Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đường môn Đường Liên Nguyệt, cao thủ ám khí xuất sắc nhất trong thế hệ trước của Đường môn.

Mười ba tuổi đã nắm giữ ba mươi sáu tuyệt kỹ ngoại phòng, mười bốn tuổi đã thuần thục thủ pháp ám khí tối cao của Đường môn Vạn Thụ Phi Hoa, mười lăm tuổi quản lý Luật Giới đường của Đường môn, phụ trách đuổi bắt phản đồ trong môn phái. Trong vòng ba năm diệt trừ tổng cộng sáu mươi tư phản đồ. Không chỉ người của môn phái khác trên giang hồ, ngay người trong Đường môn khi nghe tới ba chữ Đường Liên Nguyệt cũng như tên gọi của quỷ thần. Mười chín tuổi rời khỏi Đường môn, hành tung không rõ. Tám năm sau trở lại Đường môn, quản lý cơ cấu lớn nhất của Đường môn, cũng chính là phụ trách ngoại phòng dạy võ học cho đệ tử. Sau đó rời khỏi, xây Liên Nguyệt các, tập trung nghiên cứu ám khí riêng của mình.

Không có bất cứ ai nghi ngờ, chỉ cần Đường Liên Nguyệt muốn, như vậy vị trí Đường lão thái gia đời kế tiếp chính là hắn. Cũng không có bất cứ ai muốn đối địch với một người như vậy.

Tuy người xuất hiện bên ngoài các là ba vị sư phụ ngoại phòng hiện tại: Đường Hoàng, sư đệ của Đường Liên Nguyệt, người quản lý tối cao của ngoại phòng hiện tại, tự nghĩ ra ám khí Huyễn Hoàng, trộn lẫn hỏa kình vào ám khí, được xưng xát thế liên miên bất tuyệt, lửa thiêu trăm dặm đồng bằng; Đường Huyền, một trong những sư phụ quản lý ngoại phòng, tập trung nghiên cứu độc thuật, là người dùng độc giỏi nhất Đường môn; Đường Thất Sát, một trong những sư phụ quản lý ngoại phòng, truyền nhân găng tay bí truyền của Đường môn ‘Thiên Yết’, khác với những người khác tinh thông ám khí, hắn tu luyện theo thuật phá tất cả ám khí trong thiên hạ. Nhưng cho dù bọn họ có đến cũng không muốn giao thủ với Đường Liên Nguyệt.

Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân. Nghe nói sau ba mươi tuổi Đường Liên Nguyệt không mang một món ám khí nào trên người, hắn dùng thiên địa vạn vật làm ám khí, hắn dùng chính mình làm ám khí!

“Liên Nguyệt, lần này chúng ta tới không phải để động thủ với ngươi!” Đường Hoàng cuống quít mở miệng nói.

Đường Liên Nguyệt không buồn để ý tới hắn, vung tay lên, những cánh chim màu đen lơ lửng trên không trung đột nhiên bay tới, tiếng xé gió ầm ầm như tiếng kêu kinh hãi của hàng ngàn con chim.

“Đây là ám khí gì vậy?” Đường Huyền nhíu mày.

“Mặc kệ ám khí gì.” Đường Thất Sát bước tới, trên tay hắn là cặp găng tay chế bằng tơ tằm, được xưng có thể phá tất cả ám khí trong thiên hạ, Thiên Yết. Hắn đột nhiên nhảy tới, đôi tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, ôm hết cánh chim màu đen vào tay. “Ám khí gì cũng chẳng thoát nổi Thiên Yết!”

Đường Liên Nguyệt cười lạnh một tiếng, tháo trường báo trong tay xuống, cánh tay phẩy một cái, chỉ thấy tất cả cánh chim trên đó đều bay lên: “Ám khí này tên là Thiên Điểu Kinh Minh. Thiên Yết của ngươi có thể đỡ hết ám khí trong thiên hạ chẳng qua vì ám khí đó đều là chết, còn ám khí của ta, là sống.”

Chỉ thấy những cánh chim kia đột nhiên bay về phía Đường Thất Sát, Đường Thất Sát trong lòng run rẩy, vung tay lên định ngăn cản ‘Thiên Điểu Kinh Minh’ lần thứ hai. Thế nhưng lúc này thanh thế vượt xa lần trước, đang lúc hắn do dự, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói: “Để ta giúp một tay!”

Chỉ thấy Đường Hoàng bước lên một bước, đôi tay vung lên, phóng ra ám khí tuyệt thế của hắn, Huyễn Hoàng. Đó là một ám khí đỏ rực như lửa, xung quanh là từng đốm lửa nhỏ, nơi Huyễn Hoàng bay qua những cánh chim liên tiếp bốc cháy, rơi xuống như mưa, tạo thành một khung cảnh mỹ lệ quỷ dị trong màn đêm.

Đường Liên Nguyệt chứng kiến cảnh tượng này nhưng thần sắc vẫn bình thản như nước, không nhận ra chút dao động nào.

“Liên Nguyệt sư huynh, chúng ta tới đây làn này chỉ để truyền lệnh của lão gia tử, ba tháng này xin đừng ra khỏi Liên Nguyệt các nửa bước.” Một giọng nói âm trầm vang lên, ngay lúc Đường Liên Nguyệt giao thủ cùng Đường Thất Sát, Đường Huyền đã lẳng lặng lướt tới bên cạnh Đường Liên Nguyệt, giơ tay đặt lên vai hắn.

“Cẩn thận.” Diệp Nhược Y kinh hãi hét lớn một tiếng, cô thấy bàn tay Đường Liên Nguyệt có màu xanh thẫm. Người như vậy bản thân đã là một loại kịch độc, bị hắn đặt tay lên vai không phải cử chỉ thân thiện gì. Hơn nữa dưới chân Đường Huyền dường như có một làn sương đang tỏa ra.

“Chút tài mọn.” Đường Liên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, làn sương lan ra dưới chân Đường Huyền đột nhiên đảo ngược trở lại, từ ngoài vào trong, từ dưới lên trên, từ từ lui về.

Đường Huyền kinh hãi biến sắc: “Thuật Nghịch Độc...”

“Năm xưa ám khí của ta là đệ nhất, nhưng ngươi đừng quên, độc thuật của ta cũng là đệ nhất.” Đường Liên Nguyệt xoay người vươn tay đặt lên vai Đường Huyền: “Còn ngươi vĩnh viễn là hạng hai.”

“Liên Nguyệt, ngươi đừng quá tự phụ. Dừng tay.” Lúc này Đường Hoàng cũng tới bên cạnh Đường Liên, tay mở một cái hộp, trong hộp lóe lên ánh sáng bạc, tràn ngập sát khí.

Tuyệt kỹ ám khí của Đường môn, Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Đường Liên Nguyệt không thu cánh tay đặt lên vai Đường Huyền, sắc mặt Đường Huyền càng lúc càng khó coi.

“Liên Nguyệt, thu tay lại ngay!” Đường Hoàng gầm lên một tiếng.

“Ngươi có thể ấn cái hộp đó, nhưng ngươi có tin không, cuối cùng người chết dưới Bạo Vũ Lê Hoa Châm lại là Đường Huyền.” Đường Liên Nguyệt thản nhên nói.

“Ta tin, bởi vì ngươi là Đường Liên Nguyệt.” Đường Hoàng gằn từng chữ một. “Đường Liên Nguyệt đệ nhất Đường môn. Nhưng hôm nay ngươi không thể đi, cho dù ba người chúng ta đều chết ở đây, ba mươi đệ tử dưới kia chết hết ở nơi này cũng phải giữ ngươi lại.”

“Ta cũng đâu muốn chạy. Nhưng ngươi thả hai người trong phòng đi đi.” Đường Liên Nguyệt nói.

“Trong phòng một người người là một trong những đệ tử ưu tú nhất thế hệ này của Đường môn, không có lý do gì để đi. Một người khác lão gia tử đang muốn gặp nàng. Ta không làm chủ được.” Đường Hoàng nói.

“Có lý đo đi hay không phải xem lựa chọn của chính họ.” Đường Liên Nguyệt quay đầu sang nhìn Đường Liên: “Đường Liên, dẫn Diệp cô nương rời khỏi nơi này đi.”

Đường Liên ngây ra tại chỗ không biết phải làm sao: “Nhưng thưa sư phụ...”

“Con vẫn chưa lựa chọn được à?” Đường Liên Nguyệt quay đầu lại hỏi hắn. “Nghe nói ngươi quen vài người bạn tốt ở Tuyết Nguyệt thành, giờ bọn họ đang trên đường tới Lôi gia bảo. Rất trùng hợp, Đường môn cũng có người đang trên đường tới Lôi gia bảo. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không lâu sau những bằng hữu đó của con đều sẽ chết trong Anh Hùng yến của Lôi gia bảo. Nếu con còn không lựa chọn được, chẳng bằng cứu bằng hữu của mình trước đi.”

“Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt...” Đường Liên kinh hãi.

“Còn chưa lựa chọn được à? Xem ra Bách Lý Đông Quân không dạy được đệ tử như ta mong muốn.” Đường Liên Nguyệt thở dài.

Đường Liên gật đầu, ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên: “Giờ khắc này con vẫn chưa lựa chọn được, nhưng Bách Lý sư phụ đã dạy con bốn chữ.”

“Bốn chữ gì?” Đường Liên Nguyệt hỏi.

“Hành động tùy tâm.” Đường Liên đột nhiên ôm Diệp Nhược Y bên cạnh nhảy thẳng tới bước qua rào chắn, rảo bước chạy ra ngoài.

“Ngăn hắn lại!” Đường Hoàng gầm lên.

Đường Thất Sát lao tới ngăn trước mặt

“Cút hết cho ta!” Đường Liên Nguyệt đột nhiên nhướn mày, tóm lấy Đường Huyền ném về phía Đường Hoàng, rồi xoay người, tay ngưng tụ một luồng khí độc. Hắn nhẹ nhàng búng tay, luồng khí độc kia bay thẳng về phía Đường Thất Sát. Đường Thất Sát sửng sốt phất tay đánh tan luồng khí độc kia. Thế nhưng chỉ chốc lát thôi, Đường Liên đã lướt qua người hắn, đứng trên nóc nhà đối diện.

Sau đó Đường Liên đột nhiên ngây ra như phỗng.

Một ông lão đang ngồi bên cạnh hắn, hút thuốc rất thoải mái. Ông lão này có gương mặt rất hiền từ, thậm chí quay sang mỉm cười với Đường Liên. Nhưng Đường Liên lại như cứng đờ ra ở đó, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám bước tiếp dù chỉ một bước.

Mãi tới khi một giọng nói mang ý cười ung dung vang lên bên tai.

“Lão gia tử, ngài cũng tới rồi.” Đường Liên Nguyệt đứng trên nóc nhà cúi người ngồi xuống cạnh lão gia tử.

“Lâu rồi không gặp, đến thăm ngươi.” Lão gia tử buông tẩu xuống, gõ gõ cái tẩu..

“Đường Liên, ta nói chuyện với lão gia tử, ngươi đi trước đi.” Đường Liên Nguyệt đột nhiên nói.

Đường Liên do dự một chút, liếc mắt nhìn lão gia tử một cái.

“Đi thôi, đi thôi. Trẻ nhỏ rồi cũng lớn, không giữ lại nổi.” Lão giả tử thờ dài.

Đường Liên lập tức xoay người, chạy thẳng về phía xa.

Đường Liên Nguyệt nhìn bóng dáng Đường Liên xa dần, cuối cùng lại khẽ thở dài: “Lão gia tử, lần này ta khiến ngươi thất vọng rồi.”

Lão gia tử hít một hơi thuốc thật sâu rồi lắc đầu: “Ai mà biết được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện