Trên sân huấn luyện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề. Liên Kỳ Quang thong dong bước tới, trầm mặc đi tới mảnh đỏ tươi ở giữa bụi gai, đi đến đâu, đám gai liền dời đi, vì cậu mở ra một con đường.

Giữa cụm gai nhọn, Khả Dĩnh mềm nhũn nằm chính giữa, những chiếc gai cứng như sắt thép đâm xuyên qua bả vai, cánh tay, thân mình. Toàn thân cao thấp cơ hồ không còn nơi nào hoàn hảo. Hô hấp mỏng manh như có như không, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một ti thể lạnh băng.

Máu đỏ tươi theo gai nhọn từng giọt từng giọt tích xuống nền đất, chậm rãi ngưng tụ thành một vũng máu. Mùi máu tanh ngọt tràn ngập không khí, trước sau vẫn quen thuộc như một.

Liên Kỳ Quang từ trên cao nhìn xuống Khả Dĩnh tựa như bị huyết tế giữa khóm gai, gió thổi bay lọn tóc hỗn độn trước mắt, một đôi ngươi sâu thẳm lộ ra trước mắt mọi người, lạnh như băng, sâu trong phiến hắc ám đó là vô số hài cốt chất chồng lên nhau, mà mạt sáng còn sót lại tựa hồ cũng chỉ là thi thể lạnh như băng.

Quang mang xanh nhạt ngưng tụ trong tay, màu xanh biếc tượng trưng cho tân sinh cùng hi vọng, nhưng hôm nay, trong mắt mọi người lại chính là giết chóc làm người ta sợ hãi. Liên Kỳ Quang vươn tay, ánh sáng chậm rãi bao lấy Khả Dĩnh.

“Mày… mày, muốn làm cái gì?” Âm thanh mỏng manh cơ hồ không thể nghe thấy.

“Cô biết không? Tôi đã giết rất nhiều người.” Giọng điệu bình thản chẳng chút phập phồng, giống như cậu đang nói một chuyện thường ngày không hề nguy cấp: “Tôi không phải người tốt, hoặc có thể nói, tôi là một kẻ độc ác tâm ngoan thủ lạt hơn bất kì kẻ nào. Tôi chưa từng quên mình làm thế nào sinh tồn, chính là, các người không biết. Cho nên mới dám muốn làm gì thì làm như vậy.”

Theo ánh sáng xanh biếc vây kín, Khả Dĩnh chỉ cảm thấy cơn đau đớn như bị xé rách chầm chậm lan tràn từng tấc cơ thể, theo cơn đau kia, sức mạnh vốn tràn ngập trong thân thể cũng từng chút biến mất.

“Không… Không! Không cần a a ! ! ! !” Tựa hồ nhận ra cái gì, Khả Dĩnh hoảng sợ mở to mắt, không biết lấy sức mạnh từ đâu, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy. Gai nhọn xuyên thấu qua thân thể cũng vì động tác mà không ngừng tăng lên, máu tươi chảy ra ngày càng nhiều, làm những chiếc gai xung quanh cũng nhuộm thành màu đỏ xinh đẹp. Chính là Khả Dĩnh không thèm để ý, cô ta không thể để Liên Kỳ Quang tiếp tục, cho dù phải liều chết! Cô ta sợ chết, nhưng càng sợ hơn chính là sống không bằng chết.

“Không! Không cần! Van xin cậu! Van xin cậu! Tôi không dám nữa! Tha cho tôi! Không cần a a! Không cần…” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên sân huấn luyện yên tĩnh làm da đầu người ta run lên, rợn gai ốc.

Bàn tay Liên Kỳ Quang đột nhiên nắm lại, quang mang trên người Khả Dĩnh tản đi, mang theo màu đỏ nhàn nhạt.

Khả Dĩnh mềm nhũn ngã xuống đám gai, hơi thở mong manh, mở to ánh mắt trống rỗng nhìn Liên Kỳ Quang, gương mặt dữ tợn đầy oán hận cùng nguyền rủa, thân thể rách nát đầy máu, phá lệ đáng sợ cùng quỷ dị.

“Trò ấy…” Kim An Kỳ kinh ngạc nhìn đoàn ‘máu thịt’ giữa đám gai nhọn, khô khốc hé miệng.

“Đã không còn dị năng dao động.” Khanh Mộc Vanh mở mắt, nghiêm nghị nhìn Khả Dĩnh: “Dị năng của trò ấy, đã bị phế.”

Một câu chấn động toàn trường, nhất thời khắp sân huấn luyện vang lên tiếng hít sâu. Biểu tình đám người nhìn Liên Kỳ Quang đều thay đổi, chán ghét, e ngại, hoài nghi. Dị năng bị phế, kia tuyệt đối là sống không bằng chết. Hơn nữa, cậu ta đã làm thế nào.

“Liên Kỳ Quang! Cậu thật quá đáng! !” Một tiếng rống phẫn nộ pha lẫn ‘bi thống’ trong bầu không khí yên tĩnh lúc này phá lệ rõ ràng.

Quý Sĩ Lâm bước xuống khán đài, vẻ mặt không thể tin cùng phẫn nộ nhìn Liên Kỳ Quang: “Khả Dĩnh đã thua rồi, lại còn bị thương nghiêm trọng như vậy, sao cậu còn không buông tha mà phế bỏ dị năng của em ấy! Cậu có biết đối với chúng ta dị năng đại biểu cho điều gì không? Cậu làm vậy là hoàn toàn hủy em ấy, điều này làm em ấy so với chết còn khó chịu hơn.”

“…” Liên Kỳ Quang xoay người, không chút biến sắc nhìn gương mặt vạn phần bi thống của Quý Sĩ Lâm, trong lòng dâng lên một trận ghê tởm.

“Liên Kỳ Quang! Cậu mau trả lại dị năng cho Khả Dĩnh! Tôi nghĩ mọi người sẽ tha thứ cho cậu.” Cơn giận qua đi, gương mặt Quý Sĩ Lâm khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, khuyên nhủ nói: “Tuy tôi không biết cậu làm thế nào, nhưng nếu đã có thể phế bỏ thì cậu nhất định có biện pháp khôi phục, nhất định có thể giúp Khả Dĩnh khôi phục dị năng đúng không? Khả Dĩnh là dị năng hệ hỏa, cậu lấy đi cũng không dùng được, cậu mau trả lại đi, mọi người sẽ không xem cậu là dị tộc.”

Lúc này tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Quý Sĩ Lâm, ánh mắt nhìn Liên Kỳ Quang lại càng không tốt. Quý Sĩ Lâm nói dị tộc chỉ có một ý tứ, Liên Kỳ Quang là một dị tộc có khả năng lấy đi dị năng của người khác để đề cao chính mình.

Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Quý Sĩ Lâm, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên mở miệng: “Anh, tính là gì.”

“Cậu… Liên Kỳ Quang! Đừng cáu kỉnh!” Đầu tiên là khổ sở vì Liên Kỳ Quang vô lễ, sau đó là ra mặt nói chính nghĩa.

Lãnh tĩnh nhìn Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang chậm rãi bước xuống đài tỷ thí, theo Liên Kỳ Quang tới gần, sắc mặt Quý Sĩ Lâm khẽ biến, hơi lùi về sau, âm thầm ngưng tụ dị năng, chuẩn bị động thủ bất kì lúc nào.

Dừng lại trước mặt Quý Sĩ Lâm tầm ba mét, ánh mắt tĩnh mịch, gương mặt lãnh tĩnh, quét mắt nhìn một vòng sân huấn luyện. Trầm mặc một lát, đột nhiên, ánh mắt Liên Kỳ Quang khẽ co rút, ngẩng đầu nhìn thẳng tới Quý Sĩ Lâm. Khí thế cùng uy nghiêm của cường giả bậc nhất nhân loại không chút áp chế, hệt như mưa rền gió dữ càn quét sắp sân huấn luyện.

Trong phút chốc, tất cả mọi người ở đâu đều cảm thấy thân thể trầm xuống, lồng ngực nặng nề, cả người bị uy áp âm lãnh cường đại kềm chặt, không thể nhúc nhích.

Sợ hãi! Cảm giác này từ sâu trong nội tâm lan tràn khắp toàn thân. Hơi thở lạnh lẽo đầy huyết tinh cùng sát khí thổi quét quanh cơ thể. Giống như ngay giây tiếp theo sẽ bị chém giết, trở thành một thi thể lạnh như băng.

Quý Sĩ Lâm đứng gần Liên Kỳ Quang nhất lại càng không xong, dị năng vốn ngưng tụ trong cánh tay bị cỗ khí thế này đè ép quay về. Hơi thở lạnh như băng vây kín xung quanh, chậm rãi thấm sâu vào trong cơ thể, mang theo sát khí cùng tử khí quay cuồng làm lồng ngực đau đớn như bị xé rách, một ngụm tanh ngọt dâng lên cổ họng.

Một trận run rẩy từ sâu trong linh hồn truyền tới làm Quý Sĩ Lâm muốn quỳ xuống. Mà sự thật, anh đã làm vậy…

Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Quý Sĩ Lâm quỳ trên đất mà run rẩy, lạnh nhạt mở miệng: “Anh, tính là gì? Tôi muốn giết anh, không ai có thể ngăn cản.”

“Cậu…”

“Không cần chọc giận tôi, bởi vì cái giá phải trả anh không chịu nổi đâu.” Liên Kỳ Quang dứt lời liền nhấc chân lướt qua bên người Quý Sĩ Lâm, rời khỏi sân huấn luyện.

“Lúc anh trở nên cường đại như tôi, anh cũng có thể phế bỏ dị năng của tôi. Anh hiện giờ, bất quá chỉ là một con bọ chét chỉ biết nhảy loi nhoi, tôi tùy tay liền có thể nghiền chết anh.”



Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, Khanh Mộc Vanh tán đi dị năng trong cơ thể, sắc mặt không rõ nhìn theo, trong lòng đã quay cuồng choáng váng.

‘Sát khí quá nặng, hoặc nên nói này không thể gọi là sát khí, mà là, tử khí.’

“Trò ấy thế nhưng lại có dị năng?” Kim An Kỳ bình phục nhịp tim đang bất an xao động, vẻ mặt nghi hoặc nhìn theo bóng Liên Kỳ Quang.

“Hơn nữa, dị năng của trò ấy rốt cuộc đã đạt tới cấp bậc nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện