Nhìn vào thành tích của Giang Ly, cô không khỏi nhớ lại những lần kể với bố mẹ rằng bạn cùng phòng của mình vừa xinh đẹp, vừa tự lập, vừa làm streamer để tự trả học phí. Cô thầm quyết định không để bố mẹ biết điểm số của Giang Ly, nếu không chắc chắn sẽ bị trách móc thậm tệ.

Trước Tết, Giang Ly đã quyên góp một khoản tiền cho trại trẻ mồ côi.

Dưới lời mời nồng nhiệt của viện trưởng, cô đã ở lại ăn bữa cơm tất niên cùng các em nhỏ.

Dù không phải là sơn hào hải vị, nhưng bữa ăn có đầy đủ thịt gà, vịt, cá và các món ngon. Những chiếc bánh chẻo được nấu bởi đầu bếp gốc Hoài Dương, mềm mại với lớp vỏ mỏng và nhân đầy đặn. Bánh được thả trong nước dùng gà vàng óng, cùng với sợi thịt gà, trứng thái chỉ và đậu hũ, tạo nên một hương vị ấm áp, đầy yêu thương.

Lần đầu tiên Giang Ly được ăn loại bánh chẻo này, cô hoàn toàn bất ngờ vì nó ngon đến không tưởng. Một bát canh bánh chẻo vào bụng khiến cô cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân.

Giang Ly còn lén nhét vào túi của Cố Kiều Kiều một phong bao lì xì nhỏ, bên trong có 100 tệ. Ban đầu, Cố Kiều Kiều không chịu nhận, vì nghĩ rằng các bạn nhỏ khác ở trại trẻ mồ côi không có, mà Giang Ly lại chỉ là một sinh viên đại học, cô bé không thể nhận tiền của Giang Ly được. Nhưng làm sao một đứa trẻ có thể từ chối sự kiên quyết của Giang Ly? Sau vài lần từ chối, phong bao lì xì đã nằm gọn trong túi áo của Kiều Kiều, cùng lời “mệnh lệnh” không được lấy ra nữa.

Cố Kiều Kiều nhận phong bao lì xì với vẻ mặt đầy nghiêm túc, hứa hẹn:

“Đợi sau này em lớn lên kiếm được tiền, em cũng sẽ tặng lì xì cho chị Giang Ly!”

Giang Ly mỉm cười, xoa đầu cô bé:

“Được, chị chờ em lớn.”

Sau bữa cơm tất niên, Giang Ly thong thả bước về nhà. Nghĩ đến sắc mặt khỏe mạnh hơn rõ rệt của Cố Kiều Kiều và nụ cười ngày càng nhiều trên khuôn mặt cô bé, Giang Ly không kìm được nụ cười nhẹ trên môi.

Mùa xuân đầu tiên sau khi rời quê nhà và bước vào đại học không hề cô đơn như Giang Ly từng nghĩ, ngược lại còn bận rộn và tràn đầy niềm vui.

Khi bước đến cổng khu dân cư, Giang Ly bắt gặp một hồn ma nữ trung niên. Điều khiến cô bất ngờ là thay vì tránh né, hồn ma lại tiến tới hỏi cô đường:

“Xin chào, cô có biết công ty công nghệ Phong Gia ở đâu không?”

Đây là lần đầu tiên Giang Ly gặp một hồn ma hỏi đường, khiến cô nhất thời không biết phản ứng thế nào:

“Tôi không biết… nhưng tôi có thể mở bản đồ tìm giúp cô… Chỗ đó có người cô đang tìm sao?”

Hồn ma nghe vậy liền hít một hơi sâu, phản ứng đầy sợ hãi:

“Cô gái, cô nói bậy bạ gì thế… Tôi chỉ hỏi đường thôi, sao cô lại dọa tôi như vậy?”

Giang Ly ngạc nhiên nhìn hồn ma. Cô đã từng thấy nhiều người sợ ma, nhưng không ngờ trên đời lại có hồn ma sợ… ma. Cùng là ma, có gì phải sợ nhau chứ? Cô cố gắng suy nghĩ và nhận ra: nếu người sống có thể mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, thì việc hồn ma cũng bị như vậy hẳn là chuyện bình thường.

Giang Ly lấy điện thoại ra, tìm kiếm “Công ty Công nghệ Phong Gia” trên bản đồ, nhưng kết quả lại không có. Cô đưa điện thoại cho hồn ma xem, hỏi:

“Có phải tôi gõ đúng chữ ‘Phong’ và ‘Gia’ này không?”

Hồn ma ghé sát lại nhìn màn hình điện thoại. Theo bản năng, bà ta đưa tay định chạm vào tay của Giang Ly, nhưng vì là hồn ma, bàn tay bà xuyên qua cổ tay của Giang Ly.

Ngay lập tức, hồn ma hét lên một tiếng kinh hãi, lùi lại liên tục:

“Ma! Ma! Ma!”

Giang Ly ngẩn người vài giây vì tiếng hét chói tai, sau đó mới nhận ra: Hồn ma này đang nghĩ cô là ma?

Hóa ra, bà ta còn chưa nhận ra mình đã c.h.ế.t và trở thành hồn ma!

Giang Ly chỉ vào chân của hồn ma, nhẹ nhàng nói:

“Cô đừng sợ, để tôi nói cho cô một chuyện… Tôi là người, còn cô mới là ma. Nhìn xem, khi cô lùi lại, cô đang lơ lửng, chân của cô chưa chạm đất.”

Hồn ma cúi xuống nhìn chân mình, phát hiện mình quả thật đang lơ lửng giữa không trung. Bà ta hét lên một tiếng nữa, trông như sắp ngất đi.

Giang Ly quan sát kỹ, nhận ra hồn ma này đã có dấu hiệu tan rã, chẳng trách tư duy mơ hồ đến mức không phân biệt được bản thân là người hay ma.

Giang Ly lục trong balo, nhưng phát hiện mình không mang theo vòng tay làm từ gỗ cây hoè. Hôm nay cô đi ăn cơm tất niên cùng các em nhỏ, balo của cô chứa đầy bánh kẹo và đồ ăn, nên những vật dụng tâm linh thường mang theo đã để lại nhà thuê.

May mắn là Giang Ly có thói quen mang theo giấy bút. Cô lập tức vẽ một lá bùa “tụ hồn” bằng bút mực đen, dán lên lưng hồn ma để ngăn tình trạng tan rã.

Sau khi kiểm tra thấy hồn ma không có oán khí hay sát khí, Giang Ly kết luận bà không làm điều gì xấu trong đời. Tuy nhiên, cũng không có ánh sáng công đức như La Bích Phân, chứng tỏ bà chỉ là một người bình thường, không tốt cũng không xấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện