Lại nói Tiêu Chính Phong ở Cố gia nói chuyện với Cố tả tướng hồi lâu, nhìn sắc trời không còn sớm cũng đành đứng dậy cáo từ. Lúc từ chính phòng đi qua vườn hoa, lá vàng rực rỡ rụng đầy một mảnh sân nhỏ, bên đó có một lão già bị què chân, đang cầm cây chổi quét lá khô.
Tiêu Chính Phong mặc dù là vãn bối, nhưng Cố Tề Tu cũng chưa từng xem thường hắn, còn đích thân tiễn hắn ra về. Lúc này thấy Tiêu Chính Phong đưa mắt nhìn lão già chân què, liền cười nói.
“Trước kia ta có đi một chuyến đến Tây Cương, giữa đường gặp phải bọn cướp, ông ấy đã cứu ta. Nhờ vậy ta mới bảo vệ được cái mạng này, đáng tiếc, phải trả giá bằng chính cái chân của ổng. Hiện giờ, ông ta phụ trách quét dọn và mấy việc lặt vặt trong phủ. Mọi người đều gọi ổng là Thiết Quải Cao.”
Nói xong, Cố Tề Tu liền gật đầu chào hỏi Thiết Quải Cao. Thiết Quải Cao lập tức làm lễ chào hỏi, rồi lại tiếp tục quét lá rụng.
Tiêu Chính Phong nghe xong câu chuyện, thì có phần kính nể Thiết Quải Cao, cũng nhìn ông thêm mấy lần. Thiết Quải Cao mắt sâu mũi cao, ngũ quan sắc nét, nếu không bị tật chân thì có lẽ cũng rất cao lớn.
Bấy giờ đang cuối mùa thu, trong sân có vài gốc trúc xanh biếc, còn có một cái hồ dài uyển chuyển quanh co khiến cho khu vườn đã mấy trăm tuổi càng trở nên văn nhã. Tiêu Chính Phong ngắm nghía một vòng liền buột miệng khen. “Khu vườn này thật sự rất đẹp.”
Lại vô tình nhìn về phía tây sương phòng, trông thấy bên đó treo mấy cây đàn sáo, lá trúc xanh biếc chiếu lên cửa sổ, mơ hồ che phủ khung cảnh bên trong. Hắn đoán được, đó hẳn là chỗ ở của A Yên cô nương.
Đáng tiếc, hiện thời giai nhân không có ở đó.
Cố Tề Tu vuốt râu cười nói. “Viện này không lớn, cũng may nhân khẩu Cố gia đơn bạc, miễn cưỡng cũng đủ dùng.”
Hai người lại đi dạo quanh vườn, vừa đi vừa nói chuyện. Tiêu Chính Phong ý thức được tâm tư của mình, không khỏi tự giễu. Ngươi thật xấu xa hèn mọn, cứ cố kéo dài thời gian, chỉ mong có cơ hội gặp được người ấy một lát. Đáng thương thay, ông trời lại không ban cơ hội cho ngươi.
Vì vậy, hắn không nói thêm nữa, cáo từ ra về.
Dọc đường, tinh thần hắn vẫn còn ngơ ngẩn không thôi, trong đầu cứ thấp thoáng bóng hình thướt tha uyển chuyển của A Yên, lại ẩn hiện thế cục căng thẳng trong triều.
Tình thế hiện nay như tên đã trên dây, ẩn chứa rất nhiều sóng to gió lớn. Mà hắn lại chỉ như tôm như cá giữa cơn sóng gió, không thể biết được tương lai sẽ như thế nào, đừng nói gì đến việc giúp ích được cho A Yên cô nương.
Hắn thẫn thờ đi đến hiệu may, muốn trả số nợ ba mươi lượng bạc hôm nọ. Ai ngờ chủ hiệu lại báo: “Mấy ngày trước có một vị công tử đến, tự xưng là bằng hữu của Tiêu công tử. Người nọ đã thay công tử trả hết số nợ và cầm phiếu nợ đi rồi.”
Tiêu Chính Phong không khỏi nhíu mày. “Công tử? Có để lại danh tính không?”
Biết hắn thiếu nợ ở đây cũng chỉ có Thành Huy thôi, nhưng y cũng không phải là người giàu có, trong nhà còn có nương tử và mấy đứa con, đâu có dư dả gì.
Chủ hiệu lại lắc đầu. “Không có, chỉ nói là bằng hữu của Tiêu công tử thôi.”
Tiêu Chính Phong càng mờ mịt, đành nói: “Ta có ba mươi lượng bạc, tạm thời gửi ở chỗ ông. Nếu ngày nào đó vị công tử kia quay lại, nhờ ông giúp ta trả lại cho hắn.”
Chưởng quỹ lại lắc đầu, cười hơ hớ mà nói. “Khoản nợ này đã thanh toán xong rồi, sao ta có thể nhận thêm ba mươi lượng bạc của công tử chứ.”
Nói tới nói lui, cuối cùng Tiêu Chính Phong đành phải nhờ chưởng quỹ để ý giúp, khi nào vị công tử kia quay lại nhất định phải hỏi rõ danh tính và nơi cư ngụ rồi báo lại để hắn trả nợ. Chưởng quỹ cười đồng ý.
Hắn rời khỏi cửa hiệu may, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này thật quỷ dị. Hắn chỉ là tướng quân tứ phẩm, bạn bè cũng toàn quân nhân không giàu có gì, ở Yến Kinh cũng không có ai dụng tâm muốn kết giao với hắn. Vậy kẻ đó là ai?
Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, đành thôi không nghĩ nữa.
Về đến nhà đã được một lúc, trong đầu toàn bộ vẫn là hình ảnh của A Yên cô nương, tâm sự càng lúc càng tích tụ. Vừa vặn trên bàn có giấy và bút mực… hắn dứt khoát đứng dậy, dựa theo trí nhớ phác họa một bức tranh.
Vẽ xong đưa lên ngắm nghía, lại cảm thấy quá tệ, không có được phân nửa thần thái của A Yên cô nương, càng không có được một phần mười dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Hắn vò nát bức tranh, đã muốn vứt đi nhưng lại nhìn thấy đôi mắt trong sáng của người trong tranh đang ở xa xa chăm chăm nhìn mình, lập tức không bỏ được.
Cuối cùng vẫn bước đến nhặt lại, dùng đôi bàn tay chai sạn vì quen cầm đao luyện kiếm vuốt phẳng bức tranh, lại úp một chồng sách dày đè lên trên. Sau khi bức họa được là phẳng lại, hắn mới cẩn thận cất đi.
Vừa lúc đó, bên ngoài có gã sai vặt đứng ngó dáo dác, thấy sắc mặt hắn không tốt nên không dám tiến vào, mà về cũng không được.
Tiêu Chính Phong nhướn mày nói. “Có chuyện gì, nói đi.”
Gã liền bẩm. “Lão phu nhân cho gọi thiếu gia, mời người qua đó nói chuyện.”
Tiêu Chính Phong nghe xong đã đoán được ngay, tất nhiên tổ mẫu lại muốn nhắc đến chuyện làm mai đây mà.
Hắn không khỏi đau đầu. Nhưng đối mặt với lão nhân gia đã nuôi dưỡng mình khôn lớn, hắn cũng không đành lòng khiến bà phiền muội, đành phải đi qua.
Vừa vào phòng, Tiêu Chính Phong liền biết, cửa ải hôm nay rất không dễ chịu.
Tiêu gia lão phu nhân ngồi trên giường êm, dựa lưng vào gối đầu hình thoi. Tiểu nha hoàn bên cạnh dùng mỹ nhân chùy đấm chân cho bà. Bao vây xung quanh là mấy phụ nhân mặc gấm vóc, lần lượt là bá mẫu, cô dì thím mợ… của Tiêu Chính Phong, ngay cả cô cô đã xuất gia cũng đến.
Bên cạnh giường là một hàng ghế màu đen. Ngoài Đại bá phụ đang ở Bạc Châu ra, tất cả bá phụ thúc thúc gì gì đó của hắn đều có mặt đông đủ.
Mà sau lưng các vị thúc bá, là bảy tám đường huynh đường đệ cùng thế hệ. Từ đường đệ mười mấy tuổi cho đến đại đường huynh hơn bốn mươi tuổi, toàn bộ đều có mặt.
Mấy vị đường ca thấy hắn mặt đen đi tới, còn đứng sau lưng bá phụ nháy mắt châm chọc.
Tiêu Chính Phong mắt nhìn thẳng, kiên nghị đi tới dập đầu thỉnh an tổ mẫu.
Tiêu gia lão phu nhân cúi đầu thở dài. “Ngươi không cần làm bộ quỳ ở đây. Nếu ngươi thật sự là đứa hiếu thuận, thì mau mau cưới Lý gia cô nương kia đi, đó mới là hiểu thấu tâm sự của ta nhất.”
Chuyện Tiêu Chính Phong ôm Lý Minh Duyệt từ dưới sông lên, mọi người đều đã rõ tường rõ tận. Tiêu gia lão phu nhân nghĩ, chỉ cần tôn tử nhà mình gật đầu, bà lập tức đến cửa cầu hôn.
Thấy Tiêu Chính Phong không nói tiếng nào, câm nín như cái hồ lô buồn bực, bà lại mở miệng chỉ trích. “Tiêu gia chúng ta tuy hiện thời không còn hiển hách như xưa, nhưng cũng là dòng dõi trăm năm, tuyệt đối không thể để người đời xuyên tạc! Ngày đó nếu ngươi đã ôm cô nương người ta, vậy thì cưới về đi.”
Tiêu Chính Phong nhíu mày trầm giọng nói. “Tổ mẫu một lòng muốn cưới người ta vào cửa, thế nhưng, thứ nhất người ta chưa chắc đồng ý gả vào nhà chúng ta, thứ hai Chính Phong cũng không muốn cưới.”
Hắn không phải tên ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Lý Minh Duyệt một lòng muốn câu dẫn Tề Vương. Hắn sao có thể cưới một người như vậy vào nhà.
Tiêu gia lão phu nhân nghe xong, lập tức hiểu ra. “Ngươi nói đi nói lại, đều muốn tìm lý do thoái thác cho mình, kỳ thật chỉ vì không muốn lấy vợ thôi chứ gì!”
Nói đến đây, bà duỗi ngón tay có hơi run rẩy ra, chỉ vào mấy huynh đệ đang đứng sau lưng một hàng thúc bá. “Ngươi nhìn đường huynh đường đệ của ngươi mà xem. Xét về vai vế, ngươi đứng hàng thứ chín trong số các huynh đệ. Nhưng hiện thời, từ lão đại lớn nhất cho đến thằng út nhỏ hơn ngươi bảy tám tuổi cũng đều đã thành thân.”
Bà xoa xoa khóe mắt không biết có tồn tại giọt nước nào không, lắc đầu thở dài lần nữa. “Cha ngươi chỉ để lại mình ngươi, là dòng độc đinh. Ngươi nay lại muốn vô hậu. Nếu ngày nào đó ta mất, xuống dưới cửu tuyền gặp cha ngươi, ta biết phải ăn nói với nó thế nào đây!”
Tiêu gia đại phu nhân thấy vậy, cũng liền phụ họa. “Chính Phong à, lão phu nhân nói không sai. Hiện giờ Tiêu gia chúng ta con cháu đầy đàn, duy chỉ có cháu còn đơn độc. Cũng sắp hai mươi bốn tuổi rồi, sao còn chưa chịu cưới hỏi, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa!”
Mấy thúc bá các loại, mỗi người ho nhẹ một tiếng, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Cuối cùng, Nhị bá phụ hắng giọng một cái, nghiêm trang nói: “Chính Phong, cháu cũng nên suy nghĩ lại đi.”
Tiêu Chính Phong vẫn quỳ ở đó, không nói một lời.
Tiêu lão phu nhân thấy vậy, nóng nảy tức giận đến mức giật luôn mỹ nhân chùy, ném mạnh về phía Tiêu Chính Phong.
Tiêu lão phu nhân cũng là người học võ, mặc dù bây giờ đã già nhưng lực đạo và sự chính xác vẫn có. Mỹ nhân chùy vừa vặn đập ngay đầu Tiêu Chính Phong, sang sảng rơi xuống đất, vang lên một tiếng thanh thúy.
Tiêu lão phu nhân vẫn còn rất tức giận. “Tên nghịch tử nhà ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nghe lời tổ mẫu ta nói, mà bây giờ ngay cả lời của mấy thúc bá cũng không để vào mắt hay sao? Trong lòng ngươi có còn cái nhà này nữa không, có còn dòng họ trên dưới này nữa hay không?”
Tiêu Chính Phong bất đắc dĩ, cau mày nói. “Tổ mẫu, Chính Phong đương nhiên kính trọng tổ mẫu cùng các vị thúc bá, nhưng chuyện đó lại có quan hệ gì với chuyện Chính Phong chưa muốn lấy vợ? Chính Phong đã từng nói, công chưa thành danh chưa toại, Chính Phong còn chưa lấy vợ.”
Đến lượt các đường huynh đệ lên sàn. “Đã là tướng quân tứ phẩm rồi, còn muốn thế nào!”
Đám tiểu tử bọn họ, nhón chân hết cỡ cũng không với tới được chức tướng quân tứ phẩm.
Mấy vị phu nhân Tiêu gia xúm xít vây quanh Tiêu lão phu nhân, vừa đấm lưng vừa bưng trà dâng nước, bây giờ cũng bắt đầu lên án Tiêu Chính Phong.
Tiêu lão phu nhân bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, chỉ vào mặt Tiêu Chính Phong mà mắng. “Tên nghiệt chướng ngươi, ngươi xem trong thành Yến Kinh này đi, đến tuổi của ngươi, còn ai mà chưa lấy vợ sinh con không hả!”
Tiêu lão phu nhân vừa khóc, họ hàng con cháu ai nấy đều sợ hãi, cả đám kinh hoàng vội vã xúm lại, vừa hết lời khuyên giải vừa trừng mắt nhìn Tiêu Chính Phong quát lớn. “Còn không mau xin lỗi lão phu nhân!”
Nhưng Tiêu Chính Phong biết rõ, chuyện này mình không thể lui bước nhún nhường được. Vì vậy hắn vẫn kiên định nhịn xuống, quỳ mãi ở đó không nói lời nào.
Tiêu lão phu nhân bị Tiêu Chính Phong chọc giận, đại náo một hồi. Họ hàng con cháu khuyên giải hết lời mới từ từ yên tĩnh trở lại.
************************
Một ngày kia, A Yên theo kế mẫu Lý thị tiến cung vấn an bệnh tình của Văn Huệ hoàng hậu. Lúc đến nơi, đã thấy trên mặt hoàng hậu giống như được bôi thêm một tầng sáp ong, hai tròng mắt không chút tinh sáng, chán nản mệt mỏi nằm ở trên giường. Người mới nhìn thấy còn tưởng lầm bà đã trút hơi tàn rồi.
A Yên biết Văn Huệ hoàng hậu không thể qua khỏi, trong lòng cũng khổ sở. Nhưng khổ thì thế nào, nàng cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn bánh xe vận mệnh từ từ lăn trên con đường nó buộc phải đi qua.
Lúc này Thái tử cũng có mặt, chăm sóc bên giường hoàng hậu. Thấy A Yên đến cũng không nói câu gì, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
A Yên từ ngày đó coi như đã trở mặt bất hòa với hắn, hôm nay cũng khách khí làm lễ chào hỏi một cách đúng mực.
Văn Huệ hoàng hậu gượng cười, mệnh cho cung nữ đem gối mềm đặt sau lưng, đỡ bà ngồi dậy dựa vào, rồi gọi A Yên đến ngồi bên cạnh
A Yên tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận nói chuyện với Văn Huệ hoàng hậu.
Văn Huệ hoàng hậu kéo tay A Yên, quan sát A Yên từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi buông tiếng thở dài. “Ngay từ khi còn nhỏ ta đã cảm thấy con là một tiểu mỹ nhân rồi, bây giờ lớn lên, thật sự đã trở thành khuynh thế tuyệt sắc. Bản cung cũng không phải loại người kiến thức nông cạn, nữ tử dung mạo mỹ lệ cũng gặp được không ít nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp hơn con.”
A Yên cười khẽ. “Hoàng hậu nương nương quá lời rồi, A Yên xấu hổ không dám nhận.”
Lý thị từ khi đi vào đến giờ vẫn không được ai ngó ngàng đến. Nhưng bà vẫn cảm thấy dù gì mình cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của A Yên. Hôm nay tiến cung, vốn là bà dẫn A Yên đi cùng, sao bây giờ lại đổi thành A Yên lên sàn hát chính rồi?
Trong bụng liền có chút không thích, nghe nói như vậy liền tiến gần lên mấy bước, nói: “A Yên sao so được với chúng phi tử. Trong cung này dung mạo ai cũng xinh đẹp thượng thừa, đều đã phải trải qua mấy lượt lựa chọn gắt gao.”
Lời vừa thốt ra, đừng nói hoàng hậu và A Yên, mà ngay cả đám cung nữ cũng đều kinh ngạc. Ai cũng cảm thấy nói như vậy thật sự vô cùng không thỏa đáng.
Tiêu Chính Phong mặc dù là vãn bối, nhưng Cố Tề Tu cũng chưa từng xem thường hắn, còn đích thân tiễn hắn ra về. Lúc này thấy Tiêu Chính Phong đưa mắt nhìn lão già chân què, liền cười nói.
“Trước kia ta có đi một chuyến đến Tây Cương, giữa đường gặp phải bọn cướp, ông ấy đã cứu ta. Nhờ vậy ta mới bảo vệ được cái mạng này, đáng tiếc, phải trả giá bằng chính cái chân của ổng. Hiện giờ, ông ta phụ trách quét dọn và mấy việc lặt vặt trong phủ. Mọi người đều gọi ổng là Thiết Quải Cao.”
Nói xong, Cố Tề Tu liền gật đầu chào hỏi Thiết Quải Cao. Thiết Quải Cao lập tức làm lễ chào hỏi, rồi lại tiếp tục quét lá rụng.
Tiêu Chính Phong nghe xong câu chuyện, thì có phần kính nể Thiết Quải Cao, cũng nhìn ông thêm mấy lần. Thiết Quải Cao mắt sâu mũi cao, ngũ quan sắc nét, nếu không bị tật chân thì có lẽ cũng rất cao lớn.
Bấy giờ đang cuối mùa thu, trong sân có vài gốc trúc xanh biếc, còn có một cái hồ dài uyển chuyển quanh co khiến cho khu vườn đã mấy trăm tuổi càng trở nên văn nhã. Tiêu Chính Phong ngắm nghía một vòng liền buột miệng khen. “Khu vườn này thật sự rất đẹp.”
Lại vô tình nhìn về phía tây sương phòng, trông thấy bên đó treo mấy cây đàn sáo, lá trúc xanh biếc chiếu lên cửa sổ, mơ hồ che phủ khung cảnh bên trong. Hắn đoán được, đó hẳn là chỗ ở của A Yên cô nương.
Đáng tiếc, hiện thời giai nhân không có ở đó.
Cố Tề Tu vuốt râu cười nói. “Viện này không lớn, cũng may nhân khẩu Cố gia đơn bạc, miễn cưỡng cũng đủ dùng.”
Hai người lại đi dạo quanh vườn, vừa đi vừa nói chuyện. Tiêu Chính Phong ý thức được tâm tư của mình, không khỏi tự giễu. Ngươi thật xấu xa hèn mọn, cứ cố kéo dài thời gian, chỉ mong có cơ hội gặp được người ấy một lát. Đáng thương thay, ông trời lại không ban cơ hội cho ngươi.
Vì vậy, hắn không nói thêm nữa, cáo từ ra về.
Dọc đường, tinh thần hắn vẫn còn ngơ ngẩn không thôi, trong đầu cứ thấp thoáng bóng hình thướt tha uyển chuyển của A Yên, lại ẩn hiện thế cục căng thẳng trong triều.
Tình thế hiện nay như tên đã trên dây, ẩn chứa rất nhiều sóng to gió lớn. Mà hắn lại chỉ như tôm như cá giữa cơn sóng gió, không thể biết được tương lai sẽ như thế nào, đừng nói gì đến việc giúp ích được cho A Yên cô nương.
Hắn thẫn thờ đi đến hiệu may, muốn trả số nợ ba mươi lượng bạc hôm nọ. Ai ngờ chủ hiệu lại báo: “Mấy ngày trước có một vị công tử đến, tự xưng là bằng hữu của Tiêu công tử. Người nọ đã thay công tử trả hết số nợ và cầm phiếu nợ đi rồi.”
Tiêu Chính Phong không khỏi nhíu mày. “Công tử? Có để lại danh tính không?”
Biết hắn thiếu nợ ở đây cũng chỉ có Thành Huy thôi, nhưng y cũng không phải là người giàu có, trong nhà còn có nương tử và mấy đứa con, đâu có dư dả gì.
Chủ hiệu lại lắc đầu. “Không có, chỉ nói là bằng hữu của Tiêu công tử thôi.”
Tiêu Chính Phong càng mờ mịt, đành nói: “Ta có ba mươi lượng bạc, tạm thời gửi ở chỗ ông. Nếu ngày nào đó vị công tử kia quay lại, nhờ ông giúp ta trả lại cho hắn.”
Chưởng quỹ lại lắc đầu, cười hơ hớ mà nói. “Khoản nợ này đã thanh toán xong rồi, sao ta có thể nhận thêm ba mươi lượng bạc của công tử chứ.”
Nói tới nói lui, cuối cùng Tiêu Chính Phong đành phải nhờ chưởng quỹ để ý giúp, khi nào vị công tử kia quay lại nhất định phải hỏi rõ danh tính và nơi cư ngụ rồi báo lại để hắn trả nợ. Chưởng quỹ cười đồng ý.
Hắn rời khỏi cửa hiệu may, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này thật quỷ dị. Hắn chỉ là tướng quân tứ phẩm, bạn bè cũng toàn quân nhân không giàu có gì, ở Yến Kinh cũng không có ai dụng tâm muốn kết giao với hắn. Vậy kẻ đó là ai?
Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, đành thôi không nghĩ nữa.
Về đến nhà đã được một lúc, trong đầu toàn bộ vẫn là hình ảnh của A Yên cô nương, tâm sự càng lúc càng tích tụ. Vừa vặn trên bàn có giấy và bút mực… hắn dứt khoát đứng dậy, dựa theo trí nhớ phác họa một bức tranh.
Vẽ xong đưa lên ngắm nghía, lại cảm thấy quá tệ, không có được phân nửa thần thái của A Yên cô nương, càng không có được một phần mười dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Hắn vò nát bức tranh, đã muốn vứt đi nhưng lại nhìn thấy đôi mắt trong sáng của người trong tranh đang ở xa xa chăm chăm nhìn mình, lập tức không bỏ được.
Cuối cùng vẫn bước đến nhặt lại, dùng đôi bàn tay chai sạn vì quen cầm đao luyện kiếm vuốt phẳng bức tranh, lại úp một chồng sách dày đè lên trên. Sau khi bức họa được là phẳng lại, hắn mới cẩn thận cất đi.
Vừa lúc đó, bên ngoài có gã sai vặt đứng ngó dáo dác, thấy sắc mặt hắn không tốt nên không dám tiến vào, mà về cũng không được.
Tiêu Chính Phong nhướn mày nói. “Có chuyện gì, nói đi.”
Gã liền bẩm. “Lão phu nhân cho gọi thiếu gia, mời người qua đó nói chuyện.”
Tiêu Chính Phong nghe xong đã đoán được ngay, tất nhiên tổ mẫu lại muốn nhắc đến chuyện làm mai đây mà.
Hắn không khỏi đau đầu. Nhưng đối mặt với lão nhân gia đã nuôi dưỡng mình khôn lớn, hắn cũng không đành lòng khiến bà phiền muội, đành phải đi qua.
Vừa vào phòng, Tiêu Chính Phong liền biết, cửa ải hôm nay rất không dễ chịu.
Tiêu gia lão phu nhân ngồi trên giường êm, dựa lưng vào gối đầu hình thoi. Tiểu nha hoàn bên cạnh dùng mỹ nhân chùy đấm chân cho bà. Bao vây xung quanh là mấy phụ nhân mặc gấm vóc, lần lượt là bá mẫu, cô dì thím mợ… của Tiêu Chính Phong, ngay cả cô cô đã xuất gia cũng đến.
Bên cạnh giường là một hàng ghế màu đen. Ngoài Đại bá phụ đang ở Bạc Châu ra, tất cả bá phụ thúc thúc gì gì đó của hắn đều có mặt đông đủ.
Mà sau lưng các vị thúc bá, là bảy tám đường huynh đường đệ cùng thế hệ. Từ đường đệ mười mấy tuổi cho đến đại đường huynh hơn bốn mươi tuổi, toàn bộ đều có mặt.
Mấy vị đường ca thấy hắn mặt đen đi tới, còn đứng sau lưng bá phụ nháy mắt châm chọc.
Tiêu Chính Phong mắt nhìn thẳng, kiên nghị đi tới dập đầu thỉnh an tổ mẫu.
Tiêu gia lão phu nhân cúi đầu thở dài. “Ngươi không cần làm bộ quỳ ở đây. Nếu ngươi thật sự là đứa hiếu thuận, thì mau mau cưới Lý gia cô nương kia đi, đó mới là hiểu thấu tâm sự của ta nhất.”
Chuyện Tiêu Chính Phong ôm Lý Minh Duyệt từ dưới sông lên, mọi người đều đã rõ tường rõ tận. Tiêu gia lão phu nhân nghĩ, chỉ cần tôn tử nhà mình gật đầu, bà lập tức đến cửa cầu hôn.
Thấy Tiêu Chính Phong không nói tiếng nào, câm nín như cái hồ lô buồn bực, bà lại mở miệng chỉ trích. “Tiêu gia chúng ta tuy hiện thời không còn hiển hách như xưa, nhưng cũng là dòng dõi trăm năm, tuyệt đối không thể để người đời xuyên tạc! Ngày đó nếu ngươi đã ôm cô nương người ta, vậy thì cưới về đi.”
Tiêu Chính Phong nhíu mày trầm giọng nói. “Tổ mẫu một lòng muốn cưới người ta vào cửa, thế nhưng, thứ nhất người ta chưa chắc đồng ý gả vào nhà chúng ta, thứ hai Chính Phong cũng không muốn cưới.”
Hắn không phải tên ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Lý Minh Duyệt một lòng muốn câu dẫn Tề Vương. Hắn sao có thể cưới một người như vậy vào nhà.
Tiêu gia lão phu nhân nghe xong, lập tức hiểu ra. “Ngươi nói đi nói lại, đều muốn tìm lý do thoái thác cho mình, kỳ thật chỉ vì không muốn lấy vợ thôi chứ gì!”
Nói đến đây, bà duỗi ngón tay có hơi run rẩy ra, chỉ vào mấy huynh đệ đang đứng sau lưng một hàng thúc bá. “Ngươi nhìn đường huynh đường đệ của ngươi mà xem. Xét về vai vế, ngươi đứng hàng thứ chín trong số các huynh đệ. Nhưng hiện thời, từ lão đại lớn nhất cho đến thằng út nhỏ hơn ngươi bảy tám tuổi cũng đều đã thành thân.”
Bà xoa xoa khóe mắt không biết có tồn tại giọt nước nào không, lắc đầu thở dài lần nữa. “Cha ngươi chỉ để lại mình ngươi, là dòng độc đinh. Ngươi nay lại muốn vô hậu. Nếu ngày nào đó ta mất, xuống dưới cửu tuyền gặp cha ngươi, ta biết phải ăn nói với nó thế nào đây!”
Tiêu gia đại phu nhân thấy vậy, cũng liền phụ họa. “Chính Phong à, lão phu nhân nói không sai. Hiện giờ Tiêu gia chúng ta con cháu đầy đàn, duy chỉ có cháu còn đơn độc. Cũng sắp hai mươi bốn tuổi rồi, sao còn chưa chịu cưới hỏi, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa!”
Mấy thúc bá các loại, mỗi người ho nhẹ một tiếng, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Cuối cùng, Nhị bá phụ hắng giọng một cái, nghiêm trang nói: “Chính Phong, cháu cũng nên suy nghĩ lại đi.”
Tiêu Chính Phong vẫn quỳ ở đó, không nói một lời.
Tiêu lão phu nhân thấy vậy, nóng nảy tức giận đến mức giật luôn mỹ nhân chùy, ném mạnh về phía Tiêu Chính Phong.
Tiêu lão phu nhân cũng là người học võ, mặc dù bây giờ đã già nhưng lực đạo và sự chính xác vẫn có. Mỹ nhân chùy vừa vặn đập ngay đầu Tiêu Chính Phong, sang sảng rơi xuống đất, vang lên một tiếng thanh thúy.
Tiêu lão phu nhân vẫn còn rất tức giận. “Tên nghịch tử nhà ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nghe lời tổ mẫu ta nói, mà bây giờ ngay cả lời của mấy thúc bá cũng không để vào mắt hay sao? Trong lòng ngươi có còn cái nhà này nữa không, có còn dòng họ trên dưới này nữa hay không?”
Tiêu Chính Phong bất đắc dĩ, cau mày nói. “Tổ mẫu, Chính Phong đương nhiên kính trọng tổ mẫu cùng các vị thúc bá, nhưng chuyện đó lại có quan hệ gì với chuyện Chính Phong chưa muốn lấy vợ? Chính Phong đã từng nói, công chưa thành danh chưa toại, Chính Phong còn chưa lấy vợ.”
Đến lượt các đường huynh đệ lên sàn. “Đã là tướng quân tứ phẩm rồi, còn muốn thế nào!”
Đám tiểu tử bọn họ, nhón chân hết cỡ cũng không với tới được chức tướng quân tứ phẩm.
Mấy vị phu nhân Tiêu gia xúm xít vây quanh Tiêu lão phu nhân, vừa đấm lưng vừa bưng trà dâng nước, bây giờ cũng bắt đầu lên án Tiêu Chính Phong.
Tiêu lão phu nhân bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, chỉ vào mặt Tiêu Chính Phong mà mắng. “Tên nghiệt chướng ngươi, ngươi xem trong thành Yến Kinh này đi, đến tuổi của ngươi, còn ai mà chưa lấy vợ sinh con không hả!”
Tiêu lão phu nhân vừa khóc, họ hàng con cháu ai nấy đều sợ hãi, cả đám kinh hoàng vội vã xúm lại, vừa hết lời khuyên giải vừa trừng mắt nhìn Tiêu Chính Phong quát lớn. “Còn không mau xin lỗi lão phu nhân!”
Nhưng Tiêu Chính Phong biết rõ, chuyện này mình không thể lui bước nhún nhường được. Vì vậy hắn vẫn kiên định nhịn xuống, quỳ mãi ở đó không nói lời nào.
Tiêu lão phu nhân bị Tiêu Chính Phong chọc giận, đại náo một hồi. Họ hàng con cháu khuyên giải hết lời mới từ từ yên tĩnh trở lại.
************************
Một ngày kia, A Yên theo kế mẫu Lý thị tiến cung vấn an bệnh tình của Văn Huệ hoàng hậu. Lúc đến nơi, đã thấy trên mặt hoàng hậu giống như được bôi thêm một tầng sáp ong, hai tròng mắt không chút tinh sáng, chán nản mệt mỏi nằm ở trên giường. Người mới nhìn thấy còn tưởng lầm bà đã trút hơi tàn rồi.
A Yên biết Văn Huệ hoàng hậu không thể qua khỏi, trong lòng cũng khổ sở. Nhưng khổ thì thế nào, nàng cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn bánh xe vận mệnh từ từ lăn trên con đường nó buộc phải đi qua.
Lúc này Thái tử cũng có mặt, chăm sóc bên giường hoàng hậu. Thấy A Yên đến cũng không nói câu gì, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
A Yên từ ngày đó coi như đã trở mặt bất hòa với hắn, hôm nay cũng khách khí làm lễ chào hỏi một cách đúng mực.
Văn Huệ hoàng hậu gượng cười, mệnh cho cung nữ đem gối mềm đặt sau lưng, đỡ bà ngồi dậy dựa vào, rồi gọi A Yên đến ngồi bên cạnh
A Yên tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận nói chuyện với Văn Huệ hoàng hậu.
Văn Huệ hoàng hậu kéo tay A Yên, quan sát A Yên từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi buông tiếng thở dài. “Ngay từ khi còn nhỏ ta đã cảm thấy con là một tiểu mỹ nhân rồi, bây giờ lớn lên, thật sự đã trở thành khuynh thế tuyệt sắc. Bản cung cũng không phải loại người kiến thức nông cạn, nữ tử dung mạo mỹ lệ cũng gặp được không ít nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp hơn con.”
A Yên cười khẽ. “Hoàng hậu nương nương quá lời rồi, A Yên xấu hổ không dám nhận.”
Lý thị từ khi đi vào đến giờ vẫn không được ai ngó ngàng đến. Nhưng bà vẫn cảm thấy dù gì mình cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của A Yên. Hôm nay tiến cung, vốn là bà dẫn A Yên đi cùng, sao bây giờ lại đổi thành A Yên lên sàn hát chính rồi?
Trong bụng liền có chút không thích, nghe nói như vậy liền tiến gần lên mấy bước, nói: “A Yên sao so được với chúng phi tử. Trong cung này dung mạo ai cũng xinh đẹp thượng thừa, đều đã phải trải qua mấy lượt lựa chọn gắt gao.”
Lời vừa thốt ra, đừng nói hoàng hậu và A Yên, mà ngay cả đám cung nữ cũng đều kinh ngạc. Ai cũng cảm thấy nói như vậy thật sự vô cùng không thỏa đáng.
Danh sách chương