Tư đốc quân phu nhân không màng gì nữa, vội vã chạy ra gặp Cố Khinh Chu.
Tư Quỳnh Chi thấy mẫu thân hấp tấp như vậy, tò mò cực kỳ, mới vừa rồi còn bảo không muốn gặp, giờ lại gấp gáp như không chờ được, thậm chí còn không chịu chờ phó quan mời Cố Khinh Chu vào mà đã tự mình đi nghênh đón.
Này cũng quá kỳ quái rồi! Cô tò mò kịch liệt cũng vội vàng chạy ra ngoài xem Cố Khinh Chu đang giở trò gì.
Cố Khinh Chu đứng ở góc cửa Đốc quân phủ, dáng người sính đình nhỏ nhắn mềm mại.
Da thịt cô trắng nõn tựa hồ trong suốt, mái tóc dài nhẹ bay, cô bím kiểu thắt mới của các nữ sinh, bím thắt ở hai bên đầu, hợp lại ở phía sau, nửa đầu tóc đen dài xõa dài thẳng xuống lưng, hình thành một đường cong tao nhã.
Mặt nàng ửng đỏ, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người nàng, nàng mặc một bộ sườn sám thêu chỉ bạc đóa hải đường viền tay, lấp lánh trong ánh nắng, càng toát lên vẻ khí chất sáng ngời thâm thúy.
"Ảnh chụp đâu?" Tư phu nhân tiến tới, dồn dập hỏi.
Nàng đi đến thật nhanh, cái trán phủ mờ lớp mồ hôi mỏng, hấp tấp mang theo vài phần lo âu, khí thế vô hình chịu thua Cố Khinh Chu một lần.
Tư Quỳnh Chi thấy trong lòng không vui.
"Mỗ mụ hỏi Cố Khinh Chu ảnh chụp, là ảnh chụp gì a?" Tư Quỳnh Chi trong lòng nghi hoặc.
Cố Khinh Chu mỉm cười: "Phu nhân, người không mời ta vào trong ngồi sao?"
Tư phu nhân càng tức giận.
Ngoái đầu lại nhìn thấy, bốn phía đều có thân binh đứng gác, còn có nữ nhi Tư Quỳnh Chi ở đây, đúng là có chút khó nói.
"Trần phó quan, ngươi mang Tam tiểu thư về phòng." Tư phu nhân lạnh lùng phân phó.
Tư Quỳnh Chi giật mình, cô không nghĩ tới việc này: "Mỗ mụ, rốt cuộc làm sao vậy?"
Tư phu nhân nhẹ nhàng liếc mắt ti quỳnh chi.
Tư Quỳnh Chi vẫn là một nữ tử tuyệt đỉnh thông minh, ý tứ trong ánh mắt mẫu thân, cô lập tức liền đã hiểu. Cô không để cho mẫu thân thêm phiền hà, liền theo Trần phó quan về phòng trước.
Cô tin tưởng mẫu thân cô sẽ không bị hại. Xong việc, mẫu thân cô cũng sẽ đem tình hình thực tế nói cho cô nghe, cô không cần sốt ruột.
Chờ tất cả những người phận sự rời đi, Tư phu nhân mới đem Cố Khinh Chu đưa đến Đốc quân phủ ngoại viện đại sảnh hội nghị quân sự.
Giờ phút này nơi đó chỉ còn là đại sảnh trống trơn, trần nhà cao lớn phát ra âm lãnh vang vọng, gót giày Tư phu nhân đạp trên từng miếng đá cẩm thạch bóng loáng, khanh khanh leng keng, rất có tiết tấu.
Cố Khinh Chu theo sát sau đó, cô hôm nay cũng là mang giày cao gót. Cùng Tư phu nhân đúng là cường ngạnh bất đồng, Cố Khinh Chu bước đi khoan thai, mang theo dáng hình nữ nhi nhu uyển.
Cả hai cùng ngồi xuống, Cố Khinh Chu mang ra bức ảnh chụp, đưa cho Tư phu nhân.
Ảnh chụp mà Cố Khinh Chu đưa chính xác là hình mình.
Tư phu nhân cầm lấy ảnh chụp, tay hơi hơi run, khó có thể tin được.
Thật lâu sau, bà mới ngước mắt, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt Cố Khinh Chu:
"Ngươi đây là ở nơi nào chụp được?"
"Ngài trước hãy giúp con làm một chuyện, con mới có thể nói cho người biết địa chỉ." Cố Khinh Chu mỉm cười.
"Vô liêm sỉ, cô dám uy hiếp ta!" Tư phu nhân mi nhíu chặt, đáy mắt hiện lên lữa hận cực điểm, hận muốn đem Cố Khinh Chu thiêu chết.
Cố Khinh Chu như trước vẫn mỉm cười, nụ cười điềm nhu yên tĩnh: "Con cũng không phải lần đầu đến uy hiếp Người."
Tư phu nhân càng cường hãn, Cố Khinh Chu càng nhu uyển, hai tia mắt đấu nhau như nước với lữa, không thể bao dung, càng không thể điều hòa, ở trong không khí đối chọi lẫn nhau.
Còn dây dưa không dứt, đơn giản chính là lưỡng bại câu thương.
"Vậy cô muốn ta làm gì?" Tư phu nhân cân nhắc lợi hại, bà trước tiên nên lui một bước.
Thu thập Cố Khinh Chu có rất nhiều cơ hội, không chỉ có lúc này thôi đâu.
Khiến cho bà đắc ý một hồi.
Đắc ý sẽ làm người quên hết tất cả, không biết chính mình mấy cân mấy lượng!
" Kế mẫu con vì chọc giận Miss Chu của Học Viện Công giáo, hiện tại Hội đồng trường học thánh Maria đề nghị gia đình lập đơn xin thôi học cho hai vị tiểu thư, thuận tiện Người cũng nói giùm đến đơn xin nhập học của con nữa." Cố Khinh Chu nói.
Tư phu nhân liền đã hiểu.
Chuyện này cũng nhỏ, chỉ là Cố gia thật không ra gì, còn mưu toan muốn gả vào Nhạc thành đệ nhất hào môn Tư gia, quả thực là si tâm vọng tưởng!
Tư phu nhân càng thêm xem thường Cố gia, cũng liền không đem Cố Khinh Chu để vào mắt.
Chuyện quan trọng hiện tại là bà muốn biết nơi Cố Khinh Chu rửa ảnh!
"Được, ta sẽ phái người đi nói cho Đổng sự quán Hội đồng thánh Maria, các ngươi có thể tiếp tục đi học." Tư phu nhân lạnh lùng nói, "Này, địa chỉ đâu?"
"Người đừng nóng vội a, con còn chưa nói xong." Cố Khinh Chu nói, "Người hãy nói cho vị Đổng sự của Hội đồng Học viện thánh Maria rằng học viện vì khiển trách nữ sinh không tuân thủ quy tắc giáo lí, chỉ nhận một vị Cố tiểu thư đi học trở lại, đồng thời không liên lụy đến việc nhập học của con."
Tư phu nhân nghe vậy, hơi hơi nheo lại ánh mắt.
Cố Khinh Chu nghĩ muốn nhân cơ hội bức bách một vị muội muội của mình bị đuổi học.
Điểm ấy chỉ là tiểu xảo tỷ muội gian tranh đấu, ác độc lại không tới được mặt bàn, Tư phu nhân nhìn cô, cảm thấy Cố Khinh Chu thật sự vụng về đáng xấu hổ.
Liền như vậy đem một đồ gì ở nông thôn, gả cho nhị thiếu soái thật sự là quá làm nhục Tư gia.
Tư phu nhân mặt mày lạnh hơn, thản nhiên nói: "Được, tùy cô!"
"Khi nào mới có kết quả?" Cố Khinh Chu cười hỏi.
"Bất quá vài ngày. Địa chỉ đâu?" Tư phu nhân hỏi lại.
Cố Khinh Chu đạm cười: "Phu nhân, chờ có được kết quả, ta lại nói cho ngài địa chỉ."
"Hỗn xược, lỡ như người đó chạy mất rồi sao?" Tư phu nhân kiềm chế không được, " Cố Khinh Chu, ngươi cũng được đằng chân lên bằng đầu, ngươi nên biết nặng nhẹ chứ?"
"Người không chạy được đâu." Cố Khinh Chu cười nhẹ, "Chỉ cần người không tùy tiện phái người đi tìm, tránh bứt dây động rừng, hắn sẽ không thấy được nguy hiểm, liền sẽ càng không chạy trốn. Nếu người thật sự sốt ruột, hãy lập tức giúp con làm thỏa đáng chuyện nhập học, chậm trễ cùng khắc khẩu, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến người thôi."
Tư phu nhân á khẩu không trả lời được.
Bà bị Cố Khinh Chu tức giận không nhẹ, đồng thời lại đối Cố Khinh Chu không thể xem thường.
Cố Khinh Chu nhìn như ôn lương, kì thực là một con tiểu hồ ly ác độc. Tư phu nhân ở Nhạc thành là Đệ nhất Hào môn Nữ chủ nhân, cũng xem như một con phượng hoàng tôn quý tao nhã.
Phượng Hoàng lại đi đấu cùng hồ ly? Kia đúng là quá hạ thấp thân phận.
Cố Khinh Chu nói: đừng tùy tiện đi tìm, lỡ như làm kẻ trong bức ảnh chụp kia phát hiện, hắn sẽ lần nữa trốn thoát, Tư phu nhân cũng xem như tin tưởng điều này.
Ảnh chụp lại một viễn cảnh, phong cảnh xung quanh có chút mơ hồ, chỉ có khuôn mặt kia, là làm Tư phu nhân vướng bận lo lắng, lòng của bà chùng xuống.
"Chuẩn bị xe!" Tư phu nhân chờ không được, bà phải lập tức đi gặp Đổng sự của Hội đồng Học viện thánh Maria.
Bà trực tiếp tìm được rồi một vị đổng sự Mĩ Quốc, đơn giản đem việc này thuyết minh lại với ông ấy.
Giáo hội có thể không để cho chính phủ mặt mũi, nhưng không dám đắc tội đụng chạm đến thương đao Quân chính phủ. Lại còn Tư phu nhân tự mình tới cửa, phân lượng vầy xem như là đủ rồi, Học viện Công Giáo lập tức đóng dấu vào thông tri thư, tên cũng do Tư phu nhân chính tay điền; đơn phạt cũng điền tên Tư phu nhân.
Mọi chuyện xong xui, cùng chiều hôm đó, Tư phu nhân phái người đi đón Cố Khinh Chu đến Đốc quân phủ, đem đồ này giao cho bà.
"Vừa lòng chưa?" Ti phu nhân lãnh trào.
Cố gia lần này mát mặt rồi, thực là một lũ ti tiện.
"Thực vừa lòng, đa tạ người." Cố Khinh Chu mỉm cười, lần đầu tiên mới biết có quyền thế là tốt đến thế nào.
Cô cầm lấy văn kiện, quay sang nhìn Tư phu nhân nói: "Đi, con mang người đi gặp thiếu soái."
Bức ảnh Cố Khinh Chu đưa cho Tư phu nhân, là ảnh chụp Đốc quân phủ Nhị thiếu soái Tư Mộ.
Ảnh chụp Tư Mộ mặc một cái áo bông kiểu cũ, tóc tai lộn xộn, nhưng khuôn mặt cũng rất rõ ràng, đây là ảnh chụp cận mặt.
Tư Mộ thật sự chịu đủ mọi phương thức chữa trị ở nước Đức mà bệnh tình không giảm, hắn liền lén chạy về Nhạc thành, ẩn mình ở một góc Nhạc thành.
Nhạc thành rất lớn, Tam giáo Cửu lưu (*) đều có, Tư phu nhân phái người tìm suốt hai tháng cũng không thu hoạch được gì, lòng nóng như lửa đốt.
Việc này, bà cũng không có thể nói cho Tư đốc quân, tránh cho Tư đốc quân đối Tư Mộ tự tiện bỏ đi không hài lòng.
Tư đốc quân có hai đứa con trai, trưởng tử Tư Hành Bái tuy rằng thường cùng Tư đốc quân đối nghịch, nhưng hắn ở trong quân nhân rất có uy vọng, trong tâm của Tư đốc quân vì thế mà càng thích Tư Hành Bái hơn.
Bởi vậy, Tư Mộ liền không được có nửa điểm sai, miễn cho hắn bị ca ca mình ép tới không dám ngẩng đầu, Tư phu nhân đành phải tạm thời phong tỏa tin tức, ngay cả ái nữ Tư Quỳnh Chi cũng không nói cho.
Tư phu nhân tìm lâu vậy cũng không tìm được, tưởng rằng có thể không tìm được nữa nhưng không ngờ lại bị Cố Khinh Chu tìm được.
(*) Tam giáo cửu lưu: ý nói nhiều tầng lớp, mọi hạng người từ khắp nơi đổ về
Tư Quỳnh Chi thấy mẫu thân hấp tấp như vậy, tò mò cực kỳ, mới vừa rồi còn bảo không muốn gặp, giờ lại gấp gáp như không chờ được, thậm chí còn không chịu chờ phó quan mời Cố Khinh Chu vào mà đã tự mình đi nghênh đón.
Này cũng quá kỳ quái rồi! Cô tò mò kịch liệt cũng vội vàng chạy ra ngoài xem Cố Khinh Chu đang giở trò gì.
Cố Khinh Chu đứng ở góc cửa Đốc quân phủ, dáng người sính đình nhỏ nhắn mềm mại.
Da thịt cô trắng nõn tựa hồ trong suốt, mái tóc dài nhẹ bay, cô bím kiểu thắt mới của các nữ sinh, bím thắt ở hai bên đầu, hợp lại ở phía sau, nửa đầu tóc đen dài xõa dài thẳng xuống lưng, hình thành một đường cong tao nhã.
Mặt nàng ửng đỏ, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người nàng, nàng mặc một bộ sườn sám thêu chỉ bạc đóa hải đường viền tay, lấp lánh trong ánh nắng, càng toát lên vẻ khí chất sáng ngời thâm thúy.
"Ảnh chụp đâu?" Tư phu nhân tiến tới, dồn dập hỏi.
Nàng đi đến thật nhanh, cái trán phủ mờ lớp mồ hôi mỏng, hấp tấp mang theo vài phần lo âu, khí thế vô hình chịu thua Cố Khinh Chu một lần.
Tư Quỳnh Chi thấy trong lòng không vui.
"Mỗ mụ hỏi Cố Khinh Chu ảnh chụp, là ảnh chụp gì a?" Tư Quỳnh Chi trong lòng nghi hoặc.
Cố Khinh Chu mỉm cười: "Phu nhân, người không mời ta vào trong ngồi sao?"
Tư phu nhân càng tức giận.
Ngoái đầu lại nhìn thấy, bốn phía đều có thân binh đứng gác, còn có nữ nhi Tư Quỳnh Chi ở đây, đúng là có chút khó nói.
"Trần phó quan, ngươi mang Tam tiểu thư về phòng." Tư phu nhân lạnh lùng phân phó.
Tư Quỳnh Chi giật mình, cô không nghĩ tới việc này: "Mỗ mụ, rốt cuộc làm sao vậy?"
Tư phu nhân nhẹ nhàng liếc mắt ti quỳnh chi.
Tư Quỳnh Chi vẫn là một nữ tử tuyệt đỉnh thông minh, ý tứ trong ánh mắt mẫu thân, cô lập tức liền đã hiểu. Cô không để cho mẫu thân thêm phiền hà, liền theo Trần phó quan về phòng trước.
Cô tin tưởng mẫu thân cô sẽ không bị hại. Xong việc, mẫu thân cô cũng sẽ đem tình hình thực tế nói cho cô nghe, cô không cần sốt ruột.
Chờ tất cả những người phận sự rời đi, Tư phu nhân mới đem Cố Khinh Chu đưa đến Đốc quân phủ ngoại viện đại sảnh hội nghị quân sự.
Giờ phút này nơi đó chỉ còn là đại sảnh trống trơn, trần nhà cao lớn phát ra âm lãnh vang vọng, gót giày Tư phu nhân đạp trên từng miếng đá cẩm thạch bóng loáng, khanh khanh leng keng, rất có tiết tấu.
Cố Khinh Chu theo sát sau đó, cô hôm nay cũng là mang giày cao gót. Cùng Tư phu nhân đúng là cường ngạnh bất đồng, Cố Khinh Chu bước đi khoan thai, mang theo dáng hình nữ nhi nhu uyển.
Cả hai cùng ngồi xuống, Cố Khinh Chu mang ra bức ảnh chụp, đưa cho Tư phu nhân.
Ảnh chụp mà Cố Khinh Chu đưa chính xác là hình mình.
Tư phu nhân cầm lấy ảnh chụp, tay hơi hơi run, khó có thể tin được.
Thật lâu sau, bà mới ngước mắt, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt Cố Khinh Chu:
"Ngươi đây là ở nơi nào chụp được?"
"Ngài trước hãy giúp con làm một chuyện, con mới có thể nói cho người biết địa chỉ." Cố Khinh Chu mỉm cười.
"Vô liêm sỉ, cô dám uy hiếp ta!" Tư phu nhân mi nhíu chặt, đáy mắt hiện lên lữa hận cực điểm, hận muốn đem Cố Khinh Chu thiêu chết.
Cố Khinh Chu như trước vẫn mỉm cười, nụ cười điềm nhu yên tĩnh: "Con cũng không phải lần đầu đến uy hiếp Người."
Tư phu nhân càng cường hãn, Cố Khinh Chu càng nhu uyển, hai tia mắt đấu nhau như nước với lữa, không thể bao dung, càng không thể điều hòa, ở trong không khí đối chọi lẫn nhau.
Còn dây dưa không dứt, đơn giản chính là lưỡng bại câu thương.
"Vậy cô muốn ta làm gì?" Tư phu nhân cân nhắc lợi hại, bà trước tiên nên lui một bước.
Thu thập Cố Khinh Chu có rất nhiều cơ hội, không chỉ có lúc này thôi đâu.
Khiến cho bà đắc ý một hồi.
Đắc ý sẽ làm người quên hết tất cả, không biết chính mình mấy cân mấy lượng!
" Kế mẫu con vì chọc giận Miss Chu của Học Viện Công giáo, hiện tại Hội đồng trường học thánh Maria đề nghị gia đình lập đơn xin thôi học cho hai vị tiểu thư, thuận tiện Người cũng nói giùm đến đơn xin nhập học của con nữa." Cố Khinh Chu nói.
Tư phu nhân liền đã hiểu.
Chuyện này cũng nhỏ, chỉ là Cố gia thật không ra gì, còn mưu toan muốn gả vào Nhạc thành đệ nhất hào môn Tư gia, quả thực là si tâm vọng tưởng!
Tư phu nhân càng thêm xem thường Cố gia, cũng liền không đem Cố Khinh Chu để vào mắt.
Chuyện quan trọng hiện tại là bà muốn biết nơi Cố Khinh Chu rửa ảnh!
"Được, ta sẽ phái người đi nói cho Đổng sự quán Hội đồng thánh Maria, các ngươi có thể tiếp tục đi học." Tư phu nhân lạnh lùng nói, "Này, địa chỉ đâu?"
"Người đừng nóng vội a, con còn chưa nói xong." Cố Khinh Chu nói, "Người hãy nói cho vị Đổng sự của Hội đồng Học viện thánh Maria rằng học viện vì khiển trách nữ sinh không tuân thủ quy tắc giáo lí, chỉ nhận một vị Cố tiểu thư đi học trở lại, đồng thời không liên lụy đến việc nhập học của con."
Tư phu nhân nghe vậy, hơi hơi nheo lại ánh mắt.
Cố Khinh Chu nghĩ muốn nhân cơ hội bức bách một vị muội muội của mình bị đuổi học.
Điểm ấy chỉ là tiểu xảo tỷ muội gian tranh đấu, ác độc lại không tới được mặt bàn, Tư phu nhân nhìn cô, cảm thấy Cố Khinh Chu thật sự vụng về đáng xấu hổ.
Liền như vậy đem một đồ gì ở nông thôn, gả cho nhị thiếu soái thật sự là quá làm nhục Tư gia.
Tư phu nhân mặt mày lạnh hơn, thản nhiên nói: "Được, tùy cô!"
"Khi nào mới có kết quả?" Cố Khinh Chu cười hỏi.
"Bất quá vài ngày. Địa chỉ đâu?" Tư phu nhân hỏi lại.
Cố Khinh Chu đạm cười: "Phu nhân, chờ có được kết quả, ta lại nói cho ngài địa chỉ."
"Hỗn xược, lỡ như người đó chạy mất rồi sao?" Tư phu nhân kiềm chế không được, " Cố Khinh Chu, ngươi cũng được đằng chân lên bằng đầu, ngươi nên biết nặng nhẹ chứ?"
"Người không chạy được đâu." Cố Khinh Chu cười nhẹ, "Chỉ cần người không tùy tiện phái người đi tìm, tránh bứt dây động rừng, hắn sẽ không thấy được nguy hiểm, liền sẽ càng không chạy trốn. Nếu người thật sự sốt ruột, hãy lập tức giúp con làm thỏa đáng chuyện nhập học, chậm trễ cùng khắc khẩu, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến người thôi."
Tư phu nhân á khẩu không trả lời được.
Bà bị Cố Khinh Chu tức giận không nhẹ, đồng thời lại đối Cố Khinh Chu không thể xem thường.
Cố Khinh Chu nhìn như ôn lương, kì thực là một con tiểu hồ ly ác độc. Tư phu nhân ở Nhạc thành là Đệ nhất Hào môn Nữ chủ nhân, cũng xem như một con phượng hoàng tôn quý tao nhã.
Phượng Hoàng lại đi đấu cùng hồ ly? Kia đúng là quá hạ thấp thân phận.
Cố Khinh Chu nói: đừng tùy tiện đi tìm, lỡ như làm kẻ trong bức ảnh chụp kia phát hiện, hắn sẽ lần nữa trốn thoát, Tư phu nhân cũng xem như tin tưởng điều này.
Ảnh chụp lại một viễn cảnh, phong cảnh xung quanh có chút mơ hồ, chỉ có khuôn mặt kia, là làm Tư phu nhân vướng bận lo lắng, lòng của bà chùng xuống.
"Chuẩn bị xe!" Tư phu nhân chờ không được, bà phải lập tức đi gặp Đổng sự của Hội đồng Học viện thánh Maria.
Bà trực tiếp tìm được rồi một vị đổng sự Mĩ Quốc, đơn giản đem việc này thuyết minh lại với ông ấy.
Giáo hội có thể không để cho chính phủ mặt mũi, nhưng không dám đắc tội đụng chạm đến thương đao Quân chính phủ. Lại còn Tư phu nhân tự mình tới cửa, phân lượng vầy xem như là đủ rồi, Học viện Công Giáo lập tức đóng dấu vào thông tri thư, tên cũng do Tư phu nhân chính tay điền; đơn phạt cũng điền tên Tư phu nhân.
Mọi chuyện xong xui, cùng chiều hôm đó, Tư phu nhân phái người đi đón Cố Khinh Chu đến Đốc quân phủ, đem đồ này giao cho bà.
"Vừa lòng chưa?" Ti phu nhân lãnh trào.
Cố gia lần này mát mặt rồi, thực là một lũ ti tiện.
"Thực vừa lòng, đa tạ người." Cố Khinh Chu mỉm cười, lần đầu tiên mới biết có quyền thế là tốt đến thế nào.
Cô cầm lấy văn kiện, quay sang nhìn Tư phu nhân nói: "Đi, con mang người đi gặp thiếu soái."
Bức ảnh Cố Khinh Chu đưa cho Tư phu nhân, là ảnh chụp Đốc quân phủ Nhị thiếu soái Tư Mộ.
Ảnh chụp Tư Mộ mặc một cái áo bông kiểu cũ, tóc tai lộn xộn, nhưng khuôn mặt cũng rất rõ ràng, đây là ảnh chụp cận mặt.
Tư Mộ thật sự chịu đủ mọi phương thức chữa trị ở nước Đức mà bệnh tình không giảm, hắn liền lén chạy về Nhạc thành, ẩn mình ở một góc Nhạc thành.
Nhạc thành rất lớn, Tam giáo Cửu lưu (*) đều có, Tư phu nhân phái người tìm suốt hai tháng cũng không thu hoạch được gì, lòng nóng như lửa đốt.
Việc này, bà cũng không có thể nói cho Tư đốc quân, tránh cho Tư đốc quân đối Tư Mộ tự tiện bỏ đi không hài lòng.
Tư đốc quân có hai đứa con trai, trưởng tử Tư Hành Bái tuy rằng thường cùng Tư đốc quân đối nghịch, nhưng hắn ở trong quân nhân rất có uy vọng, trong tâm của Tư đốc quân vì thế mà càng thích Tư Hành Bái hơn.
Bởi vậy, Tư Mộ liền không được có nửa điểm sai, miễn cho hắn bị ca ca mình ép tới không dám ngẩng đầu, Tư phu nhân đành phải tạm thời phong tỏa tin tức, ngay cả ái nữ Tư Quỳnh Chi cũng không nói cho.
Tư phu nhân tìm lâu vậy cũng không tìm được, tưởng rằng có thể không tìm được nữa nhưng không ngờ lại bị Cố Khinh Chu tìm được.
(*) Tam giáo cửu lưu: ý nói nhiều tầng lớp, mọi hạng người từ khắp nơi đổ về
Danh sách chương