa tới một món khai vị.

Có điều sau khi chờ Lâm Vãn tỉnh táo lại đã cảm nhận được một cây gậy đang chọc sau lưng mình, lại còn cực kỳ có tinh thần.

Ngay lúc chạm phải Lâm Vãn dường như còn run lên.

Đầu óc của cô hơi trống rỗng, lúc này mới phát hiện nam nhân phía sau hẳn là đã cởi đến sạch bách, cô chớp chớp mắt, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.

"Lật xe, Lạnh Nhạt giúp ta Trúc Cơ mà lột sạch quần áo làm gì?" Trong đầu cô kêu gọi hệ thống.

Kết quả lại nghe thấy con mắm kia dùng một loại giọng giễu cợt trả lời cô: "A, giả bộ ngây thơ cơ đấy, tài xế lão luyện như cô mà không hiểu à. Muốn ** chứ sao."

Lâm Vãn: "..." Mi nói cái gì?

Người khác Trúc Cơ thì hấp thu thiên địa linh khí, hao tổn Trúc Cơ Đan, đến cô Trúc Cơ thì lại cần sư phụ và cô khỏa thân, sau đó làm loại chuyện xấu hổ? Đừng khi dễ cô chưa xem tiểu thuyết nhá, trong văn cẩu huyết cũng không có loại kịch bản này đâu!

Không đợi Lâm Vãn oán lại, cả người chợt bị ôm xoay lại, mặt đối mặt với Thanh Việt.

Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy sư phụ ngày xưa thanh tâm quả dục bây giờ đã đỏ ngầu đôi mắt, trong đó cất giấu dục vọng nồng đậm, giống như người trong ngực là khởi nguồn để hắn sa đọa, vừa muốn cứ như vậy trầm luân xuống vừa muốn xé nát cô.

Thanh Việt cũng cúi đầu xuống nhìn cô, thấy ánh mắt hoang mang lo sợ của tiểu đồ đệ, không khỏi đưa tay che kín mắt cô, lần nữa ngăn cách tầm mắt của cô.

"Đừng sợ, có sư phụ đây." Hắn nói xong câu đó, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi của cô.

Thân thể này của Lâm Vãn vốn tương đối yếu đuối, cộng thêm cảnh giới của Thanh Việt cao hơn cô không biết bao nhiêu lần. Ở trước mặt hắn cô tựa như một con gà con vừa lột xác, mặc cho người khi dễ.

Thanh Việt ngậm lấy môi của cô, động tác trên tay cũng không lạnh nhạt chút nào, ngón tay dao động trên người cô từng chút từng chút, tựa như đang khảy một bản từ khúc duyên dáng.

Trước đó lúc tu luyện, Lâm Vãn ở trong nước đã không phải là đối thủ của hắn, hiện tại càng là như vậy.

Động tác của hắn lộ ra sự nhu hòa cực kỳ, chí ít khúc nhạc dạo làm Lâm Vãn cực kỳ thích, huống hồ bình thường cũng bị Thanh Việt hôn hôn sờ sờ đã quen.

Có điều chờ đến gần một bước cuối cùng, Lâm Vãn không còn bình tĩnh như vậy nữa.

Trong nước hết thảy đều có sức nổi, trước đó Lâm Vãn còn cảm thấy lâng lâng trên mặt nước rất dễ chịu, bây giờ mượn cỗ sức nổi này cũng để cho Thanh Việt càng thêm dễ dàng làm việc.

Chỉ có điều từ khúc tấu đến lúc cao trào, Lâm Vãn chỉ cảm thấy một luồn dung nham nóng chảy tụ họp trong thân thể làm cô đau đến muốn hét ra tiếng.

"Bà nó, hệ thống, mi, mi nhanh che đậy cảm giác đau cho ta đi chứ, bàn tay vàng đâu!" Lâm Vãn vội vàng xin hệ thống giúp đỡ, cô thật sự không nghĩ tới sẽ còn có hiệu quả như vậy, trực tiếp khiến cô đau đến phát nổ.

Đáng tiếc hệ thống đang ở trong trạng thái tự động hồi phục: "Rất xin lỗi kí chủ, hiện tại trước mắt ta toàn là gạch men, bên tai là ca khúc tích cực tiến lên. Nếu như cô có việc, xin mời sướng xong lại tới tìm ta, tha thứ cho ta không có cách nào hỗ trợ. Ngoài ra thì pháp thể của cô bị phong ấn, lúc song tu cùng Lạnh Nhạt sẽ cực kỳ đau đớn, mong cô sẽ cảm thụ sự đau nhức và khoái hoạt thật tốt nhé."

Tác giả có lời muốn nói: ta rốt cục phải lái xe_(:з" ∠)_ chương tiếp theo đoán chừng muốn tới mười một giờ về sau, cho nên đừng chờ a ~

Cảm tạ một đợt dịch dinh dưỡng, cúi đầu ~

Độc giả "Một giấc chiêm bao an hồn hải", tưới tiêu dịch dinh dưỡng +30

Độc giả "by", tưới tiêu dịch dinh dưỡng +30

Độc giả "Thanh Hà phường", tưới tiêu dịch dinh dưỡng +10

__________

Dương: Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, may mắn thuận lợi, vui vẻ hạnh phúc nhé. Có thể mình sẽ ra chương rất chậm nhưng hy vọng vẫn có mọi người ủng hộ nhé. Love you ❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện