edit: Phương Moe
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng lại trước cửa cung.
Phu xe liền đưa bài tử xác nhận thân phận người trong xe ngựa, sau đó thị vệ mới để xe của họ đi vào.
Giang Diệu đưa tay lên vén màn xe nhìn ngó xung quanh, Kiều Thị ngồi ở bên cạnh thấy thế liền cười bảo: “Diệu Diệu, tý nữa vào trong cung phải ngoan, không được chạy loạn, có biết không?”
Trong cung nhiều quy củ, không giống như trong phủ Trấn Quốc, mặc kệ nữ nhi muốn làm gì, trên dưới trong phủ đều chiều theo tính tình nàng.
”Vâng ạ! Diệu Diệu đã biết, nương yên tâm..!” Giang Diệu nghiêng đầu nói, khuôn mặt bánh bao toàn ý cười.
Trước đây nàng bệnh tật gầy yếu, lại không thích cười, không có nửa phần giống tiểu nữ nhi hoạt bát. Bây giờ nghiêng đầu cười tủm tỉm, thêm vào hôm nay ăn vận một thân trang phục tươi tắn, đẹp đẽ, làm cho khuôn mặt nhỏ này càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.
Kiều Thị nhìn ngắm đôi mắt long lanh ngập nước của nữ nhi, không khỏi thấy sững sờ.
Dung mạo của nữ nhi, ngày sau sợ là còn muốn đẹp hơn nàng.
Kiều Thị thích chưng diện, tự nhiên cảm thấy càng đẹp càng tốt, may mắn là nàng được gả cho chính biểu ca thanh mai trúc mã của mình, nên hiểu tính tình cùng gốc rễ của biểu ca... Nhìn đến nữ nhi xinh đẹp bên cạnh, nàng sợ sau này nữ nhi bị gả cho phu quân không tốt, như vậy sẽ hại cả đời của nữ nhi...
Kiều Thị mày liễu khẽ nhíu, cảm thấy sự lo lắng của chính mình có chút hơi sớm, liền tự cười giễu bản thân.
Nàng cúi đầu, nhìn gò má hơi nhợt nhạt vì lạnh của nữ nhi, liền không nhịn được kéo nàng ôm vào lòng. Giang Diệu cũng thuận thế ngồi trong lòng mẫu thân, đôi mắt to chớp chớp nhìn Kiều Thị.
Đời này, đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, nhưng đời trước, nàng đã tới rồi.
Kiều Thị cùng Giang Diệu xuống xe ngựa, sau đó nàng nắm tay Giang Diệu đi đến Ngọc Thọ đài - nơi tổ chức sinh nhật cho Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử.
Vào mùa hè, Ngọc Thọ đài được xây dựng chính giữa hồ nước, xung quang là hoa sen dáng ngọc yêu kiều, nước hồ trong xanh mát mẻ, những loại cá đủ màu sắc thi nhau bơi lội, nhìn vô cùng sống động.
Hoàng cung xưa nay đều là rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy xa hoa, nhưng riêng Ngọc Thọ đài này lại giống như một dòng suối tươi mát chảy qua núi vàng, núi bạc. Hơn nữa xung quanh Ngọc Thọ đài đều là cây xanh toả bóng, đúng là xua tan đi cái nóng nực của mùa hè oi bức, khung cảnh này khiến người ta không khỏi cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Kiều Thị đi vào trong, trên đường cũng gặp vài vị phu nhân thế gia, ai ai cũng đều châu hoàn thuý nhiễu, trang phục khí thế.
Giang Diệu tuổi còn nhỏ, lại không thường xuất môn, nhưng bất quá dựa trên trí nhớ nàng nhớ được cùng với nghe nương và các nàng trò chuyện, trong lòng Giang Diệu cũng sớm đoán được thân phận đối phương.
Vị phu nhân mập mạp mặc một thân áo váy màu xanh lam thêu hoa văn song hỉ, khuôn mặt to tròn, đôi mắt nhỏ dài, nhưng lại là thê tử của Lại Bộ Thị Lang - Hồ thị.
Hồ thị nhìn thấy người đến khá là vui mừng, trên mặt rạng rỡ ý cười, nhìn giọng điệu cùng thần thái dường như cùng Kiều Thị là một đôi tỷ muội tốt.
Hồ thị cùng Kiều Thị nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy người đến từ phía, con ngươi liền sáng ngời, vội vã quay về phía Kiều Thị nói:
”Muội nhìn kìa, Huệ muội muội cũng đang tới, hai người tỷ muội các người không phải hẹn cùng nhau đến chứ?”
Hồ thị trêu ghẹo nói, nhưng đôi mắt nhỏ hẹp kia lại tinh tế liếc nhìn đánh giá vẻ mặt của Kiều Thị.
Kiều Thị sao lại không biết suy nghĩ ấu trĩ trong đầu Hồ thị, sắc mặt nàng liền hờ hững nghiêng người nhìn sang, thấy một thân áo gấm sắc hồng, hoa văn bối tử được dệt nổi vô cùng tinh xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp của vị phu nhân nọ là kiểu tóc sơ uy đoạ kế, nghe thấy tiếng nói chuyện hướng về mình liền dừng lại bước chân.
Vị mỹ mạo phu nhân này chính là chính thê của đích tôn Khánh Quốc Công phủ - Lan Nhu Huệ, cũng là biểu muội của Kiều Thị.
Kiều Thị danh tính lan xa, khắp nơi trong kinh thành đều biết danh tiếng nàng. Từ nhỏ Lan Thị đã lấy Kiều Thị làm mục tiêu, chuyện gì nàng ta cũng muốn phải hơn Kiều Thị, đỉnh điểm không chịu thua kém là đằng trước Kiều Thị vừa gả vào Trấn Quốc Công phủ, thành thê tử của con trưởng đích tôn Giang Thừa Mậu, thì phía sau Lan thị liền đáp ứng hôn sự với trưởng tử Khánh Quốc Công phủ.
Biểu tỷ muội hai người, trước sau đều gả vào Quốc Công phủ uy danh hiển hách. Kiều Thị vào cửa hai năm liền sinh một lúc ba nhi tử, nhưng Lan thị đường con cái lại gian nan hơn, thành thân được bốn năm mới có mỗi một nữ nhi. Giờ khắc này, nữ nhi này đang được Lan thị nắm trong tay, nàng mặc một thân áo váy phấn hồng hoa mai, tên gọi Lương Thanh Huyên.
Khuôn mặt Lan thị tuy không đẹp bằng Kiều Thị, nhưng cũng là một mỹ nhân dung mạo bất phàm, nên nữ nhi của nàng Lương Thanh Huyên, dù mới bảy tám tuổi, nhưng cũng là một dạng xinh đẹp đáng yêu, người gặp người thích.
Tính tình Lương Thanh Huyên dịu dàng hơn so với Lan thị một chút, hiện nay nhìn Giang Diệu trong tay Kiều Thị, nàng liền nhìn về phía mẫu thân mình cười khẽ một cái, rồi hướng sang phía Kiều Thị chào một tiếng “A Di”, rồi nhìn sang Giang Diệu nói: “Biểu muội nhìn mập mạp lên rồi.”
Giang Diệu lúc này nhìn Lương Thanh Huyên, chợt nhớ tới đời trước —— Lương Thanh Huyên mê luyến Nhị ca của nàng, nhưng cuối cùng phải gả cho người mình không thương, gả được hai năm, liền âu sầu sinh bệnh mà chết. Mẫu thân nàng và Lan thị quan hệ không mấy vui vẻ, cho nên nàng cùng Lương Thanh Huyên lui tới không nhiều, nhưng tính tình của Lương Thanh Huyên rất được, mỗi lần gặp nàng đều thân thiết như tỷ muội, khi nghe đươc tin biểu tỷ qua đời, trong lòng nàng đã rất khó chịu.
Trước khi Lương Thanh Huyên qua đời, nàng từng đi gặp tỷ ấy một lần, dung nhan xinh đẹp dịu dàng của biểu tỷ ngày xưa, giờ bị sẩy thai, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, so với nàng ốm yếu lúc ấy thì biểu tỷ nhìn càng suy nhược hơn. Khi ấy nàng mới biết được, thì ra chuyện biểu tỷ yêu thích Nhị ca nàng bị mẫu thân Lan thị biết được, Lan thị không tác thành một chút nào, mà lập tức đem Lương Thanh Huyên gả ra ngoài, chặt đứt ý niệm của biểu tỷ.
•
Khuôn mặt bánh bao của Giang Diệu liền mỉm cười, âm thanh tươi mát ngọt ngào hướng về Lương Thanh Huyên chào: “Huyên biểu tỷ!”
Lan thị mặt mày lạnh nhạt nhìn Kiều Thị, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó nắm tay nhỏ của Lương Thanh Huyên đi vào.
Nhưng nhìn cảnh vui này, Hồ thị sao có thể bỏ qua, nàng ta liền che miệng cười cười, nói: “Huệ muội muội sao lại đi rồi, hai người là biểu tỷ muội, hơn nữa cũng đã làm mẫu thân, làm sao tính tình vẫn giống như hồi bé tính toán.”
Ngoài miệng thì nói có vẻ là thấy bất công thay cho Kiều Thị, nhưng trong lòng Hồ thị thì vui vẻ lắm.
Hồ thị cùng Kiều Thị và Lan thị lớn lên cùng nhau, nhưng người được toả sáng luôn là hai biểu tỷ muội kia, từ gia thế, dung mạo cho đến nhà chồng, Hồ thị cũng không bằng được hai người họ, nên Hồ thị luôn mong ước hai tỷ muội kia nội bộ đấu tranh, đấu càng tàn nhẫn thì nàng ở cạnh xem càng vui vẻ.
Kiều Thị được cái thẳng tính, căn bản không thèm so đo với Hồ thị,
Hồ thị thấy Kiều Thị không phản ứng gì, nụ cười trên mặt cứng đờ, mãi không nói lên lời, trong lòng âm thầm chửi bới Kiều Thị hồi lâu.
Kiều Thị từ nhỏ xuất sắc, dung mạo mỹ miều, gia thê hiển hách, đến khi gả đi lấy chồng, phúc khí vẫn cứ tốt như vậy.
Hồ thị trong lòng cảm thấy không cam lòng cũng không phải ngày một ngày hai.
Sau đó Kiều Thị liền được cung nữ đưa vào Ngọc Thọ đài.
Tại Tử Lý viện không ít tiểu nữ nhi đang tụ tập thành vòng, dường như chơi rất vui vẻ. Kiều Thị dừng bước chân, nhìn khuê nữ trong tay mình, thấy nàng mở đôi mắt to lay láy nhìn. Kiều Thị đau lòng, nghĩ lúc này Trang phi còn chưa đến, bên trong lại nhiều phu nhân thế gia, tiểu nữ nhi tự nhiên sẽ không thích trường hợp gò bó này. Kiều Thị hỏi: “Diệu Diệu muốn đi chơi đùa cùng các tỷ muội sao?”
Giang Diệu nhìn mấy tiểu cô nương bên kia, trong số đó nàng cũng chỉ nhận ra Hoắc Tuyền, nhưng vẫn gật đầu nói: “Nương...Diệu Diệu có thể đi chơi sao?”
Tuy rằng chuyện lần trước đã được giải quyết, nhưng nàng vẫn muốn nghe tình huống của Trần Ngưng Chỉ từ Hoắc Tuyền một chút.
Kiều Thị gật đầu, thả tay đang nắm nữ nhi ra, sau đó lệnh cho hai nha hoàn phía sau đi theo nữ nhi. Hôm nay tiến cung, Kiều Thị không mang nha hoàn thiếp thân của Giang Diệu theo. Nha hoàn Ngọc Trác cùng Phỉ Thuý tuy chăm sóc nữ nhi tận tâm tận lực, nhưng đến cùng chưa bao giờ vào cung, lại ít va chạm xã hội thượng lưu quý tộc, nên nàng sợ xảy ra chuyện sơ sót, vì thế hôm nay chỉ dẫn theo bốn Đại nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc của chính mình.
Thanh Mai cùng Thanh Lan ở lại tiền viện chăm sóc Giang Diệu, còn Thanh Trúc và Thanh Cúc thì cùng Kiều Thị vào Ngọc Thọ đài.
Thanh Mai có chút võ công, nên Kiều Thị đối với nàng yên tâm, dù sao nhân gia tiểu cô nương ở chỗ này chơi, cũng không dám không nói đạo lý đem khuê nữ nhà nàng bắt nạt. Tiểu hài tử, chơi vui vẻ một chút, không có gì phải lo lắng quá.
Kiều Thị nhìn nữ nhi đi đến chỗ mấy tiểu cô nương, thời điểm đang định đi thì phát hiện ngồi bên cạnh bàn đá có một thiếu niên cẩm bào màu lục, bên hông đeo một miếng bạch ngọc phát quan.
Thiếu niên trơn bóng như ngọc, tuấn tú nhã nhặn, ngồi dưới giàn nho, ánh nắng vàng mềm mại chiếu xuống giàn nho xanh biếc, cùng với cẩm bào lục ngọc một vẻ giống nhau, dường như đem lại cảm giác như ẩn như hiện. Phong cảnh như vậy, nhìn đẹp như một bức tranh thiên nhiên. Kiều Thị yêu thích cái đẹp, nên tự nhiên nhìn lâu vài lần, trong lòng không khỏi thầm khen một phen.
Hơn nữa thiếu niên ngọc thụ lâm phong này từng cứu nữ nhi một mạng, Kiều Thị nhìn càng hợp mắt, trong đầu cảm thấy, trong khắp kinh thành to lớn này, cũng không thể tìm ra người thiếu niên thứ hai có khí chất như ngọc này.
Kiều Thị hiểu được tri ân báo đáp, nhưng lúc này qua cảm ơn có chút không thích hợp, liền thu hồi ánh mắt, nghĩ để ngày sau cảm ơn cũng được.
Mấy tiểu cô nương trong Tử Lý viện chính là cùng nhau xem chó con.
Con chó nhỏ này có bộ lông trắng như tuyết, thân hình béo ị, mắt đen láy, rất là đáng yêu.
Giang Diệu không thích chó mèo, nhìn cũng không có hứng thú, nên chỉ giơ tay lôi kéo ống tay ao Hoắc Tuyền: “Tuyền tỷ tỷ.”
Nghe được âm thanh mềm mại của tiểu cô nương, Hoắc Tuyền quay đầu lại, nhìn trước mặt khuôn mặt đáng yêu béo mập của tiểu nữ oa, liền trợn to hai mắt, đánh giá một phen. Nàng cười, giơ tay véo véo mặt bánh bao của Giang Diệu: “mập ra không ít nha!”
Giang Diệu cười cười. Khuôn mặt bánh bao xác thực đáng yêu hơn nhiều so với bộ dáng gầy ốm kia. Nàng lôi kéo Hoắc Tuyền đi đến một bên hỏi sự tình Trần Ngưng Chỉ. Biết được Thái thị vẫn chưa phát hiện Trần Ngưng Chỉ nói dối, liền thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề giải quyết viên mãn, không thể tốt hơn.
Hoắc Tuyền muốn lôi kéo nàng đến xem chó con, nhưng Giang Diệu lắc đầu một cái: “Tỷ đi đi, muội không hứng thú, nên muội ở chỗ này được rồi.”
Hoắc Tuyền cho rằng nàng sợ chó, nhưng tiểu cô nương sĩ diện nên cố ý nói không hứng thú, Hoắc Tuyền cũng phối hợp theo, không có vạch trần nàng:“Được, vậy muội chờ tỷ ở chỗ này, một lúc nữa tỷ quay lại chơi với muội.”
Giang Diệu cười khanh khách gật đầu: “Được.”
Hoắc tuyền nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, Giang Diệu xem xét nhìn bốn phía, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếu niên ngồi bên cạnh bàn đá. Người bên ngoài đều túm năm tụm ba, chỉ có hắn cô độc một mình, hơn nữa dung mạo hắn xuất chúng, nên liền dễ dàng nhìn thấy.
Nàng thoáng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt thiếu niên cũng rơi vào trên mặt của nàng.
Sau đó, ánh mắt hắn liền không dời đi.
Giang Diệu hiểu lễ nghĩa, hơn nữa nàng bây giờ mới là một tiểu nữ oa, không cần cấm kỵ nam nữ khác biệt, nên nàng liền đễn chỗ Lục Lưu.
Nàng nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một chút, mới gọi: “Lục ca ca.”
“... Ừ.” Lục Lưu gật đầu, sau đó một đôi con ngươi đen nháy ở trên mặt nàng nhìn ngắm một phen.
Giang Diệu chớp mắt mấy cái, cảm thấy có chút kỳ quái, liền giơ tay sờ sờ mặt của mình.
Lục Lưu đặt chén trà trong tay xuống, một đôi tay thon dài trắng nõn hướng về phía trước mặt tiểu Nữ Oa.
Hắn duỗi ngón tay ra, ở trên khuôn mặt mập mập phấn nộn nhẹ nhàng chọc chọc mấy lần.
Thật mềm, dường như một khắc sau đó có thể chọc ra nước vậy.
Nàng tự biết mình mập lên, nhưng mà để nam tử xa lạ trạm vào mặt nàng, vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng.
Giang Diệu nhíu mày, má phấn hồng hồng, lùi về sau một bước.
Thấy nàng lui bước, con mắt Lục Lưu nhất thời trầm xuống.
Giang Diệu biết được bên trong Lục Lưu không phải dạng nhìn thanh cao như ngọc, nhưng nàng cùng hắn gặp qua vài lần, thấy hắn đối với nàng đúng là ôn hoà.
Lúc này Lục Lưu nhìn nàng với ánh mắt như vậy, nhất thời Giang Diệu có chút bị doạ, nhưng sau một khắc, thiếu niên khôi phục lại vẻ hờ hững, dường như vẻ mặt nàng mới thấy chỉ là ảo giác.
Nếu nàng không biết trước Lục Lưu sau này sẽ là một nhân vật lớn, thì nàng sẽ cho rằng thiếu niên trước mặt này là ôn hoà vô hại.
Thật là một thiếu niên âm trầm.
Sau đó Lục Lưu thân thủ nhanh nhẹn đem tiểu nữ oa ôm lên, để nàng ngồi trên băng đá bên cạnh hắn.
Đứng ở một bên, Thanh Mai cùng Thanh Lan ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Lưu thấy nàng ngồi ngoan ngoãn, liền cầm lấy quả táo chín đỏ ngon nhất, đưa tới cho nàng: “Ăn đi.”
Giang Diệu thích ăn táo, mặc dù lúc này không thấy đói bụng, nhưng ngồi không thì có vẻ nhàm chán, liền giơ tay nhận lấy quả táo trong tay Lục Lưu:“Cảm ơn Lục ca ca!” (>人<;)
Mặt mày Lục Lưu liền dãn ra, tâm tình có chút thoải mái dễ chịu.
Giang Diệu cắn một miếng, quả táo ngọt giòn lại nhiều nước, đúng là rất ngon.
Trong lúc nàng đang ăn táo thì có âm thanh tiến về phía nàng cùng Lục Lưu.
”Đường huynh, sao huynh lại ngồi ở đây?”
Nghe được âm thanh tiểu cô nương, Giang Diệu ôm trong tay quả táo nhỏ, nhấc mi liếc nhìn. Thấy tiểu cô nương đi tới, ước chừng tám chín tuổi, ăn mặc một bộ nhu quần màu đỏ, trên đầu mang trâm hoa tinh xảo, trang phục thật là đẹp đẽ. Tiểu cô nương xinh đẹp, chỉ là giữa hai lông mày có chút anh khí, cười lên sang sảng thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ, thoải mái.
Vị này chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú, ngày sau là Minh Hà trưởng công chúa.
Cửu công chúa nhìn thấy Lục Lưu, thấy bên cạnh đường huynh có thêm một tiểu nữ oa ngọc tuyết đáng yêu, con ngươi liền sáng ngời, cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng cười cười, nắn nắn mặt bánh bao của Giang Diệu, hướng về phía Lục Lưu nháy mắt mấy cái: “Của huynh? Làm sao chưa từng thấy?”
Lục Lưu không nói gì, thân thủ nhanh nhẹn đem một trong hai cái hộp trong tay Lục Hà đang đứng phía sau cầm lấy, sau đó hướng về phía Cửu công chúa ném tới.
Cửu công chúa động tác nhanh nhẹn, lập tức tiếp được.
Nàng cúi đầu mở ra, liếc mắt nhìn nhìn, cầm lấy tiểu cung tên ghét bỏ, nhíu mày nói: “Ai nha...muội nói đường huynh nghe, huynh tốt xấu gì cũng nên đưa ra lễ vật ra dáng sinh nhật chứ!”
Lục Lưu giương mắt nhìn Cửu công chúa, khẽ mở môi mỏng: “Không muốn?”
Cửu công chúa vội vàng nói: “Muốn muốn muốn, muội muốn vẫn không được sao?” Cửu công chúa đem Lục Lưu coi là Thân huynh trường, đối với hắn đặc biệt tôn trọng. Nhưng nàng không hi vọng tính tình Lục Lưu như vậy, có thể tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật gì đến. Cửu công chúa mỉm cười nhận lấy, nói,“Chờ một lúc A Hằng đến rồi, muội sẽ bảo đệ ấy đến tìm huynh.” Nói xong, liền lại nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của Giang Diệu,còn tiện đường ở trên mặt nàng hôn một cái: “Tiểu muội muội thật đáng yêu.”
Giang Diệu nâng quả táo, nhìn bóng lưng Cửu công chúa rời đi, bỗng nhiên nhớ lại đời trước tẩu tẩu có nói với nàng vị Cửu công chúa này khác biệt so với tất cả mọi người.
Giang Diệu một mặt suy nghĩ sự tình, một mặt gặm quả táo trong tay, bỗng “Rắc” một tiếng, lông mày Giang Diệu lập tức nhíu lên.
Lục Lưu bên cạnh nhìn Giang Diệu lông mày cau lại, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn nhìn nàng không nói lời nào, liền đem quả táo trong tay nàng cầm tới, nhìn thấy phía trên chỗ nàng vừa cắn có chút vết máu, lúc này mặt mày hắn nghi ngờ một trận, nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng thoáng hé miệng cho hắn xem.
Nhìn tiểu cô nương thiếu mất cái răng cửa, gương mặt tuấn tú không hề cảm xúc của Lục Lưu, đột nhiên hiện lên ý cười, nhất thời càng hiện ra phong hoa vô song.
Tiểu lông mày của Giang Diệu càng nhíu chặt, lại nhìn lên thấy Lục Lưu khuôn mặt đang cười, khiến nàng càng ảo não giơ tay tự mình sờ sờ răng cửa.
-----oOo-----
Tác giả có lời muốn nói:
Giang gia Diệu Diệu: Rơi mất răng cửa, kết quả bị phu quân cười nhạo ròng rã một ngày, làm sao trả thù đây! Xin hiến mưu mế! ~~~~(>_
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng lại trước cửa cung.
Phu xe liền đưa bài tử xác nhận thân phận người trong xe ngựa, sau đó thị vệ mới để xe của họ đi vào.
Giang Diệu đưa tay lên vén màn xe nhìn ngó xung quanh, Kiều Thị ngồi ở bên cạnh thấy thế liền cười bảo: “Diệu Diệu, tý nữa vào trong cung phải ngoan, không được chạy loạn, có biết không?”
Trong cung nhiều quy củ, không giống như trong phủ Trấn Quốc, mặc kệ nữ nhi muốn làm gì, trên dưới trong phủ đều chiều theo tính tình nàng.
”Vâng ạ! Diệu Diệu đã biết, nương yên tâm..!” Giang Diệu nghiêng đầu nói, khuôn mặt bánh bao toàn ý cười.
Trước đây nàng bệnh tật gầy yếu, lại không thích cười, không có nửa phần giống tiểu nữ nhi hoạt bát. Bây giờ nghiêng đầu cười tủm tỉm, thêm vào hôm nay ăn vận một thân trang phục tươi tắn, đẹp đẽ, làm cho khuôn mặt nhỏ này càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.
Kiều Thị nhìn ngắm đôi mắt long lanh ngập nước của nữ nhi, không khỏi thấy sững sờ.
Dung mạo của nữ nhi, ngày sau sợ là còn muốn đẹp hơn nàng.
Kiều Thị thích chưng diện, tự nhiên cảm thấy càng đẹp càng tốt, may mắn là nàng được gả cho chính biểu ca thanh mai trúc mã của mình, nên hiểu tính tình cùng gốc rễ của biểu ca... Nhìn đến nữ nhi xinh đẹp bên cạnh, nàng sợ sau này nữ nhi bị gả cho phu quân không tốt, như vậy sẽ hại cả đời của nữ nhi...
Kiều Thị mày liễu khẽ nhíu, cảm thấy sự lo lắng của chính mình có chút hơi sớm, liền tự cười giễu bản thân.
Nàng cúi đầu, nhìn gò má hơi nhợt nhạt vì lạnh của nữ nhi, liền không nhịn được kéo nàng ôm vào lòng. Giang Diệu cũng thuận thế ngồi trong lòng mẫu thân, đôi mắt to chớp chớp nhìn Kiều Thị.
Đời này, đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, nhưng đời trước, nàng đã tới rồi.
Kiều Thị cùng Giang Diệu xuống xe ngựa, sau đó nàng nắm tay Giang Diệu đi đến Ngọc Thọ đài - nơi tổ chức sinh nhật cho Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử.
Vào mùa hè, Ngọc Thọ đài được xây dựng chính giữa hồ nước, xung quang là hoa sen dáng ngọc yêu kiều, nước hồ trong xanh mát mẻ, những loại cá đủ màu sắc thi nhau bơi lội, nhìn vô cùng sống động.
Hoàng cung xưa nay đều là rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy xa hoa, nhưng riêng Ngọc Thọ đài này lại giống như một dòng suối tươi mát chảy qua núi vàng, núi bạc. Hơn nữa xung quanh Ngọc Thọ đài đều là cây xanh toả bóng, đúng là xua tan đi cái nóng nực của mùa hè oi bức, khung cảnh này khiến người ta không khỏi cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Kiều Thị đi vào trong, trên đường cũng gặp vài vị phu nhân thế gia, ai ai cũng đều châu hoàn thuý nhiễu, trang phục khí thế.
Giang Diệu tuổi còn nhỏ, lại không thường xuất môn, nhưng bất quá dựa trên trí nhớ nàng nhớ được cùng với nghe nương và các nàng trò chuyện, trong lòng Giang Diệu cũng sớm đoán được thân phận đối phương.
Vị phu nhân mập mạp mặc một thân áo váy màu xanh lam thêu hoa văn song hỉ, khuôn mặt to tròn, đôi mắt nhỏ dài, nhưng lại là thê tử của Lại Bộ Thị Lang - Hồ thị.
Hồ thị nhìn thấy người đến khá là vui mừng, trên mặt rạng rỡ ý cười, nhìn giọng điệu cùng thần thái dường như cùng Kiều Thị là một đôi tỷ muội tốt.
Hồ thị cùng Kiều Thị nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy người đến từ phía, con ngươi liền sáng ngời, vội vã quay về phía Kiều Thị nói:
”Muội nhìn kìa, Huệ muội muội cũng đang tới, hai người tỷ muội các người không phải hẹn cùng nhau đến chứ?”
Hồ thị trêu ghẹo nói, nhưng đôi mắt nhỏ hẹp kia lại tinh tế liếc nhìn đánh giá vẻ mặt của Kiều Thị.
Kiều Thị sao lại không biết suy nghĩ ấu trĩ trong đầu Hồ thị, sắc mặt nàng liền hờ hững nghiêng người nhìn sang, thấy một thân áo gấm sắc hồng, hoa văn bối tử được dệt nổi vô cùng tinh xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp của vị phu nhân nọ là kiểu tóc sơ uy đoạ kế, nghe thấy tiếng nói chuyện hướng về mình liền dừng lại bước chân.
Vị mỹ mạo phu nhân này chính là chính thê của đích tôn Khánh Quốc Công phủ - Lan Nhu Huệ, cũng là biểu muội của Kiều Thị.
Kiều Thị danh tính lan xa, khắp nơi trong kinh thành đều biết danh tiếng nàng. Từ nhỏ Lan Thị đã lấy Kiều Thị làm mục tiêu, chuyện gì nàng ta cũng muốn phải hơn Kiều Thị, đỉnh điểm không chịu thua kém là đằng trước Kiều Thị vừa gả vào Trấn Quốc Công phủ, thành thê tử của con trưởng đích tôn Giang Thừa Mậu, thì phía sau Lan thị liền đáp ứng hôn sự với trưởng tử Khánh Quốc Công phủ.
Biểu tỷ muội hai người, trước sau đều gả vào Quốc Công phủ uy danh hiển hách. Kiều Thị vào cửa hai năm liền sinh một lúc ba nhi tử, nhưng Lan thị đường con cái lại gian nan hơn, thành thân được bốn năm mới có mỗi một nữ nhi. Giờ khắc này, nữ nhi này đang được Lan thị nắm trong tay, nàng mặc một thân áo váy phấn hồng hoa mai, tên gọi Lương Thanh Huyên.
Khuôn mặt Lan thị tuy không đẹp bằng Kiều Thị, nhưng cũng là một mỹ nhân dung mạo bất phàm, nên nữ nhi của nàng Lương Thanh Huyên, dù mới bảy tám tuổi, nhưng cũng là một dạng xinh đẹp đáng yêu, người gặp người thích.
Tính tình Lương Thanh Huyên dịu dàng hơn so với Lan thị một chút, hiện nay nhìn Giang Diệu trong tay Kiều Thị, nàng liền nhìn về phía mẫu thân mình cười khẽ một cái, rồi hướng sang phía Kiều Thị chào một tiếng “A Di”, rồi nhìn sang Giang Diệu nói: “Biểu muội nhìn mập mạp lên rồi.”
Giang Diệu lúc này nhìn Lương Thanh Huyên, chợt nhớ tới đời trước —— Lương Thanh Huyên mê luyến Nhị ca của nàng, nhưng cuối cùng phải gả cho người mình không thương, gả được hai năm, liền âu sầu sinh bệnh mà chết. Mẫu thân nàng và Lan thị quan hệ không mấy vui vẻ, cho nên nàng cùng Lương Thanh Huyên lui tới không nhiều, nhưng tính tình của Lương Thanh Huyên rất được, mỗi lần gặp nàng đều thân thiết như tỷ muội, khi nghe đươc tin biểu tỷ qua đời, trong lòng nàng đã rất khó chịu.
Trước khi Lương Thanh Huyên qua đời, nàng từng đi gặp tỷ ấy một lần, dung nhan xinh đẹp dịu dàng của biểu tỷ ngày xưa, giờ bị sẩy thai, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, so với nàng ốm yếu lúc ấy thì biểu tỷ nhìn càng suy nhược hơn. Khi ấy nàng mới biết được, thì ra chuyện biểu tỷ yêu thích Nhị ca nàng bị mẫu thân Lan thị biết được, Lan thị không tác thành một chút nào, mà lập tức đem Lương Thanh Huyên gả ra ngoài, chặt đứt ý niệm của biểu tỷ.
•
Khuôn mặt bánh bao của Giang Diệu liền mỉm cười, âm thanh tươi mát ngọt ngào hướng về Lương Thanh Huyên chào: “Huyên biểu tỷ!”
Lan thị mặt mày lạnh nhạt nhìn Kiều Thị, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó nắm tay nhỏ của Lương Thanh Huyên đi vào.
Nhưng nhìn cảnh vui này, Hồ thị sao có thể bỏ qua, nàng ta liền che miệng cười cười, nói: “Huệ muội muội sao lại đi rồi, hai người là biểu tỷ muội, hơn nữa cũng đã làm mẫu thân, làm sao tính tình vẫn giống như hồi bé tính toán.”
Ngoài miệng thì nói có vẻ là thấy bất công thay cho Kiều Thị, nhưng trong lòng Hồ thị thì vui vẻ lắm.
Hồ thị cùng Kiều Thị và Lan thị lớn lên cùng nhau, nhưng người được toả sáng luôn là hai biểu tỷ muội kia, từ gia thế, dung mạo cho đến nhà chồng, Hồ thị cũng không bằng được hai người họ, nên Hồ thị luôn mong ước hai tỷ muội kia nội bộ đấu tranh, đấu càng tàn nhẫn thì nàng ở cạnh xem càng vui vẻ.
Kiều Thị được cái thẳng tính, căn bản không thèm so đo với Hồ thị,
Hồ thị thấy Kiều Thị không phản ứng gì, nụ cười trên mặt cứng đờ, mãi không nói lên lời, trong lòng âm thầm chửi bới Kiều Thị hồi lâu.
Kiều Thị từ nhỏ xuất sắc, dung mạo mỹ miều, gia thê hiển hách, đến khi gả đi lấy chồng, phúc khí vẫn cứ tốt như vậy.
Hồ thị trong lòng cảm thấy không cam lòng cũng không phải ngày một ngày hai.
Sau đó Kiều Thị liền được cung nữ đưa vào Ngọc Thọ đài.
Tại Tử Lý viện không ít tiểu nữ nhi đang tụ tập thành vòng, dường như chơi rất vui vẻ. Kiều Thị dừng bước chân, nhìn khuê nữ trong tay mình, thấy nàng mở đôi mắt to lay láy nhìn. Kiều Thị đau lòng, nghĩ lúc này Trang phi còn chưa đến, bên trong lại nhiều phu nhân thế gia, tiểu nữ nhi tự nhiên sẽ không thích trường hợp gò bó này. Kiều Thị hỏi: “Diệu Diệu muốn đi chơi đùa cùng các tỷ muội sao?”
Giang Diệu nhìn mấy tiểu cô nương bên kia, trong số đó nàng cũng chỉ nhận ra Hoắc Tuyền, nhưng vẫn gật đầu nói: “Nương...Diệu Diệu có thể đi chơi sao?”
Tuy rằng chuyện lần trước đã được giải quyết, nhưng nàng vẫn muốn nghe tình huống của Trần Ngưng Chỉ từ Hoắc Tuyền một chút.
Kiều Thị gật đầu, thả tay đang nắm nữ nhi ra, sau đó lệnh cho hai nha hoàn phía sau đi theo nữ nhi. Hôm nay tiến cung, Kiều Thị không mang nha hoàn thiếp thân của Giang Diệu theo. Nha hoàn Ngọc Trác cùng Phỉ Thuý tuy chăm sóc nữ nhi tận tâm tận lực, nhưng đến cùng chưa bao giờ vào cung, lại ít va chạm xã hội thượng lưu quý tộc, nên nàng sợ xảy ra chuyện sơ sót, vì thế hôm nay chỉ dẫn theo bốn Đại nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc của chính mình.
Thanh Mai cùng Thanh Lan ở lại tiền viện chăm sóc Giang Diệu, còn Thanh Trúc và Thanh Cúc thì cùng Kiều Thị vào Ngọc Thọ đài.
Thanh Mai có chút võ công, nên Kiều Thị đối với nàng yên tâm, dù sao nhân gia tiểu cô nương ở chỗ này chơi, cũng không dám không nói đạo lý đem khuê nữ nhà nàng bắt nạt. Tiểu hài tử, chơi vui vẻ một chút, không có gì phải lo lắng quá.
Kiều Thị nhìn nữ nhi đi đến chỗ mấy tiểu cô nương, thời điểm đang định đi thì phát hiện ngồi bên cạnh bàn đá có một thiếu niên cẩm bào màu lục, bên hông đeo một miếng bạch ngọc phát quan.
Thiếu niên trơn bóng như ngọc, tuấn tú nhã nhặn, ngồi dưới giàn nho, ánh nắng vàng mềm mại chiếu xuống giàn nho xanh biếc, cùng với cẩm bào lục ngọc một vẻ giống nhau, dường như đem lại cảm giác như ẩn như hiện. Phong cảnh như vậy, nhìn đẹp như một bức tranh thiên nhiên. Kiều Thị yêu thích cái đẹp, nên tự nhiên nhìn lâu vài lần, trong lòng không khỏi thầm khen một phen.
Hơn nữa thiếu niên ngọc thụ lâm phong này từng cứu nữ nhi một mạng, Kiều Thị nhìn càng hợp mắt, trong đầu cảm thấy, trong khắp kinh thành to lớn này, cũng không thể tìm ra người thiếu niên thứ hai có khí chất như ngọc này.
Kiều Thị hiểu được tri ân báo đáp, nhưng lúc này qua cảm ơn có chút không thích hợp, liền thu hồi ánh mắt, nghĩ để ngày sau cảm ơn cũng được.
Mấy tiểu cô nương trong Tử Lý viện chính là cùng nhau xem chó con.
Con chó nhỏ này có bộ lông trắng như tuyết, thân hình béo ị, mắt đen láy, rất là đáng yêu.
Giang Diệu không thích chó mèo, nhìn cũng không có hứng thú, nên chỉ giơ tay lôi kéo ống tay ao Hoắc Tuyền: “Tuyền tỷ tỷ.”
Nghe được âm thanh mềm mại của tiểu cô nương, Hoắc Tuyền quay đầu lại, nhìn trước mặt khuôn mặt đáng yêu béo mập của tiểu nữ oa, liền trợn to hai mắt, đánh giá một phen. Nàng cười, giơ tay véo véo mặt bánh bao của Giang Diệu: “mập ra không ít nha!”
Giang Diệu cười cười. Khuôn mặt bánh bao xác thực đáng yêu hơn nhiều so với bộ dáng gầy ốm kia. Nàng lôi kéo Hoắc Tuyền đi đến một bên hỏi sự tình Trần Ngưng Chỉ. Biết được Thái thị vẫn chưa phát hiện Trần Ngưng Chỉ nói dối, liền thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề giải quyết viên mãn, không thể tốt hơn.
Hoắc Tuyền muốn lôi kéo nàng đến xem chó con, nhưng Giang Diệu lắc đầu một cái: “Tỷ đi đi, muội không hứng thú, nên muội ở chỗ này được rồi.”
Hoắc Tuyền cho rằng nàng sợ chó, nhưng tiểu cô nương sĩ diện nên cố ý nói không hứng thú, Hoắc Tuyền cũng phối hợp theo, không có vạch trần nàng:“Được, vậy muội chờ tỷ ở chỗ này, một lúc nữa tỷ quay lại chơi với muội.”
Giang Diệu cười khanh khách gật đầu: “Được.”
Hoắc tuyền nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, Giang Diệu xem xét nhìn bốn phía, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếu niên ngồi bên cạnh bàn đá. Người bên ngoài đều túm năm tụm ba, chỉ có hắn cô độc một mình, hơn nữa dung mạo hắn xuất chúng, nên liền dễ dàng nhìn thấy.
Nàng thoáng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt thiếu niên cũng rơi vào trên mặt của nàng.
Sau đó, ánh mắt hắn liền không dời đi.
Giang Diệu hiểu lễ nghĩa, hơn nữa nàng bây giờ mới là một tiểu nữ oa, không cần cấm kỵ nam nữ khác biệt, nên nàng liền đễn chỗ Lục Lưu.
Nàng nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một chút, mới gọi: “Lục ca ca.”
“... Ừ.” Lục Lưu gật đầu, sau đó một đôi con ngươi đen nháy ở trên mặt nàng nhìn ngắm một phen.
Giang Diệu chớp mắt mấy cái, cảm thấy có chút kỳ quái, liền giơ tay sờ sờ mặt của mình.
Lục Lưu đặt chén trà trong tay xuống, một đôi tay thon dài trắng nõn hướng về phía trước mặt tiểu Nữ Oa.
Hắn duỗi ngón tay ra, ở trên khuôn mặt mập mập phấn nộn nhẹ nhàng chọc chọc mấy lần.
Thật mềm, dường như một khắc sau đó có thể chọc ra nước vậy.
Nàng tự biết mình mập lên, nhưng mà để nam tử xa lạ trạm vào mặt nàng, vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng.
Giang Diệu nhíu mày, má phấn hồng hồng, lùi về sau một bước.
Thấy nàng lui bước, con mắt Lục Lưu nhất thời trầm xuống.
Giang Diệu biết được bên trong Lục Lưu không phải dạng nhìn thanh cao như ngọc, nhưng nàng cùng hắn gặp qua vài lần, thấy hắn đối với nàng đúng là ôn hoà.
Lúc này Lục Lưu nhìn nàng với ánh mắt như vậy, nhất thời Giang Diệu có chút bị doạ, nhưng sau một khắc, thiếu niên khôi phục lại vẻ hờ hững, dường như vẻ mặt nàng mới thấy chỉ là ảo giác.
Nếu nàng không biết trước Lục Lưu sau này sẽ là một nhân vật lớn, thì nàng sẽ cho rằng thiếu niên trước mặt này là ôn hoà vô hại.
Thật là một thiếu niên âm trầm.
Sau đó Lục Lưu thân thủ nhanh nhẹn đem tiểu nữ oa ôm lên, để nàng ngồi trên băng đá bên cạnh hắn.
Đứng ở một bên, Thanh Mai cùng Thanh Lan ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Lưu thấy nàng ngồi ngoan ngoãn, liền cầm lấy quả táo chín đỏ ngon nhất, đưa tới cho nàng: “Ăn đi.”
Giang Diệu thích ăn táo, mặc dù lúc này không thấy đói bụng, nhưng ngồi không thì có vẻ nhàm chán, liền giơ tay nhận lấy quả táo trong tay Lục Lưu:“Cảm ơn Lục ca ca!” (>人<;)
Mặt mày Lục Lưu liền dãn ra, tâm tình có chút thoải mái dễ chịu.
Giang Diệu cắn một miếng, quả táo ngọt giòn lại nhiều nước, đúng là rất ngon.
Trong lúc nàng đang ăn táo thì có âm thanh tiến về phía nàng cùng Lục Lưu.
”Đường huynh, sao huynh lại ngồi ở đây?”
Nghe được âm thanh tiểu cô nương, Giang Diệu ôm trong tay quả táo nhỏ, nhấc mi liếc nhìn. Thấy tiểu cô nương đi tới, ước chừng tám chín tuổi, ăn mặc một bộ nhu quần màu đỏ, trên đầu mang trâm hoa tinh xảo, trang phục thật là đẹp đẽ. Tiểu cô nương xinh đẹp, chỉ là giữa hai lông mày có chút anh khí, cười lên sang sảng thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ, thoải mái.
Vị này chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú, ngày sau là Minh Hà trưởng công chúa.
Cửu công chúa nhìn thấy Lục Lưu, thấy bên cạnh đường huynh có thêm một tiểu nữ oa ngọc tuyết đáng yêu, con ngươi liền sáng ngời, cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng cười cười, nắn nắn mặt bánh bao của Giang Diệu, hướng về phía Lục Lưu nháy mắt mấy cái: “Của huynh? Làm sao chưa từng thấy?”
Lục Lưu không nói gì, thân thủ nhanh nhẹn đem một trong hai cái hộp trong tay Lục Hà đang đứng phía sau cầm lấy, sau đó hướng về phía Cửu công chúa ném tới.
Cửu công chúa động tác nhanh nhẹn, lập tức tiếp được.
Nàng cúi đầu mở ra, liếc mắt nhìn nhìn, cầm lấy tiểu cung tên ghét bỏ, nhíu mày nói: “Ai nha...muội nói đường huynh nghe, huynh tốt xấu gì cũng nên đưa ra lễ vật ra dáng sinh nhật chứ!”
Lục Lưu giương mắt nhìn Cửu công chúa, khẽ mở môi mỏng: “Không muốn?”
Cửu công chúa vội vàng nói: “Muốn muốn muốn, muội muốn vẫn không được sao?” Cửu công chúa đem Lục Lưu coi là Thân huynh trường, đối với hắn đặc biệt tôn trọng. Nhưng nàng không hi vọng tính tình Lục Lưu như vậy, có thể tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật gì đến. Cửu công chúa mỉm cười nhận lấy, nói,“Chờ một lúc A Hằng đến rồi, muội sẽ bảo đệ ấy đến tìm huynh.” Nói xong, liền lại nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của Giang Diệu,còn tiện đường ở trên mặt nàng hôn một cái: “Tiểu muội muội thật đáng yêu.”
Giang Diệu nâng quả táo, nhìn bóng lưng Cửu công chúa rời đi, bỗng nhiên nhớ lại đời trước tẩu tẩu có nói với nàng vị Cửu công chúa này khác biệt so với tất cả mọi người.
Giang Diệu một mặt suy nghĩ sự tình, một mặt gặm quả táo trong tay, bỗng “Rắc” một tiếng, lông mày Giang Diệu lập tức nhíu lên.
Lục Lưu bên cạnh nhìn Giang Diệu lông mày cau lại, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn nhìn nàng không nói lời nào, liền đem quả táo trong tay nàng cầm tới, nhìn thấy phía trên chỗ nàng vừa cắn có chút vết máu, lúc này mặt mày hắn nghi ngờ một trận, nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng thoáng hé miệng cho hắn xem.
Nhìn tiểu cô nương thiếu mất cái răng cửa, gương mặt tuấn tú không hề cảm xúc của Lục Lưu, đột nhiên hiện lên ý cười, nhất thời càng hiện ra phong hoa vô song.
Tiểu lông mày của Giang Diệu càng nhíu chặt, lại nhìn lên thấy Lục Lưu khuôn mặt đang cười, khiến nàng càng ảo não giơ tay tự mình sờ sờ răng cửa.
-----oOo-----
Tác giả có lời muốn nói:
Giang gia Diệu Diệu: Rơi mất răng cửa, kết quả bị phu quân cười nhạo ròng rã một ngày, làm sao trả thù đây! Xin hiến mưu mế! ~~~~(>_
Danh sách chương