Edit by Gấu

Mai Như vốn nghĩ rằng mẫu thân của mình sẽ nằm nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, nhưng ngày thứ hai sau khi các ca đến Ly Kinh, Kiều Thị liền xuống giường.

Mai Như đã sớm tới thỉnh an, thấy nha hoàn đang trang điểm cho Kiều Thị.

Kiều Thị thì dỗi noi: " Ta không thể lúc nào cũng nằm, nếu Tương ca đã đi rồi, nương cũng nên đến chỗ Lão thái thái để thỉnh an."

Trước kia sức khoẻ của Kiều Thị không tốt, cả ngày uể oải, động tí là khóc nỉ non, Lão thái thái nhìn mà phiền lòng, liền đồng ý để nàng nghỉ ngơi, không cần ngày nào cũng đi Xuân Hi Đường thỉnh an.

Đương nhiên trừ lần đó ra, Lão thái thái để tiểu Ngô thị quản phủ mấy ngày.

Kiều Thị là người hiến thắng, làm sao mà chịu được điều này? Bà nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng bực, trong lòng khó tránh khỏi hờn dỗi Lão thái thái.

Nhưng hôm trước Mai Như nhắc đến sinh thần của Lão thái thái, Kiều Thị tự y thức được mình mấy ngày nay sơ sẩy, chờ MAi Tương đi Ly Kinh, tự nhiên tinh thần của bà tốt hơn chút ít.

Hôm nay, Kiều Thị dẫn Mai Vân và Mai Như đi Xuân Hi đường, ba người còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng cười vọng ra, không khí hoà thuận vui vẻ.

Kiều Thị nắm chặt tay, bình tĩnh đi vào.

Nhìn thấy Kiều Thị tới, Lão thái thái phản ứng: " Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?"

Kiều Thị cười noi: " Nương, người lại không biết con tính tình không chịu nổi yên tĩnh, hiện tại sức khoẻ đã tốt hơn một chút, không thể nằm mãi như thế." Lại nói: " Lúc trước con ở trong phòng nghe thấy tiếng cười nói của đại gia, hôm nay con tới đúng giờ, chứ con ở trong phòng mãi sẽ buồn đến phát hoảng mất."

Lão thái thái bị mấy câu này của Kiều Thị chọc cười, bà nói: " Hiện tại ta đang bàn bạc chuẩn bị tiệc mừng thọ, đúng lúc con đến, ngồi nghe một chút." Dứt lời, nghiêng người nói với tiểu Ngô thị: " Biện pháp của con cũng không tồi, tháng sau tới nếu cái gì còn chưa rõ thì cứ đi hỏi tẩu của con."

Tiểu Ngô Thị vội vàng đứng dậy, từ chối nói: " Lão thái thái, nếu sức khoẻ của tẩu đã tốt lên rồi hay là việc kia để tẩu xử lý."

Kiều Thị nghe xong, cũng vội vàng cười: " Muội đừng khách khí, năm nay muội làm đi, ta cũng vừa lúc được thanh nhàn, đến lúc đo chắc chỉ cần mang miệng đến ăn tiệc mừng thọ của lão thái thái thôi!"

Thốt ra lời này, đại gia liền cười.

Đỗ thị noi: " Không thể mang miệng không được, đến phải có quà." Lại chỉ vào Kiều Thị nói: " Dần nhi cũng là một phần! Không được kéo xuống."

" Kéo ai thì kéo nhưng sẽ không kéo lão tổ tông." Kiều Thị buông tay trả lời.

Mọi người ai nấy đều hết sức vui mừng.

Lão thái thái ôm Mai Thiến, nghĩ đến một việc lại nói: " Nói đến tặng quà, A Du chính là nhất, vẫn luôn thương nhớ ta, hía hôm trước còn tặng hoa đăng."

" Lão tổ tông, chiếc hoa đăng kia vẫn là Tam muội chọn trước." Mai Thiến giúp Mai Như giải thích, dứt lời nàng cười với Mai Như.

Ý cười kia vừa ôn nhu, vừa hiền lành.

Trong lòng Mai Như như có quỷ, cũng nhàn nhạt cười.

Các đại nhân đang bàn bạc chuyện khác, tỷ muội liền đi ra Xuân Hi đường, Mai Thiến đi chậm lại, đợi Mai Như.

Mai Như đoán tỷ ấy có việc muốn nói, chủ động hỏi: " Nhị tỷ tỷ có việc gì sao?"

Mai Thiến ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng: " Tam muội muội, chiếc hoa đăng kia......Sau này ta nghe NHị ca ca nói, là của Yến Vương điện hạ." Nàng ấy dừng lại một chút: " Muội có biết việc này không?"

Mai Như kinh ngạc, lắc đầu nói: " Muội làm sao có thể biết được."

Nói rồi bĩu môi, Mai Như khinh thường nói: " Người tài giỏi như Yến Vương lại đi thích vẽ đồ vật như thế này? Nói ra cười chết người khác mất? Chỉ sợ cái danh tài giỏi đó cũng chỉ là đi mua."

" Tam muội lời này không thể noi bừa." Mai Thiến vội vàng ngăn nàng, lại nói: " Đừng chỉ nhìn mấy chiếc bánh trôi đó, cái này bên ngoài đơn giản, nhưng cũng có thể thấy bản lĩnh trong bức tranh, Yến Vương điện hạ quả thật là xuất thần nhập hoá."

Mai Như nghe vậy, rũ mắt mím môi. Sau đó ngẩng đầu, cười Khanh khách nhìn Mai Thiến. Nàng cười nói: " Nhị tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ nói giúp điện hạ nhiều thế."

Tiểu nha đầu này trong lời nói có ẩn ý, mặt Mai Thiến có chút đỏ, bỗng chốc cúi đầu.

Mai Như nhàn nhạt nhìn ra chỗ khác, nhất thời có chút hoảng hốt.

Trở lại phòng của mình, Mai Như dựa vào cửa sổ còn gác giấy bút đang bừa bội, đã nhiều ngày không luyện qua chữ. Bây giờ có một chút nhàm chán, Mai Như bảo Ý Thiền nghiền mực. Nàng đặt bút, một tay khớp lại tay áo, trong lòng tính toán muốn viết chút gì đó, lúc đặt bút, liền nghĩ đến mấy chiếc bánh bao đó.

Mai Như đặt bút. Chỉ vài nét bút, trên giấy đường nét không mền mại lắm, lại là mấy nét bút gấp, liền thành chiếc bánh bao.

Ý Thiền nhìn thấy không khỏi cười: Cô nương, người vẽ cũng rất giống chiếc bánh bao."

Mai Như rũ mắt ngơ ngẩn nhìn, lại vẽ thêm một số nét nữa.

Nàng hỏi Yến Thiền: " Này thì giống cái gì?"

Ý Thiền nhìn bừng tỉnh ngộ nói: " Giống hạt mè trên bánh trôi."

Mai Như lúc này cười.

Ý Thiền nói: " Cô nương, người vẽ cũng thật đẹp."

Mai Như lạnh lùng cười, thấp thấp rũ mắt xuống, kỳ thật, đây cũng là Phó Tranh dạy nàng. Nàng sở dĩ nhận ra Phó Tranh cũng chỉ qua mấy nét này.

Kiếp trước vào ngày Tết, Phó Tranh ơi Cẩm Túc đánh trận không về kinh, Mai Như ở kinh thành ăn không ngồi rồi, liền vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm hắn.

Thấy Mai Như đến, người này vẫn lạnh lùng, trừng mắt không kiên nhẫn nói: " Nàng mau về kinh đi."

Nhưng Mai Như không đi.

Mai Như ở tại trại doanh của Phó Tranh. Hắn ban ngày sẽ không ở đây, chỉ ở ban đêm, hai người khó có thể ngủ cùng nhau. Ban đêm ngày Nguyên Tiêu, Mai Như chọc hắn: " Vương gia, hôm nay thiếp còn chưa được ăn bánh trôi." NƠi này binh mã hôn loạn, chỉ toàn đánh đấm chém giết, còn ai nhớ đây là ngày gì? Phó Tranh không để ý đến nàng, Mai Như vẫn tiếp tục chọc hắn.

Hắn lại kiên cố không động đậy, Mai Như chọc không biết mệt.

Phó Tranh bị nàng chọc đến nỗi không còn cách nào khác, liền ngồi dậy, vẽ mấy cái bánh trôi đưa cho nàng.

" Ăn trong mơ đi, cầm lấy."

Mai Như lẳng lựng trộm giấu ở dưới gối.

Tết nguyên tiêu năm thứ hai, từ hộp lấy ra mấy bức tranh, giơ trước mặt hắn, nàng coi như báu vật.

Phó Tranh nhìn thấy, ngẩn ra.

Hắn chặp đặt bút, xoay người nói với nàng: " Ta dạy nàng." Mai Như vui vẻ, người nọ liền quay đi chỗ khác, lạnh lùng nói: ". Học rồi về sau đừng có làm phiền ta." Ý cười vừa nở rộ ở miệng, chớp mắt liền ngưng lại......

Mai Như than một tiếng, lười nhác gác bút xuống, đem tờ giấy kia ném cho Tĩnh Cầm.

Mai Như đến phòng Kiều Thị.

Lúc Mai Như đến không biết Lưu mụ mụ đang khuyên Kiều Thị điều gì, thấy nàng tới lại không nói nữa. Mai Như đại khái đoán được một chút. Nương nàng tính tình hiếu thắng, bởi vì chuyện sinh thần của Lão thái thái, Kiều Thị trong lòng chắc chắn sẽ không vui, giả vờ là bộ dáng hiền huệ, khẳng định trong lòng sẽ giận dỗi.

Bị Mai Như đoán trúng, khi trở về Kiều Thị vẫn luôn suy nghĩ chuyện trong phủ.

Hai phòng của họ đều ở một chỗ, Lão thái thái chắc chắn thích Nhị phòng hơn.

Mấy năm nay con đường làm quan của Nhị gia càng ngày càng tốt, còn Mai Dần càng ngày càng phong lưu. Lại nói đến mấy đứa cháu thì Mai Tương không biết cố gắng, Tuần Tuần thì ham chơi không hiểu quy củ, không khiến Lão thái thái thích, nhưng nhị phòng thì mấy cái tranh đua thì không nhắc tới, chỉ mình Thiến Nhi đã như hoa như ngọc khiến cho người ta yêu thương, lúc làm việc thì không tìm ra chỗ sai, mấy hôm trước thơ ở Thượng Nguyên còn được Yến Vương điện hạ coi trọng, nhất định sẽ không giống nhau.

Nhìn nữ nhi trước mặt, Kiều thị nhịn không được than một tiếng.

Mai Như vội vàng xoa bóp bả vai của Kiều Thị, vừa xoa vừa khuyên: " Vẫn là sức khoẻ quan trọng nhất, mẫu thân chớ làm lụng vất vả."

Kiều Thìn nghiêng đầu hù nàng liếc mắt nàng: " Nha đầu như con thì biết cái gì?"

" Con chỗ nào không hiểu?" Mai Như nói: " Đơn giản là mẫu thân nhàn hạ đế phát hoảng, muốn tìm việc để bận."

Kiều Thị quay đầu lại nói: " Việc của con đủ khiến ta bận rồi." Tưởng tượng đến Thiến nhi làm thơ tài nữ, nàng không khỏi nóng lòng, thúc giục nói: " Tuần Tuần khi nào đến chỗ dì vậy?"

Mai Như cũng nghĩ đến chuyện này, nàng tự nhiên trả lời: " Chờ mẫu thân khoẻ lại ạ."

" Không được, không được, mai con đi luôn đi." Kiều Thị nói

Mai Như ngẩn ra: " Nương gấp quá làm gì?"

Cái loại thanh danh này, có thể không vội sao?

Nhìn nữ nhi của mình không tiến bộ, Kiều Thị hận không thể vén tay áo lên dạy nàng đọc sách.

Hôm sau, Mai Như đến Mạnh phủ, đến chỗ Mạnh Lão thái thái thỉnh an, lại đến chỗ tiểu Kiều Thị thỉnh an.

Tiểu Kiều Thị thấy nàng nói, thở phào nhẹ nhõm, noi: " An ca giúp ta biên soạn lại Phương Vật Chí, thật sự à không nhìn nổi, mấy cái trâm còn không biết phân biệt. Vẫn là Tuần Tuần đến, con giúp ta sửa soạn lại một ít...."

Lúc Tiểu Kiều Thị nói lời này, Mạnh An xấu hổ đứng bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên.

MAi Như mí mắt nhảy nhảy, âm thầm tự nhủ, ngàn vạn lần không thể phạt sai lầm, nếu không....kết cục sẽ không tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện