Edit: Jun
Beta: Mada
Thân thể chết lặng, lạnh như băng , nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, cảm giác phải chết cũng không mãnh liệt như vừa nãy. Trong mơ hồ, Tằng Khả Hận nghe được bên tai có tiếng súng, có tiếng kêu thảm thiết, cũng có tiếng nói chuyện của phụ nữ. Không đợi nàng nhớ lại giọng nói này là của ai, cơ thể đã bị đối phương bế lên.
Mùi nước hoa thanh mát hòa cùng mùi mưa bay vào cánh mũi, độ ấm từ cơ thể người khác làm Tằng Khả Hận tỉnh táo không ít. Nàng trừng mắt liền nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng vẻ mặt rối rắm nhìn mình, trên khuôn mặt là sự nghiêm túc mà bình thường khó thấy được, ngay cả ánh mắt thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là không đành lòng cùng khó hiểu.
"Sao lại cứu ta?"
Tằng Khả Hận nói xong, mắt nhìn đám người bị Tô Ngạo Ngưng bắn chết. Nói vậy, vừa rồi đối phương sở dĩ dùng súng nhắm vào mình chỉ là giả vờ, mục tiêu thật sự của nàng là đám người chạy tới muốn giết mình.
Mưa to dù sao cũng là mưa to, cho dù đã mưa suốt một buổi tối cũng không có dấu hiệu nhỏ lại. Theo sức gió càng ngày càng lớn, cặp chân thon dài của Tô Ngạo Ngưng sớm đã ngâm nước, mà quần áo trên người nàng cùng Tằng Khả Hận cũng ướt đẫm rồi. Giờ này khắc này, ôm lấy cô gái cao ngang ngửa mình, Tô Ngạo Ngưng lại không cần phải cố sức, đơn giản vì người trong lòng thật sự rất nhẹ.
Hai người từng là người không quen, lại vì biến cố nửa tháng trước mà quen biết. Tô Ngạo Ngưng không thể quên tối hôm đó, Tằng Khả Hận như thế nào kéo một thân đầy vết thương vào nhà nàng, mình giúp nàng cởi quần áo, xử lý miệng vết thương, khi đó nhìn thấy thân thể nàng tràn đầy vết thương.
Tô Ngạo Ngưng hỏi Tằng Khả Hận, tại sao trong tình huống này lại nghĩ tới cô, nàng không sợ cô sẽ bỏ đá xuống giếng, thừa dịp nàng suy yếu giết nàng sao. Nhưng, Tằng Khả Hận lại vui vẻ cười, nói với cô. Lúc đó, nàng không có người để tin tưởng, nếu không tới tìm cô, nàng sẽ chết trên đường cái. Nếu đằng nào cũng chết, sao không cược một lần, tìm đường sống? Nghe được giải thích của Tằng Khả Hận, Tô Ngạo Ngưng cảm thán cô gái này quá mức thông minh, lại cảm thấy lòng chua xót. Nàng không thể tin tưởng ai, vào nhửng thời điểm như vậy, bác sĩ như Lục Úy Lai không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của Tằng Khả Hận. Nhưng nàng thà chết trên đường hoặc đến nhờ mình cũng không muốn tìm đối phương. Nói vậy, Tằng Khả Hận đã muốn bỏ cuộc với mối quan hệ cùng Lục Úy Lai, mặc dù dùng mạng để đổi cũng không từ.
"Không vì gì cả, chỉ là không muốn trên đời thiếu một mĩ nhân mà thôi."
Tô Ngạo Ngưng thuận miệng đáp, ôm Tằng Khả Hận đi đến xe của mình.
"A...thì ra...Tô đại mỷ nhân là nhớ mãi không quên ta a... ngươi muốn dẫn ta đi làm gì?"
Nghe xong lời nói của Tô Ngạo Ngưng, Tằng Khả Hận cười nói. Nàng vừa mở miệng, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ đó, vì đã gần như không còn cảm giác mà nàng không nhận ra.
"Mang ngươi đi tìm Lục Úy Lai trị thương, dù sao cũng là nàng làm ngươi bị thương, không thể không chịu trách nhiệm?"Những lời này chỉ là Tô Ngạo Ngưng có ý xấu trêu đùa một chút, hôm nay xảy ra việc đấu súng đó, cô cho dù ngốc tới đâu cũng không tới mức để Lục Úy Lai trị thương cho Tằng Khả Hận.
Nhưng, không biết là bị mưa dội cho ngốc hay sao, Tằng Khả Hận nghe tới tên cùa Lục Úy Lai liền ra sức giãy dụa, dùng âm thanh cực kỳ suy yếu nỉ non không cần. Nhìn miệng vết thương vì động tác này mà vỡ ra, Tô Ngạo Ngưng thật sợ mình chưa kịp đem nàng về tới nhà, nàng đã chết vì mất máu.
"Tằng Khả Hận! Ngươi bình tĩnh một chút! Vừa rồi ta thuận miệng nói thôi, ta mang ngươi về nhà ta."
Nhìn Tằng Khả Hận kích động như vậy, Tô Ngạo Ngưng nhanh chóng trấn an nàng. Thấy đối phương nghe xong liền ngoan ngoãn dựa lại vào lòng mình, thân hình gầy gò run run. Tô Ngạo Ngưng không rõ run rẩy này là vì lý do gì, chỉ biết tình trạng hiện tại cùa Tằng Khả Hận không hề lạc quan.
"Này, ngươi đừng chết trong lòng ta nha, bằng không ta cứ ôm ngươi sẽ thành nhà có tang nha."
Thấy Tằng Khả Hận không thèm đáp lại lời mình mà nhẹ nhàng tựa vào vai mình. Tóc xoăn màu tím thật dài của nàng xõa xuống, một phần dừng ở không trung, một phần dán lấy khuôn mặt trắng nõn. Mước mưa theo tóc rơi xuống, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Thấy miệng vết thương của nàng không ngừng chảy máu, Tô Ngạo Ngưng không khỏi bước nhanh hơn, chỉ hy vọng các nàng có thể mau chóng về nhà, giúp Tằng Khả Hận trị thương.
"Đông...Đông Dụ Phi...Có chuyện..."
Qua hồi lâu, Tằng Khả Hận mới đứt quãng phun ra một câu như vậy. Nghe thấy nàng mở miệng, thân mình Tô Ngạo Ngưng cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên tối tăm. Chuyên xảy ra hôm nay, có lẽ cà Lục Úy Lai và Tằng Khả Hận đều không biết, nhưng cô đứng bên cạnh thì mọi sự đều nhìn rõ.
Phát súng kia, không phải Lục Úy Lai tẩu hỏa bắn ra, mà là Đông Dụ Phi trong lúc hỗn loạn mượn cơ hội bắn Tằng Khả Hận! Phát hiện này mới đầu cũng làm Tô Ngạo Ngưng kinh ngạc không thể tin, nàng cơ hồ từng hoài nghi mình nhầm, hoặc là thấy ảo giác. Nhưng, lúc này đây nghe được Tằng Khả Hận nói, nàng mới dám khẳng định, bản thân không nhìn lầm.
"Hả? Sao lại nói như vậy?"
Cuối cùng cũng tới được chổ đỗ xe, Tô Ngạo Ngưng đặt Tằng Khả Hận vào ghế phó lái, chính mình thì vòng qua phía bên kia, giậm chân ga chạy về hướng nha mình. Mặc dù trên xe bật điều hòa, thân thể bị thương của Tằng Khả Hận vẫn không ngừng run run. Nàng nghiêng đầu tựa vào kính thủy tinh, dùng sức thở hào hển, tay muốn nâng lên che miệng vết thương nửa đường phải đặt xuống, liền không có sức nâng lên lần nữa.
"Ta... tin Úy Lai sẽ không làm ta bị thương...phát súng kia...tuyệt đối do Đông Dụ Phi hạ thủ. Hơn nữa, Trì Thanh cùng Bạch Lâm rơi xuống biển, các ngươi hẳn là chưa nói cho nàng phải không?"
Có câu nói một lời giải cảnh mộng, nghe Tằng Khả Hận nói xong, Tô Ngạo Ngưng lúc này mới thấy có điều không ổn.
Nàng lên chuyến bay đêm qua từ Đức về lại Hải thị, sáng nay ở biệt thự gặp Lục Úy Lai, nói cho nàng về việc của Trì Thanh. Ngay sau đó, hai người liền bị Boss kêu đi họp. Cả quá trình, cho dù là mình hay Lục Úy Lai đều không nói cho Đông Dụ Phi việc Trì Thanh gặp chuyện, mà vệ sĩ cũng chỉ biết Trì Thanh có vấn đề mà thôi, tuyệt đối không thể biết được rõ ràng.Cho nên, cách gải thích duy nhất chính là, Đông Dụ Phi vô cùng rõ ràng chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, thậm chí so với những gì Lục Úy Lai biết còn nhiều hơn. Hơn nữa, bác sĩ bình thường, không có hắc đạo chống lưng, không có phạm vi thế lực, làm sao có thể nhìn thấy cục diện từng vệ sĩ cầm súng lúc ấy mà hoàn toàn không sợ hãi?
Cho dù Lục Úy Lai nói với Đông Dụ Phi bối cảnh của nàng và Trì Thanh, nhưng Đông Dụ Phi cho dù bình tĩnh thế nào cũng phải có chút phản ứng của người bình thường chứ? Đáng tiếc, nàng không có, thậm chí ngay cả một chút kinh sợ cũng không. Lời giải duy nhất là, Đông Dụ Phi đúng như Tằng Khả Hận nói, có vấn đề, mà vấn đề cũng không hề nhỏ.
"Ha ha, xem ra người chung quanh chúng ta đều là ngọa hổ tàng long. Ngươi là phản đồ của tổ chức, Đông Dụ Phi thì lai lịch không rõ. Vài ngày sau đừng nói với ta Boss thật ra là người của Bạch Quân nha."
Tô Ngạo Ngưng cười nói, lúc này trong xe lại yên lặng ngày ý muốn.
Tằng Khả Hận trầm mặc làm cho Tô Ngạo Ngưng bất an, nghĩ tới vấn đề vừa rồi của mình, trong lòng Tô Ngạo Ngưng tính tới trăm ngàn khả năng, đang lúc nàng xoay quá muốn hỏi Tằng Khả Hận có phải bị mình đoán trúng nên nàng mới không trả lời hay không, lại phát hiện đối phương đã sớm hôn mê bất tỉnh.
"Chết tiệt!"
Tô Ngạo Ngưng bất mãn nói, vừa nhìn tới thân thể thương tích của Tằng Khả Hận, không tự chủ được chạy nhanh hơn.
Đến khi Tô Ngạo Ngưng ôm Tằng Khả Hận cả người đầy máu vào nhà, nhìn nhân viên trị thương đã sẵn sàng, lại nhìn Tô Túc đứng ở cửa như u linh cũng không tới hỗ trợ, Tô Ngạo Ngưng lúc này mới nhớ mình đồng ý với người ta hôm nay sẽ về sớm cùng nàng ăn cơm, vậy mà lại vô sỉ thất hứa lần nữa. Nhìn khuôn mặt non nớt lại muốn tạo thành bộ mặt cứng rắn như tượng đá, cô biết Tô Túc giận rồi.
Tự nhìn lại cả người cùng hai tay đầy máu của mình, Tô Ngạo Ngưng xấu hổ để nhân viên y tế đặt Tằng Khả Hận lên giường bệnh, lúc này mới đi tới trước mặt Tô Túc.
"Xin lỗi, ta lại lỡ hẹn, nhưng mà, ta đi làm gì ngươi cũng biết đó. Ta không tới mấy quán ăn đêm chơi bời nha, ngươi đừng giận, được không?"
Từ sau khi cùng Tô Túc ở chung, Tô Ngạo Ngưng thật cảm thấy mình càng ngày càng có sức sống. Cô vốn cảm thấy mình một người thật nhàm chán, liền muốn để cô gái im lặng này sống cùng mình, chơi đùa nàng. Nhưng sau một thời gian ở chung, cô liền phát hiện, hiện tại hoàn toàn không phải cô đùa Tô Túc mà là Tô Túc trêu cô.
Từng ngày khoái hoạt tiêu dao sau khi ở cùng Tô Túc đều chấm dứt, quán ăn đêm không được đi, phụ nữ không thể đem về nhà, thuốc không thể hút, rượu không cho uống nhiều, ngay cả thời gian về nhà cũng phải chính xác, về sau mười giờ phải làm gác cổng. Mà đáng sợ là, tuy ngoài miệng nói không thích Tô Túc quản này quản kia, nhưng Tô Ngạo Ngưng lại thích cảm giác mỗi ngày về nhà có người chờ cô.
Nghĩ lại, mình cũng không còn trẻ, 40 tuổi, nếu là cổ đại thì đã là bác rồi, sắp xuống lỗ tới nơi. Mà ngày nay, phụ nữ 40 tuổi còn chưa kết hôn cũng thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ là, khi nghĩ tới mình cùng tên đàn ông nào đó kết hôn làm bạn, Tô Ngạo Ngưng liền cảm thấy lạnh cả người. Chẳng lẽ mình cong suốt 40 năm lại phải vì kết hôn mà làm gái thẳng? Vớ vẩn! Sao có thể yêu ớt như vậy! Cuộc sống độc thân cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, so với chơi trò kết hôn thì thú vị hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Ngạo Ngưng nhìn tới Tô Túc đứng một bên, lại nghĩ tới người chị gái hoàn hảo đã xuống hoàng tuyền của mình.
Tô Ngạo Nhiên, nếu chị còn sống, có lẽ ta sẽ vĩ đại hơn một chút.
"Ngây ngốc cái gì? Cả người bẩn như vậy cũng không đi tắm rửa một chút."
Ngay lúc Tô Ngạo Ngưng vì hồi tưởng mà thất thần, Tô Túc bên cạnh bỗng nhiên đem khăn tay tới chụp lên mặt cô. Khăn tay mềm, Tô Túc dùng lực cũng không lớn. Nên lần này không làm Tô Ngạo Ngưng thấy đau, ngược lại làm cô cảm thấy ấm áp. Dùng khăn lau mặt, Tô Ngạo Ngưng nhìn Tô Túc không ngó ngàng mình, thật cảm thấy tiểu tử ngạo kiều này quá đáng yêu!
"Tô tiểu thư, mời ngươi lại đây một chút."
Ngay lúc Tô Ngạo Ngưng vui vẻ đùa Tô Túc, giọng nói lo lắng của nhân viên y tế truyền ra. Cô không nói gì, chạy nhanh vào, liền thấy Tằng Khả Hận lõa thể nằm trên giường, ngoại trừ vết thương trên bụng còn có một đống vết thương khác. Tô Ngạo Ngưng buồn bực đỡ trán, nghĩ, may mà không đưa nàng cho Lục Úy Lai, làm vậy không chừng không phải giúp Tằng Khả Hận.
"Nàng thế nào rồi?"
Tô Ngạo Ngưng híp mắt, nhìn về phía Tằng Khả Hận rõ ràng đang mạnh mẽ giữ lại ý thức, thấp giọng hỏi.
"Chúng tôi đã tiêm thuốc mê, sẵn sàng chuẩn bị lấy đạn ra. Nhưng bởi vì chậm trễ, mất máu quá nhiều, chúng tôi lo là trong quá trình phẩu thuật sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa, bạn của ngài hình như có gì muốn nói với ngài"
"Ừm, các ngươi lấy đạn ra đi, ta nói chuyện với nàng."
"Chuyện này..."
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói, mấy nhân viên kia có vẻ chần chừ, dù sao, chuyện lấy đạn ra này có thể dễ mà cũng có thể lớn, lỡ như để bị nhiễm trùng thì...
"Yên tâm, kẻ này ăn không ít vết thương chí mạng rồi, trước kia đều tùy tiện chữa, các ngươi làm đi."
Tô Ngạo Ngưng nói xong, đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống Tằng Khả Hận.
"Tô Ngạo Ngưng...".
"Ừ, ngươi nói đi.".
"Thật ra...ta luôn muốn đi du lịch thê giới, chỉ là không có thời gian. Không thì... ngươi để cô bé nhà ngươi giúp ta đi, được không?"
Có lẽ những người khác sẽ nghe không hiểu lời của Tằng Khả Hận, không biết người kia có phải hỏng não rồi không, trong lúc thế này nói chuyện du lịch, nhưng Tô Ngạo Ngưng lại rất rõ thâm ý trong lời nói ấy. Ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tằng Khả Hận cùng khoang bụng vì giải phẫu màu máu thịt lẫn lộn, Tô Ngạo Ngưng gật đầu, đi ra cửa.
"Ta sẽ không nói cho nàng tin tức của ngươi, yên tâm."
Tằng Khả Hận, ngươi thật sự cố chấp, đến nỗi, làm cho ta không thể không kính nể ngươi...
PS: Sân khấu nài là của chị Hận =)))))))) Mấy chương rồi toàn bả phủ sóng, chắc bị ghét quá nên chả ai thèm cmt và vote giả lả như Thanh mama và Bạch Lâm, ế rề =)))))))) Nói chứ Tô Ngạo Ngưng cũng tốt bụng ghê, ai bị nạn bả cũng mang về nhà (nói thẳng là bả chỉ cưu mang gái đẹp =))))))))) ) Hi dọng sẽ ko bị Túc nhi của bả ghen :">
Beta: Mada
Thân thể chết lặng, lạnh như băng , nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, cảm giác phải chết cũng không mãnh liệt như vừa nãy. Trong mơ hồ, Tằng Khả Hận nghe được bên tai có tiếng súng, có tiếng kêu thảm thiết, cũng có tiếng nói chuyện của phụ nữ. Không đợi nàng nhớ lại giọng nói này là của ai, cơ thể đã bị đối phương bế lên.
Mùi nước hoa thanh mát hòa cùng mùi mưa bay vào cánh mũi, độ ấm từ cơ thể người khác làm Tằng Khả Hận tỉnh táo không ít. Nàng trừng mắt liền nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng vẻ mặt rối rắm nhìn mình, trên khuôn mặt là sự nghiêm túc mà bình thường khó thấy được, ngay cả ánh mắt thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là không đành lòng cùng khó hiểu.
"Sao lại cứu ta?"
Tằng Khả Hận nói xong, mắt nhìn đám người bị Tô Ngạo Ngưng bắn chết. Nói vậy, vừa rồi đối phương sở dĩ dùng súng nhắm vào mình chỉ là giả vờ, mục tiêu thật sự của nàng là đám người chạy tới muốn giết mình.
Mưa to dù sao cũng là mưa to, cho dù đã mưa suốt một buổi tối cũng không có dấu hiệu nhỏ lại. Theo sức gió càng ngày càng lớn, cặp chân thon dài của Tô Ngạo Ngưng sớm đã ngâm nước, mà quần áo trên người nàng cùng Tằng Khả Hận cũng ướt đẫm rồi. Giờ này khắc này, ôm lấy cô gái cao ngang ngửa mình, Tô Ngạo Ngưng lại không cần phải cố sức, đơn giản vì người trong lòng thật sự rất nhẹ.
Hai người từng là người không quen, lại vì biến cố nửa tháng trước mà quen biết. Tô Ngạo Ngưng không thể quên tối hôm đó, Tằng Khả Hận như thế nào kéo một thân đầy vết thương vào nhà nàng, mình giúp nàng cởi quần áo, xử lý miệng vết thương, khi đó nhìn thấy thân thể nàng tràn đầy vết thương.
Tô Ngạo Ngưng hỏi Tằng Khả Hận, tại sao trong tình huống này lại nghĩ tới cô, nàng không sợ cô sẽ bỏ đá xuống giếng, thừa dịp nàng suy yếu giết nàng sao. Nhưng, Tằng Khả Hận lại vui vẻ cười, nói với cô. Lúc đó, nàng không có người để tin tưởng, nếu không tới tìm cô, nàng sẽ chết trên đường cái. Nếu đằng nào cũng chết, sao không cược một lần, tìm đường sống? Nghe được giải thích của Tằng Khả Hận, Tô Ngạo Ngưng cảm thán cô gái này quá mức thông minh, lại cảm thấy lòng chua xót. Nàng không thể tin tưởng ai, vào nhửng thời điểm như vậy, bác sĩ như Lục Úy Lai không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của Tằng Khả Hận. Nhưng nàng thà chết trên đường hoặc đến nhờ mình cũng không muốn tìm đối phương. Nói vậy, Tằng Khả Hận đã muốn bỏ cuộc với mối quan hệ cùng Lục Úy Lai, mặc dù dùng mạng để đổi cũng không từ.
"Không vì gì cả, chỉ là không muốn trên đời thiếu một mĩ nhân mà thôi."
Tô Ngạo Ngưng thuận miệng đáp, ôm Tằng Khả Hận đi đến xe của mình.
"A...thì ra...Tô đại mỷ nhân là nhớ mãi không quên ta a... ngươi muốn dẫn ta đi làm gì?"
Nghe xong lời nói của Tô Ngạo Ngưng, Tằng Khả Hận cười nói. Nàng vừa mở miệng, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ đó, vì đã gần như không còn cảm giác mà nàng không nhận ra.
"Mang ngươi đi tìm Lục Úy Lai trị thương, dù sao cũng là nàng làm ngươi bị thương, không thể không chịu trách nhiệm?"Những lời này chỉ là Tô Ngạo Ngưng có ý xấu trêu đùa một chút, hôm nay xảy ra việc đấu súng đó, cô cho dù ngốc tới đâu cũng không tới mức để Lục Úy Lai trị thương cho Tằng Khả Hận.
Nhưng, không biết là bị mưa dội cho ngốc hay sao, Tằng Khả Hận nghe tới tên cùa Lục Úy Lai liền ra sức giãy dụa, dùng âm thanh cực kỳ suy yếu nỉ non không cần. Nhìn miệng vết thương vì động tác này mà vỡ ra, Tô Ngạo Ngưng thật sợ mình chưa kịp đem nàng về tới nhà, nàng đã chết vì mất máu.
"Tằng Khả Hận! Ngươi bình tĩnh một chút! Vừa rồi ta thuận miệng nói thôi, ta mang ngươi về nhà ta."
Nhìn Tằng Khả Hận kích động như vậy, Tô Ngạo Ngưng nhanh chóng trấn an nàng. Thấy đối phương nghe xong liền ngoan ngoãn dựa lại vào lòng mình, thân hình gầy gò run run. Tô Ngạo Ngưng không rõ run rẩy này là vì lý do gì, chỉ biết tình trạng hiện tại cùa Tằng Khả Hận không hề lạc quan.
"Này, ngươi đừng chết trong lòng ta nha, bằng không ta cứ ôm ngươi sẽ thành nhà có tang nha."
Thấy Tằng Khả Hận không thèm đáp lại lời mình mà nhẹ nhàng tựa vào vai mình. Tóc xoăn màu tím thật dài của nàng xõa xuống, một phần dừng ở không trung, một phần dán lấy khuôn mặt trắng nõn. Mước mưa theo tóc rơi xuống, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Thấy miệng vết thương của nàng không ngừng chảy máu, Tô Ngạo Ngưng không khỏi bước nhanh hơn, chỉ hy vọng các nàng có thể mau chóng về nhà, giúp Tằng Khả Hận trị thương.
"Đông...Đông Dụ Phi...Có chuyện..."
Qua hồi lâu, Tằng Khả Hận mới đứt quãng phun ra một câu như vậy. Nghe thấy nàng mở miệng, thân mình Tô Ngạo Ngưng cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên tối tăm. Chuyên xảy ra hôm nay, có lẽ cà Lục Úy Lai và Tằng Khả Hận đều không biết, nhưng cô đứng bên cạnh thì mọi sự đều nhìn rõ.
Phát súng kia, không phải Lục Úy Lai tẩu hỏa bắn ra, mà là Đông Dụ Phi trong lúc hỗn loạn mượn cơ hội bắn Tằng Khả Hận! Phát hiện này mới đầu cũng làm Tô Ngạo Ngưng kinh ngạc không thể tin, nàng cơ hồ từng hoài nghi mình nhầm, hoặc là thấy ảo giác. Nhưng, lúc này đây nghe được Tằng Khả Hận nói, nàng mới dám khẳng định, bản thân không nhìn lầm.
"Hả? Sao lại nói như vậy?"
Cuối cùng cũng tới được chổ đỗ xe, Tô Ngạo Ngưng đặt Tằng Khả Hận vào ghế phó lái, chính mình thì vòng qua phía bên kia, giậm chân ga chạy về hướng nha mình. Mặc dù trên xe bật điều hòa, thân thể bị thương của Tằng Khả Hận vẫn không ngừng run run. Nàng nghiêng đầu tựa vào kính thủy tinh, dùng sức thở hào hển, tay muốn nâng lên che miệng vết thương nửa đường phải đặt xuống, liền không có sức nâng lên lần nữa.
"Ta... tin Úy Lai sẽ không làm ta bị thương...phát súng kia...tuyệt đối do Đông Dụ Phi hạ thủ. Hơn nữa, Trì Thanh cùng Bạch Lâm rơi xuống biển, các ngươi hẳn là chưa nói cho nàng phải không?"
Có câu nói một lời giải cảnh mộng, nghe Tằng Khả Hận nói xong, Tô Ngạo Ngưng lúc này mới thấy có điều không ổn.
Nàng lên chuyến bay đêm qua từ Đức về lại Hải thị, sáng nay ở biệt thự gặp Lục Úy Lai, nói cho nàng về việc của Trì Thanh. Ngay sau đó, hai người liền bị Boss kêu đi họp. Cả quá trình, cho dù là mình hay Lục Úy Lai đều không nói cho Đông Dụ Phi việc Trì Thanh gặp chuyện, mà vệ sĩ cũng chỉ biết Trì Thanh có vấn đề mà thôi, tuyệt đối không thể biết được rõ ràng.Cho nên, cách gải thích duy nhất chính là, Đông Dụ Phi vô cùng rõ ràng chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, thậm chí so với những gì Lục Úy Lai biết còn nhiều hơn. Hơn nữa, bác sĩ bình thường, không có hắc đạo chống lưng, không có phạm vi thế lực, làm sao có thể nhìn thấy cục diện từng vệ sĩ cầm súng lúc ấy mà hoàn toàn không sợ hãi?
Cho dù Lục Úy Lai nói với Đông Dụ Phi bối cảnh của nàng và Trì Thanh, nhưng Đông Dụ Phi cho dù bình tĩnh thế nào cũng phải có chút phản ứng của người bình thường chứ? Đáng tiếc, nàng không có, thậm chí ngay cả một chút kinh sợ cũng không. Lời giải duy nhất là, Đông Dụ Phi đúng như Tằng Khả Hận nói, có vấn đề, mà vấn đề cũng không hề nhỏ.
"Ha ha, xem ra người chung quanh chúng ta đều là ngọa hổ tàng long. Ngươi là phản đồ của tổ chức, Đông Dụ Phi thì lai lịch không rõ. Vài ngày sau đừng nói với ta Boss thật ra là người của Bạch Quân nha."
Tô Ngạo Ngưng cười nói, lúc này trong xe lại yên lặng ngày ý muốn.
Tằng Khả Hận trầm mặc làm cho Tô Ngạo Ngưng bất an, nghĩ tới vấn đề vừa rồi của mình, trong lòng Tô Ngạo Ngưng tính tới trăm ngàn khả năng, đang lúc nàng xoay quá muốn hỏi Tằng Khả Hận có phải bị mình đoán trúng nên nàng mới không trả lời hay không, lại phát hiện đối phương đã sớm hôn mê bất tỉnh.
"Chết tiệt!"
Tô Ngạo Ngưng bất mãn nói, vừa nhìn tới thân thể thương tích của Tằng Khả Hận, không tự chủ được chạy nhanh hơn.
Đến khi Tô Ngạo Ngưng ôm Tằng Khả Hận cả người đầy máu vào nhà, nhìn nhân viên trị thương đã sẵn sàng, lại nhìn Tô Túc đứng ở cửa như u linh cũng không tới hỗ trợ, Tô Ngạo Ngưng lúc này mới nhớ mình đồng ý với người ta hôm nay sẽ về sớm cùng nàng ăn cơm, vậy mà lại vô sỉ thất hứa lần nữa. Nhìn khuôn mặt non nớt lại muốn tạo thành bộ mặt cứng rắn như tượng đá, cô biết Tô Túc giận rồi.
Tự nhìn lại cả người cùng hai tay đầy máu của mình, Tô Ngạo Ngưng xấu hổ để nhân viên y tế đặt Tằng Khả Hận lên giường bệnh, lúc này mới đi tới trước mặt Tô Túc.
"Xin lỗi, ta lại lỡ hẹn, nhưng mà, ta đi làm gì ngươi cũng biết đó. Ta không tới mấy quán ăn đêm chơi bời nha, ngươi đừng giận, được không?"
Từ sau khi cùng Tô Túc ở chung, Tô Ngạo Ngưng thật cảm thấy mình càng ngày càng có sức sống. Cô vốn cảm thấy mình một người thật nhàm chán, liền muốn để cô gái im lặng này sống cùng mình, chơi đùa nàng. Nhưng sau một thời gian ở chung, cô liền phát hiện, hiện tại hoàn toàn không phải cô đùa Tô Túc mà là Tô Túc trêu cô.
Từng ngày khoái hoạt tiêu dao sau khi ở cùng Tô Túc đều chấm dứt, quán ăn đêm không được đi, phụ nữ không thể đem về nhà, thuốc không thể hút, rượu không cho uống nhiều, ngay cả thời gian về nhà cũng phải chính xác, về sau mười giờ phải làm gác cổng. Mà đáng sợ là, tuy ngoài miệng nói không thích Tô Túc quản này quản kia, nhưng Tô Ngạo Ngưng lại thích cảm giác mỗi ngày về nhà có người chờ cô.
Nghĩ lại, mình cũng không còn trẻ, 40 tuổi, nếu là cổ đại thì đã là bác rồi, sắp xuống lỗ tới nơi. Mà ngày nay, phụ nữ 40 tuổi còn chưa kết hôn cũng thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ là, khi nghĩ tới mình cùng tên đàn ông nào đó kết hôn làm bạn, Tô Ngạo Ngưng liền cảm thấy lạnh cả người. Chẳng lẽ mình cong suốt 40 năm lại phải vì kết hôn mà làm gái thẳng? Vớ vẩn! Sao có thể yêu ớt như vậy! Cuộc sống độc thân cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, so với chơi trò kết hôn thì thú vị hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Ngạo Ngưng nhìn tới Tô Túc đứng một bên, lại nghĩ tới người chị gái hoàn hảo đã xuống hoàng tuyền của mình.
Tô Ngạo Nhiên, nếu chị còn sống, có lẽ ta sẽ vĩ đại hơn một chút.
"Ngây ngốc cái gì? Cả người bẩn như vậy cũng không đi tắm rửa một chút."
Ngay lúc Tô Ngạo Ngưng vì hồi tưởng mà thất thần, Tô Túc bên cạnh bỗng nhiên đem khăn tay tới chụp lên mặt cô. Khăn tay mềm, Tô Túc dùng lực cũng không lớn. Nên lần này không làm Tô Ngạo Ngưng thấy đau, ngược lại làm cô cảm thấy ấm áp. Dùng khăn lau mặt, Tô Ngạo Ngưng nhìn Tô Túc không ngó ngàng mình, thật cảm thấy tiểu tử ngạo kiều này quá đáng yêu!
"Tô tiểu thư, mời ngươi lại đây một chút."
Ngay lúc Tô Ngạo Ngưng vui vẻ đùa Tô Túc, giọng nói lo lắng của nhân viên y tế truyền ra. Cô không nói gì, chạy nhanh vào, liền thấy Tằng Khả Hận lõa thể nằm trên giường, ngoại trừ vết thương trên bụng còn có một đống vết thương khác. Tô Ngạo Ngưng buồn bực đỡ trán, nghĩ, may mà không đưa nàng cho Lục Úy Lai, làm vậy không chừng không phải giúp Tằng Khả Hận.
"Nàng thế nào rồi?"
Tô Ngạo Ngưng híp mắt, nhìn về phía Tằng Khả Hận rõ ràng đang mạnh mẽ giữ lại ý thức, thấp giọng hỏi.
"Chúng tôi đã tiêm thuốc mê, sẵn sàng chuẩn bị lấy đạn ra. Nhưng bởi vì chậm trễ, mất máu quá nhiều, chúng tôi lo là trong quá trình phẩu thuật sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa, bạn của ngài hình như có gì muốn nói với ngài"
"Ừm, các ngươi lấy đạn ra đi, ta nói chuyện với nàng."
"Chuyện này..."
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói, mấy nhân viên kia có vẻ chần chừ, dù sao, chuyện lấy đạn ra này có thể dễ mà cũng có thể lớn, lỡ như để bị nhiễm trùng thì...
"Yên tâm, kẻ này ăn không ít vết thương chí mạng rồi, trước kia đều tùy tiện chữa, các ngươi làm đi."
Tô Ngạo Ngưng nói xong, đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống Tằng Khả Hận.
"Tô Ngạo Ngưng...".
"Ừ, ngươi nói đi.".
"Thật ra...ta luôn muốn đi du lịch thê giới, chỉ là không có thời gian. Không thì... ngươi để cô bé nhà ngươi giúp ta đi, được không?"
Có lẽ những người khác sẽ nghe không hiểu lời của Tằng Khả Hận, không biết người kia có phải hỏng não rồi không, trong lúc thế này nói chuyện du lịch, nhưng Tô Ngạo Ngưng lại rất rõ thâm ý trong lời nói ấy. Ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tằng Khả Hận cùng khoang bụng vì giải phẫu màu máu thịt lẫn lộn, Tô Ngạo Ngưng gật đầu, đi ra cửa.
"Ta sẽ không nói cho nàng tin tức của ngươi, yên tâm."
Tằng Khả Hận, ngươi thật sự cố chấp, đến nỗi, làm cho ta không thể không kính nể ngươi...
PS: Sân khấu nài là của chị Hận =)))))))) Mấy chương rồi toàn bả phủ sóng, chắc bị ghét quá nên chả ai thèm cmt và vote giả lả như Thanh mama và Bạch Lâm, ế rề =)))))))) Nói chứ Tô Ngạo Ngưng cũng tốt bụng ghê, ai bị nạn bả cũng mang về nhà (nói thẳng là bả chỉ cưu mang gái đẹp =))))))))) ) Hi dọng sẽ ko bị Túc nhi của bả ghen :">
Danh sách chương