Đối với yêu tinh bản xứ từ Trái Đất xuyên qua bên đây, Du Cẩn Lật ở chỗ này là một đồ nhà quê không hơn không kém, nhìn thấy cái gì cũng rất hiếm lạ.

Mà trong phòng Giang Mặc Thịnh đều là công nghệ cao, đối với Du Cẩn Lật mà nói thì cái này giống như Già Lưu vào Đại Quan Viên*, tự nhiên là nhìn cái gì cũng thấy hết sức mới lại.

(*): Già Lưu: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với "nhà quê lên tỉnh" của Việt Nam ạ. (Mượn lời giải thích trên của một truyện bên sachvui)

Ở lại phòng Giang Mặc Thịnh một buổi trưa khiến Du Cẩn Lật có thu hoạch thật lớn, càng có nhiều hiểu biết hơn về đồ vật trong thế giới này, ít nhất trước mặt người ngoài không đến mức chọc người ta chê cười, về phần ở trước mặt Giang Mặc Thịnh làm ra chuyện đáng chê cười, cậu cũng không có để ý quá.

Hoặc Du Cẩn Lật theo bản năng tin tưởng mình ngu ngốc đến cỡ nào, Giang Mặc Thịnh cũng sẽ không chê cười cậu*.

(*): Ngáo cmnr huhu, không hiểu gì hết trên, cả đoạn trên và đoạn dưới nói cái gì á không hiểu nên tui edit đại nha, mọi người cũng lướt lướt qua hén.

Đúng thật là Giang Mặc Thịnh tuy thấy Du Cẩn Lật hoàn toàn không biết rất nhiều những thường thức, nhưng cũng không có lệch hướng suy nghĩ, nhiều lắm là cảm thấy thiếu niên này trước kia hoàn cảnh sinh sống không dễ dàng, không được gặp qua này nọ đó kia cho nên mới có nhiều vấn đề như vậy.

Trái tim Giang Mặc Thịnh truyền đến sự đau đớn như bị bóp chặt, như bị một dây gai đâm vào, so với đau đớn do độc tố gây ra ngày thường lại không giống nhau.

Anh không biết sự đau lòng này đến như thế nào nhưng lại rất thương tiếc thiếu niên nhỏ gầy trước mặt mình đây.

Du Cẩn Lật ở phòng Giang Mặc Thịnh vẫn luôn đợi có người lên kêu cậu đi ăn tối.

Vừa nghe đến bữa tối, cặp mắt to tròn của Du Cẩn Lật lập tức lộ ra những ánh sáng lấp lánh, vui sướng nói với Giang Mặc Thịnh: "Anh chờ tui, tui đi xuống ăn cơm trước, chờ tui ăn xong sẽ mang lên cho anh, sau đó giúp anh thoải mái."

Giang Mặc Thịnh và Du Cẩn Lật đều hiểu "thoải mái" có nghĩa là gì, nhưng người hầu tới gọi lại không rõ, sau khi nghe xong lời này liền trừng lớn hai mắt, trên mặt nhanh chóng hiện lên một chút xấu hổ.

Giang Mặc Thịnh không biết Du Cẩn Lật tới Giang gia vì cái gì, nhưng đám người giúp việc Giang gia lại biết hết.

Những người giúp việc này cơ bản đều là những đầy tớ có bậc cha chú thậm chí là tổ tông vẫn luôn sinh hoạt ở Giang gia, bọn họ đối với Giang gia cực kỳ trung thành, rất nhiều người đều đã nhìn Giang Mặc Thịnh lớn lên, biết được thiếu gia nhà mình phải thành gia lập nghiệp cũng khiến đáy lòng bọn họ cảm thấy cao hứng.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, thiếu gia với thiếu phu nhân lại tiến triển nhanh như vậy, đã đến một bước này rồi, hắn có thể nói không hổ là Giang gia thiếu gia của bọn họ sao, cho dù thân bị trọng thương nhưng năng lực của anh thì các dị năng giả khác không thể nào sánh bằng được.

Trong đầu người giúp việc đang nghĩ gì, lúc này Giang Mặc Thịnh cũng Du Cẩn Lật tự nhiên không thể hiểu hết, vì thế hậu quả chính là sớm thôi toàn bộ người Giang gia đều biết thiếu gia "Công tích vĩ đại".

"Ừm, đi thôi." Khóe miệng Giang Mặc Thịnh mang theo một chút tươi cười thật nhỏ, nói với Du Cẩn Lật.

Thiếu niên thật sự quá gầy, hẳn nên ăn nhiều một chút, béo một chút mới tốt.

Thấy thiếu gia nhà mình ôn nhu nhìn thiếu phu nhân như thế, người giúp việc càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, hiện tại gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với những người khác.

Thiếu gia nhất định là rất thích thiếu phu nhân, bằng không khuôn mặt thiếu gia luôn luôn lãnh khốc vô biểu cảm thì cười ôn nhu như thế nào được, thiếu phu nhân của bọn họ quả nhiên rất lợi hại.

Một quả cầu trắng sáng mà mọi người không thấy từ trong cơ thể người giúp việc bay ra, chậm rãi đến chỗ Du Cẩn Lật, cuối cùng hoàn toàn đi vào cơ thể Du Cẩn Lật.

Duy nhất mình Du Cẩn Lật có thể thấy được quả cầu trắng sáng nhưng vì toàn bộ lực chú ý đều đặt lên bữa tối sắp có, nên liền bỏ lỡ một phương pháp khôi phục linh lực có hiệu quả khác.

- --

Tác giả nhàn thoại:

Tiểu Lật Tử: Chờ tui cơm nước xong sẽ khiến anh thoải mái.

Đùi vàng: Ừm? Tiểu Lật Tử muốn anh thoải mái như thế nào?

Tiểu Lật Tử: Thì là cái màu đỏ tím màu đỏ tím ý, dưỡng tím dưỡng tím ý, sau đó anh liền thoải mái, (dồn sức gật đầu nhỏ) ừa, không sai.

Đùi vàng: (Mày hơi sụt xuống, ánh mắt thâm thúy) Màu đỏ tím dưỡng tím là màu đỏ tím dưỡng tím như thế nào?

Tiểu Lật Tử: Yêu Yêu nói phải dấu mọi người, đề nghị thả vote, Tiểu Lật Tử mới được nói cho mọi người trình tự cụ thể.

Đùi vàng: (Ánh mắt sắc bén) Đã nghe được Tiểu Lật Tử nói, vậy...... hẳn là biết nên làm thế nào đi.

[Tui edit xong cái nhàn thoại mà đíu hiểu gì hết trơn luôn á, nhưng đại loại là mụ tác giả đòi thả vote đi, vậy mọi người cũng nhớ thả vote cho tui nghennn để biết sớm sớm tẹo:>]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện