Phút chốc, cô vội lắc lắc đầu, thuyết phục bản thân chuyện xem bói này không phải cái nào cũng chính xác cả, đúng không? Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lòng chẳng đặng, sợ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, vì vậy cô đã mua một chiếc bùa bình an, đi thẳng về nơi cao nhất để treo lên.
Cô lấy cho mình một cái, sau đó xin thêm một cái cho Giang Tố. Khi cụp mắt nhìn, cô không khỏi mỉm cười, có lẽ ngay cả chính anh cũng chưa từng cần cái này.
Hai chiếc bùa viết tên hai người được buộc lại và treo trên cùng một nhánh cây, đung đưa qua lại theo gió. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm, nghĩ thầm, có lẽ đây là lần tên của hai người đứng gần nhau nhất.
*
Kỳ nghỉ đông của trường trung học trực thuộc rất ngắn, chỉ có một tuần rưỡi mà thôi.
Cô dùng hết tiền làm thêm có được để mua một đôi giày thể thao màu xanh đen.
Hơn 700 tệ, gần bằng nửa chiếc điện thoại rồi, cô xót ví một phen.
Đôi giày đắt tiền này không khác gì những đôi giày vải giá 100, 200 tệ của cô, đi trên đường vẫn như thế, cũng chẳng phải giày thủy tinh của cô bé lọ lem. Cô vẫn cúi đầu, vẫn bình thường, mỗi ngày mang cặp sách nặng nề đi vào cổng trường và mơ một số giấc mộng hoang đường.
Tài khoản chính thức của đoàn phim “Thiếu niên Du” bắt đầu nhận các bản vẽ, cô cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết có lẽ dùng để tuyên truyền phim chăng. Ban đầu cô không nghĩ mình sẽ tham gia, đôi khi nhàm chán quá, cô lại vẽ vẽ ra giấy một chút, không hài lòng lại bôi đi, vẽ sai lại đổi tờ giấy khác.
Giang Tố ngày càng nổi tiếng hơn.
Sau nhiều lần bị chụp lén, hiệu trưởng đã ban lệnh cấm vì anh, mỗi khi hết tiết sẽ có giáo viên đi kiểm tra ở hành lang, những học sinh lớp khác cũng không còn dám chạy đến làm phiền nữa, nhưng anh gặp biến cũng không sợ hãi, dường như anh vẫn luôn như vậy. Những lúc nhiều người vây đến, anh sẽ không đóng cửa sổ lại, vẫn sẽ tung bánh mì trong hộc bàn khi đang suy nghĩ ở tiết tự học, anh không sợ hãi khi bị nhận ra nữa, nhưng cũng không xuống sân lần nào nữa.
Trên người anh toát lên cảm giác kín kẽ và cô độc.
Nhưng mọi người rất thích anh, Bốc Duệ Thành và các bạn học đã quy ước với nhau, cũng không ai chụp lén anh rồi lan truyền lung tung khắp nơi, chỉ là những nơi anh đi ngang qua luôn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thỉnh thoảng cô sẽ có chút chểnh mảng, nhưng thấy anh tiến về phía trước nhanh như thế, cô cũng không dám chợp mắt ngủ quá mười phút, lập tức lên dây cót tinh thần. Cứ thế, cô đã thi vào lớp 11-2, hành lang ở đây vừa dài vừa rộng rãi, cô lại đến gần anh hơn năm mét.
Nhưng cô biết rõ hai người càng ngày càng xa nhau.
Bức tranh cô vẽ cho Giang Tố tốn rất nhiều thời gian, chỉ mỗi bản nháp thôi đã vẽ tới vẽ lui hơn hai tháng trời, thành thử bỏ lỡ kỳ dự thi. Nhưng cô không hướng đến điều này, không tự đa tình, chỉ chậm rãi vẽ, đây là cách giải tỏa áp lực duy nhất trong thời gian học tập nặng nề.
Vẽ xong bản thảo, cô lại thấy nhạt quá, bèn nghiên cứu cách tô màu. Sau một hồi lâu suy xét, cô quyết định mua một ít màu sơn dầu.
Ngày ấy trong giờ nghỉ trưa, cô đã hoàn thành xong tất cả bài tập được giao trong buổi sáng, lặng lẽ mở nắp tuýp thuốc màu, muốn thử xem nên tô màu thế nào.
Đúng thời điểm ấy, chủ nhiệm lớp mở cửa đi vào.
Tim cô đập nhanh như trống, suýt thì ngừng đập. Cô biết những hoạt động ngoài lề thế này có ý nghĩa thế nào trong mắt các giáo viên, khi bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, bầu trời của cô như sụp đổ.
Hứa Viện hỏi cô: “Bức tranh dưới vở kia là do em vẽ sao?”
Cô biết rất rõ hậu quả là gì, lòng bàn tay rỉ mồ hôi lạnh, nhưng không thể thốt ra lời nói dối, một hồi lâu sau cô đành nhỏ giọng thừa nhận: “… Vâng.”
“Đã từng học vẽ chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tiếng gió thổi qua lúc này dường như trở nên thật chói tai, Hứa Viên im lặng vài giây mới nói tiếp: “Vậy em có muốn học vẽ không?”
Hả?
Cô kinh ngạc ngước mắt.
Đầu mùa xuân, nhà trường đã trồng hoa đào. Giờ phút này sau lưng Hứa Viện có một nụ hoa màu hồng nhạt ló ra, đung đưa không ngừng.
Hứa Viện: “Học kỳ tới trường chúng ta muốn mở một lớp mỹ thuật, tạm thời chỉ thử nghiệm nên không cần đóng học phí. Nếu có thể phát triển năng khiếu này, em có thể vào được một trường đại học tốt hơn, em có muốn thử không?”
Trong khoảnh khắc ấy, cô có rất nhiều suy tư.
Vẽ tranh, hình như cô cũng thích.
Không khô khan như học tập.
Giang Thành nhiều học sinh như vậy, chỉ một điểm thôi đã bỏ xa rất nhiều người rồi. Thành tích hiện tại của cô vẫn đang lên lên xuống xuống thất thường, lên lớp 12 không biết sẽ thế nào nhưng nếu phát triển tốt một năng khiếu khác, có phải… Sẽ ưu tú hơn không?
Cô muốn trở nên ưu tú hơn.
Sau một hồi im lặng, cô dè dặt hỏi: “Cô ơi, nếu vào lớp mỹ thuật thì bọn em sẽ học ở đâu ạ?”
“Lớp mỹ thuật khá phức tạp, thường phải học vẽ tranh nên cần hai phòng học. Ở tòa này không có chỗ nên sẽ chuyển sang hai phòng học ở tòa đối diện. Đây là nhóm học sinh đầu tiên, nhà trường chắc chắn sẽ nghiêm túc thực hiện.”
Lòng cô nặng trĩu.
Nếu học mỹ thuật thì sẽ không gặp được anh.
Cô nhìn mũi giày chằm chằm một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào, Hứa Viện vỗ vai cô một cái: “Em cứ suy nghĩ đi, về nhà thương lượng với ba mẹ xem sao, bữa sau cho cô câu trả lời là được.”
…
Cô xoắn xuýt suốt mấy ngày liền, một tuần sau khi Hứa Viện hỏi ý kiến cô, cô vẫn chưa quyết định được.
Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Hứa Viện hỏi: “Người nhà không đồng ý cho em học sao?”
Cô lắc đầu nhẹ: “Không phải ạ.”
“Mẹ em bảo học mỹ thuật rất tốt.”
Đầu tháng tư, những ngọn gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, xen lẫn hương thơm giữa cây hương chương và hoa anh đào. Kỳ là thật, có phải có ai đó đứng cạnh cửa sổ mở nước ngọt không nhỉ, sao cô lại cảm nhận được vị Bắc Băng Dương.
Hứa Viện dịu dàng hỏi cô: “Có thể nói cho cô biết em đang do dự gì không?”
Lúc ấy cô không trả lời câu hỏi của Hứa Viện.
Cho đến ngày thứ sáu ấy, nhà trường tổ chức hội xuân, cô lén cúi đầu giả vờ lạc khỏi lớp của mình, đi đến phía sau hàng của lớp Hỏa tiễn.
Bốc Duệ Thành đang nói chuyện với bạn, chủ đề chắc chắn là xoay quanh Giang Tố.
Bốc Duệ Thành: “Thật mà, lúc đó lần đầu tiên thấy tên cậu ấy, tớ chẳng biết đọc làm sao, con người cậu ấy giống như tên vậy, bí ẩn lắm.”
Cô nhìn bùn đất dưới chân, Giang Tố đang đứng bên trái cô, cách ba đến năm người, nhưng dường như giọng nói của anh có thể lấn át tất cả tạp âm để rót thẳng vào tai — “Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường [1], cậu chưa từng học à?”
[1] Hai câu trong bài kinh thi Kiêm Gia, có nghĩa là “ngược dòng mà đi, ngán nỗi đường trường”.
Cô hơi thất thần.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường.
Tố, ngược dòng tiến lên.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, cô đã có câu trả lời cho câu hỏi của Hứa Viện, anh luôn có thể tháo gỡ tất cả các vấn đề của cô một cách nhẹ nhàng.
Cô bỗng ý thức được sự kháng cự trong nhiều ngày qua.
Con đường khó đi, lại dài đằng đẵng.
Vì quá khó khăn, quá dài, vô số những khoảng cách và những chông gai không thể nào đếm xuể, khó mà vượt qua, cũng không cách nào vượt qua được. Cô không biết phải thuyết phục bản thân từ bỏ sự ràng buộc duy nhất của mình như thế nào.
Cô không nỡ.
Buổi trưa, anh ngồi dựa vào thềm đá phơi nắng. Cô nghĩ có người trời sinh đã là tiêu điểm, cũng có người trời sinh rất bình thường như cô. Anh chống cánh tay ra sau, vô số ánh nhìn hướng về phía anh một cách lộ liễu, có những sự yêu thích và tràn đầy hâm mộ, nhưng anh không mở mắt ra.
Cô biết từ lâu anh đã không cảm thấy phiền hà trước những ánh mắt nhìn mình chằm chằm, tuy là vậy nhưng cô vẫn không dám quang minh chính đại ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn anh, cẩn thận mô tả lại từng đường nét khuôn mặt anh mà cô muốn biết.
Cô vẫn chỉ dám quan sát anh một cách lặng lẽ, trong tích tắc chuyển tầm nhìn, cô sẽ lướt qua khuôn mặt anh, giây phút ấy, anh luôn rõ nét trong thế giới của cô.
Một năm qua, mọi người đã ngày càng quen với việc gọi anh là “ngôi sao”, tất cả mọi người đều không tiếc khen ngợi và kính trọng anh, dù sau khi quay phim xong, anh chưa từng tham gia một hoạt động nào, cánh truyền thông cũng chưa bao giờ che giấu việc tương lai của anh có triển vọng ra sao. Anh là một người tỏa sáng, sớm hay muộn cũng sẽ ngày càng nổi tiếng hơn mà thôi.
Nhưng đối với cô thì không phải.
Người cô thích chỉ là người ấy, là cậu thiếu niên thoải mái trong bộ đồng phục trắng, giờ ra chơi thích cầm chai nước ngọt màu quất, đứng tựa vào gốc cây hương chương cười vui vẻ.
Không hề liên quan đến thanh phận vẻ vang của anh, chỉ là từ chính con người anh mà thôi.
Sau khi hội xuân kết thúc, cô vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề.
May mà Hứa Viện không bắt cô phải đưa ra câu trả lời ngay.
Nhưng Giang Tố đã cho cô câu trả lời trước rồi.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi học kỳ hai lớp 11 kết thúc, cô nghe được tin rằng năm lớp 12, anh sẽ không đi học ở trường nữa.
Lúc nghe được tin này, cô gần như chỉ còn lại sự thảng thốt, ngơ ngác hỏi: “Vậy là, không đến trường một lần nào nữa sao?”
“Không biết.” Bạn học đang đứng nói chuyện ngoài cửa sổ bị cô dọa giật mình một phen, sau đó lấp lửng trả lời: “Chắc là vậy đó.”
Ngày hôm ấy trời đổ một cơn mưa lớn, khí thế dữ dội, thậm chí là không hề dự báo trước. Thời tiết không lạnh nhưng mưa như trút nước, xối xả lên người đánh bay hơi nóng trên da.
Cô biết sẽ có lúc cơn mưa này qua đi, nhưng khi đắm mình trong đó, cô vẫn đang nghĩ.
Cơn mưa lớn như vậy, rốt cuộc khi nào mới dừng đây.
__
Lời tác giả:
Bạn muốn viết về thanh xuân, nhưng không thể chỉ viết về thanh xuân.
Bạn muốn viết một cơn mưa không biết sẽ tạnh lúc nào, muốn viết niềm tâm trạng dao động không ngừng, muốn viết ánh mắt rưng rưng của cô gái, muốn viết những hy vọng rồi lại mất mát, muốn viết tiến đến gần nhưng không thể nào đến gần.
Muốn viết trời xui đất khiến, muốn viết mỗi người một ngã, muốn viết sẽ gặp lại nhau, rồi sau đó chia lìa.
Cô lấy cho mình một cái, sau đó xin thêm một cái cho Giang Tố. Khi cụp mắt nhìn, cô không khỏi mỉm cười, có lẽ ngay cả chính anh cũng chưa từng cần cái này.
Hai chiếc bùa viết tên hai người được buộc lại và treo trên cùng một nhánh cây, đung đưa qua lại theo gió. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm, nghĩ thầm, có lẽ đây là lần tên của hai người đứng gần nhau nhất.
*
Kỳ nghỉ đông của trường trung học trực thuộc rất ngắn, chỉ có một tuần rưỡi mà thôi.
Cô dùng hết tiền làm thêm có được để mua một đôi giày thể thao màu xanh đen.
Hơn 700 tệ, gần bằng nửa chiếc điện thoại rồi, cô xót ví một phen.
Đôi giày đắt tiền này không khác gì những đôi giày vải giá 100, 200 tệ của cô, đi trên đường vẫn như thế, cũng chẳng phải giày thủy tinh của cô bé lọ lem. Cô vẫn cúi đầu, vẫn bình thường, mỗi ngày mang cặp sách nặng nề đi vào cổng trường và mơ một số giấc mộng hoang đường.
Tài khoản chính thức của đoàn phim “Thiếu niên Du” bắt đầu nhận các bản vẽ, cô cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết có lẽ dùng để tuyên truyền phim chăng. Ban đầu cô không nghĩ mình sẽ tham gia, đôi khi nhàm chán quá, cô lại vẽ vẽ ra giấy một chút, không hài lòng lại bôi đi, vẽ sai lại đổi tờ giấy khác.
Giang Tố ngày càng nổi tiếng hơn.
Sau nhiều lần bị chụp lén, hiệu trưởng đã ban lệnh cấm vì anh, mỗi khi hết tiết sẽ có giáo viên đi kiểm tra ở hành lang, những học sinh lớp khác cũng không còn dám chạy đến làm phiền nữa, nhưng anh gặp biến cũng không sợ hãi, dường như anh vẫn luôn như vậy. Những lúc nhiều người vây đến, anh sẽ không đóng cửa sổ lại, vẫn sẽ tung bánh mì trong hộc bàn khi đang suy nghĩ ở tiết tự học, anh không sợ hãi khi bị nhận ra nữa, nhưng cũng không xuống sân lần nào nữa.
Trên người anh toát lên cảm giác kín kẽ và cô độc.
Nhưng mọi người rất thích anh, Bốc Duệ Thành và các bạn học đã quy ước với nhau, cũng không ai chụp lén anh rồi lan truyền lung tung khắp nơi, chỉ là những nơi anh đi ngang qua luôn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thỉnh thoảng cô sẽ có chút chểnh mảng, nhưng thấy anh tiến về phía trước nhanh như thế, cô cũng không dám chợp mắt ngủ quá mười phút, lập tức lên dây cót tinh thần. Cứ thế, cô đã thi vào lớp 11-2, hành lang ở đây vừa dài vừa rộng rãi, cô lại đến gần anh hơn năm mét.
Nhưng cô biết rõ hai người càng ngày càng xa nhau.
Bức tranh cô vẽ cho Giang Tố tốn rất nhiều thời gian, chỉ mỗi bản nháp thôi đã vẽ tới vẽ lui hơn hai tháng trời, thành thử bỏ lỡ kỳ dự thi. Nhưng cô không hướng đến điều này, không tự đa tình, chỉ chậm rãi vẽ, đây là cách giải tỏa áp lực duy nhất trong thời gian học tập nặng nề.
Vẽ xong bản thảo, cô lại thấy nhạt quá, bèn nghiên cứu cách tô màu. Sau một hồi lâu suy xét, cô quyết định mua một ít màu sơn dầu.
Ngày ấy trong giờ nghỉ trưa, cô đã hoàn thành xong tất cả bài tập được giao trong buổi sáng, lặng lẽ mở nắp tuýp thuốc màu, muốn thử xem nên tô màu thế nào.
Đúng thời điểm ấy, chủ nhiệm lớp mở cửa đi vào.
Tim cô đập nhanh như trống, suýt thì ngừng đập. Cô biết những hoạt động ngoài lề thế này có ý nghĩa thế nào trong mắt các giáo viên, khi bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, bầu trời của cô như sụp đổ.
Hứa Viện hỏi cô: “Bức tranh dưới vở kia là do em vẽ sao?”
Cô biết rất rõ hậu quả là gì, lòng bàn tay rỉ mồ hôi lạnh, nhưng không thể thốt ra lời nói dối, một hồi lâu sau cô đành nhỏ giọng thừa nhận: “… Vâng.”
“Đã từng học vẽ chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tiếng gió thổi qua lúc này dường như trở nên thật chói tai, Hứa Viên im lặng vài giây mới nói tiếp: “Vậy em có muốn học vẽ không?”
Hả?
Cô kinh ngạc ngước mắt.
Đầu mùa xuân, nhà trường đã trồng hoa đào. Giờ phút này sau lưng Hứa Viện có một nụ hoa màu hồng nhạt ló ra, đung đưa không ngừng.
Hứa Viện: “Học kỳ tới trường chúng ta muốn mở một lớp mỹ thuật, tạm thời chỉ thử nghiệm nên không cần đóng học phí. Nếu có thể phát triển năng khiếu này, em có thể vào được một trường đại học tốt hơn, em có muốn thử không?”
Trong khoảnh khắc ấy, cô có rất nhiều suy tư.
Vẽ tranh, hình như cô cũng thích.
Không khô khan như học tập.
Giang Thành nhiều học sinh như vậy, chỉ một điểm thôi đã bỏ xa rất nhiều người rồi. Thành tích hiện tại của cô vẫn đang lên lên xuống xuống thất thường, lên lớp 12 không biết sẽ thế nào nhưng nếu phát triển tốt một năng khiếu khác, có phải… Sẽ ưu tú hơn không?
Cô muốn trở nên ưu tú hơn.
Sau một hồi im lặng, cô dè dặt hỏi: “Cô ơi, nếu vào lớp mỹ thuật thì bọn em sẽ học ở đâu ạ?”
“Lớp mỹ thuật khá phức tạp, thường phải học vẽ tranh nên cần hai phòng học. Ở tòa này không có chỗ nên sẽ chuyển sang hai phòng học ở tòa đối diện. Đây là nhóm học sinh đầu tiên, nhà trường chắc chắn sẽ nghiêm túc thực hiện.”
Lòng cô nặng trĩu.
Nếu học mỹ thuật thì sẽ không gặp được anh.
Cô nhìn mũi giày chằm chằm một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào, Hứa Viện vỗ vai cô một cái: “Em cứ suy nghĩ đi, về nhà thương lượng với ba mẹ xem sao, bữa sau cho cô câu trả lời là được.”
…
Cô xoắn xuýt suốt mấy ngày liền, một tuần sau khi Hứa Viện hỏi ý kiến cô, cô vẫn chưa quyết định được.
Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Hứa Viện hỏi: “Người nhà không đồng ý cho em học sao?”
Cô lắc đầu nhẹ: “Không phải ạ.”
“Mẹ em bảo học mỹ thuật rất tốt.”
Đầu tháng tư, những ngọn gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, xen lẫn hương thơm giữa cây hương chương và hoa anh đào. Kỳ là thật, có phải có ai đó đứng cạnh cửa sổ mở nước ngọt không nhỉ, sao cô lại cảm nhận được vị Bắc Băng Dương.
Hứa Viện dịu dàng hỏi cô: “Có thể nói cho cô biết em đang do dự gì không?”
Lúc ấy cô không trả lời câu hỏi của Hứa Viện.
Cho đến ngày thứ sáu ấy, nhà trường tổ chức hội xuân, cô lén cúi đầu giả vờ lạc khỏi lớp của mình, đi đến phía sau hàng của lớp Hỏa tiễn.
Bốc Duệ Thành đang nói chuyện với bạn, chủ đề chắc chắn là xoay quanh Giang Tố.
Bốc Duệ Thành: “Thật mà, lúc đó lần đầu tiên thấy tên cậu ấy, tớ chẳng biết đọc làm sao, con người cậu ấy giống như tên vậy, bí ẩn lắm.”
Cô nhìn bùn đất dưới chân, Giang Tố đang đứng bên trái cô, cách ba đến năm người, nhưng dường như giọng nói của anh có thể lấn át tất cả tạp âm để rót thẳng vào tai — “Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường [1], cậu chưa từng học à?”
[1] Hai câu trong bài kinh thi Kiêm Gia, có nghĩa là “ngược dòng mà đi, ngán nỗi đường trường”.
Cô hơi thất thần.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường.
Tố, ngược dòng tiến lên.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, cô đã có câu trả lời cho câu hỏi của Hứa Viện, anh luôn có thể tháo gỡ tất cả các vấn đề của cô một cách nhẹ nhàng.
Cô bỗng ý thức được sự kháng cự trong nhiều ngày qua.
Con đường khó đi, lại dài đằng đẵng.
Vì quá khó khăn, quá dài, vô số những khoảng cách và những chông gai không thể nào đếm xuể, khó mà vượt qua, cũng không cách nào vượt qua được. Cô không biết phải thuyết phục bản thân từ bỏ sự ràng buộc duy nhất của mình như thế nào.
Cô không nỡ.
Buổi trưa, anh ngồi dựa vào thềm đá phơi nắng. Cô nghĩ có người trời sinh đã là tiêu điểm, cũng có người trời sinh rất bình thường như cô. Anh chống cánh tay ra sau, vô số ánh nhìn hướng về phía anh một cách lộ liễu, có những sự yêu thích và tràn đầy hâm mộ, nhưng anh không mở mắt ra.
Cô biết từ lâu anh đã không cảm thấy phiền hà trước những ánh mắt nhìn mình chằm chằm, tuy là vậy nhưng cô vẫn không dám quang minh chính đại ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn anh, cẩn thận mô tả lại từng đường nét khuôn mặt anh mà cô muốn biết.
Cô vẫn chỉ dám quan sát anh một cách lặng lẽ, trong tích tắc chuyển tầm nhìn, cô sẽ lướt qua khuôn mặt anh, giây phút ấy, anh luôn rõ nét trong thế giới của cô.
Một năm qua, mọi người đã ngày càng quen với việc gọi anh là “ngôi sao”, tất cả mọi người đều không tiếc khen ngợi và kính trọng anh, dù sau khi quay phim xong, anh chưa từng tham gia một hoạt động nào, cánh truyền thông cũng chưa bao giờ che giấu việc tương lai của anh có triển vọng ra sao. Anh là một người tỏa sáng, sớm hay muộn cũng sẽ ngày càng nổi tiếng hơn mà thôi.
Nhưng đối với cô thì không phải.
Người cô thích chỉ là người ấy, là cậu thiếu niên thoải mái trong bộ đồng phục trắng, giờ ra chơi thích cầm chai nước ngọt màu quất, đứng tựa vào gốc cây hương chương cười vui vẻ.
Không hề liên quan đến thanh phận vẻ vang của anh, chỉ là từ chính con người anh mà thôi.
Sau khi hội xuân kết thúc, cô vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề.
May mà Hứa Viện không bắt cô phải đưa ra câu trả lời ngay.
Nhưng Giang Tố đã cho cô câu trả lời trước rồi.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi học kỳ hai lớp 11 kết thúc, cô nghe được tin rằng năm lớp 12, anh sẽ không đi học ở trường nữa.
Lúc nghe được tin này, cô gần như chỉ còn lại sự thảng thốt, ngơ ngác hỏi: “Vậy là, không đến trường một lần nào nữa sao?”
“Không biết.” Bạn học đang đứng nói chuyện ngoài cửa sổ bị cô dọa giật mình một phen, sau đó lấp lửng trả lời: “Chắc là vậy đó.”
Ngày hôm ấy trời đổ một cơn mưa lớn, khí thế dữ dội, thậm chí là không hề dự báo trước. Thời tiết không lạnh nhưng mưa như trút nước, xối xả lên người đánh bay hơi nóng trên da.
Cô biết sẽ có lúc cơn mưa này qua đi, nhưng khi đắm mình trong đó, cô vẫn đang nghĩ.
Cơn mưa lớn như vậy, rốt cuộc khi nào mới dừng đây.
__
Lời tác giả:
Bạn muốn viết về thanh xuân, nhưng không thể chỉ viết về thanh xuân.
Bạn muốn viết một cơn mưa không biết sẽ tạnh lúc nào, muốn viết niềm tâm trạng dao động không ngừng, muốn viết ánh mắt rưng rưng của cô gái, muốn viết những hy vọng rồi lại mất mát, muốn viết tiến đến gần nhưng không thể nào đến gần.
Muốn viết trời xui đất khiến, muốn viết mỗi người một ngã, muốn viết sẽ gặp lại nhau, rồi sau đó chia lìa.
Danh sách chương