Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Sư phụ, nếu sau này con hành tẩu giang hồ, cần phải nhớ những điều gì?”
“Chỉ cần nhớ mấy chữ, võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá.”
“Ồ, thế nếu nhanh vẫn không đánh nổi thì làm sao?”
“Vậy con phải nhớ mấy chữ nữa, đánh không lại thì... chạy!”
“Vâng, đồ nhi xin ghi nhớ!”
Tiêu Sắt cười khổ một tiếng, chân bước như gió, trong lòng lẩm bẩm: Sư phụ, người đúng là tính toán như thần, chỉ riêng lần này ra ngoài hành tẩu giang hồ, không liên quan gì tới mấy chữ trước nhưng lại có duyên với mấy chữ sau. Khinh công trong thiên hạ, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyết Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Cản Thiền của Phi Vân các, vị sư phụ đó của Tiêu Sắt không gì không tinh thông, nhưng lại cố tình truyền thụ Đạp Vân Thừa Phong bộ cho hắn. Đơn giản là những võ công khác đều xây dựng trên tiền đề nội công tâm pháp xuất sắc, còn Đạp Vân Thừa Phong bộ lại đơn thuần dựa vào thân pháp, người không có nội lực cũng có thể tập luyện. Năm xưa sư phụ của Tiêu Sắt lựa chọn bộ thân pháp này cho hắn chỉ vì một đoạn trò chuyện.
“Tiêu Sắt, con muốn học kinh công ra sao?”
“Chính là loại ngày đi ngàn dặm, hôm nay con uống rượu ở Thiên Khải thành, ngày mai có thể tới Thiên Phủ thành ăn một bát đậu hũ Ma Bà.”
“Sao các hạ chẳng cưỡi gió mà đi, như con diều lướt thẳng chín vạn dặm?”
“Sư phụ, người mắng con đấy à?”
“Không phải, trong thiên hạ đúng là có một môn võ công như vậy, Đạp Vân Thừa Phong bộ. Cảnh giới đầu tiên của nó là Đạp Vân, nhanh như tia chớp, ngày đi ngàn dặm. Cảnh giới thứ hai là Phù Diêu, cưỡi gió mà đi, như tiên nhân giáng trần.”
Sư phụ ơi là sư phụ, cái gì mà ngày đi ngàn dặm, con chạy không tới nửa canh giờ đã chẳng chạy nổi nữa rồi. Uổng cho người nói đường đường chính chính như vậy, lúc đó con còn tin là thật. Tiêu Sắt vừa chạy trốn vừa thở hồng hộc, hai người phía sau vẫn đuổi sát không tha, luôn duy trì khoảng cách mười mấy trượng. Dù sao hắn cũng không biết võ công, mặc dù Đạp Vân Thừa Phong bộ không cần nội lực nhưng vẫn cần thể lực, chạy nửa canh giờ đã khiến hắn thở hồng hộc. Cuối cùng Tiêu Sắt quay người, đột nhiên đứng lại.
Hai người phía sau cũng dừng bước.
Tiêu Sắt thở dài một tiếng, hét lớn: “Lôi Vô Kiệt!”
Không ai đáp lời.
“Lôi Vô Kiệt!”
Vẫn không ai đáp lời.
Tiêu Sắt thở dài, vốn dĩ kế hoạch của hắn là dẫn vài người đi cho Lôi Vô Kiệt cơ hội đánh bại những người còn lại rồi quay về cứu mình, nhưng xem tình hình trước mắt mình đã chẳng chạy nổi nữa mà Lôi Vô Kiệt vẫn bị nhốt ở đó.
Tiêu Sắt đột nhiên nở nụ cười cao thâm khó lường: “Tạ gia của Ám Hà?”
Hai người mặc áo đen nấp trong chỗ tối đưa mắt nhìn nhau.
“Các ngươi muốn giết ta như vậy chắc đã điều tra rõ ràng về chúng ta. Bốn người để lại bên kia đối phó với đệ tử của kiếm tiên. Nhưng bên này chỉ phái có hai người tới, vậy các ngươi có biết ta là đệ tử của ai không?”
Hai sát thủ của Ám Hà Tạ gia đương nhiên không tiếp lời.
“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng chạm vào thanh trường côn bên hông, khóe miệng vẫn mỉm cười ngạo nghễ. “Thương pháp đệ nhất thế gian, Thương Tiên có một không hai. Chỉ là hai sát thủ của Ám Hà, có thể giết được ta ư?”
Hai sát thủ kia đều kinh ngạc, từ nhỏ họ đã được huấn luyện nghiêm khắc, có thể từ hành động và hô hấp để phán đoán cảnh giới nội lực của đối phương. Tiêu Sắt này rõ ràng là một kẻ không biết võ công, còn chẳng bằng người thường, nhưng trên đời đúng là có người biết che giấu hơi thở của bản thân, ví dụ như Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên, khi không xuất kiếm hắn không khác gì một thư sinh bình thường. Tuy không biết Tiêu Sắt nói thật hay nói dối, nhưng nếu đặt cược sai, cái giá phải trả sẽ rất lớn.
“Ngươi nói ngươi là truyền nhân của Thương Tiên, vậy đâm một thương vào ta xem nào?” Vừa dứt lời, một người áo đen đã đứng trước mặt Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt một tay cầm trường côn bên hông, lực lượng nói: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
Cơ bắp toàn thân người áp đen đột nhiên căng cứng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Không sai.”
Ai ngờ Tiêu Sắt lại ngẩng đầu, thần sắc ngạo nghễ, giọng điệu nặng thêm vài phần, lặp lại: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
Người áo đen bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”
Tiêu Sắt bước lên trước một bước, cao giọng nói: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
“Chết luôn đi!” Người áo đen khác ẩn mình trong chỗ tối cuối cùng không nhìn nổi, tung người nhảy khỏi cây, cánh tay lóe lên ánh sáng bạc, một thanh loan đao bổ thẳng xuống người Tiêu Sắt.
Cuối cùng Tiêu Sắt cũng ra tay.
Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, sát khí tỏa ra bốn phía!Tay phải vung lên trời.
Người áo đen đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sắt, bỗng thấy rùng mình, xoay người giữa không trung nhảy về đứng bên cạnh đồng bọn.
Nhưng trong tay Tiêu Sắt rỗng tuếch, hai sát thủ Tạ gia hai mặt nhìn nhau.
“Ngươi đùa bỡn ta à?” Sát thủ vừa hạ xuống đất hung hăng hỏi.
Tiêu Sắt gật đầu thở dài: “Xem ra, ta chỉ có thể thi triển đòn sát thủ rồi!”
“Giết!” Sát thủ còn lại trầm giọng quát.
Hai người cùng cầm đao nhảy thẳng tới.
Tiêu Sắt thở dài một tiếng, một tay lấy đồ trong áo ném ra ngoài.
Giang hồ hiểm ác, ai chẳng có vài đòn sát thủ. Tiêu Sắt một có Đạp Vân giữ mạng, hai có cao thủ Lôi môn Lôi Vô Kiệt hộ thân. Còn khi Lôi Vô Kiệt không có mặt, còn vài món bảo vật Lôi Vô Kiệt đưa tặng. Cho dù quyền pháp của Lôi Vô Kiệt cao siêu, kiếm thuật được chân truyền chỗ Kiếm Tiên, nhưng dẫu sao hắn vẫn họ Lôi, vẫn có bản lĩnh giữ nhà.
Thuốc nổ của Lôi môn, bá đạo vô song.
“Như Lôi Quán Nhĩ!”
“Bình Địa Phong Lôi!”
“Bố Cổ Lôi Môn!”
Nếu có đệ tử của Lôi gia bảo ở đây thấy cảnh này khéo sẽ tức tới ói máu. Ba món thuốc nổ này trong Lôi môn đều cực kỳ quý giá, xếp hạng cấp chữ Thiên trong kho thuốc nổ của Lôi môn. Đệ tử bình thường khéo cả đời chẳng lấy được một viên nhưng Tiêu Sắt lấy một lèo ba viên, còn ném hết ra ngoài.
Mà lại là ném ra như ném một viên đá.
Nhưng khí thế quả thật như sấm dậy nơi đồng bằng, như sấm bên tai. Mặt đất mấy chục trượng phía trước đều bị nổ tới mức bụi đất mù mịt, cây cối phía xa cũng bị xô đổ mấy gốc. Ban đầu hai sát thủ Ám Hà cũng bị uy lực của thuốc nổ này dọa cho phát sợ, lập tức lui lại phía sau. Nhưng sau ba phát thuốc nổ này Tiêu Sắt lại lục lọi trong ống tay áo, cười khổ một tiếng rồi hạ giọng lẩm bẩm: “Uy lực không nhỏ, nhưng sao chỉ có ba viên? Hết rồi à?”
Hai sát thủ áo đen kia nhìn nhau, không lập tức lại gần.
Tiêu Sắt hắng giọng một cái rồi to tiếng nói: “Giờ chạy vẫn còn kịp đấy.”
Hai người áo đen lập tức nhảy lên cầm đao đánh tới.
Tiêu Sắt kinh ngạc, thở dài một tiếng, xoay người bỏ chạy!
Vừa rồi coi như nghỉ ngơi đôi chút, muốn chạy thêm thời gian một nén nhang nữa cũng không vấn đề! Chỉ trong chốc lát Tiêu Sắt đã lao xa tới mười trượng. Nhưng sát ý của hai sát thủ kia có vẻ đã bị khơi đậy, bước chân nhanh hơn lúc trước, khoảng cách với Tiêu Sắt càng lúc càng gần.
Nhưng lúc này hai sát thủ lại đột nhiên run rẩy. Bởi vì bọn họ cảm nhận được sau lưng dường như có hàn khí truyền tới, uy thế không thể coi thường. Hai người vội vàng quay đầu, chỉ thấy một mũi thương bạc tắm ánh trăng đang nện thẳng xuống đầu mình.
Môt giọng nữ đầy tức giận vang lên: “Các ngươi là ai? Chỉ có ta được đuổi tên khốn kiếp Tiêu Sắt này, các ngươi không được phép đuổi!”
***
“Sư phụ, nếu sau này con hành tẩu giang hồ, cần phải nhớ những điều gì?”
“Chỉ cần nhớ mấy chữ, võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá.”
“Ồ, thế nếu nhanh vẫn không đánh nổi thì làm sao?”
“Vậy con phải nhớ mấy chữ nữa, đánh không lại thì... chạy!”
“Vâng, đồ nhi xin ghi nhớ!”
Tiêu Sắt cười khổ một tiếng, chân bước như gió, trong lòng lẩm bẩm: Sư phụ, người đúng là tính toán như thần, chỉ riêng lần này ra ngoài hành tẩu giang hồ, không liên quan gì tới mấy chữ trước nhưng lại có duyên với mấy chữ sau. Khinh công trong thiên hạ, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyết Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Cản Thiền của Phi Vân các, vị sư phụ đó của Tiêu Sắt không gì không tinh thông, nhưng lại cố tình truyền thụ Đạp Vân Thừa Phong bộ cho hắn. Đơn giản là những võ công khác đều xây dựng trên tiền đề nội công tâm pháp xuất sắc, còn Đạp Vân Thừa Phong bộ lại đơn thuần dựa vào thân pháp, người không có nội lực cũng có thể tập luyện. Năm xưa sư phụ của Tiêu Sắt lựa chọn bộ thân pháp này cho hắn chỉ vì một đoạn trò chuyện.
“Tiêu Sắt, con muốn học kinh công ra sao?”
“Chính là loại ngày đi ngàn dặm, hôm nay con uống rượu ở Thiên Khải thành, ngày mai có thể tới Thiên Phủ thành ăn một bát đậu hũ Ma Bà.”
“Sao các hạ chẳng cưỡi gió mà đi, như con diều lướt thẳng chín vạn dặm?”
“Sư phụ, người mắng con đấy à?”
“Không phải, trong thiên hạ đúng là có một môn võ công như vậy, Đạp Vân Thừa Phong bộ. Cảnh giới đầu tiên của nó là Đạp Vân, nhanh như tia chớp, ngày đi ngàn dặm. Cảnh giới thứ hai là Phù Diêu, cưỡi gió mà đi, như tiên nhân giáng trần.”
Sư phụ ơi là sư phụ, cái gì mà ngày đi ngàn dặm, con chạy không tới nửa canh giờ đã chẳng chạy nổi nữa rồi. Uổng cho người nói đường đường chính chính như vậy, lúc đó con còn tin là thật. Tiêu Sắt vừa chạy trốn vừa thở hồng hộc, hai người phía sau vẫn đuổi sát không tha, luôn duy trì khoảng cách mười mấy trượng. Dù sao hắn cũng không biết võ công, mặc dù Đạp Vân Thừa Phong bộ không cần nội lực nhưng vẫn cần thể lực, chạy nửa canh giờ đã khiến hắn thở hồng hộc. Cuối cùng Tiêu Sắt quay người, đột nhiên đứng lại.
Hai người phía sau cũng dừng bước.
Tiêu Sắt thở dài một tiếng, hét lớn: “Lôi Vô Kiệt!”
Không ai đáp lời.
“Lôi Vô Kiệt!”
Vẫn không ai đáp lời.
Tiêu Sắt thở dài, vốn dĩ kế hoạch của hắn là dẫn vài người đi cho Lôi Vô Kiệt cơ hội đánh bại những người còn lại rồi quay về cứu mình, nhưng xem tình hình trước mắt mình đã chẳng chạy nổi nữa mà Lôi Vô Kiệt vẫn bị nhốt ở đó.
Tiêu Sắt đột nhiên nở nụ cười cao thâm khó lường: “Tạ gia của Ám Hà?”
Hai người mặc áo đen nấp trong chỗ tối đưa mắt nhìn nhau.
“Các ngươi muốn giết ta như vậy chắc đã điều tra rõ ràng về chúng ta. Bốn người để lại bên kia đối phó với đệ tử của kiếm tiên. Nhưng bên này chỉ phái có hai người tới, vậy các ngươi có biết ta là đệ tử của ai không?”
Hai sát thủ của Ám Hà Tạ gia đương nhiên không tiếp lời.
“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng chạm vào thanh trường côn bên hông, khóe miệng vẫn mỉm cười ngạo nghễ. “Thương pháp đệ nhất thế gian, Thương Tiên có một không hai. Chỉ là hai sát thủ của Ám Hà, có thể giết được ta ư?”
Hai sát thủ kia đều kinh ngạc, từ nhỏ họ đã được huấn luyện nghiêm khắc, có thể từ hành động và hô hấp để phán đoán cảnh giới nội lực của đối phương. Tiêu Sắt này rõ ràng là một kẻ không biết võ công, còn chẳng bằng người thường, nhưng trên đời đúng là có người biết che giấu hơi thở của bản thân, ví dụ như Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên, khi không xuất kiếm hắn không khác gì một thư sinh bình thường. Tuy không biết Tiêu Sắt nói thật hay nói dối, nhưng nếu đặt cược sai, cái giá phải trả sẽ rất lớn.
“Ngươi nói ngươi là truyền nhân của Thương Tiên, vậy đâm một thương vào ta xem nào?” Vừa dứt lời, một người áo đen đã đứng trước mặt Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt một tay cầm trường côn bên hông, lực lượng nói: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
Cơ bắp toàn thân người áp đen đột nhiên căng cứng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Không sai.”
Ai ngờ Tiêu Sắt lại ngẩng đầu, thần sắc ngạo nghễ, giọng điệu nặng thêm vài phần, lặp lại: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
Người áo đen bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”
Tiêu Sắt bước lên trước một bước, cao giọng nói: “Ngươi có chắc là mình muốn thử không?”
“Chết luôn đi!” Người áo đen khác ẩn mình trong chỗ tối cuối cùng không nhìn nổi, tung người nhảy khỏi cây, cánh tay lóe lên ánh sáng bạc, một thanh loan đao bổ thẳng xuống người Tiêu Sắt.
Cuối cùng Tiêu Sắt cũng ra tay.
Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, sát khí tỏa ra bốn phía!Tay phải vung lên trời.
Người áo đen đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sắt, bỗng thấy rùng mình, xoay người giữa không trung nhảy về đứng bên cạnh đồng bọn.
Nhưng trong tay Tiêu Sắt rỗng tuếch, hai sát thủ Tạ gia hai mặt nhìn nhau.
“Ngươi đùa bỡn ta à?” Sát thủ vừa hạ xuống đất hung hăng hỏi.
Tiêu Sắt gật đầu thở dài: “Xem ra, ta chỉ có thể thi triển đòn sát thủ rồi!”
“Giết!” Sát thủ còn lại trầm giọng quát.
Hai người cùng cầm đao nhảy thẳng tới.
Tiêu Sắt thở dài một tiếng, một tay lấy đồ trong áo ném ra ngoài.
Giang hồ hiểm ác, ai chẳng có vài đòn sát thủ. Tiêu Sắt một có Đạp Vân giữ mạng, hai có cao thủ Lôi môn Lôi Vô Kiệt hộ thân. Còn khi Lôi Vô Kiệt không có mặt, còn vài món bảo vật Lôi Vô Kiệt đưa tặng. Cho dù quyền pháp của Lôi Vô Kiệt cao siêu, kiếm thuật được chân truyền chỗ Kiếm Tiên, nhưng dẫu sao hắn vẫn họ Lôi, vẫn có bản lĩnh giữ nhà.
Thuốc nổ của Lôi môn, bá đạo vô song.
“Như Lôi Quán Nhĩ!”
“Bình Địa Phong Lôi!”
“Bố Cổ Lôi Môn!”
Nếu có đệ tử của Lôi gia bảo ở đây thấy cảnh này khéo sẽ tức tới ói máu. Ba món thuốc nổ này trong Lôi môn đều cực kỳ quý giá, xếp hạng cấp chữ Thiên trong kho thuốc nổ của Lôi môn. Đệ tử bình thường khéo cả đời chẳng lấy được một viên nhưng Tiêu Sắt lấy một lèo ba viên, còn ném hết ra ngoài.
Mà lại là ném ra như ném một viên đá.
Nhưng khí thế quả thật như sấm dậy nơi đồng bằng, như sấm bên tai. Mặt đất mấy chục trượng phía trước đều bị nổ tới mức bụi đất mù mịt, cây cối phía xa cũng bị xô đổ mấy gốc. Ban đầu hai sát thủ Ám Hà cũng bị uy lực của thuốc nổ này dọa cho phát sợ, lập tức lui lại phía sau. Nhưng sau ba phát thuốc nổ này Tiêu Sắt lại lục lọi trong ống tay áo, cười khổ một tiếng rồi hạ giọng lẩm bẩm: “Uy lực không nhỏ, nhưng sao chỉ có ba viên? Hết rồi à?”
Hai sát thủ áo đen kia nhìn nhau, không lập tức lại gần.
Tiêu Sắt hắng giọng một cái rồi to tiếng nói: “Giờ chạy vẫn còn kịp đấy.”
Hai người áo đen lập tức nhảy lên cầm đao đánh tới.
Tiêu Sắt kinh ngạc, thở dài một tiếng, xoay người bỏ chạy!
Vừa rồi coi như nghỉ ngơi đôi chút, muốn chạy thêm thời gian một nén nhang nữa cũng không vấn đề! Chỉ trong chốc lát Tiêu Sắt đã lao xa tới mười trượng. Nhưng sát ý của hai sát thủ kia có vẻ đã bị khơi đậy, bước chân nhanh hơn lúc trước, khoảng cách với Tiêu Sắt càng lúc càng gần.
Nhưng lúc này hai sát thủ lại đột nhiên run rẩy. Bởi vì bọn họ cảm nhận được sau lưng dường như có hàn khí truyền tới, uy thế không thể coi thường. Hai người vội vàng quay đầu, chỉ thấy một mũi thương bạc tắm ánh trăng đang nện thẳng xuống đầu mình.
Môt giọng nữ đầy tức giận vang lên: “Các ngươi là ai? Chỉ có ta được đuổi tên khốn kiếp Tiêu Sắt này, các ngươi không được phép đuổi!”
Danh sách chương