Lục Linh ban đầu rất vui vẻ đồng ý, nhưng khi nghe Giang Ly chọn nhà hàng, cô lập tức nhíu mày:
“Sao em lại chọn nơi đắt tiền như vậy?”
“Dù làm livestream có thu nhập cao, nhưng em cũng không nên tiêu tiền bừa bãi.”
Lục Linh biết Giang Ly không còn người thân, học phí đại học và sinh hoạt phí đều do cô tự kiếm.
Hơn nữa, nghề livestream hay nói rộng ra là tất cả các công việc liên quan đến mạng xã hội, chẳng ai biết được sẽ nổi tiếng được bao lâu. Lục Linh dĩ nhiên hy vọng Giang Ly sẽ nổi tiếng lâu dài, nhưng cô không khỏi lo lắng: Nếu Giang Ly tiêu tiền như nước mà không tiết kiệm, đến khi không còn nổi tiếng, lấy gì để trả học phí và sinh hoạt phí? Vì vậy, Lục Linh nghiêm túc khuyên Giang Ly phải học cách tiết kiệm và quản lý tài chính.
Giang Ly biết Lục Linh thật lòng quan tâm đến mình, lòng cô cảm thấy ấm áp. Nhưng cô không thể nói thật lý do vì sao mình không tiết kiệm được, cũng không chống lại được sự “cằn nhằn” như một giáo viên chủ nhiệm của Lục Linh. Cuối cùng, cô phải giơ tay đầu hàng, mời Lục Linh ăn một bữa ở một nhà hàng giá cả phải chăng hơn.
Đối với đội ngũ quay phim theo chân cô ở công ty quản lý, Giang Ly không mời ăn tối nhưng vẫn mua trà sữa và bánh ngọt từ một tiệm nổi tiếng, gửi đến công ty để mọi người cùng thưởng thức.
Nhờ việc này, ấn tượng của các nhân viên trong công ty với Giang Ly càng tốt hơn.
Giang Ly cũng mời hai cô bạn cùng phòng là Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm một bữa ăn. Nhưng sau khi cô thanh toán, cả hai lại trả lại phần tiền của mình, kiên quyết nói:
“Bình thường tụi mình đã ăn ké của cậu quá nhiều rồi, khi thì đi ăn cùng cậu, khi thì cậu mang đồ ăn ngon về cho tụi mình.”
Dù đã mua sắm nhiều thứ và mời mọi người ăn uống, Giang Ly vẫn không thể tiêu hết vài chục nghìn tệ.
Gần đến ngày nhận lương vào đầu tháng 12, nhìn số dư trong tài khoản, cô nhíu mày nghĩ cách.
Bỗng nhiên, cô nảy ra một ý tưởng, liền tìm kiếm thông tin về các tổ chức từ thiện gần Đại học Z. Cô phát hiện cách trường khoảng năm, sáu cây số có một viện phúc lợi trẻ em.
Sáng hôm sau không có tiết học, Giang Ly dậy sớm, bắt taxi đến viện phúc lợi trẻ em, bày tỏ ý định muốn quyên góp tiền.
Nhân viên viện phúc lợi rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Giang Ly vẫn còn trẻ, họ khuyên nhủ:
“Em gái nhỏ, đợi sau này khi em đi làm kiếm tiền rồi hãy quyên góp cũng không muộn. Giờ em còn nhỏ, cầm tiền ba mẹ cho mà quyên góp thì không phù hợp đâu.”
Giang Ly giải thích:
“Số tiền này không phải do ba mẹ em cho, mà là em tự kiếm được.”
Cô còn mở ứng dụng livestream, cho nhân viên xem trang cá nhân và báo cáo thu nhập của mình.
Nhân viên có chút bất ngờ:
“Là người nổi tiếng trên mạng sao?” Nhìn lại, cô gái trẻ này xinh đẹp như vậy, làm người nổi tiếng đúng là không khó. Nhưng điều đáng quý là cô không chỉ xinh đẹp, mà còn có tấm lòng nhân hậu, kiếm không nhiều tiền lắm mà vẫn muốn giúp đỡ người khác.
Sau đó, nhân viên dẫn cô đến văn phòng viện trưởng để trực tiếp làm việc.
Vừa bước vào cửa, Giang Ly liền nhìn thấy một hồn ma đang xoay quanh viện trưởng, vẻ mặt đầy lo lắng, lớn tiếng hét bên tai ông:
“Viện trưởng Vương! Mau nhìn thấy tôi đi!”
“Ông Vương! Ông Vương! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông!”
“Kiều Kiều ở nhà gia đình nhận nuôi không được sống tốt chút nào! Ông phải cứu Kiều Kiều! Không thể để con bé sống với đôi vợ chồng ác độc đó nữa! Mau đưa Kiều Kiều trở về viện phúc lợi đi!”
14.
Trong văn phòng viện trưởng viện phúc lợi trẻ em, Giang Ly mở miệng hỏi:
“Kiều Kiều là ai?”
Người và hồn ma trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của viện trưởng dừng lại trên gương mặt Giang Ly, cẩn thận quan sát hai giây, sau đó kích động hỏi:
“Cô vừa nhắc đến Kiều Kiều? Ý cô là Cố Kiều Kiều sao? Cô có quan hệ huyết thống với con bé à?”
Giang Ly lắc đầu:
“Không.”
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt viện trưởng. Ông tháo kính lão, xoa sống mũi rồi thở dài:
“Ôi, tôi cứ tưởng người thân của Kiều Kiều đã tìm đến rồi.”
Viện trưởng giải thích với Giang Ly lý do vì sao ông nhầm lẫn cô có quan hệ huyết thống với Kiều Kiều:
“Kiều Kiều là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi làm việc ở viện phúc lợi này mấy chục năm, chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu và xinh đẹp hơn Kiều Kiều.”
“Vậy nên khi thấy cô gái trẻ như cô xinh đẹp thế này, lại còn hỏi về Kiều Kiều, tôi theo phản xạ nghĩ rằng cô và Kiều Kiều có liên hệ m.á.u mủ. Dù sao, những người có dung mạo xuất chúng như hai người thực sự rất hiếm.”
Viện trưởng sau khi biết Giang Ly không phải người thân của Cố Kiều Kiều, tò mò hỏi:
“Vậy tại sao cô lại hỏi về Kiều Kiều? Cô biết con bé à?”
Giang Ly không lập tức trả lời câu hỏi của viện trưởng, mà chuyển ánh mắt về phía sự hiện diện khác trong phòng. Từ lúc cô nhắc đến Kiều Kiều, hồn ma trong phòng đã liên tục lượn qua lượn lại trước mặt cô.
“Sao em lại chọn nơi đắt tiền như vậy?”
“Dù làm livestream có thu nhập cao, nhưng em cũng không nên tiêu tiền bừa bãi.”
Lục Linh biết Giang Ly không còn người thân, học phí đại học và sinh hoạt phí đều do cô tự kiếm.
Hơn nữa, nghề livestream hay nói rộng ra là tất cả các công việc liên quan đến mạng xã hội, chẳng ai biết được sẽ nổi tiếng được bao lâu. Lục Linh dĩ nhiên hy vọng Giang Ly sẽ nổi tiếng lâu dài, nhưng cô không khỏi lo lắng: Nếu Giang Ly tiêu tiền như nước mà không tiết kiệm, đến khi không còn nổi tiếng, lấy gì để trả học phí và sinh hoạt phí? Vì vậy, Lục Linh nghiêm túc khuyên Giang Ly phải học cách tiết kiệm và quản lý tài chính.
Giang Ly biết Lục Linh thật lòng quan tâm đến mình, lòng cô cảm thấy ấm áp. Nhưng cô không thể nói thật lý do vì sao mình không tiết kiệm được, cũng không chống lại được sự “cằn nhằn” như một giáo viên chủ nhiệm của Lục Linh. Cuối cùng, cô phải giơ tay đầu hàng, mời Lục Linh ăn một bữa ở một nhà hàng giá cả phải chăng hơn.
Đối với đội ngũ quay phim theo chân cô ở công ty quản lý, Giang Ly không mời ăn tối nhưng vẫn mua trà sữa và bánh ngọt từ một tiệm nổi tiếng, gửi đến công ty để mọi người cùng thưởng thức.
Nhờ việc này, ấn tượng của các nhân viên trong công ty với Giang Ly càng tốt hơn.
Giang Ly cũng mời hai cô bạn cùng phòng là Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm một bữa ăn. Nhưng sau khi cô thanh toán, cả hai lại trả lại phần tiền của mình, kiên quyết nói:
“Bình thường tụi mình đã ăn ké của cậu quá nhiều rồi, khi thì đi ăn cùng cậu, khi thì cậu mang đồ ăn ngon về cho tụi mình.”
Dù đã mua sắm nhiều thứ và mời mọi người ăn uống, Giang Ly vẫn không thể tiêu hết vài chục nghìn tệ.
Gần đến ngày nhận lương vào đầu tháng 12, nhìn số dư trong tài khoản, cô nhíu mày nghĩ cách.
Bỗng nhiên, cô nảy ra một ý tưởng, liền tìm kiếm thông tin về các tổ chức từ thiện gần Đại học Z. Cô phát hiện cách trường khoảng năm, sáu cây số có một viện phúc lợi trẻ em.
Sáng hôm sau không có tiết học, Giang Ly dậy sớm, bắt taxi đến viện phúc lợi trẻ em, bày tỏ ý định muốn quyên góp tiền.
Nhân viên viện phúc lợi rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Giang Ly vẫn còn trẻ, họ khuyên nhủ:
“Em gái nhỏ, đợi sau này khi em đi làm kiếm tiền rồi hãy quyên góp cũng không muộn. Giờ em còn nhỏ, cầm tiền ba mẹ cho mà quyên góp thì không phù hợp đâu.”
Giang Ly giải thích:
“Số tiền này không phải do ba mẹ em cho, mà là em tự kiếm được.”
Cô còn mở ứng dụng livestream, cho nhân viên xem trang cá nhân và báo cáo thu nhập của mình.
Nhân viên có chút bất ngờ:
“Là người nổi tiếng trên mạng sao?” Nhìn lại, cô gái trẻ này xinh đẹp như vậy, làm người nổi tiếng đúng là không khó. Nhưng điều đáng quý là cô không chỉ xinh đẹp, mà còn có tấm lòng nhân hậu, kiếm không nhiều tiền lắm mà vẫn muốn giúp đỡ người khác.
Sau đó, nhân viên dẫn cô đến văn phòng viện trưởng để trực tiếp làm việc.
Vừa bước vào cửa, Giang Ly liền nhìn thấy một hồn ma đang xoay quanh viện trưởng, vẻ mặt đầy lo lắng, lớn tiếng hét bên tai ông:
“Viện trưởng Vương! Mau nhìn thấy tôi đi!”
“Ông Vương! Ông Vương! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông!”
“Kiều Kiều ở nhà gia đình nhận nuôi không được sống tốt chút nào! Ông phải cứu Kiều Kiều! Không thể để con bé sống với đôi vợ chồng ác độc đó nữa! Mau đưa Kiều Kiều trở về viện phúc lợi đi!”
14.
Trong văn phòng viện trưởng viện phúc lợi trẻ em, Giang Ly mở miệng hỏi:
“Kiều Kiều là ai?”
Người và hồn ma trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của viện trưởng dừng lại trên gương mặt Giang Ly, cẩn thận quan sát hai giây, sau đó kích động hỏi:
“Cô vừa nhắc đến Kiều Kiều? Ý cô là Cố Kiều Kiều sao? Cô có quan hệ huyết thống với con bé à?”
Giang Ly lắc đầu:
“Không.”
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt viện trưởng. Ông tháo kính lão, xoa sống mũi rồi thở dài:
“Ôi, tôi cứ tưởng người thân của Kiều Kiều đã tìm đến rồi.”
Viện trưởng giải thích với Giang Ly lý do vì sao ông nhầm lẫn cô có quan hệ huyết thống với Kiều Kiều:
“Kiều Kiều là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi làm việc ở viện phúc lợi này mấy chục năm, chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu và xinh đẹp hơn Kiều Kiều.”
“Vậy nên khi thấy cô gái trẻ như cô xinh đẹp thế này, lại còn hỏi về Kiều Kiều, tôi theo phản xạ nghĩ rằng cô và Kiều Kiều có liên hệ m.á.u mủ. Dù sao, những người có dung mạo xuất chúng như hai người thực sự rất hiếm.”
Viện trưởng sau khi biết Giang Ly không phải người thân của Cố Kiều Kiều, tò mò hỏi:
“Vậy tại sao cô lại hỏi về Kiều Kiều? Cô biết con bé à?”
Giang Ly không lập tức trả lời câu hỏi của viện trưởng, mà chuyển ánh mắt về phía sự hiện diện khác trong phòng. Từ lúc cô nhắc đến Kiều Kiều, hồn ma trong phòng đã liên tục lượn qua lượn lại trước mặt cô.
Danh sách chương