💋 edit: Phương Moe 💋
Đôi tiểu phu thê coi như là đã hoà hảo, vì tối hôm qua Giang Diệu bị Lục Lưu dằn vặt quá chừng nên hai tối sau đúng là rất nghiêm chỉnh không có làm gì cả.
Còn Giang Diệu đã thẳng thắn chuyện hoang đường đời trước nên Lục Lưu cũng không có hỏi nhiều. Nếu không phải có lúc nàng vô tình nhắc tới Lục Hành Chu liền thấy Lục Lưu thay đổi sắc mặt, nếu không nàng còn tưởng hắn căn bản không tin nàng đấy!
Nghỉ ngơi hai ngày, thân thể Giang Diệu gần như khỏi hẳn, nghĩ đến ngày mai Lục Lưu phải đi xa thì hiện nay người còn chưa rời đi mà nàng đã bắt đầu nhớ nhung.
Trước khi Lục Lưu rời kinh thành còn cách một ngày thì trong cung đưa thiếp mời muốn Lục Lưu cùng thê nhi tiến cung dự tiệc.
Giang Diệu đem chính mình sửa soạn cẩn thận rồi cùng Lục Lưu tiến cung. Lúc này cung yến giống như gia yến, chờ đến khi ngồi vào chỗ thì cũng chỉ có mấy người Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền và Trưởng công chúa.
Cảnh Huệ đế còn cố ý căn dặn Lục Lưu mang theo tiểu Thế tử đến, thấy tiểu nam hài nộn nộn đáng yêu làm Cảnh Huệ đế nổi lên hứng thú, hắn ôm tiểu tử này vào trong ngực, vẻ mặt nhu hoà trêu đùa tiểu tử.
Tiểu Thái tử đang tập đi cũng bước từng bước ngắn chạy đến bên cạnh phụ hoàng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực phụ hoàng thì hắn trợn to hai mắt, vui vẻ kêu:
“Đệ… Đệ đệ!”
Cảnh Huệ đế nhìn oa nhi mập mạp trong lồng ngực mình và lại liếc mắt nhìn nhi tử, lúc này hắn liền dặn dò:
“Đây là tiểu đường đệ của Thần nhi, sau này Thần nhi phải nhớ luôn luôn bảo vệ Triệt nhi thật tốt!”
Vẻ mặt tiểu Thái tử mơ màng, nhưng dường như hắn vẫn nghe hiểu lời Cảnh Huệ đế, khuôn mặt nhỏ vui vẻ gật đầu nói:
“Bảo vệ!”
Nhìn nhi tử ngoan ngoãn hoạt bát khiến Cảnh Huệ đế có chút hoảng hốt.
Vị đường ca này của hắn đã bảo hộ hắn nhiều năm như vậy, sau này hắn để nhi tử của mình bù đắp cho tiểu chất nhi, vậy cũng coi như là chuyện tốt.
Lại một lần nữa nhìn tiểu tử hoạt bát đang a a a a trong lồng ngực, Cảnh Huệ đế cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
Cảnh Huệ đế rất yêu thích tiểu chất nhi này, chờ đến lúc khai tiệc thì hắn mới đưa tiểu tử trả trở lại.
Dùng xong tiệc, Cảnh Huệ đế cùng Trưởng công chúa có lời muốn nói cùng Lục Lưu nên Hoắc Tuyền liền lôi kéo Giang Diệu đến Khôn Cùng cung nói chuyện.
“Muội cùng Tuyên Vương mới trở lại kinh thành không bao lâu, giờ lại bị tách ra, ta thật sự không đành lòng. Lúc trước ta đã khuyên qua Hoàng thượng mấy lần nhưng chuyện này hắn đã quyết định, ta cũng khuyên không nổi hắn..”
Nàng thấy bất công thay tỷ muội tốt Giang Diệu này, nhìn muội ấy cùng Tuyên Vương hạnh phúc ân ái ngọt ngào khiến người ta phải ước ao nên nàng tự nhiên không muốn Tuyên Vương phải mạo hiểm. Nhưng nàng đã nói cùng Cảnh Huệ đế mấy lần, vậy mà hắn thay đổi thái độ ôn hoà ngày xưa, sắc mặt lạnh lùng không cho nàng quản chuyện này.
Lần này nàng không thức thời nên cũng biết mình đã trọc giận hắn….
Khi đó Hoắc Tuyền đã nghĩ: thường ngày ôn nhu chăm sóc, nhưng chung quy thân phận này không giống nhau. Hắn là đế vương, chuyện trong triều đình sao có thể để nàng chi phối? Giang Diệu hiểu Hoắc Tuyền che chở nàng, tâm trạng nàng cũng là cảm động, nàng mỉm cười nói:
“Muội hiểu rõ, Tuyền tỷ tỷ không cần tự trách. Hơn nữa trong lòng Vương gia cũng đồng ý chuyện này…”
Nàng dừng lại một chút rồi rũ mắt xuống và tiếp tục nói:
“Lúc trước thật sự muội có ý nghĩ tại sao không phải là một người khác mà lại là Lục Lưu. Nhưng mấy ngày nay muội đã nghĩ rõ ràng, Lục Lưu không phải loại nam tử sẽ cùng muội chỉ sống những tháng ngày chân thật bình yên, cho dù không có chuyện ra chiến trận này thì cũng sẽ có những chuyện nguy hiểm khác, muội gả cho hắn thì phải chuẩn bị kĩ loại tâm lý này… Nam nhân của muội phải được thoả sức vẫy vùng tài năng của mình, đây mới chính là con người hắn!”
Hoắc Tuyền không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Diệu, sau đó nàng mới nở nụ cười và nói:
“Ta vốn sợ trong lòng muội không thoải mái, nghĩ muốn khuyên nhủ muội nhưng không ngờ muội so với ta còn nghĩ thông suốt hơn, là ta lo xa rồi.”
Giang Diệu thấy Hoắc Tuyền đối với mình cũng rất trực tiếp, nàng liền nhớ đến mấy lời Trưởng công chúa từng nói, nàng liền nhỏ giọng hỏi:
“Tuyền tỷ tỷ, tỷ cùng Hoàng thượng… tỷ đến tột cùng là có suy nghĩ gì?”
Tuy nói lúc trước Cảnh Huệ cùng Vệ Bảo Linh là thanh mãi trúc mã tình cảm thân thiết, nhưng nếu như nói đến thì thực sự Cảnh Huệ đế cũng không có làm gì sau.
Khi đó Cảnh Huệ đế còn chưa thích Hoắc Tuyền, nên trong lòng có cô nương khác cũng là chuyện bình thường, huống chi đấy còn là thanh mai tiểu biểu muội.
Bây giờ Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, tháng ngày trải qua không vui vẻ nhưng Cảnh Huệ đế cũng không hề lén lút đi gặp nàng ta. Còn hậu cung này… Nàng biết hắn quả thực có thêm vài phi tần, mà thân phận hắn là đế vương thì chuyện độc sủng một người là không thể nào.
Tuy rằng nếu chuyện này xảy ra trên người mình thì Giang Diệu có thể không rộng rãi được như thế, nhưng nếu như thật sự gặp phải thì mặc dù trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể yên lặng sống những tháng ngày này…
Đạo lý này, nàng hiểu! Lấy Hoắc Tuyền thông tuệ như vậy, khẳng định là cũng rõ ràng.
Hoắc Tuyền chậm rãi thu lại ý cười, nàng nói:
“Ta biết hắn đối với ta tốt, ta cũng rõ ràng đời này chỉ có thể bên hắn. Nhưng mà Diệu Diệu, ta đối với hắn không nảy sinh được tình yêu nam nữ…. chuyện bây giờ ta có thể làm chính là làm một Hoàng hậu tốt.”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý. Chuyện tình cảm cũng là thuận theo tự nhiên, không phải một người si tình thì người kia sẽ đáp lại.
Giang Diệu không nói thêm chuyện này nữa, hai người hiếm khi gặp được nhau, bây giờ lại đều làm mẫu thân nên tự nhiên chủ để liền rơi lên hài tử.
“Vừa nãy Hoàng thượng nói lời kia thì ta cũng tán thành. Lúc trước đều là Tuyên Vương chăm sóc, giúp đỡ Hoàng thượng, bây giờ Thần nhi so với Triệt nhi lớn tuổi hơn, ngày sau hắn sẽ giống như ca ca ruột mà che chở cho Triệt nhi, đây cũng coi như báo đáp ân tình của Tuyên Vương.”
Giang Diệu cười cười, nghĩ tới tiểu Thái tử thông tuệ thiện lương xác thực cũng khiến người ta yêu thích.
Nàng tất nhiên chỉ muốn nhi tử bình an lớn lên, nhưng thân phận ở nơi đó thì không thể cắt đứt quan hệ với hoàng thất được, nên nàng cũng đành thuận theo tự nhiên.
Nghe tin ba người bọn họ đã đàm luận xong sự tình thì lúc này Hoắc Tuyền liền tự mình đưa Giang Diệu ra cửa điện.
Đi tới bên ngoài thì từ rất xa đã thấy Lục Lưu cùng Trưởng công chúa đang nói chuyện.
Nhìn viền mắt Trưởng công chúa hồng hồng, Giang Diệu rất là kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng thì tính tình trưởng công chúa như nam nhi, xưa nay đổ máu không đổ lệ, nàng còn nghe nói lúc sinh hài tử cũng trấn định hơn rất nhiều so với nữ tử khác, dễ dàng có thể sinh ra nhi tử mập mạp, nhưng bây giờ…
Cho dù Giang Diệu có ngốc thì cũng hiểu rõ vì chuyện của Lục Lưu mà Trưởng công chúa cùng Cảnh Huệ đế huyên náo không vui.
Chờ Lục Lưu nhìn theo Trưởng công chúa rời đi thì Giang Diệu mới đi thẳng tới nắm chặt lấy tay hắn và yên lặng không có hỏi chuyện của Trưởng công chúa.
Một đêm cuối này, tâm trạng Giang Diệu cũng trầm trọng hơn, nhưng nàng vẫn vui vẻ hầu hạ hắn rửa tay chân rồi sau đó cùng hắn triền miên ở trên giường.
Vì thê tử đặc biệt nhiệt tình nên Lục Lưu so với ngày thường cũng dùng lực mạnh mẽ hơn một chút, ôm kiều thê mềm mại thuỷ nộn ở trong ngực, nghĩ đến ngày mai phải tách ra là trong lòng Lục Lưu rất không nỡ.
Hiện nay thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện không hề nhắc tới một lời mà chỉ dùng sức nghênh hợp, ngay cả mấy việc ngượng ngùng trước khi vào trận thì nàng cũng đều nhất nhất thuận theo…
Lục Lưu đến cùng là không đành lòng, hắn đem người đang cúi xuống dưới thân hắn kéo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, giọng hắn khàn khàn nói:
“Diệu Nhi, không cần.”
Có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất đã đủ rồi, hắn không cần người trong lòng vì hắn mà làm những chuyện này.
Giang Diệu mím mím môi thở hồng hộc, nàng biết hắn còn chưa có được thoả mãn, nhưng lúc này thấy hắn ôm chính mình như thế, nàng liền không nhịn được nữa mà ôm chặt lấy nam nhân nỉ non nói:
“Chàng phải đáp ứng thiếp bình an trở về!”
Lục Lưu hôn một cái lên tóc mai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo hơi thở kích tình còn chưa lui, rất nhanh liền đáp lại:
“Ta đáp ứng nàng!”
(๑>◡<๑)
Vì Tuyên Vương phủ không có trưởng bối nên Lục Lưu sau khi rời đi, Kiều Thị sợ nữ nhi một mình quạnh quẽ ở phủ nên nàng liền bảo nữ nhi mang theo hài tử đến đây nhiều một chút, dù sao náo nhiệt cũng hơn là một mình lẳng lặng chờ đợi rồi lại lo lắng vẩn vơ.
Ngày hôm đó Giang Diệu mang theo nhi tử mập đến Trấn Quốc công phủ.
Kiều Thị nhìn ngoại tôn béo trắng, còn nữ nhi thì khuôn mặt nhỏ gầy đi trông thấy, nhất thời mày liễu nhíu chặt đau lòng nói:
“Ma ma và nha hoàn bên cạnh hầu hạ con như thế nào vậy? Nhìn đi, mới có mấy ngày mà đã gầy đi trông thấy. Lần tới con rể trở về mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng hỏng rồi.”
“Lúc trước mang thai Triệt nhi thì nữ nhi đã mập lên một vòng, nữ nhi đã sớm muốn gầy đi một chút rồi.”
Kiều Thị lại cho rằng phải đẫy đà một chút mới càng ưu nhìn, nhưng nàng cũng hiểu rõ đôi tiểu phu thê đang ân ái bỗng nhiên bị tách ra thì trong lòng khó tránh khỏi mong nhớ, nàng lập tức động viên:
“Con rể là người làm chuyện lớn, trước khi con gả đi thì nên rõ ràng. Lúc này sự tình tuy nguy hiểm nhưng con nên tin bản lĩnh của con rể, hắn nhất định sẽ bình an trở về. Con là thê tử thì việc có thể làm chính là khi phu quân không ở nhà thì phải đem sự tình trên dưới trong phủ xử lý thật tốt mới khiến hắn yên tâm được.”
Những đạo lý này Giang Diệu đều hiểu hết.
Ở Tuyên Vương phủ ngay cả một người để tâm sự nàng cũng không có, vào lúc này ở trước mặt mẫu thân nàng cũng không tiếp tục ẩn giấu tâm tình nữa, nàng cụp mắt xuống, nhỏ giọng yếu ớt nói:
“Nữ nhi hiểu rõ… Nhưng mà… nhưng mà nữ nhi nhớ Lục Lưu!”
Đúng vậy, nàng nhớ hắn, rất nhớ hắn.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác mòn mỏi nhớ một người như vậy.
Ngay cả Kiều Thị cũng nói không ra lời, nàng thầm nghĩ nữ nhi cũng coi như đã lớn rồi, cũng đã nếm trải tư vị nhớ nhung một người.
Có điều ——
Đôi tiểu phu thê này tách ra một đoạn thời gian thì cũng là chuyện tốt. Nàng lúc trước chỉ sợ nữ nhi hưởng thụ sự thương yêu của con rể đến mức thuận lý thành chương, phải tách ra một thời gian thì nữ nhi mới có thể yên lặng suy nghĩ và nhận ra con rể tốt như thế nào, để ngày sau nữ nhi có thể là một thê tử biết săn sóc quan tâm. Dù sao một nam nhân tốt thì phải nên quý trọng, chuyện tình cảm không thể chỉ từ một phía cho đi.
Kiều Thị cùng Giang Diệu nói chuyện được một lúc thì Tiết Kim Nguyệt cũng chạy tới tìm Giang Diệu.
Nàng biết Giang Diệu và em rể có tình cảm vô cùng tốt, vào lúc này mới tách ra mấy ngày, khẳng định là trong lòng mong nhớ nên nàng lập tức nắm lấy tay Giang Diệu và động viên:
“Nhìn muội như vậy đúng là giống như yêu em rể đến thảm thiết… có điều lúc này em rể không ở quý phủ thì toàn bộ trên dưới trong phủ chỉ có một mình muội làm đương gia… tẩu ngược lại rất hâm mộ muội, từ lúc tẩu gả cho Nhị ca là chưa ngày nào được thoải mái tự do. Tính tình hắn lạnh nhạt ít nói nhưng trên thực tế so với mẫu thân tẩu còn thích quản tẩu hơn. Tẩu vốn đần, có một số việc mơ mơ hồ hồ liền bị hắn dao động và làm theo hắn..”
Tiết Kim Nguyệt nói xong liền giống như một oán phu đang thở ngắn than dài, ăn năn hối hận một phen:
“Nếu Nhị ca có thể xuất môn một thời gian thì tẩu nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng…”
Tiết Kim Nguyệt không tim không phổi động viên mấy câu đúng là đánh trúng trái tim đang nhớ nhung của Giang Diệu.
Nàng nhìn khuôn mặt đẫy đà của Nhị tẩu, rồi lại nhìn ra hướng ngưỡng cửa nơi có nam tử tuấn tú cao lớn đã đứng từ nãy đến giờ, nàng cong cong môi hô:
“Nhị ca!”
Chết rồi!
Trong lòng Tiết Kim Nguyệt khóc không ra nước mắt. Khuôn mặt hồng hào thu lại ý cười rồi mới cẩn thận từng ly từng tý một quay lại nhìn phía ngưỡng cửa… sau đó nàng chột dạ chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Chờ đến khi Giang Thừa Hứa mặt lạnh rời đi thì Tiết Kim Nguyệt mới ảo não nói:
“Diệu Diệu, tại sao muội không nhắc nhở tẩu? T.T”
Ngữ khí nàng vừa sốt ruột vừa hối hận. Nàng chọc Nhị ca tức giận thì nàng làm sao được sống yên?
Giang Diệu vô tội nói:
“Muội cũng là đến khi tẩu nói xong thì mới nhìn thấy.”
Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp:
“Tẩu hy vọng Nhị ca xuất môn sao?”
Khuôn mặt hồng hào của Tiết Kim Nguyệt nhăn nhó một trận, mới thành thực nói:
“Làm sao có thể? Tẩu chỉ là muốn an ủi muội một chút thôi. Tẩu… Tẩu nơi nào cam lòng a?”
Nói xong vẻ mặt Tiết Kim Nguyệt nhiễm phải ý ngọt ngào.
Nàng thầm nghĩ: nam nhân này tuy rằng bá đạo, luôn ỷ vào hắn thông minh hơn nàng mà luôn bắt nạt nàng, nhưng nàng lại một mực yêu thích hắn, thích được hắn quản như thế, cả đời đều cam tâm tình nguyện.
Nhìn bộ dáng hạnh phúc của Tiết K Nguyệt thì Giang Diệu lại càng nhớ Lục Lưu da diết. Thời điểm nam nhân này ở bên cạnh thì nàng còn không cảm giác được, nhưng đến khi người không ở bên thì sẽ luôn nhớ đến hắn từng tí từng tí một.
Giang Diệu cười nói:
“Đã là như vậy thì tẩu mau mau đi tìm Nhị ca đi.”
Tiết Kim Nguyệt rõ ràng nam nhân này xưa nay thích tính toán, nếu nàng chậm trễ thì người chịu tội vẫn là nàng. Nghĩ tới đây Tiết Kim Nguyệt liền theo bản năng che cái mông đáng thương của mình.
Nàng không được tự nhiên quay sang nói với Giang Diệu:
“Vậy tẩu.. trước tiên đi tìm Nhị biểu ca, chờ một lúc sẽ quay về tìm muội nói chuyện.”
Giang Diệu đáp lại và nhìn Tiết Kim Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ Tiết Kim Nguyệt đi rồi, Giang Diệu mới đi ra sân viện dạo một chút.
Sân viện của Trấn Quốc Công phủ đủ loại hoa cúc mà mẫu thân nàng yêu thích, tuy loại cúc mẫu đơn này khó chăm sóc nhưng đối với việc chăm sóc hoa cỏ đã thành thói quen thì mẫu đơn được chăm sóc vô cùng tốt.
Vào lúc này cúc mẫu đơn còn đang he hé nở, tuy nhiên đã quá thời kì nở hoa nên việc nở ra cũng từ từ thất bại.
Giang Diệu lẳng lặng ngắm hoa, một lúc sau mới thấy từ bên trong khóm hoa ở xa xa có một nữ tử mặc một thân bối tử màu hạnh nhân đang ngồi bệt xuống đất như đứa trẻ, trong tay cầm nắm hoa cúc còn trong miệng lẩm bẩm hát một bài đồng dao, bài đồng dao này không giống như ở kinh thành.
Chờ đến khi thấy rõ khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của nữ tử thì Giang Diệu cực kỳ kinh ngạc.
Là Tạ di nương!
Nàng cũng nghe nói ngày đó sau khi nhìn thấy thi thể Tạ Nhân thì Tạ di nương liền hôn mê bất tỉnh, thêm vào chuyện Tạ Nhân đã sớm lét lút với Giang tam gia, rồi cả chuyện Tạ Nhân bị Lục Hành Chu viết hưu thư, mà ngay cả chất nhi mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn gặp cũng là cốt nhục của Giang tam gia…
Thân thể Tạ di nương vốn nhu nhược, bị nhiều đả kích như vậy nên đến khi tỉnh lại thì đầu óc đã không còn bình thường mà trở nên ngu ngu dại dại.
Đi theo bên người Tạ di nương là thiếp thân nha hoàn đã hầu hạ nhiều năm – Thanh Nha.
Trên mặt Thanh Nha đối với Tạ di nương thì cung kính nhưng trong lòng thì có không ít oán giận. Bây giờ Tạ di nương trở nên điên điên khùng khùng, Thanh Nha hầu hạ vị chủ nhân này thấy cũng không còn hy vọng, vì thế mà nàng thỉnh thoảng đã trút giận lên người Tạ di nương.
Ví dụ như trước mắt, Thanh Nha nhìn Tạ di nương hái được một nắm hoa cúc, nàng lập tức đoạt lấy hoa trong tay Tạ di nương và quát lớn:
“Những bông hoa này đều do Quốc Công phu nhân tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ lại bị ngươi phá hoại thành dáng vẻ này, nếu bị phu nhân biết được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào… đã nói ngươi đừng hái mà ngươi còn dám hái! Ỷ vào mình ngu dại nên muốn người khác đồng tình sao?”
Càng nói đến phần sau thì giọng nói của Thanh Nha càng lớn thêm mấy phần, rất có uy nghiêm của chủ nhân.
Thanh Nha bảo vệ bồn hoa cúc, vì dùng lực hơi mạnh nên Tạ di nương liền ngã nhào ra đất, đầu tiên là sững sờ sau đó gào khóc ăn vạ như hài tử.
Thanh Nha lo lắng động tĩnh lớn sẽ bị mọi người phát hiện, nàng không chịu nổi liền khom lưng giơ tay bịt miệng Tạ di nương lại, thấp giọng nghiêm nghị nói:
“Không được khóc. Nếu ngươi dám khóc thì ta sẽ dùng kim đâm ngươi.”
Tạ di nương đến cùng vẫn là chủ nhân, Thanh Nha không dám để lại vết thương lên người Tạ di nương. Cuối cùng nàng nghĩ ra được một biện pháp—— nếu dùng kim đâm thì vết kim đâm nhỏ bé thế kia nhất định sẽ không ai nhìn thấy.
Tạ di nương nghẹn ngào khóc thành tiếng, nghe thấy lời này liền ngừng tiếng khóc.
Tình cảnh này lại rơi hết vào mắt Giang Thừa Hàn.
Tính tình Giang Thừa Hàn dễ nổi nóng như Giang tam gia, hắn lập tức tiến về phía Thanh Nha quát:
“Ngươi đang làm gì?”
“Tạ di nương hái hoa cúc mà Quốc Công phu nhân chăm sóc, nô tỳ đã khuyên đừng hái nhưng Tạ di nương vẫn cứ không nghe
—— ”
Không chờ Thanh Nha giải thích xong thì Giang Thừa Hàn đã nhíu mày đạp một cước vào lồng ngực Thanh Nha làm nàng ta bay vào trong bụi cỏ, sau đó hắn mới kéo Tạ di nương đang ngồi ở dưới đất lên, đem Tạ di nương bảo hộ ở bên người và nói:
“Nương có chỗ nào bị thương không?”
Tạ di nương nhìn nhìn mặt Giang Thừa Hàn, ngơ ngác nhìn hồi lâu thì mới cười cười, một đôi mắt sạch sẽ trong suốt như đứa trẻ, lẩm bẩm nói:
“Hàn, Hàn nhi.”
Tạ di nương theo Giang tam gia hai mươi năm cũng chỉ sinh được một nhi tử là Giang Thừa Hàn. Tính tình Giang Thừa Hàn phong lưu giống Giang tam gia, nhưng từ sau khi Tạ di nương xảy ra chuyện thì Giang Thừa Hàn thường ngày không hiểu chuyện liền cấp tốc trưởng thành, hắn khôg thèm để ý lời đàm tiếu mà chỉ chuyên tâm chăm sóc mẫu thân điên điên khùng khùng này.
Tạ di nương không nhận ra một ai, ngay cả Giang tam gia sớm chiều ở chung thì mỗi lần nhìn thấy hắn là nàng cũng hét ầm ĩ lên, Giang tam gia đối với Tạ di nương có cảm tình nhưng giờ thấy Tạ di nương biến thành dáng vẻ ấy thì sao còn có thể sủng ái như ngày xưa?
Mà Giang Thừa Hàn dốc lòng chăm sóc cuối cùng cũng khiến Tạ di nương nhớ được tên hắn.
Giang Thừa Hàn nghe xong rất vui vẻ, hắn liền nắm lấy tay mẫu thân trở về Thanh Sư viện.
Trùng hợp lại gặp phải Giang Diệu.
Giang Diệu nhìn Tạ di nương một chút, rồi lại nhìn đường ca thời điểm này đúng là đã trở nên thành thục hơn, nàng lập tức khách khí kêu một tiếng:
“Thất ca!”
Giang Thừa Hàn gật đầu. Hắn biết những chuyện này có quan hệ với đường muội, nếu muốn truy cứu thì người đáng truy cứu nhất chính là phụ thân của hắn, là phụ thân của hắn lén lút quan hệ với dì, còn có cả đệ đệ đang được nuôi dưỡng ở biệt viện kia, Giang Thừa Hàn cũng từng thấy một lần… hắn thực sự hận không nổi.
“Diệu Diệu, nhìn muội gần đây gầy hơn trước, muội phải nhớ chăm sóc bản thân mình.”
Hắn liếc mắt nhìn Tạ di nương bên cạnh rồi nói tiếp:
“Ta trước tiên đưa nương trở về sau đó sẽ trò chuyện cùng muội.”
Giang Diệu thấy hắn đối với mình không có nửa điểm thù hận, trong lời nói vẫn thân thiết như ngày xưa, nàng gật đầu nói:
“Vâng, Thất ca đưa di nương trở về đi.”
Giang Thừa Hàn dẫn Tạ di nương trở về.
Tạ di nương nghiêng đầu nhìn mặt Giang Diệu và hướng về phía nàng cười cợt, sau đó đưa hoa đang cầm trong tay cho nàng, nói:
“Hoa, hoa, cho…”
Giang Diệu mỉm cười tiếp nhận hoa trong tay.
“Cảm ơn.”
Tạ di nương hài lòng vui vẻ giống như hài tử tặng đồ cho bạn tốt, sau đó ngoan ngoãn đi theo Giang Thừa Hàn trở về viện.
Đôi tiểu phu thê coi như là đã hoà hảo, vì tối hôm qua Giang Diệu bị Lục Lưu dằn vặt quá chừng nên hai tối sau đúng là rất nghiêm chỉnh không có làm gì cả.
Còn Giang Diệu đã thẳng thắn chuyện hoang đường đời trước nên Lục Lưu cũng không có hỏi nhiều. Nếu không phải có lúc nàng vô tình nhắc tới Lục Hành Chu liền thấy Lục Lưu thay đổi sắc mặt, nếu không nàng còn tưởng hắn căn bản không tin nàng đấy!
Nghỉ ngơi hai ngày, thân thể Giang Diệu gần như khỏi hẳn, nghĩ đến ngày mai Lục Lưu phải đi xa thì hiện nay người còn chưa rời đi mà nàng đã bắt đầu nhớ nhung.
Trước khi Lục Lưu rời kinh thành còn cách một ngày thì trong cung đưa thiếp mời muốn Lục Lưu cùng thê nhi tiến cung dự tiệc.
Giang Diệu đem chính mình sửa soạn cẩn thận rồi cùng Lục Lưu tiến cung. Lúc này cung yến giống như gia yến, chờ đến khi ngồi vào chỗ thì cũng chỉ có mấy người Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền và Trưởng công chúa.
Cảnh Huệ đế còn cố ý căn dặn Lục Lưu mang theo tiểu Thế tử đến, thấy tiểu nam hài nộn nộn đáng yêu làm Cảnh Huệ đế nổi lên hứng thú, hắn ôm tiểu tử này vào trong ngực, vẻ mặt nhu hoà trêu đùa tiểu tử.
Tiểu Thái tử đang tập đi cũng bước từng bước ngắn chạy đến bên cạnh phụ hoàng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực phụ hoàng thì hắn trợn to hai mắt, vui vẻ kêu:
“Đệ… Đệ đệ!”
Cảnh Huệ đế nhìn oa nhi mập mạp trong lồng ngực mình và lại liếc mắt nhìn nhi tử, lúc này hắn liền dặn dò:
“Đây là tiểu đường đệ của Thần nhi, sau này Thần nhi phải nhớ luôn luôn bảo vệ Triệt nhi thật tốt!”
Vẻ mặt tiểu Thái tử mơ màng, nhưng dường như hắn vẫn nghe hiểu lời Cảnh Huệ đế, khuôn mặt nhỏ vui vẻ gật đầu nói:
“Bảo vệ!”
Nhìn nhi tử ngoan ngoãn hoạt bát khiến Cảnh Huệ đế có chút hoảng hốt.
Vị đường ca này của hắn đã bảo hộ hắn nhiều năm như vậy, sau này hắn để nhi tử của mình bù đắp cho tiểu chất nhi, vậy cũng coi như là chuyện tốt.
Lại một lần nữa nhìn tiểu tử hoạt bát đang a a a a trong lồng ngực, Cảnh Huệ đế cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
Cảnh Huệ đế rất yêu thích tiểu chất nhi này, chờ đến lúc khai tiệc thì hắn mới đưa tiểu tử trả trở lại.
Dùng xong tiệc, Cảnh Huệ đế cùng Trưởng công chúa có lời muốn nói cùng Lục Lưu nên Hoắc Tuyền liền lôi kéo Giang Diệu đến Khôn Cùng cung nói chuyện.
“Muội cùng Tuyên Vương mới trở lại kinh thành không bao lâu, giờ lại bị tách ra, ta thật sự không đành lòng. Lúc trước ta đã khuyên qua Hoàng thượng mấy lần nhưng chuyện này hắn đã quyết định, ta cũng khuyên không nổi hắn..”
Nàng thấy bất công thay tỷ muội tốt Giang Diệu này, nhìn muội ấy cùng Tuyên Vương hạnh phúc ân ái ngọt ngào khiến người ta phải ước ao nên nàng tự nhiên không muốn Tuyên Vương phải mạo hiểm. Nhưng nàng đã nói cùng Cảnh Huệ đế mấy lần, vậy mà hắn thay đổi thái độ ôn hoà ngày xưa, sắc mặt lạnh lùng không cho nàng quản chuyện này.
Lần này nàng không thức thời nên cũng biết mình đã trọc giận hắn….
Khi đó Hoắc Tuyền đã nghĩ: thường ngày ôn nhu chăm sóc, nhưng chung quy thân phận này không giống nhau. Hắn là đế vương, chuyện trong triều đình sao có thể để nàng chi phối? Giang Diệu hiểu Hoắc Tuyền che chở nàng, tâm trạng nàng cũng là cảm động, nàng mỉm cười nói:
“Muội hiểu rõ, Tuyền tỷ tỷ không cần tự trách. Hơn nữa trong lòng Vương gia cũng đồng ý chuyện này…”
Nàng dừng lại một chút rồi rũ mắt xuống và tiếp tục nói:
“Lúc trước thật sự muội có ý nghĩ tại sao không phải là một người khác mà lại là Lục Lưu. Nhưng mấy ngày nay muội đã nghĩ rõ ràng, Lục Lưu không phải loại nam tử sẽ cùng muội chỉ sống những tháng ngày chân thật bình yên, cho dù không có chuyện ra chiến trận này thì cũng sẽ có những chuyện nguy hiểm khác, muội gả cho hắn thì phải chuẩn bị kĩ loại tâm lý này… Nam nhân của muội phải được thoả sức vẫy vùng tài năng của mình, đây mới chính là con người hắn!”
Hoắc Tuyền không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Diệu, sau đó nàng mới nở nụ cười và nói:
“Ta vốn sợ trong lòng muội không thoải mái, nghĩ muốn khuyên nhủ muội nhưng không ngờ muội so với ta còn nghĩ thông suốt hơn, là ta lo xa rồi.”
Giang Diệu thấy Hoắc Tuyền đối với mình cũng rất trực tiếp, nàng liền nhớ đến mấy lời Trưởng công chúa từng nói, nàng liền nhỏ giọng hỏi:
“Tuyền tỷ tỷ, tỷ cùng Hoàng thượng… tỷ đến tột cùng là có suy nghĩ gì?”
Tuy nói lúc trước Cảnh Huệ cùng Vệ Bảo Linh là thanh mãi trúc mã tình cảm thân thiết, nhưng nếu như nói đến thì thực sự Cảnh Huệ đế cũng không có làm gì sau.
Khi đó Cảnh Huệ đế còn chưa thích Hoắc Tuyền, nên trong lòng có cô nương khác cũng là chuyện bình thường, huống chi đấy còn là thanh mai tiểu biểu muội.
Bây giờ Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, tháng ngày trải qua không vui vẻ nhưng Cảnh Huệ đế cũng không hề lén lút đi gặp nàng ta. Còn hậu cung này… Nàng biết hắn quả thực có thêm vài phi tần, mà thân phận hắn là đế vương thì chuyện độc sủng một người là không thể nào.
Tuy rằng nếu chuyện này xảy ra trên người mình thì Giang Diệu có thể không rộng rãi được như thế, nhưng nếu như thật sự gặp phải thì mặc dù trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể yên lặng sống những tháng ngày này…
Đạo lý này, nàng hiểu! Lấy Hoắc Tuyền thông tuệ như vậy, khẳng định là cũng rõ ràng.
Hoắc Tuyền chậm rãi thu lại ý cười, nàng nói:
“Ta biết hắn đối với ta tốt, ta cũng rõ ràng đời này chỉ có thể bên hắn. Nhưng mà Diệu Diệu, ta đối với hắn không nảy sinh được tình yêu nam nữ…. chuyện bây giờ ta có thể làm chính là làm một Hoàng hậu tốt.”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý. Chuyện tình cảm cũng là thuận theo tự nhiên, không phải một người si tình thì người kia sẽ đáp lại.
Giang Diệu không nói thêm chuyện này nữa, hai người hiếm khi gặp được nhau, bây giờ lại đều làm mẫu thân nên tự nhiên chủ để liền rơi lên hài tử.
“Vừa nãy Hoàng thượng nói lời kia thì ta cũng tán thành. Lúc trước đều là Tuyên Vương chăm sóc, giúp đỡ Hoàng thượng, bây giờ Thần nhi so với Triệt nhi lớn tuổi hơn, ngày sau hắn sẽ giống như ca ca ruột mà che chở cho Triệt nhi, đây cũng coi như báo đáp ân tình của Tuyên Vương.”
Giang Diệu cười cười, nghĩ tới tiểu Thái tử thông tuệ thiện lương xác thực cũng khiến người ta yêu thích.
Nàng tất nhiên chỉ muốn nhi tử bình an lớn lên, nhưng thân phận ở nơi đó thì không thể cắt đứt quan hệ với hoàng thất được, nên nàng cũng đành thuận theo tự nhiên.
Nghe tin ba người bọn họ đã đàm luận xong sự tình thì lúc này Hoắc Tuyền liền tự mình đưa Giang Diệu ra cửa điện.
Đi tới bên ngoài thì từ rất xa đã thấy Lục Lưu cùng Trưởng công chúa đang nói chuyện.
Nhìn viền mắt Trưởng công chúa hồng hồng, Giang Diệu rất là kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng thì tính tình trưởng công chúa như nam nhi, xưa nay đổ máu không đổ lệ, nàng còn nghe nói lúc sinh hài tử cũng trấn định hơn rất nhiều so với nữ tử khác, dễ dàng có thể sinh ra nhi tử mập mạp, nhưng bây giờ…
Cho dù Giang Diệu có ngốc thì cũng hiểu rõ vì chuyện của Lục Lưu mà Trưởng công chúa cùng Cảnh Huệ đế huyên náo không vui.
Chờ Lục Lưu nhìn theo Trưởng công chúa rời đi thì Giang Diệu mới đi thẳng tới nắm chặt lấy tay hắn và yên lặng không có hỏi chuyện của Trưởng công chúa.
Một đêm cuối này, tâm trạng Giang Diệu cũng trầm trọng hơn, nhưng nàng vẫn vui vẻ hầu hạ hắn rửa tay chân rồi sau đó cùng hắn triền miên ở trên giường.
Vì thê tử đặc biệt nhiệt tình nên Lục Lưu so với ngày thường cũng dùng lực mạnh mẽ hơn một chút, ôm kiều thê mềm mại thuỷ nộn ở trong ngực, nghĩ đến ngày mai phải tách ra là trong lòng Lục Lưu rất không nỡ.
Hiện nay thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện không hề nhắc tới một lời mà chỉ dùng sức nghênh hợp, ngay cả mấy việc ngượng ngùng trước khi vào trận thì nàng cũng đều nhất nhất thuận theo…
Lục Lưu đến cùng là không đành lòng, hắn đem người đang cúi xuống dưới thân hắn kéo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, giọng hắn khàn khàn nói:
“Diệu Nhi, không cần.”
Có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất đã đủ rồi, hắn không cần người trong lòng vì hắn mà làm những chuyện này.
Giang Diệu mím mím môi thở hồng hộc, nàng biết hắn còn chưa có được thoả mãn, nhưng lúc này thấy hắn ôm chính mình như thế, nàng liền không nhịn được nữa mà ôm chặt lấy nam nhân nỉ non nói:
“Chàng phải đáp ứng thiếp bình an trở về!”
Lục Lưu hôn một cái lên tóc mai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo hơi thở kích tình còn chưa lui, rất nhanh liền đáp lại:
“Ta đáp ứng nàng!”
(๑>◡<๑)
Vì Tuyên Vương phủ không có trưởng bối nên Lục Lưu sau khi rời đi, Kiều Thị sợ nữ nhi một mình quạnh quẽ ở phủ nên nàng liền bảo nữ nhi mang theo hài tử đến đây nhiều một chút, dù sao náo nhiệt cũng hơn là một mình lẳng lặng chờ đợi rồi lại lo lắng vẩn vơ.
Ngày hôm đó Giang Diệu mang theo nhi tử mập đến Trấn Quốc công phủ.
Kiều Thị nhìn ngoại tôn béo trắng, còn nữ nhi thì khuôn mặt nhỏ gầy đi trông thấy, nhất thời mày liễu nhíu chặt đau lòng nói:
“Ma ma và nha hoàn bên cạnh hầu hạ con như thế nào vậy? Nhìn đi, mới có mấy ngày mà đã gầy đi trông thấy. Lần tới con rể trở về mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng hỏng rồi.”
“Lúc trước mang thai Triệt nhi thì nữ nhi đã mập lên một vòng, nữ nhi đã sớm muốn gầy đi một chút rồi.”
Kiều Thị lại cho rằng phải đẫy đà một chút mới càng ưu nhìn, nhưng nàng cũng hiểu rõ đôi tiểu phu thê đang ân ái bỗng nhiên bị tách ra thì trong lòng khó tránh khỏi mong nhớ, nàng lập tức động viên:
“Con rể là người làm chuyện lớn, trước khi con gả đi thì nên rõ ràng. Lúc này sự tình tuy nguy hiểm nhưng con nên tin bản lĩnh của con rể, hắn nhất định sẽ bình an trở về. Con là thê tử thì việc có thể làm chính là khi phu quân không ở nhà thì phải đem sự tình trên dưới trong phủ xử lý thật tốt mới khiến hắn yên tâm được.”
Những đạo lý này Giang Diệu đều hiểu hết.
Ở Tuyên Vương phủ ngay cả một người để tâm sự nàng cũng không có, vào lúc này ở trước mặt mẫu thân nàng cũng không tiếp tục ẩn giấu tâm tình nữa, nàng cụp mắt xuống, nhỏ giọng yếu ớt nói:
“Nữ nhi hiểu rõ… Nhưng mà… nhưng mà nữ nhi nhớ Lục Lưu!”
Đúng vậy, nàng nhớ hắn, rất nhớ hắn.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác mòn mỏi nhớ một người như vậy.
Ngay cả Kiều Thị cũng nói không ra lời, nàng thầm nghĩ nữ nhi cũng coi như đã lớn rồi, cũng đã nếm trải tư vị nhớ nhung một người.
Có điều ——
Đôi tiểu phu thê này tách ra một đoạn thời gian thì cũng là chuyện tốt. Nàng lúc trước chỉ sợ nữ nhi hưởng thụ sự thương yêu của con rể đến mức thuận lý thành chương, phải tách ra một thời gian thì nữ nhi mới có thể yên lặng suy nghĩ và nhận ra con rể tốt như thế nào, để ngày sau nữ nhi có thể là một thê tử biết săn sóc quan tâm. Dù sao một nam nhân tốt thì phải nên quý trọng, chuyện tình cảm không thể chỉ từ một phía cho đi.
Kiều Thị cùng Giang Diệu nói chuyện được một lúc thì Tiết Kim Nguyệt cũng chạy tới tìm Giang Diệu.
Nàng biết Giang Diệu và em rể có tình cảm vô cùng tốt, vào lúc này mới tách ra mấy ngày, khẳng định là trong lòng mong nhớ nên nàng lập tức nắm lấy tay Giang Diệu và động viên:
“Nhìn muội như vậy đúng là giống như yêu em rể đến thảm thiết… có điều lúc này em rể không ở quý phủ thì toàn bộ trên dưới trong phủ chỉ có một mình muội làm đương gia… tẩu ngược lại rất hâm mộ muội, từ lúc tẩu gả cho Nhị ca là chưa ngày nào được thoải mái tự do. Tính tình hắn lạnh nhạt ít nói nhưng trên thực tế so với mẫu thân tẩu còn thích quản tẩu hơn. Tẩu vốn đần, có một số việc mơ mơ hồ hồ liền bị hắn dao động và làm theo hắn..”
Tiết Kim Nguyệt nói xong liền giống như một oán phu đang thở ngắn than dài, ăn năn hối hận một phen:
“Nếu Nhị ca có thể xuất môn một thời gian thì tẩu nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng…”
Tiết Kim Nguyệt không tim không phổi động viên mấy câu đúng là đánh trúng trái tim đang nhớ nhung của Giang Diệu.
Nàng nhìn khuôn mặt đẫy đà của Nhị tẩu, rồi lại nhìn ra hướng ngưỡng cửa nơi có nam tử tuấn tú cao lớn đã đứng từ nãy đến giờ, nàng cong cong môi hô:
“Nhị ca!”
Chết rồi!
Trong lòng Tiết Kim Nguyệt khóc không ra nước mắt. Khuôn mặt hồng hào thu lại ý cười rồi mới cẩn thận từng ly từng tý một quay lại nhìn phía ngưỡng cửa… sau đó nàng chột dạ chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Chờ đến khi Giang Thừa Hứa mặt lạnh rời đi thì Tiết Kim Nguyệt mới ảo não nói:
“Diệu Diệu, tại sao muội không nhắc nhở tẩu? T.T”
Ngữ khí nàng vừa sốt ruột vừa hối hận. Nàng chọc Nhị ca tức giận thì nàng làm sao được sống yên?
Giang Diệu vô tội nói:
“Muội cũng là đến khi tẩu nói xong thì mới nhìn thấy.”
Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp:
“Tẩu hy vọng Nhị ca xuất môn sao?”
Khuôn mặt hồng hào của Tiết Kim Nguyệt nhăn nhó một trận, mới thành thực nói:
“Làm sao có thể? Tẩu chỉ là muốn an ủi muội một chút thôi. Tẩu… Tẩu nơi nào cam lòng a?”
Nói xong vẻ mặt Tiết Kim Nguyệt nhiễm phải ý ngọt ngào.
Nàng thầm nghĩ: nam nhân này tuy rằng bá đạo, luôn ỷ vào hắn thông minh hơn nàng mà luôn bắt nạt nàng, nhưng nàng lại một mực yêu thích hắn, thích được hắn quản như thế, cả đời đều cam tâm tình nguyện.
Nhìn bộ dáng hạnh phúc của Tiết K Nguyệt thì Giang Diệu lại càng nhớ Lục Lưu da diết. Thời điểm nam nhân này ở bên cạnh thì nàng còn không cảm giác được, nhưng đến khi người không ở bên thì sẽ luôn nhớ đến hắn từng tí từng tí một.
Giang Diệu cười nói:
“Đã là như vậy thì tẩu mau mau đi tìm Nhị ca đi.”
Tiết Kim Nguyệt rõ ràng nam nhân này xưa nay thích tính toán, nếu nàng chậm trễ thì người chịu tội vẫn là nàng. Nghĩ tới đây Tiết Kim Nguyệt liền theo bản năng che cái mông đáng thương của mình.
Nàng không được tự nhiên quay sang nói với Giang Diệu:
“Vậy tẩu.. trước tiên đi tìm Nhị biểu ca, chờ một lúc sẽ quay về tìm muội nói chuyện.”
Giang Diệu đáp lại và nhìn Tiết Kim Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ Tiết Kim Nguyệt đi rồi, Giang Diệu mới đi ra sân viện dạo một chút.
Sân viện của Trấn Quốc Công phủ đủ loại hoa cúc mà mẫu thân nàng yêu thích, tuy loại cúc mẫu đơn này khó chăm sóc nhưng đối với việc chăm sóc hoa cỏ đã thành thói quen thì mẫu đơn được chăm sóc vô cùng tốt.
Vào lúc này cúc mẫu đơn còn đang he hé nở, tuy nhiên đã quá thời kì nở hoa nên việc nở ra cũng từ từ thất bại.
Giang Diệu lẳng lặng ngắm hoa, một lúc sau mới thấy từ bên trong khóm hoa ở xa xa có một nữ tử mặc một thân bối tử màu hạnh nhân đang ngồi bệt xuống đất như đứa trẻ, trong tay cầm nắm hoa cúc còn trong miệng lẩm bẩm hát một bài đồng dao, bài đồng dao này không giống như ở kinh thành.
Chờ đến khi thấy rõ khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của nữ tử thì Giang Diệu cực kỳ kinh ngạc.
Là Tạ di nương!
Nàng cũng nghe nói ngày đó sau khi nhìn thấy thi thể Tạ Nhân thì Tạ di nương liền hôn mê bất tỉnh, thêm vào chuyện Tạ Nhân đã sớm lét lút với Giang tam gia, rồi cả chuyện Tạ Nhân bị Lục Hành Chu viết hưu thư, mà ngay cả chất nhi mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn gặp cũng là cốt nhục của Giang tam gia…
Thân thể Tạ di nương vốn nhu nhược, bị nhiều đả kích như vậy nên đến khi tỉnh lại thì đầu óc đã không còn bình thường mà trở nên ngu ngu dại dại.
Đi theo bên người Tạ di nương là thiếp thân nha hoàn đã hầu hạ nhiều năm – Thanh Nha.
Trên mặt Thanh Nha đối với Tạ di nương thì cung kính nhưng trong lòng thì có không ít oán giận. Bây giờ Tạ di nương trở nên điên điên khùng khùng, Thanh Nha hầu hạ vị chủ nhân này thấy cũng không còn hy vọng, vì thế mà nàng thỉnh thoảng đã trút giận lên người Tạ di nương.
Ví dụ như trước mắt, Thanh Nha nhìn Tạ di nương hái được một nắm hoa cúc, nàng lập tức đoạt lấy hoa trong tay Tạ di nương và quát lớn:
“Những bông hoa này đều do Quốc Công phu nhân tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ lại bị ngươi phá hoại thành dáng vẻ này, nếu bị phu nhân biết được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào… đã nói ngươi đừng hái mà ngươi còn dám hái! Ỷ vào mình ngu dại nên muốn người khác đồng tình sao?”
Càng nói đến phần sau thì giọng nói của Thanh Nha càng lớn thêm mấy phần, rất có uy nghiêm của chủ nhân.
Thanh Nha bảo vệ bồn hoa cúc, vì dùng lực hơi mạnh nên Tạ di nương liền ngã nhào ra đất, đầu tiên là sững sờ sau đó gào khóc ăn vạ như hài tử.
Thanh Nha lo lắng động tĩnh lớn sẽ bị mọi người phát hiện, nàng không chịu nổi liền khom lưng giơ tay bịt miệng Tạ di nương lại, thấp giọng nghiêm nghị nói:
“Không được khóc. Nếu ngươi dám khóc thì ta sẽ dùng kim đâm ngươi.”
Tạ di nương đến cùng vẫn là chủ nhân, Thanh Nha không dám để lại vết thương lên người Tạ di nương. Cuối cùng nàng nghĩ ra được một biện pháp—— nếu dùng kim đâm thì vết kim đâm nhỏ bé thế kia nhất định sẽ không ai nhìn thấy.
Tạ di nương nghẹn ngào khóc thành tiếng, nghe thấy lời này liền ngừng tiếng khóc.
Tình cảnh này lại rơi hết vào mắt Giang Thừa Hàn.
Tính tình Giang Thừa Hàn dễ nổi nóng như Giang tam gia, hắn lập tức tiến về phía Thanh Nha quát:
“Ngươi đang làm gì?”
“Tạ di nương hái hoa cúc mà Quốc Công phu nhân chăm sóc, nô tỳ đã khuyên đừng hái nhưng Tạ di nương vẫn cứ không nghe
—— ”
Không chờ Thanh Nha giải thích xong thì Giang Thừa Hàn đã nhíu mày đạp một cước vào lồng ngực Thanh Nha làm nàng ta bay vào trong bụi cỏ, sau đó hắn mới kéo Tạ di nương đang ngồi ở dưới đất lên, đem Tạ di nương bảo hộ ở bên người và nói:
“Nương có chỗ nào bị thương không?”
Tạ di nương nhìn nhìn mặt Giang Thừa Hàn, ngơ ngác nhìn hồi lâu thì mới cười cười, một đôi mắt sạch sẽ trong suốt như đứa trẻ, lẩm bẩm nói:
“Hàn, Hàn nhi.”
Tạ di nương theo Giang tam gia hai mươi năm cũng chỉ sinh được một nhi tử là Giang Thừa Hàn. Tính tình Giang Thừa Hàn phong lưu giống Giang tam gia, nhưng từ sau khi Tạ di nương xảy ra chuyện thì Giang Thừa Hàn thường ngày không hiểu chuyện liền cấp tốc trưởng thành, hắn khôg thèm để ý lời đàm tiếu mà chỉ chuyên tâm chăm sóc mẫu thân điên điên khùng khùng này.
Tạ di nương không nhận ra một ai, ngay cả Giang tam gia sớm chiều ở chung thì mỗi lần nhìn thấy hắn là nàng cũng hét ầm ĩ lên, Giang tam gia đối với Tạ di nương có cảm tình nhưng giờ thấy Tạ di nương biến thành dáng vẻ ấy thì sao còn có thể sủng ái như ngày xưa?
Mà Giang Thừa Hàn dốc lòng chăm sóc cuối cùng cũng khiến Tạ di nương nhớ được tên hắn.
Giang Thừa Hàn nghe xong rất vui vẻ, hắn liền nắm lấy tay mẫu thân trở về Thanh Sư viện.
Trùng hợp lại gặp phải Giang Diệu.
Giang Diệu nhìn Tạ di nương một chút, rồi lại nhìn đường ca thời điểm này đúng là đã trở nên thành thục hơn, nàng lập tức khách khí kêu một tiếng:
“Thất ca!”
Giang Thừa Hàn gật đầu. Hắn biết những chuyện này có quan hệ với đường muội, nếu muốn truy cứu thì người đáng truy cứu nhất chính là phụ thân của hắn, là phụ thân của hắn lén lút quan hệ với dì, còn có cả đệ đệ đang được nuôi dưỡng ở biệt viện kia, Giang Thừa Hàn cũng từng thấy một lần… hắn thực sự hận không nổi.
“Diệu Diệu, nhìn muội gần đây gầy hơn trước, muội phải nhớ chăm sóc bản thân mình.”
Hắn liếc mắt nhìn Tạ di nương bên cạnh rồi nói tiếp:
“Ta trước tiên đưa nương trở về sau đó sẽ trò chuyện cùng muội.”
Giang Diệu thấy hắn đối với mình không có nửa điểm thù hận, trong lời nói vẫn thân thiết như ngày xưa, nàng gật đầu nói:
“Vâng, Thất ca đưa di nương trở về đi.”
Giang Thừa Hàn dẫn Tạ di nương trở về.
Tạ di nương nghiêng đầu nhìn mặt Giang Diệu và hướng về phía nàng cười cợt, sau đó đưa hoa đang cầm trong tay cho nàng, nói:
“Hoa, hoa, cho…”
Giang Diệu mỉm cười tiếp nhận hoa trong tay.
“Cảm ơn.”
Tạ di nương hài lòng vui vẻ giống như hài tử tặng đồ cho bạn tốt, sau đó ngoan ngoãn đi theo Giang Thừa Hàn trở về viện.
Danh sách chương