💋 edit: Phương Moe 💋

Lúc này Giang Diệu ngồi ở Khôn Cùng cung sốt ruột chờ tin tức từ ngự thư phòng. Đến khi nghe được cung tỳ bên người Tuyền tỷ tỷ truyền đến tin tốt thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Diệu chờ Hoắc Tuyền chở lại, không ngờ tới lại là Đế Hậu hai người cùng tiến vào.

Giang Diệu quỳ gối hành lễ, Cảnh Huệ đế vội nói:

“Nơi này không có người ngoài, đường tẩu không cần đa lễ.”

Dù như vậy thì Giang Diệu vẫn lễ nghi chu đáo.

Thấy Giang Diệu, Cảnh Huệ đế có chút chột dạ, hắn bảo đảm nói:

“Đường tẩu yên tâm, đây là lần cuối cùng trẫm để đường ca thay trẫm mạo hiểm.”

Đây chính là đáp án mà Giang Diệu hy vọng được nghe nhất. Nhìn vị đế vương đã tiêu tan nét non nớt của tuổi trẻ, Giang Diệu cũng không nói lời khách sáo, dù sao trong lòng nàng vẫn tồn tại ích kỷ, làm thê tử sao có thể hy vọng phu quân của mình trải qua chuyện nguy hiểm? Nàng lập tức quỳ gối lần thứ hai nói:

“Đa tạ hoàng thượng.”

Cảnh Huệ đế thấy Giang Diệu hào phóng, không tính toán tiểu tính tình lúc trước của hắn nên trong lòng cũng tiêu tan không ít hổ thẹn. Nghĩ đường ca vì mình lao lực nhiều năm, thật vất vả mới có thê nhi an ủi tháng ngày thế mà hắn lại còn muốn đường ca thay hắn đi mạo hiểm, hắn cảm thấy lúc ấy mình thật quá mức vô liêm sỉ.

Cảnh Huệ đế âm thầm ảo não. Hắn đang nghĩ chờ đến khi Lục Lưu trở về thì nên nói chuyện như nào và phải làm như nào thì hoàng tỷ luôn che chở hắn từ bé nguôi giận.

Thì lúc này phía tiền tuyến truyền đến tin tức cấp báo:

“Quân doanh của ta bị binh sĩ Bắc Yến quốc đánh lén.

Tuyên Vương Lục Lưu trúng tên độc bỏ mình.”

(๑>◡<๑)

Tuyên Vương phủ.

Giang Diệu tắm rửa cho tiểu tử xong xuôi thì liền ôm hắn đặt trong chăn gấm mềm mại.

Giang Diệu cũng tự mình tắm rửa qua, đến khi đi ra đã thấy tiểu tử nghịch ngợm bò ra khỏi chăn, đầu nhỏ hướng về phía nàng cười cười.

Đồ ngốc. Giang Diệu thầm nghĩ.

Bên ngoài tuy rằng lạnh nhưng bên trong đốt lò sưởi nên đúng là nóng hừng hực.

Giang Diệu lại gần ôm tiểu tử vào trong ngực, hôn một cái vào gò má hắn hỏi:

“Sao Triệt nhi còn chưa ngủ?”

Thường ngày vào lúc này khẳng định nhi tử đã ngủ như heo nhỏ rồi.

Tiểu tử thân mật sượt mấy lần, trong miệng a a a không biết đang nói gì, nhưng nàng có thể cảm giác được tiểu tử đang cố gắng dùng lời nói của mình giao lưu với nàng.

Chỉ tiếc mẫu thân là nàng quá đần, nghe không hiểu.

Giữa lúc Giang Diệu muốn ôm nhi tử mập đi ngủ thì bên ngoài truyền đến động tĩnh giống như có ai đó vội vội vàng vàng lại đây cùng Hứa ma ma nói cái gì đó.

Sau đó nàng thấy Hứa ma ma ngay lập tức đi vào và nói:

“Vương phi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cùng nhau đến đây rồi.”

Cảnh Huệ đế cùng Tuyền tỷ tỷ!

Mặc dù Giang Diệu không biết vì sao hai người tối muộn còn đến đây, nhưng nàng cũng có thể đoán được chuyện này rất trọng đại, hơn nữa… còn liên quan đến Lục Lưu.

Mí mắt Giang Diệu giựt giựt, trái tim cũng lộn tùng phèo. Cũng không biết là chuyện gì đây? Hay nàng quá mức nghi thần nghi quỷ.. có thể là chuyện khác? Giang Diệu gật đầu nói:

“Ta lập tức đi tới.”

Nàng căn dặn Mặc Cầm chăm sóc tốt cho nhi tử, còn mình thì mặc thật tốt xiêm y và đi ra ngoài.

Chỉ là lúc nàng muốn đi ra ngoài thì tiểu tử trên giường nhỏ liền oa oa khóc rống lên.

Chính lúc Giang Diệu đang sốt sắng, vừa nghe thấy tiếng nhi tử khóc thì bước chân nàng như đeo trì không hề nhúc nhích.

Nàng xoay người liếc mắt nhìn… nhi tử mập lúc Lục Lưu vừa đi mới chỉ biết ngồi, vậy mà bây giờ cũng đã có thể bò.

Vào lúc này tiểu tử vội vã bò ra từ trong chăn, chân nhỏ vất vả bò được một đoạn thì Mặc Cầm bên cạnh lo hắn bị té xuống liền cẩn thận từng li từng tý một ôm hắn trở về.

Một cái ôm trở lại này làm tiểu tử khóc đến thương tâm.

Đã quen nhìn dáng vẻ nhi tử khả ái cười ngây ngô nên Giang Diệu không nỡ để nhi tử khóc, nàng vội vàng tiến trở lại giường ôm hắn lên, hôn một cái lên mặt hắn và ôn nhu nói:

“Nương ôm Triệt nhi cùng đi, Triệt nhi không khóc nhé!”

Tiểu tử nằm nhoài ra bả vai Giang Diệu vùng vẫy một chút, sau đó sượt sượt mấy lần rồi mới dần ngừng gào khóc, biến trở về bộ dáng ngoan ngoãn lúc ban đầu.

Hứa ma ma nhíu mày lại, lo lắng nói:

“Bên ngoài bắt đầu có tuyết rồi, Vương phi cùng tiểu Thế tử mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh.”

Có tuyết rồi sao?

Từ lúc nàng từ trong cung về thì luôn ở trong phòng, nên tuyết rơi lúc nào nàng cũng không biết.

Giang Diệu đi đến tủ quần áo, lấy áo choàng mà nàng mới may xong mặc vào cho tiểu tử.

Giang Diệu sờ sờ khuôn mặt tiểu tử, thoả mãn nhìn trang phục của hắn.

Từ lúc có nhi tử thì thời điểm nàng làm xiêm y cho Lục Lưu, nàng sẽ theo thói quen làm một tiểu bào có kiểu dáng và màu sắc tương tự cho nhi tử, thời điểm nhìn hai cha con cùng nhau mặc chính là lúc Giang Diệu hưởng thụ nhất…. Thế nên áo choàng giống nhi tử đang mặc nàng cũng làm cho Lục Lưu một cái.

Nàng vốn nghĩ để lúc ba người ra cửa thì để hai cha con mặc. Chỉ tiếc Lục Lưu không có cách nào sớm trở về nên nàng đành để tiểu tử mặc trước.

Giang Diệu nặn nặn tay tiểu tử, nói:

“Áo choàng này Triệt nhi đừng làm bẩn, chờ cha chở về thì Triệt nhi cùng cha mặc nhé!”

Tiểu tử như là nghe hiểu tiếng nàng, hắn hướng về phía nàng cười cười, há mồm nói:

“Cha, cha…”

Giang Diệu ngẩn ra, Hứa ma ma đứng ở một bên nghe được cũng sửng sốt, nét mặt già nua tràn đầy vui vẻ nói:

“Tiểu Thế tử thật thông minh, đã có thể mở miệng nói chuyện. Nếu Vương gia trở về nghe được tiểu Thế tử mở miệng gọi người thì đúng là vui mừng hỏng luôn rồi.”

Tiểu tử dường như là nghe hiểu Hứa ma ma khen hắn, hắn liền nghiêng đầu nhỏ hài lòng cười cợt.

Giang Diệu biết có lẽ mấy ngày này nàng thường thường ở trước mặt tiểu tử nhắc tới cha, mưa dầm thấm đất số lần nhiều hơn nên liền học được.

Chuyện này nếu đặt vào ngày thường thì mặc dù hài lòng nhưng nàng cũng sẽ vì nhi tử mở miệng gọi cha trước mà có chút ăn dấm.

Còn bây giờ trong lòng nàng không tính đến những chuyện này, nàng chỉ cúi người hôn một cái lên mặt nhi tử và nói:

“Triệt nhi thật giỏi.”

Nếu Lục Lưu nghe được thì khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ đi.

Tối nay tới đây chính là Hoàng thượng Hoàng hậu, Giang Diệu không dám để cho bọn họ đợi lâu, nàng ôm lấy nhi tử vừa mới biết gọi cha vội vã đi tới tiền thính.

Vừa ra cửa, gió lạnh thổi vù vù thổi như dao cắt ở trên mặt.

Mà tuyết thì đang rơi, trên nền đất đã tích một tầng mỏng manh.

Thấy Cảnh Huệ đế ăn mặc một thân thường phục đứng một nơi cùng Hoắc Tuyền, ngay cả ghế cũng không ngồi xuống. Chờ đến khi Giang Diệu thấy rõ vẻ mặt nghiêm nghị của hai người thì nàng cũng không còn cách nào lừa gạt mình, nàng vội vàng tiến lên hỏi:

“Lục Lưu đã xảy ra chuyện sao?”

Cảnh Huệ đế nhìn đường tẩu trẻ tuổi ở trước mặt, đến cùng là không mở miệng nói ra được.

Trong lòng Giang Diệu lo lắng không ngớt, thấy Cảnh Huệ đế không nói nàng liền hỏi Hoắc Tuyền:

“Tuyền tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Tuyền mím môi nhìn Cảnh Huệ đế một chút, mà vị đế vương hăng hái tuổi trẻ này đang do dự thì chỉ chốc lát sau liền “phù phù” một tiếng quỳ gối trước mặt Giang Diệu, hồng mắt nói:

“Là trẫm hại chết đường ca…”

Trong lòng Giang Diệu đã có dự cảm xấu có thể Lục Lưu bị trọng thương, ngàn cân treo sợi tóc nhưng nàng biết Lục Lưu nghĩ đến mẹ con nàng đang chờ đợi hắn thì dù thế nào hắn cũng chịu đựng được… chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến loại tin dữ này.

Giang Diệu không tin nhìn Cảnh Huệ đế, ở trong mắt nàng thì Lục Lưu không gì là không thể…. Nàng xưa nay đều không lo lắng hắn sẽ bỏ nàng lẻ loi một người.

Giang Diệu cúi đầu nhìn Cảnh Huệ đế một chút, trầm mặc hồi lâu mới nói:

“Sẽ không.”

Cảnh Huệ đế mở miệng nói tiếp:

“Đường ca bị quân địch đánh lén, trúng phải tên độc, mũi tên kia được tẩm độc do Bắc Yến quốc đặc chế, đại phu không thể làm gì, hai canh giờ sau liền…”

Giang Diệu lại một lần nữa nói: “Sẽ không.”

Nàng dừng một chút nắm chặt lấy tay của nhi tử, nghiêm túc nói:

“Lục Lưu đã đáp ứng ta hắn sẽ bình an trở về, hắn sẽ không sao. Hoàng thượng, Hoàng hậu, chỉ cần một ngày ta còn chưa tận mắt nhìn thấy thì ta liền chờ hắn một ngày…”

Nàng xoay người lại, nhìn tuyết trắng bên ngoài bay bay rồi lẩm bẩm:

“Đã muộn rồi, tuyết lại rơi lớn, Hoàng thượng và Hoàng hậu mau mau hồi cung đi.”

Cảnh Huệ đế thấy dáng vẻ ấy của Giang Diệu thì hắn cũng là tự trách, nhưng hắn nào dám nói dối chuyện này?

Hắn mới đầu cũng không tin nhưng sau khi hỏi cụ thể thì không thể không tin, hắn tiếp tục nói:

“Đường tẩu yên tâm, trẫm thiếu đường ca quá nhiều, bây giờ đường ca gặp bất trắc thì cả đời trẫm sẽ tận lực bù đắp cho đường tẩu cùng Triệt nhi. Kể cả muốn giang sơn thì trẫm cũng tuyệt đối không nói một chữ “không”, hy vọng… Hi vọng đường tẩu nén bi thương.”

Ba chữ “Nén bi thương” này mới như là mũi dao đâm thẳng vào tim Giang Diệu đau nhói.

Nàng xoay người, ánh mắt mờ ảo nói:

“Lục Lưu giúp ngươi làm việc xưa nay đều không cần hồi báo. Mà ta cũng từng cảm kích ngươi và Trưởng công chúa đã cùng nhau ở bên cạnh hắn. Nếu người cảm thấy có lỗi thì hãy quản lý giang sơn Đại Lương này thật tốt, không cần cho mẹ con chúng ta cái gì… còn Lục Lưu, ta và Triệt nhi sẽ chờ hắn về, chỉ hy vọng sau này ngươi đừng nghi ngờ lòng trung thành của hắn, cũng hãy nhớ kỹ lời trước đây ngươi từng nói với ta sau này sẽ không để hắn làm chuyện nguy hiểm. Hơn hai mươi năm nay hắn không có bao nhiêu tháng ngày được vui sướng hạnh phúc, ta chỉ muốn để nửa đời sau của hắn đều thật vui vẻ. Có thể gả cho hắn, làm bạn cùng hắn là chuyện hạnh phúc nhất đời Giang Diệu ta… Và hắn cũng là như vậy.”

Nói xong nàng liền mang theo nhi tử vội vã ra khỏi tiền thính.

Hoắc Tuyền biết Giang Diệu không chịu nổi, nhưng nhìn Cảnh Huệ đế quỳ trên mặt đất thì nàng rõ ràng bây giờ không phải là lúc thương tâm chán chường, nàng ngồi xổm xuống đỡ hắn lên và nói:

“Hoàng thượng hồi cung đi, thần thiếp ở lại đây bồi Diệu Diệu.”

Cảnh Huệ đế lẩm bẩm nói:

“A tuyền, nếu lúc trước trẫm biết sẽ là kết quả này thì trẫm sẽ không để cho hắn đi… Trẫm chỉ nhất thời giận hờn. Trẫm tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn hắn có chuyện.”

Cảnh Huệ đế cùng Tuyên Vương không phải huynh đệ ruột nhưng tình cảm hơn hẳn huynh đệ ruột. Hoắc Tuyền trong đầu cũng là rõ ràng.

Hoắc Tuyền nói:

“Nếu hoàng thượng thật sự lưu ý Tuyên Vương thì cũng không thể để cho Tuyên Vương chết vô nghĩa. Người phải nhớ kỹ, người là vua của một nước.”

Hoắc Tuyền đưa Cảnh Huệ đế đi, sau đó nàng liền tới Ngọc Bàn viện cùng Giang Diệu.

Lúc Cảnh Huệ đế nói chuyện thì nha hoàn Tuyên Vương phủ cũng nghe thấy được, Hứa ma ma bên người Giang Diệu cũng không tin vào tai mình, Vương phi còn trẻ như vậy, mới thành thân chưa tới hai năm, hơn nữa đôi tiểu phu thê này lại ân ái… thế sao ông trời lại càng nhẫn tâm như vậy!

Trước mắt nhìn Vương phi bình tĩnh dỗ tiểu Thế tử ngủ, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.

Vương phi không tin cũng là chuyện thường tình.

Nhưng việc này Hoàng thượng và Hoàng hậu tự mình nói thì sao có thể là giả được?

Hứa ma ma đang lo lắng không ngớt thì nghe thấy nha hoàn nói Hoàng hậu không hồi cung mà đang tiến vào đây.

Hoắc Tuyền biết Hứa ma ma là ma ma thiếp thân bên người Giang Diệu, nàng liền nhỏ giọng hỏi:

“Diệu Diệu đây?”

Hứa ma ma biết Hoàng hậu đến an ủi Vương phi, nhưng Vương gia lúc này có chuyện thì xem như là chết thay hoàng thượng, nhất thời bà đối với vị hoàng hậu này cũng có chút oán khí. Chỉ là Hoàng hậu cùng Vương phi chính là bạn tốt, hiện nay cũng là chân tâm đến an ủi nên thái độ Hứa ma ma cũng cung kính nói:

“Hiện tại đang ở bên trong dỗ tiểu Thế tử ngủ… Hoàng hậu nương nương, Vương phi nàng…”

Hứa ma ma nhìn Giang Diệu từ hồi còn mặc tã lót cho đến khi dáng ngọc yêu kiều trưởng thành rồi lập gia đình sinh hài tử, bà đối với Giang Diệu là thương yêu tự đáy lòng, bây giờ tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ thì bà khó tránh khỏi đau lòng.

Hứa ma ma lung tung xoa xoa nước mắt, nói:

“Hoàng hậu đi vào khuyên nhủ đi.”

Hoắc Tuyền đáp lại, chậm rãi đi vào.

Thấy Giang Diệu đang dỗ dành nhi tử ngủ nhưng tiểu Thế tử kia lại có tinh thần vô cùng, đôi mắt đen lay láy nhìn mẫu thân, nửa phần cũng không buồn ngủ.

Cho tới bên trong phòng này đều bố trí cực kỳ ấm áp… hiển nhiên đều theo sở thích của Giang Diệu. Nàng biết Tuyên Vương đối với Giang Diệu tốt bao nhiêu, quả thực chính là móc tim móc phổi mình ra đưa cho Giang Diệu.

Từ lúc hai người thành thân, Tuyên Vương cũng không an bài cho thê tử một viện khác mà cùng thê tử ở chung một chỗ như những đôi phu thê bình thường…

Hoắc Tuyền lại gần tự mình ngồi xuống bên cạnh Giang Diệu, thấy vẻ mặt muội ấy nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày không có nửa phần sầu bi, giống như đây chỉ là một buổi tối bình thường.

Hoắc Tuyền mở miệng nói:

“Diệu Diệu, chúng ta đã lâu không ở chung một chỗ, bây giờ muội để ta ở cùng muội mấy ngày giống như trước đây có được hay không?”

Một lúc lâu sau Giang Diệu mới ngước mắt nhìn Hoắc Tuyền trước mặt, nàng bình tĩnh nói:

“Tuyền tỷ tỷ, ta biết tỷ đang lo lắng chuyện gì. Nhưng tỷ yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch. Ta mới không tin đây là sự thật. Tỷ cũng biết bản lĩnh của Lục Lưu, chuyện hắn đã đáp ứng ta thì nhất định sẽ làm được. Tuyền tỷ tỷ, trong cung nhiều chuyện như vậy, Thái tử điện hạ cùng hoàng thượng đều cần tỷ, tỷ hãy trở về đi thôi…”

Nàng cúi đầu nhìn nhi tử đã ngủ ngoan, nở nụ cười nói tiếp:

“Ta có Triệt nhi là được rồi. Người khác nói gì ta cũng đều không tin. Ta tin Lục Lưu nhất định sẽ trở về!”

Thấy khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định, Hoắc Tuyền tâm thán một tiếng, cũng không biết nên an ủi ra sao.

Hoắc Tuyền là Hoàng hậu, Giang Diệu tự nhiên không để cho tỷ ấy ở lại Tuyên Vương phủ.

Hơn nữa đã quá muộn, Hoắc Tuyền cũng không muốn quấy nhiễu Giang Diệu nghỉ ngơi, chỉ dặn dò Hứa ma ma nếu Vương phi có động tĩnh gì thì phải báo cho nàng.

Giang Diệu tất nhiên tin chắc Lục Lưu không có chuyện, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Buối tối cùng nhi tử nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ của nhi tử mà tưởng tượng đến Lục Lưu. Nàng nắm lấy bàn tay của tiểu tử hôn một cái.

Lục Lưu… thiếp có chút sợ sệt, chàng mau mau trở về có được hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện