Diệp Hoài Tây cúi đầu uống một ngụm cà phê, nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Ở bên ngoài thủ đô thuốc ức chế bị niêm phong, trải qua nhiều lần kiểm chứng, là xuất từ tay Uy Liêm. Có người chứng thực, hàng mẫu của thuốc ức chế là Uy Liêm tự mình nghiên cứu ra.” La Thụy nói. Thấy không rõ cảm xúc trong mắt Diệp Hoài Tây, hắn mở miệng trước khi Diệp Hoài Tây hỏi, trả lời trước một bước, “Thực xin  lỗi thiếu tướng, người làm chứng kia đã chết.”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây thay đổi một chút, ánh mắt dừng trên mặt La Thụy: “Chết như thế nào?”

“Thời gian trước có hải tặc tinh tế xâm nhập trái phép vào thủ đô, hắn bất hạnh đụng phải, đã bị cướp bóc rồi sát hại.” La Thụy trả lời.

“Cướp bóc, sát hại?” Diệp Hoài Tây lặp lại những câu cuối cùng kia một lần, bỗng nhiên đuôi lông mày dâng lên vài phần trào phúng, “Hộ vệ quân nói như thế nào?”

“Án mạng xảy ra trước, khi hộ vệ quân chạy tới hiện trường, đúng lúc bắt được hung thủ, cuối cùng tên hải tặc kia bị bắt giam vào ngục, nhận án tù chung thân.” Hiển nhiên La Thụy đã điều tra rõ tất cả, thấy bộ dáng Diệp Hoài Tây có chút đăm chiêu, đơn giản liền đem manh mối của án tử này nói ra, “Ngài cũng biết từ khi liên bang thành lập tới này, liền đã hủy bỏ tử hình, hình phạt cao nhất chính là ở tù chung thân. Vị hải tặc tinh tế này sau khi bị bắt, vẻ mặt bình yên tự tại, giống như hắn không phải đi ngồi tù, mà là đi hưởng phúc. Trên thực tế, hiện tại hắn sống giống như là hưởng phúc.”

Nói tới đây, trên mặt La Thụy có chút căm giận, đem ảnh chụp điều tra được chiếu ra. Diệp Hoài Tây liếc mặt một cái liền nhận ra, đó là ngục giam Tinh Hải ở vùng ngoại ô Tắc Bá Thản. Điều Kiện ở ngục giam Tinh Hải kham khổ, nhân viên công tác ở đó cũng không tốt, hơn nữa tù nhân đều là hải tặc phạm tội giết người, bọn họ có đầy ác ý, quang minh chính đại bày mưu tính kế hạm hại các phạm nhân khác, cho dù là ẩu đả hay khi nhục, chỉ cần không gây ra mạng người, tất cả đều giống như không có gì xảy ra.

Nhưng những tấm ảnh chụp lại phá vỡ những nhận thức về ngục giam Tinh Hải của Diệp Hoài Tây. Chỉ thấy bên trong ảnh chụp có một ngục giam, trang hoàng cũng không xa hoa, nhưng so với những ngục giam bình thường thì xa hoa hơn nhiều, ngay cả những xong chắn giam giữ cũng được gắn kim ngân, giống như là ngục giam cho cường hào. Lại càng không nói đến ăn uống, nhìn ảnh chụp trên quang võng là có thể hiểu rõ, vị hải tặc tinh tế cướp bóc giết người này, cuộc sống trải qua rất ổn quả thật không binh thường.

“Ảnh chụp này cậu tìm được từ đâu?” Diệp Hoài Tây hỏi. Ngục giam Tinh Hải thuộc quản lý của Tắc Bá Thản, mà quản lý hộ vệ quân ở Tắc Bá Thản là nằm trong tay gia tộc Tạp Nạp Nhĩ. Gia tộc Tạp Nạp Nhĩ từ trước tới nay không chung bàn với Diệp gia, hai nhà cũng ghét nhau, Diệp Hoài Tây từng muốn biết cơ sở ngầm trong ngục giam Tinh Hải, chưa từng thành công, nơi đó phòng thủ kiên cố, giống như thành lũy không thể phá được. Cũng bởi vì thế, hải tặc tinh tế cướp bóc giết người mới có thể ở trong ngục giam này tùy ý làm bậy.

“Không nói gạt ngài, tôi cũng không biết ai đưa tin tới, tôi chỉ biết là một người nặc danh gửi thông tin tới.” La Thụy vừa nói vừa quan sát dáng vẻ của Diệp Hoài Tây, thấy khóe môi của hắn cũng không thay đổi độ cong, trong lòng liền cảm thấy không ổn, lo sợ bất an, “Thiếu tướng, tôi đã tìm nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp kiểm chướng qua, những ảnh chụp này đều là thật, cũng đã nói lên chứng cớ này có thể sử dụng.”

“Tôi không suy nghĩ đến những cái này.” Diệp Hoài Tây nói, “Những ảnh chụp này nhiều lắm cũng cho chúng ta biết hải tặc tinh tế giết người này có quan hệ với người nhà Tạp Nạp Nhĩ, cũng có thể chứng thực Uy Liêm Francis có quan hệ với nhà Tạp Nạp Nhĩ, nhưng những thứ này, đối với tôi cũng rất nhỏ bé. Tôi cần nhiều chứng cớ xác thực mạnh mẽ hơn, phó tướng La Thụy, giúp tôi điều tra xem Uy Liêm cùng Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ gặp nhau ở đâu.”

“Được.” La Thụy gật đầu đồng ý.

“Còn một chuyện nữa.” Diệp Hoài Tây suy tư mãi vẫn quyết định để La Thụy tạo một đường dự phòng trước, “Vài ngày nữa Cố Tử Khung sẽ đi theo bên người tôi, đến lúc đó nhớ tuyên truyền đúng lúc, đừng để rò rì cái gì ra ngoài để người ta nắm được.”

La Thụy há mồm rất muốn hỏi, ngài vì sao lại muốn đem một phiền toái lớn như vậy để ở bên người, lại ngại chính mình là mục tiêu không đủ lớn sao? “Cậu ta ở bên ngoài là học trò của tôi.” Diệp Hoài Tây bổ sung nói.

La Thụy: “….”

“Thiếu tướng, thứ lỗi cho tôi hỏi một câu.” La Thụy cảm thấy có nghi vấn cần phải hỏi, nếu không sớm hay muộn hắn cũng sẽ có ngày não bổ hù chết.

Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng vuốt cằm, ý bảo hắn nói.

“Nếu vấn đề là như vậy.” La Thụy cẩn thận châm chước tìm từ, sau đó cắn răng trầm giọng hỏi, “Ngài có phải là có tâm tư ở phương diện kia với nhị hoàng tử?”

“Phương diện nào?” Ở trong mắt La Thụy Diệp thiếu tướng sẽ xù lông, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, nhưng bộ dạng sẽ khờ dại rực rỡ.

“Chính là phương diện kia!” La Thụy không nói thẳng ra, chỉ có thể ám chỉ cho Diệp Hoài Tây, ám chỉ hơn nửa ngày, vẻ mặt thiếu tướng nhà hắn đều mở mịt, xem không hiểu tiếng lòng của hắn, điều này làm cho La Thụy cảm thấy sắp hỏng mất đồng thời còn có vài phần không biết làm sao, Diệp thiếu tướng là thật ngây thơ, nếu đoán không được, hắn không cần phải hoa hòe hoa sói, gọn gàng dứt khoát nói, “Ngài bị kích thích với cậu ta phải không? Có nghĩ muốn giữ lấy cậu ta không, có muốn cùng cậu ta yêu đương cuồng nhiệt hay không?”

Diệp Hoài Tây không  kịp xử lý câu hỏi bất ngờ này, mi tâm không khống chế được lung tung nhảy vài cái, nhảy đến khiến hắn phải nhíu mày: “Cậu suy nghĩ quá  nhiều.”

“Không phải, thiếu tướng, chẳng lẽ người không phát hiện, từ sau khi gặp cậu ta ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, ngài liền vì cậu ta hối hả ngược xuôi, đương nhiên  đây là ý tứ trên mặt chữ, ngài vì cậu ta hối hả ngược xuôi còn hơn những việc quan trọng.” Ngay cả La Thụy độc thân cũng không rõ ràng những đặc điểm của alpha, nhưng ở phương diện tình cảm nhãn lực đủ để cho hắn ngạo mạn với Diệp thiếu tướng ngu ngốc vì tình yêu.

“Phó tướng La Thụy, mời cậu nên hiểu một chuyện, cùng cấp trên của mình thảo luận chuyện tình cảm, là rất không lễ phép.” Diệp Hoài Tây lãnh đạm nói, xem ra hoàn toàn không bị ảnh hưởng, “Hơn nữa vấn đề cậu đang thảo luận là chuyện không có thật.”

“Thực xin lỗi, thiếu tướng.” La Thụy giải thích đúng lúc, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn rục rịch khiến cho người ta không thể ổn định, “Nhưng thiếu tướng, ngài còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Diệp Hoài Tây cười lạnh một tiếng, quyết đoán ngắt thông tin, lại đem thời gian đổi lại.

Lại qua hai ngày, thành tích của cuộc thi nhập học đã được tuyên bố, cùng ngày tân sinh có thể lựa chọn lão sư giảng bài, sáng sớm Diệp Hoài Tây đã nhận được thông tin ám chỉ kiêu ngạo của Áo Nhĩ chủ nhiệm, hắn cười mà không  nói, còn lẳng lặng chờ kết quả. Chạng vạng gần năm giờ, nhóm tân sinh lựa chọn Áo Nhĩ chủ nhiệm hiện ra ở trên quang võng, Áo Nhĩ chủ nhiệm chờ mong mở ra thông tin chọn lão sư của Cố Tử Khung, thấy rõ ba chữ rồng bay phượng múa ở bên trên, trước mắt hắn liền tối sầm thiếu chút nữa ngất xỉu, thời điểm yêu cầu kết nối với Diệp Hoài Tây, tay đều run lên.

Thời khắc thông tin được kết nối, Áo Nhĩ chủ nhiệm khó thở công tâm, không đầu không đuôi mắng Diệp Hoài Tây một trận, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không cho người ta, rõ ràng lưu loát ngắt thông tin. Mà lúc này vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi bỏ qua thống tấn khí, nhìn về phía số pha Cố Tử Khung đang ngồi ngay ngắn cố gắng nhịn cười, không thèm để ý nói: “Muốn cười thì cười.”

Cố Tử Khung khẽ cười hai tiếng, rốt cuộc không quá phận, thu hồi ý cười không nói gì đến Áo Nhĩ chủ nhiệm mà lên tiếng nói: “Anh đã tra đến chỗ Uy Liêm Francis?”

“Ân.” Mười ngón tay Diệp Hoài Tây giao nhau, suy nghĩ một hồi nói, “Cậu biết hắn ta có vấn đề.”

Cố Tử Khung cúi đầu uống miếng nước, buông chén dựa vào sô pha, tìm một vị trí thoải mái, lười biếng nói: “Tôi không chỉ biết hắn có vấn đề, còn biết hắn cùng người nhà Tạp Nạp Nhĩ lui tới chặt chẽ. Nếu Diệp thiếu tướng muốn chứng cớ, tôi có thể cung cấp.”

Diệp Hoài Tây cũng dựa vào sô pha, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Như vậy, yêu cầu của cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện