Ngày thứ hai cô đến trường, cô nghĩ việc anh biết cô tiếp xúc với ai là do anh sai người theo dõi cô.
Cô bước vào cổng trường thì ngay lập tức xuất hiện 3 nàng mỹ nữ rất xinh đẹp ai ai cũng nhìn.
Phụt...
Cô chợt cười.
- Lão đại, mặc như vậy khó coi quá.
Đinh Vũ nhìn cô ra vẻ khó chịu nói.
- Đúng đấy lão đại, khó chịu chết mất.
Dương Nhật nói.
- Các cậu quả thật không phụ lòng tôi.
Cô vỗ vai Dương Nhật nói thật ra tối hôm qua cô đã nhấn tin cho họ bảo họ giả gái đứng ở cổng trường đợi cô.
- Lão đại à, chồng nhà chị có làm quá lên không vậy cái gì mà không cho tiếp xúc với con trai haizzz. Lưu Vĩ than vãn nói.
- Các cậu yên tâm, người của anh ta chắc không vào lớp để giám sát tôi đâu, các cậu diễn ở đây thôi,một lác các cậu trở về hình dáng ban đầu đi rồi trở về lớp, tôi đi trước đây.
Cô nói xong thì rời đi để lại 3 con người đang nhìn nhau, bỗng có một anh chàng nào đó đi về phía họ.
- Các bạn học khóa nào vậy, tôi chưa từng gặp qua các bạn. Sẵn tiện có thể giới thiệu cho tôi biết các bạn tên gì không.
Anh ngượng ngùng hơi đỏ mặt nói.
- À....ừm chúng tôi có việc đi trước hẹn gặp lại.
Lưu Vĩ giả giọng nói rồi cả 3 người nhanh chống vào nhà vệ sinh để lấy lại bộ dạng soái ca của các chàng.
Bước vào lớp là 3 chàng trai chuẩn soái ca chứ không phải là 3 nàng mỹ nữ nữa họ tiến đến chỗ 1 cô gái đang ngồi thảnh thơi ăn vặt kế bên là Hàm Lộ đang chăm chú đọc sách.
- Lão đại, đừng bắt chúng tôi làm những chuyện này nữa chị sắp hại chết chúng tôi đấy.
Dương Nhật đứng trước mặt cô nói.
- Chuyện gì vậy.
Cô vẫn chăm chú ăn.
- Một anh chàng đến bắt chuyện với chúng tôi. Đinh Vũ chán nản nói.
Phụt
Cô cười lớn,Hàm Lộ ngồi bên cạnh cũng cười phá lên.
- Lão.... đại....Hàm... Lộ.
Lưu Vĩ gằn giọng nói.
- Haha được rồi, tôi xin lỗi từ nay không như vậy nữa....không như vậy nữa.....Mà nếu không giả.....ừm thì các cậu hạn chế gặp tôi ở những nơi dễ quan sát tránh có người theo dõi.Cô vừa cười vừa nói.
- Được.
- Các cậu sao rồi.
Dương Nhân lúc này mới xuất hiện từ cửa bước vào.
- Ổn. Lưu Vĩ nói
- Lão đại, tôi điều tra được người theo dõi chị chủ yếu là ở cổng và sân trường những nơi có camera thì họ không theo dõi mà chỉ dám sát camera.
- Tốt như vậy được rồi, các cậu vất vả rồi cảm ơn các cậu. Cô tươi cười nói.
- Ai kêu chị là lão đại của chúng em chứ mà lão đại có chồng là thiếu tướng thật khổ đấy, haizzz.
Dương Nhật lên tiếng.
Cô quen biết họ từ khi học trung học, lần đó là cô giúp họ trong những lúc khó khăn từ từ họ thành bạn thân và phong cô làm lão đại, trong trường có thể nói ai cũng sợ cô nhưng ở nhà cô lại sợ anh.
- Hôm nay, tôi có tâm trạng làm một vài việc vui nào. Cô cười nói.
- Được a~~~ mấy tháng nay không có lão đại chúng tôi không có tâm trạng chơi gì cả.
Đinh Vũ vui vẻ nói.
Cả 6 người cùng cười nói vui vẻ.
Tại nơi nào đó
- Xem như em cũng nghe lời đấy. Anh nhếch môi cười nhìn điện thoại.
2 tiếng sau
- Thiếu tướng, thiếu phu nhân ở trường chọc giáo viên đến nỗi họ tức giận lên báo cáo với hiệu trưởng nhờ người đến giải quyết ạ. Lăng Vũ lo lắng nói.
- Lí do. Anh vẫn nhàn nhã làm việc nói.
- Không rõ ạ.
- Cậu đến nói với những người đó nếu muốn làm giáo viên nữa thì đối xử tốt với cô ấy nếu không đừng hòng làm việc nữa. Giọng anh sắc lạnh vang lên.
- Vâng, tôi đi ngay.
Lăng Vũ không ngờ được thiếu tướng nói như vậy, anh đành lắc đầu bước ra.
Cô và 5 người họ ngày hôm nay không biết gây ra bao nhiêu chuyện khiến giáo viên không cười thì khóc.
[…]
- Thiếu tướng, thiếu phu nhân đánh nhau với con gái tập đoàn Ngô Thị ở trường. Lăng Vũ hối hả vào nói.
- Cô ấy có sao không.
Anh lo lắng đứng dậy hỏi.
- Hình như có ạ,ông bà Ngô đang muốn ba mẹ thiếu phu nhân đến giải quyết ạ.
- Đến trường.
Anh nói xong thì bước ra ngoài trong lòng không khỏi lo lắng, chiếc xe Brabus chuyên dụng của anh chạy vào trường, anh lạnh lùng đi đến phòng hiệu trưởng.
Anh bước vào thấy cô ngồi đấy trên mặt còn có vết thương chắc hẳn do bị đánh đối diện với cô là một cô gái cũng bị thương nhưng lại nặng hơn cô. Anh bước đến xoa nhẹ má cô.
- Tại sao lại bị thương.
- Là cô ta đánh tôi. Cô bất ngờ khi anh đến nhưng vẫn giữ được thái độ cứng rắn nói.
- Anh là ai, còn nữa cô ta đánh con gái tôi ra như vậy hôm nay cô ta nhất định phải rời khỏi trường này. Bà Ngô tức giận lên tiếng.
- Tôi không cố va vào cô ta tôi xin lỗi rồi nhưng cô ta không chịu còn đánh tôi nên tôi mới đánh lại. Cô bĩu môi nói.
- Em đánh rất tốt không hổ danh là phu nhân của Diêm Tôn Khiết này không chịu thiệt thòi.
Anh xoa nhẹ đầu cô.
Ông bà Ngô nghe đến cái tên Diêm Tôn Khiết thì lạnh cả sống lưng," ai mà không biết đến cái tên này chứ, thiếu tướng lãnh khốc vô tình của nước A này không ai dám đụng tới, tội phạm gặp anh đều phải toát mồ hôi bởi sự trừng phạt của anh có thể làm họ sống không bằng chết, còn nữa cô gái này lại là thiếu phu nhân con gái họ chọc nhằm người rồi". Ông lau mồ hôi nghĩ thầm.
- Huhu...ba mẹ phải làm chủ cho con. Cô gái nãy giờ chỉ im lặng bắt giác lên tiếng.
- Con đừng khóc chuyện này đừng nhắc đến nữa chúng ta về thôi. Ông Ngô sợ hãi lau mồ hôi lên tiếng.
- Khoang đã các người làm cô ấy như vậy rồi muốn bỏ đi sau. Anh gằn giọng lạnh lùng nói.
- Chúng tôi có mắt như mù xin lỗi thiếu phu nhân mong thiếu phu nhân bỏ qua.
Ông Ngô cúi đầu xin lỗi cô.
- Cô ta ngày mai không cần đến trường.
Anh nói xong thì bế cô đi, cô cố thoát khỏi tay anh không được nên đành ngoan ngoãn cho anh bế. Họ nhìn anh bước ra ngoài mà không khỏi rùng mình.
" Anh ta lo lắng cho mình sau " Cô nghĩ thầm.
- Từ nay về sau ai ức hiếp thì em cứ việc đánh lại không cần nể nang gì nếu em bị thương tôi sẽ cho họ biết hậu quả khi ra tay với em.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên nhưng lại chứa đựng bao sự ấm áp dành cho cô.
Cô không nói gì nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp ngọt ngào vô cùng, phải chăng cô đã động lòng?
Cô bước vào cổng trường thì ngay lập tức xuất hiện 3 nàng mỹ nữ rất xinh đẹp ai ai cũng nhìn.
Phụt...
Cô chợt cười.
- Lão đại, mặc như vậy khó coi quá.
Đinh Vũ nhìn cô ra vẻ khó chịu nói.
- Đúng đấy lão đại, khó chịu chết mất.
Dương Nhật nói.
- Các cậu quả thật không phụ lòng tôi.
Cô vỗ vai Dương Nhật nói thật ra tối hôm qua cô đã nhấn tin cho họ bảo họ giả gái đứng ở cổng trường đợi cô.
- Lão đại à, chồng nhà chị có làm quá lên không vậy cái gì mà không cho tiếp xúc với con trai haizzz. Lưu Vĩ than vãn nói.
- Các cậu yên tâm, người của anh ta chắc không vào lớp để giám sát tôi đâu, các cậu diễn ở đây thôi,một lác các cậu trở về hình dáng ban đầu đi rồi trở về lớp, tôi đi trước đây.
Cô nói xong thì rời đi để lại 3 con người đang nhìn nhau, bỗng có một anh chàng nào đó đi về phía họ.
- Các bạn học khóa nào vậy, tôi chưa từng gặp qua các bạn. Sẵn tiện có thể giới thiệu cho tôi biết các bạn tên gì không.
Anh ngượng ngùng hơi đỏ mặt nói.
- À....ừm chúng tôi có việc đi trước hẹn gặp lại.
Lưu Vĩ giả giọng nói rồi cả 3 người nhanh chống vào nhà vệ sinh để lấy lại bộ dạng soái ca của các chàng.
Bước vào lớp là 3 chàng trai chuẩn soái ca chứ không phải là 3 nàng mỹ nữ nữa họ tiến đến chỗ 1 cô gái đang ngồi thảnh thơi ăn vặt kế bên là Hàm Lộ đang chăm chú đọc sách.
- Lão đại, đừng bắt chúng tôi làm những chuyện này nữa chị sắp hại chết chúng tôi đấy.
Dương Nhật đứng trước mặt cô nói.
- Chuyện gì vậy.
Cô vẫn chăm chú ăn.
- Một anh chàng đến bắt chuyện với chúng tôi. Đinh Vũ chán nản nói.
Phụt
Cô cười lớn,Hàm Lộ ngồi bên cạnh cũng cười phá lên.
- Lão.... đại....Hàm... Lộ.
Lưu Vĩ gằn giọng nói.
- Haha được rồi, tôi xin lỗi từ nay không như vậy nữa....không như vậy nữa.....Mà nếu không giả.....ừm thì các cậu hạn chế gặp tôi ở những nơi dễ quan sát tránh có người theo dõi.Cô vừa cười vừa nói.
- Được.
- Các cậu sao rồi.
Dương Nhân lúc này mới xuất hiện từ cửa bước vào.
- Ổn. Lưu Vĩ nói
- Lão đại, tôi điều tra được người theo dõi chị chủ yếu là ở cổng và sân trường những nơi có camera thì họ không theo dõi mà chỉ dám sát camera.
- Tốt như vậy được rồi, các cậu vất vả rồi cảm ơn các cậu. Cô tươi cười nói.
- Ai kêu chị là lão đại của chúng em chứ mà lão đại có chồng là thiếu tướng thật khổ đấy, haizzz.
Dương Nhật lên tiếng.
Cô quen biết họ từ khi học trung học, lần đó là cô giúp họ trong những lúc khó khăn từ từ họ thành bạn thân và phong cô làm lão đại, trong trường có thể nói ai cũng sợ cô nhưng ở nhà cô lại sợ anh.
- Hôm nay, tôi có tâm trạng làm một vài việc vui nào. Cô cười nói.
- Được a~~~ mấy tháng nay không có lão đại chúng tôi không có tâm trạng chơi gì cả.
Đinh Vũ vui vẻ nói.
Cả 6 người cùng cười nói vui vẻ.
Tại nơi nào đó
- Xem như em cũng nghe lời đấy. Anh nhếch môi cười nhìn điện thoại.
2 tiếng sau
- Thiếu tướng, thiếu phu nhân ở trường chọc giáo viên đến nỗi họ tức giận lên báo cáo với hiệu trưởng nhờ người đến giải quyết ạ. Lăng Vũ lo lắng nói.
- Lí do. Anh vẫn nhàn nhã làm việc nói.
- Không rõ ạ.
- Cậu đến nói với những người đó nếu muốn làm giáo viên nữa thì đối xử tốt với cô ấy nếu không đừng hòng làm việc nữa. Giọng anh sắc lạnh vang lên.
- Vâng, tôi đi ngay.
Lăng Vũ không ngờ được thiếu tướng nói như vậy, anh đành lắc đầu bước ra.
Cô và 5 người họ ngày hôm nay không biết gây ra bao nhiêu chuyện khiến giáo viên không cười thì khóc.
[…]
- Thiếu tướng, thiếu phu nhân đánh nhau với con gái tập đoàn Ngô Thị ở trường. Lăng Vũ hối hả vào nói.
- Cô ấy có sao không.
Anh lo lắng đứng dậy hỏi.
- Hình như có ạ,ông bà Ngô đang muốn ba mẹ thiếu phu nhân đến giải quyết ạ.
- Đến trường.
Anh nói xong thì bước ra ngoài trong lòng không khỏi lo lắng, chiếc xe Brabus chuyên dụng của anh chạy vào trường, anh lạnh lùng đi đến phòng hiệu trưởng.
Anh bước vào thấy cô ngồi đấy trên mặt còn có vết thương chắc hẳn do bị đánh đối diện với cô là một cô gái cũng bị thương nhưng lại nặng hơn cô. Anh bước đến xoa nhẹ má cô.
- Tại sao lại bị thương.
- Là cô ta đánh tôi. Cô bất ngờ khi anh đến nhưng vẫn giữ được thái độ cứng rắn nói.
- Anh là ai, còn nữa cô ta đánh con gái tôi ra như vậy hôm nay cô ta nhất định phải rời khỏi trường này. Bà Ngô tức giận lên tiếng.
- Tôi không cố va vào cô ta tôi xin lỗi rồi nhưng cô ta không chịu còn đánh tôi nên tôi mới đánh lại. Cô bĩu môi nói.
- Em đánh rất tốt không hổ danh là phu nhân của Diêm Tôn Khiết này không chịu thiệt thòi.
Anh xoa nhẹ đầu cô.
Ông bà Ngô nghe đến cái tên Diêm Tôn Khiết thì lạnh cả sống lưng," ai mà không biết đến cái tên này chứ, thiếu tướng lãnh khốc vô tình của nước A này không ai dám đụng tới, tội phạm gặp anh đều phải toát mồ hôi bởi sự trừng phạt của anh có thể làm họ sống không bằng chết, còn nữa cô gái này lại là thiếu phu nhân con gái họ chọc nhằm người rồi". Ông lau mồ hôi nghĩ thầm.
- Huhu...ba mẹ phải làm chủ cho con. Cô gái nãy giờ chỉ im lặng bắt giác lên tiếng.
- Con đừng khóc chuyện này đừng nhắc đến nữa chúng ta về thôi. Ông Ngô sợ hãi lau mồ hôi lên tiếng.
- Khoang đã các người làm cô ấy như vậy rồi muốn bỏ đi sau. Anh gằn giọng lạnh lùng nói.
- Chúng tôi có mắt như mù xin lỗi thiếu phu nhân mong thiếu phu nhân bỏ qua.
Ông Ngô cúi đầu xin lỗi cô.
- Cô ta ngày mai không cần đến trường.
Anh nói xong thì bế cô đi, cô cố thoát khỏi tay anh không được nên đành ngoan ngoãn cho anh bế. Họ nhìn anh bước ra ngoài mà không khỏi rùng mình.
" Anh ta lo lắng cho mình sau " Cô nghĩ thầm.
- Từ nay về sau ai ức hiếp thì em cứ việc đánh lại không cần nể nang gì nếu em bị thương tôi sẽ cho họ biết hậu quả khi ra tay với em.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên nhưng lại chứa đựng bao sự ấm áp dành cho cô.
Cô không nói gì nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp ngọt ngào vô cùng, phải chăng cô đã động lòng?
Danh sách chương