Edit: Hồng rica
Beta: Sakura
Trên tường thành, vài đường hào quang đẹp mắt lướt qua. Chỉ thấy ba bóng người đột nhiên nhanh chóng từ mặt đất bay lên, sau đó đánh thành một đoàn. Người tập võ bình thường căn bản không nhìn rõ bọn hắn đánh nhau, chỉ thấy vô số hư ảnh trên không trung xẹt qua, còn có kình lực của kiếm khí bắn ra bốn phương tám hướng. Mọi người nhao nhao thối lui đến nơi an toàn ngẩng đầu nhìn xem trận chiến có một không hai này.
Duy nhất có thể nhìn ra cũng chỉ có Hàn Minh Nguyệt mà thôi, nhưng lúc này Hàn Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn cuộc đại chiến của ba người, ánh mắt chuyên chú nên cũng không có tâm tư trả lời vấn đề người bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mọi người còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy một bóng ảnh màu đen trên trời rớt xuống, đập mạnh xuống mặt đất. Hai người Hàn Minh Nguyệt và Tần Phong một trái một phải chắn trước Diệp Ly. Đợi đến lúc mọi người nhìn thấy, liền chứng kiến Lôi Chấn Đình té lăn trên mặt đấy, tay phải và hai chân đều có máu tươi chảy xuống. Lôi Chấn Đình nhọc nhằn nằm trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm, sắc mặt trắng bệch, Hàn Minh Nguyệt nhìn qua liền yên tâm. Lôi Chấn Đình hiển nhiên đã bị người phế đi võ công, lại bị đã thương tay chân đã không có bất kỳ lực sát thương nào rồi.
Rất nhanh, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn đồng thời đáp xuống mặt đất. Tình trạng hai người cũng không tốt lắm. Mặc Tu Nghiêu quần áo tuyết trắng đã nhiễm vài đạo vệt máu, trên cánh tay trái có một đường vết thương nhìn thấy mà giật mình. Lăng Thiết Hàn mặc áo vải xanh da trời bên trên cũng có vài chỗ rách, một đường vết thương xẹt qua cổ, chỉ cần một chút nữa chỉ sợ lưỡng bại câu thương rồi.
“Tu Nghiêu…” Diệp Ly nhìn thấy cả người đầy vết thương của Mặc Tu Nghiêu, có chút nhíu mày. Đã xử lý xong Lôi Chấn Đình, tâm tình Mặc Tu Nghiêu vô cùng tốt, những năm gần đây Mặc Tu Nghiêu trăm phương ngàn kế muốn thu thập người thì đã thu thập gần hết. Mà ngay cả hai đầu lông mày vốn một tia tăm tối phiền muộn đầy sát khí cũng tiêu tán đi nhiều.
“A Ly, ta thắng.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói.
Diệp Ly khẽ gật đầu, nói khẽ: “Ta biết rõ.”
“Khục khục…” Lôi Chấn Đình ngã ngồi dưới đất ho hai tiếng, ho ra một ngụm máu. Quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Tại sao không giết ta?” Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Bản vương đã nói…Nhất định muốn ngươi sống không bằng chết! Bản vương nói là phải làm!”
Lôi Chấn Đình khinh thường cười nói: “Bản vương ngược lại không nghĩ tới, Định Vương cũng yêu thích làm nhục tù bình bằng cách này.”
“Ngươi đã thừa nhận chính mình là tù binh là được rồi, ngươi không biết còn khá nhiều cách.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, “Có muốn biết Bản vương có ý định chiêu đãi ngươi thế nào không?” Trong mắt Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên bắn ra tia ác ý mãnh liệt, phảng phất rất muốn xé nát Lôi Chấn Đình nhưng lại càng muốn lão ta còn sống hơn.
Lôi Chấn Đình còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đột nhiên hiện lên một đạo kiếm quang. Mặc Tu Nghiêu giận tím mặt, “Lăng Thiết Hàn, ngươi muốn chết!” Chỉ thấy trường kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn đâm vào ngực Lôi Chấn Đình, máu phun ra. Lại nhìn chỗ ngực của Lôi Chấn Đình đã xuất hiện một lỗ đầy máu, lập tức gần chết cho thấy đã không sống nổi.
Lăng Thiết Hàn vốn đứng gần Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu lại một tay vịn Diệp Ly. Lăng Thiết Hàn một kiến này vừa nhanh lại hung ác Mặc Tu Nghiêu làm sao mà ngăn trở được? Lôi Chấn Đình bị Lăng Thiết Hàn đâm một kiếm, chẳng những không cảm thấy thống khổ, ngược lại mang theo trào phúng vui vẻ nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu. Phảng phất đang nói…, ngươi không phải muốn ta sống không bằng chết sao? Bản vương hiện tại sắp chết rồi.
“Ha ha…Lăng Thiết Hàn…Thập tam đệ…Đa tạ rồi.” Lôi Chấn Đình cười nhạt nói, ánh mắt ảm đạm thất sắc lưu trên người Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, xẹt qua một tia tiếc nuối cùng với lo lắng. Lại cái gì cũng không cách nào nói ra, thời gian dần qua, cuối cùng một tia sáng rọi trong đôi mắt dần giảm đi.
“Tu Nghiêu!” Diệp Ly giữ chặt tay Mặc Tu Nghiêu muốn chụp về phía Lăng Thiết Hàn, nói khẽ: “Ta hơi mệt, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu ấm áp, cúi đầu nhìn gương mặt thanh lệ của Diệp Ly chưa lau đi vết máu, trong mắt càng thêm vài phần áy náy, “Được, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước. Lãnh tướng quân, Phượng Tam, ở đây giao cho các ngươi.”
Phượng Chi Dao đau khổ gật gật đầu, hắn cũng đã một ngày một đêm không được nghỉ? Diệp Ly quay đầu hướng Lăng Thiết Hàn nói: “Lăng Các chủ có thể ở trong thành dưỡng thương cho tốt đi, chỗ Trầm tiên sinh có không ít thuốc trị thương.”
Lăng Thiết Hàn chắp tay nói: “Đa tạ Vương phi.”
Nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng nhau rời đi, Phượng Chi Dao quay đầu nhìn thoáng thi thể Lôi Chấn Đình trên mặt đất, cau mày nói: “Cái này xử lý thế nào?” Tuy là địch nhân, nhưng Lôi Chấn Đình vẫn là một đời kiêu hùng, Phượng Chi Dao cũng không muốn quá mức làm nhục lão rồi. Tục ngữ nói, người chết khoản nợ tiêu, nhiều hơn nữa cừu hận người chết còn có thể tính gì chứ? Có điều nếu như Lôi Chấn Đình rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu, chỉ sợ thật sự phải chết không toàn thây rồi.
Lãnh Hoài nhíu mày, cũng cùng với ý tứ Phượng Chi Dao. Lãnh Hoài xuất thân là võ tướng chính thống, đối với danh tướng luôn mang vài phần kính ý đấy. Trừ phi không thể làm khác, bình thường cũng không muốn đương trường làm nhục thi thể địch nhân, đó khác gì hành vi của kẻ hèn.
Lăng Thiết Hàn nhìn lướt qua Lôi Chấn Đình trên mặt đất, nói: “Bản tọa đưa hắn về Tây Lăng, không biết có thể?”
“Đương nhiên có thể.” Lãnh Hoài và Phượng Tam liếc nhau, Phượng Chi Dao nói: “Nhưng mà…Phải do Định Vương phủ hỏa táng, Lăng Các chủ chỉ có thể mang tro cốt trở về.” Không phải Phượng Chi Dao quá mức cẩn thận, mà là từng có một Mặc Tu Nghiêu sắp chết mà phục sinh phát sinh những chuyện sau này, Phương Chi Dao thật sự không muốn tái diễn chuyện nguy hiểm như vậy.
Lăng Thiết Hàn cũng không để ý, hắn có thể vì Lôi Chấn Đình nhặt xác, cũng coi là rất nghĩa khí rồi, gật đầu nói: “Không sao cả. Bản tọa có thể đợi vài ngày.” Phượng Chi Dao nói: “Không cần chờ vài ngày, rất nhanh là được rồi.” Hắn cũng không muốn để Lăng Thiết Hàn ở chỗ này chờ vài ngày, nhìn ra Vương gia vẫn còn tức giận không tiêu, nói không chừng phục hồi tinh thần lại muốn tìm Lăng Thiết Hàn phiền toái đây. Nếu chỉ là như thế cũng thôi đi, hiện tại bản thân Lăng Thiết bị trọng thương, không cần Vương gia ra mặt thì Định Vương phủ cũng có nhiều biện pháp giết chết hắn. Nhưng ý tứ Vương phi lại rõ ràng không muốn Lăng Thiết Hàn chết, vạn nhất Vương phi và Vương gia hờn dỗi, đối với bọn họ…cũng không có chỗ tốt gì.
Lãnh Hoài không có như Phượng Chi Dao nghĩ nhiều đến vậy, có chút kì quái nhìn Phượng Chi Dao, ngẫm lại cũng không có gì không đúng, gật đầu đồng ý. Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: “Như vậy đa tạ rồi.”
“Lăng Các chủ không cần khách khí, lại nói chúng ta còn muốn đa tạ Lăng Các chủ.” Phượng Chi Dao chân thành nói. Bất kể vì cái gì, Lăng Thiết Hàn cứu được bọn hắn kể cả Vương phi còn có rất nhiều người bên trong thành đều là sự thật. Nếu không có Lăng Thiết Hàn đến kịp lúc, hôm nay kết cục thật đúng là khó nói.
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu trở lên phủ Tướng Quân, rửa mặt một phen. Mặc Tu Nghiêu đi ra liền thấy Diệp Ly đang xuất thần nhìn điểm tâm trên bàn. Tuy mới trải qua trận đại chiến suýt toàn quân bị diệt, nhưng bọn hạ nhân ở phủ Tướng Quân chuẩn bị đồ ăn sáng rất ngon miệng, hai người trở về không lâu tựu đưa đi lên ngay, để hai người rửa mặt xong có thể dùng ngay.
Vừa mới rửa mặt đi ra, Diệp Ly thay quần áo đã bị nhuốm máu, tẩy đi mệt mỏi cùng với huyết tinh trên mặt, lộ ra càng thêm thanh lệ động lòng người. Nhìn bộ dáng xuất thần, Mặc Tu Nghiêu không vui cau mày lại, trực giác có chút không thích. Nhẹ nhàng đi ra, từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “A Ly, đang nghĩ gì?”
Diệp Ly hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì…Những ngày này đều quá căng thẳng sụp, đột nhiên thư giản ngược lại không biết làm thế nào.”
Mặc Tu Nghiêu áy náy cọ xát tóc nàng, ôn nhu nói: “Đều là ta không tốt, A Ly…Về sau cũng không có chuyện gì có thể làm phiền nàng nữa. Về sau nàng muốn làm gì thì là cái đó, được không?” Đúng vậy, từ nay về sau lại không có cái gì có thể khiến lòng người phiền, trên đời này không còn có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp được hắn và A Ly rồi. Bắc Nhung thất bại, ba năm năm mươi năm cũng không thể vựng dậy được. Lôi Chấn Đình chết rồi, đại đa số tinh binh Tây Lăng đều lựu tại Hồng Nhạn quan. Phía Nam còn đối mặt với Đại Sở có Mộ Dung Thận và Nam Hầu dẫn đầu ba mươi vạn đại quân, trong nước còn có ân oán phủ Trấn Nam Vương và Tây Lăng hoàng thất, dùng năng lực Lôi Đằng Phong có thể tự bảo vệ mình coi như không sai rồi. Về phần phía nam Đại Sở, Mặc Cảnh Lê bị lưu vong rồi, còn vị thành niên tiểu oa nhi đăng cơ, quyền hành lại do Hoàng thái hậu nắm trong tay thôi, cũng không có nổi sóng gió gì. Về sau…Thiên hạ này còn có ai dám động đến hắn và A Ly?
Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn hắn. Mặc Tu Nghiêu mở trừng hai mắt, cười nói: “Tại sao A Ly lại nhìn ta như vậy?”
Diệp Ly hỏi: “Chàng có ý định thu binh rồi hả?”
“Nên đánh đều đánh xong, không thu binh còn có thể làm gì?” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Diệp Ly im lặng không nói. Nhưng nàng không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu nhanh như vậy đã định thu tay lại rồi, những kế hoạch và sách lược của Mặc Tu Nghiêu luôn luôn khiến nàng có cảm giác bất an. Cũng không phải nói có dã tâm là sai, Mặc Tu Nghiêu có thực lực kia, cũng có tư cách đi vấn đỉnh thiên hạ, thậm chí thống nhất thiên hạ. Nhưng có lẽ mấy ngày nay tới giờ, so với chiến sự khốc liệt, lại để cho nàng sinh ra loại ức chế chán ghét chiến tranh. Mấy năm nay chứng kiến người chết thật sự quá nhiều.
Ôm Diệp Ly vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Tu Nghiêu ôn hòa mỉm cười. Vỗ nhè nhẹ lưng Diệp Ly dịu dàng nói: “A Ly có mệt mỏi không, hay là nghỉ ngơi trước, được không?”
Diệp Ly vô ý gật đầu, tựa lên người Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt lại, nàng xác thực là hơi mệt một chút. Đợi đến lúc Diệp Ly ngủ say, Mặc Tu Nghiêu mới nhẹ chân nhẹ tay bế nàng lên giường ngủ. Cúi người nhìn kiều nhan ngủ say đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, Mặc Tu Nghiêu thương tiếc đưa tay nhẹ phác thảo lấy gương mặt nàng, thấp giọng cười nói: “A Ly ngốc, sao Bản vương lại không biết nàng đang suy nghĩ gì đấy? Huống chi… nếu Bản vương đánh xong thì chẳng phải Mặc Tiểu Bảo biến thành phá gia chi tử rồi hả?”
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu quay người ra ngoài, gian ngoài đặt tờ giấy Tuyên thành bên trên có mấy chữ viết có chút mất trật tự, hiển nhiên là chủ nhân viết chữ trong lúc vội vàng quên thu lại:
“Dứt chiến sông Hoài được mở thông
Lạnh trời quạ loạn réo trên không.
Đáng thương xương trắng mồ chung chạ
Quân bỏ mạng vì tướng lập công.”*
*Đây là bài thơ Điếu Vạn Nhân Trũng của Trương Tân
Binh bãi Hoài biên khách lộ thông
Loạn nha lai khứ táo hàn không
Khả lân bạch cốt toàn cô trũng
Tận vị tướng quân mịch chiến công
Chú thích: Hoài, tên sông, phát nguyên từ núi Đồng Bách tỉnh Hà Nam, chảy hướng đông, qua các tỉnh An Huy, Giang Tô rồi đổ ra biển đông.
Dùng bài thơ này để hình dung Mặc gia quân có lẽ hơi bất công một chút, nhưng nhìn ra được tâm tình người viết đối với thế cục trước mắt.
Xem ra Diệp Ly rất mệt mỏi, lúc tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã tối. Nếu Mặc Tu Nghiêu không lo lắng nàng quá lâu không ăn gì ảnh hưởng không tốt đến cơ thể thì nói không chừng còn sẽ tiếp tục nằm ngủ.
Diệp Ly ngồi dậy, nhìn Mặc Tu Nghiêu khoan thai ngồi bên cạnh mình không có chút biến hóa, đã hiểu hắn chưa từng nghỉ ngơi. Kỳ thật ngày hôm nay mệt mỏi không chỉ có Diệp Ly mà còn đám người thủ ở Hồng Nhạn quan. Mặc Tu Nghiêu nửa đường nghe Diệp Ly còn ở Hồng Nhạn quan, liền mang theo người ra roi thúc ngựa gấp trở về, cùng Lôi Chấn Đình đại chiến một hồi, nói không phiền lụy là không thể nào đấy.
“Tại sao không nghỉ ngơi?” Đôi mi thanh tú Diệp Ly nhẹ chau lại, nhẹ giọng hỏi
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lắc đầu, nói khẽ: “Nhìn A Ly, không phiền lụy…A Ly ngủ lâu rồi, nên ăn tối.” Diệp Ly không nói gì nhìn dáng vẻ tươi cười ôn nhu của nam nhân trước mắt, phảng phất bộ dáng âm trầm thô bạo lúc đánh với Lôi Chấn Đình và Lăng Thiết Hàn chưa bao giờ tồn tại. Nhìn nàng không nói gì, dáng vẻ tươi cười của Mặc Tu Nghiêu hơi thu lại, đưa tay ôm Diệp Ly vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “A Ly giận ta à?”
Diệp Ly đã trầm mặc một lát, khẽ thở dài một cái lắc đầu nói: “Không, ta biết rõ…Chàng đúng.”
Mặc Tu Nghiêu cũng trầm mặc lại, sau nửa ngày mới mỉm cười nhìn Diệp Ly nói: “Chỉ là không thể tiếp nhận đúng hay không? Không sai, chuyện lần này…Là ta cố ý đấy. Sao phế vật Mặc Cảnh Lê có thể làm ta bị thương. Kỳ thật…Theo lúc ban đầu A Ly để cho người giao danh sách mật thám núi Thương Mang cho ta thì ta đã có quyết định này. Ta biết rõ Mặc Cảnh Lê bị ép tới thời điểm sẽ làm ra chuyện gì. A Ly xem, hiện tại…Hết thảy đều diễn ra theo hướng ta nghĩ. Chỉ là…Ta không nghĩ tới, A Ly nàng không nghe lời ta, ly khai Hồng Nhạn quan. Nếu Lăng Thiết Hàn không kịp đuổi tới …Thật may mắm, lúc trước cứu Lăng Thiết Hàn một mạng quả nhiên đúng…” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly bên hông, tay có chút run rẩy, nhưng hắn cúi đầu nhìn Diệp Ly trong giọng nói mang theo bộ dáng tươi cười nhàn nhạt. Cố tỏ ra vui vẻ làm cho trong lòng Diệp Ly càng thêm chua xót.
Nàng không thể trách người nam nhân này. Diệp Ly nhẹ nhàng tựa vào Mặc Tu Nghiêu mà yên lặng nghĩ đến. Vô luận hắn có làm nhiều việc đi nữa, nhiều cách làm của hắn không cách nào tiếp nhận, tuy nhiên nàng vĩnh viễn cũng không thể nào trách hắn. Cái này không phải lỗi của hắn, hắn muốn bào thù, muốn bảo hộ người nhà của mình, muốn Định Vương phủ phát triển, muốn tiểu nhân phải trả giá. Vô luận từ chỗ nào hắn cũng không sai.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng ôm Diệp Ly, hôn hôn mấy sợi tóc của nàng, nhẹ giọng cười nói: “Ta đã nghĩ giấu A Ly ở trong cung điện xinh đẹp an toàn nhất, không để người nào nhìn thấy, vĩnh viễn không ai tổn thương được A Ly. Thế nhưng ta không làm như vậy. Ta biết A Ly không thích như vậy. Cho nên…Ta muốn cùng A Ly đứng chung một chỗ, cùng nhau đối mặt hết tất cả, cho dù A Ly không thích. A Ly, nàng đừng chán ghét ta có được không?”
Dù biết rõ nàng chán ghét những thứ này. Nhưng ta nguyện đem những thứ tàn khốc nhất xé rách trước mặt nàng. Bởi vì đây là Mặc Tu Nghiêu…Mặc Tu Nghiêu không phải công tử thế gia tễ pguyệt phong quang*(trăng thanh gió mát), cũng không phải là tiên nhân thế ngoại thanh khí xuất trần, Mặc Tu Nghiêu từ núi thây biển máu ở bên trong bò ra tới Địa Ngục Tu La. Tuy A Ly cho tới bây giờ không phải là tiểu thư được dưỡng tại nhà, bên trong yếu đuối, nhưng tận sâu trong đáy lòng A Ly vĩnh viễn là mềm mại cùng lương thiện. Sao sẽ thích gió tanh mưa máu tàn khốc, tính toán cùng với chiến trường máu chảy thành sông đâu này? Thế nhưng mà…Làm sao bây giờ đâu này? Mặc Tu Nghiêu thầm nghĩ dù như thế vẫn muốn nàng cùng hắn.
“Tu Nghiêu…” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, ngẩng cao đầu nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng tràn đầy cố chấp kiên trì. Đưa tay sờ nhẹ mấy sợi tóc tuyết trắng, thấp giọng nói: “Không phải chàng sai, sao ta lại trách chàng. Ta chỉ là…hơi khổ sở thôi. Ta rất muốn thuyết phục chính mình, bọn hắn hi sinh đều là có giá trị. Dù cho Hồng Nhạn quan hai mươi vạn quân toàn bộ chết rồi, ít nhất có thể rút ngắn mấy năm chiến loạn. Nhưng…tướng sĩ và bách tính hi sinh dừng lại hai mươi vạn? Huống chi…Ta khổ sở tính toán cái gì? Thậm chí đại đa số người trong bọn họ ta còn không biết tên, sao có thể khổ sở vì bọn họ? Nhiều người như vậy, cho dù ta khổ sở đến chết, thì tình cảm cho bọn hắn cũng chưa tới nửa khắc đồng hồ, vậy khổ sở của ta với bọn hắn có thể được gọi là gì? Chỉ là…Mỗi người trong bọn hắn đều có người nhà, có người thân, bọn hắn đau khổ lại là cả đời. Cho nên…Tu Nghiêu ta không sao, ta thật sự chỉ hơi khổ sở thôi.Rất nhanh rồi cũng sẽ tốt.”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhu hòa vỗ lưng Diệp Ly im ắng an ủi nàng. Đem hết thảy cảm giác yêu ớt của Diệp Ly triệt tiêu hết. Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly trong ngực, hơi đơn bạc nhưng bên môi mang theo cố chấp kiên trì và đau xót.
“A Ly, thật có lỗi.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói. Hắn thực sự cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng hắn sẽ không nhận lỗi. Cũng giống Diệp Ly, thân là Thống soái tối cao của Mặc gia quân, hắn cũng không có bất kỳ một quyết định sai nào. Dù cho hôm nay Mặc gia quân không kịp cứu viện, toàn bộ tướng sĩ Hồng Nhạn quan toàn bộ chết trận, thậm chí binh sĩ Tây Lăng xâm nhập Hồng Nhạn quan tàn sát bừa bãi, cũng không có ai nói Định Vương quyết định sai đấy. Hắn suất lĩnh nhân số thấp hơn địch nhân mấy lần, Mặc gia quân liên tục đối mặt ba quốc gia vây công, lúc này đây một lần là xong, rút ngắn thời gian chiến loạn. Thân là một thượng vị giả, hắn đã làm đúng.
Hắn thực sự xin lỗi chỉ có vợ hắn, người yêu của hắn. Lại khiến nàng nhận nhiều thống khổ khi lựa chọn lấy hay bỏ, lại để nàng tự mình chôn vùi Kỳ Lân một tay nàng huấn luyện. Từ đầu tới cuối, Mặc Tu Nghiêu hắn thực xin lỗi, chỉ có một người Diệp Ly – tình cảm hắn thật chân thành đấy, đã từng quyết định muốn vĩnh viễn che chở nàng làm một thê tử vô ưu vô lo.
“Không có sao.” Diệp Ly nói khẽ, trong lòng ruột mềm trăm mối. Vô luận hắn làm gì nàng đều tha thứ đấy, Diệp Ly mỉm cười thản nhiên. Hóa ra không biết từ lúc nào, nàng đã yêu hắn như thế.
“A Ly, về sau không bao giờ…như vậy nữa.”
“Được, ta đã biết.” Trong lòng ẩn những nỗi đau đớn vĩnh viễn sẽ không biến mất, nhưng thời gian sẽ giảm đi. Nhân sinh chưa từng có cái gì là thập toàn thập mỹ, mà bây giờ, đã rất tốt. Một nam nhân có thể bệ nghễ thiên hạ mây mưa thất thường nhưng lại vì tâm tình của nàng mà thấp thỏm không yên, có ba đứa con thông minh đáng yêu nhu thuận, có nhiều người nhà luôn một lòng vì nàng, một đám bằng hữu và thuộc hạ trung can nghĩa đảm. Cuộc sống như thế, còn cái gì chưa đủ sao? Có lẽ nàng và Mặc Tu Nghiêu vĩnh viễn không cùng quan điểm, ví dụ như nàng không thích âm mưu quỷ kế mà hắn lại am hiểu nhất là giết người không đền mạng. Lại ví dụ như nàng luôn quý trọng tánh mạng người khác, còn hắn không ngần ngại cầm tánh mạng người khác đùa bỡn đánh cược. Nhưng, hắn sẽ vì nàng mà nhượng bộ, nàng sẽ vì hắn mà bao dung. Cái này là đủ rồi.
“Vương gia, Vương phi. Thuộc hạ cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên giọng của Phượng Chi Dao
Chỉ chốc lát sau, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng xuất hiện ở bên ngoài khách sảnh. Đến cầu kiến cũng không phải chỉ có một mình Phượng Chi Dao, Lãnh Hoài, Hàn Minh Nguyệt, Hà Túc, mà ngay cả Nguyên Bùi tướng quân đã ngất đi buổi sáng cũng đều ở đây. Chứng kiến hai người cùng nhau đến, Phượng Chi Dao ám ám thở dài một hơi.
Phượng Chi Dao không chỉ là huynh đệ hảo hữu cùng lớn lên với Mặc Tu Nghiêu, những năm gần đây cũng coi Diệp Ly là bạn tốt rồi. Phượng Tam công tử cũng hiểu hai người này rõ hơn người khác. Tưởng rằng về sau hai người sẽ có một ít mâu thuẫn, lại thật không ngờ vậy mà không phát sinh gì. Phượng Chi Dao không khỏi nhìn Diệp Ly vài lần, trong lòng lại đánh giá Diệp Ly cao vài phần.
Tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao mới ho nhẹ một tiếng thu hồi ánh mắt dò xét, cười nói: “Vương gia, Vương phi,quấy rầy.”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn biết a, đã trễ như thế vậy tới làm gì?”
Diệp Ly bất đắc dĩ đưa tay lôi kéo, mỉm cười với Nguyên Bùi nói: “Lão tướng quân, thân thể có khỏe hơn không.”
Nguyên Bùi vội vàng nói: “Đa tạ Vương phi quan tâm, mạt tướng khá tốt. Chỉ là lớn tuổi, có chút không còn dùng được, thật khiến cho Vương phi chê cười.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Lão tướng quân, may mắn mà có lão tướng quân tọa trấn.”
“A Ly nói rất đúng, Nguyên lão tướng quân, mời ngồi đi.” Thấy Diệp Ly quét mắt về phía mình, Mặc Tu Nghiêu cũng biết nghe lời, lại cười nói, “Tất cả mọi người còn chưa dùng bữa tối, không bằng cùng dùng đi.”
Phương Chi Dao yên lặng liếc mắt là ngươi và Vương phi còn chưa dùng bữa tối à?
Định Vương tự mình mời nên mọi người cũng không cự tuyệt, trong chốc lát, nha đầu liền đưa lên bữa tối đã chuẩn bị từ trước. Đều là đồ ăn cực kỳ thanh đạm, những ngày này tất cả mọi người mệt mỏi nhiều, ai cũng không có chăm chút bữa ăn. Trong lúc nhất thời khẩu vị thay đổi, vô cùng vui sướng dùng một bữa tối ngon miệng.
Đợi đến lúc bọn nha đầu bê canh thừa đều rút lui ra ngoài, Mặc Tu Nghiêu mới hỏi nói: “Muộn như vậy, có việc gấp gì?”
Lãnh Hoài đứng lên nói: “Khởi bẩm Vương gia, chúng ta muốn hỏi…Tù binh Tây Lăng nên xử trí như thế nào?” Kỳ thật chuyện này cũng không phải việc gì gấp, nhưng bọn họ bị Phượng Chi Dao kéo tới, Phượng Chi Dao lúc này bộ dáng ăn uống no sau giả bộ chết, Lãnh Hoài bất đắc dĩ chỉ xuất ra chuyện này nói một chút.
Tuy không gấp, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Binh sĩ Tây Lăng bị bắt làm tù binh khoảng chừng gần mười vạn. Nhiều người như vậy, vô luận để ở nơi nào đều là vấn đề lớn, vô luận xử trí thế nào đều rất phiền toái.
Nghe vậy, đôi mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên. Đang muốn nói chuyện thì nhìn Diệp Ly bên cạnh một chút, trầm ngâm chốc lát nói: “Phái người đưa về cho Tây Lăng. Chúng ta cũng không cần nhiều. Một binh sĩ cho năm mươi lượng bạc trắng.
Lãnh Hoài do dự một chút, “Người Tây Lăng sẽ đồng ý sao?” Năm mươi lượng cũng không nhiều, nhưng là mười vạn người cộng lại cũng rất nhiều rồi. Huống chi, ý niệm thu thập mười vạn binh mã cũng không phải việc khó. Ít nhất phải đổi năm sáu trăm vạn lượng bạc trắng, đối với Tây Lăng mà nói cũng không phải vụ mua bán có lợi.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Ngươi đem việc này thông báo thiên hạ, bọn hắn không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không đồng ý…liền mang toàn bộ người đến phương Bắc trồng trọt.” Phương Bắc bị người Bắc Nhung chà đạp không thành bộ dáng, vừa vặn thiếu người khai hoang.
Lãnh Hoài tưởng tượng, cũng vui lên. Quả nhiên Định Vương đa mưu túc trí, “Mạt tướng tuân mệnh.”