Trên con phố phồn hoa thịnh vượng nhất thành Yến Kinh, trước tòa trạch viện to lớn là cánh cổng xa hoa màu đỏ thắm do hai con sư tử đá khổng lồ trấn thủ.
A Yên nhìn cánh cổng màu đỏ còn nguyên sắc hỷ mới mẻ, lặng lẽ đứng chờ bên cạnh con sư tử đá khổng lồ.
Gió rét căm căm, đường phố cũng thưa vắng người qua lại.
Nàng cúi đầu xuống, giấu hai bàn tay khô nứt vào ống tay áo chằn chịt những mảnh vá.
Thật sự là quá lạnh, quần áo trên người nàng lại đơn bạc mỏng manh.
Ngẩng đầu nhìn về phía gã sai vặt giữ cửa, vẻ mặt gã lại đầy vẻ ghét bỏ cùng phòng bị.
A Yên nở một nụ cười, cũng không để ý lắm. Kể từ mười năm trước phu quân mất đi, vì dung nhan tuyệt thế của mình mà nàng đã phải chuốc lấy rất nhiều phiền toái, sau khi dùng dao tự hủy đi dung mạo, những ánh mắt kiểu này, nàng đã gặp nhiều.
Nàng ngước mặt lên, lại lần nữa nhìn về phía cánh cổng đỏ thắm.
Đây là phủ đệ của Thẩm Việt, cháu trai của phu quân nàng. Hắn thi đình trở thành Thám Hoa, tên đề bảng vàng, lại được công chúa đương triều nhắm trúng, bắt về ở rể, từ đấy trở thành phò mã, bất giác đã là niềm ao ước của bao nhiêu người.
Đáng tiếc, sau khi dành được vinh quang vô hạn, lại chẳng ghé về thăm nàng lấy một lần.
Năm nay thu hoạch không tốt, ra ngoài tìm mấy việc vặt để làm cũng không ai thuê, cuộc sống hiện nay đã không thể kham nổi, nàng đành phải ngàn dặm bôn ba, tìm đến nhà cháu trai để nương tựa.
Suốt mười năm, nàng cung phụng đứa cháu này học hành luyện thi, hiện thời xem như hắn đã công thành danh toại, cũng không trông cậy hắn có thể hiếu kính người thím như mình, chỉ muốn cầu xin một chút quà lễ gọi là mà thôi.
Nhưng nàng đã chờ ở đây hơn nửa ngày rồi.
Ngay khi A Yên nhẹ nhàng giậm giậm chân để chống lại cơn rét lạnh, cổng chính cuối cùng cũng mở. Một người đàn bà đi ra thăm dò, nheo mắt nghiên cứu nhìn về phía A Yên.
Người đàn bà này, A Yên có biết, đó là tâm phúc bên cạnh mẹ ruột của Thẩm Việt.
Sao bà ta lại ở đây?
A Yên mỉm cười, suy đoán rằng có lẽ đứa cháu này cuối cùng cũng nhìn nhận lại người mẹ đã vứt bỏ hắn từ khi còn nhỏ?
Người đàn bà kia cũng nhận ra A Yên, liếc đôi mắt rẻ bỉu đanh đá nhìn A Yên, cười nói: “Ôi chao ôi, đây không phải là Nhị thiếu nãi nãi (bà cô) ư, thế nào hiện thời lại ở đây, mặt mũi bị làm sao thế này? Nói cho cùng, trong khắp thành Yến Kinh này, bây giờ còn ai có thể nhận ra đây là Nhị thiếu nãi nãi của phủ Tấn Giang Hầu nữa a!”
A Yên cũng không để ý, nhàn nhạt hỏi: “Việt Nhi đã về chưa?”
Người đàn bà bước ra khỏi cổng, đứng trên đầu bậc thang cao nhìn xuống: “Ngươi đừng đến thì hơn. Tuy nói ngày xưa ngươi có nuôi nấng thiếu gia ít năm, nhưng hiện thời phu nhân chúng ta đã trở về nhìn nhận nhi tử, hôm nay thiếu gia không dám ra gặp ngươi đâu.”
A Yên nhướn mày, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không dám gặp ta? Ta là thím của nó, chẳng lẽ nó nhận lại thân nương (mẹ ruột) lại không thể nhìn nhận người thím đã nuôi nó, lo cho nó ăn học mười năm?”
Người đàn bà hừ lạnh một tiếng: “Hiện giờ phủ này là nơi ở của công chúa, đường đường là phủ phò mã, không phải dòng dõi bình thường, đương nhiên không phải là nơi mấy kẻ ăn mày quái dị như ngươi có thể vào được.”
A Yên ngước mặt lên. “Đây là ý của Thẩm Việt?”
Người đàn bà còn không thèm liếc mắt nhìn A Yên. “Ta nói này Nhị thiếu nãi nãi, ngài nên đi nhanh đi cho. Bộ dạng của ngài hiện thời, nếu bước vào cửa phủ chúng ta, chuyện mà truyền ra ngoài, thật sự là mất mặt xấu hổ. Đừng nói đến sẽ làm công chúa quen được nuông chiều sợ hãi, ngay cả bà lão như ta đây nhìn thấy khuôn mặt của ngươi cũng sợ buổi tối sẽ nằm thấy ác mộng nữa là!”
A Yên trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu. “Ý của bà, ta đều hiểu.”
Nói xong nàng liền xoay người, ngẩng đầu rời đi. Trước khi ra đi còn ném lại một câu cuối cùng: “Nói với Thẩm Việt, đời này kiếp này, Cố Yên ta tuyệt đối sẽ không bước đến ngưỡng cửa nhà hắn nửa bước.”
Người đàn bà đứng trên bậc cửa, nhìn thấy Nhị thiếu nãi nãi duyên dáng xinh đẹp ngày xưa mặc quần áo chằn chịt miếng vá, cứ thế thẳng lưng nâng eo bước đi, theo mỗi bước đi cặp mông tròn lại đưa đẩy giống như dương liễu chập chờn trong gió, không ngờ mơ hồ vẫn còn giữ được phong thái khi xưa.
Bà không khỏi “Hừ” ra một tiếng: “Tiểu nhân bỉ ổi, bộ dạng đã thành thế này rồi còn lẳng lơ cho ai xem!”
A Yên biết mặt mình khó tránh khiến người khác kinh sợ, vì vậy dứt khoát cúi đầu, nép vào bên đường mà đi.
Nàng cứ đi như thế, thật ra là nửa muốn xin ăn.
Vốn tưởng sẽ đến tìm nơi nương tựa ở Thẩm Việt, kết quả hắn không muốn gặp mình. Trong lúc nhất thời, nàng nhìn quanh thành Yến Kinh đã vào mùa đông vẫn phồn thịnh như cũ, kinh ngạc nhìn mấy góc phố xôn xao hương rượu, còn mình lại chẳng biết đi đâu về đâu.
Kỳ thật trong thành Yến Kinh này, bạn thuở niên thiếu cũng có vài người, nếu bây giờ nàng mặt dạn mày dày dùng chút giao tình ngày xưa để cầu được thu nhận, cũng không phải là không thể.
Nhưng Cố Yên không phải loại người như vậy, đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ tôn nghiêm.
Nếu hôm nay nàng đã rơi vào vũng bùn, nàng muốn tự mình bò ra khỏi vũng bùn đó.
Nàng còn có chân có tay, cũng có miệng có bụng. Nếu không thể làm ra tiền không thể giãy ra bạc, nàng có thể cúi đầu khẩn cầu sự thương cảm của người xa lạ.
Đúng lúc này, một gã sai vặt mặc áo xanh lén lén lút lút xuất hiện, giấu trong lòng một bao đồ. Hắn đuổi theo sau A Yên, gấp rút nhìn chung quanh một chút rồi dè dặt nói: “Hôm nay thiếu gia thật sự không thể gặp bà, nhưng ngài biết rõ nỗi khó khăn của bà, vậy nên đã sai ta len lén giao cái này cho bà.”
Hắn nhét bao đồ vào tay A Yên, lại nhắm mắt nói tiếp. “Thiếu gia còn nói, sau này bà đừng đến cửa phủ nữa, tránh để người ngoài dị nghị!”
Nói xong, hắn liền chạy bay đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
A Yên cúi đầu nhìn, thấy trong tay là một bao đồ cũ rách vô lại, chính là cái gói ngày xưa khi hắn lên kinh ứng thi nàng đã dùng để chuẩn bị đồ cho hắn mang theo. Lúc ấy, bên trong chính là mấy gói thức ăn tinh tế, còn có một ít bạc mà nàng đã vất vả tích góp rất nhiều năm.
Hiện giờ mở ra, bên trong là một chiếc áo bông, cộng với mười lượng bạc.
A Yên nở nụ cười, thầm nghĩ, mười năm vất vả của nàng, là để đổi lấy một chiếc áo bông và mười lượng bạc này đây.
Vậy mới nói, thằng bé Thẩm Việt này đúng là tri kỷ, biết rõ nàng lạnh, biết rõ nàng nghèo, cũng biết rằng nàng đói.
A Yên không ném bao đồ đi, mà khoác áo bông lên người, lại nhét mười lượng bạc vào trong áo.
Áo bông làm bằng gấm vóc, vô cùng không tương xứng với bộ đồ cũ rách tàn tạ mà nàng đang mặc, thậm chí trông rất tức cười, nhưng nàng hiện thời chỉ là một người đàn bà ăn xin, cũng không chú ý đến điều này làm gì nữa.
Đang đi, nàng ngửi thấy mùi thịt thơm lừng bay tới, A Yên dường như có thể nhìn thấy nồi canh hầm béo ngậy, những khoanh giò heo tròn mập đang lập lờ trong nước canh, hơi nóng bốc lên, phát ra âm thành sùng sục, sùng sục.
Nàng chết lặng, quay đầu nhìn về phía khoảnh sân nơi tỏa ra hương thơm, liền thấy từng đợt khói mỏng mềm mại thanh thoát bay lên, mơ hồ còn nghe được tiếng con nít đang cười đùa.
Nghĩ rằng trong căn nhà kia, nhất định là một gia đình ấm áp thoải mái, đang tươi cười vui vẻ quây quần bên mâm cỗ.
A Yên kinh ngạc nhìn làn khói mềm mại thanh thoát, bỗng nhiên nghĩ đến, trong tên của mình cũng có một chữ Yên (khói), có phải cũng giống như làn khói này không, chẳng mấy chốc sẽ tan biến?
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, nàng vội vàng định tránh sang một bên, ai ngờ tuấn mã kia khí thế hung hăng, suýt nữa đã dẫm cả lên người nàng. Nàng lảo đảo một cái, chật vật té lăn ra đất.
Thành Yến Kinh đã vào tháng chạp, mặt đất đầy đá xanh hòa lẫn với bùn đất đã bị đông cứng rắn chắc. Nàng bị ngã xuống đất, cảm giác như xương cốt đều muốn nát ra.
Mười năm qua, cả ngày lẫn đêm nàng đều làm lụng vất vả. Tuy chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vậy mà thân thể xương cốt đã lão hóa mất rồi.
Bên tai nàng vang lên những tiếng ong ong ong, sau đó nghe thấy tiếng thét to quát lớn, còn có tiếng hý vang khi tuấn mã bị chế phục.
Cuối cùng, một âm thanh vang lên bên tai nàng:
Vị ma ma này, bà không sao chứ?”
A Yên nhìn cánh cổng màu đỏ còn nguyên sắc hỷ mới mẻ, lặng lẽ đứng chờ bên cạnh con sư tử đá khổng lồ.
Gió rét căm căm, đường phố cũng thưa vắng người qua lại.
Nàng cúi đầu xuống, giấu hai bàn tay khô nứt vào ống tay áo chằn chịt những mảnh vá.
Thật sự là quá lạnh, quần áo trên người nàng lại đơn bạc mỏng manh.
Ngẩng đầu nhìn về phía gã sai vặt giữ cửa, vẻ mặt gã lại đầy vẻ ghét bỏ cùng phòng bị.
A Yên nở một nụ cười, cũng không để ý lắm. Kể từ mười năm trước phu quân mất đi, vì dung nhan tuyệt thế của mình mà nàng đã phải chuốc lấy rất nhiều phiền toái, sau khi dùng dao tự hủy đi dung mạo, những ánh mắt kiểu này, nàng đã gặp nhiều.
Nàng ngước mặt lên, lại lần nữa nhìn về phía cánh cổng đỏ thắm.
Đây là phủ đệ của Thẩm Việt, cháu trai của phu quân nàng. Hắn thi đình trở thành Thám Hoa, tên đề bảng vàng, lại được công chúa đương triều nhắm trúng, bắt về ở rể, từ đấy trở thành phò mã, bất giác đã là niềm ao ước của bao nhiêu người.
Đáng tiếc, sau khi dành được vinh quang vô hạn, lại chẳng ghé về thăm nàng lấy một lần.
Năm nay thu hoạch không tốt, ra ngoài tìm mấy việc vặt để làm cũng không ai thuê, cuộc sống hiện nay đã không thể kham nổi, nàng đành phải ngàn dặm bôn ba, tìm đến nhà cháu trai để nương tựa.
Suốt mười năm, nàng cung phụng đứa cháu này học hành luyện thi, hiện thời xem như hắn đã công thành danh toại, cũng không trông cậy hắn có thể hiếu kính người thím như mình, chỉ muốn cầu xin một chút quà lễ gọi là mà thôi.
Nhưng nàng đã chờ ở đây hơn nửa ngày rồi.
Ngay khi A Yên nhẹ nhàng giậm giậm chân để chống lại cơn rét lạnh, cổng chính cuối cùng cũng mở. Một người đàn bà đi ra thăm dò, nheo mắt nghiên cứu nhìn về phía A Yên.
Người đàn bà này, A Yên có biết, đó là tâm phúc bên cạnh mẹ ruột của Thẩm Việt.
Sao bà ta lại ở đây?
A Yên mỉm cười, suy đoán rằng có lẽ đứa cháu này cuối cùng cũng nhìn nhận lại người mẹ đã vứt bỏ hắn từ khi còn nhỏ?
Người đàn bà kia cũng nhận ra A Yên, liếc đôi mắt rẻ bỉu đanh đá nhìn A Yên, cười nói: “Ôi chao ôi, đây không phải là Nhị thiếu nãi nãi (bà cô) ư, thế nào hiện thời lại ở đây, mặt mũi bị làm sao thế này? Nói cho cùng, trong khắp thành Yến Kinh này, bây giờ còn ai có thể nhận ra đây là Nhị thiếu nãi nãi của phủ Tấn Giang Hầu nữa a!”
A Yên cũng không để ý, nhàn nhạt hỏi: “Việt Nhi đã về chưa?”
Người đàn bà bước ra khỏi cổng, đứng trên đầu bậc thang cao nhìn xuống: “Ngươi đừng đến thì hơn. Tuy nói ngày xưa ngươi có nuôi nấng thiếu gia ít năm, nhưng hiện thời phu nhân chúng ta đã trở về nhìn nhận nhi tử, hôm nay thiếu gia không dám ra gặp ngươi đâu.”
A Yên nhướn mày, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không dám gặp ta? Ta là thím của nó, chẳng lẽ nó nhận lại thân nương (mẹ ruột) lại không thể nhìn nhận người thím đã nuôi nó, lo cho nó ăn học mười năm?”
Người đàn bà hừ lạnh một tiếng: “Hiện giờ phủ này là nơi ở của công chúa, đường đường là phủ phò mã, không phải dòng dõi bình thường, đương nhiên không phải là nơi mấy kẻ ăn mày quái dị như ngươi có thể vào được.”
A Yên ngước mặt lên. “Đây là ý của Thẩm Việt?”
Người đàn bà còn không thèm liếc mắt nhìn A Yên. “Ta nói này Nhị thiếu nãi nãi, ngài nên đi nhanh đi cho. Bộ dạng của ngài hiện thời, nếu bước vào cửa phủ chúng ta, chuyện mà truyền ra ngoài, thật sự là mất mặt xấu hổ. Đừng nói đến sẽ làm công chúa quen được nuông chiều sợ hãi, ngay cả bà lão như ta đây nhìn thấy khuôn mặt của ngươi cũng sợ buổi tối sẽ nằm thấy ác mộng nữa là!”
A Yên trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu. “Ý của bà, ta đều hiểu.”
Nói xong nàng liền xoay người, ngẩng đầu rời đi. Trước khi ra đi còn ném lại một câu cuối cùng: “Nói với Thẩm Việt, đời này kiếp này, Cố Yên ta tuyệt đối sẽ không bước đến ngưỡng cửa nhà hắn nửa bước.”
Người đàn bà đứng trên bậc cửa, nhìn thấy Nhị thiếu nãi nãi duyên dáng xinh đẹp ngày xưa mặc quần áo chằn chịt miếng vá, cứ thế thẳng lưng nâng eo bước đi, theo mỗi bước đi cặp mông tròn lại đưa đẩy giống như dương liễu chập chờn trong gió, không ngờ mơ hồ vẫn còn giữ được phong thái khi xưa.
Bà không khỏi “Hừ” ra một tiếng: “Tiểu nhân bỉ ổi, bộ dạng đã thành thế này rồi còn lẳng lơ cho ai xem!”
A Yên biết mặt mình khó tránh khiến người khác kinh sợ, vì vậy dứt khoát cúi đầu, nép vào bên đường mà đi.
Nàng cứ đi như thế, thật ra là nửa muốn xin ăn.
Vốn tưởng sẽ đến tìm nơi nương tựa ở Thẩm Việt, kết quả hắn không muốn gặp mình. Trong lúc nhất thời, nàng nhìn quanh thành Yến Kinh đã vào mùa đông vẫn phồn thịnh như cũ, kinh ngạc nhìn mấy góc phố xôn xao hương rượu, còn mình lại chẳng biết đi đâu về đâu.
Kỳ thật trong thành Yến Kinh này, bạn thuở niên thiếu cũng có vài người, nếu bây giờ nàng mặt dạn mày dày dùng chút giao tình ngày xưa để cầu được thu nhận, cũng không phải là không thể.
Nhưng Cố Yên không phải loại người như vậy, đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ tôn nghiêm.
Nếu hôm nay nàng đã rơi vào vũng bùn, nàng muốn tự mình bò ra khỏi vũng bùn đó.
Nàng còn có chân có tay, cũng có miệng có bụng. Nếu không thể làm ra tiền không thể giãy ra bạc, nàng có thể cúi đầu khẩn cầu sự thương cảm của người xa lạ.
Đúng lúc này, một gã sai vặt mặc áo xanh lén lén lút lút xuất hiện, giấu trong lòng một bao đồ. Hắn đuổi theo sau A Yên, gấp rút nhìn chung quanh một chút rồi dè dặt nói: “Hôm nay thiếu gia thật sự không thể gặp bà, nhưng ngài biết rõ nỗi khó khăn của bà, vậy nên đã sai ta len lén giao cái này cho bà.”
Hắn nhét bao đồ vào tay A Yên, lại nhắm mắt nói tiếp. “Thiếu gia còn nói, sau này bà đừng đến cửa phủ nữa, tránh để người ngoài dị nghị!”
Nói xong, hắn liền chạy bay đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
A Yên cúi đầu nhìn, thấy trong tay là một bao đồ cũ rách vô lại, chính là cái gói ngày xưa khi hắn lên kinh ứng thi nàng đã dùng để chuẩn bị đồ cho hắn mang theo. Lúc ấy, bên trong chính là mấy gói thức ăn tinh tế, còn có một ít bạc mà nàng đã vất vả tích góp rất nhiều năm.
Hiện giờ mở ra, bên trong là một chiếc áo bông, cộng với mười lượng bạc.
A Yên nở nụ cười, thầm nghĩ, mười năm vất vả của nàng, là để đổi lấy một chiếc áo bông và mười lượng bạc này đây.
Vậy mới nói, thằng bé Thẩm Việt này đúng là tri kỷ, biết rõ nàng lạnh, biết rõ nàng nghèo, cũng biết rằng nàng đói.
A Yên không ném bao đồ đi, mà khoác áo bông lên người, lại nhét mười lượng bạc vào trong áo.
Áo bông làm bằng gấm vóc, vô cùng không tương xứng với bộ đồ cũ rách tàn tạ mà nàng đang mặc, thậm chí trông rất tức cười, nhưng nàng hiện thời chỉ là một người đàn bà ăn xin, cũng không chú ý đến điều này làm gì nữa.
Đang đi, nàng ngửi thấy mùi thịt thơm lừng bay tới, A Yên dường như có thể nhìn thấy nồi canh hầm béo ngậy, những khoanh giò heo tròn mập đang lập lờ trong nước canh, hơi nóng bốc lên, phát ra âm thành sùng sục, sùng sục.
Nàng chết lặng, quay đầu nhìn về phía khoảnh sân nơi tỏa ra hương thơm, liền thấy từng đợt khói mỏng mềm mại thanh thoát bay lên, mơ hồ còn nghe được tiếng con nít đang cười đùa.
Nghĩ rằng trong căn nhà kia, nhất định là một gia đình ấm áp thoải mái, đang tươi cười vui vẻ quây quần bên mâm cỗ.
A Yên kinh ngạc nhìn làn khói mềm mại thanh thoát, bỗng nhiên nghĩ đến, trong tên của mình cũng có một chữ Yên (khói), có phải cũng giống như làn khói này không, chẳng mấy chốc sẽ tan biến?
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, nàng vội vàng định tránh sang một bên, ai ngờ tuấn mã kia khí thế hung hăng, suýt nữa đã dẫm cả lên người nàng. Nàng lảo đảo một cái, chật vật té lăn ra đất.
Thành Yến Kinh đã vào tháng chạp, mặt đất đầy đá xanh hòa lẫn với bùn đất đã bị đông cứng rắn chắc. Nàng bị ngã xuống đất, cảm giác như xương cốt đều muốn nát ra.
Mười năm qua, cả ngày lẫn đêm nàng đều làm lụng vất vả. Tuy chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vậy mà thân thể xương cốt đã lão hóa mất rồi.
Bên tai nàng vang lên những tiếng ong ong ong, sau đó nghe thấy tiếng thét to quát lớn, còn có tiếng hý vang khi tuấn mã bị chế phục.
Cuối cùng, một âm thanh vang lên bên tai nàng:
Vị ma ma này, bà không sao chứ?”
Danh sách chương