💋edit: Phương Moe 💋
Tống phủ đã cắm rễ ở Dân Châu cũng được hai mươi năm và đây cũng được cho là cao môn đại hộ có tiếng. Tống phủ tổng cộng có hai phòng, vì đều là con vợ cả nên hiện nay đã để đích tôn trưởng lên làm đương gia.
Tống lão gia bản tính đôn hậu, dưới quyền quản lý của ông thì người trong Tống phủ cũng coi như là có nề nếp, thêm nữa thê tử La thị lại có cách trị gia nên toàn bộ Tống phủ đều là một thể hài hoà.
Giờ khắc này ở phòng khách của Tống phủ, Tống lão thái thái đang nhắm mắt dưỡng thần vừa niệm phật châu trên tay, vừa nghe tôn nữ ở bên cạnh lải nhải mấy chuyện lý thú ở Lạc Thành.
Lão thái thái là người khôn khéo, bà đối với tử nữ xưa nay luôn nghiêm khắc nhưng chỉ có vị tiểu tôn nữ Tống Yên này thì mới lộ ra mấy phần từ ái.
Nghe Tống Yên nói: “Tổ mẫu cũng không biết ở Lạc Thành có bao nhiêu náo nhiệt đâu, ngày mai tôn nữ đi cùng người đến đó có được hay không?”
Ngay cả Tống lão gia ở trước mặt mẫu thân cũng chỉ có thể mặt mày cung thuận, vậy mà Tống Yên hoạt bát xinh đẹp như vậy lại có được thiên sủng của lão thái thái này.
Mẫu thân của Tống Yên cũng chính là vợ cả của đích tôn Tống phủ – La thị, nghe nữ nhi nói vậy nàng liền trêu ghẹo:
“Chính con muốn đi ra ngoài chơi đùa sao còn phải lấy danh nghĩa của tổ mẫu. Tổ mẫu của con xưa nay không thích đi xa nhà, con có tâm như vậy thì cả ngày mai theo tổ mẫu đi chùa bái Bồ Tát là được.”
Tuy là trách cứ nhưng La thị vẫn có chút kiêu ngạo vì nữ nhi có bản lĩnh có thể dỗ dành được lão thái thái vui vẻ.
Nhưng mà… La thị cũng rõ ràng, lão thái thái sủng ái nữ nhi là vì dính ánh hào quang của người kia mà thôi.
Theo như lời ma ma bên người lão thái thái thì La thị mới biết được dáng dấp của nữ nhi hao hao giống Tống Vân Dao mà lão thái thái vô cùng yêu thích. Tống lão thái thái nói yêu thương tôn nữ suy cho cùng là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.
Tống Yên mỉm cười:
“Tôn nữ có khi nào là không bồi tiếp tổ mẫu đi chùa? Chỉ cần tổ mẫu thích đi thì tôn nữ đồng ý mỗi ngày đều đi cùng tổ mẫu.”
Cái miệng của tiểu cô nương ngọt ngào, hai ba câu liền khiến lão thái thái mỉm cười.
Nhưng hôm nay Lão thái thái không giống như bình thường ôn hoà từ ái mà dù có mỉm cười nhưng trong nét cười vẫn có phần âm trầm lạnh lùng, vì bà lúc còn trẻ cũng trải qua nhiều chuyện sấm rền gió cuốn nên những người ngồi ở đây nhìn thấy nét cười này của bà thì thân thể cũng căng thẳng, sốt sắng cả lên.
Lúc này có nha hoàn đến đây bẩm báo nói Tuyên Vương phi đến rồi.
Tay Tống lão thái thái dừng lại, nụ cười trên mặt nhất thời ngưng tụ.
La thị cũng nhìn ra Tống lão thái thái không vui, nàng quay sang hỏi nha hoàn đến đây bẩm báo:
“Tuyên Vương cũng tới?”
“Nô tỳ nhìn thấy chỉ có một mình Tuyên Vương phi.”
La thị lập tức nói: “Đúng là một hài tử không có giáo dưỡng. Cũng khó trách, dù sao người ta cũng là hoàng thân quốc thích…”
Nói xong nàng liền đánh giá vẻ mặt lão thái thái một chút, dù sao cũng là đương gia chủ mẫu nên tóm lại nàng vẫn có con mắt nhìn, La thị nói tiếp:
“Con dâu đi nghênh nàng đi vào.”
La thị tuy thân là trưởng bối nhưng dù sao người ta cũng đường đường là Tuyên Vương phi nên không thể thất lễ.
Lão thái thái nghe thấy thế lại lạnh nhạt nói:
“Người ngồi đấy.”
Tống Yên cũng không dám lên tiếng, nàng nhìn mẫu thân rồi lại nhìn tổ mẫu, lúc này mới vội vàng giúp mẫu thân giải vây:
“Tổ mẫu, tôn nữ còn chưa được nhìn thấy vị biểu tẩu Tuyên Vương phi này đâu, nếu không thì…. Tôn nữ đi ra ngoài tiếp biểu tẩu được không?”
Tống lão thái thái suy nghĩ một chút, mới gật đầu: “Cũng được.”
Tống Yên hướng về phía mẫu thân cười cười rồi theo nha hoàn đi ra bên ngoài nghênh tiếp vị Tuyên Vương phi này.
Vậy mà nàng đi tới tiền viện đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn yêu kiều ở cách đấy không xa, còn có khuôn mặt trái xoan tươi cười như hoa như ngọc kia, Tống Yên nhìn thấy mà nhất thời choáng váng.
Tống Yên mấp máy môi, ngơ ngác nói:
“Giang… Giang tiểu thư?”
Đừng nói là Tống Yên kinh ngạc mà ngay cả Giang Diệu cũng có chút bất ngờ. Nghĩ đến ngày ấy ở Lạc Thành gặp được vị cô nương họ “Tống”, rồi lại còn là người Dân Châu thì nàng phải sớm nghĩ đến mới đúng.
Giang Diệu cười cười, hỏi:
“Vị này hẳn là Tống gia biểu muội?”
Nghe xưng hô thì Tống Yên mới giật mình tỉnh ngộ. Tuy nàng chưa từng thấy vị biểu tẩu này nhưng nàng cũng nghe nói người mà Vương gia biểu ca cưới chính là đích nữ Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ. Nếu vị trước mắt nàng chính là Giang Diệu vậy thì nam tử tuấn mỹ dị thường ở bên cạnh chính là biểu ca của nàng – Tuyên Vương Lục Lưu.
Lại nghĩ tới ngày đó ca ca của nàng nói vị này có chút quen mắt thì bây giờ nàng lập tức rõ ràng, quả thực vầng trán của vị biểu ca này cùng tổ phụ có mấy phần giống nhau.
Chẳng trách…
Tống Yên thầm than.
Có điều ngày ấy nàng nhìn thấy công tử tuấn tú kia lại có chút động lòng, hiện nay nhìn thấy vị đại tẩu này làm nàng cảm thấy mặt mình cũng đỏ lên rồi. Tống Yên vừa chột dạ vừa mắc cỡ, nhất thời không còn dám có bất kì ý muốn nào đối với vị biểu ca tuấn mỹ kia.
Hơn nữa tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau đều dễ dàng kết bạn, mà nàng cũng từng tiếp xúc với vị biểu tẩu mỹ miều này rồi, nàng biết biểu tẩu là người hoạt vát, lúc này mới nói:
“Biểu tẩu thật thích trêu đùa người.”
Ngữ khí có mấy phần oán giận nhưng âm thanh tiểu cô nương trong veo, rất là êm tai dễ nghe khiến người ta không thể sinh ra nửa điểm không vui.
Giang Diệu lúng túng cười cười:
“Ngày ấy thân thể ta vừa vặn đã khoẻ hơn, lại hiếm khi được lên bờ một chút nên mới cùng Vương gia đùa giỡn… mong rằng biểu muội chớ để ở trong lòng.”
Tống Yên lại liếc mắt nhìn vị biểu tẩu này, chỉ cảm thấy nhìn biểu tẩu thật non nớt, tuổi có khi còn nhỏ hơn tuổi nàng đi. Thân thể cao quý như vậy mà lại ôn tồn nói chuyện cùng nàng, khiến cho nàng càng ngày càng yêu thích vị biểu tẩu này.
Tống Yên nở nụ cười xinh đẹp, lắc lắc đầu:
“Không có chuyện gì…”
Rồi nàng nói đến chính sự: “Tổ mẫu để cho muội tới tiếp biểu tẩu, vào lúc này nương của muội cùng Nhị thẩm thẩm đều ở đấy, chúng ta vào đi thôi.”
Giang Diệu vốn có chút thấp thỏm, hiện nay nhìn vị Tống gia biểu muội này không chỉ dung mạo được mà còn dễ ở chung nên nàng đối với người nhà họ Tống có ấn tượng tốt hơn một chút, vì thế tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Giang Diệu đáp:
“Được, vậy thì phiền phức biểu muội.”
Tống Yên cười cười:
“Biểu tẩu gọi muội là A Yên là được.”
Nàng sợ biểu tẩu hiểu lầm nên liền giải thích:
“Tổ mẫu lớn tuổi nên không tiện đi ra, vào lúc này nương của muội đang bồi tiếp tổ mẫu nên liền phái muội đi ra ngoài nghênh tiếp biểu tẩu, biểu tẩu đừng suy nghĩ nhiều.”
Lời tuy như vậy, nhưng Giang Diệu khó tránh khỏi có chút suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng là Vương phi, Tống phủ này không đạo lý lại có thể thất lễ như vậy. Trong lúc nhất thời Giang Diệu bắt đầu lo lắng có phải chính mình đã đến nhầm rồi không? Nhưng không đến thì lại là không đúng.
Giang Diệu nở nụ cười cùng Tống Yên cười cười nói nói, tuy rằng trước đó đã tìm hiểu qua Tống gia nhưng vào lúc này nàng vẫn hỏi thăm một chút từ trong miệng Tống Yên.
Theo Tống Yên nói thì Giang Diẹu đoán được Tống lão thái thái là người không dễ ở chung. Nhất thời Giang Diệu liền tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó.
Đến phòng khách, Tống Yên điềm nhiên nói:
“Tổ mẫu, nương, Nhị thẩm thẩm, biểu tẩu đến rồi.”
Tống lão thái thái ngẩng đầu lên nhìn, còn con dâu trưởng La thị và con dâu chi thứ hai Tần thị đều đứng dậy hành lễ với vị Tuyên Vương phi này.
Giang Diệu nhìn trang điểm liền đoán được đây là hai mợ, nàng vội vàng tiến lên nói:
“Hai mợ không cần đa lễ.”
La thị liếc mắt đánh giá Tuyên Vương phi, dáng dấp quả thực xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tuổi… tuổi cũng quá nhỏ đi, sợ là còn không bằng tuổi Yên nhi. Nhất thời nàng liền lo lắng vị tiểu Vương phi này có thể sẽ bị lão thái thái doạ sợ phát khóc.
Giang Diệu nhìn La thị và Tần thị rồi mới nhìn về phía Tống lão thái thái đang ngồi trên chủ vị.
Nàng không ngờ rằng sắc mặt Tống lão thái thái lại tái nhợt, bưng một tư thái lạnh nhạt, hiển nhiên là đang không vui.
Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút. Lão thái thái tức giận có lẽ là do nàng và Lục Lưu đã đến Dân Châu mấy ngày rồi mà vẫn chậm chạp chưa tới cửa bái kiến, hôm nay nàng đến vẫn là do Tống phủ đưa thiếp mời.
Giang Diệu sẽ không tính toán cùng một người già, hơn nữa người ấy còn là ngoại tổ mẫu của Lục Lưu.
Giang Diệu mỉm cười nói:
“Ngoại tổ mẫu, mấy ngày nay Vương gia có nhiều chuyện cần phải giải quyết, chờ đến khi Vương gia hết bận nhất định sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu cùng các cậu…”
Giang Diệu thấy sắc mặt lão thái thái vẫn cứ lạnh băng, nhất thời có chút luống cuống. Dù sao nàng từ nhỏ đã được phủng ở trong lòng bàn tay, ở trong mắt tổ mẫu cũng ngoại tổ mẫu cho dù có đang cáu kỉnh, nhưng nàng là tim gan bảo bối củ bọn họ nên nơi nào cần nàng lấy lòng như vậy? Lát sau Tống lão thái thái mới ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, ngữ khí có chút quái gở nói:
“Ngươi đúng là hài tử hiếu thuận, không giống cái đồ sát tinh vô giáo dục kia.”
Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ. Trầm mặc hồi lâu mới phản ứng được là “sát tinh” trong miệng lão thái thái chính là Lục Lưu.
Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo. Bản thân nàng ăn nói khép nép cũng không vấn đề gì, dù sao thì cũng do nàng không đúng trước, chậm chễ mới đến bái kiến trưởng bối nên trưởng bối cáu kỉnh cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng nàng không cho phép người bên ngoài nói Lục Lưu nửa câu không tốt.
Ai cũng tuyệt đối không được!
“Ngoại tổ mẫu… Đây là ý gì?” Giang Diệu thu lại nụ cười, tiểu phụ nhân trẻ tuổi giọng nói lạnh băng nhìn thẳng vào người đang ngồi trên vị trí chủ vị.
Ngay cả La thị ở bên cạnh cũng thầm nói: đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Tống lão thái thái chưa từng bị người hỏi ngược lại như vậy. Trên dưới Tống phủ đều là nói gì nghe nấy, làm gì có chuyện như hiện tại thế này??
Lão thái thái nhíu mày lại, trên mặt nếp nhăn cũng dữ tợn, âm thanh lạnh lẽo nói:
“Nếu không có cái đồ sát tinh kia thì trưởng nữ kia của ta làm sao có thể tạ thế được? Tên súc sinh này ngay cả dì của mình cũng ra tay tàn nhẫn, hắn nên bị ngàn dao bầm thây mới đúng!”
Nói đến hai nữ nhi của mình, Tống lão thái thái có chút không khống chế được mà trở nên kích động.
Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng bệch, không nghĩ tới Tống lão thái thái lại nguyền rủa ngoại tôn là Lục Lưu như vậy.
Cũng khó trách nhiều năm qua chưa từng hỏi thăm đến hắn, thì ra là đem toàn bộ nhưng sai lầm này đều tính ở trên đầu Lục Lưu.
Giang Diệu nén giận trong lòng, nàng càng đau lòng vì Lục Lưu hơn, nhưng đến cùng thì lão thái thái vẫn là trưởng bối nên nàng không thể làm gì được, chỉ lạnh nhạt nói:
“Xem ra ta đã đến nhầm nơi. Ta vốn tưởng rằng Vương gia nhà ta làm chuyện gì không đúng, nhưng vào lúc này thì ta đã thông suốt, là do ta đến nhầm nơi…”
Tống lão thái thái thấy nàng mà đã nói như vậy, càng không cần phải nói khi nhìn thấy Lục Lưu thì sẽ buông ra những lời như nào.
Giang Diệu nói xong liền xoay người trực tiếp rời đi.
“Ngươi trở lại cho ta!” Tống lão thái thái ở phía sau quát.
Bước chân Giang Diệu dừng lại một trận, nói:
“Vừa nãy Tống lão thái thái luôn nói người khác là vô giáo dục. Nhưng theo ta thấy thì Tống lão thái thái nhìn thấy Bổn Vương phi là ta mà cũng không biết đường hành lễ… đúng là năm mươi bước cười một trăm bước (*).”
Nói xong Giang Diệu liền nín giận rời khỏi Tống phủ.
Đương nhiên là nàng không nhìn thấy Tống lão thái thái bị nàng làm cho tức giận đến té xỉu, trong sảnh đường là một cảnh hỗn loạn.
Trên đường trở về, Bảo Cân và Bảo Lục cũng cảm thấy bất công thay cho Vương phi nhà mình, bọn họ không hề ngờ rằng Tống lão thái thái lại là loại người chanh chua như vậy. Lại nhìn sang Vương phi của bọn họ khi nào thì bị oan ức như thế này? Nhưng nhìn sắc mặt Vương phi bình tĩnh, không có bị tức mà khóc thì cũng coi như là kỳ tích.
Giang Diệu ngồi ở trên xe ngựa, đưa tay đặt lên đầu gối, lẳng lặng nghĩ một hồi rồi mới nói với hai nha hoàn:
“Chuyện hôm nay ta đi Tống phủ đừng vội nói với Vương gia.”
Bảo Cân xưa nay nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, còn Bảo Lục có chút tức giận, nói:
“Vương phi vì sao không nói cho Vương gia?”
Vương gia là người sủng thê hơn mạng, nếu biết được Vương phi ở Tống phủ bị ủy khuất, tất nhiên sẽ vì Vương phi mà lấy lại công đạo. Cũng không thể tự nhiên để Vương phi bị uất ức vì chuyện này được.
Lục Lưu nhất định sẽ biết đến chuyện này. Giang Diệu rõ ràng chính mình nên ăn ngay nói thật, nàng chỉ thở dài một tiếng, nhìn hai tay của mình đang quấn quýt, nói:
“Chính ta sẽ nói với hắn.”
(๑>◡<๑)
Trở về phủ, Giang Diệu không giống như thường ngày bận rộn mà chỉ lẳng lặng ngồi ở trên giường nhỏ nghĩ đến mấy lời Tống lão thái thái đã nói.
Nếu nói mẫu thân Lục Lưu vì khó sinh mà chết thì miễn cưỡng có thể tính trên đầu Lục Lưu, nhưng còn tiểu Tống thị Tống Vân Dao kia thì sao? Tống thị tạ thế không lâu thì tiền Tuyên Vương liền thú muội muội của Tống thị là Tống Vân Dao vào cửa, mà hai người này trước đây đã sớm có quan hệ mập mờ, chuyện này người bị tổn thương nhất phải là Lục Lưu mới đúng đấy.
Còn tiểu Tống thị kia… nàng nghe thấy lời đồn khi tiền Tuyên Vương chết rồi thì tiểu Tống thị liền phát điên, còn cụ thể bây giờ đang ở đâu thì nàng cũng không rõ. Nàng gả tới Tuyên Vương phủ cũng chưa từng nghe thấy có người đề cập tới.
Nghĩ tới tình cảnh Lục Lưu trong những năm này, mà Giang Diệu lại có tính bao che khuyết điểm nên tất nhiên trái tim nàng đều một lòng hướng vê Lục Lưu. Cho dù Lục Lưu có thực sự làm cái gì với tiểu Tống thị kia thì nàng cũng hoàn toàn đứng về phía hắn.
Giang Diệu nắm chặt tay, nhìn mặt trời bên ngoài đã sắp lặn, nàng biết được Lục Lưu cũng nên trở về rồi.
Lục Lưu quả thực là đã trở về. Nghĩ đến tối hôm qua thê tử nhiệt tình như lửa, rõ ràng mấy ngày qua còn lạnh nhạt với hắn đấy nên hôm nay Lục Lưu cố ý xử lý xong một ít chuyện rồi sớm chút trở về với nàng.
Lục Lưu vốn tưởng rằng thấy hắn trở về thì thê tử sẽ vui vẻ nhào vào lòng hắn, sau đó cười khanh khách nói chuyện. Nhưng hắn bước vào phòng lại không nghe thấy động tĩnh của thê tử.
Trong phòng yên lặng.
Lục Lưu nhíu mày lại, trong lòng thấy lo lắng. Hắn bước nhanh đi vào phía trong thì thấy thê tử đang ngồi ở trên giường nhỏ.
Lục Lưu nhìn cách ăn mặc của nàng mới tiến lên ôm lấy người vào lòng, hôn một cái lên gò má của nàng, ôn nhu hỏi:
“Hôm nay nàng xuất môn?”
Ngữ khí đúng là không có nửa phần trách cứ.
Giang Diệu chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú cùng giọng điệu ôn của Lục Lưu, nàng mới thành thật nói:
“Thiếp… Thiếp hôm nay đi tới Tống phủ.”
Nàng thấy sắc mặt nam nhân vốn ôn nhu như nước đột nhiên biến đổi, lúc này mới vội vã cầm lấy tay hắn: “Xin lỗi, thiếp…”
Nàng còn chưa nói hết, liền thấy vẻ mặt Lục Lưu như huyền băng, đứng bật dậy bước nhanh đi ra ngoài, dáng dấp hơi doạ người.
Giang Diệu có chút sợ, nhưng hiện tại không phải là thời điểm sợ sệt, nàng vội vàng kéo lấy vạt áo sau lưng Lục Lưu:
“Chàng đi đâu vậy?”
Nam nhân không quay đầu lại, nhưng cũng không tức giận với nàng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Đi giúp nàng hả giận.”
Giang Diệu không nhịn được mà loan thần, tâm trạng âm u cả một ngày rốt cục cũng thả xuống.
Giang Diệu Lập tức tiến lên ôm lấy vòng eo của Lục Lưu từ phía sau, gò má nàng áp sát lên lưng hắn.
Giang Diệu cọ cọ mấy lần rồi nhỏ giọng nói:
“Thiếp cho rằng chàng sẽ tức giận…”
Lục Lưu cũng không phải là người không biết lễ nghi, dù sao khi hắn ở trước mặt cha mẹ nàng thì luôn khiêm tốn có lễ khiến người ta yêu thích.
Nếu không phải do Tống lão thái thái tồn tại oán hận với Lục Lưu thì hắn sao có thể không đưa nàng đến Tống phủ được, vậy mà nàng lại thẳng tắp một mình đi tới.
Nàng lớn như vậy còn chưa từng thấy người nào không nói lý giống như Tống lão thái thái.
Trong lòng Lục Lưu tức giận, hắn cúi đầu nhìn hai tay nhỏ nhắn của tiểu thê tử đang ôm lấy eo mình, theo bản năng nắm lấy tay nàng rồi mới xoay người nhìn thê tử hỏi:
“Nàng bị oan ức?”
Giọng điệu giống như chỉ cần nàng gật đầu một cái là hắn liền đi đến Tống phủ xử lý người kia.
Hắn không hề hỏi nàng vì sao trước đấy không nói gì với hắn mà việc đầu tiên hắn lo lắng là sợ nàng bị uỷ khuất. Giang Diệu càng phát giác nam nhân này rất đau lòng vì nàng, nàng cũng không muốn nói tốt để Lục Lưu an tâm, vì dù sao với vẻ mặt đó của Lục Lưu thì nàng chắc chắn hắn hiểu rõ Tống lão thái thái là người thế nào—— làm sao có khả năng cho nàng sắc mặt tốt?
Giang Diệu như thực chất nói:
“Thái độ có chút lạnh nhạt, có điều cũng vẫn còn tốt, nhưng mà… Nhưng mà thiếp không cho phép người khác nói chàng.”
Nàng bị ủy khuất không quan trọng, nhưng không cho người bên ngoài nói Lục Lưu nửa câu không tốt.
Lục Lưu làm sao không biết ngoại tổ mẫu của mình hung hăng cỡ nào? Hắn cũng rõ ràng bà ấy sẽ ở trước mặt thê tử của hắn nói những lời căm hận, nguyền rủa hắn.
Lục Lưu cũng từng lĩnh giáo qua nên hiện nay nghe thê tử nói đi đến Tống phủ, hắn hiểu được lão thái thái tất nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, khẳng định là nàng phải chịu nhiều oan ức rồi.
Lục Lưu nắm lấy tay thê tử: “Nàng chờ ta một lúc…”
Giang Diệu không chịu. Nàng vội vàng giữ chặt vòng eo Lục Lưu:
“Chàng đừng đi. Thiếp lại không phải kẻ ngốc, sẽ không đần độn tùy ý để bà ấy nói thiếp cái gì. Thái độ của bà ấy không tốt thì thiếp cũng sẽ không cho bà ấy sắc mặt tốt. Hôm qua thiếp nhận được thiếp mời, vốn là muốn cùng chàng thương lượng, không ngờ thiếp lại quên mất…”
Nàng nhìn thái độ kia của Tống lão thái thái mới rõ ràng vì sao Lục Lưu không nhắc đến Tống gia một lời.
Lục Lưu hỏi lại: “Nàng thật sự không có chuyện gì?”
Ai nha… vẫn còn chưa yên tâm đây mà.
Giang Diệu nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu:
“Nếu thiếp bị uỷ khuất thì tất nhiên sẽ nói cho chàng biết, để chàng đau lòng lại còn có thể giúp thiếp hả giận. Hôm nay xác thực là không có chuyện gì, chàng là một đại nam nhân thì không cần phải tính toán với một phụ nhân được không?”
Giang Diệu giơ tay sờ sờ mặt hắn. Nàng thấy phản ứng của hắn thì có thể nhìn ra được quan hệ của hắn cùng Tống gia rất lạnh nhạt, thậm chí Tống lão thái thái kia còn không coi hắn là ngoại tôn mà quả thực coi hắn thành kẻ thù rồi.
Nàng từ nhỏ đã được cha mẹ cùng người trong nhà yêu thương nên nàng tự nhiên cảm thấy người thân của người khác cũng giống như nhà nàng, nhưng trên cõi đời này không phải hết thảy ngoại tổ mẫu đều là người hoà ái hiền lành.
Giang Diệu thấy lông mày hắn vẫn nhíu chặt lại nhưng vẻ mặt thì đã hoà hoãn hơn nhiều, âm thanh nàng mềm mại:
“Chúng ta không nói tới chuyện này nữa, tối này chàng ở bên thiếp có được không?”
Lục Lưu tất nhiên là đồng ý.
Sau khi động viên thê tử thì hắn liền dặn dò Lục Hà đi nhìn động tĩnh của Tống phủ.
Dùng xong bữa tối, Lục Lưu đến thư phòng ngồi một lúc, Lục Hà đi vào bẩm báo sự việc ngày hôm nay:
“… Hôm nay Vương phi đi tới Tống phủ, Tống Nhị tiểu thư đối với Vương phi rất khách khí, những người còn lại cũng coi như cung kính, chỉ Tống lão thái thái là có thái độ bất mãn ở ngay trước mặt Vương phi nói…. nói Vương gia vài câu không hay. Vương phi tự nhiên là che chở Vương gia và liền trở mặt ngay tại chỗ nói Tống lão thái thái vài câu rồi rời đi. Vương phi vừa đi thì Tống lão thái thái liền bị tức giận đến ngất xỉu, vào lúc này Tống phủ đang mời đại phu tới xem bệnh cho Tống lão thái thái, có thể là phải nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày, không thể lại tiếp tục nổi giận.”
Lục Lưu lẳng lặng nghe, đúng là như lời thê tử nói. Nàng cũng không có giấu hắn cái gì.
Vầng trán Lục Lưu liền dãn ra, nếu hôm nay không có nàng ngăn cản thì có thể hắn đã tới Tống phủ đem lão thái thái đang sống sờ sờ bị tức chết rồi.
Lục Lưu cũng không có nhìn Lục Hà, chỉ nói:
“Bản Vương biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Lục Hà liền hành lễ lui ra.
———ooOoo———
(*) Năm mươi bước cười một trăm bước: đây là điển tích nổi tiếng thời xưa. Hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó người chạy năm mươi bước chê cười người chạy một trăm bước là kẻ hèn nhát. Nhưng kỳ thực cả hai người đều là kẻ hèn nhát vậy mà còn đi chê cười nhau.
Những câu thành ngữ tương đương: Lươn ngắn chê trạch dài, chó chê mèo lắm lông, chuột trù chê khỉ hôi….
Ở đây Diệu Diệu ám chỉ Tống lão thái thái cũng là người vô giáo dục mà lại đi nói người khác là vô giáo dục. 👍👍👍
Tống phủ đã cắm rễ ở Dân Châu cũng được hai mươi năm và đây cũng được cho là cao môn đại hộ có tiếng. Tống phủ tổng cộng có hai phòng, vì đều là con vợ cả nên hiện nay đã để đích tôn trưởng lên làm đương gia.
Tống lão gia bản tính đôn hậu, dưới quyền quản lý của ông thì người trong Tống phủ cũng coi như là có nề nếp, thêm nữa thê tử La thị lại có cách trị gia nên toàn bộ Tống phủ đều là một thể hài hoà.
Giờ khắc này ở phòng khách của Tống phủ, Tống lão thái thái đang nhắm mắt dưỡng thần vừa niệm phật châu trên tay, vừa nghe tôn nữ ở bên cạnh lải nhải mấy chuyện lý thú ở Lạc Thành.
Lão thái thái là người khôn khéo, bà đối với tử nữ xưa nay luôn nghiêm khắc nhưng chỉ có vị tiểu tôn nữ Tống Yên này thì mới lộ ra mấy phần từ ái.
Nghe Tống Yên nói: “Tổ mẫu cũng không biết ở Lạc Thành có bao nhiêu náo nhiệt đâu, ngày mai tôn nữ đi cùng người đến đó có được hay không?”
Ngay cả Tống lão gia ở trước mặt mẫu thân cũng chỉ có thể mặt mày cung thuận, vậy mà Tống Yên hoạt bát xinh đẹp như vậy lại có được thiên sủng của lão thái thái này.
Mẫu thân của Tống Yên cũng chính là vợ cả của đích tôn Tống phủ – La thị, nghe nữ nhi nói vậy nàng liền trêu ghẹo:
“Chính con muốn đi ra ngoài chơi đùa sao còn phải lấy danh nghĩa của tổ mẫu. Tổ mẫu của con xưa nay không thích đi xa nhà, con có tâm như vậy thì cả ngày mai theo tổ mẫu đi chùa bái Bồ Tát là được.”
Tuy là trách cứ nhưng La thị vẫn có chút kiêu ngạo vì nữ nhi có bản lĩnh có thể dỗ dành được lão thái thái vui vẻ.
Nhưng mà… La thị cũng rõ ràng, lão thái thái sủng ái nữ nhi là vì dính ánh hào quang của người kia mà thôi.
Theo như lời ma ma bên người lão thái thái thì La thị mới biết được dáng dấp của nữ nhi hao hao giống Tống Vân Dao mà lão thái thái vô cùng yêu thích. Tống lão thái thái nói yêu thương tôn nữ suy cho cùng là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.
Tống Yên mỉm cười:
“Tôn nữ có khi nào là không bồi tiếp tổ mẫu đi chùa? Chỉ cần tổ mẫu thích đi thì tôn nữ đồng ý mỗi ngày đều đi cùng tổ mẫu.”
Cái miệng của tiểu cô nương ngọt ngào, hai ba câu liền khiến lão thái thái mỉm cười.
Nhưng hôm nay Lão thái thái không giống như bình thường ôn hoà từ ái mà dù có mỉm cười nhưng trong nét cười vẫn có phần âm trầm lạnh lùng, vì bà lúc còn trẻ cũng trải qua nhiều chuyện sấm rền gió cuốn nên những người ngồi ở đây nhìn thấy nét cười này của bà thì thân thể cũng căng thẳng, sốt sắng cả lên.
Lúc này có nha hoàn đến đây bẩm báo nói Tuyên Vương phi đến rồi.
Tay Tống lão thái thái dừng lại, nụ cười trên mặt nhất thời ngưng tụ.
La thị cũng nhìn ra Tống lão thái thái không vui, nàng quay sang hỏi nha hoàn đến đây bẩm báo:
“Tuyên Vương cũng tới?”
“Nô tỳ nhìn thấy chỉ có một mình Tuyên Vương phi.”
La thị lập tức nói: “Đúng là một hài tử không có giáo dưỡng. Cũng khó trách, dù sao người ta cũng là hoàng thân quốc thích…”
Nói xong nàng liền đánh giá vẻ mặt lão thái thái một chút, dù sao cũng là đương gia chủ mẫu nên tóm lại nàng vẫn có con mắt nhìn, La thị nói tiếp:
“Con dâu đi nghênh nàng đi vào.”
La thị tuy thân là trưởng bối nhưng dù sao người ta cũng đường đường là Tuyên Vương phi nên không thể thất lễ.
Lão thái thái nghe thấy thế lại lạnh nhạt nói:
“Người ngồi đấy.”
Tống Yên cũng không dám lên tiếng, nàng nhìn mẫu thân rồi lại nhìn tổ mẫu, lúc này mới vội vàng giúp mẫu thân giải vây:
“Tổ mẫu, tôn nữ còn chưa được nhìn thấy vị biểu tẩu Tuyên Vương phi này đâu, nếu không thì…. Tôn nữ đi ra ngoài tiếp biểu tẩu được không?”
Tống lão thái thái suy nghĩ một chút, mới gật đầu: “Cũng được.”
Tống Yên hướng về phía mẫu thân cười cười rồi theo nha hoàn đi ra bên ngoài nghênh tiếp vị Tuyên Vương phi này.
Vậy mà nàng đi tới tiền viện đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn yêu kiều ở cách đấy không xa, còn có khuôn mặt trái xoan tươi cười như hoa như ngọc kia, Tống Yên nhìn thấy mà nhất thời choáng váng.
Tống Yên mấp máy môi, ngơ ngác nói:
“Giang… Giang tiểu thư?”
Đừng nói là Tống Yên kinh ngạc mà ngay cả Giang Diệu cũng có chút bất ngờ. Nghĩ đến ngày ấy ở Lạc Thành gặp được vị cô nương họ “Tống”, rồi lại còn là người Dân Châu thì nàng phải sớm nghĩ đến mới đúng.
Giang Diệu cười cười, hỏi:
“Vị này hẳn là Tống gia biểu muội?”
Nghe xưng hô thì Tống Yên mới giật mình tỉnh ngộ. Tuy nàng chưa từng thấy vị biểu tẩu này nhưng nàng cũng nghe nói người mà Vương gia biểu ca cưới chính là đích nữ Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ. Nếu vị trước mắt nàng chính là Giang Diệu vậy thì nam tử tuấn mỹ dị thường ở bên cạnh chính là biểu ca của nàng – Tuyên Vương Lục Lưu.
Lại nghĩ tới ngày đó ca ca của nàng nói vị này có chút quen mắt thì bây giờ nàng lập tức rõ ràng, quả thực vầng trán của vị biểu ca này cùng tổ phụ có mấy phần giống nhau.
Chẳng trách…
Tống Yên thầm than.
Có điều ngày ấy nàng nhìn thấy công tử tuấn tú kia lại có chút động lòng, hiện nay nhìn thấy vị đại tẩu này làm nàng cảm thấy mặt mình cũng đỏ lên rồi. Tống Yên vừa chột dạ vừa mắc cỡ, nhất thời không còn dám có bất kì ý muốn nào đối với vị biểu ca tuấn mỹ kia.
Hơn nữa tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau đều dễ dàng kết bạn, mà nàng cũng từng tiếp xúc với vị biểu tẩu mỹ miều này rồi, nàng biết biểu tẩu là người hoạt vát, lúc này mới nói:
“Biểu tẩu thật thích trêu đùa người.”
Ngữ khí có mấy phần oán giận nhưng âm thanh tiểu cô nương trong veo, rất là êm tai dễ nghe khiến người ta không thể sinh ra nửa điểm không vui.
Giang Diệu lúng túng cười cười:
“Ngày ấy thân thể ta vừa vặn đã khoẻ hơn, lại hiếm khi được lên bờ một chút nên mới cùng Vương gia đùa giỡn… mong rằng biểu muội chớ để ở trong lòng.”
Tống Yên lại liếc mắt nhìn vị biểu tẩu này, chỉ cảm thấy nhìn biểu tẩu thật non nớt, tuổi có khi còn nhỏ hơn tuổi nàng đi. Thân thể cao quý như vậy mà lại ôn tồn nói chuyện cùng nàng, khiến cho nàng càng ngày càng yêu thích vị biểu tẩu này.
Tống Yên nở nụ cười xinh đẹp, lắc lắc đầu:
“Không có chuyện gì…”
Rồi nàng nói đến chính sự: “Tổ mẫu để cho muội tới tiếp biểu tẩu, vào lúc này nương của muội cùng Nhị thẩm thẩm đều ở đấy, chúng ta vào đi thôi.”
Giang Diệu vốn có chút thấp thỏm, hiện nay nhìn vị Tống gia biểu muội này không chỉ dung mạo được mà còn dễ ở chung nên nàng đối với người nhà họ Tống có ấn tượng tốt hơn một chút, vì thế tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Giang Diệu đáp:
“Được, vậy thì phiền phức biểu muội.”
Tống Yên cười cười:
“Biểu tẩu gọi muội là A Yên là được.”
Nàng sợ biểu tẩu hiểu lầm nên liền giải thích:
“Tổ mẫu lớn tuổi nên không tiện đi ra, vào lúc này nương của muội đang bồi tiếp tổ mẫu nên liền phái muội đi ra ngoài nghênh tiếp biểu tẩu, biểu tẩu đừng suy nghĩ nhiều.”
Lời tuy như vậy, nhưng Giang Diệu khó tránh khỏi có chút suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng là Vương phi, Tống phủ này không đạo lý lại có thể thất lễ như vậy. Trong lúc nhất thời Giang Diệu bắt đầu lo lắng có phải chính mình đã đến nhầm rồi không? Nhưng không đến thì lại là không đúng.
Giang Diệu nở nụ cười cùng Tống Yên cười cười nói nói, tuy rằng trước đó đã tìm hiểu qua Tống gia nhưng vào lúc này nàng vẫn hỏi thăm một chút từ trong miệng Tống Yên.
Theo Tống Yên nói thì Giang Diẹu đoán được Tống lão thái thái là người không dễ ở chung. Nhất thời Giang Diệu liền tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó.
Đến phòng khách, Tống Yên điềm nhiên nói:
“Tổ mẫu, nương, Nhị thẩm thẩm, biểu tẩu đến rồi.”
Tống lão thái thái ngẩng đầu lên nhìn, còn con dâu trưởng La thị và con dâu chi thứ hai Tần thị đều đứng dậy hành lễ với vị Tuyên Vương phi này.
Giang Diệu nhìn trang điểm liền đoán được đây là hai mợ, nàng vội vàng tiến lên nói:
“Hai mợ không cần đa lễ.”
La thị liếc mắt đánh giá Tuyên Vương phi, dáng dấp quả thực xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tuổi… tuổi cũng quá nhỏ đi, sợ là còn không bằng tuổi Yên nhi. Nhất thời nàng liền lo lắng vị tiểu Vương phi này có thể sẽ bị lão thái thái doạ sợ phát khóc.
Giang Diệu nhìn La thị và Tần thị rồi mới nhìn về phía Tống lão thái thái đang ngồi trên chủ vị.
Nàng không ngờ rằng sắc mặt Tống lão thái thái lại tái nhợt, bưng một tư thái lạnh nhạt, hiển nhiên là đang không vui.
Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút. Lão thái thái tức giận có lẽ là do nàng và Lục Lưu đã đến Dân Châu mấy ngày rồi mà vẫn chậm chạp chưa tới cửa bái kiến, hôm nay nàng đến vẫn là do Tống phủ đưa thiếp mời.
Giang Diệu sẽ không tính toán cùng một người già, hơn nữa người ấy còn là ngoại tổ mẫu của Lục Lưu.
Giang Diệu mỉm cười nói:
“Ngoại tổ mẫu, mấy ngày nay Vương gia có nhiều chuyện cần phải giải quyết, chờ đến khi Vương gia hết bận nhất định sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu cùng các cậu…”
Giang Diệu thấy sắc mặt lão thái thái vẫn cứ lạnh băng, nhất thời có chút luống cuống. Dù sao nàng từ nhỏ đã được phủng ở trong lòng bàn tay, ở trong mắt tổ mẫu cũng ngoại tổ mẫu cho dù có đang cáu kỉnh, nhưng nàng là tim gan bảo bối củ bọn họ nên nơi nào cần nàng lấy lòng như vậy? Lát sau Tống lão thái thái mới ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, ngữ khí có chút quái gở nói:
“Ngươi đúng là hài tử hiếu thuận, không giống cái đồ sát tinh vô giáo dục kia.”
Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ. Trầm mặc hồi lâu mới phản ứng được là “sát tinh” trong miệng lão thái thái chính là Lục Lưu.
Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo. Bản thân nàng ăn nói khép nép cũng không vấn đề gì, dù sao thì cũng do nàng không đúng trước, chậm chễ mới đến bái kiến trưởng bối nên trưởng bối cáu kỉnh cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng nàng không cho phép người bên ngoài nói Lục Lưu nửa câu không tốt.
Ai cũng tuyệt đối không được!
“Ngoại tổ mẫu… Đây là ý gì?” Giang Diệu thu lại nụ cười, tiểu phụ nhân trẻ tuổi giọng nói lạnh băng nhìn thẳng vào người đang ngồi trên vị trí chủ vị.
Ngay cả La thị ở bên cạnh cũng thầm nói: đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Tống lão thái thái chưa từng bị người hỏi ngược lại như vậy. Trên dưới Tống phủ đều là nói gì nghe nấy, làm gì có chuyện như hiện tại thế này??
Lão thái thái nhíu mày lại, trên mặt nếp nhăn cũng dữ tợn, âm thanh lạnh lẽo nói:
“Nếu không có cái đồ sát tinh kia thì trưởng nữ kia của ta làm sao có thể tạ thế được? Tên súc sinh này ngay cả dì của mình cũng ra tay tàn nhẫn, hắn nên bị ngàn dao bầm thây mới đúng!”
Nói đến hai nữ nhi của mình, Tống lão thái thái có chút không khống chế được mà trở nên kích động.
Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng bệch, không nghĩ tới Tống lão thái thái lại nguyền rủa ngoại tôn là Lục Lưu như vậy.
Cũng khó trách nhiều năm qua chưa từng hỏi thăm đến hắn, thì ra là đem toàn bộ nhưng sai lầm này đều tính ở trên đầu Lục Lưu.
Giang Diệu nén giận trong lòng, nàng càng đau lòng vì Lục Lưu hơn, nhưng đến cùng thì lão thái thái vẫn là trưởng bối nên nàng không thể làm gì được, chỉ lạnh nhạt nói:
“Xem ra ta đã đến nhầm nơi. Ta vốn tưởng rằng Vương gia nhà ta làm chuyện gì không đúng, nhưng vào lúc này thì ta đã thông suốt, là do ta đến nhầm nơi…”
Tống lão thái thái thấy nàng mà đã nói như vậy, càng không cần phải nói khi nhìn thấy Lục Lưu thì sẽ buông ra những lời như nào.
Giang Diệu nói xong liền xoay người trực tiếp rời đi.
“Ngươi trở lại cho ta!” Tống lão thái thái ở phía sau quát.
Bước chân Giang Diệu dừng lại một trận, nói:
“Vừa nãy Tống lão thái thái luôn nói người khác là vô giáo dục. Nhưng theo ta thấy thì Tống lão thái thái nhìn thấy Bổn Vương phi là ta mà cũng không biết đường hành lễ… đúng là năm mươi bước cười một trăm bước (*).”
Nói xong Giang Diệu liền nín giận rời khỏi Tống phủ.
Đương nhiên là nàng không nhìn thấy Tống lão thái thái bị nàng làm cho tức giận đến té xỉu, trong sảnh đường là một cảnh hỗn loạn.
Trên đường trở về, Bảo Cân và Bảo Lục cũng cảm thấy bất công thay cho Vương phi nhà mình, bọn họ không hề ngờ rằng Tống lão thái thái lại là loại người chanh chua như vậy. Lại nhìn sang Vương phi của bọn họ khi nào thì bị oan ức như thế này? Nhưng nhìn sắc mặt Vương phi bình tĩnh, không có bị tức mà khóc thì cũng coi như là kỳ tích.
Giang Diệu ngồi ở trên xe ngựa, đưa tay đặt lên đầu gối, lẳng lặng nghĩ một hồi rồi mới nói với hai nha hoàn:
“Chuyện hôm nay ta đi Tống phủ đừng vội nói với Vương gia.”
Bảo Cân xưa nay nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, còn Bảo Lục có chút tức giận, nói:
“Vương phi vì sao không nói cho Vương gia?”
Vương gia là người sủng thê hơn mạng, nếu biết được Vương phi ở Tống phủ bị ủy khuất, tất nhiên sẽ vì Vương phi mà lấy lại công đạo. Cũng không thể tự nhiên để Vương phi bị uất ức vì chuyện này được.
Lục Lưu nhất định sẽ biết đến chuyện này. Giang Diệu rõ ràng chính mình nên ăn ngay nói thật, nàng chỉ thở dài một tiếng, nhìn hai tay của mình đang quấn quýt, nói:
“Chính ta sẽ nói với hắn.”
(๑>◡<๑)
Trở về phủ, Giang Diệu không giống như thường ngày bận rộn mà chỉ lẳng lặng ngồi ở trên giường nhỏ nghĩ đến mấy lời Tống lão thái thái đã nói.
Nếu nói mẫu thân Lục Lưu vì khó sinh mà chết thì miễn cưỡng có thể tính trên đầu Lục Lưu, nhưng còn tiểu Tống thị Tống Vân Dao kia thì sao? Tống thị tạ thế không lâu thì tiền Tuyên Vương liền thú muội muội của Tống thị là Tống Vân Dao vào cửa, mà hai người này trước đây đã sớm có quan hệ mập mờ, chuyện này người bị tổn thương nhất phải là Lục Lưu mới đúng đấy.
Còn tiểu Tống thị kia… nàng nghe thấy lời đồn khi tiền Tuyên Vương chết rồi thì tiểu Tống thị liền phát điên, còn cụ thể bây giờ đang ở đâu thì nàng cũng không rõ. Nàng gả tới Tuyên Vương phủ cũng chưa từng nghe thấy có người đề cập tới.
Nghĩ tới tình cảnh Lục Lưu trong những năm này, mà Giang Diệu lại có tính bao che khuyết điểm nên tất nhiên trái tim nàng đều một lòng hướng vê Lục Lưu. Cho dù Lục Lưu có thực sự làm cái gì với tiểu Tống thị kia thì nàng cũng hoàn toàn đứng về phía hắn.
Giang Diệu nắm chặt tay, nhìn mặt trời bên ngoài đã sắp lặn, nàng biết được Lục Lưu cũng nên trở về rồi.
Lục Lưu quả thực là đã trở về. Nghĩ đến tối hôm qua thê tử nhiệt tình như lửa, rõ ràng mấy ngày qua còn lạnh nhạt với hắn đấy nên hôm nay Lục Lưu cố ý xử lý xong một ít chuyện rồi sớm chút trở về với nàng.
Lục Lưu vốn tưởng rằng thấy hắn trở về thì thê tử sẽ vui vẻ nhào vào lòng hắn, sau đó cười khanh khách nói chuyện. Nhưng hắn bước vào phòng lại không nghe thấy động tĩnh của thê tử.
Trong phòng yên lặng.
Lục Lưu nhíu mày lại, trong lòng thấy lo lắng. Hắn bước nhanh đi vào phía trong thì thấy thê tử đang ngồi ở trên giường nhỏ.
Lục Lưu nhìn cách ăn mặc của nàng mới tiến lên ôm lấy người vào lòng, hôn một cái lên gò má của nàng, ôn nhu hỏi:
“Hôm nay nàng xuất môn?”
Ngữ khí đúng là không có nửa phần trách cứ.
Giang Diệu chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú cùng giọng điệu ôn của Lục Lưu, nàng mới thành thật nói:
“Thiếp… Thiếp hôm nay đi tới Tống phủ.”
Nàng thấy sắc mặt nam nhân vốn ôn nhu như nước đột nhiên biến đổi, lúc này mới vội vã cầm lấy tay hắn: “Xin lỗi, thiếp…”
Nàng còn chưa nói hết, liền thấy vẻ mặt Lục Lưu như huyền băng, đứng bật dậy bước nhanh đi ra ngoài, dáng dấp hơi doạ người.
Giang Diệu có chút sợ, nhưng hiện tại không phải là thời điểm sợ sệt, nàng vội vàng kéo lấy vạt áo sau lưng Lục Lưu:
“Chàng đi đâu vậy?”
Nam nhân không quay đầu lại, nhưng cũng không tức giận với nàng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Đi giúp nàng hả giận.”
Giang Diệu không nhịn được mà loan thần, tâm trạng âm u cả một ngày rốt cục cũng thả xuống.
Giang Diệu Lập tức tiến lên ôm lấy vòng eo của Lục Lưu từ phía sau, gò má nàng áp sát lên lưng hắn.
Giang Diệu cọ cọ mấy lần rồi nhỏ giọng nói:
“Thiếp cho rằng chàng sẽ tức giận…”
Lục Lưu cũng không phải là người không biết lễ nghi, dù sao khi hắn ở trước mặt cha mẹ nàng thì luôn khiêm tốn có lễ khiến người ta yêu thích.
Nếu không phải do Tống lão thái thái tồn tại oán hận với Lục Lưu thì hắn sao có thể không đưa nàng đến Tống phủ được, vậy mà nàng lại thẳng tắp một mình đi tới.
Nàng lớn như vậy còn chưa từng thấy người nào không nói lý giống như Tống lão thái thái.
Trong lòng Lục Lưu tức giận, hắn cúi đầu nhìn hai tay nhỏ nhắn của tiểu thê tử đang ôm lấy eo mình, theo bản năng nắm lấy tay nàng rồi mới xoay người nhìn thê tử hỏi:
“Nàng bị oan ức?”
Giọng điệu giống như chỉ cần nàng gật đầu một cái là hắn liền đi đến Tống phủ xử lý người kia.
Hắn không hề hỏi nàng vì sao trước đấy không nói gì với hắn mà việc đầu tiên hắn lo lắng là sợ nàng bị uỷ khuất. Giang Diệu càng phát giác nam nhân này rất đau lòng vì nàng, nàng cũng không muốn nói tốt để Lục Lưu an tâm, vì dù sao với vẻ mặt đó của Lục Lưu thì nàng chắc chắn hắn hiểu rõ Tống lão thái thái là người thế nào—— làm sao có khả năng cho nàng sắc mặt tốt?
Giang Diệu như thực chất nói:
“Thái độ có chút lạnh nhạt, có điều cũng vẫn còn tốt, nhưng mà… Nhưng mà thiếp không cho phép người khác nói chàng.”
Nàng bị ủy khuất không quan trọng, nhưng không cho người bên ngoài nói Lục Lưu nửa câu không tốt.
Lục Lưu làm sao không biết ngoại tổ mẫu của mình hung hăng cỡ nào? Hắn cũng rõ ràng bà ấy sẽ ở trước mặt thê tử của hắn nói những lời căm hận, nguyền rủa hắn.
Lục Lưu cũng từng lĩnh giáo qua nên hiện nay nghe thê tử nói đi đến Tống phủ, hắn hiểu được lão thái thái tất nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, khẳng định là nàng phải chịu nhiều oan ức rồi.
Lục Lưu nắm lấy tay thê tử: “Nàng chờ ta một lúc…”
Giang Diệu không chịu. Nàng vội vàng giữ chặt vòng eo Lục Lưu:
“Chàng đừng đi. Thiếp lại không phải kẻ ngốc, sẽ không đần độn tùy ý để bà ấy nói thiếp cái gì. Thái độ của bà ấy không tốt thì thiếp cũng sẽ không cho bà ấy sắc mặt tốt. Hôm qua thiếp nhận được thiếp mời, vốn là muốn cùng chàng thương lượng, không ngờ thiếp lại quên mất…”
Nàng nhìn thái độ kia của Tống lão thái thái mới rõ ràng vì sao Lục Lưu không nhắc đến Tống gia một lời.
Lục Lưu hỏi lại: “Nàng thật sự không có chuyện gì?”
Ai nha… vẫn còn chưa yên tâm đây mà.
Giang Diệu nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu:
“Nếu thiếp bị uỷ khuất thì tất nhiên sẽ nói cho chàng biết, để chàng đau lòng lại còn có thể giúp thiếp hả giận. Hôm nay xác thực là không có chuyện gì, chàng là một đại nam nhân thì không cần phải tính toán với một phụ nhân được không?”
Giang Diệu giơ tay sờ sờ mặt hắn. Nàng thấy phản ứng của hắn thì có thể nhìn ra được quan hệ của hắn cùng Tống gia rất lạnh nhạt, thậm chí Tống lão thái thái kia còn không coi hắn là ngoại tôn mà quả thực coi hắn thành kẻ thù rồi.
Nàng từ nhỏ đã được cha mẹ cùng người trong nhà yêu thương nên nàng tự nhiên cảm thấy người thân của người khác cũng giống như nhà nàng, nhưng trên cõi đời này không phải hết thảy ngoại tổ mẫu đều là người hoà ái hiền lành.
Giang Diệu thấy lông mày hắn vẫn nhíu chặt lại nhưng vẻ mặt thì đã hoà hoãn hơn nhiều, âm thanh nàng mềm mại:
“Chúng ta không nói tới chuyện này nữa, tối này chàng ở bên thiếp có được không?”
Lục Lưu tất nhiên là đồng ý.
Sau khi động viên thê tử thì hắn liền dặn dò Lục Hà đi nhìn động tĩnh của Tống phủ.
Dùng xong bữa tối, Lục Lưu đến thư phòng ngồi một lúc, Lục Hà đi vào bẩm báo sự việc ngày hôm nay:
“… Hôm nay Vương phi đi tới Tống phủ, Tống Nhị tiểu thư đối với Vương phi rất khách khí, những người còn lại cũng coi như cung kính, chỉ Tống lão thái thái là có thái độ bất mãn ở ngay trước mặt Vương phi nói…. nói Vương gia vài câu không hay. Vương phi tự nhiên là che chở Vương gia và liền trở mặt ngay tại chỗ nói Tống lão thái thái vài câu rồi rời đi. Vương phi vừa đi thì Tống lão thái thái liền bị tức giận đến ngất xỉu, vào lúc này Tống phủ đang mời đại phu tới xem bệnh cho Tống lão thái thái, có thể là phải nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày, không thể lại tiếp tục nổi giận.”
Lục Lưu lẳng lặng nghe, đúng là như lời thê tử nói. Nàng cũng không có giấu hắn cái gì.
Vầng trán Lục Lưu liền dãn ra, nếu hôm nay không có nàng ngăn cản thì có thể hắn đã tới Tống phủ đem lão thái thái đang sống sờ sờ bị tức chết rồi.
Lục Lưu cũng không có nhìn Lục Hà, chỉ nói:
“Bản Vương biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Lục Hà liền hành lễ lui ra.
———ooOoo———
(*) Năm mươi bước cười một trăm bước: đây là điển tích nổi tiếng thời xưa. Hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó người chạy năm mươi bước chê cười người chạy một trăm bước là kẻ hèn nhát. Nhưng kỳ thực cả hai người đều là kẻ hèn nhát vậy mà còn đi chê cười nhau.
Những câu thành ngữ tương đương: Lươn ngắn chê trạch dài, chó chê mèo lắm lông, chuột trù chê khỉ hôi….
Ở đây Diệu Diệu ám chỉ Tống lão thái thái cũng là người vô giáo dục mà lại đi nói người khác là vô giáo dục. 👍👍👍
Danh sách chương