Giang Diệu đạp đạp hai tiểu chân ngắn, nhưng giãy dụa đều không có kết quả, cuối cùng nàng đành chấp nhận số mệnh cứ thế bị người ta dễ dàng ôm đi.

Đến phía sau hòn giả sơn, Giang Diệu mới liếc mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lục Lưu, còn ở trong hồ sen Lục Hành Chu đang chật vật cứu Lục Linh Lung, nàng chớp chớp mắt mấy cái, hỏi:

“Lục ca ca không đi cứu Linh Lung sao?”

Theo lý thuyết, Lục Lưu là Tam thúc của Lục Hành Chu, dù hắn còn trẻ thì nàng cũng nên lễ phép gọi một tiếng Lục thúc thúc, nhưng mà tại sao Lục Lưu lại không thích nàng kêu như vậy?? Nên nàng cũng chỉ có thể kêu loạn bối phận. Mà trước mắt hắn, cả cháu trai và cháu gái đều đang ở trong hồ nước đấy, sao hắn vẫn còn ung dung ở đây mà ôm nàng...

Một tay Lục Lưu đỡ mông nhỏ của Giang Diệu, một tay thì vuốt ve mặt nàng, âm sắc mát lạnh hỏi:

“Không có sao chứ?”

Nàng có thể có chuyện gì chứ? Con mắt Giang Diệu trợn hơi lớn, nghĩ thầm Lục Lưu này có phải là đã nhìn ra Lục Linh Lung có ý định muốn hại nàng. Nàng lắc đầu một cái, nói: “Muội không có chuyện gì. Chúng ta đi xem Linh Lung bọn họ đi.” Tuy nói nàng không thích Lục Linh Lung, nhưng ở trước mặt người khác, nàng vẫn muốn biểu hiện ra một bộ dáng dấp ngoan ngoãn hiểu chuyện... ừm..... coi như là cho tổ mẫu một bộ mặt.

Nàng nhìn khuôn mặt nhàn nhạt của Lục Lưu, vươn tay ra kéo kéo ống tay áo của hắn: “... Lục ca ca?”

Lục Lưu cúi đầu, nhìn trong lồng ngực tiểu Nữ Oa gương mặt trắng nõn, có điều mới hơn một tháng không thấy, mà đã mập lên một vòng, nếu cứ lại tiếp tục như thế, thì sẽ đuổi kịp tiểu tử mập Kiều Nguyên Bảo kia mất. Cũng may là thể trạng của Lục Lưu tốt, khí lực so với nam tử cùng tuổi cũng lớn hơn, nên hắn ôm nàng cũng không vất vả. Lục Lưu nhìn chằm chằm mặt nàng, ánh mắt lại rơi vào cánh môi chúm chím hồng hào của nàng.

Hắn dường như là đang chăm chú suy nghĩ cái gì, một lát mới “Ân” một tiếng.

Hai chân Giang Diệu một lần nữa chạm đất, sau đó Lục Lưu liền nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.

Lúc này, Lục Linh Lung đã được cứu lên.

Lục Hành Chu đứng bên cạnh hồ, bộ cẩm bào đã ướt nhẹp, mái tóc cũng nhỏ nước tòng tòng, nhìn rất chật vật. Sau đó Lục Hành Chu đem Lục Linh Lung đặt nằm xuống trên mặt đất, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má nàng. Cũng may là thời gian Lục Linh Lung bị rơi xuống nước cũng không lâu, hơn nữa Lục Hành Chu tuy còn nhỏ nhưng đã tinh thông kỹ năng bơi lội, vì thế mà cực nhanh bơi tới chỗ Lục Linh Lung rồi đem người vớt lên bờ, nên Lục Linh Lung cũng không có vấn đề gì.

Sắc mặt Lục Linh Lung trắng bệch, bị uống quá nhiều nước nên Lục Linh Lung phải đem nước phun ra ngoài, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên.

Giang Diệu mím mím môi, thầm nghĩ: Giọng còn rất lớn, xem ra thật sự không có chuyện gì.

Tiếng khóc của Lục Linh Lung vang dội làm kinh động đến toàn thể người lớn trong phòng khách. Nghe thấy tiếng khóc, khoé miệng Mạnh thị liền nhếch lên cười nhưng lại cố gắng khắc chế tâm tình, đè ép niềm vui sướng trong lòng xuống, nhìn thấy bóng dáng nhi tử, mặt mày Mạnh thị càng ung dung, nhưng khi tiểu nữ oa trong lòng Lục Hành Chu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía nàng khóc, Mạnh thị mới giật mình, tâm nhất thời như bị kim đâm.

Mạnh thị vội vàng di chuyển đến chỗ Lục Hành Chu, cúi người xuống, ôm chặt lấy thân thể Lục Linh Lung, vuốt khuôn mặt lạnh như băng của nữ nhi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Linh Lung sao lại thế...” Dường như là ý thức được có gì không đúng, thanh âm Mạnh thị dừng một chút, liếc mắt nhìn Lục Lưu đứng bên người Giang Diệu, lúc này mới nghĩ tới điều gì, ánh mắt Mạnh thị liền trầm xuống.

Mạnh thị ôm lấy cả người ướt đẫm của Lục Linh Lung, nói: “Ngoan, nương giúp Linh Lung đi đổi một thân xiêm y.”

Hai tay Lục Linh Lung ôm lấy cổ Mạnh thị, nằm nhoài ra bả vai của nàng ô ô ô gào khóc, hai búi tóc vốn chỉnh tề giờ cũng đã bị rối loạn, ướt sũng.



Đang yên đang lành lại có tiếng khóc của tiểu nữ oa vang lên, Kiều Thị nghe tiếng liền chạy vội vàng tới, đem khuê nữ đang trong tay Lục Lưu ôm lên, trên vẻ mặt Kiều Thị tràn đầy kinh hoảng và lo sợ. Lần trước Giang Diệu rơi xuống nước, suýt chút nữa mất đi cả mạng, nhìn nữ nhi thoi thóp trên giường nhỏ, Kiều Thị cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Sau đó cũng coi như kiếm trở về nửa cái mạng cho nữ nhi, nên Kiều Thị đương nhiên càng ngày càng coi nữ nhi như bảo bối mà bảo vệ, cưng chiều.

Kiều Thị hôn một cái lên gò má phấn nộn của nữ nhi, đánh giá một phen thấy nàng không sao mới vội vã hỏi:

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, làm sao rơi xuống nước cơ chứ?”

Giang Diệu ngoan ngoãn trả lời: “Mới vừa rồi ở đống cỏ bên hồ có thỏ con nên Diệu Diệu cùng Linh Lung muốn đi tới xem, không nghĩ tới cái vị trí kia lại trơn như vậy, Linh Lung không cẩn thận liền ngã xuống hồ sen.” Giang Diệu chỉ chỉ cái đống cỏ bên cạnh hồ, thỏ con vừa nãy còn ở đó gặm cà rốt, vào lúc này đã chẳng biết đi đâu.

Thanh Mai trong tay bưng một đĩa bánh hoa quế, nghe nói có tiểu nữ oa không cẩn thận rơi xuống nước, sợ đến ba hồn bảy vía cũng đều muốn bay mất, nay thấy tiểu thư nhà mình bình yên vô sự, Thanh Mai mới “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, hướng về Kiều Thị tự trách nói: “Là nô tỳ không phải, nô tỳ sơ sẩy, thỉnh phu nhân trách phạt.”

Phùng thị cùng Thích thị cũng ở phía sau.

Nhìn tình cảnh này, Phùng thị tiến lên, nói: “May Diệu Diệu không có chuyện gì, nếu có cái gì sơ xuất, lão tổ tông làm sao có thể tha cho cái mạng nhỏ của ngươi?” Trong giọng nói của Phùng thị tràn đầy thương yêu đối với cô cháu gái Giang Diệu này, chỉ lo người khác không biết được nàng đem tiểu chất nữ xem là bảo bối.

Kiều Thị xác thực là muốn trách cứ Thanh Mai, nhưng vào lúc này dù sao cũng là ở Pháp Hoa tự, chuyện trách phạt hạ nhân ngay trước mặt người khác như vậy, tóm lại có chút không thích hợp.

Kiều Thị ôm nữ nhi thật chặt, hướng về Phùng thị gật đầu, nói: “Nha đầu này xác thực nên giáo huấn một chút, ta trước tiên đi bồi lão tổ tông, còn chuyện trách phạt này trở về rồi hãy nói đi.”

Phùng thị sắc mặt có chút khó coi.

Nàng biết được ở Trấn Quốc Công phủ, quan hệ giữa ba người con dâu thì Kiều Thị và Thích thị hợp nhau nhất, mà đối với Nhị đệ muội là nàng thì lại khách khí chút, trên thực tế là nàng bị hai người kia cô lập.

Phùng thị có chút không hiểu, Thích thị kia tính tình nóng nảy kiêu căng, Kiều Thị làm sao lại chấp nhận được. Mạnh thị tự nhận mình đối với tiểu chất nữ Giang Diệu cũng coi như là cực thương yêu, nhưng dù là Kiều Thị hay là Giang Diệu, đều vẫn là yêu thích Thích thị nhiều hơn nàng. Kiều Thị thường xuyên tìm Thích thị tâm sự, mà tiểu chất nữ này cũng hay cười cười nói nói với Thích thị, nhưng lại khách khách khí khí với nàng, dường như cách nàng một tầng riêng biệt.

Phùng thị vốn tự cho là địa vị của mình vượt qua Thích thị ở Trấn Quốc Công phủ, hơn nữa ngày sau khi Giang đại gia kế thừa tước vị, Kiều Thị chính là chủ mẫu, nàng nếu như có thể có quan hệ tốt cùng Kiều Thị một chút, tháng ngày sau này tự nhiên sẽ trải qua thoải mái, nhưng hiện giờ...

Nụ cười của Phùng thị cứng đờ, gật đầu nói: “Đại tẩu nói đúng lắm.”

Sau đó, Phùng thị cùng Thích thị đi ở phía trước, Kiều Thị ôm Giang Diệu đi ở phía sau. Kiều Thị nhìn thấy Lục Lưu vẫn đi theo bên cạnh, nàng đối với thiếu niên này rất có hảo cảm, liền như trưởng bối hỏi thăm thương thế của hắn, Lục Lưu thái độ khiêm tốn nhất nhất đáp lại, lễ nghi thật là chu toàn. Kiều Thị càng xem càng yêu thích. Lũc nãy nàng chạy ra xem nữ nhi, nhìn thấy nữ nhi mình đang đứng bên cạnh hắn, liền càng khẳng định Tuyên Thế tử yêu thích hài tử, nàng bèn cúi đầu nhìn nữ nhi vẫn luôn im lặng, nói: “Diệu Diệu lần trước không phải lo lắng thương thế Lục ca ca sao? Diệu Diệu nhìn kìa, hiện tại Lục ca ca đã không sao rồi, Diệu Diệu có thể yên tâm.”

Nàng chỉ tuỳ tiện hỏi theo lễ phép mà thôi... Dù sao Lục Lưu là vì cứu biểu đệ mập của nàng mới bị thương. Giang Diệu bĩu môi muốn phản đối, nhưng nhìn thấy Lục Lưu ở bên cạnh vẻ mặt ôn hòa, tâm tình dường như rất vui vẻ, nàng liền ngậm miệng không nói lời phản đối nào.

Kiều Thị nghe Lục Lưu nói là đi thưởng quế, liền xoa xoa khuôn mặt bánh bao của nữ nhi, nói: “Chờ một lúc qua gặp tổ mẫu xong, Diệu Diệu liền đi cùng Lục ca ca xem hoa quế, có được hay không?”

Thiếu niên đáng thương như thế, lại hiếm thấy thiếu niên nào yêu thích tiểu hài tử, Kiều Thị liền muốn để khuê nữ cùng đi với hắn, mong hắn sẽ bớt cô đơn hơn một chút. Hơn nữa nữ nhi của nàng chỉ có sáu tuổi, không có gì phải cấm kỵ.

Lục Lưu nhếch miệng lên, gật gật đầu.

Sau đó Lục Lưu đứng yên tại chỗ để chờ Giang Diệu trở về, Kiều Thị thì ôm Giang Diệu đi vào báo bình an cho lão thái thái.

Lão thái thái sau khi biết, cũng là giật mình, nhìn tôn nữ bảo bối không có chuyện gì, bèn ôm lấy thương yêu một phen.

Động viên qua lão thái thái, Kiều Thị liền nắm tay nữ nhi ra bên ngoài. Giang Diệu hiểu được mẫu thân sẽ đem nàng đưa đến chỗ Lục Lưu, nàng chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, đi một đoạn đường, nàng liền ngừng bước chân, nắm lấy tay Kiều Thị, ngẩng đầu lên, âm thanh mềm mại nói:

“Nương, Diệu Diệu không muốn đi.”

Đối đầu với đôi mắt to long lanh nước của nữ nhi, Kiều Thị cúi người xuống, nhìn chăm chú nữ nhi, ngữ trọng tâm trường nói:

“Diệu Diệu, chúng ta phải tri ân báo đáp, Tuyên Thế tử đối với con và Nguyên Bảo đều có ân cứu mạng.”

Giang Diệu gật đầu, biểu thị tự mình biết. Nàng mấp máy môi nói: “Nhưng là...”

Kiều Thị lại nói: “Nhưng Diệu Diệu nên hiểu được, Tuyên Thế tử thuở nhỏ không có mẫu thân, tuy nói hắn có hai vị huynh trưởng nhưng lại không phải là từ một mẹ sinh ra, quan hệ cũng không được tốt, nên rất đáng thương. Còn Diệu Diệu, có cha mẹ đau, lại có ba ca ca thương, người khác ước ao lắm. Diệu Diệu cùng tuyên Thế tử đi chơi nhiều một chút, coi như Diệu Diệu có thêm một cái ca ca, thế nào?”

Giang Diệu thấy ánh mắt mẫu thân ôn hòa, biết được mẫu thân thật sự rất đau lòng vị Tuyên thế tử cha không đau lại không có nương này. Nhưng nàng còn nhớ, đời trước, chính mẫu thân nàng đánh giá vị tuyên Vương Lục Lưu này lòng dạ độc ác —— đều không nói một câu lời hay về hắn, luôn hi vọng người trong nhà cách hắn thật xa, không nên đi trêu chọc vị Tuyên Vương sát phạt quả quyết này.

Giang Diệu rũ mắt xuống, nếu lại quá mấy năm nữa, mẫu thân nàng cũng sẽ không có nhiều ái tâm như vậy đi đáng thương Lục Lưu.

♪───O.O────♪

Cũng lúc này ở một gian phòng khác, Mạnh thị đang giúp Lục Linh Lung thay đổi xiêm y, rồi đem người đặt ở trên đùi giúp nàng lau tóc, một mặt lau tóc, một mặt hỏi:

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Lục Linh Lung đâu chịu nổi kinh hãi lớn như vậy, nàng suýt chút nữa thì bị chết đuối. Lục Linh Lung khóc sướt mướt, con mắt đỏ bừng như mắt thỏ, bờ vai nhỏ run run, ủy khuất nói: “Nữ nhi nghe theo lời nương, dẫn nàng đến xem thỏ, nhưng là... Nhưng là nàng cứ muốn lôi kéo nữ nhi cùng đi. Nữ nhi sợ ngã xuống, nhưng nàng không buông tay, nữ nhi sốt ruột, sau đó... Sau đó không cẩn thận liền ngã xuống.”

Nói tới chỗ này, Mạnh thị thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, chỉ biết khóc.”

Nghe mẫu thân trách mắng, cảm thấy quá oan ức, Lục Linh Lung lại khóc càng lớn tiếng.

Lục Hành Chu cũng đổi được xiêm y sạch sẽ, rồi vào nhà xem muội muội, nhưng ở tận phía ngoài đã nghe được tiếng khóc của muội muội, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng xoải bước vào nhà, nhìn Mạnh thị, hỏi: “Nương, Linh Lung làm sao?”

Mạnh thị trong lòng đang tức giạn, mặt cười rủ xuống, nói: “Chỉ uống có mấy ngụm nước, không có chuyện gì.” Nàng lại nhìn Lục Hành Chu, hỏi, “Canh gừng có chưa?”

Lục Hành Chu gật đầu, đi tới bên người Mạnh thị cùng Lục Linh Lung, nhìn muội muội sắc mặt hơi trắng bệch, tâm trạng có chút đau lòng, bèn giơ tay sờ mặt nàng, ân cần nói: “Lần tới cẩn thận một chút, đừng ríu rít nghịch như chim chích bông.”

Lục Linh Lung chính là đầy một bụng tức giận, liền hướng về vị ca ca Lục Hành Chu tính tình tốt này, trút giận lên, nàng nói: “Nếu như không phải Giang Diệu, muội mới không ngã xuống, ngày hôm nay đáng lẽ phải là nàng ngã xuống.”

Nói xong, Lục Linh Lung giương lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ đẹp đẽ tràn ngập nuông chiều, miệng vểnh lên chờ người an ủi.

Lục Hành Chu biết muội muội chỉ là tức giận, hắn là ca ca nên phải dành cho nàng thật nhiều thương yêu, trong ngày thường nàng muốn gì cũng đều chiều theo ý nàng, nhưng vào lúc này, hắn đúng là có chút không nhịn được. Lục Hành Chu nhíu mày, nói: “Nói nhăng gì đấy.”

Muội muội tự mình rơi xuống nước, làm sao có thể đổ cho Diệu Diệu, hơn nữa thỏ con kia, cũng là muội muội muốn đến xem.

Lục Linh Lung oan ức cực kỳ, hét lên: “Chính là nương nói, chờ Giang Diệu ngã xuống nước rồi ca ca cũng có thể đi cứu Giang Diệu.”

Dù Lục Hành Chu chính trực, nghe được lời nói này của Lục Linh Lung, cũng rõ ràng xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn về phía Mạnh thị, hai mắt trợn to, khó có thể tin nói: “Nương, lời Linh Lung nói chính là thật phải không?” Hắn nhìn chằm chằm mặt Mạnh thị, thấy nàng không nói lời nào, nhất thời sáng tỏ, vừa oan ức lại tức giận nói:

“... Nương, người làm sao có thể hại Diệu Diệu như thế?”

Lục Hành Chu từng thấy dáng vẻ Giang Diệu lần trước bị rơi xuống nước, khuôn mặt nhỏ xanh tím, dường như sau một khắc liền không còn thở, tiểu cô nương khả ái như thế, tại sao nương muốn đi hại nàng? Mạnh thị vốn là không muốn để cho nhi tử biết, nhưng thấy trước mắt là không che giấu nổi, nàng nhìn nhi tử mình, nói: “Nương làm tất cả, đều vì ngươi.”

Chuyện ngày hôm nay, xác thực là Mạnh thị an bài, sau đó để Lục Linh Lung đi làm, thứ nhất là cho Lục Linh Lung xả giận; thứ hai, Mạnh thị muốn ở trước mặt tất cả mọi người của Trấn Quốc Công phủ thấy nhi tử mình cứu được Giang Diệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện