Tấu chương mà Mai Như viết thay Phó Tranh được gửi cấp tốc về kinh thành, Duyên Xương Đế mau chóng ban bố ý chỉ. Triều Ngụy lấy danh nghĩa trợ giúp để xuất binh đến Tây Khương, Phương Đăng Vân chỉ huy còn thập nhất hoàng tử giám sát. Mai Như và Phó Tranh đều phải về kinh phục mệnh ngay.
Phó Chiêu vô cùng bất ngờ trước quyết định này lẫn chức vụ giám sát từ trên trời rớt xuống. Hắn cuống quít hỏi, “Thất ca! Thất ca! Phụ hoàng có ý gì?”
Lúc ấy Phó Tranh đang luyện viết bằng tay trái. Hắn nghe Phó Chiêu hỏi bèn ngước nhìn giây lát rồi cúi đầu viết tiếp, hờ hững bảo, “Thứ nhất, đệ ở ngay đây nên tiện cho việc giám sát. Thứ hai, tất nhiên phụ hoàng muốn đệ rèn luyện. Thứ ba,” Phó Tranh thoáng dừng nói mới tiếp lời, “chắc lại định tặng viên đá mài dao cho thái tử. Không thì cũng vì mục đích thử hai chúng ta.” Lời hắn nói nghe thật tàn nhẫn nhưng giọng hắn đều đều chứ chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Phó Tranh biết lần này mình về kinh sẽ gặp lành ít dữ nhiều. Trong mắt hắn, kinh thành là một tấm lưới, chỉ cần hắn trở về là đâm đầu vô cái bẫy được thiết kế tinh vi. Hắn ngầm hiểu tất cả những chuyện đó và cũng thận trọng lên kế hoạch, song hắn chẳng ngờ mình vừa bị hạ bệ thì phụ hoàng đã gấp gấp nâng đỡ thập nhất đệ. Phó Tranh cười khẩy, e rằng phụ hoàng chỉ coi bọn họ là quân cờ để mài giũa thái tử thôi.
Mọi người nói lòng vua khó dò, đã đến nước này thì Phó Tranh cũng lười suy đoán. Hắn nhắc nhở thập nhất đệ, “Bất kể phụ hoàng có ý gì chăng nữa, đệ cứ làm tốt trách nhiệm của mình, đừng hành động bốc đồng.”
Phó Chiêu hoang mang gật đầu, hắn lo lắng nói, “Thất ca về kinh liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Tạm thời thì không,” Phó Tranh lạnh lùng đáp. Hắn và Chiêu nhi cùng một mẹ đẻ ra, phụ hoàng nhất định sẽ chẳng làm gì quá đáng nhằm vỗ về lòng người trong lúc Phó Chiêu giám sát quân đội ngoài chiến trường. Những kẻ khác thì chưa chắc.
“Thất ca hãy nhanh chóng cưới Chu tỷ tỷ nếu tình hình thật sự bất ổn,” Phó Chiêu đề xuất. Có thêm Hạ Thái phó đồng nghĩa với gia tăng thế lực. Toàn kinh thành biết Phó Tranh sẽ cưới Chu Tố Khanh khi trở về, cưới trễ hay cưới sớm cũng là cưới.
Ánh mắt Phó Tranh nặng nề, hắn đáp, “Ta biết.”
Thánh chỉ của Duyên Xương Đế đến cùng đại quân triều Ngụy, vì vậy Mai Như và Phó Tranh không được trì hoãn mà phải lập tức về kinh.
Dĩ nhiên Mai Tương sẽ ở lại đánh giặc. Hắn đưa Mai Như lên xe ngựa rồi đi chắp tay chào Phó Tranh, thành khẩn nhờ vả, “Chuyến này làm phiền điện hạ chiếu cố muội muội của ti chức.”
Phó Tranh liếc chiếc xe ngựa đằng sau và gật đầu, “Tất nhiên rồi.”
Thừa dịp Mai Tương vắng mặt, Phó Chiêu căn dặn Mai Như, “Tuần Tuần, gặp chuyện gì cũng nhớ báo thất ca nhé.”
Lời dặn của hắn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Mai Như biết hắn có ý tốt nên không đấu võ mồm, nàng ôn tồn bảo, “Đao kiếm vô tình, điện hạ hãy cẩn thận.”
Phó Chiêu gật đầu lia lịa, hắn lại tặng nàng một rổ hạnh, “Ta tìm mua tại nhà nông ở phụ cận đấy, ngươi giữ lấy mà ăn vặt trên đường.” Hắn hứa hẹn, “Bao giờ thắng trận trở về thì ta sẽ mang thêm cho ngươi.”
Hắn luôn ngây ngô như thế; Mai Như cười nhạt, nàng bỗng thấy hơi chua xót.
Nụ cười của Phó Chiêu lại rạng rỡ đúng lứa tuổi thiếu niên.
Hai người quả thật vẽ nên bức tranh đẹp về thanh mai trúc mã.
Phó Tranh lẳng lặng dời mắt rồi xoay người lên ngựa.
Hắn bị thương quá nặng nên vẫn mặc áo choàng khi cưỡi ngựa, vạt áo tung bay tựa mây đen quay cuồng phía chân trời. Vai phải mất đi miếng thịt làm toàn bộ cánh tay Phó Tranh không thể cử động hay dùng sức, tay trái hắn phải gắng gượng khống chế cương ngựa suốt đường đi. Cưỡi ngựa xóc cả ngày dẫn đến vai hắn lẫn các vết thương chưa lành khác lại bị rách. Lúc dựng trại nghỉ ngơi, chiếc áo trắng tinh của hắn lấm tấm vết máu đỏ tươi còn môi hắn thì tái nhợt. Phó Tranh buộc phải gọi quân y.
Ban đêm yên tĩnh nên việc như vậy cũng gây ồn, Mai Như ở trong cùng mà vẫn nghe thấy. Giữa bóng tối đen đặc, thiếu nữ lặng lẽ ngồi dậy. Bên ngoài có người nói, “Vết thương của điện hạ bị rách miệng, lấy nước sạch tới đây.” Không hiểu sao Mai Như chợt thấy nội tâm khó chịu và nặng trĩu. Nàng không còn buồn ngủ, chỉ thất thần ngồi tại chỗ.
Phó Tranh bị thương vì nàng. Giây phút mũi tên dính độc kia xé không khí, hắn chẳng hề do dự mà bảo vệ nàng; lúc gặp mấy chục binh lính truy đuổi, hắn cũng giấu nàng vào nơi an toàn trước và để lại thanh chủy thủ duy nhất cho nàng phòng thân. Kiếp này, Phó Tranh tốt với Mai Như tới mức vượt qua mọi nhận thức của nàng. Hắn chuẩn bị mọi thứ thay Mai Như, kể cả lót đường sẵn, thậm chí to gan đối chọi với thái tử. Bây giờ chẳng biết hắn đủ sức an toàn rút lui không.
Mai Như hiểu Phó Tranh. Một khi Phó Tranh đã tốt với ai là sẽ toàn tâm toàn ý, từ suy nghĩ tới hành động liều lĩnh. Kiếp trước hắn thích nhị tỷ tỷ, hắn khắc ghi nàng ấy vào xương tủy và máu thịt. Kiếp này tự dưng đối tượng đổi thành nàng. Nếu kiếp trước Phó Tranh tốt với nàng bằng một phần vạn hiện tại, Mai Như chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để theo hắn. Song giờ đây nàng không làm được.
Thuở ấy hắn chỉ biết ghẻ lạnh nàng, khiến trái tim nàng đóng băng. Lần duy nhất hắn tỏ ra ấm áp là lúc nàng sảy thai, Phó Tranh ngồi mép giường và cầm chén thuốc để đút cho nàng. Mai Như òa khóc ngay khi nước thuốc vừa vào miệng. Hắn sững sờ hồi lâu mới gian nan trấn an, “Đừng khóc, có hại cho sức khỏe.” Mai Như lặng thinh, nàng không muốn nhìn mặt hắn nên nghiêng đầu sang một bên, nước mắt nàng tuôn rơi một cách mất kiểm soát.
Mọi nỗi đau, mọi mong đợi, mọi thứ thuộc về nàng dường như đã trôi đi cùng những giọt nước mắt hôm đó. Thế nên ngày Mai Như tự sát, nàng chẳng nhỏ dù chỉ một giọt.
Mai Như thở dài rồi mệt mỏi gục đầu.
Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại nhưng trái tim nàng nghẹn ngào như bị cái gì bóp chặt.
Đoàn người xuất phát lần hai vào sáng sớm hôm sau, Mai Như uể oải lên xe. Nàng nghĩ đến gì đó nên bỗng khựng lại rồi nghiêng người vén màn xe và nhìn Phó Tranh ở xa xa phía trước. Thiếu nữ chỉ liếc sơ qua mà thanh niên đã ngoái đầu lại. Nắng sớm le lói khiến mặt Phó Tranh trắng gấp bội, khuôn mặt gầy làm hắn trông càng lạnh lùng lẫn sắc bén. Mai Như không trốn tránh, nàng bình thản đáp trả ánh mắt hắn.
Ánh mắt khó tả kia nhẹ nhàng vuốt ve trái tim người đàn ông.
Hiện giờ Phó Tranh cũng coi như hiểu nàng, hắn biết Mai Như chỉ hành xử khác thường khi có việc. Vì vậy hắn chủ động hỏi bằng giọng dịu dàng hiếm hoi, “Sao thế?”
Mai Như trầm mặc trong chốc lát rồi cung kính đề nghị, “Điện hạ bị thương nặng chưa lành, hôm nay để ta cưỡi ngựa còn điện hạ xin hãy ngồi xe.” Phó Tranh cứu nàng mới bị thương, nếu chuyện đêm qua lặp lại thì vết thương sẽ mãi mãi không lành. Mai Như băn khoăn mãi và cuối cùng cũng mềm lòng, tuy nhiên bọn họ có mỗi một chiếc xe ngựa thôi.
Nàng nói xong liền xuống xe, Phó Tranh vội cản nàng, “Không cần phiền vậy.”
Mai Như sửng sốt. Nàng tưởng Phó Tranh đang lịch sự từ chối nên tính khuyên nhủ thêm, ai dè hắn vén rèm rồi lên xe trong nháy mắt! Mai Như chỉ thoáng ngớ người mà hắn đã thản nhiên ngồi cạnh nàng.
Bên trong xe không rộng rãi thoải mái, hành lý của nàng chiếm nguyên một góc, chưa kể còn rổ hạnh bên cạnh. Mặt Mai Như đỏ bừng, nàng bật dậy và hấp tấp thò người khỏi xe. Phó Tranh nhanh nhẹn túm cổ tay nàng, hắn nghiêm nghị ra lệnh cho người bên ngoài, “Lên đường.”
Xung quanh đều là thân binh của hắn, bọn họ im phăng phắc cũng như giả bộ chẳng thấy gì.
Mọi người tức khắc khởi hành trước mệnh lệnh từ hắn.
Xe vừa lăn bánh là Phó Tranh siết tay Mai Như rồi đột ngột giật một cái. Thiếu nữ ngã lên người hắn, Mai Như chưa kịp giãy giụa thì Phó Tranh đã ôm chầm lấy nàng!
Mai Như đã trổ mã và cao hơn nhiều, song nàng vẫn là cô nương gầy yếu trước thân hình cao lớn của Phó Tranh. Cú giật đó làm cả người nàng lọt thỏm vô lòng hắn, Mai Như quay đầu để trùng hợp nhìn vào mắt Phó Tranh.
Mai Như căng thẳng cùng cực, toàn thân nàng cứng đờ còn đầu óc thì trống rỗng. Tay chân nàng dùng hết sức bình sinh mà luống cuống đẩy rồi đá hắn. Lần này dù Mai Như thô bạo đụng vào vết thương chưa mọc thịt cũng vô dụng, Phó Tranh ôm chặt nàng và quyết không buông tay.
Chắc vì đau nên trán hắn đổ mồ hôi, nhưng Phó Tranh chẳng than hay rên dù chỉ một tiếng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm người trong lòng.
Đôi mắt người đàn ông đen như mực, nó tựa cái đầm sâu lạnh lẽo quá mức mỗi lần nhìn chòng chọc ai đó. Nó cũng giống chim ưng, có thể chọc thủng trái tim người ta.
Phó Tranh bảo nàng, “A Như đang giữ chủy thủ mà, nếu nàng chưa hết giận thì cứ đâm bản vương một nhát.”
Hắn không bao giờ dễ dàng buông tha những thứ mình khao khát. Mai Như nghi ngờ mình có đâm hắn thật thì người này vẫn sẽ ôm nàng đến chết.
Giống như hắn làm mọi thứ vì nhị tỷ tỷ trong kiếp trước…
Mai Như im bặt và ngừng đấm đá, nàng suy sụp ngồi với cái đầu cúi gằm cùng cái miệng ngậm chặt.
Đôi mắt đẹp rực rỡ của nàng giờ tràn đầy bi thương.
Phó Tranh duỗi tay sờ mắt nàng. “A Như, nàng quan tâm bản vương,” hắn bỗng cất tiếng.
“Điện hạ cứ đùa.” Mai Như nghiêng đầu né tay hắn.
Phó Tranh nói tiếp, “Nếu chả thèm quan tâm bản vương thì ban nãy nàng sẽ không nhìn bản vương.” Hắn nhìn người rất chính xác, xưa nay chưa từng sai.
Mai Như cười gằn, “Điện hạ cứu mạng ta nên tất nhiên phải cảm kích rồi, nếu vậy cũng tính là quan tâm thì cứ coi như thế đi.”
Cái lưỡi tinh ranh này thật khiến người ta nghẹn họng, Phó Tranh hoàn toàn ngó lơ nó. Hắn chăm chú ngắm cô nương trong lòng mình, dõi theo bờ môi đỏ của nàng giận dữ khép mở. Phó Tranh khẽ cười, hắn giữ cằm nàng rồi cúi đầu hôn cô bé con khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Khoảnh khắc hai đôi môi mềm mại tiếp xúc, đầu Mai Như nổ tung!
Trong chớp mắt, tiếng vó ngựa ngoài kia vang vọng và xông thẳng vào tai nàng. Chớp mắt kế tiếp, nàng cảm nhận nụ hôn này rõ rệt hơn; đầu nàng cố tình phóng đại mỗi lần hai bên thân mật đụng chạm. Đây là việc không cần thầy dạy cũng hiểu, đôi môi mỏng lạnh của Phó Tranh ngậm lấy và mút cánh môi mịn của nàng. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc hôn một cô nương. Hắn hôn sâu vậy làm Mai Như nghẹt thở. Sức nàng nào đấu lại hắn; mặc cho Phó Tranh bị thương, mặc cho nàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay xiềng xích thì cũng chẳng thấm vào đâu. Nàng quả thật đang phí phạm sức lực.
Người đàn ông chỉ buông tha Mai Như khi lệ vương trên đôi mắt nàng.
Phó Tranh lau nước mắt cho thiếu nữ, dịu dàng hỏi, “Thế này mà A Như còn nói lòng mình không có bản vương ư?”
Phó Chiêu vô cùng bất ngờ trước quyết định này lẫn chức vụ giám sát từ trên trời rớt xuống. Hắn cuống quít hỏi, “Thất ca! Thất ca! Phụ hoàng có ý gì?”
Lúc ấy Phó Tranh đang luyện viết bằng tay trái. Hắn nghe Phó Chiêu hỏi bèn ngước nhìn giây lát rồi cúi đầu viết tiếp, hờ hững bảo, “Thứ nhất, đệ ở ngay đây nên tiện cho việc giám sát. Thứ hai, tất nhiên phụ hoàng muốn đệ rèn luyện. Thứ ba,” Phó Tranh thoáng dừng nói mới tiếp lời, “chắc lại định tặng viên đá mài dao cho thái tử. Không thì cũng vì mục đích thử hai chúng ta.” Lời hắn nói nghe thật tàn nhẫn nhưng giọng hắn đều đều chứ chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Phó Tranh biết lần này mình về kinh sẽ gặp lành ít dữ nhiều. Trong mắt hắn, kinh thành là một tấm lưới, chỉ cần hắn trở về là đâm đầu vô cái bẫy được thiết kế tinh vi. Hắn ngầm hiểu tất cả những chuyện đó và cũng thận trọng lên kế hoạch, song hắn chẳng ngờ mình vừa bị hạ bệ thì phụ hoàng đã gấp gấp nâng đỡ thập nhất đệ. Phó Tranh cười khẩy, e rằng phụ hoàng chỉ coi bọn họ là quân cờ để mài giũa thái tử thôi.
Mọi người nói lòng vua khó dò, đã đến nước này thì Phó Tranh cũng lười suy đoán. Hắn nhắc nhở thập nhất đệ, “Bất kể phụ hoàng có ý gì chăng nữa, đệ cứ làm tốt trách nhiệm của mình, đừng hành động bốc đồng.”
Phó Chiêu hoang mang gật đầu, hắn lo lắng nói, “Thất ca về kinh liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Tạm thời thì không,” Phó Tranh lạnh lùng đáp. Hắn và Chiêu nhi cùng một mẹ đẻ ra, phụ hoàng nhất định sẽ chẳng làm gì quá đáng nhằm vỗ về lòng người trong lúc Phó Chiêu giám sát quân đội ngoài chiến trường. Những kẻ khác thì chưa chắc.
“Thất ca hãy nhanh chóng cưới Chu tỷ tỷ nếu tình hình thật sự bất ổn,” Phó Chiêu đề xuất. Có thêm Hạ Thái phó đồng nghĩa với gia tăng thế lực. Toàn kinh thành biết Phó Tranh sẽ cưới Chu Tố Khanh khi trở về, cưới trễ hay cưới sớm cũng là cưới.
Ánh mắt Phó Tranh nặng nề, hắn đáp, “Ta biết.”
Thánh chỉ của Duyên Xương Đế đến cùng đại quân triều Ngụy, vì vậy Mai Như và Phó Tranh không được trì hoãn mà phải lập tức về kinh.
Dĩ nhiên Mai Tương sẽ ở lại đánh giặc. Hắn đưa Mai Như lên xe ngựa rồi đi chắp tay chào Phó Tranh, thành khẩn nhờ vả, “Chuyến này làm phiền điện hạ chiếu cố muội muội của ti chức.”
Phó Tranh liếc chiếc xe ngựa đằng sau và gật đầu, “Tất nhiên rồi.”
Thừa dịp Mai Tương vắng mặt, Phó Chiêu căn dặn Mai Như, “Tuần Tuần, gặp chuyện gì cũng nhớ báo thất ca nhé.”
Lời dặn của hắn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Mai Như biết hắn có ý tốt nên không đấu võ mồm, nàng ôn tồn bảo, “Đao kiếm vô tình, điện hạ hãy cẩn thận.”
Phó Chiêu gật đầu lia lịa, hắn lại tặng nàng một rổ hạnh, “Ta tìm mua tại nhà nông ở phụ cận đấy, ngươi giữ lấy mà ăn vặt trên đường.” Hắn hứa hẹn, “Bao giờ thắng trận trở về thì ta sẽ mang thêm cho ngươi.”
Hắn luôn ngây ngô như thế; Mai Như cười nhạt, nàng bỗng thấy hơi chua xót.
Nụ cười của Phó Chiêu lại rạng rỡ đúng lứa tuổi thiếu niên.
Hai người quả thật vẽ nên bức tranh đẹp về thanh mai trúc mã.
Phó Tranh lẳng lặng dời mắt rồi xoay người lên ngựa.
Hắn bị thương quá nặng nên vẫn mặc áo choàng khi cưỡi ngựa, vạt áo tung bay tựa mây đen quay cuồng phía chân trời. Vai phải mất đi miếng thịt làm toàn bộ cánh tay Phó Tranh không thể cử động hay dùng sức, tay trái hắn phải gắng gượng khống chế cương ngựa suốt đường đi. Cưỡi ngựa xóc cả ngày dẫn đến vai hắn lẫn các vết thương chưa lành khác lại bị rách. Lúc dựng trại nghỉ ngơi, chiếc áo trắng tinh của hắn lấm tấm vết máu đỏ tươi còn môi hắn thì tái nhợt. Phó Tranh buộc phải gọi quân y.
Ban đêm yên tĩnh nên việc như vậy cũng gây ồn, Mai Như ở trong cùng mà vẫn nghe thấy. Giữa bóng tối đen đặc, thiếu nữ lặng lẽ ngồi dậy. Bên ngoài có người nói, “Vết thương của điện hạ bị rách miệng, lấy nước sạch tới đây.” Không hiểu sao Mai Như chợt thấy nội tâm khó chịu và nặng trĩu. Nàng không còn buồn ngủ, chỉ thất thần ngồi tại chỗ.
Phó Tranh bị thương vì nàng. Giây phút mũi tên dính độc kia xé không khí, hắn chẳng hề do dự mà bảo vệ nàng; lúc gặp mấy chục binh lính truy đuổi, hắn cũng giấu nàng vào nơi an toàn trước và để lại thanh chủy thủ duy nhất cho nàng phòng thân. Kiếp này, Phó Tranh tốt với Mai Như tới mức vượt qua mọi nhận thức của nàng. Hắn chuẩn bị mọi thứ thay Mai Như, kể cả lót đường sẵn, thậm chí to gan đối chọi với thái tử. Bây giờ chẳng biết hắn đủ sức an toàn rút lui không.
Mai Như hiểu Phó Tranh. Một khi Phó Tranh đã tốt với ai là sẽ toàn tâm toàn ý, từ suy nghĩ tới hành động liều lĩnh. Kiếp trước hắn thích nhị tỷ tỷ, hắn khắc ghi nàng ấy vào xương tủy và máu thịt. Kiếp này tự dưng đối tượng đổi thành nàng. Nếu kiếp trước Phó Tranh tốt với nàng bằng một phần vạn hiện tại, Mai Như chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để theo hắn. Song giờ đây nàng không làm được.
Thuở ấy hắn chỉ biết ghẻ lạnh nàng, khiến trái tim nàng đóng băng. Lần duy nhất hắn tỏ ra ấm áp là lúc nàng sảy thai, Phó Tranh ngồi mép giường và cầm chén thuốc để đút cho nàng. Mai Như òa khóc ngay khi nước thuốc vừa vào miệng. Hắn sững sờ hồi lâu mới gian nan trấn an, “Đừng khóc, có hại cho sức khỏe.” Mai Như lặng thinh, nàng không muốn nhìn mặt hắn nên nghiêng đầu sang một bên, nước mắt nàng tuôn rơi một cách mất kiểm soát.
Mọi nỗi đau, mọi mong đợi, mọi thứ thuộc về nàng dường như đã trôi đi cùng những giọt nước mắt hôm đó. Thế nên ngày Mai Như tự sát, nàng chẳng nhỏ dù chỉ một giọt.
Mai Như thở dài rồi mệt mỏi gục đầu.
Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại nhưng trái tim nàng nghẹn ngào như bị cái gì bóp chặt.
Đoàn người xuất phát lần hai vào sáng sớm hôm sau, Mai Như uể oải lên xe. Nàng nghĩ đến gì đó nên bỗng khựng lại rồi nghiêng người vén màn xe và nhìn Phó Tranh ở xa xa phía trước. Thiếu nữ chỉ liếc sơ qua mà thanh niên đã ngoái đầu lại. Nắng sớm le lói khiến mặt Phó Tranh trắng gấp bội, khuôn mặt gầy làm hắn trông càng lạnh lùng lẫn sắc bén. Mai Như không trốn tránh, nàng bình thản đáp trả ánh mắt hắn.
Ánh mắt khó tả kia nhẹ nhàng vuốt ve trái tim người đàn ông.
Hiện giờ Phó Tranh cũng coi như hiểu nàng, hắn biết Mai Như chỉ hành xử khác thường khi có việc. Vì vậy hắn chủ động hỏi bằng giọng dịu dàng hiếm hoi, “Sao thế?”
Mai Như trầm mặc trong chốc lát rồi cung kính đề nghị, “Điện hạ bị thương nặng chưa lành, hôm nay để ta cưỡi ngựa còn điện hạ xin hãy ngồi xe.” Phó Tranh cứu nàng mới bị thương, nếu chuyện đêm qua lặp lại thì vết thương sẽ mãi mãi không lành. Mai Như băn khoăn mãi và cuối cùng cũng mềm lòng, tuy nhiên bọn họ có mỗi một chiếc xe ngựa thôi.
Nàng nói xong liền xuống xe, Phó Tranh vội cản nàng, “Không cần phiền vậy.”
Mai Như sửng sốt. Nàng tưởng Phó Tranh đang lịch sự từ chối nên tính khuyên nhủ thêm, ai dè hắn vén rèm rồi lên xe trong nháy mắt! Mai Như chỉ thoáng ngớ người mà hắn đã thản nhiên ngồi cạnh nàng.
Bên trong xe không rộng rãi thoải mái, hành lý của nàng chiếm nguyên một góc, chưa kể còn rổ hạnh bên cạnh. Mặt Mai Như đỏ bừng, nàng bật dậy và hấp tấp thò người khỏi xe. Phó Tranh nhanh nhẹn túm cổ tay nàng, hắn nghiêm nghị ra lệnh cho người bên ngoài, “Lên đường.”
Xung quanh đều là thân binh của hắn, bọn họ im phăng phắc cũng như giả bộ chẳng thấy gì.
Mọi người tức khắc khởi hành trước mệnh lệnh từ hắn.
Xe vừa lăn bánh là Phó Tranh siết tay Mai Như rồi đột ngột giật một cái. Thiếu nữ ngã lên người hắn, Mai Như chưa kịp giãy giụa thì Phó Tranh đã ôm chầm lấy nàng!
Mai Như đã trổ mã và cao hơn nhiều, song nàng vẫn là cô nương gầy yếu trước thân hình cao lớn của Phó Tranh. Cú giật đó làm cả người nàng lọt thỏm vô lòng hắn, Mai Như quay đầu để trùng hợp nhìn vào mắt Phó Tranh.
Mai Như căng thẳng cùng cực, toàn thân nàng cứng đờ còn đầu óc thì trống rỗng. Tay chân nàng dùng hết sức bình sinh mà luống cuống đẩy rồi đá hắn. Lần này dù Mai Như thô bạo đụng vào vết thương chưa mọc thịt cũng vô dụng, Phó Tranh ôm chặt nàng và quyết không buông tay.
Chắc vì đau nên trán hắn đổ mồ hôi, nhưng Phó Tranh chẳng than hay rên dù chỉ một tiếng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm người trong lòng.
Đôi mắt người đàn ông đen như mực, nó tựa cái đầm sâu lạnh lẽo quá mức mỗi lần nhìn chòng chọc ai đó. Nó cũng giống chim ưng, có thể chọc thủng trái tim người ta.
Phó Tranh bảo nàng, “A Như đang giữ chủy thủ mà, nếu nàng chưa hết giận thì cứ đâm bản vương một nhát.”
Hắn không bao giờ dễ dàng buông tha những thứ mình khao khát. Mai Như nghi ngờ mình có đâm hắn thật thì người này vẫn sẽ ôm nàng đến chết.
Giống như hắn làm mọi thứ vì nhị tỷ tỷ trong kiếp trước…
Mai Như im bặt và ngừng đấm đá, nàng suy sụp ngồi với cái đầu cúi gằm cùng cái miệng ngậm chặt.
Đôi mắt đẹp rực rỡ của nàng giờ tràn đầy bi thương.
Phó Tranh duỗi tay sờ mắt nàng. “A Như, nàng quan tâm bản vương,” hắn bỗng cất tiếng.
“Điện hạ cứ đùa.” Mai Như nghiêng đầu né tay hắn.
Phó Tranh nói tiếp, “Nếu chả thèm quan tâm bản vương thì ban nãy nàng sẽ không nhìn bản vương.” Hắn nhìn người rất chính xác, xưa nay chưa từng sai.
Mai Như cười gằn, “Điện hạ cứu mạng ta nên tất nhiên phải cảm kích rồi, nếu vậy cũng tính là quan tâm thì cứ coi như thế đi.”
Cái lưỡi tinh ranh này thật khiến người ta nghẹn họng, Phó Tranh hoàn toàn ngó lơ nó. Hắn chăm chú ngắm cô nương trong lòng mình, dõi theo bờ môi đỏ của nàng giận dữ khép mở. Phó Tranh khẽ cười, hắn giữ cằm nàng rồi cúi đầu hôn cô bé con khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Khoảnh khắc hai đôi môi mềm mại tiếp xúc, đầu Mai Như nổ tung!
Trong chớp mắt, tiếng vó ngựa ngoài kia vang vọng và xông thẳng vào tai nàng. Chớp mắt kế tiếp, nàng cảm nhận nụ hôn này rõ rệt hơn; đầu nàng cố tình phóng đại mỗi lần hai bên thân mật đụng chạm. Đây là việc không cần thầy dạy cũng hiểu, đôi môi mỏng lạnh của Phó Tranh ngậm lấy và mút cánh môi mịn của nàng. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc hôn một cô nương. Hắn hôn sâu vậy làm Mai Như nghẹt thở. Sức nàng nào đấu lại hắn; mặc cho Phó Tranh bị thương, mặc cho nàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay xiềng xích thì cũng chẳng thấm vào đâu. Nàng quả thật đang phí phạm sức lực.
Người đàn ông chỉ buông tha Mai Như khi lệ vương trên đôi mắt nàng.
Phó Tranh lau nước mắt cho thiếu nữ, dịu dàng hỏi, “Thế này mà A Như còn nói lòng mình không có bản vương ư?”
Danh sách chương