Họ nhìn thấy cha nuôi đang cõng mẹ nuôi trong tình trạng bất tỉnh xuống cầu thang, liền cau mày:
“Sao anh có thể tự ý di chuyển người bất tỉnh như vậy?”
Nhân viên y tế cẩn thận đặt mẹ nuôi lên cáng, xác nhận bà vẫn còn nhịp tim và hô hấp, sau đó bắt đầu hỏi cha nuôi:
“Anh có biết nguyên nhân dẫn đến bất tỉnh không?”
“Kiều Kiều” cũng đi theo cha nuôi lên xe cứu thương, chen đến gần cơ thể bất tỉnh của mình, đôi mắt không rời đi một giây.
Nhân viên y tế nhanh chóng ngăn lại:
“Này này, trẻ con không được lên xe cứu thương. Nhà không có ai trông cháu sao?”
Lúc này, cha nuôi mới nhận ra “Kiều Kiều” đang bám theo. Ông lập tức đẩy cô bé xuống:
“Mẹ mày ngất rồi, tao không lo cho mày được. Mau tự về nhà đi!”
“Kiều Kiều” bị đẩy xuống xe, vì chưa quen với cơ thể nhỏ bé, cô bé lảo đảo vài bước rồi quỵ xuống đất, đầu gối chạm mạnh vào nền.
Cửa xe cứu thương đóng lại và lao đi. “Kiều Kiều” ngồi bệt trên mặt đất, gương mặt đầy bối rối. Một lúc lâu sau, cô mới từ từ đứng lên và bước về phía cửa tòa nhà.
Giang Ly không tiện, cũng không cần thiết phải đi theo. Cô thu lại ánh nhìn, quay sang hỏi La Bích Phân và Kiều Kiều:
“Hai người định theo tôi hay tiếp tục theo dõi cặp vợ chồng đó?”
La Bích Phân và Kiều Kiều không chút do dự chọn theo dõi cha mẹ nuôi.
Giang Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn mang hồn ma về ký túc xá, dù chúng không làm phiền bạn cùng phòng, cô vẫn cảm thấy bất tiện. Mang cả La Bích Phân và Kiều Kiều về chẳng khác gì biến ký túc xá thành nhà trọ.
Trước khi để họ đi, Giang Ly chạm vào vòng tay gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân:
“Bà có thể di chuyển trong bán kính 20km quanh tôi, khoảng cách đó là đủ rồi.”
Cô chỉ vào chiếc dây chuyền trên cổ Kiều Kiều:
“Chiếc dây chuyền này bảo vệ linh hồn con, đừng bao giờ tháo ra nhé.”
Kiều Kiều hiện không phải hồn ma mà là một linh hồn sống. Nếu không có dây chuyền bảo vệ, chỉ cần mất đi một phần linh hồn cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.
Chừng nào Kiều Kiều còn đeo dây chuyền, linh hồn cô bé sẽ không gặp nguy hiểm. Đồng thời, mẹ nuôi hiện đang sử dụng cơ thể cô bé để ăn, ngủ và vận động, vô tình giúp duy trì trạng thái cơ thể của Kiều Kiều, tránh tình trạng suy giảm chức năng nội tạng và cơ bắp.
Về cơ thể của mẹ nuôi trong tình trạng bất tỉnh không linh hồn… Giang Ly chẳng bận tâm. Dù nó có bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, mẹ nuôi chỉ cần phục hồi chức năng sau khi lấy lại linh hồn.
Cả Kiều Kiều và La Bích Phân đều tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bàn bạc, hai người quyết định chia nhau theo dõi. La Bích Phân đi theo cha nuôi đến bệnh viện, còn Kiều Kiều bám theo cơ thể của mình – hiện đang chứa linh hồn của mẹ nuôi.
Sáng hôm sau, cả hai quay lại gặp Giang Ly để báo cáo.
La Bích Phân nói:
“Bệnh viện đã kiểm tra toàn diện cơ thể của mẹ nuôi Kiều Kiều nhưng không tìm ra nguyên nhân bất tỉnh. Họ bảo lưu viện để theo dõi thêm. Bác sĩ nói với cha nuôi rằng, nếu trong vài ngày tới mẹ nuôi không tỉnh lại, rất có khả năng bà ấy sẽ trở thành người thực vật.”
Kiều Kiều kể lại:
“Hôm qua mẹ ở nhà một mình, cứ khóc rồi lại ăn, ăn xong lại khóc… như vậy suốt cả ngày đến khi ba về. Mẹ đi theo ba, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.”
Cô bé bổ sung:
“Hôm qua ba về nhà rất khuya, trông có vẻ mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là buồn cả.”
La Bích Phân cũng nói:
“Ở bệnh viện, cha nuôi của Kiều Kiều cũng không tỏ vẻ đau buồn hay lo lắng chút nào.”
Giang Ly không bất ngờ. Một người đàn ông đối xử tệ bạc với con gái nuôi như vậy, làm sao có thể tốt hơn với vợ? Cô chỉ tò mò không biết mẹ nuôi của Kiều Kiều có nhận ra sự thật này không, và nếu chưa, khi nào bà sẽ nhận ra.
Điều này đến sớm hơn Giang Ly tưởng.
Tối hôm đó, La Bích Phân và Kiều Kiều, sau khi âm thầm theo dõi cha nuôi cả ngày, quay về báo cáo:
“Cha nuôi của Kiều Kiều vừa nói với cô bé rằng sáng mai ông ấy sẽ đưa cô đi chụp ảnh.”
Linh hồn của mẹ nuôi trong cơ thể Kiều Kiều nghe vậy liền kinh ngạc hỏi:
“Vợ anh còn đang hôn mê… Tôi..à mẹ của Kiều Kiều, vẫn chưa tỉnh lại. Lẽ ra ba nên ở bệnh viện chăm sóc mẹ chứ? Sao ba không ở đó mà lại đưa con đi chụp ảnh?”
Cha nuôi bình thản trả lời:
“Chính vì mẹ đang hôn mê, không biết bao giờ mới tỉnh, thậm chí có thể cả đời không tỉnh lại, nên ba và Kiều Kiều càng cần kiếm tiền. Chúng ta phải có tiền để lo viện phí cho mẹ.”
Câu nói này có thể lừa được một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng chắc chắn không thể qua mặt được linh hồn của mẹ nuôi. Bà lập tức nhận ra rằng việc mình hôn mê, thậm chí có nguy cơ trở thành người thực vật, chẳng khiến người đàn ông này bận tâm chút nào.
Ông ta vẫn ăn, vẫn ngủ như thường, và sau khi thuê hộ lý, ông ta chẳng còn đoái hoài gì nữa. Thậm chí, chỉ sau ba ngày bà hôn mê, ông đã sẵn sàng bỏ mặc bà cả ngày ở bệnh viện để đưa con gái nuôi đi làm người mẫu.
“Sao anh có thể tự ý di chuyển người bất tỉnh như vậy?”
Nhân viên y tế cẩn thận đặt mẹ nuôi lên cáng, xác nhận bà vẫn còn nhịp tim và hô hấp, sau đó bắt đầu hỏi cha nuôi:
“Anh có biết nguyên nhân dẫn đến bất tỉnh không?”
“Kiều Kiều” cũng đi theo cha nuôi lên xe cứu thương, chen đến gần cơ thể bất tỉnh của mình, đôi mắt không rời đi một giây.
Nhân viên y tế nhanh chóng ngăn lại:
“Này này, trẻ con không được lên xe cứu thương. Nhà không có ai trông cháu sao?”
Lúc này, cha nuôi mới nhận ra “Kiều Kiều” đang bám theo. Ông lập tức đẩy cô bé xuống:
“Mẹ mày ngất rồi, tao không lo cho mày được. Mau tự về nhà đi!”
“Kiều Kiều” bị đẩy xuống xe, vì chưa quen với cơ thể nhỏ bé, cô bé lảo đảo vài bước rồi quỵ xuống đất, đầu gối chạm mạnh vào nền.
Cửa xe cứu thương đóng lại và lao đi. “Kiều Kiều” ngồi bệt trên mặt đất, gương mặt đầy bối rối. Một lúc lâu sau, cô mới từ từ đứng lên và bước về phía cửa tòa nhà.
Giang Ly không tiện, cũng không cần thiết phải đi theo. Cô thu lại ánh nhìn, quay sang hỏi La Bích Phân và Kiều Kiều:
“Hai người định theo tôi hay tiếp tục theo dõi cặp vợ chồng đó?”
La Bích Phân và Kiều Kiều không chút do dự chọn theo dõi cha mẹ nuôi.
Giang Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn mang hồn ma về ký túc xá, dù chúng không làm phiền bạn cùng phòng, cô vẫn cảm thấy bất tiện. Mang cả La Bích Phân và Kiều Kiều về chẳng khác gì biến ký túc xá thành nhà trọ.
Trước khi để họ đi, Giang Ly chạm vào vòng tay gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân:
“Bà có thể di chuyển trong bán kính 20km quanh tôi, khoảng cách đó là đủ rồi.”
Cô chỉ vào chiếc dây chuyền trên cổ Kiều Kiều:
“Chiếc dây chuyền này bảo vệ linh hồn con, đừng bao giờ tháo ra nhé.”
Kiều Kiều hiện không phải hồn ma mà là một linh hồn sống. Nếu không có dây chuyền bảo vệ, chỉ cần mất đi một phần linh hồn cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.
Chừng nào Kiều Kiều còn đeo dây chuyền, linh hồn cô bé sẽ không gặp nguy hiểm. Đồng thời, mẹ nuôi hiện đang sử dụng cơ thể cô bé để ăn, ngủ và vận động, vô tình giúp duy trì trạng thái cơ thể của Kiều Kiều, tránh tình trạng suy giảm chức năng nội tạng và cơ bắp.
Về cơ thể của mẹ nuôi trong tình trạng bất tỉnh không linh hồn… Giang Ly chẳng bận tâm. Dù nó có bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, mẹ nuôi chỉ cần phục hồi chức năng sau khi lấy lại linh hồn.
Cả Kiều Kiều và La Bích Phân đều tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bàn bạc, hai người quyết định chia nhau theo dõi. La Bích Phân đi theo cha nuôi đến bệnh viện, còn Kiều Kiều bám theo cơ thể của mình – hiện đang chứa linh hồn của mẹ nuôi.
Sáng hôm sau, cả hai quay lại gặp Giang Ly để báo cáo.
La Bích Phân nói:
“Bệnh viện đã kiểm tra toàn diện cơ thể của mẹ nuôi Kiều Kiều nhưng không tìm ra nguyên nhân bất tỉnh. Họ bảo lưu viện để theo dõi thêm. Bác sĩ nói với cha nuôi rằng, nếu trong vài ngày tới mẹ nuôi không tỉnh lại, rất có khả năng bà ấy sẽ trở thành người thực vật.”
Kiều Kiều kể lại:
“Hôm qua mẹ ở nhà một mình, cứ khóc rồi lại ăn, ăn xong lại khóc… như vậy suốt cả ngày đến khi ba về. Mẹ đi theo ba, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.”
Cô bé bổ sung:
“Hôm qua ba về nhà rất khuya, trông có vẻ mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là buồn cả.”
La Bích Phân cũng nói:
“Ở bệnh viện, cha nuôi của Kiều Kiều cũng không tỏ vẻ đau buồn hay lo lắng chút nào.”
Giang Ly không bất ngờ. Một người đàn ông đối xử tệ bạc với con gái nuôi như vậy, làm sao có thể tốt hơn với vợ? Cô chỉ tò mò không biết mẹ nuôi của Kiều Kiều có nhận ra sự thật này không, và nếu chưa, khi nào bà sẽ nhận ra.
Điều này đến sớm hơn Giang Ly tưởng.
Tối hôm đó, La Bích Phân và Kiều Kiều, sau khi âm thầm theo dõi cha nuôi cả ngày, quay về báo cáo:
“Cha nuôi của Kiều Kiều vừa nói với cô bé rằng sáng mai ông ấy sẽ đưa cô đi chụp ảnh.”
Linh hồn của mẹ nuôi trong cơ thể Kiều Kiều nghe vậy liền kinh ngạc hỏi:
“Vợ anh còn đang hôn mê… Tôi..à mẹ của Kiều Kiều, vẫn chưa tỉnh lại. Lẽ ra ba nên ở bệnh viện chăm sóc mẹ chứ? Sao ba không ở đó mà lại đưa con đi chụp ảnh?”
Cha nuôi bình thản trả lời:
“Chính vì mẹ đang hôn mê, không biết bao giờ mới tỉnh, thậm chí có thể cả đời không tỉnh lại, nên ba và Kiều Kiều càng cần kiếm tiền. Chúng ta phải có tiền để lo viện phí cho mẹ.”
Câu nói này có thể lừa được một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng chắc chắn không thể qua mặt được linh hồn của mẹ nuôi. Bà lập tức nhận ra rằng việc mình hôn mê, thậm chí có nguy cơ trở thành người thực vật, chẳng khiến người đàn ông này bận tâm chút nào.
Ông ta vẫn ăn, vẫn ngủ như thường, và sau khi thuê hộ lý, ông ta chẳng còn đoái hoài gì nữa. Thậm chí, chỉ sau ba ngày bà hôn mê, ông đã sẵn sàng bỏ mặc bà cả ngày ở bệnh viện để đưa con gái nuôi đi làm người mẫu.
Danh sách chương