Trong những lần cãi vã, câu anh hay hét lên với mẹ mình nhất là:
“Nếu hồi đó mẹ không ép con đóng cửa hàng Taobao, giờ con đã có thể kiếm được hàng triệu mỗi năm! Hồi đó Tiểu Lâm cùng con mở cửa hàng Taobao, giờ mỗi năm cũng kiếm được năm, sáu triệu tệ rồi! Ngày xưa mẹ không cho con làm, giờ lại không chịu cho con vài vạn tiêu vặt!”
Sau mỗi lần cãi vã với con trai, bà cụ Dụ thường lén khóc một mình.
Nghiêm Trân Hương nhìn thấy bà cụ khóc, trong lòng vừa mắng con trai bà cụ không ra gì, sống bê bối nhưng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ mình, vừa âm thầm lo sợ.
Việc bà cụ Dụ ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức giống hệt như việc bà hiện tại muốn con mình từ bỏ kinh doanh, tìm một công việc ổn định.
Bà cụ Dụ ngày xưa có thể ép con trai làm theo lựa chọn mà bà cho là đúng, nhưng không thể thay con sống cả đời.
Dù con trai bà cụ Dụ đã làm đúng theo ý muốn của mẹ, trở thành công chức, nhưng lại không chịu sống một cuộc sống yên ổn như bà kỳ vọng: đi làm nghiêm túc, tiết kiệm tiền, dạo chơi cùng vợ, đọc sách cùng con. Bà cụ Dụ có thể ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức, nhưng không thể trong suốt mười mấy năm sau đó ép anh ngày nào cũng sống theo ý bà.
Nghiêm Trân Hương không thể không nghĩ, nếu bà còn sống, chắc chắn bà cũng sẽ ngày ngày nhắc nhở con trai Nghiêm Phong đóng cửa công ty để thi công chức. Nếu Nghiêm Phong thực sự làm vậy, liệu có một ngày nào đó, con trai bà sẽ oán trách bà không? Nếu sau này, công việc của con không thuận lợi, cuộc đời không như ý, nhìn thấy những người bạn từng cùng khởi nghiệp đã đạt được thành công lớn… cảm giác oán trách là điều dễ hiểu phải không?
Đến lúc đó, liệu bà có chịu đựng nổi sự oán trách của con trai không?
Bà có chịu đựng nổi một cuộc đời không như ý của con trai không?
Bỗng nhiên, Nghiêm Trân Hương cảm thấy may mắn vì con trai mình luôn có chủ kiến, không yếu đuối và trốn tránh như con trai bà cụ Dụ.
Vì bà không thể sống thay con trai suốt phần đời còn lại, nên bà không thể thay con quyết định.
Không ai có thể sống thay người khác cả đời, huống chi nếu bà sống thay con trai một đời, vậy con trai bà sống để làm gì?
Con trai bà cụ Dụ, có lẽ vì cảm thấy cả đời mình đã bị mẹ sống thay, nên mới thấy cuộc sống vô vị và đắm chìm vào hưởng thụ như vậy.
Khi hiểu ra những điều này, chấp niệm của Nghiêm Trân Hương tiêu tan, và ánh sáng dẫn đường để bà đầu thai xuất hiện.
Trước khi đầu thai, Nghiêm Trân Hương đến gặp Giang Ly để nói lời tạm biệt. Mặc dù Giang Ly không trực tiếp siêu độ bà, nhưng việc bà hiểu ra vẫn nhờ Giang Ly khuyến khích bà làm nhiều việc tốt. Nhờ vậy, bà mới gặp được nhiều người, biết được câu chuyện của mẹ con bà cụ Dụ, từ đó tỉnh ngộ.
Nghiêm Trân Hương nói với Giang Ly:
“Giờ tôi đã hiểu ra rồi. Sai lầm của tôi là đã trộn lẫn cuộc đời của mình và cuộc đời con trai mình vào nhau.”
“Từ nhỏ, trong nhà trên có chị gái, dưới có em trai, bố mẹ chưa bao giờ để ý đến tôi. Khi lớn lên kết hôn, chồng cũng không để ý đến tôi, chẳng bao lâu thì bỏ đi với người phụ nữ khác. Bản thân tôi thì không có năng lực gì, không giống như những người làm giáo viên hay bác sĩ, được họ hàng hàng xóm tôn trọng, nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Không ai từng xem trọng tôi.”
“Cho đến khi Tiểu Phong đi học, vì thành tích học tập xuất sắc, địa vị của tôi trong mắt họ hàng hàng xóm bỗng chốc khác hẳn. Không ai còn bắt nạt chúng tôi, còn thường giúp đỡ chúng tôi, vì mọi người đều nghĩ Tiểu Phong sau này sẽ có tiền đồ lớn. Mọi người còn tìm tôi để học hỏi, hỏi tôi thường cho Tiểu Phong ăn gì, nghiêm khắc hay nuông chiều…”
“Lúc còn sống, mọi thể diện, vinh quang, niềm vui của tôi… tất cả đều đến từ Tiểu Phong. Lâu dần, tôi đã hòa lẫn cuộc đời mình và cuộc đời Tiểu Phong, nên tôi không dám để Tiểu Phong mạo hiểm. Tôi sợ rằng nếu nó thất bại, tôi sẽ phải quay về những ngày tháng bị khinh thường.”
Giang Ly hiểu rằng lời của Nghiêm Trân Hương có thể tóm gọn: Bà kiểm soát con trai mình vì bà chỉ có thể tìm thấy giá trị cuộc sống của mình qua cuộc đời con trai.
Giang Ly nói với bà:
“Thật ra, bà rất giỏi. Bà nhìn xem, bà đã tích góp được bao nhiêu công đức rồi. Mỗi công đức đó đều đại diện cho những kẻ xấu bị trừng phạt, những người bị hại được giải thoát, và còn ngăn chặn nhiều người bị hại hơn nữa… Vì vậy, cuộc đời của bà cũng rất có giá trị.”
Nghiêm Trân Hương bối rối nhìn Giang Ly, “Thật sao?”
Giang Ly gật đầu, “Tất nhiên rồi, Thiên đạo tuyệt đối không bao giờ tính sai một chút công đức nào.”
Giang Ly cảm thấy tiếc nuối cho Nghiêm Trân Hương, tiếc rằng bà ngộ ra mọi thứ quá muộn. Nếu khi còn sống, bà tìm được chính mình, không đặt hết mọi thứ vào con trai, có lẽ cuộc đời của bà đã trọn vẹn hơn. Nếu thọ mệnh của bà dài hơn, khi con trai đi làm kiếm tiền, bà có tiền bạc và thời gian rảnh rỗi, có lẽ bà cũng sẽ tìm được việc gì đó cho bản thân.
“Nếu hồi đó mẹ không ép con đóng cửa hàng Taobao, giờ con đã có thể kiếm được hàng triệu mỗi năm! Hồi đó Tiểu Lâm cùng con mở cửa hàng Taobao, giờ mỗi năm cũng kiếm được năm, sáu triệu tệ rồi! Ngày xưa mẹ không cho con làm, giờ lại không chịu cho con vài vạn tiêu vặt!”
Sau mỗi lần cãi vã với con trai, bà cụ Dụ thường lén khóc một mình.
Nghiêm Trân Hương nhìn thấy bà cụ khóc, trong lòng vừa mắng con trai bà cụ không ra gì, sống bê bối nhưng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ mình, vừa âm thầm lo sợ.
Việc bà cụ Dụ ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức giống hệt như việc bà hiện tại muốn con mình từ bỏ kinh doanh, tìm một công việc ổn định.
Bà cụ Dụ ngày xưa có thể ép con trai làm theo lựa chọn mà bà cho là đúng, nhưng không thể thay con sống cả đời.
Dù con trai bà cụ Dụ đã làm đúng theo ý muốn của mẹ, trở thành công chức, nhưng lại không chịu sống một cuộc sống yên ổn như bà kỳ vọng: đi làm nghiêm túc, tiết kiệm tiền, dạo chơi cùng vợ, đọc sách cùng con. Bà cụ Dụ có thể ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức, nhưng không thể trong suốt mười mấy năm sau đó ép anh ngày nào cũng sống theo ý bà.
Nghiêm Trân Hương không thể không nghĩ, nếu bà còn sống, chắc chắn bà cũng sẽ ngày ngày nhắc nhở con trai Nghiêm Phong đóng cửa công ty để thi công chức. Nếu Nghiêm Phong thực sự làm vậy, liệu có một ngày nào đó, con trai bà sẽ oán trách bà không? Nếu sau này, công việc của con không thuận lợi, cuộc đời không như ý, nhìn thấy những người bạn từng cùng khởi nghiệp đã đạt được thành công lớn… cảm giác oán trách là điều dễ hiểu phải không?
Đến lúc đó, liệu bà có chịu đựng nổi sự oán trách của con trai không?
Bà có chịu đựng nổi một cuộc đời không như ý của con trai không?
Bỗng nhiên, Nghiêm Trân Hương cảm thấy may mắn vì con trai mình luôn có chủ kiến, không yếu đuối và trốn tránh như con trai bà cụ Dụ.
Vì bà không thể sống thay con trai suốt phần đời còn lại, nên bà không thể thay con quyết định.
Không ai có thể sống thay người khác cả đời, huống chi nếu bà sống thay con trai một đời, vậy con trai bà sống để làm gì?
Con trai bà cụ Dụ, có lẽ vì cảm thấy cả đời mình đã bị mẹ sống thay, nên mới thấy cuộc sống vô vị và đắm chìm vào hưởng thụ như vậy.
Khi hiểu ra những điều này, chấp niệm của Nghiêm Trân Hương tiêu tan, và ánh sáng dẫn đường để bà đầu thai xuất hiện.
Trước khi đầu thai, Nghiêm Trân Hương đến gặp Giang Ly để nói lời tạm biệt. Mặc dù Giang Ly không trực tiếp siêu độ bà, nhưng việc bà hiểu ra vẫn nhờ Giang Ly khuyến khích bà làm nhiều việc tốt. Nhờ vậy, bà mới gặp được nhiều người, biết được câu chuyện của mẹ con bà cụ Dụ, từ đó tỉnh ngộ.
Nghiêm Trân Hương nói với Giang Ly:
“Giờ tôi đã hiểu ra rồi. Sai lầm của tôi là đã trộn lẫn cuộc đời của mình và cuộc đời con trai mình vào nhau.”
“Từ nhỏ, trong nhà trên có chị gái, dưới có em trai, bố mẹ chưa bao giờ để ý đến tôi. Khi lớn lên kết hôn, chồng cũng không để ý đến tôi, chẳng bao lâu thì bỏ đi với người phụ nữ khác. Bản thân tôi thì không có năng lực gì, không giống như những người làm giáo viên hay bác sĩ, được họ hàng hàng xóm tôn trọng, nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Không ai từng xem trọng tôi.”
“Cho đến khi Tiểu Phong đi học, vì thành tích học tập xuất sắc, địa vị của tôi trong mắt họ hàng hàng xóm bỗng chốc khác hẳn. Không ai còn bắt nạt chúng tôi, còn thường giúp đỡ chúng tôi, vì mọi người đều nghĩ Tiểu Phong sau này sẽ có tiền đồ lớn. Mọi người còn tìm tôi để học hỏi, hỏi tôi thường cho Tiểu Phong ăn gì, nghiêm khắc hay nuông chiều…”
“Lúc còn sống, mọi thể diện, vinh quang, niềm vui của tôi… tất cả đều đến từ Tiểu Phong. Lâu dần, tôi đã hòa lẫn cuộc đời mình và cuộc đời Tiểu Phong, nên tôi không dám để Tiểu Phong mạo hiểm. Tôi sợ rằng nếu nó thất bại, tôi sẽ phải quay về những ngày tháng bị khinh thường.”
Giang Ly hiểu rằng lời của Nghiêm Trân Hương có thể tóm gọn: Bà kiểm soát con trai mình vì bà chỉ có thể tìm thấy giá trị cuộc sống của mình qua cuộc đời con trai.
Giang Ly nói với bà:
“Thật ra, bà rất giỏi. Bà nhìn xem, bà đã tích góp được bao nhiêu công đức rồi. Mỗi công đức đó đều đại diện cho những kẻ xấu bị trừng phạt, những người bị hại được giải thoát, và còn ngăn chặn nhiều người bị hại hơn nữa… Vì vậy, cuộc đời của bà cũng rất có giá trị.”
Nghiêm Trân Hương bối rối nhìn Giang Ly, “Thật sao?”
Giang Ly gật đầu, “Tất nhiên rồi, Thiên đạo tuyệt đối không bao giờ tính sai một chút công đức nào.”
Giang Ly cảm thấy tiếc nuối cho Nghiêm Trân Hương, tiếc rằng bà ngộ ra mọi thứ quá muộn. Nếu khi còn sống, bà tìm được chính mình, không đặt hết mọi thứ vào con trai, có lẽ cuộc đời của bà đã trọn vẹn hơn. Nếu thọ mệnh của bà dài hơn, khi con trai đi làm kiếm tiền, bà có tiền bạc và thời gian rảnh rỗi, có lẽ bà cũng sẽ tìm được việc gì đó cho bản thân.
Danh sách chương