🌟edit: Phương Moe 🌟
Rất nhanh cũng đến ngày mùng 6 tháng 6.
Ngày hôm đó là đại hôn của trưởng nữ Bình tân Hầu phủ cùng Cảnh Huệ đế, việc hôn nhân này tự nhiên phô trương không cần phải nói.
Giang Diệu thay đổi một thân xiêm y tươi tắn rồi theo Kiều Thị vào cung tham gia tiệc mừng. Nhóm mệnh phụ ở đây cũng vội vàng mang theo nữ nhi chưa định thân của chính mình cùng đi.
Hôm nay có thể đến đây, không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là trâm anh thế tộc. Nếu cảm thấy cô nương nhà ai mà đoan trang hiền thục, trong nhà lại có con trai trưởng chưa định thân thì có thể cố gắng ghép thành một mối nhân duyên.
Kiều Thị dặn dò nữ nhi:
“Hôm nay nhiều người, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu yên phận đứng ở bên cạnh Kiều Thị, trang phục nàng có chút không đáng chú ý, ngoan ngoãn nói:
“Vâng. Nữ nhi biết rồi.”
Giang Diệu mới vừa cùng mẫu thân đi vào, liền nhìn thấy phía trước các phu nhân và nhóm quý nữ đều dồn dập hành lễ. Nàng cho rằng có đại nhân vật gì đến rồi, Giang Diệu cũng theo Kiều Thị hành lễ.
Không ngờ đại nhân vật ấy lại là Thuỵ Vương và Kiều Nguyên Bảo, hai tiểu tử này thấy người liền cùng nhau chạy đến trước mặt Kiều Thị.
Kiều Nguyên Bảo mặc một thân cẩm bào màu xanh lục hướng về Kiều Thị hô một tiếng:
“Cô!”
Bây giờ tiểu bá vương Thuỵ Vương đã trở thành huynh đệ tốt của Kiều Nguyên Bảo nên Thuỵ Vương cũng cực ngoan ngoan chào Kiều Thị.
Kiều Thị bị âm thanh ngoan ngoãn của Thụy Vương này kêu một tiếng “Giang phu nhân” khiến nàng có chút kinh hỉ, sau đó mặt mày cười cười, cảm thấy Thụy Vương rất ngoan ngoãn.
Kiều Nguyên Bảo đã lâu chưa thấy tiểu biểu tỷ, hôm nay vừa nghe tiểu biểu tỷ cũng tới, liền vội vàng đi vào trong tìm người, không ngờ Thụy Vương cũng theo hắn đến đây. Hắn hết cách rồi, chỉ có thể mang Thuỵ Vương theo.
Kiều Nguyên Bảo nhíu mày, nói:
“Tiểu biểu tỷ, cùng Nguyên Bảo ra ngoài chơi đi. Nơi này một chút đều chơi không thấy vui, tiểu biểu tỷ đến muộn thật xấu.”
Qua mấy năm nữa liền muốn cưới vợ rồi mà giờ còn muốn chơi đùa. Kiều Thị có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy phía sau chất nhi có Thụy Vương là chỗ dựa, nên nàng cũng không tiện răn dạy.
Nơi này là hoàng cung, hôm nay nhiều người như vậy, Giang Diệu không dám chạy lung tung, lại nghe mập biểu đệ của nàng vừa dứt lời xong thì phía sau hắn là Thụy Vương đang cầm bánh ngọt cũng phụ hoạ theo:
“Kiều mập mạp nói đúng.”
Kiều Nguyên Bảo có chút không cao hứng, quyệt quyệt miệng nhìn Thụy Vương:
“Đều đã nói không cho phép lại gọi ta Kiều mập mạp.”
Thời điểm Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ thì cũng không chú ý, bây giờ hơi lớn rồi, tự nhiên hiểu được quá béo là không tốt. Hắn so với tiểu thiếu niên cùng tuổi là mập hơn một chút, trong thư viện đã có thật nhiều người hay cười nhạo hắn.
Thuỵ Vương môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú hi hi cười cợt, không lên tiếng, cũng không đáp ứng.
Hắn gọi thuận miệng rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ như thế? Hơn nữa, hắn vốn là mập mạp nha…. Kiều mập mạp, Kiều mạp mạp….
Kiều Thị thấy hai hài tử hợp ý, cũng là vui mừng, sau đó mới quăng ánh mắt đến nữ nhi:
“Nếu Thụy Vương đều nói như vậy, con liền đi ra ngoài chơi một chút đi. Có điều trở lại sớm một chút, không cho đi xa.”
Nói xong, lại nghiêng đầu quay về Bảo Cân, Bảo Lục nói:
“Hai ngươi cũng không phải là lần đầu tiên tiến cung, nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận.”
Nếu chỉ có mỗi nữ thì Kiều Thị tự nhiên không chịu, nhưng dù sao ở đây có Thụy Vương, mà trong cung này có ai dám đắc tội vị tiểu Ma vương này.
Thụy Vương cũng vỗ ngực một cái, bảo đảm nói:
“Phu nhân yên tâm, Bản vương nhất định sẽ bảo vệ Giang tỷ tỷ.”
Nghiễm nhiên là một bộ dáng vẻ tiểu nam tử hán.
Kiều Nguyên Bảo cũng không chịu yếu thế, rõ ràng là tiểu biểu tỷ của hắn lại muốn người khác bảo vệ làm cái gì, vội nói:
“Nguyên Bảo cũng tuyệt đối sẽ không để người ta bắt nạt tiểu biểu tỷ.”
Tâm tình Giang Diệu vốn có chút nặng nề, giờ nghe thấy hai tiểu tử này nói, lập tức liền bị chọc cười. Chẳng trách mấy ngày này nàng không thấy mập biểu đệ hướng về nàng tố khổ, Thụy Vương này thực sự là đứa trẻ tốt đây.
Nàng theo hai người đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cửa điện, miễn cưỡng nhìn thấy Vệ Bảo Linh đi vào.
Vệ Bảo Linh dù sao cũng là biểu muội của Cảnh Huệ, hôm nay Cảnh Huệ đế
đại hôn, tự nhiên là sẽ đến. Có điều chuyện Vệ Bảo Linh và Cảnh Huệ đế thì toàn bộ kinh thành không người nào là không biết, hôm nay trang phục nàng ta dù đoan trang quý khí, cũng không che giấu được nét cô đơn trên mặt, nhìn viền mắt còn hồng hồng giống như vừa mới khóc.
Nàng đứng về phía Hoắc Tuyền, hiện nay thấy Vệ Bảo Linh khó chịu, trong lòng nàng đúng là thoải mái hơn nhiều. Thậm chí nàng còn ác độc muốn: Nếu sau này nàng ta tiến cung, cũng bị khó chịu như thế là tốt rồi.
Vệ Bảo Linh và mẫu thân Tô thị hướng về Thụy Vương hành lễ, sau đó cùng nhau tiến vào bên trong điện. Tô thị quay đầu nhìn lại, thấy nữ nhi cúi mặt xuống, chính là dáng vẻ bị ủy khuất. Hôm nay là ngày vui, coi như trong lòng không thoải mái thì cũng không thể biểu hiện ra. Lông mày Tô thị nhíu chặt, cảm thấy tự mình làm hư nữ nhi, nàng vội vàng kéo nữ nhi đến một bên của Thiên điện, thấp giọng khiển trách:
“Con nhìn một cái xem, dáng dấp này là như thế nào? Con nếu mà còn như thế thì hiện tại trở về phủ đi, cố gắng ngủ một giấc, ngày mai là không sao.”
Ở đâu ra không sao?
Vệ Bảo Linh oan ức, biểu ca thú người khác làm vợ, phô trương như vậy, phong quang như vậy. Phượng quan vốn là thuộc về nàng, bây giờ lại đội ở trên đầu một nữ nhân khác. Mà nàng đây? Nàng phải chờ tới sang năm đến tuổi cập kê, mới có thể vào cung làm phi tử biểu ca. Người biểu ca yêu thích chính là nàng nha!
Vệ Bảo Linh nhìn Tô thị, lẩm bẩm nói:
“Nương, hay Linh nhi đi nói cùng biểu ca một chút, để hắn không thú Hoắc Tuyền, được không?”
Tô thị tức giận không chịu được. Tuy nói nàng từ nhỏ đã giáo dục nữ nhi, chuyện gì cũng phải tốt nhất, ăn mặc thật đẹp, ăn đồ thật ngon, gả đến nam nhân cũng phải là nam nhân quan trọng của Đại Lương.
Nhưng Cảnh Huệ đế đăng cơ, Vệ phủ bọn họ không giúp đỡ được gì, chỉ có Bình tân Hầu phủ và Tiết phủ dùng không ít lực giúp đỡ, hai nhà bọn họ lập trường kiên định, sau đó Ngụy vương bị thua, Thập nhất hoàng tử đăng cơ, đương nhiên phải luận công hành thưởng.
Tiết phủ là vì cái gì? Tất nhiên là vì Cửu công chúa, Cửu công chúa thuở nhỏ cùng con trưởng đích tôn Tiết Đằng của Tiết phủ có hôn ước, mà Bình tân Hầu phủ công lao so với Tiết phủ càng sâu, bất kỳ ban thưởng nào cũng đều không thành tâm bằng một cái vị trí Hoàng hậu.
Về điểm này, Tô thị không có gì là không phục. Dù sao, nếu bây giờ Cảnh Huệ đế không phải là hoàng thượng, không biết chừng nữ nhi của nàng còn không muốn gả...
Tô thị ôn tồn khuyên nhủ:
“Từ khi còn bé, con cũng từng qua lại với Hoàng hậu, chờ sang năm tiến cung thì cố gắng cùng nàng ở chung, đừng quá yếu ớt, đến thời điểm đó nương cũng không giúp đỡ được con.”
Tô thị biết nữ nhi nhà mình là người chịu không nổi oan ức, mọi việc nếu không phải bản thân mình được chiếm tiện nghi thì người khác đều không thể. Nhưng trong hoàng cung này, những tháng ngày này sao có thể thoải mái như quý phủ của mình được?
Vệ Bảo Linh khó chịu cực kỳ, gấp đến độ giậm chân:
“Vậy nữ nhi trơ mắt nhìn biểu ca đi ngủ với nữ nhân kia sao?”
“Bảo Linh!”
Âm thanh Tô thị cũng quát lên. Cô nương gia chưa lấy chồng, sao có thể mang chuyện như vậy treo ở trên mép, nếu bị người khác nghe được thì danh tiếng còn gì để nói nữa??
Tô thị tức giận hít vài ngụm khí, giọng điệu lạnh lẽo:
“Nếu ngươi lại nói ra những lời này, sau này nương liền không tiếp tục quản ngươi. Bảo Linh, người ta là Hoàng hậu, đợi ngươi sang năm vào cung, cho dù hoàng thượng có sủng ngươi thì ngươi cũng nên biết điều chút.”
Vào lúc này Vệ Bảo Linh làm sao nghe lọt?
Chẳng qua thấy dáng vẻ Tô thị tức giận nên nàng phải ngậm miệng không nói lời nào, hơn nữa, nàng cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá mức thô tục. Chóp mũi Vệ Bảo Linh đau xót, không nhịn được đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lồng ngực Tô thị, yếu ớt nói:
“Nương, nữ nhi biết rồi, ngày sau nữ nhi sẽ kính trọng nàng.”
Có điều đây chỉ lời nói đối phó với Tô thị, còn trong lòng Vệ Bảo Linh lại nghĩ: chờ sang năm nàng vào cung, nhất định phải cho Hoắc Tuyền thấy ai mới chân chính là chủ hậu cung.
Nhìn nữ nhi trong lồng ngực thân thể run rẩy, oan ức đến nức nở, Tô thị bình tĩnh lại, cũng thở dài một hơi, vuốt ve đầu nữ nhi. Bình tĩnh mà xem xét, nếu nàng đứng bên lập trường của nữ nhi thì sợ là hôm nay cũng không cách nào bật cười.
。・°°・(>_<)・°°・。
Đế hậu đại hôn, cho dù Cảnh Huệ đế khuyến khích cần kiệm thì lúc này đi ở trên hành lang cũng treo đèn lồng đỏ mới tinh, hoa cỏ ven đường đều cuốn lụa hỉ, rõ ràng là tiệc tối nhưng ánh nến chiếu lên toàn bộ hoàng cung sáng như ban ngày.
Trong tay Thụy Vương cầm một viên hạt dẻ rang đường, cung tỳ bên cạng muốn giúp hắn cầm thì Thuỵ Vương lắc lắc đầu nói không cần, sau đó hắn cầm lấy một viên đưa cho Kiều mập mạp ở bên cạnh.
Kiều Nguyên Bảo quen thuộc tiếp nhận, suy nghĩ một chút liền hỏi Giang Diệu:
“Tiểu biểu tỷ muốn ăn không?”
Giang Diệu nhìn hạt dẻ trong tay mập biểu đệ, lắc đầu nói:
“Đệ ăn đi.”
Vào lúc này trong cung nhiều người, Ngự Hoa Viên to lớn như thế, cũng không biết được sẽ đụng phải người nào, nàng sao dám ăn đồ ăn này.
Kiều Nguyên Bảo ồ một tiếng, tự mình bắt đầu ăn.
Có điều ——
Giang Diệu nhìn mập biểu đệ cùng Thụy Vương ở chung hài hòa, thật vui vẻ. Chí ít sau này thời điểm mập biểu đệ bị người khác bắt nạt thì tính tình Thụy Vương bá đạo này nhất định sẽ giúp bạn tốt của mình. Có một số việc, chính là phải lấy bạo chế bạo, nói chuyện không có tác dụng, phài dùng nắm đấm nhúng tay vào.
Ba người ở Ngự Hoa Viên ăn đồ ăn rồi tản bộ, đi ngang qua một chỗ chòi nghỉ mát thì Thụy Vương chỉ tay một cái, hưng phấn nói:
“Là hoàng đế ca ca và đường ca!”
Ánh mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Kiều Nguyên Bảo cùng Giang Diệu, nói:
“Chúng ta tới đó đi.”
Kiều Nguyên Bảo xưa nay sùng bái Lục Lưu, hiện nay vừa nghe Lục Lưu ở nơi đó, ngược lại cũng thật sự muốn đi tới. Hắn nhìn tiểu biểu tỷ, nhỏ giọng thử dò xét nói:
“Tiểu biểu tỷ?”
Đứa nhỏ Thụy Vương này mắt quá tinh, cái vị trí tối đen thế kia mà có thể nhận ra được là Cảnh Huệ đế cùng Lục Lưu. Có điều Giang Diệu là cô nương gia, không thể tùy tiện đi qua, đang định tìm lý do trở về, lại nghe bên kia truyền tới một âm thanh:
“Ai ở nơi đó?”
Bước chân Giang Diệu dừng lại, hai tay quấn quýt theo bản năng, nàng cảm thấy lúc này chạy không được.
Sau đó nàng ung dung đi theo phía sau Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương, đến gần quả thực thấy Cảnh Huệ đế một thân hỉ bào và Lục Lưu đứng ở đằng kia.
Trên bàn còn bày mấy vò rượu nhỏ.
Cảnh Huệ đế tính trẻ con, sự tình kiểu này dường như cũng chẳng có gì lạ, thêm nữa hôm nay hắn cưới Hoàng hậu lại không phải là tiểu biểu muội tâm tâm niệm niệm, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.
Bởi vậy, Giang Diệu không nhịn được vì Hoắc Tuyền bị tổn thương bởi bất công, Cảnh Huệ đế đúng là không có ánh mắt, làm sao lại cứ coi trọng Vệ Bảo Linh kia cơ chứ?
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ tiến lại hành lễ.
Cảnh Huệ đế uống có chút nhiều rồi, hai mắt mông lung, trong suốt sạch sẽ. Hắn nghe được Giang Diệu tự xưng, lúc này mới ngớ ngẩn, hỏi:
“Ngươi chính là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ?”
Trấn Quốc Công phủ chỉ có một vị tiểu thư, chính là đích tôn nữ Giang Diệu, chuyện này Cảnh Huệ đế tự nhiên biết rõ. Bỏ qua chuyện tình khi con bé, mấy ngày nay hắn cũng thấy Giang Diệu thường xuyên tiến cung cùng hoàng tỷ làm mấy việc thêu thùa.
Giang Diệu không biết vì sao Cảnh Huệ đế hỏi như vậy, ngước mắt nhìn về phía Lục Lưu một chút, rồi hướng về Cảnh Huệ đế gật đầu nói:
“Hồi hoàng thượng, chính là thần nữ.”
Thụy Vương cũng phụ họa nói:
“Đúng nha đúng nha, nàng chính Giang tỷ tỷ đẹp đẽ mà Đôn nhi đã nói tới”
Kiều Nguyên Bảo quay đầu nhìn Thụy Vương một chút, cười cười, giống như là tán thành Thuỵ Vương nói tiểu biểu tỷ của hắn đẹp đẽ.
Thụy Vương gãi gãi đầu, cười cười theo.
Cảnh Huệ đế đến cùng cũng không quá trì độn, tự nhiên có thể rõ ràng tiểu cô nương mỹ mạo yêu kiều trước mặt này khác hoàn toàn với lời nói nghe từ miệng Vệ Bảo Linh là quá mập mạp.
Vị Giang tiểu thư này xinh đẹp quá mức chú ý, chỉ là vẫn còn hơi trẻ con, nhìn hơi thấp một chút, nhưng khác hoàn toàn với hình dáng mập mạp mà tiểu biểu muội nói, dù hắn muốn thay tiểu biểu muội kiếm cớ nhưng cũng nghĩ không ra lý do vì sao tiểu biểu muội lại nói vậy.
Chỉ là chuyện này với Cảnh Huệ đế mà nói thì chỉ là một việc nhỏ thôi. Có điều qua đó cũng làm hắn rõ ràng, thì ra tiểu biểu muội đơn thuần đáng yêu của hắn cũng không phải mọi chuyện đều cùng hắn nói thật.
Nhất thời tâm tình Cảnh Huệ đế có chút rầu rĩ.
Giang Diệu bị ánh mắt sáng quắc của Cảnh Huệ đế nhìn làm nàng có chút sợ hãi, chỉ yên tĩnh rũ mắt xuống, tay trong tay áo nắm chặt, không biết được trong lòng vị thiếu niên này đang suy nghĩ gì.
Cảnh Huệ đế lúc này mới phản ứng được, ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, chờ nghiêng đầu nhìn Lục Lưu thì đã thấy mặt mày đường ca không hề có cảm xúc. Cũng đúng, tính tình của đường ca hắn thì nơi nào sẽ đi sửa lại ấn tượng của hắn đối với Giang tiểu thư.
Cảnh Huệ đế ợ một hơi rượu, thân thể có chút loạng choà loạng choạng, muốn ngã xuống, nhưng cách hắn gần nhất là Lục Lưu lại không đưa tay dìu hắn, mà là dáng vẻ mặc kệ hắn ngã xuống.
May mà bên cạnh có Nguyên Phúc tay mắt lanh lẹ liền đỡ lấy Cảnh Huệ đế. Hắn là thiếp thân thái giám bên người Cảnh Huệ đế, cũng có thể chen mồm vào được, vội nói:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu còn đang đợi ngài hất khăn voan, ngài xem…”
Cảnh Huệ Đế mặt đỏ chót, lại liên tục ợ hai cái.
Lúc này Lục Lưu mới nói:
“Đưa hoàng thượng đi Khôn Cùng cung đi.”
Khôn Cùng cung là tẩm cung của Hoàng hậu.
Nguyên Phúc hiểu được Tuyên Vương có thể làm được chủ, nhận được lệnh, hắn lập tức cúi đầu khom lưng, sau đó gọi thị vệ ở chỗ tối đến giúp đỡ đem Cảnh Huệ đế nhấc lên Ngự liễn, đưa đến Khôn Cùng cung.
Lục Lưu cao gầy một mình lẳng lặng đứng đó, lại vào buổi tối còn không nói lời nào, cái bóng của hắn đổ trên mặt đất, thâm trầm rất đáng sợ.
Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn Thụy Vương, ý tứ để hắn mở miệng nói chuyện. Thụy Vương hiểu ý, vội hỏi:
“Đường ca, vậy… Chúng ta cũng đi hả?”
Hắn hỏi xong, nhìn đường ca nhà mình ừ một tiếng, lúc này mới hướng về phía Kiều Nguyên Bảo và Giang Diệu cười nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương đi ở phía trước, Bảo Cân cùng Bảo Lục ở một bên giúp bọn họ đốt đèn lồng, Giang Diệu thì lại đi ở phía sau cùng.
Giang Diệu cũng biết, trước mặt nhiều người như vậy, Lục Lưu chắc chắn sẽ không nói chuyện riêng cùng nàng. Chỉ là nàng vừa mới chuyển thân đi được mấy bước, liền nhận ra được phía sau nàng có hơi thở áp sát của nam nhân, ở bên tai nàng thấp giọng nói một câu:
“Chờ một lúc nữa lại đây, Bản vương có chuyện muốn nói cùng nàng.”
Hơi thở ấm áp của nam nhân phả lên gò má Giang Diệu, khiến mặt Giang Diệu nhất thời nóng lên, hắn quá lớn mật, nàng chỉ lo Bảo Cân, Bảo Lục phía trước sẽ xoay đầu lại nhìn thấy, nàng vừa định nói không muốn, liền bị nam nhân vươn tay vỗ vỗ vào cái mông tròn mẩy của nàng, còn nhẹ nhàng nhéo một cái, mới thỏa mãn nói:
“… Đi thôi.”
Giang Diệu suýt chút nữa thì kêu ra tiếng, mặt nàng đỏ chót vì mắc cỡ, sau đó nghiêng đầu lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này mới đi lên phía trước cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương.
Rất nhanh cũng đến ngày mùng 6 tháng 6.
Ngày hôm đó là đại hôn của trưởng nữ Bình tân Hầu phủ cùng Cảnh Huệ đế, việc hôn nhân này tự nhiên phô trương không cần phải nói.
Giang Diệu thay đổi một thân xiêm y tươi tắn rồi theo Kiều Thị vào cung tham gia tiệc mừng. Nhóm mệnh phụ ở đây cũng vội vàng mang theo nữ nhi chưa định thân của chính mình cùng đi.
Hôm nay có thể đến đây, không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là trâm anh thế tộc. Nếu cảm thấy cô nương nhà ai mà đoan trang hiền thục, trong nhà lại có con trai trưởng chưa định thân thì có thể cố gắng ghép thành một mối nhân duyên.
Kiều Thị dặn dò nữ nhi:
“Hôm nay nhiều người, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu yên phận đứng ở bên cạnh Kiều Thị, trang phục nàng có chút không đáng chú ý, ngoan ngoãn nói:
“Vâng. Nữ nhi biết rồi.”
Giang Diệu mới vừa cùng mẫu thân đi vào, liền nhìn thấy phía trước các phu nhân và nhóm quý nữ đều dồn dập hành lễ. Nàng cho rằng có đại nhân vật gì đến rồi, Giang Diệu cũng theo Kiều Thị hành lễ.
Không ngờ đại nhân vật ấy lại là Thuỵ Vương và Kiều Nguyên Bảo, hai tiểu tử này thấy người liền cùng nhau chạy đến trước mặt Kiều Thị.
Kiều Nguyên Bảo mặc một thân cẩm bào màu xanh lục hướng về Kiều Thị hô một tiếng:
“Cô!”
Bây giờ tiểu bá vương Thuỵ Vương đã trở thành huynh đệ tốt của Kiều Nguyên Bảo nên Thuỵ Vương cũng cực ngoan ngoan chào Kiều Thị.
Kiều Thị bị âm thanh ngoan ngoãn của Thụy Vương này kêu một tiếng “Giang phu nhân” khiến nàng có chút kinh hỉ, sau đó mặt mày cười cười, cảm thấy Thụy Vương rất ngoan ngoãn.
Kiều Nguyên Bảo đã lâu chưa thấy tiểu biểu tỷ, hôm nay vừa nghe tiểu biểu tỷ cũng tới, liền vội vàng đi vào trong tìm người, không ngờ Thụy Vương cũng theo hắn đến đây. Hắn hết cách rồi, chỉ có thể mang Thuỵ Vương theo.
Kiều Nguyên Bảo nhíu mày, nói:
“Tiểu biểu tỷ, cùng Nguyên Bảo ra ngoài chơi đi. Nơi này một chút đều chơi không thấy vui, tiểu biểu tỷ đến muộn thật xấu.”
Qua mấy năm nữa liền muốn cưới vợ rồi mà giờ còn muốn chơi đùa. Kiều Thị có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy phía sau chất nhi có Thụy Vương là chỗ dựa, nên nàng cũng không tiện răn dạy.
Nơi này là hoàng cung, hôm nay nhiều người như vậy, Giang Diệu không dám chạy lung tung, lại nghe mập biểu đệ của nàng vừa dứt lời xong thì phía sau hắn là Thụy Vương đang cầm bánh ngọt cũng phụ hoạ theo:
“Kiều mập mạp nói đúng.”
Kiều Nguyên Bảo có chút không cao hứng, quyệt quyệt miệng nhìn Thụy Vương:
“Đều đã nói không cho phép lại gọi ta Kiều mập mạp.”
Thời điểm Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ thì cũng không chú ý, bây giờ hơi lớn rồi, tự nhiên hiểu được quá béo là không tốt. Hắn so với tiểu thiếu niên cùng tuổi là mập hơn một chút, trong thư viện đã có thật nhiều người hay cười nhạo hắn.
Thuỵ Vương môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú hi hi cười cợt, không lên tiếng, cũng không đáp ứng.
Hắn gọi thuận miệng rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ như thế? Hơn nữa, hắn vốn là mập mạp nha…. Kiều mập mạp, Kiều mạp mạp….
Kiều Thị thấy hai hài tử hợp ý, cũng là vui mừng, sau đó mới quăng ánh mắt đến nữ nhi:
“Nếu Thụy Vương đều nói như vậy, con liền đi ra ngoài chơi một chút đi. Có điều trở lại sớm một chút, không cho đi xa.”
Nói xong, lại nghiêng đầu quay về Bảo Cân, Bảo Lục nói:
“Hai ngươi cũng không phải là lần đầu tiên tiến cung, nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận.”
Nếu chỉ có mỗi nữ thì Kiều Thị tự nhiên không chịu, nhưng dù sao ở đây có Thụy Vương, mà trong cung này có ai dám đắc tội vị tiểu Ma vương này.
Thụy Vương cũng vỗ ngực một cái, bảo đảm nói:
“Phu nhân yên tâm, Bản vương nhất định sẽ bảo vệ Giang tỷ tỷ.”
Nghiễm nhiên là một bộ dáng vẻ tiểu nam tử hán.
Kiều Nguyên Bảo cũng không chịu yếu thế, rõ ràng là tiểu biểu tỷ của hắn lại muốn người khác bảo vệ làm cái gì, vội nói:
“Nguyên Bảo cũng tuyệt đối sẽ không để người ta bắt nạt tiểu biểu tỷ.”
Tâm tình Giang Diệu vốn có chút nặng nề, giờ nghe thấy hai tiểu tử này nói, lập tức liền bị chọc cười. Chẳng trách mấy ngày này nàng không thấy mập biểu đệ hướng về nàng tố khổ, Thụy Vương này thực sự là đứa trẻ tốt đây.
Nàng theo hai người đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cửa điện, miễn cưỡng nhìn thấy Vệ Bảo Linh đi vào.
Vệ Bảo Linh dù sao cũng là biểu muội của Cảnh Huệ, hôm nay Cảnh Huệ đế
đại hôn, tự nhiên là sẽ đến. Có điều chuyện Vệ Bảo Linh và Cảnh Huệ đế thì toàn bộ kinh thành không người nào là không biết, hôm nay trang phục nàng ta dù đoan trang quý khí, cũng không che giấu được nét cô đơn trên mặt, nhìn viền mắt còn hồng hồng giống như vừa mới khóc.
Nàng đứng về phía Hoắc Tuyền, hiện nay thấy Vệ Bảo Linh khó chịu, trong lòng nàng đúng là thoải mái hơn nhiều. Thậm chí nàng còn ác độc muốn: Nếu sau này nàng ta tiến cung, cũng bị khó chịu như thế là tốt rồi.
Vệ Bảo Linh và mẫu thân Tô thị hướng về Thụy Vương hành lễ, sau đó cùng nhau tiến vào bên trong điện. Tô thị quay đầu nhìn lại, thấy nữ nhi cúi mặt xuống, chính là dáng vẻ bị ủy khuất. Hôm nay là ngày vui, coi như trong lòng không thoải mái thì cũng không thể biểu hiện ra. Lông mày Tô thị nhíu chặt, cảm thấy tự mình làm hư nữ nhi, nàng vội vàng kéo nữ nhi đến một bên của Thiên điện, thấp giọng khiển trách:
“Con nhìn một cái xem, dáng dấp này là như thế nào? Con nếu mà còn như thế thì hiện tại trở về phủ đi, cố gắng ngủ một giấc, ngày mai là không sao.”
Ở đâu ra không sao?
Vệ Bảo Linh oan ức, biểu ca thú người khác làm vợ, phô trương như vậy, phong quang như vậy. Phượng quan vốn là thuộc về nàng, bây giờ lại đội ở trên đầu một nữ nhân khác. Mà nàng đây? Nàng phải chờ tới sang năm đến tuổi cập kê, mới có thể vào cung làm phi tử biểu ca. Người biểu ca yêu thích chính là nàng nha!
Vệ Bảo Linh nhìn Tô thị, lẩm bẩm nói:
“Nương, hay Linh nhi đi nói cùng biểu ca một chút, để hắn không thú Hoắc Tuyền, được không?”
Tô thị tức giận không chịu được. Tuy nói nàng từ nhỏ đã giáo dục nữ nhi, chuyện gì cũng phải tốt nhất, ăn mặc thật đẹp, ăn đồ thật ngon, gả đến nam nhân cũng phải là nam nhân quan trọng của Đại Lương.
Nhưng Cảnh Huệ đế đăng cơ, Vệ phủ bọn họ không giúp đỡ được gì, chỉ có Bình tân Hầu phủ và Tiết phủ dùng không ít lực giúp đỡ, hai nhà bọn họ lập trường kiên định, sau đó Ngụy vương bị thua, Thập nhất hoàng tử đăng cơ, đương nhiên phải luận công hành thưởng.
Tiết phủ là vì cái gì? Tất nhiên là vì Cửu công chúa, Cửu công chúa thuở nhỏ cùng con trưởng đích tôn Tiết Đằng của Tiết phủ có hôn ước, mà Bình tân Hầu phủ công lao so với Tiết phủ càng sâu, bất kỳ ban thưởng nào cũng đều không thành tâm bằng một cái vị trí Hoàng hậu.
Về điểm này, Tô thị không có gì là không phục. Dù sao, nếu bây giờ Cảnh Huệ đế không phải là hoàng thượng, không biết chừng nữ nhi của nàng còn không muốn gả...
Tô thị ôn tồn khuyên nhủ:
“Từ khi còn bé, con cũng từng qua lại với Hoàng hậu, chờ sang năm tiến cung thì cố gắng cùng nàng ở chung, đừng quá yếu ớt, đến thời điểm đó nương cũng không giúp đỡ được con.”
Tô thị biết nữ nhi nhà mình là người chịu không nổi oan ức, mọi việc nếu không phải bản thân mình được chiếm tiện nghi thì người khác đều không thể. Nhưng trong hoàng cung này, những tháng ngày này sao có thể thoải mái như quý phủ của mình được?
Vệ Bảo Linh khó chịu cực kỳ, gấp đến độ giậm chân:
“Vậy nữ nhi trơ mắt nhìn biểu ca đi ngủ với nữ nhân kia sao?”
“Bảo Linh!”
Âm thanh Tô thị cũng quát lên. Cô nương gia chưa lấy chồng, sao có thể mang chuyện như vậy treo ở trên mép, nếu bị người khác nghe được thì danh tiếng còn gì để nói nữa??
Tô thị tức giận hít vài ngụm khí, giọng điệu lạnh lẽo:
“Nếu ngươi lại nói ra những lời này, sau này nương liền không tiếp tục quản ngươi. Bảo Linh, người ta là Hoàng hậu, đợi ngươi sang năm vào cung, cho dù hoàng thượng có sủng ngươi thì ngươi cũng nên biết điều chút.”
Vào lúc này Vệ Bảo Linh làm sao nghe lọt?
Chẳng qua thấy dáng vẻ Tô thị tức giận nên nàng phải ngậm miệng không nói lời nào, hơn nữa, nàng cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá mức thô tục. Chóp mũi Vệ Bảo Linh đau xót, không nhịn được đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lồng ngực Tô thị, yếu ớt nói:
“Nương, nữ nhi biết rồi, ngày sau nữ nhi sẽ kính trọng nàng.”
Có điều đây chỉ lời nói đối phó với Tô thị, còn trong lòng Vệ Bảo Linh lại nghĩ: chờ sang năm nàng vào cung, nhất định phải cho Hoắc Tuyền thấy ai mới chân chính là chủ hậu cung.
Nhìn nữ nhi trong lồng ngực thân thể run rẩy, oan ức đến nức nở, Tô thị bình tĩnh lại, cũng thở dài một hơi, vuốt ve đầu nữ nhi. Bình tĩnh mà xem xét, nếu nàng đứng bên lập trường của nữ nhi thì sợ là hôm nay cũng không cách nào bật cười.
。・°°・(>_<)・°°・。
Đế hậu đại hôn, cho dù Cảnh Huệ đế khuyến khích cần kiệm thì lúc này đi ở trên hành lang cũng treo đèn lồng đỏ mới tinh, hoa cỏ ven đường đều cuốn lụa hỉ, rõ ràng là tiệc tối nhưng ánh nến chiếu lên toàn bộ hoàng cung sáng như ban ngày.
Trong tay Thụy Vương cầm một viên hạt dẻ rang đường, cung tỳ bên cạng muốn giúp hắn cầm thì Thuỵ Vương lắc lắc đầu nói không cần, sau đó hắn cầm lấy một viên đưa cho Kiều mập mạp ở bên cạnh.
Kiều Nguyên Bảo quen thuộc tiếp nhận, suy nghĩ một chút liền hỏi Giang Diệu:
“Tiểu biểu tỷ muốn ăn không?”
Giang Diệu nhìn hạt dẻ trong tay mập biểu đệ, lắc đầu nói:
“Đệ ăn đi.”
Vào lúc này trong cung nhiều người, Ngự Hoa Viên to lớn như thế, cũng không biết được sẽ đụng phải người nào, nàng sao dám ăn đồ ăn này.
Kiều Nguyên Bảo ồ một tiếng, tự mình bắt đầu ăn.
Có điều ——
Giang Diệu nhìn mập biểu đệ cùng Thụy Vương ở chung hài hòa, thật vui vẻ. Chí ít sau này thời điểm mập biểu đệ bị người khác bắt nạt thì tính tình Thụy Vương bá đạo này nhất định sẽ giúp bạn tốt của mình. Có một số việc, chính là phải lấy bạo chế bạo, nói chuyện không có tác dụng, phài dùng nắm đấm nhúng tay vào.
Ba người ở Ngự Hoa Viên ăn đồ ăn rồi tản bộ, đi ngang qua một chỗ chòi nghỉ mát thì Thụy Vương chỉ tay một cái, hưng phấn nói:
“Là hoàng đế ca ca và đường ca!”
Ánh mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Kiều Nguyên Bảo cùng Giang Diệu, nói:
“Chúng ta tới đó đi.”
Kiều Nguyên Bảo xưa nay sùng bái Lục Lưu, hiện nay vừa nghe Lục Lưu ở nơi đó, ngược lại cũng thật sự muốn đi tới. Hắn nhìn tiểu biểu tỷ, nhỏ giọng thử dò xét nói:
“Tiểu biểu tỷ?”
Đứa nhỏ Thụy Vương này mắt quá tinh, cái vị trí tối đen thế kia mà có thể nhận ra được là Cảnh Huệ đế cùng Lục Lưu. Có điều Giang Diệu là cô nương gia, không thể tùy tiện đi qua, đang định tìm lý do trở về, lại nghe bên kia truyền tới một âm thanh:
“Ai ở nơi đó?”
Bước chân Giang Diệu dừng lại, hai tay quấn quýt theo bản năng, nàng cảm thấy lúc này chạy không được.
Sau đó nàng ung dung đi theo phía sau Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương, đến gần quả thực thấy Cảnh Huệ đế một thân hỉ bào và Lục Lưu đứng ở đằng kia.
Trên bàn còn bày mấy vò rượu nhỏ.
Cảnh Huệ đế tính trẻ con, sự tình kiểu này dường như cũng chẳng có gì lạ, thêm nữa hôm nay hắn cưới Hoàng hậu lại không phải là tiểu biểu muội tâm tâm niệm niệm, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.
Bởi vậy, Giang Diệu không nhịn được vì Hoắc Tuyền bị tổn thương bởi bất công, Cảnh Huệ đế đúng là không có ánh mắt, làm sao lại cứ coi trọng Vệ Bảo Linh kia cơ chứ?
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ tiến lại hành lễ.
Cảnh Huệ đế uống có chút nhiều rồi, hai mắt mông lung, trong suốt sạch sẽ. Hắn nghe được Giang Diệu tự xưng, lúc này mới ngớ ngẩn, hỏi:
“Ngươi chính là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ?”
Trấn Quốc Công phủ chỉ có một vị tiểu thư, chính là đích tôn nữ Giang Diệu, chuyện này Cảnh Huệ đế tự nhiên biết rõ. Bỏ qua chuyện tình khi con bé, mấy ngày nay hắn cũng thấy Giang Diệu thường xuyên tiến cung cùng hoàng tỷ làm mấy việc thêu thùa.
Giang Diệu không biết vì sao Cảnh Huệ đế hỏi như vậy, ngước mắt nhìn về phía Lục Lưu một chút, rồi hướng về Cảnh Huệ đế gật đầu nói:
“Hồi hoàng thượng, chính là thần nữ.”
Thụy Vương cũng phụ họa nói:
“Đúng nha đúng nha, nàng chính Giang tỷ tỷ đẹp đẽ mà Đôn nhi đã nói tới”
Kiều Nguyên Bảo quay đầu nhìn Thụy Vương một chút, cười cười, giống như là tán thành Thuỵ Vương nói tiểu biểu tỷ của hắn đẹp đẽ.
Thụy Vương gãi gãi đầu, cười cười theo.
Cảnh Huệ đế đến cùng cũng không quá trì độn, tự nhiên có thể rõ ràng tiểu cô nương mỹ mạo yêu kiều trước mặt này khác hoàn toàn với lời nói nghe từ miệng Vệ Bảo Linh là quá mập mạp.
Vị Giang tiểu thư này xinh đẹp quá mức chú ý, chỉ là vẫn còn hơi trẻ con, nhìn hơi thấp một chút, nhưng khác hoàn toàn với hình dáng mập mạp mà tiểu biểu muội nói, dù hắn muốn thay tiểu biểu muội kiếm cớ nhưng cũng nghĩ không ra lý do vì sao tiểu biểu muội lại nói vậy.
Chỉ là chuyện này với Cảnh Huệ đế mà nói thì chỉ là một việc nhỏ thôi. Có điều qua đó cũng làm hắn rõ ràng, thì ra tiểu biểu muội đơn thuần đáng yêu của hắn cũng không phải mọi chuyện đều cùng hắn nói thật.
Nhất thời tâm tình Cảnh Huệ đế có chút rầu rĩ.
Giang Diệu bị ánh mắt sáng quắc của Cảnh Huệ đế nhìn làm nàng có chút sợ hãi, chỉ yên tĩnh rũ mắt xuống, tay trong tay áo nắm chặt, không biết được trong lòng vị thiếu niên này đang suy nghĩ gì.
Cảnh Huệ đế lúc này mới phản ứng được, ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, chờ nghiêng đầu nhìn Lục Lưu thì đã thấy mặt mày đường ca không hề có cảm xúc. Cũng đúng, tính tình của đường ca hắn thì nơi nào sẽ đi sửa lại ấn tượng của hắn đối với Giang tiểu thư.
Cảnh Huệ đế ợ một hơi rượu, thân thể có chút loạng choà loạng choạng, muốn ngã xuống, nhưng cách hắn gần nhất là Lục Lưu lại không đưa tay dìu hắn, mà là dáng vẻ mặc kệ hắn ngã xuống.
May mà bên cạnh có Nguyên Phúc tay mắt lanh lẹ liền đỡ lấy Cảnh Huệ đế. Hắn là thiếp thân thái giám bên người Cảnh Huệ đế, cũng có thể chen mồm vào được, vội nói:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu còn đang đợi ngài hất khăn voan, ngài xem…”
Cảnh Huệ Đế mặt đỏ chót, lại liên tục ợ hai cái.
Lúc này Lục Lưu mới nói:
“Đưa hoàng thượng đi Khôn Cùng cung đi.”
Khôn Cùng cung là tẩm cung của Hoàng hậu.
Nguyên Phúc hiểu được Tuyên Vương có thể làm được chủ, nhận được lệnh, hắn lập tức cúi đầu khom lưng, sau đó gọi thị vệ ở chỗ tối đến giúp đỡ đem Cảnh Huệ đế nhấc lên Ngự liễn, đưa đến Khôn Cùng cung.
Lục Lưu cao gầy một mình lẳng lặng đứng đó, lại vào buổi tối còn không nói lời nào, cái bóng của hắn đổ trên mặt đất, thâm trầm rất đáng sợ.
Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn Thụy Vương, ý tứ để hắn mở miệng nói chuyện. Thụy Vương hiểu ý, vội hỏi:
“Đường ca, vậy… Chúng ta cũng đi hả?”
Hắn hỏi xong, nhìn đường ca nhà mình ừ một tiếng, lúc này mới hướng về phía Kiều Nguyên Bảo và Giang Diệu cười nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương đi ở phía trước, Bảo Cân cùng Bảo Lục ở một bên giúp bọn họ đốt đèn lồng, Giang Diệu thì lại đi ở phía sau cùng.
Giang Diệu cũng biết, trước mặt nhiều người như vậy, Lục Lưu chắc chắn sẽ không nói chuyện riêng cùng nàng. Chỉ là nàng vừa mới chuyển thân đi được mấy bước, liền nhận ra được phía sau nàng có hơi thở áp sát của nam nhân, ở bên tai nàng thấp giọng nói một câu:
“Chờ một lúc nữa lại đây, Bản vương có chuyện muốn nói cùng nàng.”
Hơi thở ấm áp của nam nhân phả lên gò má Giang Diệu, khiến mặt Giang Diệu nhất thời nóng lên, hắn quá lớn mật, nàng chỉ lo Bảo Cân, Bảo Lục phía trước sẽ xoay đầu lại nhìn thấy, nàng vừa định nói không muốn, liền bị nam nhân vươn tay vỗ vỗ vào cái mông tròn mẩy của nàng, còn nhẹ nhàng nhéo một cái, mới thỏa mãn nói:
“… Đi thôi.”
Giang Diệu suýt chút nữa thì kêu ra tiếng, mặt nàng đỏ chót vì mắc cỡ, sau đó nghiêng đầu lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này mới đi lên phía trước cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương.
Danh sách chương