Tiêu Chính Phong cứ ngỡ A Yên tiểu thư sẽ mỉm cười nhìn mình, mang theo một chút kinh ngạc mà nói ‘Thật là đúng dịp, Tiêu tướng quân cũng đến nơi này ngắm thác nước ư’



Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn mà thôi. A Yên tiểu thư đang cười dài đứng trước thác nước, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, làm như vốn không hề nhìn thấy Tiêu Chính Phong vậy.



Tiêu Chính Phong trầm mặc đứng đó, nghe gió thu xào xạc, nhìn thác nước văng bọt tung tóe, hít ngửi mùi hương thơm ngát của cỏ cây nơi khe núi.



Một hồi lâu, hắn liền cảm giác trái tim mình chìm dần, chìm dần đến tận đáy cốc.



Hắn bắt đầu ý thức được, chuyện thành ra thế này, chính là vì hắn tự mình đa tình rồi tự mình chuốc khổ.



Còn nàng, vì nể mặt hắn mà không muốn nói rõ. Cứ dây dưa như vậy, trong lòng nàng thật ra phiền não cỡ nào?

Mấy ngày qua chưa từng đụng mặt trong chùa, không phải trùng hợp, mà là nàng đang cố gắng tránh né.



Tiêu Chính Phong cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ là quá trầm mê, thấy núi lại không chịu nhận là núi. Bây giờ bị A Yên cư xử lạnh nhạt, coi hắn như không khí, lúc này hắn mới dần dần lĩnh ngộ.



Bỗng bên cạnh vang lên tiếng ồn ào ré gọi, thì ra là Lam Đình đang cùng mấy gã hầu bắt cá, nhưng ngặt nỗi đám cá trong hồ trơn mượt lại hết sức giảo hoạt. Mấy người bọn họ đứng trên bờ, không có công cụ thuận tay lại không kinh nghiệm, không những không bắt được cá mà còn bị chúng trêu đùa, quay như chong chóng. Ai nấy toàn thân đều bị văng nước tung tóe.



Tiêu Chính Phong thu hồi tâm tình, bước qua, tiện tay bẻ lấy một cành cây thô cứng, rồi dùng con dao găm tùy thân lưu loát chuốt vài cái. Chỉ trong phút chốc, một cái xiên hai càng nhanh chóng thành hình.



Lam Đình đã chú ý đến Tiêu Chính Phong từ lâu, ở xa xa nhìn hắn. Y thấy tiểu thư vốn không hề đả động gì đến hắn, nên cũng chưa từng mở miệng bắt chuyện.



Thấy hắn đi qua, y chỉ lễ phép xã giao chào hỏi. “Tiêu tướng quân.”



Tiêu Chính Phong cũng chỉ đơn giản gật đầu chào lại, vẫn một mực đi đến bên bờ hồ.



Bên mép nước, cỏ thơm mê ly, lá khô lẫn với đất bùn tạo thành một đống lầy lội. Hắn vững vàng đạp một cước xuống, lập tức chôn chân xuống bùn.



Tiêu Chính Phong nhíu mày nhìn đám cá đang linh hoạt nhàn nhã bơi qua bơi lại, nắm xiên gỗ trong tay, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.




Lam Đình cùng đám sai vặt vất vả bấy lâu, mãi cũng chỉ bắt được một hai con không lớn không nhỏ. Nhìn cái mặt chúng rất ngốc, rõ ràng không đủ linh hoạt nên mới bị họ bắt được. Hiện thời thấy Tiêu Chính Phong đến, trong lòng Lam Đình có chút không cam lòng để thua, liền thúc giục mấy gã hầu tiếp tục bắt cá.



Bọn sai vặt cũng học tinh, vội vàng bắt chước bẻ mấy cành cây, dùng tiểu đao tùy thân vuốt nhọn.



Lúc này, Tiêu Chính Phong bắt được thời cơ, xiên gỗ trong tay đột nhiên vươn ra đâm thẳng xuống nước. Thoáng chốc, trong nước như có cái gì đó đang kịch liệt giãy dụa, bọt nước tung tóe khắp nơi. Tất cả mọi người đều nhìn trộm sang, liền trông thấy xiên gỗ đã được kéo lên khỏi mặt nước. Trên xiên gỗ lại có thêm ba con cá dài rộng đang lắc đầu vẫy đuôi tán loạn.



Xiên được liền một lúc ba con cá lớn!



Trong phút chốc, ánh mắt bọn sai vặt đều ánh lên vẻ kính nể.



Quả nhiên tướng quân có khác, người bình thường như bọn họ không có cách nào so sánh được.



Lam Đình vẫn im lặng, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào ba con cá đang yếu dần trên xiên gỗ.



Cách đó không xa, Lục Khinh cũng đã nhìn thấy, vừa thích thú vừa ngạc nhiên mừng rỡ, nhỏ giọng thở dài nói: “Tiêu tướng quân cũng thật lợi hại.”



Không hiểu sao, A Yên lại chỉ muốn cười, nhưng nàng nhanh chóng quay mặt đi, vất vả lắm mới nhịn được.



Tiêu Chính Phong cầm xiên cá trong tay, đưa mắt nhìn về phía A Yên cách đó không xa, lại kinh ngạc nhận ra A Yên vẫn thản nhiên như không, làm như chưa từng nhìn qua phía này.



Có điều, đôi môi nàng mím thật chặt, cánh môi oánh nhuận đỏ lựng, đôi mắt trong suốt lại sáng tựa gương, dường như có thể phản chiếu được toàn bộ bầu trời xanh lam, lấp lánh những tia sáng vui vẻ mênh mông.



Hắn đột nhiên đỏ mặt lên.



Hắn cúi đầu xuống, hiểu được tâm tư của mình lúc này đã quá ấu trĩ, hành vi lại không hề che lấp ý đồ. Ỷ vào bản thân có kỹ năng và công phu đã được luyện dưỡng từ biết bao lần hành quân đánh trận mà đem nó ra đùa bỡn trước mặt người con gái trong lòng, chỉ cầu hấp dẫn được một chút chú ý của nàng, chỉ mong mang đến cho nàng một tia vui vẻ.



Lòng dạ nàng lại vô cùng sáng tỏ, cho nên mới thấy mình đến là nực cười.



Lam Đình lại thấy khó xử, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Nếu như y học theo Tiêu Chính Phong đi xiên cá, lại không thể có được công phu tuyệt vời như hắn. Đừng nói ba con, mà ngay cả một con cá cũng không thể xiên được, thế thì, y khác nào sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.



Nhưng nếu bây giờ y từ bỏ, lại là chưa tiến đã lui.



A Yên thấy hai nam tử lúng túng đứng đó, tựa như rơi vào đường cùng, nàng cười khổ một tiếng, đi đến trước mặt Tiêu Chính Phong dịu dàng nói: “Tiêu tướng quân, ngài xiên cá, chính là muốn tặng cho chúng ta sao?”



Tiêu Chính Phong đang không biết làm sao cho phải, nghe nàng nói vậy liền ấp úng gật đầu.



A Yên mỉm cười, quay đầu ra lệnh cho Lam Đình. “Chúng ta muốn nướng cá, cần phải có củi lửa. Lam Đình, ngươi dẫn theo mấy người nữa đi nhặt chút củi khô, rồi tìm chỗ nào sạch sẽ nổi lửa lên đi.”



Lam Đình được A Yên mở lời, biết rõ nàng đang bắc thang cho mình xuống, đỡ làm xấu mặt, lập tức thưa vâng.



Lam Đình vừa đi, Lục Khinh liền nhảy chân sáo đến, khen ngợi hết lời. “Thật đúng như thần! Tiêu tướng quân, làm tiếp một lần nữa đi! Ba con cá dù lớn cũng không đủ cho chúng ta ăn đâu.”



Tiêu Chính Phong cứng ngắc đứng đó, tay nắm chặt xiên gỗ, nhìn chằm chằm vào A Yên không chớp mắt.



A Yên cắn môi cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh, hồi lâu mới nói. “Vậy làm phiền Tiêu tướng quân bắt thêm cho chúng ta vài con cá nữa đi.”



Tiêu Chính Phong khụ một tiếng nhỏ, gỡ ba con cá ra khỏi xiên, đặt xuống đất. Hắn đi thẳng đến bên bờ hồ, chuyên chú xiên cá.



Lục Khinh thích thú điều mới lạ, chạy theo đứng bên cạnh nhìn xem. Chỉ một lát sau, những con cá béo mập lần lượt bị quăng xuống bãi cỏ bên bờ, lạch bạch giãy dụa.



Tiêu Chính Phong quay đầu nhìn A Yên, trầm giọng hỏi: “Đủ chưa?”



A Yên mỉm cười, gật đầu nói: “Ừm.”



Tiêu Chính Phong để xiên gỗ xuống, nhặt một tảng đá rồi đi đến nửa ngồi nửa quỳ trên bãi cỏ. Hắn bắt lấy một con cá, khẽ đập hòn đá. Con cá kia không kịp rên tiếng nào đã nhẹ nhàng mê đi, như không hề đau đớn.




Lục Khinh thấy công việc có vẻ nhẹ nhàng lại thú vị, cũng đòi học theo Tiêu Chính Phong, nhặt đá qua gõ cá. Nhưng xưa nay Lục Khinh là nha hoàn của tiểu thư quan tể tướng, nào đã phải xuống bếp làm cá bao giờ. Nó gõ xuống, con cá chẳng những không té xỉu, ngược lại còn giãy dụa mãnh liệt hơn, quăng cái đuôi té nước và bùn bẩn lên mặt Lục Khinh.



A Yên cười buông tiếng thở dài, tiến lên tiếp nhận hòn đá trong tay Lục Khinh. Không ngờ, nàng chỉ nhẹ nhàng gõ một cái, con cá kia lập tức nằm yên bất động.



Lần này, Lục Khinh ngạc nhiên vô cùng. “Tiểu thư, cô cũng có bản lãnh này ư!”



Tiêu Chính Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, chưa từng nghĩ một tiểu thư khuê các như nàng lại biết làm việc, lập tức chăm chú nhìn nàng, càng cảm thấy cô gái trước mặt thật sự làm người ta hết sức tò mò.



Vừa lúc đó, Lam Đình về đến thông báo, đã tìm thấy ở phía trước có một chỗ tránh gió khô ráo, xung quanh cũng không có nhiều lá rụng, coi như sạch sẽ, họ cũng đã thổi lên một đống lửa, mời mọi người qua đó nướng cá.



Hắn vừa thông báo vừa để mắt quan sát Tiêu Chính Phong, nhận thấy Tiêu Chính Phong đã không còn vẻ lúng túng vừa nãy nữa, mà đang mỉm cười nhìn tiểu thư đăm đắm, ngay cả một chút ngượng ngùng che dấu cũng không có.



A Yên cười khẽ, làm như không hề nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Chính Phong, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì qua đó thôi.”



Một gã sai vặt lập tức cởi bỏ áo ngoài, dùng nó để bọc lấy đống cá, vác theo.



Lam Đình chỉ huy kẻ dưới xử lý số cá. Sau khi mổ bụng bỏ đi nội nạng liền rửa sạch, rồi dùng côn gỗ xiên trên lửa, nướng chín.



A Yên được mời đến ngồi trên một khối đá sạch sẽ vừa được tìm về. Lục Khinh đứng hầu bên cạnh mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào đám cá bị nướng trên lửa đỏ. Quan sát từ lúc bắt đầu cho đến khi chúng dần dần chín tới rồi vàng rượm, tỏa ra hương vị thơm ngon. Hai mắt nàng ta sáng lên, tựa hồ còn chảy cả nước miếng.



A Yên mím môi cười, nhàn nhã ngồi nhìn cả đám bận rộn. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn về phía đó, liền trông thấy một đôi mắt nóng cũng đang nhìn mình.



Nàng cảm thấy mình thật giống như con cá kia, nếu hắn cứ nhìn mãi như thế, chắc nàng sẽ bị nướng cháy mất.



Bỗng Lục Khinh đột nhiên kinh hô một tiếng. “Tiêu tướng quân, tay của ngài!”



Thoáng chốc mọi người đều nhìn sang, hóa ra xiên gỗ trên tay Tiêu Chính Phong vô tình bắt trúng lửa, hắn lại đang mải mê ngắm nhìn A Yên nên không để ý, bị lửa liếm đến tay cũng không hay biết, vẫn cứ si ngốc nhìn A Yên.



Lục Khinh vừa kêu lên, mọi người đều nhìn lại, lúc này hắn mới tỉnh người ra, vội vã rút tay về, vừa vỗ nhẹ vừa nói: “Không việc gì.”



Không việc gì?



Mọi người không khỏi ngạc nhiên, tay đã bị nướng thành như vậy, còn nói là không sao?



Lục Khinh nhíu chặt hàng mày, dè dặt nhìn hắn. “Đau không?”



Tiêu Chính Phong nghiêm trang nhìn mọi người, nói: “Không đau.”



Không đau…



Mọi người kinh ngạc không thôi, về sau ngẫm lại, có lẽ hắn da dầy thịt thô quá cỡ rồi.



Rồi đồng loạt gật gù, quả nhiên là tướng quân, thật sự khác hắn đám người bình thường như bọn họ.



Cá đã được nướng chín thơm lừng, Lam Đình bèn phân chia cho từng người cùng nhau thưởng thức. Bởi mấy ngày nay mọi người đều ở trong chùa, ăn các món chay đến phát chán, bây giờ mặc dù cá nướng không được tẩm gia vị, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt tươi món mặn. Ai nấy đều ăn rất sung sướng, cơ hồ cả đầu ngón tay cũng muốn mút vào trong miệng ăn luôn.



Lam Đình chọn lấy một con cá tươi ngon nhất, nướng chìn vàng ươm giòn rụm, đang muốn đi qua đưa cho tiểu thư dùng. Ai ngờ bên này, Tiêu Chính Phong đã vượt lên trước, dâng con cá trong tay đến trước mặt A Yên.



A Yên nhìn sang, liền thấy con cá trong tay Tiêu Chính Phong đã được bỏ đi đầu đuôi, chỉ còn lại phần mình cá trắng nộn tươi ngon thơm lừng.



Làm khó hắn đến tay cũng bị đốt cháy, vậy mà con cá lại không bị nướng cháy, ngược lại phần da còn vàng đều khô giòn, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.



Tiêu Chính Phong nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt sáng quắc, cất giọng khàn khàn. “Nếm thử cái này đi.”



A Yên mỉm cười gật đầu, tiếp nhận.



Lúc hắn đưa cho nàng còn ấm giọng dặn dò, “Cẩn thận, vẫn còn đang nóng, coi chừng bị bỏng miệng.”




A Yên khẽ nhúc nhích hàng mi, ngước mắt nhìn về phía hắn. Khuôn mặt kiên cường của hắn đầy vẻ cẩn thận che chở, đôi mắt nóng còn hàm chứa sự dịu dàng động lòng người.



Nàng tiếp nhận cá nướng, mở miệng cắn xuống. Quả nhiên, cá vừa vào miệng đã tỏa hương ngào ngạt, da giòn thịt mềm, dai dai ngọt ngọt, ngon vô cùng.



Nàng khẽ cười nhìn qua, lại thấy Tiêu Chính Phong vẫn đang cẩn thận nhìn mình, giống như đứa trẻ to xác chờ được nghe lời khen ngợi.



Nàng cười nói. “Ăn rất ngon.”



Bấy giờ Tiêu Chính Phong mới cười.



Hắn cười như vậy, nàng mới phát giác kỳ thật hắn trông cũng coi như đẹp mắt, khuôn mặt góc cạnh đậm nét lại khiến người đối diện cảm thấy thân thiết.



Nàng vừa ưu nhã ăn cá nướng vừa nói với Tiêu Chính Phong. “Tiêu tướng quân, ngài cũng mau đi ăn đi.”



Nói xong liền nhìn về phía Lam Đình.



Lam Đình lập tức hiểu ý, đành phải đem con cá vốn định dâng cho A Yên, đưa cho Tiêu Chính Phong.



Tiêu Chính Phong nhận lấy, vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại nhìn về phía A Yên như trước.



Hắn thật sự không biết, thì ra trên đời lại có người chỉ là cầm dĩa gỗ gặm cá nướng mà cũng có thể ưu nhã động lòng người đến vậy, tựa như giữa cảnh sắc lá đỏ ngập trời, mây mù bao phủ dãy núi xanh biếc phía xa xa thế này, đương nhiên phải có một nữ tử thanh tao nhã nhặn, tóc mây đen mượt trải dài, vui vẻ thản nhiên ngồi gặm cá nướng do đích thân hắn làm.



Lam Đình ở bên kia ăn cùng đám kẻ hầu, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chính Phong, thậm chí còn mơ hồ bắn ra vài tia cảnh cáo.



Nhưng tất nhiên, tất cả đều chẳng tạo nên bất kỳ tác dụng gì, người đó vẫn khư khư làm theo ý mình.



Sắc mặt Lam Đình dần dần đanh lại.



Còn A Yên, nàng thong thả ung dung thưởng thức hương vị cá nướng, quay đầu nhìn những đám mây lượn lờ nơi xa, nhất thời suy nghĩ trôi đi, quay trở về kiếp trước.



Mười năm phiêu bạt, nàng mang theo Thẩm Việt ốm yếu. Bao nhiêu vất vả khốn khổ đều đổ dồn lên đôi vai yếu đuối của nàng.



Thật ra khi đó, cũng có đôi lúc nàng mong chờ sẽ có một người đến bên cạnh, che gió che mưa cho nàng.



Nhất là khi nàng phải mang theo vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt, quần áo rách rưới tức cười, tập tễnh bước đi trên đường phố Yến Kinh lạnh lẽo, nàng thật sự ước ao tất cả có thể quay lại từ đầu, nàng thật sự rất nhớ thời thiếu nữ tươi vui êm ấm, được cha mẹ che chở trong tay.



Vì vậy hôm nay, Cố Yên ngồi trên tảng đá nơi núi rừng, thư thái nhấm nháp cá nương tươi ngon thế này, trong lòng tràn đầy cảm động và hạnh phúc.



Cảm nhận được ánh mắt kia cứ nhìn mình si ngốc, nàng nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, cố gắng che giấy dòng chảy nóng ướt trong con ngươi.



Chính là giờ khắc này, chính là cảm giác này, được một người nào đó dùng nhiệt tình trực tiếp sưởi ấm mình, tưởng chừng có thể vì mình mà trả giá tất cả.



Thiếu nữ mười lăm trăng tròn, vốn nên được tận hưởng sự theo đuổi tình ý nồng đậm thế này, vốn nên vô tư vô lự, đắm chìm trong một cuộc tình thanh xuân nào đó.



Thế nhưng, nàng lại khe khẽ thở dài. Hắn tuy tốt đẹp, nhưng tất cả cũng chỉ là mộng mà thôi.



Rốt cuộc, hắn, không nên thuộc về mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện