Lúc này, Vương ma ma đã không còn khí thế như ban đầu nữa. Vừa vào phòng, nhìn thấy A Yên liền quỳ xụp xuống.



“Tiểu thư, Vương bà bà dù có muôn phải không phải cũng là vì ta sai lầm. Bây giờ cũng không dám nói gì khác, chỉ mong tiểu thư có thể niệm tình xưa nghĩa cũ mà tha cho. Nói cho cùng, ta cũng không có cách nào. Cẩu Nhi kia còn không bằng súc sinh, ra ngoài đánh bạc thua một khoản nợ lớn. Người ta đuổi theo đòi nợ, nó lại không có tiền trả. Người ta đòi chặt tay nó, ta biết phải làm thế nào! Dù sao thì, nó cũng là máu thịt do chính ta đẻ ra, người ta muốn chém tay chân nó, chẳng lẽ bắt ta phải trơ mắt đứng nhìn sao!”



Vương ma ma khóc lóc nỉ non, bắt đầu kể lể.



Cố Vân dè dặt nhìn A Yên, cũng không dám lên tiếng.



Cố Yên rũ mắt quét xuống người đang quỳ gối khóc lóc. Nghĩ lại đời trước, mình đã quá khoan dung với bà, ngay cả khi mình được gả ra ngoài, vẫn tôn kính bà như trưởng bối. Nhưng cuối cùng thì thế nào, vào thời khắc mình và Thẩm Tòng Huy khốn khổ nhất, bà lại vơ vét tất cả hy vọng cuối cùng của hai người, nhẫn tâm bỏ trốn.



Có đôi khi nàng cũng nghĩ, cái người đã nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn – Vương ma ma, lúc mang theo tất cả vàng bạc ruồng bỏ mình mà đi, có từng lưu luyến, có từng hối hận?

Hay phải nói, thời khắc bị ép đến đường cùng, lòng người bắt đầu khó dò, chỉ một lòng nghĩ cho bản thân, bất chấp người khác?



Lại hoặc là, sở dĩ Vương ma ma trộm tài sản bỏ trốn, có lẽ cũng vì sợ có một ngày chuyện Cẩu Nhi bán chủ cầu vinh sẽ bại lộ.



Cố Yên tiếp nhận bản khai của Cẩu Nhi do Lục Khinh đưa lên, sau khi đọc sơ qua một lượt mới lạnh nhạt nói: “Vương ma ma, bà cũng biết gia pháp Cố gia rồi chứ.”



Vương ma ma nghe đến ‘Gia pháp’ lập tức mặt mũi trắng bệch, không dám tin mà nhìn Cố Yên: “Tiểu thư, cô…”




Gia pháp là cho chính tay Cố tể tướng lập, vô cùng nghiêm khắc. Chỉ là từ trước đến nay, gia pháp này vẫn không quản được Vương ma ma, người luôn được Cố Yên nể trọng nhất.



Cố Vân nhíu mày. Nàng cũng không ngờ muội muội hiền lành ôn hòa của nàng lại có thể nặng tay trừng trị nhũ mẫu của mình như thế, lập tức chỉ im lặng không nói, càng bởi vì không dám nói gì.



Còn Cố Yên, chỉ nhàn nhạt hỏi Lục Khinh: “Vừa rồi dặn em đi mời bà buôn người đến, đã mời được chưa?”



Lục Khinh gật đầu liên tục: “Dạ mời rồi, nãy giờ vẫn ở bên ngoài chờ đợi.”



Cố Yên nhấp một ngụm trà, khoan thai nói: “Nếu vậy, đưa Vương ma ma và Cẩu Nhi ra ngoài đi. Nhớ dặn dò bà buôn người kia, họ đã từng phạm lỗi gì trong phủ, nếu bán cho nhà khác cũng phải dè dừng cẩn thận, tránh để nhà khác lại bị mắc bẫy.”



Vương ma ma hít vào một hơi, trừng to mắt hoảng sợ run rẩy mà nhìn Cố Yên: “Tiểu thư… tiểu thư… cô, sao cô lại nhẫn tâm như thế?”



Cố Yên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bà một cái.



Vương ma ma tay chân đều run rẩy, bà hoảng sợ bổ nhào đến bên cạnh Cố Yên, tiếng khóc chói tai đầy tuyệt vọng: “Tiểu thư, tiểu thư, cô không thể đối xử với ta thế này được, chẳng lẽ cô đã quên…”



Nhưng Lục Khinh đâu thể nào để bà bổ nhào đến Cố Yên như vậy. Lục Khinh vốn là người khỏe mạnh, liền đi qua kéo bà ta lại, sau đó vừa la hét vừa kéo bà ta ra ngoài.



Bên ngoài nhất thời vang lên tiếng kêu trời trách đất, nhưng rất nhanh sau đó liền yên tĩnh trở lại.



Cố Vân ở bên cạnh chứng kiến sớm đã trợn mắt há hốc mồm. Vương ma ma này tuổi đã cao, lại vì phạm lỗi mà bị đuổi ra ngoài, nay bán cho bà buôn người, sợ là không đáng bao nhiêu tiền. Cộng thêm những lời dặn dò vừa rồi, rõ ràng đoán trước bà sẽ không có được kết cục tốt, không biết sau khi rời khỏi đây sẽ phải làm những công việc nặng nhọc thế nào nữa.



A Yên cảm nhận được ánh mắt của Cố Vân, đôi mắt trong suốt ướt át hiện lên một tia bất đắc dĩ.



“Tỷ tỷ, phụ thân bận việc… công vụ, căn bản không rảnh quản lý gia đình. Mẫu thân mấy năm nay sức khỏe không tốt, cũng không thể quản nhiều việc. Vậy nên dù phụ thân đã lập nên gia quy, nhưng vẫn chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Trong phòng ta nay có kẻ thấy tiền liền nổi máu tham, nhân cơ hội mượn gió bẻ măng. Ta không thể nhu nhược dung dưỡng kẻ gian. Nhất định phải giết gà dọa khỉ, để toàn gia hiểu rõ, từ đó về sau đi vào khuôn phép, ngàn vạn đừng tiếp tục sai phạm…”



Cố Vân nghe đến sững sờ, kinh ngạc nhìn Cố Yên, hồi lâu mới gật đầu. “Muội muội nói rất có lý.”



Xử lý Vương ma ma xong, lại tiễn Cố Vân ra về, Cố Yên đứng bên song cửa nhìn ra khoảng sân nhỏ, không hiểu vì sao chỉ xử lý một nhũ mẫu phạm sai mà mình đã cảm thấy mệt mỏi nhường này.



Nhất thời nàng bật cười, gọi Thanh Phong đến.



Lục Khinh từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, luôn cho nàng cảm giác an toàn, có điều tính tình ngay thẳng, làm việc không đủ tỉ mỉ. Thanh Phong lại khác, ôn hòa tỉ mỉ, là người có thể gánh vác trọng trách. Nàng bèn giao cho Thanh Phong quản lý tất cả tư trang vàng bạc, trang sức quần áo trong phòng.



Thanh Phong nhận được lệnh, biết rằng Vương ma ma không có ở đây, mình và Lục Khinh liền trở thành người thân cận tiểu thư nhất, vội vàng thưa vâng.




An trí thỏa đáng xong, A Yên tâm tình thư thái, lại thấy hơi đói bụng, bèn dặn: “Giò heo trong bữa trưa hình như vẫn chưa được ăn đến, bây giờ còn không?”



Thanh Phong nghe vậy, cười nói: “Vẫn đặc biệt giữ lại chờ tiểu thư.”



A Yên nghe vậy, cảm thấy vui vẻ, liền lệnh bưng lên.



Giò heo đỏ thắm bóng loáng. Sau khi nếm thử, đậm đà thơm ngon, mềm tan vừa miệng, mập mà không ngán.



Lúc này trong phòng không có người ngoài, nàng cũng không để ý lễ nghi, cầm một đôi đũa bạc xiên lên một khoanh giò, gặm rất vui vẻ.



Thanh Phong ở bên nhìn thấy, có chút kinh hãi. Tiểu thư ngày thường ăn cơm, nào có vẻ hào sảng như vậy. Người chưa từng muốn ăn giò heo, nay lại nồng nhiệt vô cùng.



Sau khi gặm hết toàn bộ giò heo, A Yên mới đặt đũa xuống, ưu nhã rửa tay lau miệng. Xong xuôi mới nhàn nhạt liếc nhìn Thanh Phong một cái, cười nói.



“Có một câu nói thế này: ‘Nhà giàu treo tranh hồng lâu, chó sói ăn móng heo rục’. Giò heo này nhìn có vẻ thô tục, nhưng ăn vào lại giúp da dẻ non mịn mượt mà, eo khỏe chân chắc, bổ nhan dưỡng huyết, là thức ăn bổ dưỡng thượng đẳng đó.”



Kỳ thật, đời trước nàng có hai năm lưu vong đến một trấn nhỏ, trong trấn có một cư sĩ ẩn thế tinh thông y lý, giỏi tự điều trị. Lúc ấy, nàng ở nhờ trong nhà cư sĩ, giúp ông làm mấy việc lặt vặt. Về sau, cư sĩ thấy nàng biết chữ, liền để nàng giúp sao chép y thư. Thời gian dài, nàng cũng học được nhiều thứ.



Nàng hài lòng cẩn thận lau từng ngón tay ngọc thon thon sạch sẽ, nhẹ nhàng để khăn gấm xuống rồi cười nói: “Dặn phòng bếp, về sau mỗi ngày đều làm cho ta một phần giò heo, nhưng đổi món đa dạng một chút.”



Nàng tin tưởng, cho dù mình không dặn, đầu bếp cũng tự giác thay đổi cách nấu giò heo thành trăm món.



Thanh Phong nghe tiểu thư nhà mình kể ra đủ loại công dụng của giò heo, lại nhìn dung mạo tuyệt mỹ của tiểu thư, nhìn những ngón tay nũng nịu của tiểu thư, có chút bừng tỉnh.



Trước chỉ cảm thấy tiểu thư không giống, lại không nói ra được là không giống chỗ nào. Hiện thời có thể hiểu được.



Tiểu thư vẫn là cô nương xinh đẹp yêu kiều, nhưng bỗng chốc lại tăng thêm mấy phần từng trải, vài phần kiên định mạnh mẽ, lại tăng thêm một chút rộng lượng cùng thong dong.



A Yên sao không nhìn ra tâm tư của Thanh Phong, chỉ là nàng không thèm để ý. Nghĩ rằng thời gian còn dài, người bên cạnh rồi sẽ quen thôi.



****************



Mấy ngày sau đó, bữa nào A Yên cũng được ăn món giò heo ngon lành. Đám nha hoàn trong phòng cũng dần quen với sở thích mới của tiểu thư. Thậm chí, đầu bếp Cố gia Tôn lão đầu còn làm mấy món giò heo mới lạ cho A Yên nếm thử.



Bởi vì trước đó bị nhiễm phong hàn, A Yên đã xin nghỉ phép tại trường quan trung nữ học* một tháng. Hiện vẫn còn lại mấy ngày, nàng cứ tiếp tục tận hưởng thời gian nhàn nhã. (*Trường học làm quan dành riêng cho nữ, có cả trường dành cho nam gọi là nam học)



Lúc nhàn rỗi, nàng hay lật xem sách truyện, ra tay luyện chữ bắt đầu tìm lại được cảm giác ngày xưa.




Trừ lần đó, nàng còn gọi Cố Thanh đến mấy lần, hỏi thăm học hành tiến bộ thế nào.



Kỳ thật, quan phủ triều đình Đại Chiêu xây dựng nam học và nữ học, thiết lập riêng cho con em hoàng thất cùng con cái quan viên từ ngũ phẩm trở lên. Con em hoàng thất thì đương nhiên ai ai cũng được học, nhưng đối với quan viên trong triều, bất luận lớn nhỏ, con cái nhà ai muốn theo học đều phải trải qua một đợt tuyển chọn.



A Yên thông minh từ nhỏ, bảy tuổi đã thông qua tuyển chọn, tiến vào nữ học. Lúc ấy, chuyện này còn được mọi người ca tụng, dệt thành câu truyện truyền đi khắp thành Yến Kinh.



Nhưng Nhị tiểu thư Cố Vân lại chưa từng được chọn. Thi hai ba năm không đậu, chính nàng cũng cảm thấy nhàm chán, liền không tham gia nữa.



Cố tể tướng thấy vậy, cũng không miễn cưỡng, mời gia sư về nhà dạy nàng. Cho đến năm mười ba tuổi, nàng đính hôn, từ đó không học tiếp nữa.



Về Cố Thanh, dù sao cũng là con trai, Cố tể tướng cưng chiều Cố Yên nhưng đối với Cố Thanh vẫn luôn nuôi hy vọng lớn lao. Tuy không mong hắn có thể giống như Cố Yên bảy tuổi nhập quan học, nhưng cũng nên đã thi là đậu.



Bằng không, truyền ra ngoài tiểu công tử duy nhất nhà Cố tể tướng ngay cả quan học cũng không vào được, cái mặt già của ông còn biết để chỗ nào.



A Yên cũng nghĩ đến chuyện này, liền kiểm tra cặn kẽ trình độ học vấn của Cố Thanh. Lại tùy theo khả năng tới đâu mà dạy đến đó, còn đề cử cho nó mấy quyển sách trước kia mình thích đọc.



Cố Thanh bây giờ chỉ thấy tỷ tỷ mình xinh đẹp hiền hòa, lúc nói chuyện với mình luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển lấp lánh, không biết tốt hơn mẫu thân nghiêm khắc của mình bao nhiêu lần, đương nhiên càng ngày càng thích tỷ tỷ.



Thế nên, có một ngày bỗng nhiên nó nói: “Tỷ tỷ, đệ nghe người ta nói, ánh mắt tỷ cao không thể chạm, sạch không tỳ vết. Còn nói tỷ xử sự nghiêm khắc, phạt Vương ma ma quá nặng. Nói khi gặp tỷ phải cẩn thận một chút. Nhưng sao đệ thấy, tỷ hoàn toàn không phải như thế.”



Nó cùng lắm chỉ mới bảy tuổi thôi, đầu đội ngọc quan, nghiêng đầu, nghiêm túc nghiên cứu nhìn A Yên, giọng nói lại non nớt đáng yêu.



A Yên bật cười, dịu dàng kéo tay nó nói: “Người ta rốt cuộc có bộ dáng gì, là phải xem đối phương là người thế nào. Tỷ tỷ của đệ vốn là con gái nhà quan, phụ thân là trọng thần trong triều. Chúng ta chưa từng kiêu căng ngạo mạn, nhưng ở trong mắt người khác, khó tránh khỏi luôn là cao không thể chạm. Đó không phải do chúng ta không tốt, mà là thân ở địa vị cao, người khác nhìn lên đều sẽ nghĩ như vậy.”



Cố Thanh cẩn thận cân nhắc một phen, hơi hiểu ra đạo lý. “Trước đó vài hôm, đệ có theo mẫu thân đến nhà bà ngoại. Biểu ca của đệ cũng cảm thấy đệ được nuông chiều quá mức mà sinh cao ngạo, chỉ vì hắn thấy bên cạnh đệ có nha hoàn theo hầu, liền cảm thấy không đúng mà thôi. Nhưng thật ra, được nha hoàn vây quanh, với gia thế của chúng ta, vốn là lẽ thường.”



A Yên thấy trẻ nhỏ dễ dạy, liên tục gật đầu khen ngợi, mềm giọng nói tiếp: “Nhưng giữa tỷ và đệ thì khác. Đệ là đệ đệ của ta, chúng ta đều là con của phụ thân, sống chung một nhà, ăn chung một bàn, trong người chảy chung một dòng máu, thừa kế chung một dòng họ, được dạy bảo nuôi dưỡng giống nhau. Tính cách con người, có liên quan rất lớn đến những thứ này, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng sâu xa. Rất nhiều năm sau, chúng ta cho dù từng người có vận mệnh và cuộc sống riêng của mình, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lưu giữ những gì chúng ta đã từng trải qua cùng nhau.”



Nàng dừng lại, yêu thương vuốt tóc xoa đầu Cố Thanh, bên môi nổi lên nụ cười ấm áp vui vẻ. “Thế gian này tuy có tình cảm cha mẹ con cái, nhưng cha mẹ tương lai tuổi già, đều sẽ cưỡi hạc về tây thiên. Thế gian này, cũng có tình phu thê, tình bằng hữu, nhưng bằng hữu có hợp có tan, phu thê cũng có hòa ly. Còn tỷ muội tỷ đệ, bất cứ lúc nào đều có mối tương liên huyết mạch, vĩnh viễn có thể ủng hộ dìu dắt lẫn nhau. Cho dù nhân duyên tế hội đường ai nấy đi, cũng sẽ luôn quan tâm thương nhớ lẫn nhau như ngày nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện