May mà cô chưa vứt hết tag áo đi, buổi tối sau khi kết thúc công việc quay về khách sạn, cô lấy hết chúng từ ngăn kéo ra.

Cô đã tìm kiếm mã số sản phẩm và tên thương hiệu trong ứng dụng mua sắm, mỗi một món trong đống đồ đồng nghiệp mua về không dùng đều là mẫu mới trong quý của trung tâm thương mại.

Cô đã bảo mà, sao lại trùng hợp như thế được.

Sao đúng lúc cô quên mua quần áo thì sáng sớm hôm sau đã có người dư đồ mang đến cho cô được.

Cô mở khung chat của Khấu Nguyệt ra:【Chị Nguyệt, mấy chiếc áo chị đưa em không phải là đồ chị mua về không mặc, đúng không?】

Khấu Nguyệt đánh trống lảng với cô một hồi mới chịu nói sự thật:【Trời ạ, Giang Tố đưa cho chị đấy, trước giờ cậu ấy chưa từng nhờ chị chuyện gì nên chị đã đồng ý giúp.】

Nghe một mùa hạ:【Vậy hôm sinh nhật em tại sao lại tổ chức ở biệt thự của Giang Tố?】

Khấu Nguyệt:【Cậu ấy là người tổ chức cho em đó, hào phóng lắm nha, mọi thứ trong buổi tiệc đều do cậu ấy chi tiền, kể cả việc đi ăn chung ngày hôm sau cũng do cậu ấy lên kế hoạch và mời mọi người. Nếu không em nghĩ sao đoàn phim lại đến đông đủ vậy hả?】

Quần áo. Tiệc sinh nhật ở biệt thự. Vòng tay. Hoa.

… Còn gì nữa không? Còn điều gì mà cô không biết không? Cô tự trách bản thân sơ suất, nhưng khi mở khung chat với anh ra lại không biết nên nói gì.

Cũng không thể nào đáp lại nên có phải giữ im lặng vẫn tốt hơn không.

Cô đang sửng sốt thì bên góc trái bỗng xuất hiện số một, cô thoát ra, phát hiện bà chủ nhắn tin cho mình.

【Chị nghe ngóng được cho em này, trung tâm thương mại Hoan Mậu gặp sự cố hôm khai trương ấy, có lẽ là hơn một tháng nữa sẽ khai trương, triển lãm tranh của em cũng bắt đầu hôm đó luôn, dù sao em cũng đã bố trí xong hết rồi mà nên việc em có đến đó không không quan trọng, trừ khi em muốn thôi.】

【Tiếp theo là chuyện giáo sư Carey mở lớp mà chị nói với em lần trước, em có muốn học không? Số lượng người của lớp rất hạn hẹp, ai cũng muốn được đi hết. Em tranh thủ thời gian cân nhắc kỹ lưỡng đi, nếu ok thì cần làm hộ chiếu sớm.】

Tâm tư của cô đã quay về chuyện này.

Thật ra lúc trước cô đã suy nghĩ xong rồi, thời gian qua không trả lời bà chủ chỉ đơn giản là vì quá bận rộn thôi.

Nghe một mùa hạ:【Em biết, em đã cân nhắc xong rồi.】

Bà chủ:【Em nghĩ sao?】

【Em muốn đi.】, cô nói,【Ngày mai em đi làm hộ chiếu.】

Bà chủ cũng không quá bất ngờ, một cơ hội tốt như vậy chẳng là gì so với nỗi sợ phải ra nước ngoài cả.

【Được rồi, bây giờ hộ chiếu làm một tuần là xong, làm hộ chiếu xong rồi xin visa nữa là được, có chuyện gì thì liên lạc chị.】

Bà chủ là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi [1], đi đi tới tới không hề để lại dấu vết, sau khi nhắn câu này xong lại biến mất, chắc là đi chuẩn bị giúp cô rồi.

[1] Chỉ người lúc thì ở đây, lúc thì ở đó, không ai biết rõ đang làm gì đang ở đâu.

Chuyện đã quyết định từ lâu chỉ là thay đổi một phiên bản hoàn toàn khác, không tạo nên ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô. Thế là tâm tư cô lại quay về chuyện vừa nãy, bắt đầu nghĩ ngợi.

Phải đáp lại tấm lòng của Giang Tố thế nào mới tốt đây.

Cuối cùng vẫn không tìm được cách nào tốt hơn, lúc vẽ bổ sung cho anh, cô đã đưa thẻ tích điểm của một tiệm bánh ngọt.

Giang Tố ngước mắt nhìn cô.

“Tôi biết quần áo là do anh mua, còn có tiệc sinh nhật và những chuyện khác nữa.” Cô muốn nói cảm ơn nhưng hình như anh lại không thích được phát thẻ cảm ơn cho lắm. Đoạn, cô lại nói: “Quần áo tôi đã mặc rồi, cũng toàn đồ cho nữ, trả lại cho anh thì không ổn lắm. Tôi không nghĩ ra được thứ gì ổn để tặng lại anh, thấy anh thường đến một tiệm bánh ngọt gần đây, thẻ tích điểm đã full này… Tặng anh đó.”

Tay cô cầm một chiếc thẻ tích điểm màu xanh nhạt, ít nhất thì cô cũng chú ý đến đồ ăn mà mình thích, cảm giác này khá tốt đối với anh.

Ban đầu anh không định nhận, kiên nhẫn nói với cô: “Tôi đang theo đuổi em, đừng rạch ròi như thế.”

“Anh không nhận tôi sẽ áp lực trong lòng lắm.”

Anh đành nhận lấy, ánh mắt nhìn từ đôi con ngươi cho đến đuôi mắt cô, khóe môi cong nhẹ lên khó mà thấy được: “Tôi rất vui vì em nhớ được tôi thích gì.”

Cô phát hiện anh đúng là một người luôn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng đáp lại bằng sự khẳng định và những lời khen, được làm bạn với anh chắc chắn rất may mắn.

Vì điều đó mà cô cảm thấy vui vẻ vô cùng, mỉm cười nhìn anh, không nói gì nữa.

Sở thích ăn uống của anh vẫn không thay đổi, bảy năm trước thích bánh mì chua, bây giờ vẫn thích các loại bánh mì lên men như thế.

Giang Tố nhanh chóng bắt đầu công việc, cô tán gẫu với nhân viên bên cạnh, nhắc về chuyện muốn đi làm hộ chiếu.

Tống Cư Tư bảo đúng lúc anh ta cũng muốn làm, hẹn cô ngày mai đi chung.

Sợ cô nghi ngờ, thậm chí anh ta còn cho cô xem ảnh chụp hộ chiếu, đúng là đã hết hạn mấy ngày trước nên muốn đi làm lại.

Đã nói như thế thì cô cũng không tiện từ chối, Tống Cư Tư lại bảo ngày mai là sinh nhật anh ta: “Có phải rất trùng hợp đúng không? Sinh nhật chúng ta cùng một tháng đó.”

“Tiểu Hạ, hay là làm hộ chiếu xong chúng ta đi ăn nhé?”

Cô mím môi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó xử. Dù sao người ta cũng đã tham gia tiệc sinh nhật của cô, cũng chân thành tặng quà, nghĩ ngợi chốc lát, cô nói: “Gọi thêm vài người đi, nếu chỉ có hai chúng ta tôi sợ sẽ lúng túng.”

Tống Cư Tư chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”

*

Buổi tối hôm sau, vài nhân viên đoàn phim rảnh rỗi, không có gì để tán gẫu bèn nhắc đến chuyện Thẩm Thính Hạ và Tống Cư Tư.

“Tiểu Thính đâu?”

“Ra ngoài ăn cơm với nhiếp ảnh gia kia rồi.”

“Cmn, thật hả? Không phải trước đó có tin đồn nhiếp ảnh gia đó đang theo đuổi cô ấy sao? Tôi nhớ hồi trước có vài nhân viên trong đoàn từng mời cô ấy nhưng cô ấy đều từ chối hết mà đúng không?”

“Đúng vậy, nên tôi vẫn tưởng cô ấy có bạn trai rồi, chứ làm gì đến mức không thích ai chứ?”

“Mấy người có phóng đại quá lên không vậy, để tránh nghi ngờ nên cô ấy đã mời thêm bạn đi chung, không phải đi riêng hai người đâu.”

“Do cô ngây thơ đó, giống nhau cả thôi, chỉ cần đồng ý đi ăn chung thì đã chứng minh cô gái này không ghét người đó rồi. Hơn nữa đây là sinh nhật của nhà trai, cô nghĩ đến lúc đó anh ta mượn cớ này bảo người khác đừng đến thì họ có đến không?”

“Cô nói thế cũng đúng!”

“Đúng vậy, với cả hôm qua tôi đi ngang thấy anh ta tìm kiếm xem nhà hàng nào lãng mạn, sáng nay còn nghe điện thoại từ tiệm hoa, các cô nghĩ hôm nay anh ta muốn làm gì? Không cần tôi nhắc nhở nữa chứ?”

“—- Không đời nào người ta làm một chuyện gì đó mà không có sự chuẩn bị, cô tưởng ai cũng rảnh ở không tại đoàn phim mười ngày à?”



“Xe ai thế, Giang Tố hả? Không phải anh ấy mới đứng đây nghe chúng ta nói chuyện sao?”

“Hả? Vừa nãy nam thần của tôi cũng nghe à?”

“Anh ấy mới quay xong, lại không cầm điện thoại chơi, nếu không nghe hóng hớt thì nghe cái gì — Ơ kìa, xe lái đi hả?!”

“Anh ấy đi đâu vậy?”

Chín giờ rưỡi tối, tại nhà hàng xoay.

Ngoài cửa sổ chẳng biết trời đổ mưa to từ lúc nào, các loài hoa trồng bên ngoài nhà hàng ướt sũng. Thẩm Thính Hạ mua một cây dù ở gần đó, thầm cảm thán thời tiết đúng là thay đổi chóng mặt.

Dường như đào hoa thời đại học của cô vẫn chưa nở xong mà đợi đến hai năm nay mới nở hết.

Cô thở dài thườn thượt.

Cô thật sự không giỏi xử lý những chuyện này.

Cô rời khỏi nhà hàng, cuối cùng quay về khách sạn nhưng chợt nhớ đến thùng dụng cụ vẽ của mình. Tối nay cô phải pha màu sẵn vì ngày mai Giang Tố có một hoa văn rất quan trọng cần vẽ.

Vì vậy cô lại vén chăn lên, đội mưa to gió lớn đi đến phim trường.

Thời tiết thay đổi đột ngột không thể nào quay phim tiếp được nên đoàn phim đã tan làm từ sớm.

Bên trong khu vực phim trường tối đen như mực, cô nhấn công tắc điện ở chỗ quen thuộc hai cái, sau đó mới nhận ra chắc là người cuối cùng rời khỏi phim trường đã tắt nguồn điện rồi.

Vì vậy cô đành mở đèn pin lên, không gian xung quanh sáng sủa hơn một chút.

Phim trường quen thuộc thường ngày trở nên rất xa lạ trong bóng tối.

Đèn pin chỉ có thể quan sát trong phạm vi gần, cô di chuyển chậm rãi từng bước, tìm kiếm thùng dụng cụ vẽ của mình không biết đang để đâu.

Cô cúi đầu tìm vô cùng nghiêm túc, bất ngờ va phải thứ gì đó mềm mềm.

Cô suýt thì ngã xuống, vất vả lắm mới đứng vững lại, giơ tay chạm phải lớp đệm mềm cạnh cửa sổ, cô nhủ thầm không biết nhân viên đoàn phim để đây lúc nào, sao trước kia chưa từng thấy?

Do cô sơ ý sao?

Cô đưa tầm mắt nhìn lên, cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn thì sợ hãi đến mức tim suýt ngừng đập: “… Giang Tố?”

Cô ngơ ngác hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối nên không thấy rõ lắm.

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà cụp mắt, hàng mi run run.

Anh đột nhiên hỏi: “Anh ta tỏ tình với em rồi sao?”

Cô ngừng thở.

Điện thoại chợt rung lên, cô cúi đầu xem theo điều kiện phản xạ. Cô thấy tin nhắn Wechat từ Tống Cư Tư hỏi cô đã về khách sạn an toàn chưa, cô không trả lời nên anh ta gọi điện thoại đến.

Cô im lặng do dự.

Mọi chuyện xảy ra quá dồn dập, thậm chí cô đã quên mất anh vẫn đang đứng trước mặt mình, có lẽ đợi quá lâu không nhận được câu trả lời từ cô, Giang Tố giơ cánh tay lên, lòng bàn tay đặt vào gáy cô.

Hai người bỗng nhiên nhích gần vào nhau, toàn bộ máu trong người cô chớp mắt chảy ngược ra sau cổ, tim như bị nhấn vào trong nước biển.

“Trả lời anh trước, có được không.” Không biết qua bao lâu anh mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Em đồng ý anh ta rồi à.”

Sấm rền vang dội, bầu trời sáng rực lên trong một tích tắc. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm cuồn cuộn của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện